Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 71

Từ ngày hôm đó tôi không thể đi ra khỏi nhà hắn một bước, nói cách khác, tôi bị giam lỏng.

Tôi hiểu được dụng ý của hắn. Hắn muốn chậm rãi tra tấn tôi, từng chút từng chút một, không để lại dấu vết nào.

Giống như động một chút hắn sẽ đá tôi, cho tôi một tát, tuy rằng đánh như vậy không được tính là bạo lực, sẽ không quá đau, cũng không để lại vết thương gì, nhưng tràn ngập vũ nhục. Dùng nét mặt không tức giận mà chỉ khinh thường đá một cước, chẳng khác gì đá một con chó ngáng đường.

Lục Phong dường như rất bận rộn, bận tối mặt tối mày, bên cạnh hắn có rất nhiều chuyện cũng như rất nhiều... người. Cho nên hắn không có quá nhiều thời gian để 'chiếu cố' tôi.

Tôi có quyền tự do đi lại xung quanh, nhưng tôi không thường xuyên sử dụng quyền đó. Ở trong hành lang hoặc trong phòng khách sẽ bắt gặp cảnh Lục Phong mang những người trẻ tuổi xa lạ về làm động tác suồng sã, khiến tôi vô cùng xấu hổ. Có một lần hắn ở trước mặt một thiếu niên vô cớ giáng cho tôi một bạt tai, thiếu niên kia trong ánh mắt trừng lớn là vẻ ngạc nhiên xen lẫn coi thường, từ đó tôi không bước ra khỏi phòng nữa.

Buổi tối trong lúc tôi đang ngủ hắn sẽ tiến vào phòng. Theo như lời hắn là để thưởng thức tôi làm trò hề trong giấc mơ.

Tôi cảm thấy thật vô nghĩa. Tôi có dáng vẻ gì mà hắn chưa từng thấy qua? Chúng tôi đã từng quen thuộc nhau đến vậy. Khi tôi căng thẳng sẽ nói mớ, sẽ cắn móng tay, có đôi khi sẽ giống như con nít mà khóc nức nở, đều là những thói quen mà sáng sớm hôm sau hắn sẽ cười và nói cho tôi biết.

Tại sao lại cố ý nửa đêm đứng trước đầu giường tôi mà xem, chẳng lẽ khi tôi già rồi, so với suy nghĩ trước kia của hắn đã trở nên đáng ghê tởm hơn nhiều lắm?

Cuối cùng tôi vẫn mơ thấy hắn. Mơ thấy nơi bờ biển Tây An kia, cùng ngồi trên cầu cao, không có người đi đường, chỉ có những chiếc xe chạy như bay để lại tiếng rít gầm. Trời đã tối hẳn, bầu trời có một chút sao. Tôi và hắn ngồi đối mặt dựa vào nhau, dưới chân là biển lặng.

Hắn cao lớn như vậy, duỗi tay ra là có thể dễ dàng ôm lấy tôi vào ngực. Đỉnh đầu tôi đụng vào cằm hắn, mũi bị áp chặt trong ngực, có chút đau, cảm giác thật ấm áp.

"Dường như cả thế giới chỉ có hai chúng ta." Hắn nói, "Hiện tại thề đi, thề vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh anh."

"Ngộ nhỡ anh đuổi em đi thì sao?" Tôi quen nói đùa.

"Vậy em cũng không thể đi."

"Này, anh nói hay nhỉ..."

"Được hay không?"

"Được." Chỉ cần người này yêu cầu, dù vô lý thế nào tôi cũng chấp nhận.

"Nếu em bỏ chạy, anh sẽ không từ thủ đoạn nào mang em về."

"Ừ."

"Đem em xích lại, đập gãy chân em, để em rốt cuộc không chạy thoát."

Gương mặt kề cận như vậy, toàn bộ vẻ mặt của hắn gần như rơi vào võng mạc của tôi.

"Cho dù em có hận anh, anh cũng sẽ làm như thế, hiểu không?"

Cũng không sao cả, vì em biết anh yêu em.

Khi muốn giữ chặt lấy hắn lại đột nhiên bừng tỉnh, trong ánh mắt mơ hồ xuất hiện gương mặt đã từng lướt qua giấc mộng.

"Mơ thấy mộng đẹp gì thế?" Hắn cười nhạo, "Nói mớ thú vị đến vậy."

Tôi nhắm mắt quay đầu đi chỗ khác, giấu nửa mặt dưới gối, thầm đem giọt nước mắt vì giấc mơ ban nãy mà chảy ra quẹt vào đấy.

"Đúng rồi, có thứ hay ho này muốn đưa cho em, thiếu chút nữa thì quên mất." Hắn chìa ra một chiếc CD-ROM, nghiền ngẫm vẻ mặt hoang mang của tôi, mới bổ sung thêm một câu, "Em là diễn viên chính đấy."

Tôi bỗng nhiên trừng mắt bạo liệt đến độ tựa hồ khiến hắn cảm thấy thật khoái trá, ngồi xuống tiếp tục mỉm cười, "Hiệu quả rất tốt, em có muốn xem thử không... Đương nhiên, tôi sẽ không để người ngoài thưởng thức, em cứ yên tâm."

Biểu tình cứng ngắc của tôi có hơi thả lỏng, hắn cười cười nói thêm, "Chẳng qua là mang cho Trác Văn Dương xem, em không có ý kiến gì chứ?"

Hắn dường như không nhìn thấy tôi bỗng nhiên đứng lên, môi run rẩy không thốt nổi lời nào, tựa như nhìn thấy điều gì đó thật thú vị, cười châm biếm, "Không cần kích động như vậy. Cho nó xem là chuyện phải làm, một bên là người cha kính yêu, một bên là người trong lòng, sao lại không để cho nó xem chứ?"

...

"Sao vậy, sao lại giật mình như thế? Em không biết sao?" Hắn thông cảm lắc đầu, "Đã nói em không nên quá kích động... Cưng ơi, nằm xuống đi. Giờ hẳn nó đã xem cái đĩa đó rồi. Em có muốn đòi lại cũng không được đâu."

Mấy ngày kế tiếp hắn không hề để ý đến tôi, để tôi một thân một mình như chim sợ cành cong, nghe thấy tiếng chuông điện thoại sẽ kinh hãi mà nhảy dựng lên, sợ là Văn Dương gọi đến.

Cuối cùng Văn Dương cũng gọi đến, lúc mà tôi lên cơn sốt.

Kỳ quái là Lục Phong lại tự nhiên thay tôi gọi bác sĩ. Tôi còn tưởng rằng hắn căn bản không để ý đến tôi, hoặc căn bản là không thể phát hiện tôi sinh bệnh. Hắn vội vàng mang nhiều người đến vây quanh, lại xem thường không liếc tới, kể cả khi đi qua trước mặt tôi ánh mắt cũng không chao đi một chút.

Một tay truyền nước biển, tay còn lại rối ren mang di động áp vào tai.

"Cha." Âm thanh của con nghe thật mỏi mệt.

"Văn Dương, cha không phải..." Tôi hoảng sợ, muốn bỏ một chút công sức ra biện giải.

"Con biết." Nó thở hổn hển một hơi, "Con biết không phải cha. Chuyện không liên quan đến cha... có phải vậy không?"

Tôi run rẩy nắm chặt điện thoại.

Lặng yên thật lâu, con nhẹ nhàng nói, "Con tin cha."

Tôi không thể tin được sẽ có một phán quyết khoan hồng độ lượng đến vậy, ngẩn ngơ nắm chặt điện thoại cơ hồ đến rớt nước mắt xuống.

"Sao vậy, Trác Văn Dương đến tìm em?" Không biết từ lúc nào người đàn ông thân hình cao lớn đã xuất hiện tại cửa, mỉm cười.

Sự tín nhiệm vô điều kiện của Văn Dương như tiếp thêm dũng khí cho tôi, "Con không trách tôi."

"Hở?" Lục Phong nhướng một bên mày, vẻ mặt cười như có như không.

"Con tin tưởng tôi." Đột nhiên bổ sung thêm một câu. Không biết là nói cho ai nghe.

"Thật vậy sao? Chúc mừng em, có thể khiến con trai nhất mực nghĩ về mình cao quý đến vậy." Lục Phong vẫn duy trì biểu tình kia, như có suy nghĩ gì đó mà đánh giá tôi, "Vừa như thế liền lên tinh thần? Nó nói một câu mà đã có hiệu quả hơn hẳn thuốc, xem ra em rất để ý đến chuyện giữ hình tượng người cha tốt nhỉ?"

Cơn sốt liên tục không dứt đã chậm rãi hạ xuống, tôi nghĩ mình sẽ nhanh chóng khá hơn.

Lục Phong cũng không hề đụng chạm đến tôi. Tôi biết hắn khinh thường, hắn nhiều lần nhấn mạnh rằng bộ dạng của tôi vừa già lại vừa xấu, hoàn toàn không có hứng thú.

Về chuyện này hẳn tôi nên cảm tạ hắn. Tôi đã già rồi, đứa con bất giác đã lớn lên như mình năm xưa, giờ lại cùng hắn ở chung một chỗ, bị làm ra loại sự tình này, không khỏi nhục nhã quá mức.

"Lại đực mặt ra cái gì?" Người đàn ông cao lớn đó luôn dùng phương pháp thô bạo để mở cửa, khí lực lại mạnh đến kinh người, khó trách cửa sổ chỗ này phải dùng thép tinh khiết tạo nên, tránh khỏi hư hại, dùng lâu dài không cần tu bổ.

Không đợi tôi trả lời, hắn liền tự ý đi đến, ngồi mạnh xuống giường. Lẫn lộn giữa mùi nước hoa là mùi rượu nồng nặc, không biết là hắn mới từ nơi nào xã giao về, hay là vừa... hưởng thụ nữa.

"Em thật chướng mắt." Hắn thì thào nói, hiển nhiên có hơi say, nếu không sẽ chẳng vừa nói những lời đó vừa nhìn tôi không chuyển mắt, "Chỉ vừa nhìn đã thấy..." Thanh âm mỗi lúc mỗi nhỏ đến độ hoàn toàn biến mất, hắn đơn giản không nói gì nữa, chỉ ngồi đó nhìn mặt tôi chằm chằm.

Từ sau khi tôi bị bệnh, Lục Phong có ôn hòa hơn đôi chút, không châm chọc khiêu khích, cũng không đánh tôi...

Vừa nghĩ như thế, tay hắn liền đưa tới. Tôi theo phản xạ nhắm mắt lại, lui người về phía sau.

Trên gương mặt không đau rát như dự đoán, cằm lại bị nâng lên, trên môi bỗng nhiên nóng rực.

"Cũng không tệ lắm."

Tôi như bị điện giật che miệng lại, hoảng sợ nhìn hắn.

"Hôm nay tôi muốn thay đổi khẩu vị." Hắn cười, dễ dàng bắt lấy tôi. Khí lực hắn vẫn như trước, mạnh đến khác thường. Căn bản không cách nào phản kháng.

"Không, không được!!"

Tôi đã không còn trẻ nữa... Anh sẽ không để mắt tới... Tôi cố sức giãy dụa bên dưới sự áp chế của hắn... anh buông tha tôi đi...

"Em sợ cái gì..." Hắn cúi đầu cười khẽ, "Cũng không phải chưa từng làm qua, khẩn trương làm chi? Hơn nữa..." Hắn dùng đầu gối cố định đôi chân đá loạn của tôi, "Không chừng chạm qua rồi... cảm thấy biểu hiện của em không quá kém, tôi sẽ tha thứ cho em... Nói cũng không biết chừng..."

Tôi hổn hển hít thở từng hơi từng hơi một, lâu rồi không hề vận động, giẫy giụa một chút đã thấy sức cùng lực kiệt.

Áo hoàn toàn bị kéo phanh ra, hắn từ trên cao tỉ mỉ nhìn xuống bộ ngực trần trụi phập phồng của tôi, đột nhiên cắn lên.

Đầu ngực bị cắn pha trộn giữa đau đớn và kích thích khiến tôi quờ quạng tay muốn đẩy đầu hắn ra, cổ tay liền bị bắt lấy giữ chặt phía trên. Trong tư thế phản kháng vô lực, vừa cảm thấy thẹn vừa dâng lên thứ cảm giác quen thuộc lẫn xa lạ. Tình triều sôi trào, tôi thất thanh hét chói tai, "Không được... Lục Phong... van xin anh..."

"Em kêu cái gì?" Môi lưỡi càng thêm dùng sức, "Tôi chịu chạm vào em, em nên cảm thấy vui mừng mới phải... Không đúng sao..."

Lưng bị cắn một hồi, mới chậm rãi liếm láp, "Sao em không ảo tưởng một chút, rằng biết đâu tôi sẽ yêu em một lần nữa?"

Tay được thả ra, nhưng tôi vẫn không cử động được, quần không biết bị cởi ra từ lúc nào. Phía bên trong đùi mềm mại mẫn cảm đột nhiên bị dùng sức gắt gao mút vào, bờ môi hắn tựa như loài đỉa mà dán sát lấy vị trí yếu ớt dầy đặc dây thần kinh.

Máu đều dồn xuống, trong đầu trống rỗng, tay chân co quắp, tôi khàn khàn kêu lên, "Không, không cần..."

"Thật sự không cần?" Hắn rời môi ra, ngón tay móc lấy quần lót, đầu lưỡi men theo khe hở mà tiến vào dò xét.

Từ nơi chốn đã nhiều năm qua không ai đụng chạm tới... đầu lưỡi mấp máy khiến tôi muốn phát điên, muốn dứt khoát ngồi thẳng dậy né tránh hắn, nhưng vẫn vô lực ngã xuống, ở trên giường co quắp toàn thân run rẩy.

Cuối cùng một chút che đậy cũng bị kéo xuống, đầu lưỡi không còn trở ngại, tùy ý liếm láp ra vào. Hai chân vì căng thẳng mà co rút lại, đầu gối run rẩy bị dùng sức tách ra. Hắn ở giữa hai chân vừa hôn vừa mút lại càng thêm dùng sức, trước trước sau sau không bỏ sót một chỗ nào, cho đến khi trong cổ họng tôi chỉ có thể phát ra âm thanh khô khốc. Đùi bị nâng cao lên, tôi rối loạn đẩy ra, thế nhưng nửa người dưới đã nhẹ đến mức vô lực. Trơ mắt nhìn hắn kề cận, không nói lời nào đặt ở giữa mông tôi.

"Đừng, Lục Phong..." Tôi máy móc lặp lại, hắn đã mạnh mẽ động thân, cường ngạnh tiến vào.

"..." Tôi không phát ra được âm thanh nào, chỉ há miệng thở dốc. Lưng và ra giường kịch liệt ma sát, vừa đau vừa tê dại. Nửa người dưới thụ động đong đưa, từng lượt đẩy sâu vào bên trong đau đớn cháy bỏng khiến toàn thân tê liệt, đến mức không còn là chính mình.

Nóng... khó có thể chịu đựng được.

