Song Nữ Hiệp Hồng Y
Chương 63: Một đôi thủy thượng thần tiên

Song Nữ Hiệp Hồng Y

Chương 63: Một đôi thủy thượng thần tiên

Thiếu nữ áo đen ấy chính là Lan Nhi. Nàng được Bạch Mai cởi trói cho xong, vì bực mình bọn đệ tử của Đường Môn dùng thuốc mê rồi bắt trói nàng đem tới đây, nên nàng đuổi vào tới đằng lái, thì vừa gặp các thủ hạ của Đường Môn thừa lệnh Thẩm Khang, đang mở lồng thả rắn độc và bò cạp độc ra. Nàng cả giận, liền đâm chém mấy người, rồi thuận tay phóng hoa? đốt thuyền luôn.

Hơn hai chục thủ hạ của Đường gia địch sao nổi Lan Nhi? chỉ trong chốc lát, kẻ bị thương, người bị giết chết khá nhiều, còn lại một số đều chạy cả ra ngoài boong thuyền.

Từ nhỏ được Thác Thành Song Hung nuông chiều quen rồi, Lan Nhi không bao giờ chịu lép vế ai hết, bây giờ nàng bị bọn này bắt trói như thế, khi nào nàng chịu để yên cho? Huống hồ lúc này nàng lại còn ghen tức Bạch Mai nữa. Nhưng đây cũng là do bọn người của Đường Môn ngày thường đã gây ra quá nhiều ác nghiệp nên bây giờ chúng mới gặp phải vị sát tinh này.

Trên mười tên đại hán, kẻ nào nhanh chân thì nhảy được xuống sông trước, còn kẻ nào chậm bước thì bị nàng đâm trúng và té xuống sông theo.

Bọn người này tuy biết bơi lội rất giỏi, nhưng ở vào dòng sông Ngưu Can Mã Phế giáp này, dù có bơi giỏi đến đâu cũng không làm gì được, nên tên nào tên ấy đều bị dòng nước chảy mạnh lôi cuốn xuống miền hạ du ngay.

Ngọn lửa ở phía sau khoang càng cháy càng to, và đã cháy đến khoang giữa rồi. Những con rắn độc và bò cạp sợ lửa đều bò cả ra đằng mũi và leo lên trên cột buồm.

Bạch Mai thấy những con bò cạp bò lên, vừa kinh hoảng vừa múa đoản kiếm đâm lia lịa, một hơi giết được năm sáu con, nhưng chúng bò rất nhanh, và đã có mấy con ở trên buồm bò xuống tấn công liền. Chúng đã được huấn luyện một cách đặc biệt, nên chỉ trong nháy mắt bốn mặt tám phương đều có bò cạp xông đến tấn công Bạch Mai.

Bạch Mai một tay nắm vào cột buồm, một tay múa đoản kiếm, nhưng dù sao nàng cũng đã cuống quít rồi. Sau nàng lại thấy những con rắn cũng đang định bò lên, hãi sợ khôn tả, liền thất thanh kêu la.

Lan Nhi đẩy được hết bọn đại hán té xuống sông rồi, quay lại thấy vậy, nàng liền giơ tay lên ném một cái.

Bạch Mai thấy tay nàng ta có những vật gì nho nhỏ bay ra và có tiếng kêu "soẹt soẹt", thế là những con bò cạp đang sắp bò tới cạnh mình đều bị rớt xuống bên dưới hết. Nàng cả mừng vội kêu gọi:

- Chị Lan Nhi, chị tử tế thật!

Lan Nhi chẳng nói chẳng rằng, cứ múa tít thanh trường kiếm, chỉ trong chốc lát, nàng đã giết chết được hơn ba mươi con rắn. Lũ rắn hoảng sợ đều lui cả về phía sau. Nàng tỏ vẻ đắc trí, mồm cười khúc khích.

Lúc ấy ngọn lửa càng bốc càng cao, cả buồm lẫn lá cờ thêu con rết đen cũng đều bị cháy xém.

Sau hai tiếng kêu "bùng bùng" thật lớn, thân thuyền đã nghiêng về một bên, và trôi xuống miền xuôi rất nhanh.

Thì ra giây thừng cột thuyền đã bị lửa cháy đứt, và hai sợi dây thừng cột ở hai bên đều bị rớt hết, nên thuyền mới trôi nhanh như thế.

Bỗng có một tiếng kêu "ùm" lớn như sét đánh, đáy thuyền đã va đụng vào tảng đá ngầm, và thủng ngay một cái lỗ lớn. Thế là một nửa thân thuyền đã chìm xuống dưới nước, chỉ còn một nửa nhô lên thôi, nhưng tảng đá nọ đã ngăn cản thuyền lại, nhờ vậy thân thuyền mới không bị trôi mạnh như hồi nãy nữa.

Thanh Lam với ông già áo vàng càng đấu càng kịch liệt. Hai người cứ đối địch với nhau ở trên mép thuyền, chưởng phong của hai người kêu "vù vù" thật là lợi hại vô cùng.

Bạch Mai liền giở thân pháp "Long Phi Cửu Thiên" ra, nhẹ nhàng nhảy xuống một hòn đá ở cách thân thuyền chừng hai mươi trượng. Nàng đứng ở trên hòn đá ấy, xung quanh là nước và áo trắng của nàng bay phất phới trước gió, xa xa trông như một vị tiên nữ đang cỡi sóng vậy.

Lan Nhi tay cầm trường kiếm, đứng ở phía sau Thanh Lam để xem trận đấu.

Ông già tấn công luôn hai chưởng, đẩy Thanh Lam lùi một bước rồi dùng đầu chân móc một cái bơi chèo lên, thuận tay chộp lấy, và nhằm đầu Thanh Lam bổ xuống.

Thanh Lam không ngờ đối phương bỗng có khí giới tấn công mình như vậy, đành phải lui về phía sau hai bước.

Ông già áo vàng thấy mình đã thắng thế, khi nào chịu bỏ lỡ dịp may này, cứ tiến lên tấn công tới tấp.

Thanh Lam đã lui tới mép thuyền, một bên là nước, một bên là lửa đang cháy tới, không còn đường lối mà lui bước nữa, chỉ còn chỗ Lan Nhi đứng là có thể lui được thôi. Có lẽ lúc ấy nàng vẫn còn tức giận Lam đại ca cho nên nàng chỉ đứng xem chứ không chịu ra tay giúp sức, nhưng bây giờ nàng thấy Thanh Lam bị đẩy lui như vậy, trong lòng lo âu vô cùng, liền cười nhạt một tiếng và nói:

- Người ta dùng mái chèo, mình không biết dùng kiếm hay sao?

Thật là ngốc quá!

Thấy nàng nhắc nhở như vậy. Thanh Lam mới chợt nhớ tới, vội rút Thất Tinh kiếm ra.

Ông già áo vàng vừa thấy chàng rút kiếm ra khỏi bao, đã biết đó là bảo kiếm rồi, vội lui về phía sau một bước.

Thanh Lam có kiếm ở trong tay càng phấn chấn thêm, vội giở kiếm thế của Thiên Lý Cô Hành Khách truyền thụ ra tấn công luôn.

Ông già nọ thấy vậy kinh hoảng hết sức, vì y không biết kiếm pháp đó là kiếm pháp gì, mà vừa ra tay tấn công đã lợi hại như thế?

Y gượng lắm mới chống đỡ được thế thứ nhất, ngờ đâu Thanh Lam đã nhanh tay tấn công luôn thế thứ hai tới. Thế sau này lại còn lợi hại hơn thế trước.

Ông già áo vàng không biết dùng cách nào để chống đỡ, liền hét to một tiếng, nhún chân mạnh một cái, người đã nhảy ra ngoài thuyền. Vì cái nhún của y quá mạnh, nên thân thuyền lại chìm về phía bên trái.

Lúc ấy cột buồm đã cháy đỏ hồng, cột lớn nhất ở chính giữa đổ xuống kêu đến "ùm" một tiếng, thân thuyền bị rung động rất mạnh, làm cho Lan Nhi đứng ở chỗ mép thuyền bị hất ngã xuống dưới sông.

Cùng một lúc đó, ông già áo vàng vừa tung mình nhảy lên, thì mũi thuyền chìm lỉm xuống, và cột buồm vừa gãy thì Lan Nhi vừa rớt xuống dưới sông.

Võ công của ông già ấy không kém gì Thiên Lang, Thiên Hồ.

Trong khi nhảy lên, y có thể hạ chân xuống được những hòn đá nhô lên ở trên mặt nước một cách rất dễ dàng, nhưng vì mấy chục năm nay y chưa hề bị thảm bại như thế này bao giờ, nên khi y vừa nhảy lên, trông thấy Lan Nhi rớt xuống nước, vội trầm ngay người xuống, đưa tay ra chộp lấy Lan Nhi, và đang định nín hơi lấy sức tung mình nhảy lên. Ngờ đâu, Lan Nhi xuất kỳ bất y rung mạnh một cái, thế là cả hai người cùng rớt xuống dưới nước. Thoạt tiên nàng bị người ta cặp vào nách, lại tưởng là Lam đại ca, nàng giả bộ tức giận cố ý vùng vằng mấy cái, nhưng sau nàng nghĩ lại, không khi nào Lam đại ca lại dùng cầm nã thủ pháp kẹp mình vào nách như thế. Nàng vội ngửng đầu lên nhìn, mới hay là mình đang bị Ông già áo vàng cặp vào nách.

Nàng lo âu vô cùng, vội khom lưng một cái, hai chân liên hoàn đá ra một thế, giơ tay trái lên điểm vào Phong Vỹ huyệt của đối phương.

Ông già áo vàng có phải là tay tầm thường đâu nên nàng vừa cử động một cái, đã bị y kìm chế ngay. Vì tay cắp một người, lại đang ở trên không muốn nín hơi lấy sức để nhảy lên nhưng không sao kịp, nên cả hai cùng bị rớt xuống dưới lòng sông.

Ông già áo vàng cả kinh, biết dòng nước nơi đây chảy rất mạnh, dưới lòng sông lại có rất nhiều đá ngầm, không sao kháng cự nổi. Vì vậy y vẫn kẹp chặt Lan Nhi, thị có mấy chục năm công lực mà cứ nín hơi đi ở dưới đáy lòng sông, lần mò vào trong bờ.

Thanh Lam thấy Lan Nhi rớt xuống nước hoảng sợ hết sức định ra tay bắt lấy người nàng nhưng đã muộn rồi. Đồng thời chàng lại thấy nàng bị kẻ địch kẹp vào nách, và cùng chìm xuống dưới đáy sông, nên chàng lòng nóng như thiêu. Thấy hai người mãi không nổi lên, yên trí là cả hai đều toi mạng rồi, chàng cứ đứng đờ người ra như tượng gỗ.

Lúc ấy chiếc thuyền bị chìm xuống, chỉ còn lại độ chừng mấy thước nổi ở trên mặt nước thôi. Khoang thuyền bị cháy, nhưng khi đã chìm xuống đáy sông, lửa tắt ngóm liền, nhưng vẫn còn bọt và khói trắng phun lên.

Bạch Mai đứng ở trên một tảng đá cách chỗ chàng bốn năm trượng. Nàng thấy nước chảy mạnh như vậy, đầu óc đã choáng váng, nên cứ đứng yên tại đó chứ không dám cử động gì hết.

Lúc ấy nàng thấy Lam đại ca bị làn khói bao vây, thân thuyền lại cứ chìm lỉm dần, mà không thấy chàng nhảy ra khỏi chốn nguy nhiểm ấy, trong lòng nàng càng hoảng sợ thêm, vội lớn tiếng kêu gọi:

- Lam đại ca, nơi đây có một tảng đá nhô lên khỏi mặt nước, mau nhảy lại đây đi!

Bạch Mai gào thét đến suýt khóc, lúc ấy Thanh Lam mới tỉnh ngộ. Chàng thấy nước đã ngập đến tận đầu gối rồi, liền tung mình nhảy lên, và hạ chân xuống một tảng đá ở chỗ cách Mạch Mai không xa.

Chàng đứng yên rồi, mới đưa mắt nhìn lên trên bờ, thấy chỗ mình với Bạch Mai đứng cách bờ hơn hai mươi trượng và bờ sông lại là vách núi thẳng tuột dù khinh công của mình có cao siêu và giở thế Vân Long Tam Hiện ra, dù có phi thân tới bờ được nhưng làm sao mà leo lên được vách núi thẳng và trơn tuột như thế?

Nghĩ tới đó, chàng lại rùng mình kinh hãi, và yên trí phen này mình với Bạch Mai thế nào cũng bị thần sóng lôi cuốn đi chứ không sai.

Bạch Mai trông thấy Lam đại ca cau mày lại, tỏ vẻ rầu rĩ như vậy liền u oán nói:

- Chỉ tại em mà nên hết. Không chịu nghe lời đại ca! Có phải là đại ca đang tức giận em đấy không?

Thanh Lam nghĩ đến Lan Nhi, đồng thời cũng nghĩ đến lời dặn dò của Thiên Lý Cô Hành Khách chàng cảm thấy trong lòng nặng chĩu, khẽ lắc đầu, đáp:

- Mai muội, người ta sống chết đều có số cả. Ngu huynh chả cần phải trách cứ ai hết! Nhưng ... dầu sao chúng ta cũng phải nghĩ cách rời khỏi nơi đây thì hơn!

- Lam đại ca thực là ...

Nói tới đó, Bạch Mai liền tủm tỉm cười. Nàng đảo ngược đôi ngươi một vòng, rồi vội nói tiếp:

- à, em đã có cách rồi! Lam đại ca còn nhớ không? Chân của chúng ta chẳng cột sẵn hai miếng ván là gì? Tuy giòng nước chảy mạnh như vậy, chúng ta không thể nào giở khinh công ra đi ở trên mặt nước được, nhưng chân của chúng ta đã cột ván, em chắc chúng ta cũng không đến nỗi bị chìm lỉm đâu!

- Nhưng chúng ta vẫn bị giòng nước lôi cuốn xuống hạ du.

- Qúy hồ chúng ta không bị chìm lỉm, là chúng ta có thể nhảy sang phía bên trái. Vừa rồi đại ca chả biết xử dụng "Vân Long Tam Hiện" là gì? Như vậy, chúng ta chỉ cần lướt độ mười hay tám trượng, như thế có phải là chúng ta đã tới gần bờ rồi không? Cứ mặc kệ để cho nước trôi đi, chúng ta đổi hơi xong, là có thể lên bờ được ngay.

Nhận thấy lời nói của Bạch Mai rất có lý, Thanh Lam gật đầu đáp:

- Phương pháp này của hiền muội rất hay!

Bạch Mai thấy Lam đại ca khen ngợi mình như vậy, mừng rỡ đến cười tít mắt lại, và giơ cánh tay trắng nõn ra, nhìn Thanh Lam nói tiếp:

- Đại ca lại đây, nắm chặt lấy tay em, rồi chúng ta cùng nhảy vào bờ!

Thanh Lam liền nghe lời nàng, đưa tay ra nắm lấy tay nàng ngay.

Bạch Mai nghiêng đầu, cười ngọt sớt và nói tiếp:

- Đại ca mau nín hơi lấy sức, rồi chúng ta cùng nhảy. Nào ...

một ... ba ...

Vừa nói đến tiếng "ba" hai người đã cùng tung mình nhảy lên trên cao năm trượng. Bạch Mai với Thanh Lam đưa ngang người sang phía bên phải. Thanh Lam liền giở thế Vân Long Tam Hiện, tuyệt học phái Côn Luân ra, lôi Bạch Mai phi về gần bờ. Chàng cảm thấy người của Bạch Mai nhẹ như một sợi bông, nên không tốn một chút hơi sức nào hết, chàng đã lôi nàng đi xa được bảy tám trượng. Trong lúc sắp hạ chân xuống mặt nước, Bạch Mai bỗng kêu gọi:

- Lam đại ca, mau hít hơi đi!

Nàng vừa nói vừa xoay lại nắm chặt lấy tay của chàng lôi mạnh lên một cái, hai người lại phi lên cao ba trượng nữa. Đó là thế Phi Long Cửu Thiên mà Thanh Lam đã thấy Thiên Lý Cô Hành Khách xử dụng qua một lần. Chàng lại nghĩ ra một cách, bỗng hít hơi đưa Bạch Mai lên, người mình cũng phi lên theo, thế là hai người lại lên được hơn một trượng nữa. Thanh Lam không ngờ khinh công của Bạch Mai lại còn cao siêu hơn mình một mức. Lúc ấy hai người đã rớt xuống tới mặt nước. Chàng thấy chỗ đó chỉ cách bờ có năm trượng thôi, nhưng vì nước lôi cuốn hai người như phi ngựa vậy, nên chỉ trong nháy mắt đã đi xa được mấy trượng liền. Nhờ chân có buộc ván, hai người cứ đứng sững ở trên mặt nước trông như một đôi thần tiên ở trên mặt nước vậy.

Bạch Mai khoái trí quá, nên đã quên cả sự nguy hiểm. Đột nhiên trên bờ có tiếng người quát tháo, đồng thời lại có tiếng kêu "ùm" thật lớn. Thì ra trên cao đã có một tảng đá lớn nhằm đầu hai người rớt xuống.

Bạch Mai kinh hãi vô cùng, nhún chân một cái, đã lôi Thanh Lam lướt về phía trước hơn hai trượng. Nhờ vậy, tảng đá kia mới không rớt trúng vào đầu hai người. Tiếp theo đó lại có hai tảng đá khác rơi xuống, nhưng hai người cùng nhún chân một cái, lại lướt đi xa mấy trượng. Hai tảng đá kia vẫn không ném trúng được hai người.

Lúc này hai người đoán chắc kẻ địch đang ẩn núp ở trên sườn núi mà ném đá xuống, định giết hại bọn mình. Hai người tay vẫn nắm tay, tiếp tục nhún chân lướt về phía trước. Thanh Lam tức giận vô cùng, liền nắm chặt lấy tay Bạch Mai, nhún chân một cái, nhẩy lên cao hơn năm trượng, mồm thì lớn tiếng nói:

- Mai muội, chúng ta mau phi lên phía trên đi!

Hai người cùng giở khinh công tuyệt mức ra, như hai con chim đại bàng, phi thẳng lên trên núi, khi tới chỗ cao tám chín trượng, Thanh Lam thấy vách núi ở chỗ đó không có một tảng đá nào nhô ra để cho mình bấu víu cả, nhưng vì lúc này chàng đang tức giận, nên không quản ngại gì hết đột nhiên rú lên một tiếng thất dài, rút Thất Tinh kiếm ra đâm luôn vào vách núi làm điểm tựa để đổi hơi lấy sức.

Nhờ vậy hai người lại phi lên được lần nữa.

Đang lúc ấy trên đỉnh đầu lại có hai tảng đá nữa rớt xuống. Hai tảng đá này nặng hàng nghìn cân. Đồng thời, trên đỉnh sườn núi lại có tiếng thiếu nữ thất kinh kêu la, và hai tiếng kêu rất thảm khốc, máu tươi toa? xuống như mưa, rồi có hai cái bóng người rớt thẳng xuống bên dưới.

Thanh Lam thấy hai tảng đá to lớn kia vừa rơi xuống chỗ đầu mình, chàng cả kinh, vội đưa chéo người sang bên. May thay, chỉ sai một ly thôi, là hai người đã bị hai tảng đá ấy rớt trúng. Nhưng nào hai người đã thoát khỏi nguy hiểm đâu? Lại có một tảng đá nữa rớt theo. Lần này chàng đã hết hơi đuối sức rồi, phải có gì bấu víu mới có thể tiếp tục lên được. Chàng chưa kịp suy nghĩ thì tảng đá đã rơi xuống tới đỉnh đầu. Chàng quên là mình đang lơ lửng ở trên không, vội giơ tay ra đỡ, thế là cả người lẫn đá cùng rớt xuống luôn. Chàng hãi sợ vô cùng, nhưng mới rớt xuống được hai trượng, chàng bỗng giở hết toàn lực vào cánh tay, xử dụng cách mượn sức của Ly Hợp Thần Công, đưa tay sang bên trái và đẩy luôn một cái. Tuy chàng đã đẩy được tảng đá ấy ra ngoài xa hơn trượng rồi, nhưng người chàng vẫn theo đà mà rớt xuống bên dưới.

Đang lúc ấy, chàng bỗng cảm thấy hình như có người nắm lấy tay mình mà lôi lên, nhanh không thể tưởng tượng được, chỉ thoáng cái đã lên được tám chín trượng, chỉ còn cách đỉnh sườn núi chừng năm trượng thôi.
Tác giả : Giả Kim Dung
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại