Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu
Chương 68
Đến cuối cùng tôi vẫn ly hôn với Trác Lam. Khi đó giữa chúng tôi không hề phát sinh chuyện gì, chỉ là lúc ấy có một người bất luận thân thế hay nhân phẩm đều rất tốt luôn kiên trì theo đuổi cô ấy. Tôi đã kéo chân cô lâu lắm rồi, không muốn tiếp tục kéo lâu hơn nữa. Thẳng thắn mà nói, trừ thời điểm vừa kết hôn xong, xuất phát từ nghĩa vụ, sau đấy gần như tôi không còn đụng chạm gì đến vợ nữa. Không phải vì cô không tốt, mà vì... thân thể tôi, vốn đã vứt bỏ bản năng đàn ông từ sớm.
Cô vẫn còn trẻ và xinh đẹp như trước. Văn Dương giờ đã khôn lớn một chút, không đến nỗi thiếu hiểu chuyện, tôi nghĩ đã đến lúc phải ra đi.
Trác Lam vẫn khóc khiến tôi vô cùng khó chịu, thật sự từ đầu đến chân tôi là một người chồng triệt để thối nát, chỉ hy vọng mối nợ này của cô chỉ dừng lại tại đây, không mong sẽ tiếp tục đeo nó thêm nữa.
Vậy là đã mười năm trôi qua, bất luận thế nào, cũng đều tại tôi không tốt.
Văn Dương ngược lại không khóc một tiếng, so với những đứa trẻ bình thường nó trưởng thành sớm lắm, không khóc cũng không ầm ĩ, chỉ là tia nhìn sững sờ ấy, như hiểu được tôi là đang chạy trốn, là một người đàn ông không ra gì khiến mọi chuyện trở thành hỏng bét.
Ly hôn rồi, chúng tôi vẫn thường xuyên duy trì quan hệ với nhau, chân chính tựa như đôi bạn tốt vậy. Bản thân tôi làm ở một công ty điện tử nhỏ, để dành được phần nào liền mua đồ mang đến cho họ, tuy biết rằng hai mẹ con họ là nhà giàu có, không thiếu thứ gì, nhưng vẫn quen nếp mà mang theo túi lớn túi nhỏ qua. Dù sao tôi cũng không thể cho họ cái gì khác. Trác Lam đã bình tĩnh trở lại, khi tôi qua sẽ chuẩn bị trà nước điểm tâm, cùng tôi thoải mái ngồi nói chuyện phiếm. So với làm vợ chồng, chúng tôi thật thích hợp để làm bạn tâm giao hơn.
Văn Dương không còn như thuở bé luôn quấn lấy tôi, nó còn nhỏ nên vẫn chưa thể rành mạch hết mọi chuyện. Nhưng tôi biết con vẫn thích tôi, bằng không đã không mang đồ vật tôi đưa cho đem về phòng cẩn thận mở ra.
Cuộc sống an nhàn yên ổn, không thiếu thứ gì, nhưng thật sự cũng không có ý nghĩa gì.
Thời gian thoi đưa, tôi đã bốn mươi tuổi.
Hai mươi năm trôi qua như có như không, vẻ ngoài của tôi gần như không hề thay đổi. Khi Văn Dương trưởng thành đứng trước mặt, sẽ sinh ra cảm giác như đang soi gương. Điều này làm tôi nhớ đến một người cũng có gương mặt hao hao giống mình, chỉ là không rõ hiện tại đang ở đâu, có lẽ là một nơi nào đó ở Tokyo.
Tôi không tìm thấy nó. Em trai và người kia đều gợi cho tôi cảm giác đau đớn. Đều là những người mà tôi đã vuột tay đánh mất.
Nửa đời còn lại, tôi đều phải tự một mình trải qua.
Tôi đã ở tuổi bốn mươi, có khoảng hai năm hạnh phúc cùng người yêu, sau đó tách biệt năm năm trời, rồi lại tái hợp chưa đến một năm ở cạnh nhau... Khoảng thời gian dài đằng đẵng còn lại đều giống như hư không.
Vốn nghĩ sẽ không còn gặp lại hắn, nào ngờ trên màn hình lại nhìn thấy hắn được mọi người vây quanh, gương mặt lạnh lùng cao ngạo.
Khi đó tôi đang ngồi trong nhà ăn buổi cơm chiều đạm bạc, bát cơm rơi xuống nện vào đùi, dính đầy nước canh, chỉ là tuyệt không cảm thấy nóng.
Hắn đã đến Thiên Tân.
Tuy biết rằng hắn tuyệt đối không phải vì tôi mà đến, thậm chí hắn còn không biết tôi ở nơi này, chỉ là... chúng ta... cuối cùng lại sống trong cùng một thành phố.
Tôi ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha đến tận nửa đêm.
Nhớ lại trong lòng có phần tự kỷ thái quá đến buồn cười. Ngày kế tiếp, việc đầu tiên tôi làm sau khi tan tầm lại chính là đi tìm Văn Dương, nói rằng cha phải kết hôn, để nó sau này không nên đến tìm tôi nữa. Bất cứ ai nhìn thấy nó đều biết đó là con tôi, tôi không muốn Lục Phong làm tổn hại đến con và Trác Lam — nếu như Lục Phong vẫn còn quan tâm đến tôi như nhiều năm trước đây, nếu như hắn vẫn giống như trước đây, nhất định sẽ tìm đến tôi trả thù như đã từng nói.
Rồi sau đó, tôi lại tự nhiên da mặt dày đến độ muốn đi gặp Lục Phong.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Tôi đương nhiên không vọng tưởng sau hai mươi năm tôi và hắn vẫn có thể cùng nhau, chỉ là... Hai mươi năm qua, tôi vẫn nhớ hắn vô cùng. Trong lòng trộm nghĩ rằng, không gặp mặt cũng không sao, chỉ cần đứng xa xa nhìn một chút là đủ rồi.
Những oán hận ngày xưa cũng đã bị dòng thời gian làm cho phai nhạt, không giống như càng hận càng sâu, tất cả đến hiện tại đều đã trôi đi không còn dấu vết.
Do dự đấu tranh thật lâu, tôi mới đến công ty của hắn ở Thiên Tân, cô thư ký trẻ tuổi tuy xinh đẹp nhưng vẫn lạnh lùng nói, "Xin lỗi anh có hẹn với tổng giám đốc không?"
"...Không có... nhưng trước kia là bạn..."
"Vậy xin lỗi, không hẹn trước thì tôi cũng không có cách nào." Khách sáo trả lời, nhưng cũng ẩn bên trong tia xem thường.
"Nhưng tôi thật là..."
"Thật xin lỗi." Giờ thì ngay cả sự khách sáo cũng không còn nguyên vẹn nữa.
Lúc xin lỗi rồi xoay người bước đi, chợt nghe thấy cô gái ấy ở sau lưng nhỏ giọng, "Bạn? Mười người thì hết chín bảo là bạn, sau đó là học chung..."
Tôi có hơi xấu hổ, đành cúi thấp đầu bước đi thật nhanh.
Té ra hiện tại, muốn gặp mặt hắn một lần đã trở thành vọng tưởng của rất nhiều người.
Tôi cũng hiểu được địa vị bản thân rất thấp. Lấy năng lực gì mà đòi gặp hắn?
Là tôi không từ mà biệt trước, cách mười mấy năm lại muốn đột nhiên nhảy xổ trước mặt hắn? Để làm gì? Ôn chuyện?
Thật nực cười.
Ý niệm muốn gặp hắn cứ như vậy mà hoàn toàn biến mất. Thật là, gặp lại chi bằng không gặp. Tôi cũng chỉ xem tin tức, lật một tờ báo mới có thể từ đó nhìn thấy hắn, dù là bài nào cũng rập khuôn bài nào, nét mặt của hắn cũng chỉ trăm lần như một, nhưng đối với người gần hai mươi năm không có tin tức của hắn, chỉ cần một tấm ảnh chụp trên tờ báo, tôi nhất định sẽ mua.
Bởi vì tôi biết hiện tại, cũng chỉ có thể tiếp cận hắn được đến mức này thôi.
Cô vẫn còn trẻ và xinh đẹp như trước. Văn Dương giờ đã khôn lớn một chút, không đến nỗi thiếu hiểu chuyện, tôi nghĩ đã đến lúc phải ra đi.
Trác Lam vẫn khóc khiến tôi vô cùng khó chịu, thật sự từ đầu đến chân tôi là một người chồng triệt để thối nát, chỉ hy vọng mối nợ này của cô chỉ dừng lại tại đây, không mong sẽ tiếp tục đeo nó thêm nữa.
Vậy là đã mười năm trôi qua, bất luận thế nào, cũng đều tại tôi không tốt.
Văn Dương ngược lại không khóc một tiếng, so với những đứa trẻ bình thường nó trưởng thành sớm lắm, không khóc cũng không ầm ĩ, chỉ là tia nhìn sững sờ ấy, như hiểu được tôi là đang chạy trốn, là một người đàn ông không ra gì khiến mọi chuyện trở thành hỏng bét.
Ly hôn rồi, chúng tôi vẫn thường xuyên duy trì quan hệ với nhau, chân chính tựa như đôi bạn tốt vậy. Bản thân tôi làm ở một công ty điện tử nhỏ, để dành được phần nào liền mua đồ mang đến cho họ, tuy biết rằng hai mẹ con họ là nhà giàu có, không thiếu thứ gì, nhưng vẫn quen nếp mà mang theo túi lớn túi nhỏ qua. Dù sao tôi cũng không thể cho họ cái gì khác. Trác Lam đã bình tĩnh trở lại, khi tôi qua sẽ chuẩn bị trà nước điểm tâm, cùng tôi thoải mái ngồi nói chuyện phiếm. So với làm vợ chồng, chúng tôi thật thích hợp để làm bạn tâm giao hơn.
Văn Dương không còn như thuở bé luôn quấn lấy tôi, nó còn nhỏ nên vẫn chưa thể rành mạch hết mọi chuyện. Nhưng tôi biết con vẫn thích tôi, bằng không đã không mang đồ vật tôi đưa cho đem về phòng cẩn thận mở ra.
Cuộc sống an nhàn yên ổn, không thiếu thứ gì, nhưng thật sự cũng không có ý nghĩa gì.
Thời gian thoi đưa, tôi đã bốn mươi tuổi.
Hai mươi năm trôi qua như có như không, vẻ ngoài của tôi gần như không hề thay đổi. Khi Văn Dương trưởng thành đứng trước mặt, sẽ sinh ra cảm giác như đang soi gương. Điều này làm tôi nhớ đến một người cũng có gương mặt hao hao giống mình, chỉ là không rõ hiện tại đang ở đâu, có lẽ là một nơi nào đó ở Tokyo.
Tôi không tìm thấy nó. Em trai và người kia đều gợi cho tôi cảm giác đau đớn. Đều là những người mà tôi đã vuột tay đánh mất.
Nửa đời còn lại, tôi đều phải tự một mình trải qua.
Tôi đã ở tuổi bốn mươi, có khoảng hai năm hạnh phúc cùng người yêu, sau đó tách biệt năm năm trời, rồi lại tái hợp chưa đến một năm ở cạnh nhau... Khoảng thời gian dài đằng đẵng còn lại đều giống như hư không.
Vốn nghĩ sẽ không còn gặp lại hắn, nào ngờ trên màn hình lại nhìn thấy hắn được mọi người vây quanh, gương mặt lạnh lùng cao ngạo.
Khi đó tôi đang ngồi trong nhà ăn buổi cơm chiều đạm bạc, bát cơm rơi xuống nện vào đùi, dính đầy nước canh, chỉ là tuyệt không cảm thấy nóng.
Hắn đã đến Thiên Tân.
Tuy biết rằng hắn tuyệt đối không phải vì tôi mà đến, thậm chí hắn còn không biết tôi ở nơi này, chỉ là... chúng ta... cuối cùng lại sống trong cùng một thành phố.
Tôi ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha đến tận nửa đêm.
Nhớ lại trong lòng có phần tự kỷ thái quá đến buồn cười. Ngày kế tiếp, việc đầu tiên tôi làm sau khi tan tầm lại chính là đi tìm Văn Dương, nói rằng cha phải kết hôn, để nó sau này không nên đến tìm tôi nữa. Bất cứ ai nhìn thấy nó đều biết đó là con tôi, tôi không muốn Lục Phong làm tổn hại đến con và Trác Lam — nếu như Lục Phong vẫn còn quan tâm đến tôi như nhiều năm trước đây, nếu như hắn vẫn giống như trước đây, nhất định sẽ tìm đến tôi trả thù như đã từng nói.
Rồi sau đó, tôi lại tự nhiên da mặt dày đến độ muốn đi gặp Lục Phong.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Tôi đương nhiên không vọng tưởng sau hai mươi năm tôi và hắn vẫn có thể cùng nhau, chỉ là... Hai mươi năm qua, tôi vẫn nhớ hắn vô cùng. Trong lòng trộm nghĩ rằng, không gặp mặt cũng không sao, chỉ cần đứng xa xa nhìn một chút là đủ rồi.
Những oán hận ngày xưa cũng đã bị dòng thời gian làm cho phai nhạt, không giống như càng hận càng sâu, tất cả đến hiện tại đều đã trôi đi không còn dấu vết.
Do dự đấu tranh thật lâu, tôi mới đến công ty của hắn ở Thiên Tân, cô thư ký trẻ tuổi tuy xinh đẹp nhưng vẫn lạnh lùng nói, "Xin lỗi anh có hẹn với tổng giám đốc không?"
"...Không có... nhưng trước kia là bạn..."
"Vậy xin lỗi, không hẹn trước thì tôi cũng không có cách nào." Khách sáo trả lời, nhưng cũng ẩn bên trong tia xem thường.
"Nhưng tôi thật là..."
"Thật xin lỗi." Giờ thì ngay cả sự khách sáo cũng không còn nguyên vẹn nữa.
Lúc xin lỗi rồi xoay người bước đi, chợt nghe thấy cô gái ấy ở sau lưng nhỏ giọng, "Bạn? Mười người thì hết chín bảo là bạn, sau đó là học chung..."
Tôi có hơi xấu hổ, đành cúi thấp đầu bước đi thật nhanh.
Té ra hiện tại, muốn gặp mặt hắn một lần đã trở thành vọng tưởng của rất nhiều người.
Tôi cũng hiểu được địa vị bản thân rất thấp. Lấy năng lực gì mà đòi gặp hắn?
Là tôi không từ mà biệt trước, cách mười mấy năm lại muốn đột nhiên nhảy xổ trước mặt hắn? Để làm gì? Ôn chuyện?
Thật nực cười.
Ý niệm muốn gặp hắn cứ như vậy mà hoàn toàn biến mất. Thật là, gặp lại chi bằng không gặp. Tôi cũng chỉ xem tin tức, lật một tờ báo mới có thể từ đó nhìn thấy hắn, dù là bài nào cũng rập khuôn bài nào, nét mặt của hắn cũng chỉ trăm lần như một, nhưng đối với người gần hai mươi năm không có tin tức của hắn, chỉ cần một tấm ảnh chụp trên tờ báo, tôi nhất định sẽ mua.
Bởi vì tôi biết hiện tại, cũng chỉ có thể tiếp cận hắn được đến mức này thôi.
Tác giả :
Lâm Lâm