Sóng Nguyệt Vô Biên
Chương 88: Thượng tiên Tề Quang
Sinh sinh tử tử, chiến trường chém giết, quá khứ đã trải qua vô số lần, nhưng liên quan đến chính bản thân mình thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Nhìn thi thể nằm la liệt đầy mặt đất, vết máu trải rộng, gần như có thể tưởng tượng ra được tình cảnh chém giết thảm thiết kia. Thi thể người mặc dị phục đều là kẻ địch xông tới tập kích bất ngờ, số lượng đông gấp mười lần Ba Nguyệt lâu, nhóm sủ thủ huấn luyện có tố chất lấy một địch mười, chiến đến một khắc cuối cùng, thể lực chống đỡ hết nổi mới ngã xuống. Máu nóng đã lạnh như băng, dần dần bị chiều hôm che giấu, trong không khí tràn ngập mùi vị chết chóc.
Tử Phủ Quân hốt hoảng nhìn chung quanh, chợt phát hiện ra bản thân cũng bất lực. Anh không chưởng quản thời không, không thể đảo ngược thời gian lại, nếu sớm biết trước ngày hẹn gặp của Lệ Vô Cữu ở quán trà là kế điệu hổ ly sơn thì anh sẽ không đồng ý. Nhai Nhi tự trách, anh càng tự trách hơn cô, bởi vì năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn. Anh đã phụ lòng sự tin cậy của Ba nguyệt lâu, họ cho rằng người Tử Phủ tới nên an toàn mà lơ là, kết quả đã bị thất bại thảm hại.
Tử Phủ quân cứng ngắc bước đến đỡ Nhai Nhi, cô tránh ra, lảo đảo chạy về phía cổng lớn. Anh vội đuổi theo, không ngoài sở liệu trong viện cũng vô số thi thể, cô đang tìm kiếm trong những thi thể kia, tìm kiếm gương mặt quen thuộc, càng nhìn lòng càng lạnh buốt, lẩm bẩm:
– Xong rồi…Toàn bộ xong rồi…
Đại Tư Mệnh vọt vào thính đường, thời khắc này không còn để tâm gì đến thân phận, kinh hoàng mà gọi to tên của Tô Họa. Nhưng mà không thấy nàng ta đáp lại, y sốt ruột bất an run lên, trong lòng mù mịt không nhớ nổi cái gì, từ trước sảnh rồi đến hậu viện đều tìm. Còn may, mái hiên dưới thượng phòng phát hiện ra bóng dáng nàng ta, ở cùng ba vị hộ pháp, đang vây quanh người nằm dưới đất.
Người kia vết thương chồng chất, mặt dính đầy máu, Tô Họa đỡ người kia vào ngực mình, hung hãn đe dọa:
– Ngươi dám chết, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi, ngươi nghe thấy không?
Nàng ta không cho anh ta nhắm mắt, gần như điên cuồng gào thét với anh ta:
– Bảo ngươi chạy ngươi không chạy, ai nhờ ngươi chắn đao! Đồ hồ ly vô dụng này, đã vô dụng rồi còn muốn ta lo lắng cho ngươi…Ngươi chết thử xem, mở mắt cho ta. Mở mắt!
Có lẽ con người khi cùng đường bí lối thì uy hiếp hung hãn mới che giấu được yếu đuối trong lòng. Nàng ta bỗng quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu đẫm lệ, thấy Đại Tư mệnh thì như thấy cứu tinh, kêu lên đầy hy vọng:
– Đại Tư mệnh, ngài cứu hồ ly đi, y sắp chết rồi.
Khi Nhai Nhi và Tử Phủ quân cùng chạy vào, Đại Tư Mệnh đã ra tay. Tuy hồ ly đáng giận, nhưng thấy người ta như này, không thể trơ mắt nhìn người ta chết.
Hồ Bất Ngôn khó khăn lắm mới giữ được nửa hơi thở, bị thương quá nặng, gần như đã hiện nguyên hình. Đại Tư Mệnh sau khi định trụ hồn phách của anh ta lại, nửa hơi thở kia mới dần ngưng tụ lại thành một hơi. Tuy không chết, nhưng vẫn thoi thóp, giữa cơn nửa mê nửa tỉnh, mờ mờ thấy y thì vẫn gắng gượng nở nụ cười chiến thắng:
– Tô Họa…quan tâm ta.
Đại Tư mệnh cũng không hề liếc anh ta lấy một cái, sắc mặt khó coi. Thực ra nói lời thật lòng thì hồ ly là loại giảo hoạt nhất trên đời, hiểu rõ gió chiều nào theo chiều ấy nhất, nhưng vào thời điểm sống còn kia, anh ta từ bỏ chạy trốn mà lựa chọn chắn đao cho người mình yêu, dũng khí này thật sự làm người ta phải lau mắt mà nhìn. Si tình là si tình, dũng cảm thật sự dũng cảm, chỉ là cái miệng vẫn thối như cũ, khi mạng nhỏ nằm trong tay người ta mà vẫn dám trêu chọc y:
– Chữa trị cho tình địch, tâm tình không tốt đúng không?
Vết thương trên ngực anh ta gần như thẳng tới nội tạng, vết thương dưới tay của Đại Tư Mệnh đã phục hồi như cũ, chỉ còn một chút thôi là có thể khép lại toàn bộ, nhưng y cố tình lựa chọn ngay vào lúc lằn ranh sống chết lải nhải, Đại Tư Mệnh khựng lại, ấn mạnh một cái ngay ở miệng vết thương kia, làm anh ta gào lên, đau đến đổ mồ hồi, ngay cả Tô Họa cũng thấy anh ta đáng đời, mặc kệ anh ta.
Mọi người đứng dậy hội hợp với Nhai Nhi, người nào cũng bước tập tễnh. Yêu Quái chắp tay, hổ thẹn nói:
– Chúng thuộc hạ vô năng, không bảo vệ tốt hậu phương cho Lâu chủ.
