Style Vợ Đáng Yêu
Chương 1: Bảo muội muội từ trên trời rơi xuống
Ông trời mở cho gia tộc này một cánh cửa đồng thời sẽ đóng một cánh cửa của gia tộc khác.
Hứa Đa Bảo vẫn luôn tin tưởng "lời lẽ chí lý" do mình tự chế này.
Nhà họ Hứa chỉ có cô là đứa con gái duy nhất, cha đứng hàng út, phía trên có hai huynh trưởng, hơn nữa cũng không chịu thua kém muốn nhà họ Hứa có thêm cháu trai.
Ngày nay sống ở xã hội hài hòa, quan niệm của mọi người bắt đầu thoát khỏi trói buộc phong kiến mục nát, ngày càng bắt kịp tư tưởng, trào lưu mới, nam tôn nữ ti trọng nam khinh nữ sớm không tồn tại ở nhà họ Hứa, cô là con gái độc nhất không là vấn đề, vấn đề chính là ở nhà họ Hứa trừ giới tính của cô độc nhất vô nhị ra, cô cũng là thông minh độc nhất vô nhị.
Hai đường ca, quả thật chính là không phải người Trái Đất, xã hội bây giờ tài hoa chính là phải học giỏi, nhưng mà ở trong mắt Đa Bảo, hai người anh họ này không phải có thể quơ đũa cả nắm thành học giỏi được, quả thật chính là gấp n lần học giỏi!
Anh lớn——du học đại học Stanford nước Mĩ khoa bác sĩ, chuyên ngành hóa học; anh thứ hai —— từ sau khi tốt nghiệp đại học liền nhận lời mời làm ở một trong bốn Sở hành chính quốc tế lớn nhất ở Thương Hải; mà cô, Hứa Đa Bảo, đi học một khoa chính quy bình thường, học xong cầm hai bản chứng chỉ thực tập và kế toán sơ cấp nho nhỏ "vinh quang" tốt nghiệp, ở xã hội nhân tài cạnh tranh ngày càng kịch liệt này, công việc đều là bố già nhà mình mặt mo nhờ vào các mối quan hệ mà tìm được, một kế toán nho nhỏ trong bộ tài vụ một công ty quảng cáo nổi danh. . . . . .
Cho nên, Đa Bảo vẫn cảm thấy mình chính là cánh cửa bị đóng của nhà họ Hứa, vì cái gì cùng là mầm non nhà họ Hứa lại khác biệt to lớn như vậy? Đa Bảo cảm thấy điều này cũng không thể đổ toàn bộ nguyên nhân cho mình, truy cứu nguyên nhân nhất định là do tổ tiên truyền lại! Di truyền thêm gene đột biến mới khiến cô bình thường như thế! È hèm! Nhất định là tổ tiên nhà mình!
Thường nói, sau lưng một người đàn ông có nguyên tắc luôn có một người phụ nữ bụng dạ hẹp hòi. Bingo~ Đa Bảo cảm thấy những lời này hình dung nhà bọn họ quả thật thích hợp hơn cả. Mặc dù câu cửa miệng này cũng chỉ là câu cửa miệng của cô.
Lúc vẫn còn học đại học Đa Bảo liền cẩn tuân lời răn "phòng cháy phòng trộm phòng mẹ già" ngoan cường mà sống đến bây giờ.
Muốn nói đến mẹ già nhà mình, đơn giản chính là phiên bản ngoài đời của tổng hợp các bà mẹ ở các đại gia đình trong phim, tuyệt đối bản chính, người nào trộm ai biết!
Ước mơ của Đa Bảo vẫn rất đơn giản, chính là ước một ngày kia có thể nếm thử làm "trạch nữ" trong truyền thuyết một lần, nhưng vì sự tồn tại mạnh mẽ của mẹ đại nhân, Đa Bảo cảm thấy cơ hội thực hiện nguyện vọng này là 0.
Thời đại học cô đã được "chủ nghĩa cực kỳ tàn ác" của mẹ đại nhân quan tâm, bây giờ tốt nghiệp tiếp tục chịu đủ tàn phá, về nhà một lần chính là các loại phê bình giống như đóa hoa vẫy chào với cô.
Mẹ đại nhân: "Con nói xem con nói xem, mẹ nuôi con làm cái gì? Con có thể làm cái gì? Ăn ngủ ngủ ăn, nuôi heo còn có thể giết bán thịt! Thật là cái gì cũng không nên hồn!"
Đa Bảo buồn ngủ mông lung ngồi trước máy vi tính nói: "Vậy mẹ đi chăn heo đi, nuôi con có thể dưỡng già, chăn heo chỉ có thể nuôi mỡ béo, mẹ phải học thả dây dài câu cá lớn chứ, chăn heo bán thịt kiếm được tiền là nhất thời, nuôi con về sau không chỉ có làm ra tiền còn có thể dưỡng lão ôm cháu ngoại, một công đôi việc, dù sao cũng hơn về sau mẹ ôm heo con đến ‘bà ngoại’ cũng không gọi được chứ? Lại nói nếu nó có thể gọi nó cũng không tình nguyện gọi thì sao? Mẹ nói có đúng hay không?" Đa Bảo lời lẽ hoang đường chính trực mà nói.
"Hứa Đa Bảo! Con cứ mồm loa mép giải đi! Con xem một chút con đã lớn thế nào rồi! Con cũng 24 rồi! Cả đối tượng cũng không có! Mẹ đây lúc lớn như con chính là đã sinh con, còn phải làm đủ thứ việc, con thì sao! Chăn cũng không gấp!" Mẹ đại nhân lại bới móc.
Đa Bảo kinh sợ không biến, gặp chiêu phá chiêu.
"Không thể nói như thế đâu mẹ, thời đại tiến bộ, thời của mẹ là cách mạng sản xuất, mà bây giờ là Xã Hội Chủ Nghĩa, xã hội bây giờ nhân tài khan hiếm, chúng con hưởng ứng quốc gia kêu gọi, theo đuổi tự lực cánh sinh, hăng hái hướng về phía trước không bao giờ dừng bước, giới tri thức đề xướng kết hôn muộn sinh nở muộn, cho nên đối với tượng gì đó đều là phù vân!"
Nhìn mẹ đại nhân đã giận đến xanh cả mặt, Đa Bảo chột dạ. . . . . .
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách! Cầm túi của mình định chuồn.
"Hứa Đa Bảo trở lại! Gập chăn của con lại!" Mẹ đại nhân trực tiếp lên tiếng.
"Ai nha, dù sao còn phải ngủ gập làm gì cho mệt, không nên quá tiêu hao sức lao động của giới tri thức, đại não sẽ cung không đủ cầu đấy!" Đa Bảo vẫn cảm thấy gấp chăn là chuyện lãng phí thời gian nhất, một cái chăn, sớm muộn gì đều phải ngủ, nó sẽ ở nguyên đó bất di bất dịch, gập rồi lại gỡ ra không phải là rảnh quá vẽ việc ra để làm sao.
Có câu nói núi cao còn có núi cao hơn, vậy mà mẹ đại nhân nói lời kinh người, "Được, nếu con nghĩ như vậy về sau đi WC cũng không cần ra khỏi bồn cầu nữa!"
Đa Bảo bắt đầu vạch đen đầy đầu. . . . . .
"Dù sao con cũng muốn giảm phiền toái hết mức có thể, phải hiểu thời gian kéo quần cũng cần tiết kiệm, cớ sao mà không làm đây?"
Đa Bảo hóa đá trong nháy mắt. . . . . . Mẹ, mẹ choáng rồi!
Đa Bảo N lần đại chiến mẹ, lần nữa bại hoàn toàn~ing,.....
Hứa Đa Bảo vẫn luôn tin tưởng "lời lẽ chí lý" do mình tự chế này.
Nhà họ Hứa chỉ có cô là đứa con gái duy nhất, cha đứng hàng út, phía trên có hai huynh trưởng, hơn nữa cũng không chịu thua kém muốn nhà họ Hứa có thêm cháu trai.
Ngày nay sống ở xã hội hài hòa, quan niệm của mọi người bắt đầu thoát khỏi trói buộc phong kiến mục nát, ngày càng bắt kịp tư tưởng, trào lưu mới, nam tôn nữ ti trọng nam khinh nữ sớm không tồn tại ở nhà họ Hứa, cô là con gái độc nhất không là vấn đề, vấn đề chính là ở nhà họ Hứa trừ giới tính của cô độc nhất vô nhị ra, cô cũng là thông minh độc nhất vô nhị.
Hai đường ca, quả thật chính là không phải người Trái Đất, xã hội bây giờ tài hoa chính là phải học giỏi, nhưng mà ở trong mắt Đa Bảo, hai người anh họ này không phải có thể quơ đũa cả nắm thành học giỏi được, quả thật chính là gấp n lần học giỏi!
Anh lớn——du học đại học Stanford nước Mĩ khoa bác sĩ, chuyên ngành hóa học; anh thứ hai —— từ sau khi tốt nghiệp đại học liền nhận lời mời làm ở một trong bốn Sở hành chính quốc tế lớn nhất ở Thương Hải; mà cô, Hứa Đa Bảo, đi học một khoa chính quy bình thường, học xong cầm hai bản chứng chỉ thực tập và kế toán sơ cấp nho nhỏ "vinh quang" tốt nghiệp, ở xã hội nhân tài cạnh tranh ngày càng kịch liệt này, công việc đều là bố già nhà mình mặt mo nhờ vào các mối quan hệ mà tìm được, một kế toán nho nhỏ trong bộ tài vụ một công ty quảng cáo nổi danh. . . . . .
Cho nên, Đa Bảo vẫn cảm thấy mình chính là cánh cửa bị đóng của nhà họ Hứa, vì cái gì cùng là mầm non nhà họ Hứa lại khác biệt to lớn như vậy? Đa Bảo cảm thấy điều này cũng không thể đổ toàn bộ nguyên nhân cho mình, truy cứu nguyên nhân nhất định là do tổ tiên truyền lại! Di truyền thêm gene đột biến mới khiến cô bình thường như thế! È hèm! Nhất định là tổ tiên nhà mình!
Thường nói, sau lưng một người đàn ông có nguyên tắc luôn có một người phụ nữ bụng dạ hẹp hòi. Bingo~ Đa Bảo cảm thấy những lời này hình dung nhà bọn họ quả thật thích hợp hơn cả. Mặc dù câu cửa miệng này cũng chỉ là câu cửa miệng của cô.
Lúc vẫn còn học đại học Đa Bảo liền cẩn tuân lời răn "phòng cháy phòng trộm phòng mẹ già" ngoan cường mà sống đến bây giờ.
Muốn nói đến mẹ già nhà mình, đơn giản chính là phiên bản ngoài đời của tổng hợp các bà mẹ ở các đại gia đình trong phim, tuyệt đối bản chính, người nào trộm ai biết!
Ước mơ của Đa Bảo vẫn rất đơn giản, chính là ước một ngày kia có thể nếm thử làm "trạch nữ" trong truyền thuyết một lần, nhưng vì sự tồn tại mạnh mẽ của mẹ đại nhân, Đa Bảo cảm thấy cơ hội thực hiện nguyện vọng này là 0.
Thời đại học cô đã được "chủ nghĩa cực kỳ tàn ác" của mẹ đại nhân quan tâm, bây giờ tốt nghiệp tiếp tục chịu đủ tàn phá, về nhà một lần chính là các loại phê bình giống như đóa hoa vẫy chào với cô.
Mẹ đại nhân: "Con nói xem con nói xem, mẹ nuôi con làm cái gì? Con có thể làm cái gì? Ăn ngủ ngủ ăn, nuôi heo còn có thể giết bán thịt! Thật là cái gì cũng không nên hồn!"
Đa Bảo buồn ngủ mông lung ngồi trước máy vi tính nói: "Vậy mẹ đi chăn heo đi, nuôi con có thể dưỡng già, chăn heo chỉ có thể nuôi mỡ béo, mẹ phải học thả dây dài câu cá lớn chứ, chăn heo bán thịt kiếm được tiền là nhất thời, nuôi con về sau không chỉ có làm ra tiền còn có thể dưỡng lão ôm cháu ngoại, một công đôi việc, dù sao cũng hơn về sau mẹ ôm heo con đến ‘bà ngoại’ cũng không gọi được chứ? Lại nói nếu nó có thể gọi nó cũng không tình nguyện gọi thì sao? Mẹ nói có đúng hay không?" Đa Bảo lời lẽ hoang đường chính trực mà nói.
"Hứa Đa Bảo! Con cứ mồm loa mép giải đi! Con xem một chút con đã lớn thế nào rồi! Con cũng 24 rồi! Cả đối tượng cũng không có! Mẹ đây lúc lớn như con chính là đã sinh con, còn phải làm đủ thứ việc, con thì sao! Chăn cũng không gấp!" Mẹ đại nhân lại bới móc.
Đa Bảo kinh sợ không biến, gặp chiêu phá chiêu.
"Không thể nói như thế đâu mẹ, thời đại tiến bộ, thời của mẹ là cách mạng sản xuất, mà bây giờ là Xã Hội Chủ Nghĩa, xã hội bây giờ nhân tài khan hiếm, chúng con hưởng ứng quốc gia kêu gọi, theo đuổi tự lực cánh sinh, hăng hái hướng về phía trước không bao giờ dừng bước, giới tri thức đề xướng kết hôn muộn sinh nở muộn, cho nên đối với tượng gì đó đều là phù vân!"
Nhìn mẹ đại nhân đã giận đến xanh cả mặt, Đa Bảo chột dạ. . . . . .
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách! Cầm túi của mình định chuồn.
"Hứa Đa Bảo trở lại! Gập chăn của con lại!" Mẹ đại nhân trực tiếp lên tiếng.
"Ai nha, dù sao còn phải ngủ gập làm gì cho mệt, không nên quá tiêu hao sức lao động của giới tri thức, đại não sẽ cung không đủ cầu đấy!" Đa Bảo vẫn cảm thấy gấp chăn là chuyện lãng phí thời gian nhất, một cái chăn, sớm muộn gì đều phải ngủ, nó sẽ ở nguyên đó bất di bất dịch, gập rồi lại gỡ ra không phải là rảnh quá vẽ việc ra để làm sao.
Có câu nói núi cao còn có núi cao hơn, vậy mà mẹ đại nhân nói lời kinh người, "Được, nếu con nghĩ như vậy về sau đi WC cũng không cần ra khỏi bồn cầu nữa!"
Đa Bảo bắt đầu vạch đen đầy đầu. . . . . .
"Dù sao con cũng muốn giảm phiền toái hết mức có thể, phải hiểu thời gian kéo quần cũng cần tiết kiệm, cớ sao mà không làm đây?"
Đa Bảo hóa đá trong nháy mắt. . . . . . Mẹ, mẹ choáng rồi!
Đa Bảo N lần đại chiến mẹ, lần nữa bại hoàn toàn~ing,.....
Tác giả :
Khinh Ảm