Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa
Chương 165: Chương 130: Phiền phức

Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 165: Chương 130: Phiền phức

Sau khi tan việc, cô tạm biệt Vương Dĩnh rồi đi ra cổng trường.

Ở chỗ cũ, cô nhìn thấy chiếc Land Rover của Chu Cẩn Du.

Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy kỳ quái, sao lại không để tài xế chở mà về nhà lấy xe của mình để đón cô vậy chứ.

"Anh về nhà trước rồi à? Phiền phức như vậy để làm gì, để em bắt xe về cũng được mà." Vương Tĩnh Kỳ tự thắt dây an toàn cho mình.

Chu Cẩn Du dùng ánh mắt kiểm tra quét từ trên xuống dưới người cô một lần, thấy tất cả đều tốt, lúc này mới khởi động xe: "Không có gì, ở chỗ làm có chút việc, thư ký Lý phải tăng ca. Lát nữa chúng ta còn phải mua ít đồ, bắt xe bus đi không tiện lắm, cho nên anh về nhà lấy xe trước." Đi xe bus không tốt, vậy tan việc sớm thì tốt sao?

Thật ra Chu Cẩn Du không có nói, lúc anh vừa kết thúc xong cuộc họp quan trọng, anh liền không thể ngồi ngốc ở văn phòng nổi, cứ nhớ đến hai mẹ con cô, lại sợ điện thoại di động có bức xạ, không dám gọi điện thoại cho cô, cho nên cuối cùng để toàn bộ công việc của mình lại cho Lý Việt, khiến anh ta phải ở lại tăng ca, còn anh thì về nhà lái xe đi đón vợ yêu tan làm.

Vương Tĩnh Kỳ không thấy Lý Việt đáng thương chút nào, chỉ nghe được trọng điểm ở chỗ một lát nữa đi mua ít đồ

"Hồi trưa không phải đã nói rồi sao, không cần mua giày đế bằng cho em, ở chỗ làm em có để một đôi, mệt!"

"Hồi trưa không phải cũng nói, tối nay lại đi mua thêm mấy đôi giày nữa sao, ngoan, chúng ta đi thôi, nếu như em mệt thì chúng ta nghỉ ngơi một chút." Bây giờ tâm trạng Chu Cẩn Du đang rất tốt, nghĩ một lát nữa sẽ được tiêu tiền vì vợ yêu và con yêu của mình, tâm tình anh thật là vui vẻ.

"Không cần mua đâu, ở nhà cũng còn mấy đôi giày đế bằng mà, không nên lãng phí." Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, tiêu tiền không có tiết chế như vậy là không được, nếu thật sự có rất nhiều tiền, vậy thì để dành lại sau này dùng để nuôi con không được sao. Thí dụ như, sau này con cái lớn rồi, tổ chức hôn lễ cho nó, phải dùng đến một số tiền rất lớn.

"Cái này sao lại gọi là lãng phí chớ, chỉ cần có dùng thì không coi là lãng phí rồi. Vả lại, mấy đôi giày của em bình thường mang thì không thành vấn đề, nhưng bây giờ em không chỉ có một mình nữa, có phải em nên suy xét đến vấn đề an toàn của đứa bé hay không, lỡ như mấy đôi giày đế bằng đó của em bất ngờ bị trơn trượt, hay là không đủ kín nên gió xuyên qua, hơn nữa có đủ mềm mại hay không, nhẹ hay không nhẹ..."

"Được rồi, được rồi, anh đừng có nói nữa, em đi mua là được rồi chứ gì." Vương Tĩnh Kỳ không chịu nổi.

Chu Cẩn Du mỉm cười gật đầu, kiến thức lúc chiều mình tra trên mạng, bây giờ cũng được dùng tới rồi.

Sau đó hai người một người vui vẻ một người buồn bực bắt đầu cuộc hành trình mua sắm.

Khu trung tâm mua sắm Vạn Đạt nằm ở một nơi sầm uất của thành phố D, lúc này dự án xây chung cư còn chưa có khởi công, chỗ này cũng xem như là cao ốc thương mại cao nhất của thành phố D. Vừa mới lên đèn, nơi này bắt đầu náo nhiệt rồi.

