Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất
Chương 4
Ở nhà bà nội mấy ngày, Tô Đào cuối cùng cũng hiểu được cơ cấu các thành viên trong gia đình mình rồi, Tô gia là dòng dõi thư hương thế gia, mấy đời vẫn luôn xuất thân là văn nhân.
Chuyện khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là Nhu Nhu không phải là tên khai sinh của cô, tên của chủ nhân thân thể này cũng gọi là Tô Đào. Xem ra cô sống lại trên thân thể của cô bé này cũng là có duyên phận sâu xa.
Ông nội cô là giáo sư đại học, bà nội là giáo viên âm nhạc, bây giờ đều đã nghỉ hưu rồi. Bà nội sinh ba người con trai, bác cả Tô Vân Diệp là một quân nhân, bác gái cả là y tá của bệnh viện quân đội. Bác hai Tô Vân Thư sau khi tốt nghiệp đại học tay trắng lập nghiệp tự mở công ty, nghe nói còn rất lớn, bác gái hai thì ở nhà an tâm làm thái thái. Lão tam Tô Vân Đình cũng chính là ba của cô, là một luật sư, con dâu thứ ba Diệp Ngưng là nghiên cứu sinh ông nội cô dẫn dắt, một đến hai đi liền cùng Tô Vân Đình có hảo cảm, vậy là trở thành mẹ của cô.
Hơn nữa cũng bắt đầu từ thế hệ này, Tô gia liền thoát kiếp mấy đời đơn truyền, ba đứa con trai năm đứa cháu trai. Tô Đào không nhịn được cảm khái, đây là một đại gia đình nha!
Tô Lê chưa từng nói với phương tiện truyền thông về người thân trong gia đình vì vậy nên Tô Đào từ trước tới giờ cũng không biết tình huống của gia đình anh, cô vẫn luôn cho rằng anh là con trai độc nhất trong nhà.
Vào đầu tháng chín mặt trời vẫn rất gay gắt, Tô Đào vuốt mồ hôi ở trên trán, không biết nói gì nhìn mấy đứa nhóc bám vào cửa nhà trẻ sống chết không muốn vào, lôi kéo quần áo của người lớn khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem. So sánh hai bên, Tô Đào bình tĩnh một cách kỳ quái, người lớn đều lấy cô làm "tài liệu mẫu" để con cái nhà mình hướng cô học tập một chút.
Tô Vân Đình và Diệp Ngưng sớm đã chuẩn bị tốt khuê nữ nhà mình một khóc hai nháo ba thắt cổ (一哭二闹三上吊), nôn nóng chờ đợi, Tô Đào nghĩ mình muốn hay không thì cũng phải kêu hai tiếng để hợp với tình hình, chỉ là còn chưa kịp biểu diễn đã bị cô giáo ở nhà trẻ dẫn đi mất tiêu.
Hình ảnh cuối cùng mà cô nhìn thấy cái miệng mở nhẹ chưa kịp phản ứng của Tô ba và cái tay cứng đờ của Tô mẹ.
Âm thanh tiếng khóc bên tai đúng là chấn động trời xanh nha! Quả thật là một chiến trường bi thảm mà.
(修罗场是佛家语, 指的是修罗之间的死斗坑, 人们通常用 "修罗场" 来形容惨烈的战场;后来引申出 "一个人在困境中做绝死的奋斗" 的意思;在日语中又引申至现实中战场和需要竞争或 "作战" 的场合(例如赶工)的代称.
Shura Field- Tu la trường là một ngôn ngữ Phật giáo, dùng để chỉ hố tử thần giữa Shura. Mọi người thường dùng "Sura Field" để mô tả một chiến trường bi thảm, sau này nó được mở rộng ra có nghĩa là "một người phải chiến đấu đến chết trong một tình huống khó khăn." Trong tiếng Nhật, nó được mở rộng ra chiến trường thực tế và tình huống cần đến sự cạnh tranh hoặc "xung trận" (chẳng hạn như lao vào làm việc))
Đầu Tô Đào hiện giờ rất đau, bên tai đều là tiếng trẻ con khóc, các cô giáo chân tay luống cuống (手忙脚乱) vừa dỗ được một đứa này thì lại đến đứa khác, chỉ có cô là bớt lo một chút, an an tĩnh tĩnh ngồi ở bàn tròn trong lớp học uống sữa chua mẹ Tô chuẩn bị cho cô.
Trong lớp học bày năm sáu cái bàn nhỏ, một bàn có ba đến bốn bạn nhỏ, cô cùng một tiểu loli còn có một tiểu chính thái ngồi chung một cái.
Tiểu chính thái mấp máy miệng, dáng vẻ tủi thân cúi đầu vặn vặn tay nhỏ muốn khóc mà không khóc.
Tiểu loli vành mắt đỏ ứng, bả vai co rút, hai con mắt to rơi rơi từng giọt nước mắt, bé không giống những đứa bé trai gào khóc mà là nghẹn giọng nức nở, vừa tủi thân vừa đáng thương khiến người ta thương tiếc.
Tô Đào biết đây là do các bạn nhỏ đến một nơi không quen biết, bên cạnh toàn người lạ, trong lòng liền nảy sinh cảm giác không an toàn, lại thêm xung quanh có một bầy trẻ con khóc, muốn không khóc cũng khó.
Tô Đào thấy con bé khóc cũng không biết làm sao, chỉ có thể đặt sữa chua xuống, thấp giọng nói "Bạn đừng khóc nữa".
Nghe thấy cô nói, tiểu loli đáng thương đang chìm đắm trong bi thương không cách nào thoát ra cuối cùng cũng ngẩng đầu, hai giọt lệ từ mắt rơi xuống, miệng mấp máy tủi thân nói, "Mẹ, mẹ không cần chúng ta nữa rồi", nói xong nước mắt còn rơi nhanh hơn lúc nãy.
Tô Đào: "..."
Lời thoại này cô nghe qua không phải tám trăm lần thì cũng là bảy trăm chin mươi chin lần, đời trước mỗi một đứa trẻ ở cô nhi viện đều nói như vậy.
Nhưng đó là thật sự không cần còn cái này lại không phải, làm sao đây? Cô nên lừa gạt kiểu gì?
Còn không đợi Tô Đào nghĩ ra biện pháp đối phó, bên tai lại truyền đến một tiếng gào khóc, suýt chút nữa đem Tô Đào dọa tới mức ngã khỏi ghế luôn. Thì ra là tiểu chính thái nghe thấy lời của tiểu loli liền không chịu đựng được mà khóc lớn.
Tô Đào lập tức cảm thấy đầu to ra, trong lớp có ba cô giáo còn đang bận dỗ những đứa trẻ khác, xem ra không thể trông nom bàn của bọn cô, Tô Hàm liền quyết định tự lực cánh sinh.
Tô Đào từ trong cặp sách nhỏ của mình đem đồ ăn vặt mẹ Tô chuẩn bị đặt từng cái từng cái lên bàn, có hai viên kẹo sữa, một hộp sữa chua, còn có vài chiếc bánh quy, một hộp hoa quả nhỏ. Tô Đào chia bánh quy và kẹo sữa cho hai bạn nhỏ trước mặt, mở nắp đặt hộp hoa quả ở giữa bàn để bọn họ tự lấy, rồi cắm ống hút vào sữa chua đặt vào trong tay của hai đứa bé.
Hai bạn nhỏ ngu ngơ nhìn Tô Đào làm một loạt động tác, lực chú ý đã sớm bị đồ ăn trên bàn hấp dẫn, trẻ em chính là như vậy, rất dễ lừa gạt.
Tô Đào trong mắt người khác cũng chỉ là một đứa bé, nhưng cô không khóc không náo lại còn giúp cô giáo dỗ hai bạn nhỏ, ngay lập lức được cô giáo khen thưởng một đóa hoa hồng.
Không thể không nói lực ảnh hưởng của hoa hồng nhỏ vẫn là rất lớn, một số bạn nhỏ vì muốn có được hoa hồng nhỏ liền kiên kiên cường cường kìm nén nước mắt trong sự bi thương bị bố mẹ "vứt bỏ".
Một khoảng thời gian vui vẻ hòa thuận nha
Bên tai yên tĩnh rồi, các cô giáo cũng thở ra một hơi, trẻ con mặc dù đáng yêu nhưng đồng thời cũng rất đáng sợ huhu.
"Mình tên Tô Đào, nhũ danh Nhu Nhu, hai bạn tên là gì?"
Bắt đầu từ hôm nay bọn họ chính là bạn học, nếu không ngoài ý muốn sau này bọn họ còn có thể trở thành bạn học tiểu học, bạn học trung học, không chừng còn là bạn học cao trung nha, có thể còn thành bạn học đại học. Hai bạn nhỏ này sau này chính là bạn học "thâm niên" của cô.
