Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi
Chương 32: Phát “tài”
Editor: Puck - Diễn đàn
(*) Nguyên gốc: 发横财 phát hoành tài, hoành tài – tiền của bất chính, tiền của phi nghĩa.
Ba gian nhà lớn, phòng phía đông treo quả khóa lớn, phòng phía tây mở rộng cửa.
Cô đi vào gian phòng phía tây, gian phòng này chắc là chỗ để cho người canh chừng ở, bên trong phòng là một chiếc giường gỗ, một tủ treo quần áo lớn còn có mấy chiếc bàn ghế đồ gia dụng nhỏ. Căn cứ vào tình huống trong phòng đến xem, điều kiện cuộc sống của người canh chừng thật sự không tệ, sử dụng vật phẩm có chất lượng cao cấp, chính là thứ đồ đắt tiền bán trong hợp tác xã mua bán, còn có một vài thứ đồ có tiền cũng mua không được, ví dụ như sữa mạch nha.
Nếu điều kiện tốt như vậy đoán chừng làm chuyện này kiếm được không ít, đã đến như vậy rồi sao có thể đi tay không về?
Cô lập tức lục lọi trong phòng, chỉ chốc lát sau thật sự để cho cô lục ra không ít thứ.
Phiếu lương thực phiếu thịt phiếu dầu phiếu vân vân phiếu định mức lại một đống lớn, phát hiện tiền giấy còn hơn một vạn hai ngàn còn có một biên lai gửi tiền hai vạn, suy nghĩ một chút hiện giờ mệnh giá tiền mặt lớn nhất chỉ có mười đồng, một vạn đồng nhiều đồng xếp chồng chung một chỗ cảm giấc giống như sau này mười mấy vạn đồng chồng chất chung một chỗ. Như vậy có thể thấy được bọn họ làm việc này thật sự kiếm được không ít, phải biết hiện giờ tiền lương mỗi tháng của công nhân chỉ có mười mấy đến mấy chục không hơn, hơn ba vạn đồng vào lúc này quả thật là một khoản tiền lớn.
Trừ những thứ này ra cô còn phát hiện ra một vài món đồ trang sức bằng vàng và trang sức bằng ngọc trong một bao vải màu xám tro, đây chắc do người đàn ông canh chừng lén giấu đi.
Cô thu toàn bộ đồ tìm được vào.
Phòng phía đông bị khóa lại, Tô Mặc Nhiên chạy đến lục soát trên người đàn ông nằm trên ghế, cuối cùng tìm được chìa khóa trong túi áo trong.
Mở cửa đi vào phòng, trong phòng để không ít thứ, có vài thứ dùng hòm chứa, có vài thứ dùng giỏ trúc đựng, còn có vài thứ rơi vãi đầy đất.
Trong một góc khuất là một món đồ cao chừng hai mét, thứ kia bị miếng vải màu xanh dương che lại.
Vén vải lên, thì ra là một bộ bình phong dạng gấp, tổng cộng có sáu tấm, chất gỗ tử đàn điêu khắc hoa văn sơn thủy, khí thế hùng vĩ tài nghệ tinh xảo.
Tô Mặc Nhiên nhìn vô cùng thích, bên trong gian phòng trong không gian của cô cũng có một bức bình phong khắc rỗng chạm trổ hoa chim, cô vẫn luôn muốn bày một món cho thư phòng, chỉ có điều hiện giờ giá tiền bình phong loại tốt cũng không rẻ, cô vẫn không thể như nguyện. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Thấy bức bình phong sơn thủy này, cô lập tức thích, yêu thích không buông tay vuốt ve qua lại, nếu cái này đặt trong thư phòng khẳng định xinh đẹp, cô lập tức vung tay lên thu nó vào trong thư phòng.
Lấy được đồ hài lòng tâm tình cô vui vẻ, lại mở các hòm khác, phát hiện bên trong đều là một vài món tranh chữ cổ và vàng bạc đồ ngọc giống với năm cái hòm lần trước cô thu ở kho hàng số ba.
Vung tay lên thu tất cả mọi thứ trong phòng vào trong không gian, trong khoảng thời gian này đồ cất giữ trong phòng bị dùng hết không ít, vừa đúng dọn không gian ra để những thứ này vào.
Cô nhanh chóng thu thập một chút, một lần nữa khóa cửa phòng lại đặt chìa khóa ở chỗ cũ, theo đường lúc đến nhảy tường đi ra ngoài. Mà người đàn ông canh chừng đó vẫn vô tri vô giác ngủ mê man, cho đến gần tối ông ta mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Trong ký túc xá công nhân viên chức của trạm thu hồi huyện.
“Anh Triệu, anh Chu, không xong, không xong."
Nửa đêm một loạt tiếng gõ cửa dồn dập có vẻ cực kỳ rõ ràng, một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân trang màu xanh lục lo lắng gõ cửa một trong các phòng ở khu ký túc xá.
Có người ở trong phòng bị đánh thức từ trong giấc mộng, mở đèn, cực kỳ tức giận mắng: “Làm cái quái gì vậy, ầm ĩ cái gì."
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông cao cao hơi gầy khoác áo khoác mở cửa.
“Là cậu à, buổi tối khuya tới làm gì?" Anh Triệu đôi mắt mơ màng nhìn người đàn ông gõ cửa.
“Anh Triệu không xong, đồ lại không thấy." Người đàn ông gõ cửa vô cùng lo lắng nói, rõ ràng đồ yên ổn khóa ở trong phòng, không ngờ khi anh tỉnh dậy lại tất cả đều không thấy, còn có mấy món đồ riêng của mình cũng không thấy, mẹ nó, đúng là gặp quỷ.
“Cậu nói cái gì? Đi vào lại nói." Anh Triệu một tay kéo người đàn ông gõ cửa vào phòng, thò đầu ra ngoài nhìn chung quanh phát hiện không có ai lập tức đóng cửa lại.
“Cậu nói đồ không thấy là chuyện gì?" Anh Triệu một phát túm lấy cổ áo người đàn ông gõ cửa nói.
“Em cũng không biết xảy ra chuyện gì, sáng nay lúc anh Chu đi đưa đồ, sau khi anh Chu đi em liền ngồi trên ghế dựa ngủ một chút, không ngờ lúc thức dậy phát hiện tất cả tiền trong phòng em đều không thấy, em vừa nghĩ không xong, lập tức mở cửa phòng phía đông ra, phát hiện tất cả đồ vật bên trong phòng đều không cánh mà bay."
“Mẹ nó, nhiều đồ như vậy bị người mang đi mà mày một chút cũng không có cảm giác sao? Mày con mẹ nó chết à?" Anh Triệu nghe xong lập tức một cái tát vung lên trên khuôn mặt người đàn ông gõ cửa, lại kéo cổ áo ông ta không ngừng gào lên giận dữ.
“Em, em cũng không biết, hôm nay không biết làm sao lại ngủ sâu như vậy, bình thường em đều ngủ một lát rồi tỉnh, hôm nay lại ngủ đến tận gần tối, trong này nhất định có quỷ." Người đàn ông gõ cửa bị anh Triệu siết chặt cổ, cuống quýt giải thích.
Anh Triệu buông người đàn ông gõ cửa ra, động tác thô bạo rút một điếu thuốc ra hút, vẻ mặt đen tối, trên vẻ mặt giống như mây mù như ẩn như hiện, hồi lâu, “Chẳng lẽ nơi đó cũng bị người theo dõi?" dieendaanleequuydonn
“Nhất định vậy, anh Triệu, anh nghĩ đi, nếu không có chuẩn bị sao có thể thần không biết quỷ không hay mang tất cả đồ tốt đi, nhất định có người nhìn chúng ta chằm chằm không ít thời gian rồi."
“Chẳng lẽ lại là Trương Diệu Huy?" Anh Triệu giọng thâm trầm nói.
“Nhất định là ông ta, không phải ông ta còn có thể có ai có bản lĩnh lớn như vậy, còn có ai dám đối nghịch với chúng ta."
Anh Triệu hút mạnh một hơi khói sau đó dí tàn thuốc trên đất, mũi chân hung hăng giẫm lên, cắn răng nghiến lợi nói: “Trương Diệu Huy, mày đã không cho tụi tao đường sống vậy chúng tao cũng không khách khí, vốn còn định đợi thêm một đoạn thời gian nữa, xem ra kế hoạch phải đẩy lên sớm rồi."
“Được, anh Triệu, làm đi, tiêu diệt ông ta sớm một chút chúng ta cũng tiện hưởng phúc."
“Được, cậu trở về trước đi, hai ngày nay đàng hoàng ngây ngô chờ thông báo của tôi." Anh Triệu phất phất tay với người đàn ông gõ cửa.
“Được rồi, anh Triệu."
Sau khi Tô Mặc Nhiên từ viện nhỏ ra ngoài đã gần buổi trưa, cô tùy tiện tìm một tiệm mỳ ăn một chén mì. Buổi chiều cô và vợ chồng Liễu Nghiên Vũ tụ họp cùng đi hợp tác xã mua bán mua đồ. Vào hợp tác xã mua bán cô liền bắt đầu lựa chọn đồ, vừa mới kiếm được một khoản tiền phi nghĩa liền mua đồ cực kỳ hào phóng, đông lấy một món tây lấy một món, người bán hàng bị cô sai đến xoay quanh, khiến Thạch Cương và Liễu Nghiên Vũ giật mình, đặc biệt là Liễu Nghiên Vũ.
“Này này, có tiền cũng không thể xài như vậy, em tiết kiệm một chút, đừng tiêu hết tiền để dành." Liễu Nghiên Vũ tặc lưỡi hít hà nói.
“Không có việc gì, gần đây em mới kiếm được một khoản tiền phi nghĩa, mua được, này, chị có mua hay không, cứ lấy, em mời khách." Tô Mặc Nhiên nghiêng người nói bên tai Liễu Nghiên Vũ.
“Không trách được người ta nói ‘Ngựa không ăn cỏ đêm không mập, người không làm chuyện phi nghĩa không giàu’, đúng là không lừa người." Liễu Nghiên Vũ thấy dáng vẻ nhà giàu mới nổi của cô không khỏi cảm thán nói.
“Nói cái gì đấy?" Thạch Cương nghi ngờ hỏi.
“Không có gì, hôm nay có người mời khách, cứ lấy, đừng khách khí." Liễu Nghiên Vũ cười khẽ nói với ông xã nhà mình, rất có ý tứ “Đánh cường hào, chia ruộng đất".
Liễu Nghiên Vũ chỉ cho rằng Tô Mặc Nhiên xem bệnh cho người ta được chỗ tốt gì, kể từ khi Tô Mặc Nhiên thành thầy thuốc trong thôn, địa vị trong thôn đó chính là lên như diều gặp gió, mỗi lần cô đi xem bệnh cho người ta, người ta đều cho cô chút đồ để đáp tạ, chờ bệnh nhân khả quan lại mang vài thứ tốt tới cửa cám ơn cô, trong khoảng thời gian ngắn này viện nhỏ của các cô đầy béo bở. die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Đúng, đúng, cứ lấy." Tô Mặc Nhiên cũng đang gật đầu lại rất vô tình nói.
Cuối cùng ba người bao lớn bao nhỏ xách một đống đồ ngồi máy kéo trở về trong thôn, vừa đến nhà Tôn Hiểu Mỹ liền bị đống đồ bọn họ xách về dọa cho phát sợ rồi. Không phải buổi sáng ôm một đống đồ tiễn cha Liễu mẹ Liễu sao, tại sao lại xách về rồi, chẳng lẽ không mang đi?
Sau khi Liễu Nghiên Vũ nói vài thứ này đều do bọn họ mua được trong hợp tác xã mua bán, Tôn Hiểu Mỹ vừa mắng hai cô bại gia vừa tìm bảo bối trong đống đồ. Khi cô nhìn thấy bánh sơn tra cô thích ăn nhất lập tức vui vẻ ra mặt, khen Liễu Nghiên Vũ và Tô Mặc Nhiên hai người đều là đồng chí tốt, thời thời khắc khắc đều có thể nghĩ tới chiến hữu tốt của mình nên tăng thêm cổ vũ, hy vọng các cô có thể tiếp tục giữ vững truyền thống tốt đẹp này.
Ba người nói giỡn nhốn nháo mãi cho đến khi Thạch Cương làm xong cơm tối.
Bây giờ Thạch Cương đã chuyển đến sống trong tiểu viện của các cô, Thạch Cương vốn định để cho Liễu Nghiên Vũ dời đến trong viện của anh và Từ Tường, dù sao anh lo lắng cho thân thể của Từ Tường lỡ như vô cùng đau đớn không có ai chăm sóc. Chỉ có điều Từ Tường không đồng ý, anh cảm thấy vẫn là Thạch Cương dọn đến chỗ Liễu Nghiên Vũ thì tốt hơn, như vậy bọn họ có thể ở riêng trong một gian nhà lớn, chỗ ở cũng rộng rãi.
Từ Tường nói với Thạch Cương rằng gia đình anh sẽ lập tức có người đến, vừa đúng Thạch Cương chuyển đi có chỗ cho thân thích của anh ở, lại nói bệnh này nhiều năm như vậy, anh đã quen rồi, khi đau uống thuốc là được không nhất đinh phải có người chăm sóc, một mình anh cũng được. Nói hơn nói kém, Thạch Cương mới chuyển đi.
Một ngày sau đó không lâu, trước khi trường học vào học, Trương Hoài Dật nói với Tô Mặc nhiên nhà ông cụ có khách tới rồi, người này là thân thích của Từ Tường, kêu cô sau khi tan học cùng đến nhà ông cụ ăn cơm tối.
Tô Mặc Nhiên vốn nghĩ là thân thích của Từ Tường cô đi làm gì liền định từ chối, sau đó Trương Hoài Dật lại nói người ta muốn gặp cô. Tô Mặc Nhiên hơi ngây người, gặp cô? Gặp cô làm gì, cô và Từ Tường nhiều nhất chính là bạn ăn cơm và đồng nghiệp, lại không có quan đệ đặc thù gì, thân thích của Từ Tường gặp cô làm gì?
Trương Hoài Dật nói đoán chừng vì y thuật của cô.
Tô Mặc Nhiên vừa nghĩ tới bệnh của Từ Tường liền hiểu, nhưng cô lại buồn bực làm sao người ta biết được cô có thể trị được bệnh của Từ Tường, chẳng lẽ trong lúc vô ý mình để lộ sơ hở, nghĩ tới đây trong lòng cô không khỏi hoảng hốt sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Trương Hoài Dật thấy sắc mặt của cô không được tốt liền khuyên cô đừng khẩn trương, đoán chừng người ta cũng không có cách nào rồi mới có thể đến tìm cô một cô bé này, nghe nói là Trương Diệu Huy giới thiệu.
Nghe đến đó lòng thấp thỏm của cô lập tức để xuống, cũng còn may, chỉ cần không để lộ sơ hở là được rồi, vì vậy cô đồng ý buổi tối tới ăn cơm, Từ Tường người này đối xử với cô không tệ cũng rất chăm sóc, là một người bạn đáng kết giao, đã như vậy giải độc giúp anh ta cô cũng không hề phản cảm gì.
Buổi tối Tô Mặc Nhiên đến nhà họ Trương, nhìn thấy người ngồi trên giường cùng với Trương Hoài Dật và Từ Tường, trong mắt cô thoáng qua vẻ kinh ngạc, lại là ông ấy.
(*) Nguyên gốc: 发横财 phát hoành tài, hoành tài – tiền của bất chính, tiền của phi nghĩa.
Ba gian nhà lớn, phòng phía đông treo quả khóa lớn, phòng phía tây mở rộng cửa.
Cô đi vào gian phòng phía tây, gian phòng này chắc là chỗ để cho người canh chừng ở, bên trong phòng là một chiếc giường gỗ, một tủ treo quần áo lớn còn có mấy chiếc bàn ghế đồ gia dụng nhỏ. Căn cứ vào tình huống trong phòng đến xem, điều kiện cuộc sống của người canh chừng thật sự không tệ, sử dụng vật phẩm có chất lượng cao cấp, chính là thứ đồ đắt tiền bán trong hợp tác xã mua bán, còn có một vài thứ đồ có tiền cũng mua không được, ví dụ như sữa mạch nha.
Nếu điều kiện tốt như vậy đoán chừng làm chuyện này kiếm được không ít, đã đến như vậy rồi sao có thể đi tay không về?
Cô lập tức lục lọi trong phòng, chỉ chốc lát sau thật sự để cho cô lục ra không ít thứ.
Phiếu lương thực phiếu thịt phiếu dầu phiếu vân vân phiếu định mức lại một đống lớn, phát hiện tiền giấy còn hơn một vạn hai ngàn còn có một biên lai gửi tiền hai vạn, suy nghĩ một chút hiện giờ mệnh giá tiền mặt lớn nhất chỉ có mười đồng, một vạn đồng nhiều đồng xếp chồng chung một chỗ cảm giấc giống như sau này mười mấy vạn đồng chồng chất chung một chỗ. Như vậy có thể thấy được bọn họ làm việc này thật sự kiếm được không ít, phải biết hiện giờ tiền lương mỗi tháng của công nhân chỉ có mười mấy đến mấy chục không hơn, hơn ba vạn đồng vào lúc này quả thật là một khoản tiền lớn.
Trừ những thứ này ra cô còn phát hiện ra một vài món đồ trang sức bằng vàng và trang sức bằng ngọc trong một bao vải màu xám tro, đây chắc do người đàn ông canh chừng lén giấu đi.
Cô thu toàn bộ đồ tìm được vào.
Phòng phía đông bị khóa lại, Tô Mặc Nhiên chạy đến lục soát trên người đàn ông nằm trên ghế, cuối cùng tìm được chìa khóa trong túi áo trong.
Mở cửa đi vào phòng, trong phòng để không ít thứ, có vài thứ dùng hòm chứa, có vài thứ dùng giỏ trúc đựng, còn có vài thứ rơi vãi đầy đất.
Trong một góc khuất là một món đồ cao chừng hai mét, thứ kia bị miếng vải màu xanh dương che lại.
Vén vải lên, thì ra là một bộ bình phong dạng gấp, tổng cộng có sáu tấm, chất gỗ tử đàn điêu khắc hoa văn sơn thủy, khí thế hùng vĩ tài nghệ tinh xảo.
Tô Mặc Nhiên nhìn vô cùng thích, bên trong gian phòng trong không gian của cô cũng có một bức bình phong khắc rỗng chạm trổ hoa chim, cô vẫn luôn muốn bày một món cho thư phòng, chỉ có điều hiện giờ giá tiền bình phong loại tốt cũng không rẻ, cô vẫn không thể như nguyện. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Thấy bức bình phong sơn thủy này, cô lập tức thích, yêu thích không buông tay vuốt ve qua lại, nếu cái này đặt trong thư phòng khẳng định xinh đẹp, cô lập tức vung tay lên thu nó vào trong thư phòng.
Lấy được đồ hài lòng tâm tình cô vui vẻ, lại mở các hòm khác, phát hiện bên trong đều là một vài món tranh chữ cổ và vàng bạc đồ ngọc giống với năm cái hòm lần trước cô thu ở kho hàng số ba.
Vung tay lên thu tất cả mọi thứ trong phòng vào trong không gian, trong khoảng thời gian này đồ cất giữ trong phòng bị dùng hết không ít, vừa đúng dọn không gian ra để những thứ này vào.
Cô nhanh chóng thu thập một chút, một lần nữa khóa cửa phòng lại đặt chìa khóa ở chỗ cũ, theo đường lúc đến nhảy tường đi ra ngoài. Mà người đàn ông canh chừng đó vẫn vô tri vô giác ngủ mê man, cho đến gần tối ông ta mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Trong ký túc xá công nhân viên chức của trạm thu hồi huyện.
“Anh Triệu, anh Chu, không xong, không xong."
Nửa đêm một loạt tiếng gõ cửa dồn dập có vẻ cực kỳ rõ ràng, một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân trang màu xanh lục lo lắng gõ cửa một trong các phòng ở khu ký túc xá.
Có người ở trong phòng bị đánh thức từ trong giấc mộng, mở đèn, cực kỳ tức giận mắng: “Làm cái quái gì vậy, ầm ĩ cái gì."
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông cao cao hơi gầy khoác áo khoác mở cửa.
“Là cậu à, buổi tối khuya tới làm gì?" Anh Triệu đôi mắt mơ màng nhìn người đàn ông gõ cửa.
“Anh Triệu không xong, đồ lại không thấy." Người đàn ông gõ cửa vô cùng lo lắng nói, rõ ràng đồ yên ổn khóa ở trong phòng, không ngờ khi anh tỉnh dậy lại tất cả đều không thấy, còn có mấy món đồ riêng của mình cũng không thấy, mẹ nó, đúng là gặp quỷ.
“Cậu nói cái gì? Đi vào lại nói." Anh Triệu một tay kéo người đàn ông gõ cửa vào phòng, thò đầu ra ngoài nhìn chung quanh phát hiện không có ai lập tức đóng cửa lại.
“Cậu nói đồ không thấy là chuyện gì?" Anh Triệu một phát túm lấy cổ áo người đàn ông gõ cửa nói.
“Em cũng không biết xảy ra chuyện gì, sáng nay lúc anh Chu đi đưa đồ, sau khi anh Chu đi em liền ngồi trên ghế dựa ngủ một chút, không ngờ lúc thức dậy phát hiện tất cả tiền trong phòng em đều không thấy, em vừa nghĩ không xong, lập tức mở cửa phòng phía đông ra, phát hiện tất cả đồ vật bên trong phòng đều không cánh mà bay."
“Mẹ nó, nhiều đồ như vậy bị người mang đi mà mày một chút cũng không có cảm giác sao? Mày con mẹ nó chết à?" Anh Triệu nghe xong lập tức một cái tát vung lên trên khuôn mặt người đàn ông gõ cửa, lại kéo cổ áo ông ta không ngừng gào lên giận dữ.
“Em, em cũng không biết, hôm nay không biết làm sao lại ngủ sâu như vậy, bình thường em đều ngủ một lát rồi tỉnh, hôm nay lại ngủ đến tận gần tối, trong này nhất định có quỷ." Người đàn ông gõ cửa bị anh Triệu siết chặt cổ, cuống quýt giải thích.
Anh Triệu buông người đàn ông gõ cửa ra, động tác thô bạo rút một điếu thuốc ra hút, vẻ mặt đen tối, trên vẻ mặt giống như mây mù như ẩn như hiện, hồi lâu, “Chẳng lẽ nơi đó cũng bị người theo dõi?" dieendaanleequuydonn
“Nhất định vậy, anh Triệu, anh nghĩ đi, nếu không có chuẩn bị sao có thể thần không biết quỷ không hay mang tất cả đồ tốt đi, nhất định có người nhìn chúng ta chằm chằm không ít thời gian rồi."
“Chẳng lẽ lại là Trương Diệu Huy?" Anh Triệu giọng thâm trầm nói.
“Nhất định là ông ta, không phải ông ta còn có thể có ai có bản lĩnh lớn như vậy, còn có ai dám đối nghịch với chúng ta."
Anh Triệu hút mạnh một hơi khói sau đó dí tàn thuốc trên đất, mũi chân hung hăng giẫm lên, cắn răng nghiến lợi nói: “Trương Diệu Huy, mày đã không cho tụi tao đường sống vậy chúng tao cũng không khách khí, vốn còn định đợi thêm một đoạn thời gian nữa, xem ra kế hoạch phải đẩy lên sớm rồi."
“Được, anh Triệu, làm đi, tiêu diệt ông ta sớm một chút chúng ta cũng tiện hưởng phúc."
“Được, cậu trở về trước đi, hai ngày nay đàng hoàng ngây ngô chờ thông báo của tôi." Anh Triệu phất phất tay với người đàn ông gõ cửa.
“Được rồi, anh Triệu."
Sau khi Tô Mặc Nhiên từ viện nhỏ ra ngoài đã gần buổi trưa, cô tùy tiện tìm một tiệm mỳ ăn một chén mì. Buổi chiều cô và vợ chồng Liễu Nghiên Vũ tụ họp cùng đi hợp tác xã mua bán mua đồ. Vào hợp tác xã mua bán cô liền bắt đầu lựa chọn đồ, vừa mới kiếm được một khoản tiền phi nghĩa liền mua đồ cực kỳ hào phóng, đông lấy một món tây lấy một món, người bán hàng bị cô sai đến xoay quanh, khiến Thạch Cương và Liễu Nghiên Vũ giật mình, đặc biệt là Liễu Nghiên Vũ.
“Này này, có tiền cũng không thể xài như vậy, em tiết kiệm một chút, đừng tiêu hết tiền để dành." Liễu Nghiên Vũ tặc lưỡi hít hà nói.
“Không có việc gì, gần đây em mới kiếm được một khoản tiền phi nghĩa, mua được, này, chị có mua hay không, cứ lấy, em mời khách." Tô Mặc Nhiên nghiêng người nói bên tai Liễu Nghiên Vũ.
“Không trách được người ta nói ‘Ngựa không ăn cỏ đêm không mập, người không làm chuyện phi nghĩa không giàu’, đúng là không lừa người." Liễu Nghiên Vũ thấy dáng vẻ nhà giàu mới nổi của cô không khỏi cảm thán nói.
“Nói cái gì đấy?" Thạch Cương nghi ngờ hỏi.
“Không có gì, hôm nay có người mời khách, cứ lấy, đừng khách khí." Liễu Nghiên Vũ cười khẽ nói với ông xã nhà mình, rất có ý tứ “Đánh cường hào, chia ruộng đất".
Liễu Nghiên Vũ chỉ cho rằng Tô Mặc Nhiên xem bệnh cho người ta được chỗ tốt gì, kể từ khi Tô Mặc Nhiên thành thầy thuốc trong thôn, địa vị trong thôn đó chính là lên như diều gặp gió, mỗi lần cô đi xem bệnh cho người ta, người ta đều cho cô chút đồ để đáp tạ, chờ bệnh nhân khả quan lại mang vài thứ tốt tới cửa cám ơn cô, trong khoảng thời gian ngắn này viện nhỏ của các cô đầy béo bở. die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Đúng, đúng, cứ lấy." Tô Mặc Nhiên cũng đang gật đầu lại rất vô tình nói.
Cuối cùng ba người bao lớn bao nhỏ xách một đống đồ ngồi máy kéo trở về trong thôn, vừa đến nhà Tôn Hiểu Mỹ liền bị đống đồ bọn họ xách về dọa cho phát sợ rồi. Không phải buổi sáng ôm một đống đồ tiễn cha Liễu mẹ Liễu sao, tại sao lại xách về rồi, chẳng lẽ không mang đi?
Sau khi Liễu Nghiên Vũ nói vài thứ này đều do bọn họ mua được trong hợp tác xã mua bán, Tôn Hiểu Mỹ vừa mắng hai cô bại gia vừa tìm bảo bối trong đống đồ. Khi cô nhìn thấy bánh sơn tra cô thích ăn nhất lập tức vui vẻ ra mặt, khen Liễu Nghiên Vũ và Tô Mặc Nhiên hai người đều là đồng chí tốt, thời thời khắc khắc đều có thể nghĩ tới chiến hữu tốt của mình nên tăng thêm cổ vũ, hy vọng các cô có thể tiếp tục giữ vững truyền thống tốt đẹp này.
Ba người nói giỡn nhốn nháo mãi cho đến khi Thạch Cương làm xong cơm tối.
Bây giờ Thạch Cương đã chuyển đến sống trong tiểu viện của các cô, Thạch Cương vốn định để cho Liễu Nghiên Vũ dời đến trong viện của anh và Từ Tường, dù sao anh lo lắng cho thân thể của Từ Tường lỡ như vô cùng đau đớn không có ai chăm sóc. Chỉ có điều Từ Tường không đồng ý, anh cảm thấy vẫn là Thạch Cương dọn đến chỗ Liễu Nghiên Vũ thì tốt hơn, như vậy bọn họ có thể ở riêng trong một gian nhà lớn, chỗ ở cũng rộng rãi.
Từ Tường nói với Thạch Cương rằng gia đình anh sẽ lập tức có người đến, vừa đúng Thạch Cương chuyển đi có chỗ cho thân thích của anh ở, lại nói bệnh này nhiều năm như vậy, anh đã quen rồi, khi đau uống thuốc là được không nhất đinh phải có người chăm sóc, một mình anh cũng được. Nói hơn nói kém, Thạch Cương mới chuyển đi.
Một ngày sau đó không lâu, trước khi trường học vào học, Trương Hoài Dật nói với Tô Mặc nhiên nhà ông cụ có khách tới rồi, người này là thân thích của Từ Tường, kêu cô sau khi tan học cùng đến nhà ông cụ ăn cơm tối.
Tô Mặc Nhiên vốn nghĩ là thân thích của Từ Tường cô đi làm gì liền định từ chối, sau đó Trương Hoài Dật lại nói người ta muốn gặp cô. Tô Mặc Nhiên hơi ngây người, gặp cô? Gặp cô làm gì, cô và Từ Tường nhiều nhất chính là bạn ăn cơm và đồng nghiệp, lại không có quan đệ đặc thù gì, thân thích của Từ Tường gặp cô làm gì?
Trương Hoài Dật nói đoán chừng vì y thuật của cô.
Tô Mặc Nhiên vừa nghĩ tới bệnh của Từ Tường liền hiểu, nhưng cô lại buồn bực làm sao người ta biết được cô có thể trị được bệnh của Từ Tường, chẳng lẽ trong lúc vô ý mình để lộ sơ hở, nghĩ tới đây trong lòng cô không khỏi hoảng hốt sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Trương Hoài Dật thấy sắc mặt của cô không được tốt liền khuyên cô đừng khẩn trương, đoán chừng người ta cũng không có cách nào rồi mới có thể đến tìm cô một cô bé này, nghe nói là Trương Diệu Huy giới thiệu.
Nghe đến đó lòng thấp thỏm của cô lập tức để xuống, cũng còn may, chỉ cần không để lộ sơ hở là được rồi, vì vậy cô đồng ý buổi tối tới ăn cơm, Từ Tường người này đối xử với cô không tệ cũng rất chăm sóc, là một người bạn đáng kết giao, đã như vậy giải độc giúp anh ta cô cũng không hề phản cảm gì.
Buổi tối Tô Mặc Nhiên đến nhà họ Trương, nhìn thấy người ngồi trên giường cùng với Trương Hoài Dật và Từ Tường, trong mắt cô thoáng qua vẻ kinh ngạc, lại là ông ấy.
Tác giả :
Mộ Thủy Chi Ngư