Sống Lại Về Một Nhà
Chương 17
“Bất quá anh khác rất nhiều so với thực tập sinh được tuyển chọn chính thức của công ty" Chu Bác Nghị hơi ngập ngừng một hồi nhưng vẫn nói thêm, “Anh chỉ là vào học và nhận huấn luyện chung với bọn họ mà thôi. Mẹ anh đã sắp xếp người đại diện cho anh rồi, hơn nữa cũng đã lập ra kế hoạch phát triển trong mấy năm tới xong cả, bây giờ chỉ là luyện tập gấp một khoảng thời gian, củng cố và ôn tập một ít kiến thức cơ bản sau đó anh sẽ vừa học vừa quay phim đấy".
“Vậy à" Hàn Duyệt gật đầu thấu hiểu, dùng gót chân sau để nghĩ cũng biết, làm con trai của chủ tịch lớn nhất Tinh Hạo thì làm sao Chu Bác Nghị có thể luyện tập giống như những thực tập sinh khác được chứ.
Những thực tập sinh được Tinh Hạo tuyển chọn này, phải trải qua hơn mấy năm luyện tập như trong địa ngục và cạnh tranh với mấy trăm người thực tập sinh ưu tú giống nhau, để chứng minh cho các bậc lãnh đạo của Tinh Hạo biết mình có tiềm năng hơn so với người khác, dù cho chỉ là một chút đi nữa, mới có thể giành được cơ hội ra mắt ít ỏi chẳng đáng bao nhiêu so với số lượng thực tập sinh rất lớn hàng năm. Nếu thành công, chỉ cần bản thân không mắc phải lỗi lớn gì thì chính là một con đường ngôi sao bằng phẳng. Còn thất bại, thì ý nghĩa là mấy năm cố gắng này đều như nước chảy về biển đông cả, tuổi xuân hoàn toàn phí hoài ở trong khu huấn luyện thực tập sinh chật hẹp khép kín này, còn không có tiền đồ bằng những người từng bước học tập rồi đi làm kia nữa.
Mà những cơ hội các thực tập sinh giành đến máu chảy đầu rơi kia, đối với Chu Bác Nghị mà nói lại là quá dễ dàng, tất cả các cơ hội đều đặt hết lên trên bàn anh, tùy ý anh lựa chọn, không cần giống như các thực tập sinh vì gian khổ tranh giành ra mắt mà tùy tiện cướp lấy tất cả các loại cơ hội có thể chạm tới, anh chỉ cần dưới sự giúp đỡ của đội ngũ riêng và chọn lấy phần thích hợp nhất cho việc phát triển của anh là được rồi.
Cuộc sống vốn không công bằng, thể hiện đặc biệt rõ ra ở trong này.
Hàn Duyệt than thở trong lòng, lặng im không nói trong một lúc, nhưng không biết rằng sư im lặng của mình đã khiến cho Chu Bác Nghị bắt đầu lo lắng.
“Tiểu Duyệt…." Chu Bác Nghị ngập ngừng gọi tên cậu một tiếng, ngay khi Hàn Duyệt quay đầu nhìn anh, thì anh lại không biết phải nói gì.
“Sao thế?" Hàn Duyệt có chút khó hiểu mà vào nhìn anh.
Chu Bác Nghị nhấp môi, nói: “Anh đây xem như là một loại tiềm quy tắc nhỉ. Chẳng qua người ta có thể là giao dịch thể xác, còn anh lại là vì có một người mẹ tốt thôi".
“Anh đang sợ em sẽ có suy nghĩ khác sao? Chỉ trích anh hay là xem thường anh đây?" Hàn Duyệt bật cười nói, bỗng nhiên lại cảm thấy người thanh niên vẫn có vẻ chín chắn và bình tĩnh ở trước mặt này cũng không có trưởng thành như mình vẫn tưởng như thế, sau khi anh nhận được càng nhiều cơ hội và sự chăm sóc hơn so với người khác cũng sẽ cảm thấy ngại và áy náy, còn có thể lo lắng cách nhìn của cậu với anh nữa chứ.
Hàn Duyệt cười kéo tay anh lại, để ở trước mặt quơ quơ: “Lại nói tiếp, quan hệ hiện nay của chúng mình chẳng phải một loại tiềm quy tắc không công bằng hay sao chứ?"
“Điều này không có giống nhau" Chu Bác Nghị cũng cười.
“Đó là trên thế giới vốn sẽ không có chuyện công bằng, anh và bọn họ vốn không phải là người ở cùng một bậc, khởi điểm khác nhau, ngay cả muốn có một hoàn cảnh hoặc điều kiện tương đối bình đẳng hay không cũng không có. Vả lại ở Tinh Hạo, bọn họ được cạnh tranh với những người cùng một bậc với mình đã xem như tương đối công bằng rồi". Hàn Duyệt nói: “Lại nói, một người muốn thành công thì chỉ cơ hội không cũng chưa đủ đâu. Cơ hội nhiều nhất cũng chỉ để người ta thành công một nửa mà thôi, có người nắm lấy cơ hội trong tay còn có thể thất bại đấy, quan trọng nhất vẫn là năng lực. Anh nhìn 20 năm sau đó, có năng lực quả thật không nhất định sẽ thành công, nhưng mà thành công thì chắc chắn có năng lực, còn không có năng lực thì cho dù nổi tiếng một thời cũng chẳng qua là sự huy hoàng trong phút chốc mà thôi, rất nhanh sẽ vì không thể tiếp tục nổi nữa mà bị người ta thay thế".
Nói xong những lời này, Hàn Duyệt giơ tay lên vỗ thật mạnh lên bả vai Chu Bác Nghị, làm ra một vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cậu Chu, anh là loại người có năng lực này đấy, em tin vào anh đó nha~"
Chu Bác Nghị ngưng mắt nhìn sâu vào Hàn Duyệt, mỉm cười nói: “Cám ơn".
Hai người lại đi đến tầng khác, ngoại trừ khâu Hành chính ra thì phần lớn những chỗ nghệ sĩ làm việc Chu Bác Nghị đều dẫn Hàn Duyệt đi xem qua cả. Hàn Duyệt nhìn thấy không ít những gương mặt quen thuộc, có bây giờ đã rất là nổi tiếng, có bây giờ vừa mới nổi lên nhưng mà tương lai sẽ là siêu sao quốc tế được vạn người chú ý. Tuy là Hàn Duyệt không mê ngôi sao, nhưng mà nhìn tới nhiều nhân vật siêu sao ‘trai xinh gái đẹp’ nổi tiếng tập trung lại như vậy vẫn là có chút kích động.
Hai người đang đi tới cửa phòng tập múa, nhìn thấy trong phòng tập múa có một loạt mười cô gái chưa quá 18-19 tuổi đang tập nhảy hot dance ở trước gương, rồi nhìn thấy một anh chàng trẻ tuổi chạy thẳng một mạch đi tới trước mặt hai người, còn chưa đứng vững đã hơi khom người chào Chu Bác Nghị, nói: “Cậu ba, Tổng giám đốc biết cậu tới đây nên kêu cậu dẫn cậu Hàn lên lầu tìm bà đấy".
Hàn Duyệt đột nhiên có chút căng thẳng. Đêm qua cậu với mẹ Chu còn chưa nói được mấy câu nữa, trong mấy phút ngắn ngủi đó thái độ của mẹ Chu đối với cậu vẫn rất hiền lành. Nhưng mà cậu biết đây cũng không phải là gương mặt thật của mẹ Chu đâu, đời trước cậu từng gặp qua mẹ Chu ở một trận làm ăn, cũng là nụ cười hiền hòa kia nhưng lại có thể làm nên một trời huyết vũ tinh phong, đem đối phương giết đến không còn một manh giáp đấy. (*)
Dường như Chu Bác Nghị cảm nhận được sự căng thẳng của Hàn Duyệt, siết chặt tay mình để an ủi, dắt cậu đi vào thang máy theo người thanh niên trẻ kia, đi thẳng đến tầng 56 cao nhất.
Đến trước của văn phòng của mẹ Chu, Trần Cẩn gõ cửa thông báo trước, anh ta vừa gõ một cái đã nghe thấy mẹ Chu giương giọng nói: “Bác Nghị, vào nhanh lên nào".
Khi Hàn Duyệt đi theo sau Chu Bác Nghị vào trong văn phòng thì nhìn thấy có một người đứng trước bàn làm việc của mẹ Chu, mặt mẹ Chu đầy tươi cười đứng dậy, vòng qua bàn làm việc ôm lấy đầu của Chu Bác Nghị hôn lên mặt anh một cái thật vang, sau đó quay đầu nhìn người nọ, vẻ tươi cười trên mặt biến mất không còn chút nào cả: “Cậu đi ra ngoài trước đi, có thời gian thì mang bọn họ đi gặp các đàn anh, để cho bọn họ học được hậu quả của việc cậy tài lên mặt là gì. Biết viết mấy bài hát mà thôi, cái đuôi đã muốn hất lên trời hay sao, Tinh Hạo không thiếu nhất chính là loại người có chút tài nghệ này đâu đấy".
“Dạ" người đàn ông khom người với mẹ Chu, lại gật gật đầu chào Chu Bác Nghị và Hàn Duyệt xong liền rời khỏi phòng.
Chờ khi trong phòng chỉ còn có ba người bọn họ thì mẹ Chu rất thân thiết mà nắm lấy tay Hàn Duyệt, dẫn cậu ngồi xuống sô pha ở văn phòng, nói: “Dì nghe Bác Nghị nói cháu thích đua xe nên tưởng đâu hai đứa đi trường đua rồi chứ, không ngờ sẽ tới đây đó. Cảm thấy Tinh Hạo thế nào? Có nghệ sĩ yêu thích nào hay không, dì kêu người đó lại đây trò chuyện với cháu". Không đợi Hàn Duyệt trả lời đã nói tiếp, “Có muốn quay phim thử hay không? Trong tay dì còn có mấy bộ phim truyền hình và điện ảnh chưa có vai phụ đấy, nếu muốn thì có thể đi thử xem, đừng sợ làm lỡ việc".
Hàn Duyệt quay đầu lại nhìn Chu Bác Nghị xong mới cười nói: “Cám ơn dì, vậy chờ khi Bác Nghị quay phim truyền hình thì dì cho cháu một vai nhỏ để trải nghiệm thử công việc của Bác Nghị đi ạ, chỉ cần dì không chê cháu không biết diễn gây phiền cho tổ phim của dì là được rồi".
“Bác Nghị nói hết với cháu rồi à" mẹ Chu nói, vẻ mặt càng vui vẻ hơn, “Điều đó không hề gì, không biết diễn cũng không sao, đến lúc đó để cho Bác Nghị dạy cháu".
Bọn họ lại ngồi thêm một chút trong văn phòng của mẹ Chu, mẹ Chu vòng vo gài vài cái bẫy dụ lời nói của Hàn Duyệt, để thử thái độ và tình cảm của cậu đối với Chu Bác Nghị cùng với quá trình hai người quen nhau, trực tiếp đem Hàn Duyệt gài đến mồ hôi lạnh đầy người, chỉ có thể may mắn là mình quả thật không có ý đồ xấu gì lớn với Chu Bác Nghị và nhà họ Chu. Ngay từ lúc đầu Chu Bác Nghị chỉ là ngồi bên cạnh lắng nghe, cuối cùng thấy Hàn Duyệt thật sự có chút không đỡ nổi nữa liền lên tiếng nói giúp Hàn Duyệt vài câu.
Mẹ Chu lập tức nói trách móc: “Nhanh như vậy đã lo nói chuyện giúp người ta rồi, đợi kết hôn thì còn ra sao nữa đây". Miệng thì nói mấy lời oán trách nhưng vẻ mặt lại càng vui vẻ hơn.
Hàn Duyệt cảm thấy mặt có chút nóng, cậu và Chu Bác Nghị quyết định thử quen nhau một khoảng thời gian còn chưa đến 24 tiếng nữa, nhưng mẹ Chu và Chu Bác Nghị đều tỏ ra cứ như là bọn họ sẽ lập tức kết hôn vậy đó, tuy là cậu rất muốn rời khỏi nhà họ Hàn ngay lập tức, nhưng mà tiến triển ‘thần tốc’ như thế vẫn khiến cậu cảm thấy có chút chịu không nổi á.
“Mẹ" Chu Bác Nghị nói bất đắc dĩ, “Mẹ đừng có chọc Tiểu Duyệt nữa".
“Ai chà, con lớn không cần mẹ nữa rồi" mẹ Chu thở dài khoa trương, đứng dậy nói, “Mẹ sẽ không làm phiền buổi hẹn hò của thanh niên hai đứa, nên không giữ hai đứa lại nữa".
Chu Bác Nghị cũng dắt Hàn Duyệt đứng dậy, nói: “Vậy con dẫn Hàn Duyệt ra ngoài đây. Buổi tối con không về ăn cơm đâu".
“Đặt nhà hàng xong chưa thế?" mẹ Chu hỏi, “Đừng quên hoa hồng và nến đó, tốt nhất có thêm đàn vi-ô-lông nữa nhé".
Bước chân đang chuẩn bị bước ra của Chu Bác Nghị khựng lại một cái, mới nói: “Con biết rồi".
“Con cứ thoải mái dẫn Tiểu Duyệt đi chơi đi, mẹ sẽ sắp xếp cho con, con cứ yên tâm đi nhé" mẹ Chu chầm chậm trở lại ngồi trên ghế xoay phía sau bàn làm việc rồi cười nói.
“………. Cám ơn mẹ" Chu Bác Nghị nói xong liền dắt Hàn Duyệt nhanh chóng rời khỏi văn phòng của mẹ Chu.
Mẹ Chu cười ha ha nhìn con trai dắt cậu năm nhà họ Hàn hốt hoảng bỏ chạy. Đến khi cửa văn phòng đóng lại, sau khi qua thêm vài phút thì mới bấm điện thoại trên bàn một cái, nói: “Cậu vào đây một chút".
Giây sau, người thanh niên trẻ vừa rồi dẫn Chu Bác Nghị lên đi vào trong văn phòng, kính cẩn cúi chào mẹ Chu, nói: “Tổng giám đốc".
Mẹ Chu rút một tờ giấy từ trên bàn ra, viết nhanh mấy chữ lên trên giấy rồi ném cho người thanh niên trẻ, nói: “Buổi tối Bác Nghị muốn dẫn cậu năm nhà họ Hàn đến chỗ này ăn tối, bây giờ cậu đi đặt 999 bông hồng, trang trí lại nhà ăn một chút rồi mời một dàn nhạc hòa tấu bốn người trong nhà nữa".
“Tôi hiểu rồi" người thanh niên trẻ khẽ nói, lại khom người lần nữa.
“Còn nữa" mẹ Chu dựa lưng vào ghế ngồi, tay trái nghịch hoa văn trang trí được tạo thành bằng vàng 18k và bạc nguyên chất xen kẽ trên cây bút máy Tibaldi, trên gương mặt ‘thiếu phụ’ xinh đẹp bảo dưỡng tốt đến mức giống như còn chưa đến 40 tuổi không có chút biểu cảm nào, “Nhớ kỹ thứ gì nên lắp thì lắp cho đầy đủ, tôi muốn biết buổi tối bọn họ nói những gì".
“Dạ" người thanh niên trẻ khom người thật thấp, kính cẩn nói, “Sẽ không để cho Tổng giám đốc thất vọng đâu ạ".
—————————————————————————————
Chú giải:
(*) Ở đây dịch ra là mẹ Chu chèn ép đối phương tới không còn đường lui nữa, mình thấy để hán việt hay hơn.
“Vậy à" Hàn Duyệt gật đầu thấu hiểu, dùng gót chân sau để nghĩ cũng biết, làm con trai của chủ tịch lớn nhất Tinh Hạo thì làm sao Chu Bác Nghị có thể luyện tập giống như những thực tập sinh khác được chứ.
Những thực tập sinh được Tinh Hạo tuyển chọn này, phải trải qua hơn mấy năm luyện tập như trong địa ngục và cạnh tranh với mấy trăm người thực tập sinh ưu tú giống nhau, để chứng minh cho các bậc lãnh đạo của Tinh Hạo biết mình có tiềm năng hơn so với người khác, dù cho chỉ là một chút đi nữa, mới có thể giành được cơ hội ra mắt ít ỏi chẳng đáng bao nhiêu so với số lượng thực tập sinh rất lớn hàng năm. Nếu thành công, chỉ cần bản thân không mắc phải lỗi lớn gì thì chính là một con đường ngôi sao bằng phẳng. Còn thất bại, thì ý nghĩa là mấy năm cố gắng này đều như nước chảy về biển đông cả, tuổi xuân hoàn toàn phí hoài ở trong khu huấn luyện thực tập sinh chật hẹp khép kín này, còn không có tiền đồ bằng những người từng bước học tập rồi đi làm kia nữa.
Mà những cơ hội các thực tập sinh giành đến máu chảy đầu rơi kia, đối với Chu Bác Nghị mà nói lại là quá dễ dàng, tất cả các cơ hội đều đặt hết lên trên bàn anh, tùy ý anh lựa chọn, không cần giống như các thực tập sinh vì gian khổ tranh giành ra mắt mà tùy tiện cướp lấy tất cả các loại cơ hội có thể chạm tới, anh chỉ cần dưới sự giúp đỡ của đội ngũ riêng và chọn lấy phần thích hợp nhất cho việc phát triển của anh là được rồi.
Cuộc sống vốn không công bằng, thể hiện đặc biệt rõ ra ở trong này.
Hàn Duyệt than thở trong lòng, lặng im không nói trong một lúc, nhưng không biết rằng sư im lặng của mình đã khiến cho Chu Bác Nghị bắt đầu lo lắng.
“Tiểu Duyệt…." Chu Bác Nghị ngập ngừng gọi tên cậu một tiếng, ngay khi Hàn Duyệt quay đầu nhìn anh, thì anh lại không biết phải nói gì.
“Sao thế?" Hàn Duyệt có chút khó hiểu mà vào nhìn anh.
Chu Bác Nghị nhấp môi, nói: “Anh đây xem như là một loại tiềm quy tắc nhỉ. Chẳng qua người ta có thể là giao dịch thể xác, còn anh lại là vì có một người mẹ tốt thôi".
“Anh đang sợ em sẽ có suy nghĩ khác sao? Chỉ trích anh hay là xem thường anh đây?" Hàn Duyệt bật cười nói, bỗng nhiên lại cảm thấy người thanh niên vẫn có vẻ chín chắn và bình tĩnh ở trước mặt này cũng không có trưởng thành như mình vẫn tưởng như thế, sau khi anh nhận được càng nhiều cơ hội và sự chăm sóc hơn so với người khác cũng sẽ cảm thấy ngại và áy náy, còn có thể lo lắng cách nhìn của cậu với anh nữa chứ.
Hàn Duyệt cười kéo tay anh lại, để ở trước mặt quơ quơ: “Lại nói tiếp, quan hệ hiện nay của chúng mình chẳng phải một loại tiềm quy tắc không công bằng hay sao chứ?"
“Điều này không có giống nhau" Chu Bác Nghị cũng cười.
“Đó là trên thế giới vốn sẽ không có chuyện công bằng, anh và bọn họ vốn không phải là người ở cùng một bậc, khởi điểm khác nhau, ngay cả muốn có một hoàn cảnh hoặc điều kiện tương đối bình đẳng hay không cũng không có. Vả lại ở Tinh Hạo, bọn họ được cạnh tranh với những người cùng một bậc với mình đã xem như tương đối công bằng rồi". Hàn Duyệt nói: “Lại nói, một người muốn thành công thì chỉ cơ hội không cũng chưa đủ đâu. Cơ hội nhiều nhất cũng chỉ để người ta thành công một nửa mà thôi, có người nắm lấy cơ hội trong tay còn có thể thất bại đấy, quan trọng nhất vẫn là năng lực. Anh nhìn 20 năm sau đó, có năng lực quả thật không nhất định sẽ thành công, nhưng mà thành công thì chắc chắn có năng lực, còn không có năng lực thì cho dù nổi tiếng một thời cũng chẳng qua là sự huy hoàng trong phút chốc mà thôi, rất nhanh sẽ vì không thể tiếp tục nổi nữa mà bị người ta thay thế".
Nói xong những lời này, Hàn Duyệt giơ tay lên vỗ thật mạnh lên bả vai Chu Bác Nghị, làm ra một vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cậu Chu, anh là loại người có năng lực này đấy, em tin vào anh đó nha~"
Chu Bác Nghị ngưng mắt nhìn sâu vào Hàn Duyệt, mỉm cười nói: “Cám ơn".
Hai người lại đi đến tầng khác, ngoại trừ khâu Hành chính ra thì phần lớn những chỗ nghệ sĩ làm việc Chu Bác Nghị đều dẫn Hàn Duyệt đi xem qua cả. Hàn Duyệt nhìn thấy không ít những gương mặt quen thuộc, có bây giờ đã rất là nổi tiếng, có bây giờ vừa mới nổi lên nhưng mà tương lai sẽ là siêu sao quốc tế được vạn người chú ý. Tuy là Hàn Duyệt không mê ngôi sao, nhưng mà nhìn tới nhiều nhân vật siêu sao ‘trai xinh gái đẹp’ nổi tiếng tập trung lại như vậy vẫn là có chút kích động.
Hai người đang đi tới cửa phòng tập múa, nhìn thấy trong phòng tập múa có một loạt mười cô gái chưa quá 18-19 tuổi đang tập nhảy hot dance ở trước gương, rồi nhìn thấy một anh chàng trẻ tuổi chạy thẳng một mạch đi tới trước mặt hai người, còn chưa đứng vững đã hơi khom người chào Chu Bác Nghị, nói: “Cậu ba, Tổng giám đốc biết cậu tới đây nên kêu cậu dẫn cậu Hàn lên lầu tìm bà đấy".
Hàn Duyệt đột nhiên có chút căng thẳng. Đêm qua cậu với mẹ Chu còn chưa nói được mấy câu nữa, trong mấy phút ngắn ngủi đó thái độ của mẹ Chu đối với cậu vẫn rất hiền lành. Nhưng mà cậu biết đây cũng không phải là gương mặt thật của mẹ Chu đâu, đời trước cậu từng gặp qua mẹ Chu ở một trận làm ăn, cũng là nụ cười hiền hòa kia nhưng lại có thể làm nên một trời huyết vũ tinh phong, đem đối phương giết đến không còn một manh giáp đấy. (*)
Dường như Chu Bác Nghị cảm nhận được sự căng thẳng của Hàn Duyệt, siết chặt tay mình để an ủi, dắt cậu đi vào thang máy theo người thanh niên trẻ kia, đi thẳng đến tầng 56 cao nhất.
Đến trước của văn phòng của mẹ Chu, Trần Cẩn gõ cửa thông báo trước, anh ta vừa gõ một cái đã nghe thấy mẹ Chu giương giọng nói: “Bác Nghị, vào nhanh lên nào".
Khi Hàn Duyệt đi theo sau Chu Bác Nghị vào trong văn phòng thì nhìn thấy có một người đứng trước bàn làm việc của mẹ Chu, mặt mẹ Chu đầy tươi cười đứng dậy, vòng qua bàn làm việc ôm lấy đầu của Chu Bác Nghị hôn lên mặt anh một cái thật vang, sau đó quay đầu nhìn người nọ, vẻ tươi cười trên mặt biến mất không còn chút nào cả: “Cậu đi ra ngoài trước đi, có thời gian thì mang bọn họ đi gặp các đàn anh, để cho bọn họ học được hậu quả của việc cậy tài lên mặt là gì. Biết viết mấy bài hát mà thôi, cái đuôi đã muốn hất lên trời hay sao, Tinh Hạo không thiếu nhất chính là loại người có chút tài nghệ này đâu đấy".
“Dạ" người đàn ông khom người với mẹ Chu, lại gật gật đầu chào Chu Bác Nghị và Hàn Duyệt xong liền rời khỏi phòng.
Chờ khi trong phòng chỉ còn có ba người bọn họ thì mẹ Chu rất thân thiết mà nắm lấy tay Hàn Duyệt, dẫn cậu ngồi xuống sô pha ở văn phòng, nói: “Dì nghe Bác Nghị nói cháu thích đua xe nên tưởng đâu hai đứa đi trường đua rồi chứ, không ngờ sẽ tới đây đó. Cảm thấy Tinh Hạo thế nào? Có nghệ sĩ yêu thích nào hay không, dì kêu người đó lại đây trò chuyện với cháu". Không đợi Hàn Duyệt trả lời đã nói tiếp, “Có muốn quay phim thử hay không? Trong tay dì còn có mấy bộ phim truyền hình và điện ảnh chưa có vai phụ đấy, nếu muốn thì có thể đi thử xem, đừng sợ làm lỡ việc".
Hàn Duyệt quay đầu lại nhìn Chu Bác Nghị xong mới cười nói: “Cám ơn dì, vậy chờ khi Bác Nghị quay phim truyền hình thì dì cho cháu một vai nhỏ để trải nghiệm thử công việc của Bác Nghị đi ạ, chỉ cần dì không chê cháu không biết diễn gây phiền cho tổ phim của dì là được rồi".
“Bác Nghị nói hết với cháu rồi à" mẹ Chu nói, vẻ mặt càng vui vẻ hơn, “Điều đó không hề gì, không biết diễn cũng không sao, đến lúc đó để cho Bác Nghị dạy cháu".
Bọn họ lại ngồi thêm một chút trong văn phòng của mẹ Chu, mẹ Chu vòng vo gài vài cái bẫy dụ lời nói của Hàn Duyệt, để thử thái độ và tình cảm của cậu đối với Chu Bác Nghị cùng với quá trình hai người quen nhau, trực tiếp đem Hàn Duyệt gài đến mồ hôi lạnh đầy người, chỉ có thể may mắn là mình quả thật không có ý đồ xấu gì lớn với Chu Bác Nghị và nhà họ Chu. Ngay từ lúc đầu Chu Bác Nghị chỉ là ngồi bên cạnh lắng nghe, cuối cùng thấy Hàn Duyệt thật sự có chút không đỡ nổi nữa liền lên tiếng nói giúp Hàn Duyệt vài câu.
Mẹ Chu lập tức nói trách móc: “Nhanh như vậy đã lo nói chuyện giúp người ta rồi, đợi kết hôn thì còn ra sao nữa đây". Miệng thì nói mấy lời oán trách nhưng vẻ mặt lại càng vui vẻ hơn.
Hàn Duyệt cảm thấy mặt có chút nóng, cậu và Chu Bác Nghị quyết định thử quen nhau một khoảng thời gian còn chưa đến 24 tiếng nữa, nhưng mẹ Chu và Chu Bác Nghị đều tỏ ra cứ như là bọn họ sẽ lập tức kết hôn vậy đó, tuy là cậu rất muốn rời khỏi nhà họ Hàn ngay lập tức, nhưng mà tiến triển ‘thần tốc’ như thế vẫn khiến cậu cảm thấy có chút chịu không nổi á.
“Mẹ" Chu Bác Nghị nói bất đắc dĩ, “Mẹ đừng có chọc Tiểu Duyệt nữa".
“Ai chà, con lớn không cần mẹ nữa rồi" mẹ Chu thở dài khoa trương, đứng dậy nói, “Mẹ sẽ không làm phiền buổi hẹn hò của thanh niên hai đứa, nên không giữ hai đứa lại nữa".
Chu Bác Nghị cũng dắt Hàn Duyệt đứng dậy, nói: “Vậy con dẫn Hàn Duyệt ra ngoài đây. Buổi tối con không về ăn cơm đâu".
“Đặt nhà hàng xong chưa thế?" mẹ Chu hỏi, “Đừng quên hoa hồng và nến đó, tốt nhất có thêm đàn vi-ô-lông nữa nhé".
Bước chân đang chuẩn bị bước ra của Chu Bác Nghị khựng lại một cái, mới nói: “Con biết rồi".
“Con cứ thoải mái dẫn Tiểu Duyệt đi chơi đi, mẹ sẽ sắp xếp cho con, con cứ yên tâm đi nhé" mẹ Chu chầm chậm trở lại ngồi trên ghế xoay phía sau bàn làm việc rồi cười nói.
“………. Cám ơn mẹ" Chu Bác Nghị nói xong liền dắt Hàn Duyệt nhanh chóng rời khỏi văn phòng của mẹ Chu.
Mẹ Chu cười ha ha nhìn con trai dắt cậu năm nhà họ Hàn hốt hoảng bỏ chạy. Đến khi cửa văn phòng đóng lại, sau khi qua thêm vài phút thì mới bấm điện thoại trên bàn một cái, nói: “Cậu vào đây một chút".
Giây sau, người thanh niên trẻ vừa rồi dẫn Chu Bác Nghị lên đi vào trong văn phòng, kính cẩn cúi chào mẹ Chu, nói: “Tổng giám đốc".
Mẹ Chu rút một tờ giấy từ trên bàn ra, viết nhanh mấy chữ lên trên giấy rồi ném cho người thanh niên trẻ, nói: “Buổi tối Bác Nghị muốn dẫn cậu năm nhà họ Hàn đến chỗ này ăn tối, bây giờ cậu đi đặt 999 bông hồng, trang trí lại nhà ăn một chút rồi mời một dàn nhạc hòa tấu bốn người trong nhà nữa".
“Tôi hiểu rồi" người thanh niên trẻ khẽ nói, lại khom người lần nữa.
“Còn nữa" mẹ Chu dựa lưng vào ghế ngồi, tay trái nghịch hoa văn trang trí được tạo thành bằng vàng 18k và bạc nguyên chất xen kẽ trên cây bút máy Tibaldi, trên gương mặt ‘thiếu phụ’ xinh đẹp bảo dưỡng tốt đến mức giống như còn chưa đến 40 tuổi không có chút biểu cảm nào, “Nhớ kỹ thứ gì nên lắp thì lắp cho đầy đủ, tôi muốn biết buổi tối bọn họ nói những gì".
“Dạ" người thanh niên trẻ khom người thật thấp, kính cẩn nói, “Sẽ không để cho Tổng giám đốc thất vọng đâu ạ".
—————————————————————————————
Chú giải:
(*) Ở đây dịch ra là mẹ Chu chèn ép đối phương tới không còn đường lui nữa, mình thấy để hán việt hay hơn.
Tác giả :
Thủ Bản Kỳ Tử