"Mình là Nhan Thanh Thanh"
"Mình là Lưu Địch"
Hai bạn nhỏ này thật đúng là thiên chân khả ái.
Tô Đào uống một ngụm sữa chua chính là không chạm vào đồ ăn vặt. Mười mấy năm nữa đồ ăn vặt của thời đại này không thể so sánh nha, cô rất nhớ hương vị của khoai tây chiên, đặc biệt là vị cà chua.
Giờ ra chơi, Tô Đào cùng Nhan Thanh Thanh và Lưu Địch chơi trò bịt mắt bắt dê ở trong sân. Tô Đào tìm được một chỗ ẩn náu, cô cảm thấy mình đang lừa gạt trẻ con.
Tô Đào trốn đằng sau một thân cây đợi Nhan Thanh Thanh tìm, cũng không biết tiểu loli gặp chuyện gì mãi không thấy qua đây tìm. Tô Đào nhàm chán nhìn xung quanh, nhà trẻ này cũng lớn thật đấy, cơ sở vật chất cũng không tồi.
Đang ngắm thì thấy một tiểu mập mạp đang bắt nạt bạn nhỏ khác, bên cạnh còn có hai bạn nhỏ bao vây. Tô Đào nhìn xung quanh các cô giáo không có chú ý phía này, đứa nhỏ bị bắt nạt cũng không khóc ra sức vùng vẫy. Có lẽ nó không là đối thủ của tiểu mập mạp, vùng vẫy nửa ngày cũng không có tác dụng.
Tô Đào không nhìn nổi nữa muốn rút đao tương trợ. Không quan tâm là do thói quen trước kia ở cô nhi viện bảo vệ người yếu hay do nghề nghiệp, Tô Đào không thể thờ ơ được.
"Wei! Bắt nạt người khác không phải là đứa bé ngoan" Tô Đào khí thế bừng bừng đi qua đó, lôi kéo cổ áo của tiểu mập mạp.
Không di chuyển!
Tô Đào ra sức thử lại một lần nữa, vẫn không di chuyển.
Đại khái là thấy Tô Đào khí thế bừng bừng dọa nạt tiểu mập mạp, nó không động đậy nhìn chằm chằm vào Tô Đào, bạn nhỏ bên cạnh cũng nhìn cô kỳ quái.
"Cố Từ!" Tô Đào thử một lần lại một lần, lúc ánh mắt liếc về phía người nằm trên đất mới nhìn rõ người đó là ai.
Chuyện khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là Nhu Nhu không phải là tên khai sinh của cô, tên của chủ nhân thân thể này cũng gọi là Tô Đào. Xem ra cô sống lại trên thân thể của cô bé này cũng là có duyên phận sâu xa.
Ông nội cô là giáo sư đại học, bà nội là giáo viên âm nhạc, bây giờ đều đã nghỉ hưu rồi. Bà nội sinh ba người con trai, bác cả Tô Vân Diệp là một quân nhân, bác gái cả là y tá của bệnh viện quân đội. Bác hai Tô Vân Thư sau khi tốt nghiệp đại học tay trắng lập nghiệp tự mở công ty, nghe nói còn rất lớn, bác gái hai thì ở nhà an tâm làm thái thái. Lão tam Tô Vân Đình cũng chính là ba của cô, là một luật sư, con dâu thứ ba Diệp Ngưng là nghiên cứu sinh ông nội cô dẫn dắt, một đến hai đi liền cùng Tô Vân Đình có hảo cảm, vậy là trở thành mẹ của cô.
Hơn nữa cũng bắt đầu từ thế hệ này, Tô gia liền thoát kiếp mấy đời đơn truyền, ba đứa con trai năm đứa cháu trai. Tô Đào không nhịn được cảm khái, đây là một đại gia đình nha!
Tô Lê chưa từng nói với phương tiện truyền thông về người thân trong gia đình vì vậy nên Tô Đào từ trước tới giờ cũng không biết tình huống của gia đình anh, cô vẫn luôn cho rằng anh là con trai độc nhất trong nhà.
Vào đầu tháng chín mặt trời vẫn rất gay gắt, Tô Đào vuốt mồ hôi ở trên trán, không biết nói gì nhìn mấy đứa nhóc bám vào cửa nhà trẻ sống chết không muốn vào, lôi kéo quần áo của người lớn khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem. So sánh hai bên, Tô Đào bình tĩnh một cách kỳ quái, người lớn đều lấy cô làm "tài liệu mẫu" để con cái nhà mình hướng cô học tập một chút.
Tô Vân Đình và Diệp Ngưng sớm đã chuẩn bị tốt khuê nữ nhà mình một khóc hai nháo ba thắt cổ (一哭二闹三上吊), nôn nóng chờ đợi, Tô Đào nghĩ mình muốn hay không thì cũng phải kêu hai tiếng để hợp với tình hình, chỉ là còn chưa kịp biểu diễn đã bị cô giáo ở nhà trẻ dẫn đi mất tiêu.
Hình ảnh cuối cùng mà cô nhìn thấy cái miệng mở nhẹ chưa kịp phản ứng của Tô ba và cái tay cứng đờ của Tô mẹ.
Âm thanh tiếng khóc bên tai đúng là chấn động trời xanh nha! Quả thật là một chiến trường bi thảm mà.
(修罗场是佛家语, 指的是修罗之间的死斗坑, 人们通常用 "修罗场" 来形容惨烈的战场;后来引申出 "一个人在困境中做绝死的奋斗" 的意思;在日语中又引申至现实中战场和需要竞争或 "作战" 的场合(例如赶工)的代称.
Shura Field- Tu la trường là một ngôn ngữ Phật giáo, dùng để chỉ hố tử thần giữa Shura. Mọi người thường dùng "Sura Field" để mô tả một chiến trường bi thảm, sau này nó được mở rộng ra có nghĩa là "một người phải chiến đấu đến chết trong một tình huống khó khăn." Trong tiếng Nhật, nó được mở rộng ra chiến trường thực tế và tình huống cần đến sự cạnh tranh hoặc "xung trận" (chẳng hạn như lao vào làm việc))
Đầu Tô Đào hiện giờ rất đau, bên tai đều là tiếng trẻ con khóc, các cô giáo chân tay luống cuống (手忙脚乱) vừa dỗ được một đứa này thì lại đến đứa khác, chỉ có cô là bớt lo một chút, an an tĩnh tĩnh ngồi ở bàn tròn trong lớp học uống sữa chua mẹ Tô chuẩn bị cho cô.
Trong lớp học bày năm sáu cái bàn nhỏ, một bàn có ba đến bốn bạn nhỏ, cô cùng một tiểu loli còn có một tiểu chính thái ngồi chung một cái.
Tiểu chính thái mấp máy miệng, dáng vẻ tủi thân cúi đầu vặn vặn tay nhỏ muốn khóc mà không khóc.
Tiểu loli vành mắt đỏ ứng, bả vai co rút, hai con mắt to rơi rơi từng giọt nước mắt, bé không giống những đứa bé trai gào khóc mà là nghẹn giọng nức nở, vừa tủi thân vừa đáng thương khiến người ta thương tiếc.
Tô Đào biết đây là do các bạn nhỏ đến một nơi không quen biết, bên cạnh toàn người lạ, trong lòng liền nảy sinh cảm giác không an toàn, lại thêm xung quanh có một bầy trẻ con khóc, muốn không khóc cũng khó.
Tô Đào thấy con bé khóc cũng không biết làm sao, chỉ có thể đặt sữa chua xuống, thấp giọng nói "Bạn đừng khóc nữa".
Nghe thấy cô nói, tiểu loli đáng thương đang chìm đắm trong bi thương không cách nào thoát ra cuối cùng cũng ngẩng đầu, hai giọt lệ từ mắt rơi xuống, miệng mấp máy tủi thân nói, "Mẹ, mẹ không cần chúng ta nữa rồi", nói xong nước mắt còn rơi nhanh hơn lúc nãy.
Tô Đào: "..."
Lời thoại này cô nghe qua không phải tám trăm lần thì cũng là bảy trăm chin mươi chin lần, đời trước mỗi một đứa trẻ ở cô nhi viện đều nói như vậy.
Nhưng đó là thật sự không cần còn cái này lại không phải, làm sao đây? Cô nên lừa gạt kiểu gì?
Còn không đợi Tô Đào nghĩ ra biện pháp đối phó, bên tai lại truyền đến một tiếng gào khóc, suýt chút nữa đem Tô Đào dọa tới mức ngã khỏi ghế luôn. Thì ra là tiểu chính thái nghe thấy lời của tiểu loli liền không chịu đựng được mà khóc lớn.
Tô Đào lập tức cảm thấy đầu to ra, trong lớp có ba cô giáo còn đang bận dỗ những đứa trẻ khác, xem ra không thể trông nom bàn của bọn cô, Tô Hàm liền quyết định tự lực cánh sinh.
Tô Đào từ trong cặp sách nhỏ của mình đem đồ ăn vặt mẹ Tô chuẩn bị đặt từng cái từng cái lên bàn, có hai viên kẹo sữa, một hộp sữa chua, còn có vài chiếc bánh quy, một hộp hoa quả nhỏ. Tô Đào chia bánh quy và kẹo sữa cho hai bạn nhỏ trước mặt, mở nắp đặt hộp hoa quả ở giữa bàn để bọn họ tự lấy, rồi cắm ống hút vào sữa chua đặt vào trong tay của hai đứa bé.
Hai bạn nhỏ ngu ngơ nhìn Tô Đào làm một loạt động tác, lực chú ý đã sớm bị đồ ăn trên bàn hấp dẫn, trẻ em chính là như vậy, rất dễ lừa gạt.
Tô Đào trong mắt người khác cũng chỉ là một đứa bé, nhưng cô không khóc không náo lại còn giúp cô giáo dỗ hai bạn nhỏ, ngay lập lức được cô giáo khen thưởng một đóa hoa hồng.
Không thể không nói lực ảnh hưởng của hoa hồng nhỏ vẫn là rất lớn, một số bạn nhỏ vì muốn có được hoa hồng nhỏ liền kiên kiên cường cường kìm nén nước mắt trong sự bi thương bị bố mẹ "vứt bỏ".
Một khoảng thời gian vui vẻ hòa thuận nha
Bên tai yên tĩnh rồi, các cô giáo cũng thở ra một hơi, trẻ con mặc dù đáng yêu nhưng đồng thời cũng rất đáng sợ huhu.
"Mình tên Tô Đào, nhũ danh Nhu Nhu, hai bạn tên là gì?"
Bắt đầu từ hôm nay bọn họ chính là bạn học, nếu không ngoài ý muốn sau này bọn họ còn có thể trở thành bạn học tiểu học, bạn học trung học, không chừng còn là bạn học cao trung nha, có thể còn thành bạn học đại học. Hai bạn nhỏ này sau này chính là bạn học "thâm niên" của cô.
"Mình là Nhan Thanh Thanh"
"Mình là Lưu Địch"
Hai bạn nhỏ này thật đúng là thiên chân khả ái.
Tô Đào uống một ngụm sữa chua chính là không chạm vào đồ ăn vặt. Mười mấy năm nữa đồ ăn vặt của thời đại này không thể so sánh nha, cô rất nhớ hương vị của khoai tây chiên, đặc biệt là vị cà chua.
Giờ ra chơi, Tô Đào cùng Nhan Thanh Thanh và Lưu Địch chơi trò bịt mắt bắt dê ở trong sân. Tô Đào tìm được một chỗ ẩn náu, cô cảm thấy mình đang lừa gạt trẻ con.
Tô Đào trốn đằng sau một thân cây đợi Nhan Thanh Thanh tìm, cũng không biết tiểu loli gặp chuyện gì mãi không thấy qua đây tìm. Tô Đào nhàm chán nhìn xung quanh, nhà trẻ này cũng lớn thật đấy, cơ sở vật chất cũng không tồi.
Đang ngắm thì thấy một tiểu mập mạp đang bắt nạt bạn nhỏ khác, bên cạnh còn có hai bạn nhỏ bao vây. Tô Đào nhìn xung quanh các cô giáo không có chú ý phía này, đứa nhỏ bị bắt nạt cũng không khóc ra sức vùng vẫy. Có lẽ nó không là đối thủ của tiểu mập mạp, vùng vẫy nửa ngày cũng không có tác dụng.
Tô Đào không nhìn nổi nữa muốn rút đao tương trợ. Không quan tâm là do thói quen trước kia ở cô nhi viện bảo vệ người yếu hay do nghề nghiệp, Tô Đào không thể thờ ơ được.
"Wei! Bắt nạt người khác không phải là đứa bé ngoan" Tô Đào khí thế bừng bừng đi qua đó, lôi kéo cổ áo của tiểu mập mạp.
Không di chuyển!
Tô Đào ra sức thử lại một lần nữa, vẫn không di chuyển.
Đại khái là thấy Tô Đào khí thế bừng bừng dọa nạt tiểu mập mạp, nó không động đậy nhìn chằm chằm vào Tô Đào, bạn nhỏ bên cạnh cũng nhìn cô kỳ quái.
"Cố Từ!" Tô Đào thử một lần lại một lần, lúc ánh mắt liếc về phía người nằm trên đất mới nhìn rõ người đó là ai.
Tác giả :
Tiêu Nhất Thất