Thân thể hắn cùng với loại đau đớn kịch liệt này, trong trí nhớ vừa xa xôi lạ lẫm, vừa tựa như đâu đó cảm thấy được... sự quen thuộc, nỗi mơ hồ không khác gì một tấm rèm ngăn cách rất mỏng. Cùng người kia hòa vào làm một, thân thể chặt chẽ kề cận bên nhau, giống như giữa chúng tôi chưa từng tồn tại khoảng cách. Giống như dòng thời gian hai mươi năm nay chưa từng chảy qua, giống như hắn chỉ vừa rời khỏi tôi ra phòng khách uống một cốc nước mà thôi, giống như chúng tôi cho đến bây giờ vẫn luôn ở cạnh bên nhau, một giây cũng chưa từng chia lìa.

Hắn thô bạo đem hai chân tôi gập lên đến ngực, đè xuống tiếp tục tiến sâu hơn, tôi ngửa cổ, bị hắn bức đến phát ra âm thanh một nửa liền bị chặn lại.

Hắn hôn tôi.

Tôi mê muội mở to mắt ra.

...Thật kỳ lạ... Tôi không hiểu, tại sao phải hôn tôi?

Không phải chỉ cần xâm nhập là tốt rồi sao? Hôn sâu như vậy... Có phải rất dư thừa không? Hay là... phải nói rằng... rất hào phóng?

Tại sao phải hôn tôi?

Sự va chạm cuồng loạn bên dưới khiến tôi hít thở không thông, trước mặt dần biến thành màu đen, cố sức giữa sự dây dưa đó mà tìm cơ hội để thở.

Môi hắn vẫn không dời đi, cố chấp dán vào hôn đến nhàu nát, đầu lưỡi luồn sâu bên trong quấn quýt, hô hấp nóng rực, cứ như vậy mà tự nhiên thành thục hôn tôi.

"...Tiểu Thần..."

Sao tôi không có chút cảm giác chân thật nào... Có phải anh đang gọi em không? Dường như đã lâu lắm rồi... không còn ai gọi em như thế, em gần như đã quên đi mất...

"Tiểu Thần..."

Tôi biết mình thật yếu đuối, chỉ cần hôn sâu vài cái, chỉ cần như vậy nhẹ nhàng gọi tên tôi vài lần, tôi liền giống như một lần nữa yêu hắn, liền giống như chưa bao giờ oán hận hắn, dường như cho đến bây giờ hắn chưa từng tổn thương tôi, dường như có thể quay về ngày xưa, chỉ cần đơn giản ôm lấy hắn sẽ không sợ bất kì điều gì nữa...

"Tiểu Thần..." Bàn tay ấm áp của hắn ở phía sau lưng tôi lần tìm kiếm nơi xương cánh bướm mỏng manh[1], dùng sức nâng lên, nhẹ nhàng vuốt ve.

Có, có phải anh luôn nhớ rõ, chỉ cần vuốt ve như vậy, em sẽ không còn cảm thấy đau đớn?

Tôi nức nở vươn tay ôm cổ hắn.

Lục Phong, em thật sự rất nhớ anh...

"Cha ơi."

Động tác chợt dừng lại. Bả vai rộng lớn của Lục Phong đã chắn đi tầm mắt của tôi, cái gì tôi cũng không nhìn thấy. Nhưng hai chữ nhẹ nhàng kia vẫn như mũi dao bén nhọn xuyên qua màng tai, đâm thẳng vào tim tôi.

Tôi cứng ngắc nằm đấy, muốn động cũng không thể động, tứ chi và máu đã đông đặc lại.

Lục Phong đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn về phía cửa. Hắn không ngạc nhiên, cũng không bất ngờ. Cứ như việc Văn Dương xuất hiện ở đây hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay hắn.

Trong nháy mắt tôi đã hoàn toàn hiểu được.

Những âu yếm, những hôn môi... đều là giả dối... đều là tôi tự mình đa tình.

Hắn chẳng qua là muốn tôi bẽ bàng mà thôi.
Tác giả : Lâm Lâm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại