Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ
Chương 76
Lão Ngũ vừa uống rượu xong, phấn khích kêu Trác Vân về sân luyện võ trong doanh trại so tài với mình. Lúc này Trác Vân không từ chối, cười cười đi theo.
Vừa ra khỏi cửa quán rượu, lão Ngũ đột nhiên “A" một tiếng, lớn tiếng chào hỏi nam nhân trung niên mới từ trong cửa hàng tơ lụa đi ra, “Lão Lâm? Là huynh à? Sớm biết hôm nay huynh cũng đi ra ngoài thì ta đã mời huynh đi uống rượu chung rồi, trong quán lão Dương đều là rượu ngon! Huynh đúng là không có phúc được uống!"
Đây là lão Lâm? Trác Vân quan sát cẩn thận nam nhân trung niên đứng cách ba người không xa kia. Lão Lâm mặc một cái áo khoác màu xanh đen, đầu đội nón da chồn, ăn mặc rất kín, có vẻ gầy, trông tao nhã như người đọc sách, thật sự không thể nhìn ra là một tên gian tế.
Lão Lâm không ngờ sẽ gặp lão Ngũ ở đây, hơi bối rối, nhưng lập tức khôi phục thái độ bình thường, chụp cánh tay, há miệng run rẩy nói “Ta đi ra mua một cái áo khoác, cứ nghĩ lập xuân trời sẽ ấm hơn, ai ngờ mấy ngày nay trời càng lạnh hơn, đến mức ta run cầm cập luôn này!"
Lão Ngũ cười nói “Mấy người đọc sách các huynh thật là! Giờ đã là mùa gì rồi còn than lạnh! Mùa đông ở phía bắc mới có thể nói là dọa người…" Lão Ngũ vừa mở miệng là lại không ngừng được, dong dài một hồi, cho đến khi Ngô Nguyên Nương không chịu nổi nhắc nhở một câu, mới ngừng lại hỏi “Huynh đã mua được chưa?"
Lão Lâm lắc đầu, “Trong tiệm toàn màu sáng, ta lớn tuổi rồi mặc sao được nữa, đang chuẩn bị đi tiệm khác tìm thử xem!"
Lão Ngũ cười nói “Bậy! Huynh lớn đâu mà lớn! Không nhân lúc còn trẻ mặc màu sáng, chờ già rồi, muốn mặc cũng không mặc được đâu…." Trác Vân biết tính Lão Ngũ vốn hơi dong dài, giờ lại có hơi men, càng không ngừng được, bèn mượn cớ đi nhà xí, lặng lẽ chạy khỏi quán rượu lão Dương.
Trác Vân đi vào con hẻm sau quán rượu lão Dương, nhìn quanh một vòng, quả nhiên thấy có mấy nhóc ăn xin đang ở đó, bèn vẫy vẫy tay với cả bọn. Mấy tên nhóc nhìn nhau xong đứa cầm đầu chạy chậm tới, cúi đầu hỏi “Công tử có việc tìm bọn ta?"
Trác Vân móc ra hai miếng bạc vụn, ném một miếng cho nhóc kia, nói “Trên con phố chính đằng trước có một nam nhân mặc áo khoác màu xanh đậm, đội nón da chồn, lát nữa ngươi lặng lẽ đi theo, xem thử hắn đi đâu, gặp ai, một hồi ta sẽ tới tìm ngươi!"
Nhóc kia lập tức sáng mắt, vội vàng cất thỏi bạc cẩn thận, vỗ ngực nói “Công tử yên tâm, việc này cứ để ta lo!"
“Đợi một chút…." Trác Vân lại vung vung một miếng bạc rõ ràng lớn hơn miếng trước rất nhiều, nói “Nếu bị phát hiện thì nên làm gì?"
Nhóc kia cười hắc hắc nói “Ta sẽ nói thấy hắn đi một mình, nên muốn lại xin ít tiền. Công tử cứ yên tâm, ta làm việc rất cẩn thận, tuyết đối sẽ không để bị phát hiện!" vừa nói vừa duỗi tay muốn lấy thỏi bạc kia, lại bị Trác Vân tránh đi “Chờ ngươi có được tin tức thì nhận bạc cũng không muộn!" Dứt lời, nàng cười một cái rồi đi về quán rượu lại.
Lúc Trác Vân về tới, lão Ngũ còn đang kéo tay lão Lâm nói liến thoắng không ngừng. Ngô Nguyên Nương hoàn toàn không chen vào được, vừa nóng vừa giận, không thèm để ý tới hai người đó, kéo Thư Minh nói chuyện phiếm. Trác Vân đi tới đá lão Ngũ một cái, nói “Khâu đại ca, rốt cuộc có đi hay không? Sợ rồi à?"