Chu Cẩn Du và Vương Tĩnh Kỳ đi ra từ trong một cửa hàng, hai tay Chu Cẩn Du xách đầy túi mua hàng, gương mặt còn mang theo sự hưng phấn sau khi mua sắm.

Mà Vương Tĩnh Kỳ lại là bộ dạng cau mày bất đắc dĩ, vốn là cô rất thích đi dạo phố, còn cảm thấy người đàn ông có thể đi dạo phố cùng phụ nữ chính là một người đàn ông tốt. Nhưng thông qua lần này, cuối cùng cô cũng minh bạch một đạo lý rồi, nhìn cái gì cũng không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, mà phải nhìn vào bản chất.

Chu Cẩn Du giống như một tín đồ cuồng mua sắm, chỉ cần thấy cái gì tốt, thích hợp cho phụ nữ có thai dùng hay mặc, anh không cần lựa chọn, không cần nhìn kỹ, cũng không nói hai lời, chỉ là mua. Càng về sau, Vương Tĩnh Kỳ cũng không dám tùy tiện động chạm cái gì nữa, chỉ sợ Chu Cẩn Du hiểu lầm. Nếu cô nhìn tới cái gì mà không thích hợp cho phụ nữ có thai, anh sẽ lại nói huyên thuyên, cứ đứng bên cạnh cô mà liên tục nói, nói đến khi nào cô bỏ món đồ đó xuống anh mới chịu dừng lại, làm cho cô không biết phải nói gì nữa.

Thấy Chu Cẩn Du lại muốn đi vào một cửa hàng chuyên bán đồ dùng cho mẹ và bé, Vương Tĩnh Kỳ khẩn trương kéo anh lại.

"A, anh vào đó làm gì?"

Vương Tĩnh Kỳ nhìn xuyên qua cửa kính trong suốt, bên trong hầu hết là đồ dùng cho trẻ sơ sinh, nào là áo yếm nào là bình sữa, cần cái gì có cái đó, còn đồ người lớn, cô nhìn một hồi chỉ thấy mấy cái quần yếm rộng dài dành cho phụ nữ mang thai.

"Xem một chút chớ sao."  Chu Cẩn Du chọn đồ rất nhanh căn bản là không cần nhìn, nhưng anh thật sự không hiểu, tại sao mình vừa nhìn đến mấy món đồ trẻ sơ sinh này lại không muốn rời đi như vậy.

"Có cái gì đẹp đâu, mấy thứ đồ trong đó bây giờ chúng ta còn chưa cần dùng đến, không cần phải xem." Vương Tĩnh Kỳ kéo anh qua chỗ khác, thật sự việc cô muốn làm nhất bây giờ là về nhà.

"Bây giờ không dùng nhưng sớm muộn gì cũng phải dùng thôi, chúng ta có thể mua trước để dành." Chu Cẩn Du nhíu mày nhìn cửa hàng.

Vương Tĩnh Kỳ thấy anh cố chấp như vậy cũng không có biện pháp, đột nhiên hai tròng mắt xoay chuyển nói: "Hôm nay trước cứ mua bấy nhiêu thôi, từ lúc xuống xe tới bây giờ đã đi dạo hơn một giờ rồi, bây giờ hai chân em rất mỏi, chúng ta tìm chỗ nào nghỉ ngơi một chút đi." Hiện tại cách này là hữu dụng nhất.

Quả nhiên Chu Cẩn Du vừa nghe thấy vợ yêu của mình mệt mỏi, lập tức buông tha cửa hàng ở trước mặt mình, đỡ cô qua quán cà phê trên cùng tầng.

Chu Cẩn Du sắp đặt ổn thỏa cho cô xong rồi gọi cho cô một ly sữa nóng, còn mình mang đồ xuống bãi giữ xe.

Trong tay anh xách rất nhiều túi lớn, mang theo mấy thứ này đi dạo phố thật tốn sức, cho nên anh quyết định bỏ mấy thứ trong tay mình lên xe trước, để một hồi nữa đi lại mua sắm cho thuận tiện.