Giờ sao còn so đo những cái đó, Nhai Nhi u buồn gật đầu,
– Các ngươi không sao là tốt rồi.
Ít nhất nhóm trung kiên vẫn còn, thì còn có hy vọng lật ngược ván cục. Nhưng không thấy Tung Ngôn đâu, cô nhìn dáo dác:
– Tung Ngôn đâu?
Yêu Quái nói:
– Bị Lệ Vô Cữu bắt đi rồi. Đám người đó như nhảy ra từ lòng đất, chớp mắt đánh vào nội thành. Sau giờ ngọ mọi người đều lơi lỏng cảnh giác, bị họ tấn công bất ngờ không kịp trở tay. Lệ Vô Cữu có để lại lời nhắn, con cá lớn có tác dụng tìm kiếm Cô Sơn, lão ta muốn dùng hắn để tìm. Nếu Lâu chủ không yên lòng thì mời Lâu chủ đến La Già Đại Trì tìm lão…Lâu chủ, lão ta bắt đi Tung Ngôn, muốn bức Lâu chủ giao ra Thần Bích.
Nhai Nhi biết mục đích cuối cùng chỉ là như thế, điều cô ngạc nhiên chính là năng lực hành động của Lệ Vô Cữu vượt mức bình thường. Đây là kiểu tính kế tinh diệu gì vậy, họ chân trước vừa rời khỏi Kim Lũ Thành, sau lưng ông ta đã đến rồi. Khi hai người đang thong thả dạo bước ngắm cảnh đẹp bên dòng suối chảy dưới cây cầu nhỏ xinh, thì ông ta đang tắm máu Ba Nguyệt Lâu. Cô không nghe thấy tiếng kêu rên của đồng bạn đồng hành của mình, khi đó đang cảm khái, tương lai sau khi rửa tay chậu vàng muốn tìm một nơi như Thốn Hỏa thành để sinh sống, cùng người mình yêu sống bình yên đến già. Nhưng giờ mong ước đó đã không được nữa rồi, cô còn phải báo thù cho huynh đệ trong lâu đã uổng mạng, mặc kệ là mười năm hay hai mươi năm, cô cũng phải giết sạch người của Đài Chúng Đế.
– Xem ra Lệ Vô Cữu đã chạy tới La Già Đại Trì rồi.
Cô bình tĩnh lại, nhìn về hướng Mộc Tượng Thành,
– Đường thủy bốn hướng thông suốt, cảng của Mộc Tượng Thành thông tới thủy vực ngoại bang, có thể xuất phát từ đó đi thẳng đến Long Môn, sau lại chuyển Lôi Uyên tiến vào La Già Đại Trì. Lập tức kiểm tra thương vong của người trong lâu, xem có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi chuẩn bị, rồi cùng nhau lên thuyền dưỡng thương, không thể ở lại trong thành, nơi này quá nguy hiểm. Những người chết…thì tìm một nơi thích hợp chôn cất, sáng mai tất cả cùng khởi hành đi Mộc Tượng Thành, tìm thuyền lớn rồi xuất phát. Nhất định phải cứu Tung Ngôn về.
Thực ra Tung Ngôn đã bị Lệ Vô Cữu theo dõi từ lâu, ngay từ khi họ bắt đầu vào Kim Lũ Thành, Thủy tông đã tốn nhiều sức lực mê hoặc anh ta. Nếu không phải Yêu Quái, Quỷ Quái giết Cổ Liên Tử, bổ ra nơi giam cầm thì giờ có lẽ anh ta đã bị đồng hóa, thậm chí sẽ cam tâm tình nguyện giúp Lệ Vô Cữu tìm kiếm Cô Sơn Giao Cung. Lệ Vô Cữu đã tính toán kỹ càng, ông ta biết cô sẽ không bỏ mặc Tung Ngôn, nên bắt con mồi này đến Đại Trì. Có con mồi này, cô dĩ nhiên sẽ cắn câu, tránh cho ngồi ở đài Chúng Đế chờ chết, dẫn Tử Phủ quân giết tới tận cửa.
Nhóm hộ pháp xử lý qua loa thương tích rồi ra ngoài thống kê những người may mắn còn sống sót. Lúc trước rời khỏi Ba Nguyệt lâu có hơn trăm, trải qua một trận hạo kiếp, số người sống sót chỉ còn lại một nửa. Nhai Nhi nghe A Bàng báo lại danh sách thì thẫn thờ ngồi đó, không nói gì. Sau một lúc lâu mới thở dài:
– Nhiều người đoản mạng đều bởi tay ta, là ta phụ sự gửi gắm của mọi người. Trên giang hồ ai nấy cũng đều mơ ước bảo tàng Cô Sơn, vì khoản tài phú này không thuộc về Nhạc gia, thế mà đã chết quá nhiều người như vây, giờ nghĩ lại thấy không hề đáng giá chút nào. Nếu ai cũng ao ước, so với cho người khác thì không bằng tự thưởng bản thân. Cứu Tung Ngôn, đoạt lại bản đồ về thì tự chúng ta đi mở nó ra. Dù là Lệ Vô Cữu, nợ máu phải trả bằng máu, ta sẽ bắt lão thiên đao vạn quả, mặc lão là người hay ma.
A Bàng nói được,
– Thuộc hạ lập tức đi truyền lời ra ngoài, lúc này thì không có gì tốt hơn điều này, có tiền có thể làm mọi người một lần nữa phấn chấn lên.
A Bàng nói đúng, sau khi bị tổn thương nặng nề thì cần phải có thứ để khích lệ sĩ khí. Tiền như xuân dược, có thể làm một người đang từ từ già đi một lần nữa tỏa sáng sức sống. Cô đã từng một lòng bảo vệ Thần Bích cho phụ thân để lại, nhưng mỗi bước đi một cú dập đầu mà đi đến hôm nay, bao trả giá thảm thiết nặng nề như vậy là đủ rồi. Có lẽ mọi phân tranh trên đời sẽ bình ổn vào cái này cánh cửa lớn của Giao Cung mở ra. Khi bảo tàng không còn tồn tại nữa, thì bao tranh đấu sẽ tan thành mây khói.
Nửa đêm, ánh trăng lạnh lẽo vẩy đầy núi đồi, cây đuốc cháy hừng hực, chiếu vào từng gương mặt đã từng đầy sức sống.
Huyệt đã đào xong, chỉnh tề 53 huyệt, giống như 53 vết sẹo. Nhai Nhi đứng trước một huyệt, không đành lòng hạ lệnh lạc táng. Như là thử nghiệm sau cùng, cô cất cao giọng:
– Hồn ơi về đây, đừng xuống u đô này!
Tiếng nói quanh quẩn giữa núi non, dần dần tan thành sợi tơ mảnh. Người không còn sống, tứ chi đã trở nên cứng đờ, họ giống như Minh Vương, đi rồi không bao giờ về nữa.
Tâm tư rối bời thay đổi liên tục, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài. Cô không thể mở lời được nữa, vẫy vẫy tay, xoay người rời đi.
Tử Phủ quân làm bạn bên cô, cô bước đi lẻ loi, anh cũng không bước vào thế giới của cô, khẽ kéo cô:
– Diệp Lý…
Nhai Nhi mới dừng bước chân, quay lại nhìn anh. Tử Phủ quân nói xin lỗi:
– Nếu ta tinh tế hơn thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Nhai Nhi lắc đầu:
– Chuyện không liên quan chàng, là thâm thù giữa em và Lệ Vô Cữu thôi.
Cô nói vậy là muốn đẩy anh ra ngoài cuộc ư? Tay nắm tay cô càng chặt hơn:
– Ta hỏi Đại Tư mệnh là kẻ nào hạ lệnh để y dẫn người đi Thốn Hỏa Thành, y lại nói là ta…Đại Tư mệnh ba ngàn năm đạo hạnh mà không nhìn thấu được biểu hiện giả dối này, chứng minh tu vi người này còn sâu hơn y nhiều.
Nhai Nhi thật sự bất ngờ:
– Ý chàng là Lệ Vô Cữu thật sự không phải là người ư?
Anh nói không phải,
– Là người, nhưng y đã phá tan trói buộc, khiến cho nguyên thần của kiếp trước và kiếp này cùng kết hợp trong túi da. Hắn giờ đây người bình thường đã không thể đối phó được rồi.
Đúng vậy, ngay cả Đại Tư mệnh cũng bị người kia đùa bỡn trong lòng bàn tay, thì nào phải người bình thường. Cô hỏi anh:
– Ông ta có lai lịch gì vậy? Có giao tình với chàng phải không?
Tử Phủ quân gật đầu:
– Y tên Tề Quang, từng là thượng tiên. Trước đây khi mẫu thân sinh ta ra, gửi nuôi ta ở Thi Lâm, ta một mình tu hành nơi đó, rất cô độc. Sau y tới, làm bạn sớm chiều ngàn năm. Khi Đại Đế thúc đẩy ta nhập đạo thì y cũng theo ta phi thăng, ta chưởng quản Lang Hoàn, y đảm nhiệm Đại Tư Mệnh…
Trong ánh mắt đầy tìm tòi nghiên cứu của cô, Tử Phủ quân nhăn nhăn mày,
– Đúng thế, Đại Tư mệnh tiền nhiệm chính là y. Lúc ấy đệ tử Tử Phủ đông đảo, Bồng Sơn chưa phân giới hạn, 106 vị đệ tử và y đều ở Cửu Trọng Môn. Em từng hỏi mười hai cung nhiều phòng như thế, là để làm gì, đương nhiên không phải dành cho vợ và các con ta ở, mà là chỗ ở cho người của Bồng Sơn.
Nhai Nhi xấu hổ:
– Lúc đó em nói năng lung tung…Sau đó Lang Hoàn lại xảy ra chuyện gì đúng không?
Tử Phủ quân ừ một tiếng:
– Sau khi đã thành lập Vạn yêu cuốn, y bị mê hoặc, vì một Yêu tộc mà nghịch thiên sửa mệnh. Ta chất vấn y, y thề thốt phủ nhận, để che giấu hành vi phạm tội của mình mà thậm chí còn dẫn thiên hỏa thiêu hủy Lang Hoàn. Lúc đó Lang Hoàn còn chưa ở phù sơn, mà được dựng trong đầm lớn vô căn. Nước ở đầm lớn không thể dập được lửa trời, mọi người dốc hết sức mới cứu ra được hơn một vạn cuốn tàng thư, những thứ khác đều bị đốt sạch. Tội nặng như vậy, Thiên đình tức giận, ta ở Cam Uyên đấu với y, tự tay bắt được y. Y bị giam ở Bát hàn cực địa chịu nổi khổ bị băng hình đời đời kiếp kiếp. Bị khóa cứng ở vùng cực địa hơn hai ngàn năm, tận đến khi y dựa vào Long Hàm châu đi ra ngoài, rồi biến mất trong thiên địa.
Nói xong, Tử Phủ quân trầm ngâm rất lâu, không có gì thất vọng hơn là sự phản bội của bạn thân. Nhai Nhi cầm tay anh, biết trước ngày hôm qua anh vẫn nhớ tình bạn cũ. Không đành lòng bóc lại vết sẹo của anh, hỏi tiếp:
– Sau khi xảy ra chuyện, Bồng Sơn mới xây Cửu Trọng Môn, người thì dời khỏi Lưu Ly Cung ạ.
Tử Phủ quân gật đầu:
– Việc này còn có vài vị Thiếu Tư Mệnh liên quan vào, bởi quá bề bộn, ta cũng lười tìm hiểu kỹ. Sau đó Lang Hoàn được dựng lại trên Phù sơn, ta quyết định chỉ một mình ta trông coi, dời những đệ tử khác ra ngoài Cửu Trọng Môn.
Dừng một chút, vẫn đầy cảm khái nói:
– Ta không ngờ, vòng đi vòng lại vẫn rơi vào vòng luẩn quẩn này. Có thể thấy được việc đã chú định thì nửa phần cũng không thoát khỏi mình. Môn chúng của em bị nỗi khổ tàn sát, lòng ta thực băn khoăn, em nói là em sơ ý, thực ra đều là sai ở ta. Ta không hề phòng hoạn, chỉ hoài nghi thân phận của Lệ Vô Cữu, không ngờ y chính là Tề Quang. Đã qua bao lâu rồi, sau khi y rời khỏi Bát hàn cực địa, ta cho rằng y bằng lòng bắt đầu lại, ai ngờ y ngày càng trở nên ác nghiệt hơn. Có lẽ là y hận ta, so với bảo tàng Cô Sơn, y càng muốn trả thù ta hơn.
Nhai Nhi nghe vậy trong lòng càng căm hận:
– Rõ ràng là ông ta sai, vì sao lại giận chó đánh mèo sang chàng?
Tử Phủ quân cười buồn bã:
– Dẫu gì cũng phải có người gánh vác sai lầm, không tự trách mình, liền đi hận người khác.
– Mặc kệ kiếp trước kiếp này của ông ta gặp phải cảnh ngộ gì, đều không phải lý do ông ta tắm máu Ba Nguyệt Lâu. Thù em và ông ta kết quá sâu, cuối cùng chỉ có ngươi chết ta sống mới ngừng.
Cô ngước lên nhìn Tử Phủ quân, vẫn đang chau mày dưới ánh trăng, bèn đưa tay vuốt vuốt:
– Chàng không cần tự trách, ai cũng không nghĩ lão ấy lại thần thông như thế. Lão ta dẫn dụ chúng ta lên La Già Đại Trì, toàn bộ mấu chốt đều bắt đầu từ đây, vậy thì kết thúc sẽ ở đó. Chúng ta liên thủ, đánh bại ông ta.
Tử Phủ quân lộ sắc xót thương, kéo cô vào lòng, nói:
– Em thật sự không trách ta sao? Trước đó ta cứ lo sợ, sợ em thấy ta vô năng.
Nhai Nhi vỗ nhẹ vào lưng anh:
– Trong mắt chàng em là người ngang ngược vô lý thế à? Oan có đầu nợ có chủ, không liên quan tới chàng.
Dừng một chút lại lầm bầm:
– Giữa chàng và vị thượng tiên Tề Quang kia luôn có điểm muốn nói mà chưa xong. Hai người làm bạn nhiều năm, lúc quan trọng chàng lại không giúp ông ta, cho nên ông ta hận chàng bạc tình bạc nghĩa, phải không?
Biểu cảm của Tử Phủ quân biến đổi liên tục:
– Có phải em thấy tình cảm của Yêu Quái Quỷ Quái rất đẹp, nên cho rằng hai người đàn ông ở bên nhau thì giữa họ nhất định có bí mật không ai biết được phải không?
Nhai Nhi cứng họng không trả lời được. Nói thật lòng, cô thật sự có ý nghĩ xấu xa này. Tình cảm trên thế gian đều đẹp đẽ, cùng giới tính yêu nhau cũng không vấn đề gì.
– Hai người làm bạn bên nhau ít nhất cũng bảy ngàn năm rồi phải không? Trong bảy ngàn năm cùng ăn cùng ở, khó trách từ lời nói cử chỉ lại giống như vậy…
Cô xấu hổ bặm môi, đổi đề tài:
– Em thấy ấn đường ông ta cũng có nốt chu sa, chẳng lẽ ông ta cũng là đọa tiên ạ?
Tử Phủ quân nói phải,
– Ấn ký đó có thể xuyên qua luân hồi, đi theo người đó đời đời kiếp kiếp.
Từ người đến tiên, thiên kiếp trải qua trắc trở, từ tiên đến người, càng chịu nỗi khổ đoạn nứt xương thịt. Phàm là trong quá trình này có chút sai lầm thì đều là kết cục tan thành mây khói. Nếu đạo hạnh không đủ sâu, không cam lòng biến thành phế nhân, thì chỉ có một con đường để đi, chính là nhập ma. Chẳng qua là Bát hàn cực địa là nơi có thể diệt hết sát tính, Lệ Vô Cữu trong lồng giam đó nhập ma, cũng không mang đến cho y thay đổi long trời lở đất gì. Sau khi ra ngoài chỉ có thể chuyển thế, tiếp tục mưu đồ.
Nhai Nhi nhìn chăm chú hoa văn ngọn lửa kia,
– Còn có thể trừ đi được không?
Tử Phủ quân sờ sờ ấn đường, đắc ý:
– Sao lại muốn trừ đi? Ta thấy rất đẹp.
Nếu không phải hơn năm mươi người đè trên khóe môi, cô sẽ bật cười ngay. Từ ngày đầu tiên quen biết Tử Phủ quân, anh chính là như này, vạn sự tùy duyên, ngay cả ấn ký đọa tiên này cũng là duyên phận, nên ở lại thì giữ lại, giống như lúc trước sự xuất hiện đột ngột của cô, anh cũng vui sướng mà chấp nhận.
Cô dán mặt vào lớp sa trước ngực anh, lướt qua đầu vai anh, nhìn về ánh lửa nơi sơn cốc. Trên La Gia Đại Trì sẽ là quang cảnh như nào, cô không biết. Còn có Tung Ngôn nữa, đang lọt vào tay Lệ Vô Cữu, có lẽ sẽ chịu đủ mọi sự tra tấn từ ông ta.
Cô thở dài:
– Có phải tiên nào cũng đều có thứ cai quản không? Tề Quang chưởng quản cái gì?
– Mộng
Nhìn thi thể nằm la liệt đầy mặt đất, vết máu trải rộng, gần như có thể tưởng tượng ra được tình cảnh chém giết thảm thiết kia. Thi thể người mặc dị phục đều là kẻ địch xông tới tập kích bất ngờ, số lượng đông gấp mười lần Ba Nguyệt lâu, nhóm sủ thủ huấn luyện có tố chất lấy một địch mười, chiến đến một khắc cuối cùng, thể lực chống đỡ hết nổi mới ngã xuống. Máu nóng đã lạnh như băng, dần dần bị chiều hôm che giấu, trong không khí tràn ngập mùi vị chết chóc.
Tử Phủ Quân hốt hoảng nhìn chung quanh, chợt phát hiện ra bản thân cũng bất lực. Anh không chưởng quản thời không, không thể đảo ngược thời gian lại, nếu sớm biết trước ngày hẹn gặp của Lệ Vô Cữu ở quán trà là kế điệu hổ ly sơn thì anh sẽ không đồng ý. Nhai Nhi tự trách, anh càng tự trách hơn cô, bởi vì năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn. Anh đã phụ lòng sự tin cậy của Ba nguyệt lâu, họ cho rằng người Tử Phủ tới nên an toàn mà lơ là, kết quả đã bị thất bại thảm hại.
Tử Phủ quân cứng ngắc bước đến đỡ Nhai Nhi, cô tránh ra, lảo đảo chạy về phía cổng lớn. Anh vội đuổi theo, không ngoài sở liệu trong viện cũng vô số thi thể, cô đang tìm kiếm trong những thi thể kia, tìm kiếm gương mặt quen thuộc, càng nhìn lòng càng lạnh buốt, lẩm bẩm:
– Xong rồi…Toàn bộ xong rồi…
Đại Tư Mệnh vọt vào thính đường, thời khắc này không còn để tâm gì đến thân phận, kinh hoàng mà gọi to tên của Tô Họa. Nhưng mà không thấy nàng ta đáp lại, y sốt ruột bất an run lên, trong lòng mù mịt không nhớ nổi cái gì, từ trước sảnh rồi đến hậu viện đều tìm. Còn may, mái hiên dưới thượng phòng phát hiện ra bóng dáng nàng ta, ở cùng ba vị hộ pháp, đang vây quanh người nằm dưới đất.
Người kia vết thương chồng chất, mặt dính đầy máu, Tô Họa đỡ người kia vào ngực mình, hung hãn đe dọa:
– Ngươi dám chết, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi, ngươi nghe thấy không?
Nàng ta không cho anh ta nhắm mắt, gần như điên cuồng gào thét với anh ta:
– Bảo ngươi chạy ngươi không chạy, ai nhờ ngươi chắn đao! Đồ hồ ly vô dụng này, đã vô dụng rồi còn muốn ta lo lắng cho ngươi…Ngươi chết thử xem, mở mắt cho ta. Mở mắt!
Có lẽ con người khi cùng đường bí lối thì uy hiếp hung hãn mới che giấu được yếu đuối trong lòng. Nàng ta bỗng quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu đẫm lệ, thấy Đại Tư mệnh thì như thấy cứu tinh, kêu lên đầy hy vọng:
– Đại Tư mệnh, ngài cứu hồ ly đi, y sắp chết rồi.
Khi Nhai Nhi và Tử Phủ quân cùng chạy vào, Đại Tư Mệnh đã ra tay. Tuy hồ ly đáng giận, nhưng thấy người ta như này, không thể trơ mắt nhìn người ta chết.
Hồ Bất Ngôn khó khăn lắm mới giữ được nửa hơi thở, bị thương quá nặng, gần như đã hiện nguyên hình. Đại Tư Mệnh sau khi định trụ hồn phách của anh ta lại, nửa hơi thở kia mới dần ngưng tụ lại thành một hơi. Tuy không chết, nhưng vẫn thoi thóp, giữa cơn nửa mê nửa tỉnh, mờ mờ thấy y thì vẫn gắng gượng nở nụ cười chiến thắng:
– Tô Họa…quan tâm ta.
Đại Tư mệnh cũng không hề liếc anh ta lấy một cái, sắc mặt khó coi. Thực ra nói lời thật lòng thì hồ ly là loại giảo hoạt nhất trên đời, hiểu rõ gió chiều nào theo chiều ấy nhất, nhưng vào thời điểm sống còn kia, anh ta từ bỏ chạy trốn mà lựa chọn chắn đao cho người mình yêu, dũng khí này thật sự làm người ta phải lau mắt mà nhìn. Si tình là si tình, dũng cảm thật sự dũng cảm, chỉ là cái miệng vẫn thối như cũ, khi mạng nhỏ nằm trong tay người ta mà vẫn dám trêu chọc y:
– Chữa trị cho tình địch, tâm tình không tốt đúng không?
Vết thương trên ngực anh ta gần như thẳng tới nội tạng, vết thương dưới tay của Đại Tư Mệnh đã phục hồi như cũ, chỉ còn một chút thôi là có thể khép lại toàn bộ, nhưng y cố tình lựa chọn ngay vào lúc lằn ranh sống chết lải nhải, Đại Tư Mệnh khựng lại, ấn mạnh một cái ngay ở miệng vết thương kia, làm anh ta gào lên, đau đến đổ mồ hồi, ngay cả Tô Họa cũng thấy anh ta đáng đời, mặc kệ anh ta.
Mọi người đứng dậy hội hợp với Nhai Nhi, người nào cũng bước tập tễnh. Yêu Quái chắp tay, hổ thẹn nói:
– Chúng thuộc hạ vô năng, không bảo vệ tốt hậu phương cho Lâu chủ.
Giờ sao còn so đo những cái đó, Nhai Nhi u buồn gật đầu,
– Các ngươi không sao là tốt rồi.
Ít nhất nhóm trung kiên vẫn còn, thì còn có hy vọng lật ngược ván cục. Nhưng không thấy Tung Ngôn đâu, cô nhìn dáo dác:
– Tung Ngôn đâu?
Yêu Quái nói:
– Bị Lệ Vô Cữu bắt đi rồi. Đám người đó như nhảy ra từ lòng đất, chớp mắt đánh vào nội thành. Sau giờ ngọ mọi người đều lơi lỏng cảnh giác, bị họ tấn công bất ngờ không kịp trở tay. Lệ Vô Cữu có để lại lời nhắn, con cá lớn có tác dụng tìm kiếm Cô Sơn, lão ta muốn dùng hắn để tìm. Nếu Lâu chủ không yên lòng thì mời Lâu chủ đến La Già Đại Trì tìm lão…Lâu chủ, lão ta bắt đi Tung Ngôn, muốn bức Lâu chủ giao ra Thần Bích.
Nhai Nhi biết mục đích cuối cùng chỉ là như thế, điều cô ngạc nhiên chính là năng lực hành động của Lệ Vô Cữu vượt mức bình thường. Đây là kiểu tính kế tinh diệu gì vậy, họ chân trước vừa rời khỏi Kim Lũ Thành, sau lưng ông ta đã đến rồi. Khi hai người đang thong thả dạo bước ngắm cảnh đẹp bên dòng suối chảy dưới cây cầu nhỏ xinh, thì ông ta đang tắm máu Ba Nguyệt Lâu. Cô không nghe thấy tiếng kêu rên của đồng bạn đồng hành của mình, khi đó đang cảm khái, tương lai sau khi rửa tay chậu vàng muốn tìm một nơi như Thốn Hỏa thành để sinh sống, cùng người mình yêu sống bình yên đến già. Nhưng giờ mong ước đó đã không được nữa rồi, cô còn phải báo thù cho huynh đệ trong lâu đã uổng mạng, mặc kệ là mười năm hay hai mươi năm, cô cũng phải giết sạch người của Đài Chúng Đế.
– Xem ra Lệ Vô Cữu đã chạy tới La Già Đại Trì rồi.
Cô bình tĩnh lại, nhìn về hướng Mộc Tượng Thành,
– Đường thủy bốn hướng thông suốt, cảng của Mộc Tượng Thành thông tới thủy vực ngoại bang, có thể xuất phát từ đó đi thẳng đến Long Môn, sau lại chuyển Lôi Uyên tiến vào La Già Đại Trì. Lập tức kiểm tra thương vong của người trong lâu, xem có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi chuẩn bị, rồi cùng nhau lên thuyền dưỡng thương, không thể ở lại trong thành, nơi này quá nguy hiểm. Những người chết…thì tìm một nơi thích hợp chôn cất, sáng mai tất cả cùng khởi hành đi Mộc Tượng Thành, tìm thuyền lớn rồi xuất phát. Nhất định phải cứu Tung Ngôn về.
Thực ra Tung Ngôn đã bị Lệ Vô Cữu theo dõi từ lâu, ngay từ khi họ bắt đầu vào Kim Lũ Thành, Thủy tông đã tốn nhiều sức lực mê hoặc anh ta. Nếu không phải Yêu Quái, Quỷ Quái giết Cổ Liên Tử, bổ ra nơi giam cầm thì giờ có lẽ anh ta đã bị đồng hóa, thậm chí sẽ cam tâm tình nguyện giúp Lệ Vô Cữu tìm kiếm Cô Sơn Giao Cung. Lệ Vô Cữu đã tính toán kỹ càng, ông ta biết cô sẽ không bỏ mặc Tung Ngôn, nên bắt con mồi này đến Đại Trì. Có con mồi này, cô dĩ nhiên sẽ cắn câu, tránh cho ngồi ở đài Chúng Đế chờ chết, dẫn Tử Phủ quân giết tới tận cửa.
Nhóm hộ pháp xử lý qua loa thương tích rồi ra ngoài thống kê những người may mắn còn sống sót. Lúc trước rời khỏi Ba Nguyệt lâu có hơn trăm, trải qua một trận hạo kiếp, số người sống sót chỉ còn lại một nửa. Nhai Nhi nghe A Bàng báo lại danh sách thì thẫn thờ ngồi đó, không nói gì. Sau một lúc lâu mới thở dài:
– Nhiều người đoản mạng đều bởi tay ta, là ta phụ sự gửi gắm của mọi người. Trên giang hồ ai nấy cũng đều mơ ước bảo tàng Cô Sơn, vì khoản tài phú này không thuộc về Nhạc gia, thế mà đã chết quá nhiều người như vây, giờ nghĩ lại thấy không hề đáng giá chút nào. Nếu ai cũng ao ước, so với cho người khác thì không bằng tự thưởng bản thân. Cứu Tung Ngôn, đoạt lại bản đồ về thì tự chúng ta đi mở nó ra. Dù là Lệ Vô Cữu, nợ máu phải trả bằng máu, ta sẽ bắt lão thiên đao vạn quả, mặc lão là người hay ma.
A Bàng nói được,
– Thuộc hạ lập tức đi truyền lời ra ngoài, lúc này thì không có gì tốt hơn điều này, có tiền có thể làm mọi người một lần nữa phấn chấn lên.
A Bàng nói đúng, sau khi bị tổn thương nặng nề thì cần phải có thứ để khích lệ sĩ khí. Tiền như xuân dược, có thể làm một người đang từ từ già đi một lần nữa tỏa sáng sức sống. Cô đã từng một lòng bảo vệ Thần Bích cho phụ thân để lại, nhưng mỗi bước đi một cú dập đầu mà đi đến hôm nay, bao trả giá thảm thiết nặng nề như vậy là đủ rồi. Có lẽ mọi phân tranh trên đời sẽ bình ổn vào cái này cánh cửa lớn của Giao Cung mở ra. Khi bảo tàng không còn tồn tại nữa, thì bao tranh đấu sẽ tan thành mây khói.
