Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi
Chương 36: Người mật báo trong thôn
Editor: Puck - Diễn đàn
Sau khi tất cả mọi người vào nhà, Trương Hoài Dật và Bạch Minh Viễn ngồi chết dí trên ghế, bọn họ lớn tuổi một đường gấp rút thân thể có phần không chịu nổi, mấy nữ sinh vội vàng bưng trà dâng nước cho mấy người vừa trở về.
Trương Hoài Dật nghỉ ngơi trong chốc lát, cuối cùng khí thuận lại hỏi: “Nói một chút đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, không biết nên bắt đầu nói từ đâu, sự tình xảy ra quá đột ngột, có vài người cho đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Vẫn để cháu nói đi." Lúc này Tô Mặc Nhiên đứng dậy, hiện giờ biết được chân tướng đoán chừng cũng chỉ có một mình cô, những người khác phần lớn đều nửa đường chen vào, có vài người thậm chí còn không biết chuyện gì đã nghiêng người đứng về phía bọn họ.
“Sáng sớm hôm nay chúng ta cùng đi lên huyện, sau đó cháu chia tay mọi người qua hợp tác xã mua bán mua đồ, đi được nửa đường gặp được người đàn ông vóc dáng thấp đang bàn tán chuyện này nọ với hai người đàn ông khác sau chiếc xe tải, người đàn ông vóc dáng thấp đó chính là nhân viên của trạm thu hồi cháu từng gặp trong trạm thu hồi, cháu bởi vì tò mò nên để ý."
“Kết quả nghe được bọn họ nói muốn tìm Hồng vệ binh, cháu vừa nghĩ không biết ai gặp xui xẻo liền cẩn thận nghe, vừa nghe khiến cho cháu sợ hết hồn, bọn họ lại định đối phó với chú Trương."
“Sau đó cháu nghe trộm được cả kế hoạch của bọn họ, người đàn ông vóc dáng thấp đó và hai người khác tách ra, khi lái xe trở về trạm thu hồi, cháu liền nhân cơ hội len lén trèo lên thùng xe của ông ta. Đến trạm thu hồi, cháu sợ bị phát hiện liền trèo tường rào tiến vào lại từ cửa sổ chui vào trong kho hàng, từ cửa hông tìm được mọi người, cuối cùng ném tờ giấy đã viết trước đó cho Bạch Mộ Ngôn, làm xong những chuyện này cháu chỉ muốn nhanh chóng về trong thôn báo tin, may mà chạy về khi Hồng vệ binh còn chưa tới." Tô Mặc Nhiên chậm rãi tự thuật lại chuyện đã xảy ra hôm nay, khi nói đến leo tường rào tất cả mọi người tỏ vẻ kinh ngạc.
“Trời ạ, cháu leo tường rào? Tường rào cao như vậy một mình cháu cô bé leo được vào như thế nào?" Trương Diệu Huy nhìn Tô Mặc Nhiên giống như nhìn người ngoài hành tinh, ông biết tường rào của trạm thu hồi, tường rào này cao hơn tường rào nhà người bình thường, đàn ông nói chung đều không nhất định có thể leo qua được, con bé một cô bé sao có thể làm được? die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Cái đó… Thật ra thì… Cháu có công phu." Tô Mặc Nhiên hơi ngượng ngùng sờ mũi một cái.
“Công phu?" Tôn Hiểu Mỹ kinh ngạc trợn to hai mắt, thật sự khó có thể tưởng tượng cô em gái mềm mại bình thường sinh hoạt chung một chỗ với các cô lại có thể là một nữ hán tử.
Cô vì gia tăng độ tin cậy đành phải kéo Bạch Mộ Ngôn ra: “Đúng, cái này, Bạch Mộ Ngôn có biết."
Nghe cô nói như vậy, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung trên người Bạch Mộ Ngôn.
Bạch Mộ Ngôn trong rất nhiều cái nhìn chăm chú của mọi người bình tình gật đầu một cái: “Vâng, cháu biết rõ."
Mọi người chờ đợi hồi lâu cũng không nghe được câu nói thứ hai, hừ hừ, mấu chốt không ở chỗ này có được không? Mấu chốt là tất cả mọi người đều không biết sao chỉ có cháu biết, chẳng lẽ có gian tình.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đảo quanh hai người Tô Mặc Nhiên và Bạch Mộ Ngôn.
Bạch Minh Viễn lập tức kích động, thằng cháu nội của mình cuối cùng thông suốt, lại thần không biết quỷ không hay tìm cho ông cụ một đứa cháu dâu ưu tú như vậy, quá tuyệt vời, không hổ là cháu nội của ông cụ. Bạch Minh Viễn càng nhìn càng hưng phấn, ánh mắt nhìn Tô Mặc Nhiên càng ngày càng hài lòng.
Tô Mặc Nhiên vừa nhìn ánh mắt của mọi người nhìn hai người cũng biết mọi người hiểu lầm, liền vội vàng giải thích: “Mỗi sáng sớm cháu lên núi luyện công đều sẽ gặp Bạch Mộ Ngôn, cho nên anh ấy biết cháu có công phu."
Trong nháy mắt lửa bát quái của mọi người lập tức “Phụt" một tiếng bị tưới tắt.
Tô Mặc Nhiên nhìn ánh mắt tiếc hận của những người này, lập tức đen mặt, lạc đề rồi có được không.
Vẫn là Hoa Cầm tương đối hiền hậu, bà biết con gái người ta da mặt mỏng, lập tức thay con bé nói sang chuyện khác.
“Lần này ấy, thật sự thua thiệt Mặc Nhiên, con bé trở lại kêu tôi giấu đồ trong nhà đi, hai chúng tôi thân phụ nữ không bê nổi liền kêu Tiền Tiến và tiểu Tường tới cùng giúp đỡ, bọn họ vừa mới kéo cái hòm ra phía sau rừng cây, Hồng vệ binh đã đến rồi. Tôi và Mặc Nhiên ra ngoài viện chào hỏi với những Hồng vệ binh, bọn họ liền kéo cái hòm đi chỗ xa hơn giấu đi, sau đó thấy bọn họ trở lại chúng tôi mới để cho những kẻ đó vào nhà lục soát, kết quả không lục soát ra được đồ, ông không nhìn thấy sắc mặt những người đó đâu, thật sự khó coi." Hoa Cầm vừa nói vừa khoa tay múa chân, bà vừa nghĩ tới tình cảnh lúc đó liền sợ hãi, thật sự cực kỳ kinh hiểm, thiếu chút nữa bị chộp được. die nda nle equ ydo nn
Lúc ấy, sau khi Từ Tiền Tiến và Từ Tường kéo cái hòm đi, hai người Tô Mặc Nhiên và Hoa Cầm đặt chút lương thực vào trong hang kia che giấu, vừa khôi phục tấm gỗ lại nguyên dạng thì nghe thấy ngoài sân truyền đến âm thanh huyên náo.
Hai người vừa ra khỏi sân liền nhìn thấy Ngô Mẫn mang theo một đội Hồng vệ binh đứng ngoài cửa.
Ngô Mẫn, không sai, người mật báo trong thôn chính là Ngô Mẫn!
Lại nói người phụ nữ này đúng là âm hồn không tan, từ lần trước sau khi bị Tô Mặc Nhiên cho một “Dạy dỗ" nho nhỏ, mỗi lần nhìn thấy Tô Mặc Nhiên cô ta đều đi đường vòng, cũng không nói xấu mấy người Liễu Nghiên Vũ, nhìn ngoài mặt giống như cải tà quy chính, bây giờ nhìn lại, cô ta đã học xong ở ẩn định thời khắc mấu chốt cho bọn họ một kích trí mạng.
Trước khi hết năm Ngô Mẫn thường xuyên đến tìm Trương Hoài Dật hy vọng có thể có được chức vị giáo viên, ngày nào đó cô ta trong lúc vô tình phát hiện ra Trương Hoài Dật không cẩn thận đặt bản sách cấm ở ngoài, lúc ấy cô ta không tỏ vẻ khác thường cho nên người nhà họ Trương cũng không phát hiện ra. Sau đó cô ta không được chức vị giáo viên vẫn ghi hận Trương Hoài Dật trong lòng, hơn nữa bị Liễu Nghiên Vũ nhục nhã Tô Mặc Nhiên bỏ thuốc khiến tâm lý của cô ta càng thêm vặn vẹo, cho nên cô ta liền đến huyện tìm Hồng vệ binh mật báo nói nhà họ Trương có bộ sách phản động, mà cô ta bị người muốn lật đổ Trương Diệu Huy lợi dụng như vậy.
Đã như vậy, Tô Mặc Nhiên cảm thấy không thể để cho cô ta tiếp tục nhảy nhót nữa, giữ lại một mối họa ngầm như vậy, một ngày nào đó sẽ tạo thành kết quả không thể cứu vãn cho cô và người bên cạnh, lần này cô trùng hợp nhận được tin tức, nhưng không có khả năng mỗi lần đều may mắn như vậy, cần phải nghĩ cách diệt trừ tai họa ngầm này.
Khi Hồng vệ binh định đi vào nhà họ Trương, Tô Mặc Nhiên dứt khoát đứng ra chắn cửa.
“Muốn lục soát cũng không phải không thể, nhưng có một số việc phải nói rõ ràng, tôi nghĩ các vị Hồng vệ binh chính nghĩa này cũng không muốn bị người ta nói thành thổ phỉ đúng không?" Tô Mặc Nhiên đứng ở cửa cười nhẹ nhàng nói, rất có tư thế “Các ngươi muốn đi vào cần phải qua cửa của ta đây".
“Nói lời vô dụng với cô ta làm gì, đi vào lục soát." Hai nhân viên canh chừng đi theo Hồng vệ binh tới càng không ngừng ở bên cạnh kêu gào, ý đồ kích động Hồng vệ binh mạnh mẽ tiến vào nhà họ Trương.
Tô Mặc Nhiên thu vẻ mặt lại, động tác nhanh chóng đi tới trước mặt hai người kia, nhấc chân thưởng cho một cước ở đũng quần hai người kia, lần này Tô Mặc Nhiên dùng bảy thành sức lực tương đương với một kích toàn lực của một đấng mày râu, uy lực có thể nghĩ.
Đánh người phải đánh vào nhược điểm, đối phó với kẻ địch chính là phải hung hăng đánh ngã bọn họ trên mặt đất, khi cần thiết còn phải dẫm hai chân lên trên, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với mình, cô cũng không phải bạch liên hoa không làm được chuyện phổ độ chúng sinh, trước xử xong hai người gieo họa này trước tránh cho lát nữa có chuyện xấu. d1en d4nl 3q21y d0n
“A… A…" Hai tiếng thét chói tai đột nhiên vang dội bầu trời, lúc này hai người đàn ông trên đất che đũng quần không ngừng rên rỉ khổ sở, tất cả đàn ông tại chỗ không tự chủ được nuốt ngụm nước bọt lại khép hai chân lại, trong ánh mắt nhìn Tô Mặc Nhiên đã tăng thêm sợ hãi rồi!
Rất tốt, Tô Mặc Nhiên đưa mắt nhìn chung quanh một vòng cực kỳ hài lòng, cô muốn chính là hiệu quả như vậy!
“Hai người này hình như không phải Hồng vệ binh đi? Có tư cách gì kêu gào ở đây." Tô Mặc Nhiên đá xong mắt lạnh nhìn hai người kia, khi một lần nữa xoay người đứng trước mặt Hồng vệ binh, trên mặt đã đổi lại nụ cười ôn hòa, nhưng nụ cười này lại khiến người ta cảm thấy ánh lạnh lấp lánh.
“Không nói rõ ràng cũng đừng mong vào nhà, nếu ai dám dùng sức mạnh, đừng trách tôi không khách khí." Tô Mặc Nhiên hừ lạnh một tiếng, triển khai toàn bộ khí thế, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều bị cô trấn áp.
“Xảy ra chuyện gì?" Vợ chồng Thạch Cương và Tôn Hiểu Mỹ nghe tin tức chạy tới đứng bên cạnh Tô Mặc Nhiên và Hoa Cầm.
“Không có việc gì, yên tâm." Tô Mặc Nhiên lộ ra nụ cười yên tâm với bọn họ.
“Các vị đồng chí Hồng vệ binh, tôi nghĩ có thể các vị cũng không rõ ràng, nữ thanh niên trí thức mật báo này lúc trước bởi vì không được tiếp nhận chức vụ giáo viên tiểu học nên vẫn ghi hận giáo viên Trương trong lòng, cô ta cho rằng do giáo viên Trương ngăn cản mới khiến cho cô ta không thể trở thành giáo viên cho nên luôn tìm cách bôi đen giáo viên Trương, lần mật báo này của cô ta có khả năng cũng muốn vu cáo hãm hại giáo viên Trương."
“Tôi chỉ nói một chút, chúng tôi có thể để cho mọi người lục soát nhà họ Trương, hơn nữa nếu như lục soát ra đồ phản động chúng tôi cũng tình nguyện tiếp nhận phê đấu, nhưng nếu như không tìm ra, chứng minh giáo viên Trương bị người vu cáo hãm hại, tôi muốn biết người hãm hại người khác này sẽ bị xử lý như thế nào?"
Tô Mặc Nhiên vừa nói vừa chỉ vào Ngô Mẫn đang đỏ bừng khuôn mặt.
“Mày nói láo, tao mới không vu cáo hãm hại, tao rõ ràng nhìn thấy nhà họ Trương có bộ sách phản động." Ngô Mẫn kích động phản bác.
“Vu cáo hay không vu cáo, lục soát sẽ biết, hiện giờ tôi chỉ muốn biết nếu như vu cáo hãm hại sẽ xử lý cô ta như thế nào, Hồng vệ binh không phải định bao che cho cô ta chứ?" Tô Mặc Nhiên nhíu mày hỏi. dinendian.lơqid]on
Lúc này một người trong Hồng vệ binh thương lượng với người dẫn đầu Hồng vệ binh một chút, tình huống bây giờ nếu như không cho một ý kiến mà liều lĩnh xông vào, nhưng vừa vặn nhìn dáng vẻ của Tô Mặc Nhiên cũng không phải là người hiền lành, hơn nữa Thạch Cương vừa mới tới có dáng người khôi ngô vừa nhìn cũng biết là người luyện võ, nếu quả thật liều lĩnh xông vào chỉ sợ bọn họ cũng không vớt được chỗ tốt.
Hồng vệ binh dẫn đầu nói với Tô Mặc Nhiên: “Chúng tôi dĩ nhiên sẽ không bao che cho cô ta, nếu như cô ta thật sự vu cáo hãm hại Trương Hoài Dật, chúng tôi liền phê đấu cô ta hơn nữa báo lên cho ủy viên hội cách mạng, phạt cô ta đi quặng mỏ cải tạo ba năm."
Tô Mặc Nhiên cảm thấy phương thức xử lý này cũng không tệ, đợi ba năm sau khôi phục tốt nghiệp trung học bọn họ sẽ rời khỏi đây, đoán chừng cũng sẽ không gặp được người này, “Mấy người có thể làm chủ chuyện này không? Hay mấy người chỉ đang lừa dối tôi, trước lấp liếm cho qua rồi thả cô ta."
“Chúng tôi đều là đồng chí tốt của nhân dân, tuyệt đối không thể nào làm chuyện hai mặt."
“Đã như thế, vậy thì tôi tin tưởng mấy người." Tô Mặc Nhiên lấy được câu trả lời hài lòng, ngẩng đầu nhìn thấy Từ Tiền Tiến và Từ Tường đã trở lại đứng trong đám người, cô cũng không ngăn cản nữa, nghiêng người né tránh, làm một thế “Mời" với Hồng vệ binh.
Mấy Hồng vệ binh lập tức ùa tất cả vào nhà họ Trương, những người này tìm kiếm khắp nơi trong nhà họ Trương, lật đồ nhà họ Trương xốc xếch không chịu nổi, Hoa Cầm thấy mà tức giận dâng trào muốn lên trước ngăn cản lại bị Tô Mặc Nhiên cản lại.
“Bà Trương, bây giờ vẫn nên nhịn một chút, dù sao cũng đổ không hỏng, đến lúc đó lại dọn dẹp là được."
Ngô Mẫn cũng đi theo Hồng vệ binh vào trong nhà cùng tìm kiếm, khi tìm được hang đất trong phòng bếp, Hồng vệ binh và Ngô Mẫn đều hưng phấn.
“Tìm được rồi, tìm được rồi."
Mấy Hồng vệ binh dịch chuyển lu nước, nhấc tấm ván gỗ lên, lộ ra đồ vật bên trong.
Chờ sau khi mang mấy thứ này lên, nét mặt hưng phấn của Hồng vệ binh và Ngô Mẫn trong nháy mắt đông cứng lại
Đây nào phải bộ sách phản động, rõ ràng là mấy túi bắp!
“Cái này, cái này không thể nào, ai lại đào hốc ở trong nhà giấu bắp, nhất định có quỷ." Ngô Mẫn phát hiện lục soát ra không phải món đồ bọn họ cần tìm lập tức luống cuống, trong lòng còn chưa từ bỏ ý định, muốn nhìn một chút xem có phải giấu bên trong không.
“Sao không thể, ai quy định trong nhà không thể đào hang giấu lương thực, nhà tôi cứ như vậy, thì sao." Hoa Cầm nhịn cơn tức hồi lâu cuối cùng tìm được cửa phát tiết.
“Chuyện này…" Mấy Hồng vệ binh cũng hai mặt nhìn nhau không biết nên làm sao đây.
“Tìm những chỗ khác một chút đi." Hồng vệ binh dẫn đầu nói.
Mấy người kia lại bắt đầu đến nơi khác tìm kiếm, Tô Mặc Nhiên đột nhiên chú ý tới có một Hồng vệ binh lấm la lấm lét, càng không ngừng quan sát bốn phía, trực giác nói cho cô biết người này có vấn đề.
Sau khi tất cả mọi người vào nhà, Trương Hoài Dật và Bạch Minh Viễn ngồi chết dí trên ghế, bọn họ lớn tuổi một đường gấp rút thân thể có phần không chịu nổi, mấy nữ sinh vội vàng bưng trà dâng nước cho mấy người vừa trở về.
Trương Hoài Dật nghỉ ngơi trong chốc lát, cuối cùng khí thuận lại hỏi: “Nói một chút đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, không biết nên bắt đầu nói từ đâu, sự tình xảy ra quá đột ngột, có vài người cho đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Vẫn để cháu nói đi." Lúc này Tô Mặc Nhiên đứng dậy, hiện giờ biết được chân tướng đoán chừng cũng chỉ có một mình cô, những người khác phần lớn đều nửa đường chen vào, có vài người thậm chí còn không biết chuyện gì đã nghiêng người đứng về phía bọn họ.
“Sáng sớm hôm nay chúng ta cùng đi lên huyện, sau đó cháu chia tay mọi người qua hợp tác xã mua bán mua đồ, đi được nửa đường gặp được người đàn ông vóc dáng thấp đang bàn tán chuyện này nọ với hai người đàn ông khác sau chiếc xe tải, người đàn ông vóc dáng thấp đó chính là nhân viên của trạm thu hồi cháu từng gặp trong trạm thu hồi, cháu bởi vì tò mò nên để ý."
“Kết quả nghe được bọn họ nói muốn tìm Hồng vệ binh, cháu vừa nghĩ không biết ai gặp xui xẻo liền cẩn thận nghe, vừa nghe khiến cho cháu sợ hết hồn, bọn họ lại định đối phó với chú Trương."
“Sau đó cháu nghe trộm được cả kế hoạch của bọn họ, người đàn ông vóc dáng thấp đó và hai người khác tách ra, khi lái xe trở về trạm thu hồi, cháu liền nhân cơ hội len lén trèo lên thùng xe của ông ta. Đến trạm thu hồi, cháu sợ bị phát hiện liền trèo tường rào tiến vào lại từ cửa sổ chui vào trong kho hàng, từ cửa hông tìm được mọi người, cuối cùng ném tờ giấy đã viết trước đó cho Bạch Mộ Ngôn, làm xong những chuyện này cháu chỉ muốn nhanh chóng về trong thôn báo tin, may mà chạy về khi Hồng vệ binh còn chưa tới." Tô Mặc Nhiên chậm rãi tự thuật lại chuyện đã xảy ra hôm nay, khi nói đến leo tường rào tất cả mọi người tỏ vẻ kinh ngạc.
“Trời ạ, cháu leo tường rào? Tường rào cao như vậy một mình cháu cô bé leo được vào như thế nào?" Trương Diệu Huy nhìn Tô Mặc Nhiên giống như nhìn người ngoài hành tinh, ông biết tường rào của trạm thu hồi, tường rào này cao hơn tường rào nhà người bình thường, đàn ông nói chung đều không nhất định có thể leo qua được, con bé một cô bé sao có thể làm được? die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Cái đó… Thật ra thì… Cháu có công phu." Tô Mặc Nhiên hơi ngượng ngùng sờ mũi một cái.
“Công phu?" Tôn Hiểu Mỹ kinh ngạc trợn to hai mắt, thật sự khó có thể tưởng tượng cô em gái mềm mại bình thường sinh hoạt chung một chỗ với các cô lại có thể là một nữ hán tử.
Cô vì gia tăng độ tin cậy đành phải kéo Bạch Mộ Ngôn ra: “Đúng, cái này, Bạch Mộ Ngôn có biết."
Nghe cô nói như vậy, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung trên người Bạch Mộ Ngôn.
Bạch Mộ Ngôn trong rất nhiều cái nhìn chăm chú của mọi người bình tình gật đầu một cái: “Vâng, cháu biết rõ."
Mọi người chờ đợi hồi lâu cũng không nghe được câu nói thứ hai, hừ hừ, mấu chốt không ở chỗ này có được không? Mấu chốt là tất cả mọi người đều không biết sao chỉ có cháu biết, chẳng lẽ có gian tình.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đảo quanh hai người Tô Mặc Nhiên và Bạch Mộ Ngôn.
Bạch Minh Viễn lập tức kích động, thằng cháu nội của mình cuối cùng thông suốt, lại thần không biết quỷ không hay tìm cho ông cụ một đứa cháu dâu ưu tú như vậy, quá tuyệt vời, không hổ là cháu nội của ông cụ. Bạch Minh Viễn càng nhìn càng hưng phấn, ánh mắt nhìn Tô Mặc Nhiên càng ngày càng hài lòng.
Tô Mặc Nhiên vừa nhìn ánh mắt của mọi người nhìn hai người cũng biết mọi người hiểu lầm, liền vội vàng giải thích: “Mỗi sáng sớm cháu lên núi luyện công đều sẽ gặp Bạch Mộ Ngôn, cho nên anh ấy biết cháu có công phu."
Trong nháy mắt lửa bát quái của mọi người lập tức “Phụt" một tiếng bị tưới tắt.
Tô Mặc Nhiên nhìn ánh mắt tiếc hận của những người này, lập tức đen mặt, lạc đề rồi có được không.
Vẫn là Hoa Cầm tương đối hiền hậu, bà biết con gái người ta da mặt mỏng, lập tức thay con bé nói sang chuyện khác.
“Lần này ấy, thật sự thua thiệt Mặc Nhiên, con bé trở lại kêu tôi giấu đồ trong nhà đi, hai chúng tôi thân phụ nữ không bê nổi liền kêu Tiền Tiến và tiểu Tường tới cùng giúp đỡ, bọn họ vừa mới kéo cái hòm ra phía sau rừng cây, Hồng vệ binh đã đến rồi. Tôi và Mặc Nhiên ra ngoài viện chào hỏi với những Hồng vệ binh, bọn họ liền kéo cái hòm đi chỗ xa hơn giấu đi, sau đó thấy bọn họ trở lại chúng tôi mới để cho những kẻ đó vào nhà lục soát, kết quả không lục soát ra được đồ, ông không nhìn thấy sắc mặt những người đó đâu, thật sự khó coi." Hoa Cầm vừa nói vừa khoa tay múa chân, bà vừa nghĩ tới tình cảnh lúc đó liền sợ hãi, thật sự cực kỳ kinh hiểm, thiếu chút nữa bị chộp được. die nda nle equ ydo nn
Lúc ấy, sau khi Từ Tiền Tiến và Từ Tường kéo cái hòm đi, hai người Tô Mặc Nhiên và Hoa Cầm đặt chút lương thực vào trong hang kia che giấu, vừa khôi phục tấm gỗ lại nguyên dạng thì nghe thấy ngoài sân truyền đến âm thanh huyên náo.
Hai người vừa ra khỏi sân liền nhìn thấy Ngô Mẫn mang theo một đội Hồng vệ binh đứng ngoài cửa.
Ngô Mẫn, không sai, người mật báo trong thôn chính là Ngô Mẫn!
Lại nói người phụ nữ này đúng là âm hồn không tan, từ lần trước sau khi bị Tô Mặc Nhiên cho một “Dạy dỗ" nho nhỏ, mỗi lần nhìn thấy Tô Mặc Nhiên cô ta đều đi đường vòng, cũng không nói xấu mấy người Liễu Nghiên Vũ, nhìn ngoài mặt giống như cải tà quy chính, bây giờ nhìn lại, cô ta đã học xong ở ẩn định thời khắc mấu chốt cho bọn họ một kích trí mạng.
Trước khi hết năm Ngô Mẫn thường xuyên đến tìm Trương Hoài Dật hy vọng có thể có được chức vị giáo viên, ngày nào đó cô ta trong lúc vô tình phát hiện ra Trương Hoài Dật không cẩn thận đặt bản sách cấm ở ngoài, lúc ấy cô ta không tỏ vẻ khác thường cho nên người nhà họ Trương cũng không phát hiện ra. Sau đó cô ta không được chức vị giáo viên vẫn ghi hận Trương Hoài Dật trong lòng, hơn nữa bị Liễu Nghiên Vũ nhục nhã Tô Mặc Nhiên bỏ thuốc khiến tâm lý của cô ta càng thêm vặn vẹo, cho nên cô ta liền đến huyện tìm Hồng vệ binh mật báo nói nhà họ Trương có bộ sách phản động, mà cô ta bị người muốn lật đổ Trương Diệu Huy lợi dụng như vậy.
Đã như vậy, Tô Mặc Nhiên cảm thấy không thể để cho cô ta tiếp tục nhảy nhót nữa, giữ lại một mối họa ngầm như vậy, một ngày nào đó sẽ tạo thành kết quả không thể cứu vãn cho cô và người bên cạnh, lần này cô trùng hợp nhận được tin tức, nhưng không có khả năng mỗi lần đều may mắn như vậy, cần phải nghĩ cách diệt trừ tai họa ngầm này.
Khi Hồng vệ binh định đi vào nhà họ Trương, Tô Mặc Nhiên dứt khoát đứng ra chắn cửa.
“Muốn lục soát cũng không phải không thể, nhưng có một số việc phải nói rõ ràng, tôi nghĩ các vị Hồng vệ binh chính nghĩa này cũng không muốn bị người ta nói thành thổ phỉ đúng không?" Tô Mặc Nhiên đứng ở cửa cười nhẹ nhàng nói, rất có tư thế “Các ngươi muốn đi vào cần phải qua cửa của ta đây".
“Nói lời vô dụng với cô ta làm gì, đi vào lục soát." Hai nhân viên canh chừng đi theo Hồng vệ binh tới càng không ngừng ở bên cạnh kêu gào, ý đồ kích động Hồng vệ binh mạnh mẽ tiến vào nhà họ Trương.
Tô Mặc Nhiên thu vẻ mặt lại, động tác nhanh chóng đi tới trước mặt hai người kia, nhấc chân thưởng cho một cước ở đũng quần hai người kia, lần này Tô Mặc Nhiên dùng bảy thành sức lực tương đương với một kích toàn lực của một đấng mày râu, uy lực có thể nghĩ.
Đánh người phải đánh vào nhược điểm, đối phó với kẻ địch chính là phải hung hăng đánh ngã bọn họ trên mặt đất, khi cần thiết còn phải dẫm hai chân lên trên, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với mình, cô cũng không phải bạch liên hoa không làm được chuyện phổ độ chúng sinh, trước xử xong hai người gieo họa này trước tránh cho lát nữa có chuyện xấu. d1en d4nl 3q21y d0n
“A… A…" Hai tiếng thét chói tai đột nhiên vang dội bầu trời, lúc này hai người đàn ông trên đất che đũng quần không ngừng rên rỉ khổ sở, tất cả đàn ông tại chỗ không tự chủ được nuốt ngụm nước bọt lại khép hai chân lại, trong ánh mắt nhìn Tô Mặc Nhiên đã tăng thêm sợ hãi rồi!
Rất tốt, Tô Mặc Nhiên đưa mắt nhìn chung quanh một vòng cực kỳ hài lòng, cô muốn chính là hiệu quả như vậy!
“Hai người này hình như không phải Hồng vệ binh đi? Có tư cách gì kêu gào ở đây." Tô Mặc Nhiên đá xong mắt lạnh nhìn hai người kia, khi một lần nữa xoay người đứng trước mặt Hồng vệ binh, trên mặt đã đổi lại nụ cười ôn hòa, nhưng nụ cười này lại khiến người ta cảm thấy ánh lạnh lấp lánh.
“Không nói rõ ràng cũng đừng mong vào nhà, nếu ai dám dùng sức mạnh, đừng trách tôi không khách khí." Tô Mặc Nhiên hừ lạnh một tiếng, triển khai toàn bộ khí thế, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều bị cô trấn áp.
“Xảy ra chuyện gì?" Vợ chồng Thạch Cương và Tôn Hiểu Mỹ nghe tin tức chạy tới đứng bên cạnh Tô Mặc Nhiên và Hoa Cầm.
“Không có việc gì, yên tâm." Tô Mặc Nhiên lộ ra nụ cười yên tâm với bọn họ.
“Các vị đồng chí Hồng vệ binh, tôi nghĩ có thể các vị cũng không rõ ràng, nữ thanh niên trí thức mật báo này lúc trước bởi vì không được tiếp nhận chức vụ giáo viên tiểu học nên vẫn ghi hận giáo viên Trương trong lòng, cô ta cho rằng do giáo viên Trương ngăn cản mới khiến cho cô ta không thể trở thành giáo viên cho nên luôn tìm cách bôi đen giáo viên Trương, lần mật báo này của cô ta có khả năng cũng muốn vu cáo hãm hại giáo viên Trương."
“Tôi chỉ nói một chút, chúng tôi có thể để cho mọi người lục soát nhà họ Trương, hơn nữa nếu như lục soát ra đồ phản động chúng tôi cũng tình nguyện tiếp nhận phê đấu, nhưng nếu như không tìm ra, chứng minh giáo viên Trương bị người vu cáo hãm hại, tôi muốn biết người hãm hại người khác này sẽ bị xử lý như thế nào?"
Tô Mặc Nhiên vừa nói vừa chỉ vào Ngô Mẫn đang đỏ bừng khuôn mặt.
“Mày nói láo, tao mới không vu cáo hãm hại, tao rõ ràng nhìn thấy nhà họ Trương có bộ sách phản động." Ngô Mẫn kích động phản bác.
“Vu cáo hay không vu cáo, lục soát sẽ biết, hiện giờ tôi chỉ muốn biết nếu như vu cáo hãm hại sẽ xử lý cô ta như thế nào, Hồng vệ binh không phải định bao che cho cô ta chứ?" Tô Mặc Nhiên nhíu mày hỏi. dinendian.lơqid]on
Lúc này một người trong Hồng vệ binh thương lượng với người dẫn đầu Hồng vệ binh một chút, tình huống bây giờ nếu như không cho một ý kiến mà liều lĩnh xông vào, nhưng vừa vặn nhìn dáng vẻ của Tô Mặc Nhiên cũng không phải là người hiền lành, hơn nữa Thạch Cương vừa mới tới có dáng người khôi ngô vừa nhìn cũng biết là người luyện võ, nếu quả thật liều lĩnh xông vào chỉ sợ bọn họ cũng không vớt được chỗ tốt.
Hồng vệ binh dẫn đầu nói với Tô Mặc Nhiên: “Chúng tôi dĩ nhiên sẽ không bao che cho cô ta, nếu như cô ta thật sự vu cáo hãm hại Trương Hoài Dật, chúng tôi liền phê đấu cô ta hơn nữa báo lên cho ủy viên hội cách mạng, phạt cô ta đi quặng mỏ cải tạo ba năm."
Tô Mặc Nhiên cảm thấy phương thức xử lý này cũng không tệ, đợi ba năm sau khôi phục tốt nghiệp trung học bọn họ sẽ rời khỏi đây, đoán chừng cũng sẽ không gặp được người này, “Mấy người có thể làm chủ chuyện này không? Hay mấy người chỉ đang lừa dối tôi, trước lấp liếm cho qua rồi thả cô ta."
“Chúng tôi đều là đồng chí tốt của nhân dân, tuyệt đối không thể nào làm chuyện hai mặt."
“Đã như thế, vậy thì tôi tin tưởng mấy người." Tô Mặc Nhiên lấy được câu trả lời hài lòng, ngẩng đầu nhìn thấy Từ Tiền Tiến và Từ Tường đã trở lại đứng trong đám người, cô cũng không ngăn cản nữa, nghiêng người né tránh, làm một thế “Mời" với Hồng vệ binh.
Mấy Hồng vệ binh lập tức ùa tất cả vào nhà họ Trương, những người này tìm kiếm khắp nơi trong nhà họ Trương, lật đồ nhà họ Trương xốc xếch không chịu nổi, Hoa Cầm thấy mà tức giận dâng trào muốn lên trước ngăn cản lại bị Tô Mặc Nhiên cản lại.
“Bà Trương, bây giờ vẫn nên nhịn một chút, dù sao cũng đổ không hỏng, đến lúc đó lại dọn dẹp là được."
Ngô Mẫn cũng đi theo Hồng vệ binh vào trong nhà cùng tìm kiếm, khi tìm được hang đất trong phòng bếp, Hồng vệ binh và Ngô Mẫn đều hưng phấn.
“Tìm được rồi, tìm được rồi."
Mấy Hồng vệ binh dịch chuyển lu nước, nhấc tấm ván gỗ lên, lộ ra đồ vật bên trong.
Chờ sau khi mang mấy thứ này lên, nét mặt hưng phấn của Hồng vệ binh và Ngô Mẫn trong nháy mắt đông cứng lại
Đây nào phải bộ sách phản động, rõ ràng là mấy túi bắp!
“Cái này, cái này không thể nào, ai lại đào hốc ở trong nhà giấu bắp, nhất định có quỷ." Ngô Mẫn phát hiện lục soát ra không phải món đồ bọn họ cần tìm lập tức luống cuống, trong lòng còn chưa từ bỏ ý định, muốn nhìn một chút xem có phải giấu bên trong không.
“Sao không thể, ai quy định trong nhà không thể đào hang giấu lương thực, nhà tôi cứ như vậy, thì sao." Hoa Cầm nhịn cơn tức hồi lâu cuối cùng tìm được cửa phát tiết.
“Chuyện này…" Mấy Hồng vệ binh cũng hai mặt nhìn nhau không biết nên làm sao đây.
“Tìm những chỗ khác một chút đi." Hồng vệ binh dẫn đầu nói.
Mấy người kia lại bắt đầu đến nơi khác tìm kiếm, Tô Mặc Nhiên đột nhiên chú ý tới có một Hồng vệ binh lấm la lấm lét, càng không ngừng quan sát bốn phía, trực giác nói cho cô biết người này có vấn đề.
Tác giả :
Mộ Thủy Chi Ngư