Sống Lại Năm 1977, Để Được Gần Nhau!
Chương 27: Dùng trí
Thẩm Nguyệt Hoa thở dài, thầm nghĩ: Đời trước mình sống quá hồ đồ lờ mờ, cái gì cũng không biết, mặc dù nhìn ra cậu mợ đối với mình không tốt cũng không để trong lòng, chỉ cho là mọi người đều là thân thích, dù sao quan hệ không phải ruột thịt, mình không thể cứng rắn làm người ta tốt với mình.
Ngay cả mẹ ruột của cô Hàn Họa Phiến, thường ngày lúc thấy cô, ánh mắt cũng chỉ toàn là băng lãnh, từ nhỏ cô đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, đã sớm nhìn thấy rõ.
Chỉ là, hôm nay trong lúc vô ý nghe được lời nói của Hàn Xuân Lan, tựa hồ trong này còn có chuyện gì, đời trước cô hoàn toàn không biết chuyện đó, mà cậu mợ sở dĩ ghi hận cô, cũng vì có liên quan tới đứa con gái nhỏ mà bọn họ chưa bao giờ đề cập tới.
Tạm thời Thẩm Nguyệt Hoa không nghĩ ra, chỉ có thể mím môi, nghĩ thầm: Đời này trùng sinh trở về, trùng sinh ở lúc sớm nhất, tâm trí và bản lĩnh của mình càng không ít, về sau vẫn còn ở trong thôn xóm hơn một năm nữa, luôn luôn sẽ biết được bí mật trong đó.
Cô nghĩ như vậy, trong lòng buông lỏng, nên dậm chân.
Bây giờ thời tiết vẫn còn lạnh, bất quá chờ thêm nửa tháng, Đông Bắc sẽ ấm áp lên.
Mùa xuân ở đây rất ngắn, tối đa chỉ không hơn một tháng, thì mùa hè đã tới rồi, phương bắc thì có bốn mùa tươi sáng.
Thẩm Nguyệt Hoa xoa xoa đôi tay, hôm nay cô tới có hơi sớm, tại thời tiết như vậy, còn đứng ở chỗ này đợi rất lâu rồi, đông lạnh đến tay chân đều cứng ngắc.
Thẩm Nguyệt Hoa đứng đây tính toán thời gian, thấy trong nhà mợ đã nổi lên củi lửa, biết lúc này bọn họ đã thật sự thức dậy, liền chà chà tay chân đã lạnh đến mất cảm giác, rồi đi tới hướng nhà của cậu mợ.
Lúc cô đi đến trước cửa, thì nhìn thấy bóng lưng bận rộn trong phòng bếp, liền gọi: “Mợ."
Mợ của cô tên Triệu Lệ Hoa, sau khi thấy là cô đến, sắc mặt lập tức khó chịu, động tác trên tay đang xào rau, khựng lại vài lần, hỏi: “A, ra là Nguyệt Hoa, sao lại tới đây?"
Thẩm Nguyệt Hoa không chút để ý đến thái độ lạnh nhạt của đối phương, à tiến lên vài bước, nói: “Mợ, cháu vốn đang bị bênh, nhưng sau khi nghe được một chuyện, thì lập tức đến đây."
Trái lại Triệu Lệ Hoa đối với lời này cảm thấy hứng thú, cười cười hỏi: “Chuyện gì vậy?"
Thẩm Nguyệt Hoa cau mày, nhìn nhìn chung quanh, tựa hồ đang nhìn xem có người ngoài đó hay không, dáng vẻ của cô giống như đang cảnh giác, mà cô càng như vậy, Triệu Lệ Hoa lại càng muốn biết là chuyện gì, khiến cho Thẩm Nguyệt Hoa bị bệnh nặng, cũng phải gắng gượng tới nhà của bà.
Triệu Lệ Hoa múc đồ ăn đã xào chín ra, đi qua đóng cửa phòng bếp lại, vặn đèn dầu, hỏi: “Có chuyện gì, sao mà khẩn trương sốt ruột như vậy?"
Thẩm Nguyệt Hoa thở phào, nhưng vẻ mặt căng thẳng nói: “Mợ, 500 đồng tiền sính lễ của cháu, mợ chưa xài đó chứ."
Triệu Lệ Hoa vừa nghe đến 500 đồng tiền sính lễ, lập tức cúi đầu, vẻ mặt không tốt nhìn Thẩm Nguyệt Hoa, bộ dáng kia quả thực y như kẻ thù.
Trong lòng Thẩm Nguyệt Hoa cười lạnh, đã lộ ra bản mặt thật rồi, đúng là hận mình đời trước mắt mù, đối với người bên cạnh cũng nhìn không ra, thân thích như vậy tuyệt đối có vấn đề!
May mà bây giờ Thẩm Nguyệt Hoa đã có chuẩn bị, cô khẩn trương nói: “Mợ, mợ hãy nói là chưa xài đi, còn nếu đã xài rồi, thì nhất định phải phải thu về cho bằng được."
Trái lại lời này hoàn toàn không trong suy đoán của Triệu Lệ Hoa, bà ta nghi hoặc nhìn Thẩm Nguyệt Hoa, chung quy vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Vì sao?"
Thẩm Nguyệt Hoa càng thêm sốt ruột, xoay tới xoay lui vài vòng, cắn môi muốn nói lại thôi.
Triệu Lệ Hoa vốn không để ý mấy, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của cô, trong lòng hồi hộp, vội vàng khẩn trương hỏi: “Thì sao, cháu nói coi."
Thẩm Nguyệt Hoa cúi đầu xuống, nhìn không rõ thần sắc, chỉ có giọng nói run run: “Mợ, cháu có lỗi với mợ, ngày hôm qua cháu biết được từ mẹ chồng, 500 đồng tiền sính lễ này, từ đầu không phải Trương Kiến Bân ở trong bộ đội kiếm được, mà là... vay mượn nặng lãi của người thành phố."
Thần sắc của Triệu Lệ Hoa thoáng chốc đại biến, líu lưỡi hỏi: “Cái gì! Vay nặng lãi?!"
Ngay lập tức lòng của Triệu Lệ Hoa nhấc lên, cái từ vay nặng lãi này, đối với nông dân hiền lành mà nói, quả thực giống như bùa đòi mạng, mặc dù bọn họ không tiếp xúc tới, nhưng cũng nghe người già trong nhà nói qua.
Vay nặng lãi tuyệt đối so với đánh bạc còn đáng sợ hơn, không thể tuỳ tiện dính tới, nếu dính vào sẽ cửa nát nhà tan.
Người cho vay nặng lãi đều là tội phạm chạy trốn, cho dù ở thời đại này không thịnh hành cái này, nhưng trong thành phố thật sự có thế lực như vậy.
Phải biết rằng tuy quốc gia cấm đầu cơ trục lợi, nhưng trong thành phố có tiền mà không mua được, ở trong thành khi mọi người không có cơm ăn, ai còn lo chuyện này, lá gan của con người đều sẽ to hơn, tình nguyện lấy tiền đi vào chợ đen mua đồ.
Mà vay nặng lãi cũng là thứ có riêng của chợ đen, Triệu Lệ Hoa lập tức nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, sợ tới mức toàn thân run lên.
Bà đã nghĩ lúc trước khi Trương Kiến Bân đưa tiền, sao sảng khoái như thế, thì ra là đã đợi bọn họ đây mà!
Thẩm Nguyệt Hoa thấy thế, trong lòng vui mừng, nhưng chỉ như vậy còn chưa đủ, cô còn phải thêm một trận lửa mới được.
Vì thế Thẩm Nguyệt Hoa xoa xoa mắt, hốc mắt sưng đỏ nói: “Mợ, lúc trước Trương Kiến Bân vay tiền, cũng nói là dùng làm sính lễ cưới cháu làm vợ, kết quả chính hắn mượn tiền rồi bỏ đi bộ đội, mà tiền thì vẫn luôn ở chỗ mợ, theo lý mà nói, nhóm người cho vay nặng lãi kia, oan có đầu nợ có chủ, cũng muốn tìm Trương gia gây phiền toái, nhưng..."
Trái tim Triệu Lệ Hoa lập tức nhảy vọt lên cổ họng, khàn cổ nói: “Không thể nào, lúc trước là do Trương Kiến Bân mượn tiền, đúng ra nên do hắn trả, cho dù hắn không trả tiền lại, cũng còn có Trương gia."
Bà ta gật gật đầu, tựa hồ như đang trấn an bản thân mình, nói: “Cháu nói không sai, tuy sính lễ bây giờ đang ở nhà của chúng ta, nhưng sính lễ của con gái, cho tới bây giờ đều là người nhà mẹ đẻ cầm lấy, chẳng lẽ những người cho vay nặng lãi vẫn còn tới tìm chúng ta gây phiền toái hay sao?"
Thẩm Nguyệt Hoa khóc thút thít một hồi, nói: “Mợ, cháu có lỗi với mợ, mợ cũng biết Trương Kiến Bân lúc còn trẻ, ở trong thôn xóm là một lưu manh, gan lớn liều mạng. Về sau đi bộ đội trở thành quân nhân, đó chính là người ăn lương thực nộp thuế, cho dù hắn mượn tiền, nhưng nghe nói không ký tên, hắn phủi mông bỏ đi rồi, chỉ để lại mình cháu ở nhà."
"Cháu còn là vợ hắn, hiện tại thân phận cũng là quân tẩu, những người cho vay nặng lãi tới cùng chỉ là ngầm giao dịch, không dám vạch trần vụ này ra. Bọn chúng cũng biết Trương gia không có tiền, ồn ào tới người nhiều người Trương gia, cũng không được tốt. Nhưng bọn chúng sẽ không chịu thiệt thòi, 500 đồng tiền không phải con số nhỏ, mà bây giờ tiền đang do mợ giữ ở đây, bọn chúng khẳng định sẽ đến chỗ mọi người, đòi tiền trở về đấy."
"Mợ, mợ nhất định phải cẩn thận chút a."
Ngay cả mẹ ruột của cô Hàn Họa Phiến, thường ngày lúc thấy cô, ánh mắt cũng chỉ toàn là băng lãnh, từ nhỏ cô đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, đã sớm nhìn thấy rõ.
Chỉ là, hôm nay trong lúc vô ý nghe được lời nói của Hàn Xuân Lan, tựa hồ trong này còn có chuyện gì, đời trước cô hoàn toàn không biết chuyện đó, mà cậu mợ sở dĩ ghi hận cô, cũng vì có liên quan tới đứa con gái nhỏ mà bọn họ chưa bao giờ đề cập tới.
Tạm thời Thẩm Nguyệt Hoa không nghĩ ra, chỉ có thể mím môi, nghĩ thầm: Đời này trùng sinh trở về, trùng sinh ở lúc sớm nhất, tâm trí và bản lĩnh của mình càng không ít, về sau vẫn còn ở trong thôn xóm hơn một năm nữa, luôn luôn sẽ biết được bí mật trong đó.
Cô nghĩ như vậy, trong lòng buông lỏng, nên dậm chân.
Bây giờ thời tiết vẫn còn lạnh, bất quá chờ thêm nửa tháng, Đông Bắc sẽ ấm áp lên.
Mùa xuân ở đây rất ngắn, tối đa chỉ không hơn một tháng, thì mùa hè đã tới rồi, phương bắc thì có bốn mùa tươi sáng.
Thẩm Nguyệt Hoa xoa xoa đôi tay, hôm nay cô tới có hơi sớm, tại thời tiết như vậy, còn đứng ở chỗ này đợi rất lâu rồi, đông lạnh đến tay chân đều cứng ngắc.
Thẩm Nguyệt Hoa đứng đây tính toán thời gian, thấy trong nhà mợ đã nổi lên củi lửa, biết lúc này bọn họ đã thật sự thức dậy, liền chà chà tay chân đã lạnh đến mất cảm giác, rồi đi tới hướng nhà của cậu mợ.
Lúc cô đi đến trước cửa, thì nhìn thấy bóng lưng bận rộn trong phòng bếp, liền gọi: “Mợ."
Mợ của cô tên Triệu Lệ Hoa, sau khi thấy là cô đến, sắc mặt lập tức khó chịu, động tác trên tay đang xào rau, khựng lại vài lần, hỏi: “A, ra là Nguyệt Hoa, sao lại tới đây?"
Thẩm Nguyệt Hoa không chút để ý đến thái độ lạnh nhạt của đối phương, à tiến lên vài bước, nói: “Mợ, cháu vốn đang bị bênh, nhưng sau khi nghe được một chuyện, thì lập tức đến đây."
Trái lại Triệu Lệ Hoa đối với lời này cảm thấy hứng thú, cười cười hỏi: “Chuyện gì vậy?"
Thẩm Nguyệt Hoa cau mày, nhìn nhìn chung quanh, tựa hồ đang nhìn xem có người ngoài đó hay không, dáng vẻ của cô giống như đang cảnh giác, mà cô càng như vậy, Triệu Lệ Hoa lại càng muốn biết là chuyện gì, khiến cho Thẩm Nguyệt Hoa bị bệnh nặng, cũng phải gắng gượng tới nhà của bà.
Triệu Lệ Hoa múc đồ ăn đã xào chín ra, đi qua đóng cửa phòng bếp lại, vặn đèn dầu, hỏi: “Có chuyện gì, sao mà khẩn trương sốt ruột như vậy?"
Thẩm Nguyệt Hoa thở phào, nhưng vẻ mặt căng thẳng nói: “Mợ, 500 đồng tiền sính lễ của cháu, mợ chưa xài đó chứ."
Triệu Lệ Hoa vừa nghe đến 500 đồng tiền sính lễ, lập tức cúi đầu, vẻ mặt không tốt nhìn Thẩm Nguyệt Hoa, bộ dáng kia quả thực y như kẻ thù.
Trong lòng Thẩm Nguyệt Hoa cười lạnh, đã lộ ra bản mặt thật rồi, đúng là hận mình đời trước mắt mù, đối với người bên cạnh cũng nhìn không ra, thân thích như vậy tuyệt đối có vấn đề!
May mà bây giờ Thẩm Nguyệt Hoa đã có chuẩn bị, cô khẩn trương nói: “Mợ, mợ hãy nói là chưa xài đi, còn nếu đã xài rồi, thì nhất định phải phải thu về cho bằng được."
Trái lại lời này hoàn toàn không trong suy đoán của Triệu Lệ Hoa, bà ta nghi hoặc nhìn Thẩm Nguyệt Hoa, chung quy vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Vì sao?"
Thẩm Nguyệt Hoa càng thêm sốt ruột, xoay tới xoay lui vài vòng, cắn môi muốn nói lại thôi.
Triệu Lệ Hoa vốn không để ý mấy, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của cô, trong lòng hồi hộp, vội vàng khẩn trương hỏi: “Thì sao, cháu nói coi."
Thẩm Nguyệt Hoa cúi đầu xuống, nhìn không rõ thần sắc, chỉ có giọng nói run run: “Mợ, cháu có lỗi với mợ, ngày hôm qua cháu biết được từ mẹ chồng, 500 đồng tiền sính lễ này, từ đầu không phải Trương Kiến Bân ở trong bộ đội kiếm được, mà là... vay mượn nặng lãi của người thành phố."
Thần sắc của Triệu Lệ Hoa thoáng chốc đại biến, líu lưỡi hỏi: “Cái gì! Vay nặng lãi?!"
