Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu
Chương 55: Phiên Ngoại 1: Hạnh phúc thoáng qua [4]
"Anh không có ý đó." Lục Phong nhanh như chớp vươn tay như vuốt hổ ra bắt lấy tay tôi, chỉ dùng một chút lực đã khiến tôi không thể động được, "Em biết rõ anh không thể diễn đạt tốt, còn cố ý bắt lỗi... Anh làm sao có thể nghĩ em ở với anh vì tiền được chứ... anh chỉ là..."
Hắn đứng như trời trồng nửa ngày để sắp xếp lại ngôn ngữ, "...Không biết phải làm sao để em được vui vẻ. Em cũng hiểu là anh chưa bao giờ phải lấy lòng người khác, không có ý tưởng gì hay ho, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt, càng không biết chọc cho em cười..."
"Thích em cũng không biết dùng cách nào để biểu đạt, nghĩ không ra phải làm sao để lãng mạn, chỉ có thể mua cho em thứ này thứ kia..."
"Nếu một ngày nào đó em phát hiện ra ở bên cạnh anh thật vô vị, nhưng nếu... Anh có thể mua cho em mọi thứ, người ta cho em được cái gì anh cũng có thể cho, có lẽ sẽ tốt hơn một chút..."
Tôi, tôi không nghe lầm chứ? Nhưng cái kiểu câu cú hỗn loạn, ngữ pháp bão táp thế này hoàn toàn phù hợp với trình độ của hắn.
"Là như vậy đó..." Nhìn một người đàn ông cao gần 1m9 vẻ mặt xấu hổ đang cố gắng diễn đạt thật sự đã đủ ngố lắm rồi.
Đại não của người này rốt cuộc là do cái ngốc gì cấu tạo nên thế?
Tự nhiên lại lo lắng tôi sẽ đá hắn... Có nhầm không đấy? Nhìn trước sau trái phải gì cũng thấy rõ người dễ bị dư luận đánh giá thấp hơn phải là tôi mới đúng.
"Đồ ngốc, em đã bao giờ nói anh vô vị chưa?" Thật ra, là... cũng có một chút... ai bảo cái tên này suốt ngày chỉ biết hùng hổ trên giường làm chi!
"Chính vì em chưa từng nói nên mới sợ." Hắn cười khổ.
"Hở?"
"Em không chịu thắng thắn, kể cả đối với anh cũng vậy. Cho đến bây giờ em chưa từng nói cho anh biết cảm nhận của mình. Trong lòng em nghĩ thế nào, anh căn bản không hề biết được."
"Em..."
"Em đối với ai cũng tốt, cũng không cự tuyệt, đúng không? Thái độ lúc nào cũng vậy, anh làm sao có thể phân biệt được rốt cuộc đâu là thực đâu là giả?"
"..."
"Em có thật sự yêu anh hay không, một chút anh cũng không nắm chắc được. Rõ ràng dù không muốn, em cũng sẽ nói 'được rồi', 'không sao'. Em ở cạnh anh, có phải vì đã quen làm người tốt bụng nên mới không từ chối? Nếu người đó không phải là anh thì sao? Có phải em cũng sẽ miễn cưỡng chấp nhận? Yêu là yêu, không yêu thì tuyệt đối không nên mơ hồ. Tại sao em không thể rõ ràng, thẳng thắn hơn một chút?
"Tại sao phải vờ nói 'không có việc gì', sao lại không có việc gì? Nếu có tâm sự sao lại không nói với anh? Anh không thể đoán được suy nghĩ của em, mà dù có, cũng không phải lúc nào cũng may mắn đoán đúng. Em có thể đem tất cả mọi suy nghĩ của mình dứt khoát nói ra được không..."
Đó là vì em sợ cãi nhau với anh. Sợ dao động tình cảm của chúng ta. Sợ chỉ có một vết nứt thôi sẽ không thể hàn gắn được. Sợ anh giống như trước kia, trong lúc tức giận sẽ đuổi em đi, sợ...
"Em muốn cùng anh chúc mừng lễ tình nhân." Tôi nhỏ giọng.
"Ừ?"
"Chúng ta chưa từng ở bên cạnh nhau vào ngày lễ tình nhân... em... đã mong chờ từ lâu..."
"Vì chuyện này sao... Anh đi đến LA dự hội nghị thôi chứ có phải đi tìm chết đâu, sao lại không thể về đi chơi với em?"
Hừ, giọng điệu gì đây, khó khăn lắm mới tạo được chút không khí bồi hồi thế này, thoắt cái đã bị xua đi không thương tiếc.
"Anh không nói làm sao em biết chứ..."
"Nè, cái này anh nói mới đúng."
"Lục Phong..."
"Ừ?"
"Em không cần quà tặng quý giá, không cần xe, không cần nhà, anh cũng không cần phải kiếm nhiều tiền... Chỉ cần anh có thể ở bên cạnh em nhiều hơn một chút là được rồi..."
"Cho dù anh có nghèo rớt mồng tơi, em cũng sẽ thích anh như thế... Lỡ như anh mất trắng tất cả, em vẫn có thể nuôi anh, cho nên anh không cần phải quá vất vả..."
Hắn đột nhiên cười khẽ, "Ngốc, anh sao lại cần em phải nuôi..."
Nói đến một nửa hắn liền cúi đầu hôn tôi, một tay nâng phía sau ót, dùng sức ép tôi đến bất giác nhắm mắt đáp trả lại.
...
Đồ quỷ sứ, cho dù tôi có ngầm đồng ý cho anh động tay động chân, anh cũng đâu cần nhất quyết phải kéo tôi đến bồn tắm, ngượng chín hết cả người.
"Anh muốn làm."
Tôi chấn kinh, "Đùa, đùa à!! Ngày hôm qua mới làm xong..." Ở trong nước liều mạng giãy dụa, "Ít nhất cách một ngày làm một lần, anh phạm quy!!"
"Anh nhịn không được, cùng lắm mai không làm vậy." Hắn đương nhiên chặn tôi lại, bắt đầu dùng ma trảo cởi quần áo ướt sũng của tôi xuống.
Vừa mới phản kháng, hắn lại lập tức lộ vẻ mặt 'em không thành thật' ra.
"Ở đây nếu nghĩ gì đều phải thành thật nói cho anh biết." Tay hắn đặt lên phần ngực trần của tôi, dùng sức ấn xuống, "Nếu buồn đến tan nát thì phải làm thế nào, đối với anh phải trung thực, có hiểu không? Chúng ta nhất định phải chân thành với nhau."
Nè nè, có chân thành cỡ nào cũng đâu cần phải đối mặt nhau cởi sạch sẽ như vậy hả?
Tôi vùng vẫy chặn tay hắn đang mò xuống dưới, "Anh làm cái gì!!"
Hắn chớp mắt vô tội, "Cùng em làm tình."
...Không cần phải thẳng thắn đến huỵch toẹt như vậy!!
"Không cần!"
"Thật sao?" Một phen nâng tôi ngồi lên đùi, cố định phía sau đầu liền thuận thế mà cường hôn, đầu lưỡi lão luyện phá bỏ lớp phòng thủ, tiến vào liếm bên trong khoang miệng.
Tôi hít một hơi lạnh, bị hắn quấn lấy đầu lưỡi, tay chân như nhũn ra, "Không, không được..." Hấp hối giãy dụa đẩy hắn, "Anh vừa mới tắm xong..."
"Giờ anh sẽ giúp em tắm một lượt từ trong ra ngoài."
Trong ra ngoài cái gì...
"Á——" Cảm giác thứ đáng sợ kia đang nhăm nhe ở chỗ hiểm, tôi sợ co người, chưa gì mà đã lên đạn nhanh thế này, không lẽ cái vẻ mệt mỏi hồi nãy là giả bộ sao?
"Không cần!" Giỡn hoài, bị cái thứ to cứng đó nhấn vào... tôi làm sao còn mạng mà sống.
"Na, na, đã nói là phải thành thật với nhau." Công kích kịch liệt khiến tôi tự động ngẩng đầu lên, "Rõ ràng cũng rất muốn mà lại..."
...Đồ phản chủ không có tiền đồ!! Giờ này mà còn có tinh thần!
"A... không được..." Tôi trong cái khó ló cái khôn, "Hết bao rồi."
"Không sao." Hắn tự ý ôm lấy chân tôi vòng lên lưng, chuẩn bị tư thế tiến vào, "Bắn ra ngoài là được."
Lần nào cũng nói vậy, có lần nào làm đâu hả!
"A—————-!"
Chống cự hoàn toàn vô hiệu, cảm giác thê thảm như bị xé ra làm hai mảnh.
"Ô ~" Đến cả kêu la cũng bị chặn quyết liệt, tôi chỉ còn cách cào vài đường lên lưng hắn giải hận.
"Ồ ại oại..." (Phiên dịch: đồ bại hoại!)
Nức nở liều mạng cắn lấy môi hắn, vì để đảm bảo không bị té ra ngoài, đành cam chịu ngã đầu lên cổ hắn.
Ô ô ô ô, đồ chết dẫm, cậy mạnh hiếp yếu, một ngày nào đó tôi sẽ cho anh nếm thử mùi vị bị OOXXX...
Lục Phong đi lúc nào tôi cũng không hay. Ở trong phòng tắm tra tấn đến không biết gì lại bị ôm về phòng ngủ tiếp tục, rồi rất kinh người mà té xỉu, xin phép nghỉ một ngày cũng chỉ nằm trên giường ăn cơm trưa xong lại ngủ tiếp, mới ngủ được phân nửa lại bị tấn công không chống đỡ được. Dù sao thì lần cuối cùng thức dậy đã là mười một giờ hơn, cái tên trâu bò ngoài sức tưởng tượng đó đã đi mất rồi. Toàn thân đau nhức nằm lẻ loi trên giường, cảm giác thật ai oán, cùng người yêu a bê xê cả một ngày trời, ngoài nấu hai gói mì ra tôi cũng nên làm chút gì đó cho qua thời gian chứ nhỉ?
Mà xét theo tình hình thảm hại hiện tại, ngủ cả ngày là lựa chọn số một.
Lục Phong đúng là trời sinh (gian) thương nhân, đến cả loại chuyện này cũng phải tính toán mà làm cho đủ trước khi đi.
Hình như có chảy máu. Lần nào xài đến chỗ đó cũng muốn nát bét ra. Đối với đa số quan hệ đồng giới mà nói thường dùng đến tư thế 69 để đôi bên cùng có lợi. Nhưng niêm mạc trong khoang miệng của tôi lại mẫn cảm quá mức, vị giác vô cùng phát triển, lâu lâu dùng miệng một lần, hai ba ngày đều ăn không thấy ngon, ở siêu thị nhìn thấy củ cải đỏ liền lập tức kỳ thị.
Thật ra Lục Phong luôn tốt bụng mà giúp tôi làm, còn có vẻ hết sức hưởng thụ, cái kiểu làm như thứ-đó-ngon-lắm-ấy của hắn thật khiến tôi hoài nghi phải chăng hắn bị nhạt miệng!?
Dẫu thế đến lúc phải 'đền ơn đáp nghĩa' chung quy cũng khổ muốn chết.
Cuối cùng vẫn là tôi kêu la thảm thiết, hận không thể nhét chăn vào mồm.
Nửa đêm nhận được điện thoại của Diệc Thần, "Anh già, happy lover's day."
"Là Valentine, ngốc!" Trình độ tiếng anh của nó so với tôi đúng thấp kém, lại hoàn toàn không nhận thức được chuyện đó.
"Nghỉ lễ thế nào?" Tôi biết đứa em này rất được bạn gái yêu thích, kể cả con trai cũng...
"Ngày mai hả, em phải thi lại."
"..."
Hình như nó đang ở trong quán rượu với bạn, âm thanh rất ồn ào.
"Sao lại ồn thế?"
"Cô kia bắt bạn trai mình dẫn đi gay bar chơi lễ, dọa Thẩm Siêu phát khóc." Nó vui sướng khi có người gặp họa, "Anh thì sao?"
"Anh hả?" Người thích hợp đi gay bar giải sầu mới là tôi đây này, "Ở nhà ăn mì."
"Như vậy sẽ không đủ dinh dưỡng."
"Không đâu, mì cũng có nhiều loại lắm, canh nấm hương thịt bằm nè, canh cua bào ngư này..."
"Anh à, thi đậu rồi em ghé qua chỗ anh xem thử."
Tôi giật mình, "Giàu dữ nha."
"Ngày mai... không, hôm nay vừa đúng ngày thứ bảy, ở ngoài đường đến ông già còn đi có đôi có cặp, người ta một mình thật cô đơn muốn chết hà ~"
Đang làm nũng sao? Hù ai vậy?
"Không được, lo mà thi cho đậu đi chứ."
"Kia có là gì, bạn học của em thi ba môn đỗ cả ba môn, đến 9h tối còn bay đến tận Phúc Châu để thăm bạn gái kìa."
"Thằng kia, đây là anh mày."
Diệc Thần và Lục Phong không giống nhau, dù cùng là người quan trọng của tôi. Anh em ruột thịt bình thường luôn có huyết mạch liên kết chặt chẽ với nhau, đôi khi giống như nhất thể. Lục Phong từng hỏi tôi, "Nếu anh và em trai em cùng rơi xuống nước, chỉ có thể cứu một người, em sẽ chọn ai?" Đối với câu hỏi xưa như trái đất này, tôi nhớ rõ mình đã đáp rằng, "Anh có thể bơi một ngàn mét không sao, còn Diệc Thần đảm bảo chìm thẳng xuống đáy."
Mà trên thực tế, nếu một ngày nào đó thật sự phải đối mặt với kiểu lựa chọn tàn khốc này, tôi sẽ chọn Diệc Thần.
Rồi sau đó mới tự mình nhảy xuống.
Chính là như vậy.
Hắn đứng như trời trồng nửa ngày để sắp xếp lại ngôn ngữ, "...Không biết phải làm sao để em được vui vẻ. Em cũng hiểu là anh chưa bao giờ phải lấy lòng người khác, không có ý tưởng gì hay ho, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt, càng không biết chọc cho em cười..."
"Thích em cũng không biết dùng cách nào để biểu đạt, nghĩ không ra phải làm sao để lãng mạn, chỉ có thể mua cho em thứ này thứ kia..."
"Nếu một ngày nào đó em phát hiện ra ở bên cạnh anh thật vô vị, nhưng nếu... Anh có thể mua cho em mọi thứ, người ta cho em được cái gì anh cũng có thể cho, có lẽ sẽ tốt hơn một chút..."
Tôi, tôi không nghe lầm chứ? Nhưng cái kiểu câu cú hỗn loạn, ngữ pháp bão táp thế này hoàn toàn phù hợp với trình độ của hắn.
"Là như vậy đó..." Nhìn một người đàn ông cao gần 1m9 vẻ mặt xấu hổ đang cố gắng diễn đạt thật sự đã đủ ngố lắm rồi.
Đại não của người này rốt cuộc là do cái ngốc gì cấu tạo nên thế?
Tự nhiên lại lo lắng tôi sẽ đá hắn... Có nhầm không đấy? Nhìn trước sau trái phải gì cũng thấy rõ người dễ bị dư luận đánh giá thấp hơn phải là tôi mới đúng.
"Đồ ngốc, em đã bao giờ nói anh vô vị chưa?" Thật ra, là... cũng có một chút... ai bảo cái tên này suốt ngày chỉ biết hùng hổ trên giường làm chi!
"Chính vì em chưa từng nói nên mới sợ." Hắn cười khổ.
"Hở?"
"Em không chịu thắng thắn, kể cả đối với anh cũng vậy. Cho đến bây giờ em chưa từng nói cho anh biết cảm nhận của mình. Trong lòng em nghĩ thế nào, anh căn bản không hề biết được."
"Em..."
"Em đối với ai cũng tốt, cũng không cự tuyệt, đúng không? Thái độ lúc nào cũng vậy, anh làm sao có thể phân biệt được rốt cuộc đâu là thực đâu là giả?"
"..."
"Em có thật sự yêu anh hay không, một chút anh cũng không nắm chắc được. Rõ ràng dù không muốn, em cũng sẽ nói 'được rồi', 'không sao'. Em ở cạnh anh, có phải vì đã quen làm người tốt bụng nên mới không từ chối? Nếu người đó không phải là anh thì sao? Có phải em cũng sẽ miễn cưỡng chấp nhận? Yêu là yêu, không yêu thì tuyệt đối không nên mơ hồ. Tại sao em không thể rõ ràng, thẳng thắn hơn một chút?
"Tại sao phải vờ nói 'không có việc gì', sao lại không có việc gì? Nếu có tâm sự sao lại không nói với anh? Anh không thể đoán được suy nghĩ của em, mà dù có, cũng không phải lúc nào cũng may mắn đoán đúng. Em có thể đem tất cả mọi suy nghĩ của mình dứt khoát nói ra được không..."
Đó là vì em sợ cãi nhau với anh. Sợ dao động tình cảm của chúng ta. Sợ chỉ có một vết nứt thôi sẽ không thể hàn gắn được. Sợ anh giống như trước kia, trong lúc tức giận sẽ đuổi em đi, sợ...
"Em muốn cùng anh chúc mừng lễ tình nhân." Tôi nhỏ giọng.
"Ừ?"
"Chúng ta chưa từng ở bên cạnh nhau vào ngày lễ tình nhân... em... đã mong chờ từ lâu..."
"Vì chuyện này sao... Anh đi đến LA dự hội nghị thôi chứ có phải đi tìm chết đâu, sao lại không thể về đi chơi với em?"
Hừ, giọng điệu gì đây, khó khăn lắm mới tạo được chút không khí bồi hồi thế này, thoắt cái đã bị xua đi không thương tiếc.
"Anh không nói làm sao em biết chứ..."
"Nè, cái này anh nói mới đúng."
"Lục Phong..."
"Ừ?"
"Em không cần quà tặng quý giá, không cần xe, không cần nhà, anh cũng không cần phải kiếm nhiều tiền... Chỉ cần anh có thể ở bên cạnh em nhiều hơn một chút là được rồi..."
"Cho dù anh có nghèo rớt mồng tơi, em cũng sẽ thích anh như thế... Lỡ như anh mất trắng tất cả, em vẫn có thể nuôi anh, cho nên anh không cần phải quá vất vả..."
Hắn đột nhiên cười khẽ, "Ngốc, anh sao lại cần em phải nuôi..."
Nói đến một nửa hắn liền cúi đầu hôn tôi, một tay nâng phía sau ót, dùng sức ép tôi đến bất giác nhắm mắt đáp trả lại.
...
Đồ quỷ sứ, cho dù tôi có ngầm đồng ý cho anh động tay động chân, anh cũng đâu cần nhất quyết phải kéo tôi đến bồn tắm, ngượng chín hết cả người.
"Anh muốn làm."
Tôi chấn kinh, "Đùa, đùa à!! Ngày hôm qua mới làm xong..." Ở trong nước liều mạng giãy dụa, "Ít nhất cách một ngày làm một lần, anh phạm quy!!"
"Anh nhịn không được, cùng lắm mai không làm vậy." Hắn đương nhiên chặn tôi lại, bắt đầu dùng ma trảo cởi quần áo ướt sũng của tôi xuống.
Vừa mới phản kháng, hắn lại lập tức lộ vẻ mặt 'em không thành thật' ra.
"Ở đây nếu nghĩ gì đều phải thành thật nói cho anh biết." Tay hắn đặt lên phần ngực trần của tôi, dùng sức ấn xuống, "Nếu buồn đến tan nát thì phải làm thế nào, đối với anh phải trung thực, có hiểu không? Chúng ta nhất định phải chân thành với nhau."
Nè nè, có chân thành cỡ nào cũng đâu cần phải đối mặt nhau cởi sạch sẽ như vậy hả?
Tôi vùng vẫy chặn tay hắn đang mò xuống dưới, "Anh làm cái gì!!"
Hắn chớp mắt vô tội, "Cùng em làm tình."
...Không cần phải thẳng thắn đến huỵch toẹt như vậy!!
"Không cần!"
"Thật sao?" Một phen nâng tôi ngồi lên đùi, cố định phía sau đầu liền thuận thế mà cường hôn, đầu lưỡi lão luyện phá bỏ lớp phòng thủ, tiến vào liếm bên trong khoang miệng.
Tôi hít một hơi lạnh, bị hắn quấn lấy đầu lưỡi, tay chân như nhũn ra, "Không, không được..." Hấp hối giãy dụa đẩy hắn, "Anh vừa mới tắm xong..."
"Giờ anh sẽ giúp em tắm một lượt từ trong ra ngoài."
Trong ra ngoài cái gì...
"Á——" Cảm giác thứ đáng sợ kia đang nhăm nhe ở chỗ hiểm, tôi sợ co người, chưa gì mà đã lên đạn nhanh thế này, không lẽ cái vẻ mệt mỏi hồi nãy là giả bộ sao?
"Không cần!" Giỡn hoài, bị cái thứ to cứng đó nhấn vào... tôi làm sao còn mạng mà sống.
"Na, na, đã nói là phải thành thật với nhau." Công kích kịch liệt khiến tôi tự động ngẩng đầu lên, "Rõ ràng cũng rất muốn mà lại..."
...Đồ phản chủ không có tiền đồ!! Giờ này mà còn có tinh thần!
"A... không được..." Tôi trong cái khó ló cái khôn, "Hết bao rồi."
"Không sao." Hắn tự ý ôm lấy chân tôi vòng lên lưng, chuẩn bị tư thế tiến vào, "Bắn ra ngoài là được."
Lần nào cũng nói vậy, có lần nào làm đâu hả!
"A—————-!"
Chống cự hoàn toàn vô hiệu, cảm giác thê thảm như bị xé ra làm hai mảnh.
"Ô ~" Đến cả kêu la cũng bị chặn quyết liệt, tôi chỉ còn cách cào vài đường lên lưng hắn giải hận.
"Ồ ại oại..." (Phiên dịch: đồ bại hoại!)
Nức nở liều mạng cắn lấy môi hắn, vì để đảm bảo không bị té ra ngoài, đành cam chịu ngã đầu lên cổ hắn.
Ô ô ô ô, đồ chết dẫm, cậy mạnh hiếp yếu, một ngày nào đó tôi sẽ cho anh nếm thử mùi vị bị OOXXX...
Lục Phong đi lúc nào tôi cũng không hay. Ở trong phòng tắm tra tấn đến không biết gì lại bị ôm về phòng ngủ tiếp tục, rồi rất kinh người mà té xỉu, xin phép nghỉ một ngày cũng chỉ nằm trên giường ăn cơm trưa xong lại ngủ tiếp, mới ngủ được phân nửa lại bị tấn công không chống đỡ được. Dù sao thì lần cuối cùng thức dậy đã là mười một giờ hơn, cái tên trâu bò ngoài sức tưởng tượng đó đã đi mất rồi. Toàn thân đau nhức nằm lẻ loi trên giường, cảm giác thật ai oán, cùng người yêu a bê xê cả một ngày trời, ngoài nấu hai gói mì ra tôi cũng nên làm chút gì đó cho qua thời gian chứ nhỉ?
Mà xét theo tình hình thảm hại hiện tại, ngủ cả ngày là lựa chọn số một.
Lục Phong đúng là trời sinh (gian) thương nhân, đến cả loại chuyện này cũng phải tính toán mà làm cho đủ trước khi đi.
Hình như có chảy máu. Lần nào xài đến chỗ đó cũng muốn nát bét ra. Đối với đa số quan hệ đồng giới mà nói thường dùng đến tư thế 69 để đôi bên cùng có lợi. Nhưng niêm mạc trong khoang miệng của tôi lại mẫn cảm quá mức, vị giác vô cùng phát triển, lâu lâu dùng miệng một lần, hai ba ngày đều ăn không thấy ngon, ở siêu thị nhìn thấy củ cải đỏ liền lập tức kỳ thị.
Thật ra Lục Phong luôn tốt bụng mà giúp tôi làm, còn có vẻ hết sức hưởng thụ, cái kiểu làm như thứ-đó-ngon-lắm-ấy của hắn thật khiến tôi hoài nghi phải chăng hắn bị nhạt miệng!?
Dẫu thế đến lúc phải 'đền ơn đáp nghĩa' chung quy cũng khổ muốn chết.
Cuối cùng vẫn là tôi kêu la thảm thiết, hận không thể nhét chăn vào mồm.
Nửa đêm nhận được điện thoại của Diệc Thần, "Anh già, happy lover's day."
"Là Valentine, ngốc!" Trình độ tiếng anh của nó so với tôi đúng thấp kém, lại hoàn toàn không nhận thức được chuyện đó.
"Nghỉ lễ thế nào?" Tôi biết đứa em này rất được bạn gái yêu thích, kể cả con trai cũng...
"Ngày mai hả, em phải thi lại."
"..."
Hình như nó đang ở trong quán rượu với bạn, âm thanh rất ồn ào.
"Sao lại ồn thế?"
"Cô kia bắt bạn trai mình dẫn đi gay bar chơi lễ, dọa Thẩm Siêu phát khóc." Nó vui sướng khi có người gặp họa, "Anh thì sao?"
"Anh hả?" Người thích hợp đi gay bar giải sầu mới là tôi đây này, "Ở nhà ăn mì."
"Như vậy sẽ không đủ dinh dưỡng."
"Không đâu, mì cũng có nhiều loại lắm, canh nấm hương thịt bằm nè, canh cua bào ngư này..."
"Anh à, thi đậu rồi em ghé qua chỗ anh xem thử."
Tôi giật mình, "Giàu dữ nha."
"Ngày mai... không, hôm nay vừa đúng ngày thứ bảy, ở ngoài đường đến ông già còn đi có đôi có cặp, người ta một mình thật cô đơn muốn chết hà ~"
Đang làm nũng sao? Hù ai vậy?
"Không được, lo mà thi cho đậu đi chứ."
"Kia có là gì, bạn học của em thi ba môn đỗ cả ba môn, đến 9h tối còn bay đến tận Phúc Châu để thăm bạn gái kìa."
"Thằng kia, đây là anh mày."
Diệc Thần và Lục Phong không giống nhau, dù cùng là người quan trọng của tôi. Anh em ruột thịt bình thường luôn có huyết mạch liên kết chặt chẽ với nhau, đôi khi giống như nhất thể. Lục Phong từng hỏi tôi, "Nếu anh và em trai em cùng rơi xuống nước, chỉ có thể cứu một người, em sẽ chọn ai?" Đối với câu hỏi xưa như trái đất này, tôi nhớ rõ mình đã đáp rằng, "Anh có thể bơi một ngàn mét không sao, còn Diệc Thần đảm bảo chìm thẳng xuống đáy."
Mà trên thực tế, nếu một ngày nào đó thật sự phải đối mặt với kiểu lựa chọn tàn khốc này, tôi sẽ chọn Diệc Thần.
Rồi sau đó mới tự mình nhảy xuống.
Chính là như vậy.
Tác giả :
Lâm Lâm