Lão Ngũ lập tức nhảy dựng lên, quát “Ai sợ ai!" dứt lời cũng không kịp nói lời tạm biệt với lão Lâm đã vội vàng chạy về sân tập võ. Thư Minh cau mày nhìn Trác Vân một cái, có vẻ nghi ngờ sao vừa rồi nàng còn đang bình tĩnh giờ lại trở nên hiếu thắng.
Lão Lâm không đi chung, chỉ có bốn người hiên ngang đi vào doanh trại. Lão Ngũ vung tay lên quát to “Lấy cung tên ra! Lão tử sẽ so tài với tên mặt trắng này!"
Bọn lính nghe vậy, lập tức tụ lại xem náo nhiệt, cười hì hì chỉ chỉ trỏ trỏ nhóm Trác Vân, khẽ bàn tán “Tên mặt trắng này thật là tuấn tú!" “To gan thật! Dám khiêu chiến với Khâu hiệu úy!" “Không chừng người ta có bản lĩnh thật đó!" “Hừ, người nhìn tay chân lèo khéo của hắn kìa, cánh tay còn không to bằng cây cung nữa, kéo nổi không?"
Tên lính kia vừa dứt lời, Trác Vân đã nhận lấy cây cung, dễ dàng kéo căng lên, tiếng bàn tán nhất thời im bặt.
Lão Ngũ cũng trợn to mắt nhìn Trác Vân, ngạc nhiên hỏi “Ồ, thật không nhìn ra, quả nhiên là có chút tài thật, khó tránh dám đấu với lão tử! Có điều chỉ kéo căng dây cung cũng vô dụng, quan trọng là có bắn trúng hay không! Gia gia sẽ lập tức cho ngươi xem bản lĩnh của gia gia, không phải khoác chứ ở trong doanh trại này gia gia ta là giỏi bắn cung nhất…"
Trác Vân hoàn toàn không cần ngắm, tùy ý bắn tên đi, “Vút…." Một tiếng chiếc đèn lồng trên cửa chính của sân luyện võ đã lập tức rớt xuống đất.
Mọi người trợn to mắt nhìn, bốn phía bỗng hoàn toàn yên tĩnh.
Cửa chính của sân luyện võ cách chỗ Trác Vân ít nhất cũng hơn một trăm bước, nếu là Lão Ngũ, bắn trúng đèn lồng dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng muốn bắn trúng sợi dây nhỏ treo đèn lồng thì không phải vấn đề nhỏ! Lão Ngũ bỗng nhiên thấy lạnh cả người, tỉnh rượu hẳn, không dám tin sờ sờ ót, lẩm bẩm “Nương ơi, tiểu tử này…. Quả là có bản lĩnh thật!"
Mặt Trác Vân vẫn thản nhiên như không, hất cằm nhìn Lão Ngũ. Lão Ngũ vuốt mặt, quát “Tiểu tử kia, hôm nay gia gia sẽ cho ngươi được mở rộng tầm mắt!" Dứt lời, lão Ngũ nhận lấy cây cung trong tay binh sĩ, hơi dùng sức một chút đã kéo cây cung căng hết mức. Các binh sĩ đứng xem trầm trồ khen ngợi. Lão Ngũ nheo mắt, nhẹ buông tay, mũi tên bay vút đi…. Lướt qua đèn lồng…
Bọn lính “…."
Ngô Nguyên Nương ôm bụng cười ha ha, Thư Minh cũng không nhịn được cười, Trác thì Vân nghiêng đầu nhìn lão Ngũ, trong mắt đầy vẻ đắc ý.
Lão Ngũ hung hăng vỗ vỗ mặt, mất tự nhiên nói “Uống… uống nhiều quá, run tay!" Dứt lời, lại đỏ mặt nói “Thôi thôi, tài bắn cung của tiểu tử này quả thật rất lợi hại! Dù ta không uống rượu cũng không bằng được! Ván này tính ta thua, chúng ta đi so cỡi ngựa!" dinlklễn.đàn.lê.ql;uý.đôn] Lão Ngũ vừa nhận thua, khí thế cũng yếu hẳn, không dám gia gia lão tử gì nữa, đàng hoàng xưng ta, bọn lính thấy vậy, lo lắng hỏi “Khâu hiệu úy, hôm nay ngài uống hơi nhiều, hay là, cỡi ngựa cũng chờ qua ngày mai đi?"
Lão Ngũ không nghe theo, nói “Không! Từ nhỏ ta đã lớn lên trên lưng ngựa, chưa học đi thì đã biết cỡi ngựa rồi, đừng nói là uống say, dù là ta cũng có thể cỡi được!" Vừa nói vừa nghênh ngang đi đằng trước.
Ngô Nguyên Nương chạy tới gần Trác Vân nói nhỏ “A Vân, đánh bại hắn đi, để hắn biết sự lợi hại của chúng ta!"
Thư Minh vuốt vuốt mũi, cười nói “Một lát Khâu hiệu úy sẽ không thẹn quá thành giận chứ?" Thư Minh dường như đã chắc chắn lão Ngũ sẽ thất bại.
Tất cả các binh sĩ đang vây xem rối rít khuyên “Khâu hiệu úy, Khâu hiệu úy, mai đấu tiếp đi…….."
Lão Ngũ vẫn sải bước về phía chuồng ngựa, xoay người rống Trác Vân “Tiểu tử họ Phương kia, mau tới đây, sợ tiểu gia rồi à?" Lão Ngũ vừa đi vài bước đã quên bén thất bại thảm hại vừa rồi, bắt đầu tiểu gia này, lão tử nọ.
Trác Vân cười híp mắt đi tới, dáng vẻ thân thiết “Đùa cho vui thôi, cần gì nghiêm túc dữ vậy!"
Lão Ngũ hừ lạnh, “Từ trước tới giờ lão tử không phải là người tùy tiện!"
Cả đám binh lính, “….."
Tài cỡi ngựa của Lão Ngũ cũng không tệ, chỉ vì lên núi trễ mới xếp hạng thứ năm, chứ tính ra, sợ rằng Thư Minh cũng không phải là đối thủ lão Ngũ, cho nên hắn tự tin như vậy cũng có căn cứ. Đáng tiếc, gặp phải Trác Vân, lại còn trong lúc uống say.
Bất quá, trước mặt nhiều người như vậy, Trác Vân không muốn để Lão Ngũ thua quá khó coi bèn nương tay, để trận thứ hai kết quả hòa. Vốn nghĩ Lão Ngũ sẽ dừng lại, ai ngờ hắn bỗng nhiên hăng lên, đòi thi tiếp trận thứ ba.
“Chúng ta tỷ thí công phu quyền cước!" Lão Ngũ giơ quả đấm lên, mặt lộ vẻ không cam, nhìn cánh tay mảnh khảnh của Trác Vân, tự tin nói “Ngươi yên tâm, ta ra tay có chừng mực, đánh tới nơi là ngừng, nhất định sẽ không để ngươi bị thương!"
Ngô Nguyên Nương chưa từng thấy tận mắt võ công của Trác Vân, không nắm chắn mười phần, nhưng Thư Minh đã gặp qua vẻ quyết tuyệt của Trác Vân lúc giết người, lập tức nhìn Lão Ngũ cười nói “Khâu hiệu úy khách khí rồi!"
Lão Ngũ lại gần tai Thư Minh, nói thầm “Không thì sao? Không phải ngươi đã nói tiểu cô nương này là nghĩa nữ của Yến vương phi sao, nếu ta làm nàng ta bị thương, sao sống nổi! Đúng rồi, sao hai người họ lại đến Phụng An? Đây không phải là nơi các đại tiểu thư nên đến chơi!"
Thư Minh cũng không biết trả lời sao, đành nói “Khâu hiệu úy thắng trước đã rồi tính tiếp!"
Lão Ngũ “Hừ…" một tiếng, trừng Thư Minh “Tiểu thư ngươi cho là ta sẽ thua?"
Thư Minh nở nụ cười, lộ ra hàm rắng trăng bóc.
Lão Ngũ nóng nảy, lập tức ngoắc Trác Vân “Có vẻ ngươi nhỏ hơn ta mấy tuổi, vậy ta nhường ngươi hai chiêu!"
Trác Vân khiêm tốn cười nói “Đa tạ Khâu hiệu úy!" Vừa dứt lời, nàng lập tức uốn người, nhấc chân đá một cái. Lão Ngũ bị đánh không kịp trở tay, mặc dù đã nhảy ra tức thì, nhưng vẫn không tránh kịp, vai trái bị Trác Vân đá một cái, đau đến mức giống như bị trật khớp.
Lão Ngũ lập tức phát hiện nhìn tiểu tử này trông trắng trắng non non, nhưng không phải dễ bắt nát, ra chiêu lưu loát như vậy, có lẽ có bản lĩnh thực sự!
Lúc này Lão Ngũ đã tỉnh rượu, mặt trầm xuống, lui về sau mấy bước, tránh chiêu tiếp theo của Trác Vân. diễk.,,;n.đàn.lê.quý.đưkjôn Trác Vân tuy là nữ tử nhưng sức không nhỏ, mỗi một chiêu đánh ra đều như hổ ra uy, hơn nữa động tác linh xảo biến hóa, khiến Lão Ngũ trở tay không kịp. Mọi người đứng bên ngoài xem cũng có cảm giác bị Trác Vân dồn ép.
Ngay cả Lão Ngũ cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vốn hắn rất có lòng tin với võ công của mình, trong doanh trại có thể thắng hắn chỉ có hai người, nhưng dù là đấu với người giỏi nhất trong doanh trại hắn cũng không phải cố sức như bây giờ.
Thật ra Trác Vân cũng không dũng mạnh như mọi người thấy, nếu bàn về võ công, không hẳn là nàng giỏi hơn lão Ngũ, nhưng nhờ kinh nghiệm đời trước, đối với Lão Ngũ, Trác Vân là một người xa lạ nhưng với Trác Vân, người đã từng thấy chiêu số của Lão Ngũ không biết bao nhiêu lần, tự nhiên biết phải ứng phó thế nào. Vì vậy, Lão Ngũ đã dễ dàng bị đánh bẹp một cách thê thảm.
Trác Vân ra tay rất có chừng mực, chỉ đá mấy cái trên đùi và vai lão Ngũ. Rốt cuộc lão Ngũ nhận thua, nhưng trong lòng vẫn có chút uất ức. Hắn lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên thảm như vậy, tay chân như bị xích lại, hoàn toàn không thi triển được, cảm giác rất tệ.
Ngô Nguyên Nương thấy Trác Vân lại thắng, đắc ý nhảy nhót, xông lên trước quát to “Hừ, tên kia, đừng quên những lời ngươi đã hứa đó!"
Lão Ngũ chớp chớp mắt, mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, nói nhỏ “Gì? Ta chẳng nhớ gì hết!"
Ngô Nguyên Nương thấy vậy, giận đỏ cả mặt, kéo tay Trác Vân hô to “A Vân xem hắn nói chuyện không giữ lời kìa!"
Trác Vân cười nói “Không phải hiện giờ chúng ta đang ở trong doanh trại sao?"
“Sao giống nhau được!" Ngô Nguyên Nương gấp tới độ dậm chân liên tục, nghiến răng nói thầm bên tai Trác Vân, “ A Vân thật sự cam tâm sao? Dù là văn hay võ, a Vân đều hơn hẳn cả khối nam tử, nhưng chỉ vì thân là nữ nhi nên bị nhốt trong nhà, sau này phải giúp trượng phu dạy hài tử hầu hạ bà bà, sống phí cả đời? Ta không cam lòng…."
Hai mắt Ngô Nguyên Nương sáng lên, “Ta đã lớn lên trong những câu chuyện chinh chiến sa trường của đường thúc, khi đó rất mong có một ngày có thể ra khỏi Nghi Đô, nhìn ngắm thế giới bên ngoài, thậm chí cũng có thể lập được công lao như đường thúc! Nhưng dù là phụ mẫu ta, hay bằng hữu thân thiết, thậm chí là cô cô yêu thương ta nhất, đều không có một ai cảm thấy ý nghĩ này là đúng, thậm chí cảm thấy ta bị điên, nên mới vội vàng bắt ta đính hôn, muốn kiềm chế suy nghĩ của ta! Ta không muốn thành thân! Vừa nghĩ tới việc cuộc sống mấy chục năm sau đều gói gọn trong sân nháf, sinh con dưỡng cái, hầu hạ công công bà bà, ghen tuông với tiểu thiếp, tranh giành sự yêu thương của trượng phu là ta đã thấy lạnh run cả người…… Thật đáng sợ!"
Trác Vân và Thư Minh đều yên lặng nhìn Ngô Nguyên Nương.
Thành thật mà nói, đi theo Ngô Nguyên Nương mấy ngày nay, Trác Vân cũng có lúc sẽ mất kiên nhẫn, cảm thấy cô nương này thật rắc rối, không hềnói lý, là một đại tiểu thư kiêu căng. Nhưng giờ, nghe Ngô Nguyên Nương nói, Trác Vân mới giật mình phát hiện thì ra trong lòng nàng ta lại có ý tưởng khác hẳn người thường như vậy.
“A Vân, có phải a Vân cũng cảm thấy ý tưởng của ta quá khác người?" Ngô Nguyên Nương thở dài, vẻ mặt u ám, nhưng trong mắt lại có nhiệt tình vô hạn, khiến nàng ta trở nên thật chói mắt.
Trác Vân đột nhiên thấy lòng mềm nhũn, có một loại xót xa không nói thành lời. Tuy Ngô Nguyên Nương hay kích động lại nóng tính không nói lý, thậm chí cố tình gây chuyện cả này, nhưng Trác Vân không cách nào ghét nàng ta nổi. Nghĩ kỹ lại, có thể là vì trên người Ngô Nguyên Nương có một tinh thần chưa ai từng có, khiến nàng nhớ lại nàng của đời trước.
Vừa ra khỏi cửa quán rượu, lão Ngũ đột nhiên “A" một tiếng, lớn tiếng chào hỏi nam nhân trung niên mới từ trong cửa hàng tơ lụa đi ra, “Lão Lâm? Là huynh à? Sớm biết hôm nay huynh cũng đi ra ngoài thì ta đã mời huynh đi uống rượu chung rồi, trong quán lão Dương đều là rượu ngon! Huynh đúng là không có phúc được uống!"
Đây là lão Lâm? Trác Vân quan sát cẩn thận nam nhân trung niên đứng cách ba người không xa kia. Lão Lâm mặc một cái áo khoác màu xanh đen, đầu đội nón da chồn, ăn mặc rất kín, có vẻ gầy, trông tao nhã như người đọc sách, thật sự không thể nhìn ra là một tên gian tế.
Lão Lâm không ngờ sẽ gặp lão Ngũ ở đây, hơi bối rối, nhưng lập tức khôi phục thái độ bình thường, chụp cánh tay, há miệng run rẩy nói “Ta đi ra mua một cái áo khoác, cứ nghĩ lập xuân trời sẽ ấm hơn, ai ngờ mấy ngày nay trời càng lạnh hơn, đến mức ta run cầm cập luôn này!"
Lão Ngũ cười nói “Mấy người đọc sách các huynh thật là! Giờ đã là mùa gì rồi còn than lạnh! Mùa đông ở phía bắc mới có thể nói là dọa người…" Lão Ngũ vừa mở miệng là lại không ngừng được, dong dài một hồi, cho đến khi Ngô Nguyên Nương không chịu nổi nhắc nhở một câu, mới ngừng lại hỏi “Huynh đã mua được chưa?"
Lão Lâm lắc đầu, “Trong tiệm toàn màu sáng, ta lớn tuổi rồi mặc sao được nữa, đang chuẩn bị đi tiệm khác tìm thử xem!"
Lão Ngũ cười nói “Bậy! Huynh lớn đâu mà lớn! Không nhân lúc còn trẻ mặc màu sáng, chờ già rồi, muốn mặc cũng không mặc được đâu…." Trác Vân biết tính Lão Ngũ vốn hơi dong dài, giờ lại có hơi men, càng không ngừng được, bèn mượn cớ đi nhà xí, lặng lẽ chạy khỏi quán rượu lão Dương.
Trác Vân đi vào con hẻm sau quán rượu lão Dương, nhìn quanh một vòng, quả nhiên thấy có mấy nhóc ăn xin đang ở đó, bèn vẫy vẫy tay với cả bọn. Mấy tên nhóc nhìn nhau xong đứa cầm đầu chạy chậm tới, cúi đầu hỏi “Công tử có việc tìm bọn ta?"
Trác Vân móc ra hai miếng bạc vụn, ném một miếng cho nhóc kia, nói “Trên con phố chính đằng trước có một nam nhân mặc áo khoác màu xanh đậm, đội nón da chồn, lát nữa ngươi lặng lẽ đi theo, xem thử hắn đi đâu, gặp ai, một hồi ta sẽ tới tìm ngươi!"
Nhóc kia lập tức sáng mắt, vội vàng cất thỏi bạc cẩn thận, vỗ ngực nói “Công tử yên tâm, việc này cứ để ta lo!"
“Đợi một chút…." Trác Vân lại vung vung một miếng bạc rõ ràng lớn hơn miếng trước rất nhiều, nói “Nếu bị phát hiện thì nên làm gì?"
Nhóc kia cười hắc hắc nói “Ta sẽ nói thấy hắn đi một mình, nên muốn lại xin ít tiền. Công tử cứ yên tâm, ta làm việc rất cẩn thận, tuyết đối sẽ không để bị phát hiện!" vừa nói vừa duỗi tay muốn lấy thỏi bạc kia, lại bị Trác Vân tránh đi “Chờ ngươi có được tin tức thì nhận bạc cũng không muộn!" Dứt lời, nàng cười một cái rồi đi về quán rượu lại.
Lúc Trác Vân về tới, lão Ngũ còn đang kéo tay lão Lâm nói liến thoắng không ngừng. Ngô Nguyên Nương hoàn toàn không chen vào được, vừa nóng vừa giận, không thèm để ý tới hai người đó, kéo Thư Minh nói chuyện phiếm. Trác Vân đi tới đá lão Ngũ một cái, nói “Khâu đại ca, rốt cuộc có đi hay không? Sợ rồi à?"
Lão Ngũ lập tức nhảy dựng lên, quát “Ai sợ ai!" dứt lời cũng không kịp nói lời tạm biệt với lão Lâm đã vội vàng chạy về sân tập võ. Thư Minh cau mày nhìn Trác Vân một cái, có vẻ nghi ngờ sao vừa rồi nàng còn đang bình tĩnh giờ lại trở nên hiếu thắng.
Lão Lâm không đi chung, chỉ có bốn người hiên ngang đi vào doanh trại. Lão Ngũ vung tay lên quát to “Lấy cung tên ra! Lão tử sẽ so tài với tên mặt trắng này!"
Bọn lính nghe vậy, lập tức tụ lại xem náo nhiệt, cười hì hì chỉ chỉ trỏ trỏ nhóm Trác Vân, khẽ bàn tán “Tên mặt trắng này thật là tuấn tú!" “To gan thật! Dám khiêu chiến với Khâu hiệu úy!" “Không chừng người ta có bản lĩnh thật đó!" “Hừ, người nhìn tay chân lèo khéo của hắn kìa, cánh tay còn không to bằng cây cung nữa, kéo nổi không?"
Tên lính kia vừa dứt lời, Trác Vân đã nhận lấy cây cung, dễ dàng kéo căng lên, tiếng bàn tán nhất thời im bặt.
Lão Ngũ cũng trợn to mắt nhìn Trác Vân, ngạc nhiên hỏi “Ồ, thật không nhìn ra, quả nhiên là có chút tài thật, khó tránh dám đấu với lão tử! Có điều chỉ kéo căng dây cung cũng vô dụng, quan trọng là có bắn trúng hay không! Gia gia sẽ lập tức cho ngươi xem bản lĩnh của gia gia, không phải khoác chứ ở trong doanh trại này gia gia ta là giỏi bắn cung nhất…"
Trác Vân hoàn toàn không cần ngắm, tùy ý bắn tên đi, “Vút…." Một tiếng chiếc đèn lồng trên cửa chính của sân luyện võ đã lập tức rớt xuống đất.
Mọi người trợn to mắt nhìn, bốn phía bỗng hoàn toàn yên tĩnh.
Cửa chính của sân luyện võ cách chỗ Trác Vân ít nhất cũng hơn một trăm bước, nếu là Lão Ngũ, bắn trúng đèn lồng dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng muốn bắn trúng sợi dây nhỏ treo đèn lồng thì không phải vấn đề nhỏ! Lão Ngũ bỗng nhiên thấy lạnh cả người, tỉnh rượu hẳn, không dám tin sờ sờ ót, lẩm bẩm “Nương ơi, tiểu tử này…. Quả là có bản lĩnh thật!"
Mặt Trác Vân vẫn thản nhiên như không, hất cằm nhìn Lão Ngũ. Lão Ngũ vuốt mặt, quát “Tiểu tử kia, hôm nay gia gia sẽ cho ngươi được mở rộng tầm mắt!" Dứt lời, lão Ngũ nhận lấy cây cung trong tay binh sĩ, hơi dùng sức một chút đã kéo cây cung căng hết mức. Các binh sĩ đứng xem trầm trồ khen ngợi. Lão Ngũ nheo mắt, nhẹ buông tay, mũi tên bay vút đi…. Lướt qua đèn lồng…
Bọn lính “…."
Ngô Nguyên Nương ôm bụng cười ha ha, Thư Minh cũng không nhịn được cười, Trác thì Vân nghiêng đầu nhìn lão Ngũ, trong mắt đầy vẻ đắc ý.
Lão Ngũ hung hăng vỗ vỗ mặt, mất tự nhiên nói “Uống… uống nhiều quá, run tay!" Dứt lời, lại đỏ mặt nói “Thôi thôi, tài bắn cung của tiểu tử này quả thật rất lợi hại! Dù ta không uống rượu cũng không bằng được! Ván này tính ta thua, chúng ta đi so cỡi ngựa!" dinlklễn.đàn.lê.ql;uý.đôn] Lão Ngũ vừa nhận thua, khí thế cũng yếu hẳn, không dám gia gia lão tử gì nữa, đàng hoàng xưng ta, bọn lính thấy vậy, lo lắng hỏi “Khâu hiệu úy, hôm nay ngài uống hơi nhiều, hay là, cỡi ngựa cũng chờ qua ngày mai đi?"
Lão Ngũ không nghe theo, nói “Không! Từ nhỏ ta đã lớn lên trên lưng ngựa, chưa học đi thì đã biết cỡi ngựa rồi, đừng nói là uống say, dù là ta cũng có thể cỡi được!" Vừa nói vừa nghênh ngang đi đằng trước.
Ngô Nguyên Nương chạy tới gần Trác Vân nói nhỏ “A Vân, đánh bại hắn đi, để hắn biết sự lợi hại của chúng ta!"
Thư Minh vuốt vuốt mũi, cười nói “Một lát Khâu hiệu úy sẽ không thẹn quá thành giận chứ?" Thư Minh dường như đã chắc chắn lão Ngũ sẽ thất bại.
Tất cả các binh sĩ đang vây xem rối rít khuyên “Khâu hiệu úy, Khâu hiệu úy, mai đấu tiếp đi…….."
Lão Ngũ vẫn sải bước về phía chuồng ngựa, xoay người rống Trác Vân “Tiểu tử họ Phương kia, mau tới đây, sợ tiểu gia rồi à?" Lão Ngũ vừa đi vài bước đã quên bén thất bại thảm hại vừa rồi, bắt đầu tiểu gia này, lão tử nọ.
Trác Vân cười híp mắt đi tới, dáng vẻ thân thiết “Đùa cho vui thôi, cần gì nghiêm túc dữ vậy!"
Lão Ngũ hừ lạnh, “Từ trước tới giờ lão tử không phải là người tùy tiện!"
Cả đám binh lính, “….."
Tài cỡi ngựa của Lão Ngũ cũng không tệ, chỉ vì lên núi trễ mới xếp hạng thứ năm, chứ tính ra, sợ rằng Thư Minh cũng không phải là đối thủ lão Ngũ, cho nên hắn tự tin như vậy cũng có căn cứ. Đáng tiếc, gặp phải Trác Vân, lại còn trong lúc uống say.
Bất quá, trước mặt nhiều người như vậy, Trác Vân không muốn để Lão Ngũ thua quá khó coi bèn nương tay, để trận thứ hai kết quả hòa. Vốn nghĩ Lão Ngũ sẽ dừng lại, ai ngờ hắn bỗng nhiên hăng lên, đòi thi tiếp trận thứ ba.
“Chúng ta tỷ thí công phu quyền cước!" Lão Ngũ giơ quả đấm lên, mặt lộ vẻ không cam, nhìn cánh tay mảnh khảnh của Trác Vân, tự tin nói “Ngươi yên tâm, ta ra tay có chừng mực, đánh tới nơi là ngừng, nhất định sẽ không để ngươi bị thương!"
Ngô Nguyên Nương chưa từng thấy tận mắt võ công của Trác Vân, không nắm chắn mười phần, nhưng Thư Minh đã gặp qua vẻ quyết tuyệt của Trác Vân lúc giết người, lập tức nhìn Lão Ngũ cười nói “Khâu hiệu úy khách khí rồi!"
Lão Ngũ lại gần tai Thư Minh, nói thầm “Không thì sao? Không phải ngươi đã nói tiểu cô nương này là nghĩa nữ của Yến vương phi sao, nếu ta làm nàng ta bị thương, sao sống nổi! Đúng rồi, sao hai người họ lại đến Phụng An? Đây không phải là nơi các đại tiểu thư nên đến chơi!"
Thư Minh cũng không biết trả lời sao, đành nói “Khâu hiệu úy thắng trước đã rồi tính tiếp!"
Lão Ngũ “Hừ…" một tiếng, trừng Thư Minh “Tiểu thư ngươi cho là ta sẽ thua?"
Thư Minh nở nụ cười, lộ ra hàm rắng trăng bóc.
Lão Ngũ nóng nảy, lập tức ngoắc Trác Vân “Có vẻ ngươi nhỏ hơn ta mấy tuổi, vậy ta nhường ngươi hai chiêu!"
Trác Vân khiêm tốn cười nói “Đa tạ Khâu hiệu úy!" Vừa dứt lời, nàng lập tức uốn người, nhấc chân đá một cái. Lão Ngũ bị đánh không kịp trở tay, mặc dù đã nhảy ra tức thì, nhưng vẫn không tránh kịp, vai trái bị Trác Vân đá một cái, đau đến mức giống như bị trật khớp.
Lão Ngũ lập tức phát hiện nhìn tiểu tử này trông trắng trắng non non, nhưng không phải dễ bắt nát, ra chiêu lưu loát như vậy, có lẽ có bản lĩnh thực sự!
Lúc này Lão Ngũ đã tỉnh rượu, mặt trầm xuống, lui về sau mấy bước, tránh chiêu tiếp theo của Trác Vân. diễk.,,;n.đàn.lê.quý.đưkjôn Trác Vân tuy là nữ tử nhưng sức không nhỏ, mỗi một chiêu đánh ra đều như hổ ra uy, hơn nữa động tác linh xảo biến hóa, khiến Lão Ngũ trở tay không kịp. Mọi người đứng bên ngoài xem cũng có cảm giác bị Trác Vân dồn ép.
Ngay cả Lão Ngũ cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vốn hắn rất có lòng tin với võ công của mình, trong doanh trại có thể thắng hắn chỉ có hai người, nhưng dù là đấu với người giỏi nhất trong doanh trại hắn cũng không phải cố sức như bây giờ.
Thật ra Trác Vân cũng không dũng mạnh như mọi người thấy, nếu bàn về võ công, không hẳn là nàng giỏi hơn lão Ngũ, nhưng nhờ kinh nghiệm đời trước, đối với Lão Ngũ, Trác Vân là một người xa lạ nhưng với Trác Vân, người đã từng thấy chiêu số của Lão Ngũ không biết bao nhiêu lần, tự nhiên biết phải ứng phó thế nào. Vì vậy, Lão Ngũ đã dễ dàng bị đánh bẹp một cách thê thảm.
Trác Vân ra tay rất có chừng mực, chỉ đá mấy cái trên đùi và vai lão Ngũ. Rốt cuộc lão Ngũ nhận thua, nhưng trong lòng vẫn có chút uất ức. Hắn lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên thảm như vậy, tay chân như bị xích lại, hoàn toàn không thi triển được, cảm giác rất tệ.
Ngô Nguyên Nương thấy Trác Vân lại thắng, đắc ý nhảy nhót, xông lên trước quát to “Hừ, tên kia, đừng quên những lời ngươi đã hứa đó!"
Lão Ngũ chớp chớp mắt, mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, nói nhỏ “Gì? Ta chẳng nhớ gì hết!"
Ngô Nguyên Nương thấy vậy, giận đỏ cả mặt, kéo tay Trác Vân hô to “A Vân xem hắn nói chuyện không giữ lời kìa!"
Trác Vân cười nói “Không phải hiện giờ chúng ta đang ở trong doanh trại sao?"
“Sao giống nhau được!" Ngô Nguyên Nương gấp tới độ dậm chân liên tục, nghiến răng nói thầm bên tai Trác Vân, “ A Vân thật sự cam tâm sao? Dù là văn hay võ, a Vân đều hơn hẳn cả khối nam tử, nhưng chỉ vì thân là nữ nhi nên bị nhốt trong nhà, sau này phải giúp trượng phu dạy hài tử hầu hạ bà bà, sống phí cả đời? Ta không cam lòng…."
Hai mắt Ngô Nguyên Nương sáng lên, “Ta đã lớn lên trong những câu chuyện chinh chiến sa trường của đường thúc, khi đó rất mong có một ngày có thể ra khỏi Nghi Đô, nhìn ngắm thế giới bên ngoài, thậm chí cũng có thể lập được công lao như đường thúc! Nhưng dù là phụ mẫu ta, hay bằng hữu thân thiết, thậm chí là cô cô yêu thương ta nhất, đều không có một ai cảm thấy ý nghĩ này là đúng, thậm chí cảm thấy ta bị điên, nên mới vội vàng bắt ta đính hôn, muốn kiềm chế suy nghĩ của ta! Ta không muốn thành thân! Vừa nghĩ tới việc cuộc sống mấy chục năm sau đều gói gọn trong sân nháf, sinh con dưỡng cái, hầu hạ công công bà bà, ghen tuông với tiểu thiếp, tranh giành sự yêu thương của trượng phu là ta đã thấy lạnh run cả người…… Thật đáng sợ!"
Trác Vân và Thư Minh đều yên lặng nhìn Ngô Nguyên Nương.
Thành thật mà nói, đi theo Ngô Nguyên Nương mấy ngày nay, Trác Vân cũng có lúc sẽ mất kiên nhẫn, cảm thấy cô nương này thật rắc rối, không hềnói lý, là một đại tiểu thư kiêu căng. Nhưng giờ, nghe Ngô Nguyên Nương nói, Trác Vân mới giật mình phát hiện thì ra trong lòng nàng ta lại có ý tưởng khác hẳn người thường như vậy.
“A Vân, có phải a Vân cũng cảm thấy ý tưởng của ta quá khác người?" Ngô Nguyên Nương thở dài, vẻ mặt u ám, nhưng trong mắt lại có nhiệt tình vô hạn, khiến nàng ta trở nên thật chói mắt.
Trác Vân đột nhiên thấy lòng mềm nhũn, có một loại xót xa không nói thành lời. Tuy Ngô Nguyên Nương hay kích động lại nóng tính không nói lý, thậm chí cố tình gây chuyện cả này, nhưng Trác Vân không cách nào ghét nàng ta nổi. Nghĩ kỹ lại, có thể là vì trên người Ngô Nguyên Nương có một tinh thần chưa ai từng có, khiến nàng nhớ lại nàng của đời trước.
Tác giả :
Tú Cẩm