Ngay lập tức lòng của Triệu Lệ Hoa nhấc lên, cái từ vay nặng lãi này, đối với nông dân hiền lành mà nói, quả thực giống như bùa đòi mạng, mặc dù bọn họ không tiếp xúc tới, nhưng cũng nghe người già trong nhà nói qua.
Vay nặng lãi tuyệt đối so với đánh bạc còn đáng sợ hơn, không thể tuỳ tiện dính tới, nếu dính vào sẽ cửa nát nhà tan.
Người cho vay nặng lãi đều là tội phạm chạy trốn, cho dù ở thời đại này không thịnh hành cái này, nhưng trong thành phố thật sự có thế lực như vậy.
Phải biết rằng tuy quốc gia cấm đầu cơ trục lợi, nhưng trong thành phố có tiền mà không mua được, ở trong thành khi mọi người không có cơm ăn, ai còn lo chuyện này, lá gan của con người đều sẽ to hơn, tình nguyện lấy tiền đi vào chợ đen mua đồ.
Mà vay nặng lãi cũng là thứ có riêng của chợ đen, Triệu Lệ Hoa lập tức nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, sợ tới mức toàn thân run lên.
Bà đã nghĩ lúc trước khi Trương Kiến Bân đưa tiền, sao sảng khoái như thế, thì ra là đã đợi bọn họ đây mà!
Thẩm Nguyệt Hoa thấy thế, trong lòng vui mừng, nhưng chỉ như vậy còn chưa đủ, cô còn phải thêm một trận lửa mới được.
Vì thế Thẩm Nguyệt Hoa xoa xoa mắt, hốc mắt sưng đỏ nói: “Mợ, lúc trước Trương Kiến Bân vay tiền, cũng nói là dùng làm sính lễ cưới cháu làm vợ, kết quả chính hắn mượn tiền rồi bỏ đi bộ đội, mà tiền thì vẫn luôn ở chỗ mợ, theo lý mà nói, nhóm người cho vay nặng lãi kia, oan có đầu nợ có chủ, cũng muốn tìm Trương gia gây phiền toái, nhưng..."
Trái tim Triệu Lệ Hoa lập tức nhảy vọt lên cổ họng, khàn cổ nói: “Không thể nào, lúc trước là do Trương Kiến Bân mượn tiền, đúng ra nên do hắn trả, cho dù hắn không trả tiền lại, cũng còn có Trương gia."
Bà ta gật gật đầu, tựa hồ như đang trấn an bản thân mình, nói: “Cháu nói không sai, tuy sính lễ bây giờ đang ở nhà của chúng ta, nhưng sính lễ của con gái, cho tới bây giờ đều là người nhà mẹ đẻ cầm lấy, chẳng lẽ những người cho vay nặng lãi vẫn còn tới tìm chúng ta gây phiền toái hay sao?"
Thẩm Nguyệt Hoa khóc thút thít một hồi, nói: “Mợ, cháu có lỗi với mợ, mợ cũng biết Trương Kiến Bân lúc còn trẻ, ở trong thôn xóm là một lưu manh, gan lớn liều mạng. Về sau đi bộ đội trở thành quân nhân, đó chính là người ăn lương thực nộp thuế, cho dù hắn mượn tiền, nhưng nghe nói không ký tên, hắn phủi mông bỏ đi rồi, chỉ để lại mình cháu ở nhà."
"Cháu còn là vợ hắn, hiện tại thân phận cũng là quân tẩu, những người cho vay nặng lãi tới cùng chỉ là ngầm giao dịch, không dám vạch trần vụ này ra. Bọn chúng cũng biết Trương gia không có tiền, ồn ào tới người nhiều người Trương gia, cũng không được tốt. Nhưng bọn chúng sẽ không chịu thiệt thòi, 500 đồng tiền không phải con số nhỏ, mà bây giờ tiền đang do mợ giữ ở đây, bọn chúng khẳng định sẽ đến chỗ mọi người, đòi tiền trở về đấy."
"Mợ, mợ nhất định phải cẩn thận chút a."
Tác giả :
Công Dương Ngư