Nửa đêm, ánh trăng lạnh lẽo vẩy đầy núi đồi, cây đuốc cháy hừng hực, chiếu vào từng gương mặt đã từng đầy sức sống.
Huyệt đã đào xong, chỉnh tề 53 huyệt, giống như 53 vết sẹo. Nhai Nhi đứng trước một huyệt, không đành lòng hạ lệnh lạc táng. Như là thử nghiệm sau cùng, cô cất cao giọng:
– Hồn ơi về đây, đừng xuống u đô này!
Tiếng nói quanh quẩn giữa núi non, dần dần tan thành sợi tơ mảnh. Người không còn sống, tứ chi đã trở nên cứng đờ, họ giống như Minh Vương, đi rồi không bao giờ về nữa.
Tâm tư rối bời thay đổi liên tục, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài. Cô không thể mở lời được nữa, vẫy vẫy tay, xoay người rời đi.
Tử Phủ quân làm bạn bên cô, cô bước đi lẻ loi, anh cũng không bước vào thế giới của cô, khẽ kéo cô:
– Diệp Lý…
Nhai Nhi mới dừng bước chân, quay lại nhìn anh. Tử Phủ quân nói xin lỗi:
– Nếu ta tinh tế hơn thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Nhai Nhi lắc đầu:
– Chuyện không liên quan chàng, là thâm thù giữa em và Lệ Vô Cữu thôi.
Cô nói vậy là muốn đẩy anh ra ngoài cuộc ư? Tay nắm tay cô càng chặt hơn:
– Ta hỏi Đại Tư mệnh là kẻ nào hạ lệnh để y dẫn người đi Thốn Hỏa Thành, y lại nói là ta…Đại Tư mệnh ba ngàn năm đạo hạnh mà không nhìn thấu được biểu hiện giả dối này, chứng minh tu vi người này còn sâu hơn y nhiều.
Nhai Nhi thật sự bất ngờ:
– Ý chàng là Lệ Vô Cữu thật sự không phải là người ư?
Anh nói không phải,
– Là người, nhưng y đã phá tan trói buộc, khiến cho nguyên thần của kiếp trước và kiếp này cùng kết hợp trong túi da. Hắn giờ đây người bình thường đã không thể đối phó được rồi.
Đúng vậy, ngay cả Đại Tư mệnh cũng bị người kia đùa bỡn trong lòng bàn tay, thì nào phải người bình thường. Cô hỏi anh:
– Ông ta có lai lịch gì vậy? Có giao tình với chàng phải không?
Tử Phủ quân gật đầu:
– Y tên Tề Quang, từng là thượng tiên. Trước đây khi mẫu thân sinh ta ra, gửi nuôi ta ở Thi Lâm, ta một mình tu hành nơi đó, rất cô độc. Sau y tới, làm bạn sớm chiều ngàn năm. Khi Đại Đế thúc đẩy ta nhập đạo thì y cũng theo ta phi thăng, ta chưởng quản Lang Hoàn, y đảm nhiệm Đại Tư Mệnh…
Trong ánh mắt đầy tìm tòi nghiên cứu của cô, Tử Phủ quân nhăn nhăn mày,
– Đúng thế, Đại Tư mệnh tiền nhiệm chính là y. Lúc ấy đệ tử Tử Phủ đông đảo, Bồng Sơn chưa phân giới hạn, 106 vị đệ tử và y đều ở Cửu Trọng Môn. Em từng hỏi mười hai cung nhiều phòng như thế, là để làm gì, đương nhiên không phải dành cho vợ và các con ta ở, mà là chỗ ở cho người của Bồng Sơn.
Nhai Nhi xấu hổ:
– Lúc đó em nói năng lung tung…Sau đó Lang Hoàn lại xảy ra chuyện gì đúng không?
Tử Phủ quân ừ một tiếng:
– Sau khi đã thành lập Vạn yêu cuốn, y bị mê hoặc, vì một Yêu tộc mà nghịch thiên sửa mệnh. Ta chất vấn y, y thề thốt phủ nhận, để che giấu hành vi phạm tội của mình mà thậm chí còn dẫn thiên hỏa thiêu hủy Lang Hoàn. Lúc đó Lang Hoàn còn chưa ở phù sơn, mà được dựng trong đầm lớn vô căn. Nước ở đầm lớn không thể dập được lửa trời, mọi người dốc hết sức mới cứu ra được hơn một vạn cuốn tàng thư, những thứ khác đều bị đốt sạch. Tội nặng như vậy, Thiên đình tức giận, ta ở Cam Uyên đấu với y, tự tay bắt được y. Y bị giam ở Bát hàn cực địa chịu nổi khổ bị băng hình đời đời kiếp kiếp. Bị khóa cứng ở vùng cực địa hơn hai ngàn năm, tận đến khi y dựa vào Long Hàm châu đi ra ngoài, rồi biến mất trong thiên địa.
Nói xong, Tử Phủ quân trầm ngâm rất lâu, không có gì thất vọng hơn là sự phản bội của bạn thân. Nhai Nhi cầm tay anh, biết trước ngày hôm qua anh vẫn nhớ tình bạn cũ. Không đành lòng bóc lại vết sẹo của anh, hỏi tiếp:
– Sau khi xảy ra chuyện, Bồng Sơn mới xây Cửu Trọng Môn, người thì dời khỏi Lưu Ly Cung ạ.
Tử Phủ quân gật đầu:
– Việc này còn có vài vị Thiếu Tư Mệnh liên quan vào, bởi quá bề bộn, ta cũng lười tìm hiểu kỹ. Sau đó Lang Hoàn được dựng lại trên Phù sơn, ta quyết định chỉ một mình ta trông coi, dời những đệ tử khác ra ngoài Cửu Trọng Môn.
Dừng một chút, vẫn đầy cảm khái nói:
– Ta không ngờ, vòng đi vòng lại vẫn rơi vào vòng luẩn quẩn này. Có thể thấy được việc đã chú định thì nửa phần cũng không thoát khỏi mình. Môn chúng của em bị nỗi khổ tàn sát, lòng ta thực băn khoăn, em nói là em sơ ý, thực ra đều là sai ở ta. Ta không hề phòng hoạn, chỉ hoài nghi thân phận của Lệ Vô Cữu, không ngờ y chính là Tề Quang. Đã qua bao lâu rồi, sau khi y rời khỏi Bát hàn cực địa, ta cho rằng y bằng lòng bắt đầu lại, ai ngờ y ngày càng trở nên ác nghiệt hơn. Có lẽ là y hận ta, so với bảo tàng Cô Sơn, y càng muốn trả thù ta hơn.
Nhai Nhi nghe vậy trong lòng càng căm hận:
– Rõ ràng là ông ta sai, vì sao lại giận chó đánh mèo sang chàng?
Tử Phủ quân cười buồn bã:
– Dẫu gì cũng phải có người gánh vác sai lầm, không tự trách mình, liền đi hận người khác.
– Mặc kệ kiếp trước kiếp này của ông ta gặp phải cảnh ngộ gì, đều không phải lý do ông ta tắm máu Ba Nguyệt Lâu. Thù em và ông ta kết quá sâu, cuối cùng chỉ có ngươi chết ta sống mới ngừng.
Cô ngước lên nhìn Tử Phủ quân, vẫn đang chau mày dưới ánh trăng, bèn đưa tay vuốt vuốt:
– Chàng không cần tự trách, ai cũng không nghĩ lão ấy lại thần thông như thế. Lão ta dẫn dụ chúng ta lên La Già Đại Trì, toàn bộ mấu chốt đều bắt đầu từ đây, vậy thì kết thúc sẽ ở đó. Chúng ta liên thủ, đánh bại ông ta.
Tử Phủ quân lộ sắc xót thương, kéo cô vào lòng, nói:
– Em thật sự không trách ta sao? Trước đó ta cứ lo sợ, sợ em thấy ta vô năng.
Nhai Nhi vỗ nhẹ vào lưng anh:
– Trong mắt chàng em là người ngang ngược vô lý thế à? Oan có đầu nợ có chủ, không liên quan tới chàng.
Dừng một chút lại lầm bầm:
– Giữa chàng và vị thượng tiên Tề Quang kia luôn có điểm muốn nói mà chưa xong. Hai người làm bạn nhiều năm, lúc quan trọng chàng lại không giúp ông ta, cho nên ông ta hận chàng bạc tình bạc nghĩa, phải không?
Biểu cảm của Tử Phủ quân biến đổi liên tục:
– Có phải em thấy tình cảm của Yêu Quái Quỷ Quái rất đẹp, nên cho rằng hai người đàn ông ở bên nhau thì giữa họ nhất định có bí mật không ai biết được phải không?
Nhai Nhi cứng họng không trả lời được. Nói thật lòng, cô thật sự có ý nghĩ xấu xa này. Tình cảm trên thế gian đều đẹp đẽ, cùng giới tính yêu nhau cũng không vấn đề gì.
– Hai người làm bạn bên nhau ít nhất cũng bảy ngàn năm rồi phải không? Trong bảy ngàn năm cùng ăn cùng ở, khó trách từ lời nói cử chỉ lại giống như vậy…
Cô xấu hổ bặm môi, đổi đề tài:
– Em thấy ấn đường ông ta cũng có nốt chu sa, chẳng lẽ ông ta cũng là đọa tiên ạ?
Tử Phủ quân nói phải,
– Ấn ký đó có thể xuyên qua luân hồi, đi theo người đó đời đời kiếp kiếp.
Từ người đến tiên, thiên kiếp trải qua trắc trở, từ tiên đến người, càng chịu nỗi khổ đoạn nứt xương thịt. Phàm là trong quá trình này có chút sai lầm thì đều là kết cục tan thành mây khói. Nếu đạo hạnh không đủ sâu, không cam lòng biến thành phế nhân, thì chỉ có một con đường để đi, chính là nhập ma. Chẳng qua là Bát hàn cực địa là nơi có thể diệt hết sát tính, Lệ Vô Cữu trong lồng giam đó nhập ma, cũng không mang đến cho y thay đổi long trời lở đất gì. Sau khi ra ngoài chỉ có thể chuyển thế, tiếp tục mưu đồ.
Nhai Nhi nhìn chăm chú hoa văn ngọn lửa kia,
– Còn có thể trừ đi được không?
Tử Phủ quân sờ sờ ấn đường, đắc ý:
– Sao lại muốn trừ đi? Ta thấy rất đẹp.
Nếu không phải hơn năm mươi người đè trên khóe môi, cô sẽ bật cười ngay. Từ ngày đầu tiên quen biết Tử Phủ quân, anh chính là như này, vạn sự tùy duyên, ngay cả ấn ký đọa tiên này cũng là duyên phận, nên ở lại thì giữ lại, giống như lúc trước sự xuất hiện đột ngột của cô, anh cũng vui sướng mà chấp nhận.
Cô dán mặt vào lớp sa trước ngực anh, lướt qua đầu vai anh, nhìn về ánh lửa nơi sơn cốc. Trên La Gia Đại Trì sẽ là quang cảnh như nào, cô không biết. Còn có Tung Ngôn nữa, đang lọt vào tay Lệ Vô Cữu, có lẽ sẽ chịu đủ mọi sự tra tấn từ ông ta.
Cô thở dài:
– Có phải tiên nào cũng đều có thứ cai quản không? Tề Quang chưởng quản cái gì?
– Mộng
Tác giả :
Vưu Tứ Tỷ