Vương Tĩnh Kỳ an ổn ngồi nghỉ ngơi thuận tiện chờ Chu Cẩn Du, kết quả chờ đến nửa giờ, cô nhíu mày nhìn đồng hồ, cái người này đi đâu rồi, từ nãy giờ cũng đủ để lái xe đem mấy thứ đó về nhà rồi quay lại đây một lần nữa, vậy mà giờ còn không thấy anh đâu, không lẽ trên đường đi anh bị xảy ra chuyện gì rồi.

Vương Tĩnh Kỳ lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, sợ Chu Cẩn Du gặp nguy hiểm, nhưng cô lại ngay lập tức lắc lắc đầu để phủ nhận suy đoán của mình, đoạn đường này đâu có chỗ nào vắng vẻ, làm sao sẽ nguy hiểm được. Sau đó Vương Tĩnh Kỳ lại phủ định giả thiết ban đầu của mình, nghĩ chắc đi một vòng như vậy phải mất tới hơn nửa giờ lận.

Quay lại với Chu Cẩn Du đáng lẽ ra đã sớm trở lại, bây giờ đang lạnh lùng đứng ở hành lang lối đi từ bãi giữ xe tầng hầm vào bên trong trung tâm mua sắm.

"Anh không nhận ra em sao, lúc lễ mừng năm mới, em và ba mẹ em có đến thăm hỏi nhà họ Chu, lúc đó nhà họ Chu rất thích em, dì Chu còn nói là muốn chúng ta sống chung với nhau thật tốt mà!"

Đúng vậy, người ngăn Chu Cẩn Du lại chính là người mà Chu Bảo Cầm đã từng dẫn về nhà họ Chu - Vương Diễm Diễm.

Lúc Chu Cẩn Du bị ngăn lại, anh thật sự không nhận ra người phụ nữ này là ai, cô ta trang điểm quá đậm, hoàn toàn không nhìn ra được gương mặt thật của cô ta trông như thế nào.

"Xin chào, cô có chuyện gì sao?" Chu Cẩn Du hỏi bằng giọng điệu lạnh lùng, đối với loại phụ nữ này, Chu Cẩn Du hoàn toàn sẽ không nể mặt, bởi vì anh không thích.

Anh không phản đối phụ nữ trang điểm. Nhưng anh không thích phụ nữ trang điểm quá đậm, bình thường như vợ yêu của anh là được rồi, nhẹ nhàng khoan khoái, trông rất sạch sẽ. Anh cũng không phản đối phụ nữ tranh thủ vì bản thân mình, nhưng anh rất ghét phụ nữ quá chủ động. Cỡ như Kỳ Kỳ nhà anh là được, làm việc gì cũng suy nghĩ thấu đáo, lại rất nghe lời anh, cho dù có ý kiến, cô cũng sẽ uyển chuyển nói rõ ràng cho anh biết, làm việc có chừng mực, có đạo lý, rất hoàn hảo.

Tóm lại, cô tốt hơn gấp trăm lần so với người phụ nữ đang đứng trước mặt này.

Vương Diễm Diễm còn chưa biết mình mới vừa xuất trận đã bị Chu Cẩn Du cho là kẻ thua cuộc, lại vẫn yểu điệu chớp chớp đôi mắt to đính lông mi giả của cô ta, liên tục không ngừng phóng điện với anh, ý đồ muốn làm cho người đàn ông này phải điên đảo vì cô ta.

"À, em tới thành phố D chơi, nghe dì Chu nói anh cũng ở thành phố D, cho nên muốn đến đây thăm anh!" Vương Diễm Diễm cố tỏ ra bộ dạng e lệ thẹn thùng, mặc dù lời nói có chút kín đáo, nhưng chỉ cần là đàn ông đều có thể nghe hiểu được ý tứ của cô ta.

Chu Cẩn Du nhíu mày: "Cô thật là có lòng, có thể tìm được tôi ở trong khu trung tâm mua sắm." Lời nói của anh mang theo sự châm chọc.

Thành phố D không phải là rất lớn, muốn tìm một người như Chu Cẩn Du cũng không khó, nhưng muốn trùng hợp đụng mặt nhau ở khu trung tâm mua sắm thì rất khó. Chu Cẩn Du trên cơ bản đã có thể khẳng định, người phụ nữ này đã đi theo mình tới chỗ này. Nghĩ đến sau lưng mình có một kẻ theo đuôi đáng ghét như vậy, tâm trạng của anh liền trở nên u ám.

Nụ cười tươi tắn trên gương mặt Vương Diễm Diễm trở nên cứng đờ, ngay lập tức cười lên càng khoa trương hơn: "Ha ha, vốn là định ngày mai sẽ tới chỗ làm của anh để tìm anh, không ngờ hôm nay đi dạo phố lại trùng hợp gặp được, thật là đúng dịp!"

Chu Cẩn Du không nghĩ muốn trả lời với cô ta, thẳng thắn nói: "Thật là đúng dịp, chúc cô đi chơi vui vẻ ở thành phố D. Bây giờ tôi còn có việc không thể tiếp đón cô rồi."

Anh nói xong liền đi lướt qua cô ta, hướng về phía bên trong khu vực mua sắm.

"Chờ một chút!" Vương Diễm Diễm thật không ngờ anh lại không nể mặt như vậy, nói đi là đi.

Cô ta tới thành phố D, chính là vì Chu Cẩn Du mà tới, không dễ dàng gì mới được nhìn thấy anh, đương nhiên không thể để anh cứ như vậy mà đi được, cho nên cô ta nhanh chóng nắm áo anh lại.

"Buông tay." Chu Cẩn Du bị giữ lại, nhìn bộ móng tay màu đỏ đang túm áo mình, tâm tình của anh lại kém một bậc.

"Cẩn Du, anh đừng như vậy, em từ thủ đô bay đến đây chỉ là vì muốn được gặp anh. Kể từ sau kỳ lễ nghỉ Tết đến bây giờ, dì Chu gọi điện thoại cho em rất nhiều lần, nói là anh thật sự rất thích cô gái giống như em, nhưng do anh bận quá, cho nên muốn em bay đến đây ở cùng với anh. Em cũng đã đến đây rồi, sao anh có thể bỏ lại em được!" Cuối cùng cô ta đáng thương nói một câu.

"Cô nói là chị hai của tôi sao?" Chu Cẩn Du không xác định hỏi lại, muốn nói người nhà họ Chu làm ra những chuyện không đáng tin như vậy cũng chỉ có thể là một mình Chu Bảo Cầm thôi, nhưng anh cũng thật sự là không tin chị hai của anh sẽ làm ra chuyện này.

"Ừ." Vương Diễm Diễm cúi đầu thẹn thùng e lệ nhỏ giọng ừ một tiếng, nếu không để ý cũng sẽ không nghe được.

Thật ra trong lòng cô ta rất bồn chồn, kể từ sau kỳ lễ nghỉ Tết cô ta có gọi cho Chu Bảo Cầm rất nhiều lần, thứ nhất là muốn hỏi thăm tình huống của Chu Cẩn Du, đại loại như sở thích như thế nào, thứ hai là muốn Chu Bảo Cầm làm cầu nối, cô ta cho rằng cả gia đình nhà họ Chu chỉ có chị hai Chu là vũ khí tốt nhất của cô ta.

Mà cái người Chu Bảo Cầm đó cũng không biết tại sao nữa, cứ tỏ ra không thèm để ý tới cô ta, cô ta đã sử dụng hết 13 chiêu lấy lòng rồi, cũng không có yêu cầu gì, nhưng cô ta không cam lòng, cảm thấy chỉ có người đàn ông như Chu Cẩn Du mới xứng đáng ở bên cạnh cô ta, cho nên mới tới thành phố D để tìm vận may, bởi vì cô ta chỉ biết Chu Cẩn Du là thị trưởng ở đây thôi.

Ngày hôm qua mới vừa đến thành phố D, hôm nay cô ta đã sửa soạn bản thân chu đáo bắt xe đến trước cửa Phủ thị chính để theo dõi, cuối cùng cũng tìm được cơ hội ở riêng với anh ở chỗ này, cơ hội hiếm có, làm sao cô ta sẽ để anh bỏ đi một cách dễ dàng như vậy.

Chu Cẩn Du khó chịu, giật phăng bộ móng vuốt đang níu áo của mình ra, sau đó lấy điện thoại di động, gọi cho chị hai của anh: "A lô, chị hai..."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại