Sống Lại Làm Biên Đạo Chủ Chốt
Chương 10
Editor: Trà Xanh Kem Sữa:")
Đôi lời tâm sự...
Mấy hôm nay bận ôn thi nên không thể tập trung ra chương đúng hạn cho mọi người, những ngày sắp đến trong tuần này cũng không thể ra chương được. Mong mọi người thông cảm.
À, đọc xong đừng quên vote và để lại bình luận để ủng hộ editor nha. (๑・ω-)~♥"
Còn nữa, truyện được edit bởi êm - Trà Xanh Kem Sữa, và hiện tại chỉ đăng duy nhất trên wattpad. Ai muốn mang đi thì vui lòng báo trước một tiếng và để nguồn đầy đủ.
Truyện sẽ không drop, đây là lời hứa danh dự, có điều quá trình hoàn thành sẽ hơi lâu vì êm vừa edit, vừa beta.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! ٩(๛ ˘ ³˘)۶♥
_______________________________
Sau khi về nhà, đầu tiên, Sở Du đem các cảnh quay thực tế sắp xếp sửa sang lại, sau đó mới bắt tay vào biên tập. Nếu cô muốn lấy tiền của Bạch Thanh thì đương nhiên phải làm cho thật tốt. Sở Du lựa những cảnh có thể dùng ra, bắt đầu cắt thô, sau đó mới từng chút từng chút biên tập tỉ mỉ lại.
Cắt thô là đem các cảnh quay sắp xếp lại theo thứ tự, làm ra bản mẫu đầu tiên; cắt tỉ mỉ thì là điều chỉnh dựa theo bản mẫu đó, làm ra bản hoàn chỉnh.
Các video trên weibo của cô trước đây đa số nội dung đều là các bộ phim điện ảnh nổi tiếng, mỗi một ống kính cơ bản đều là tâm huyết của cả đoàn phim, từ bố trí cảnh quay, ánh đèn, máy quay,... đều là xuất sắc nhất. Tài liệu thực tế Bạch Thanh đưa cho cô so ra tất nhiên sẽ không sánh được, rất nhiều cảnh quay đều cần hậu kỳ chỉnh sửa mới có thể sử dụng, cho nên độ khó thăng cấp.
Sở Du làm việc liên tục mấy tiếng đồng hồ, dụi mắt một cái, nhẩm tính qua lại đại khái cuối tuần có thể giao sản phẩm rồi! Nghĩ vậy, cô cũng không vội, bình tĩnh đem bài tập cuối tuần làm xong.
Cô khổ sở làm tập, nội tâm hết sức bi phẫn, rốt cuộc làm sao trước kia cô có thể chịu đựng nổi giai đoạn này nhỉ?! Sở Du cố gắng hít thở thật sâu, bình tĩnh đọc mỗi một hàng chữ, mặc dù cô đã từng đậu đại học một lần, nhưng mà qua nhiều năm như vậy, kiến thức đã sớm quên sạch sẽ. (vừa ròi tui cũng mới thi xong, vừa ra khỏi phòng thi liền quên sạch sành sanh:"<)
Ở trường mỗi tháng sẽ tổ chức thi một lần, vào hai ngày không có tiết học. Thi tháng gần tới nơi rồi, thành tích của Sở Du cũng không thể quá khó coi được. Cô cũng muốn nhân cơ hội này xem thử một chút IQ của mình đến đâu.
Sở Du ngược lại không nghĩ đến, trước kỳ thi sẽ xảy ra một vài chuyện không lớn không nhỏ.
_____________________
"Này, cậu tên gì?"
Sở Du có chút sững sờ, lướt qua hành lang không một bóng người, cuối cùng chỉ chỉ mình, chần chờ nói, "Cậu gọi tôi?"
Ngô Khắc gật đầu một cái, đi tới, làn da ngăm đen, tóc hình như vừa mới cắt, hơi ngắn. Hắn mở miệng nói "Cậu cùng lớp với Bồ Tử Hạo?"
Sở Du thấy người trước mặt hơi quen mắt, một lát sau mới nhớ ra, đây chính là nam sinh khoa Lý đã đập trúng bóng vào đầu mình. Cô bây giờ hết đau, Ngô Khắc lại vừa mới cắt tóc ngắn, nhất thời cũng không nhân ra được. Sở Du nhìn đối phương hỏi ngược lại, "Có chuyện gì không?"
Ngô Khắc cau mày, dáng vẻ không kiên nhẫn "Cậu trả lời trước, cậu tên gì?"
Sở Du nhìn bộ dạng không khách khí của hắn, nhíu mày, trầm mặc chuẩn bị rời đi.
Ngô Khắc bước một bước dài xông lên phía trước, chặn đường "Hỏi cậu sao không trả lời!"
Sở Du dừng lại, đứng tại chỗ. Ngô Khắc cho là cô ngoan ngoãn nghe lời, mới đứng im bất động. Hắn vừa muốn mở miệng truy hỏi, liền nghe thấy tiếng nói trung khí mười phần của Chủ nhiệm¹, "Ngô Khắc! Em đứng trước cửa lớp khoa Văn làm gì vậy! Muốn gây chuyện hả! Em tới đây cho tôi!"
¹Chủ nhiệm ở đây theo như bản thân hình dung thì giống như kiểu của thầy Phan chủ nhiệm trong "Điều tuyệt vời nhất của chúng ta" và "Xin chào ngày xưa ấy" vậy đó!
Ngô Khắc nghe được thanh âm này, giật mình, xoay người, quả nhiên là Chủ nhiệm đang đứng ở chỗ ngã rẽ. Trường đối với chuyện giữa các khoa chạy qua chạy lại rất nghiêm khắc, nghe nói là đề phòng yêu sớm, người khoa Lý như Ngô Khắc cứ lén lút thậm thụt trước cửa lớp khoa Văn, rõ ràng không có ý gì tốt lành.
Ngô Khắc trước mặt Sở Du tương đối cương quyết, nhưng mà đứng trước mặt giáo viên thì trở nên yếu đuối, "Cô, em không làm gì... Đang định đi..."
"Em tới đây cho tôi! Nhanh lên!" Chủ nhiệm đối với câu giải thích của hắn hoàn toàn không tin tưởng, cô (chủ nhiệm) đã sớm muốn tìm Ngô Khắc nói chuyện một lần.
Ngô Khắc bất đắc dĩ, chậm chạp đi tới, không cam lòng trợn mắt nhìn Sở Du một cái.
Sở Du nhếch mi, cô cũng không nghĩ tới Chủ nhiệm sẽ xuất hiện trùng hợp như vậy. Chủ nhiệm chính là một cô giáo dạy Chính trị, trí nhớ tương đối mạnh, dạy lớp nào cũng có thể nhớ tên từng người trong lớp đó, thậm chí còn có thể "nhìn mặt đọc tên" (giáo viên như vậy là khỏi chuồn học, khỏi điểm danh hộ luôn =))))
Vị giáo viên này mạnh mẽ vang dội, thái độ cương quyết, kỷ luật nghiêm ngặt nhất, bình thường luôn nhìn chằm chằm vào loại học sinh như Ngô Khắc, Bồ Tử Hạo. Nam sinh thích quậy phá khi nghe tiếng cô ấy đều sợ đến kinh hồn táng đảm.
Ngô Khắc bị Chủ nhiệm bắt đi, Sở Du liền trở về lớp học. Cũng không lâu lắm, Bồ Tử Hạo như một cơn gió chạy vào, ngồi xuống chỗ của mình. Hai người là bạn cùng bàn, chỉ cách một lối đi, Bồ Tử Hạo trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói với Sở Du "Sau này cậu không cần phải để ý đến Ngô Khắc."
Sở Du nghe vậy ngẩng đầu, đột nhiên phản ứng lại "Cậu vừa mới nói cho Chủ nhiệm?" Cô còn đang nghi ngờ Chủ nhiệm làm sao đến đúng lúc vậy, dạo này cô ấy luôn ngây ngô trong phòng làm việc.
Bồ Tử Hạo trợn to hai mắt, hơi tức giận "Tôi không có mách lẻo, tôi mà loại người đó sao!" Lông mày dựng lên, tựa hồ vì lời nói của Sở Du mà hết sức không vui.
Sở Du thấy hắn hình như hơi tức giận, vừa định trấn an mấy câu liền nghe Bồ Tử Hạo oai phong lẫm liệt cường điệu nói "Tôi đây chính là báo cáo tình hình học tập của bạn học, giúp thầy cô dùng biện pháp hướng dẫn tốt hơn với hắn." (hay cho mấy chữ "giúp thầy giúp bạn" (¬_¬))
Sở Du "..."...cạn lời...
Bồ Tử Hạo nhìn dáng vẻ im lặng của Sở Du, hơi hơi tự đắc, cười lên, ánh mắt sáng ngời. Trời đất giao mùa, thời tiết dần dần ấm lên, hắn mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, càng lộ ra da thịt trắng noãn, lúc hất cằm lên còn có thể thấy được đường cong tuyệt mỹ của gương mặt. Bộ dáng của thiếu niên đặc biệt tùy ý cũng khoe khoang, cười lên khiến cho người khác cảm giác rạng rỡ như ánh dương.
Sở Du rất lâu đã không thấy nụ cười tinh khiết và trẻ con như vậy, sững sốt hai giây, mới chậm rãi nói, "Hôm nay cậu khá đẹp trai đấy."
Bồ Tử Hạo trong nháy mắt cứng ngắc, nội tâm điên cuồng, đồng thời cũng cố gắng khống chế biểu tình của mình, giả bộ thật tự nhiên, nhàn nhạt nói, "Thật à?"
Sở Du gật đầu một cái, cô chính là thật lòng cảm thấy như vậy, lại cúi xuống làm tiếp chuyện của mình.
Bồ Tử Hạo ngoài mặt vờ như không đếm xỉa tới, thế nhưng trong nội tâm cứ thế mà mừng như điên, một lát sau lại có chút buồn bã mất mát. Đứa nhỏ trong lòng bắt đầu lo được lo mất, không lẽ chỉ có hôm nay đẹp? Hắn nhìn Sở Du đang chuyên tâm dồn chí học tập, có chút không cam lòng, cố ý kéo sách của cô ra.
Sở Du chỉ coi như hắn lại bắt đầu ngây thơ đùa dai, chỉ nhẹ nhàng nói, "Đừng làm rộn."
Bồ Tử Hạo buông tay ra, trang sách lướt qua tuột khỏi tay.
Sở Du không biết câu khen ngợi của mình đã khơi từng gợn sóng trong lòng Bồ Tử Hạo.
_____________________________
["Người nọ mặc áo đỏ, đứng trên vách núi, đưa lưng về phía Bồ Dạ, mắt nhìn xuống chân núi biển cây. Bồ Dạ lẳng lặng đứng ở sau lưng nàng, không đành lòng quấy rầy. Cẩn Du quay đầy lại, mởi biết Bồ Dạ đứng ở sau lưng mình từ lúc nào, cười nói, "Sư huynh, đến sao không lên tiếng?"
Bồ Dạ yên lặng không nói.
Cẩn Du có chút nghi ngờ, "Xảy ra chuyện gì sao?"
Bồ Dạ nhớ đến biểu tình ngưng trọng của các vị trưởng lão, môi giật giật, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng, chỉ nhẹ nhàng nói "Không có gì."
Gió núi thổi qua, rừng cây xào xạt. Cẩn Du nheo mắt lại, phát ra tiếng cười giòn giã, "Sư huynh, ngươi mỗi lần trong lòng nghĩ cái gì đều thể hiện ở trên mặt, căn bản không thể giấu được."
Bồ Dạ nghe được tiếng cười vui thích của nàng, nhưng trong lòng nặng trĩu, hắn nhìn về phía dưới núi, né tránh ánh mắt của Cẩn Du, "...Các vị trưởng lão nói muội trộm đi thần kiếm."
Cẩn Du nhếch mi, mỉm cười, "Sư huynh cảm thấy ta sẽ có ý niệm muốn trộm thần kiếm sao?"
"Sư muội đương nhiên sẽ không có lòng dạ tối tăm như vậy!" Bồ Dạ lời lẽ đanh thép, hắn tin chắc nàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, cho nên mới ở trước mặt các vị trưởng lão tranh thủ nói lý lẽ.
Cẩn Du tắt dần nụ cười, yên lặng không nói. Bồ Dạ không nghe được câu trả lời của nàng, ngẩng đầu lên mới phát hiện Cẩn Du không có bộ dạng cười đùa với hắn như ngày trước, trong lòng đột nhiên có chút bất an.
Thanh âm Cẩn Du bình tĩnh, "Su huynh nói sai rồi, ta cũng không phải không có ý nghĩ như vậy."
Bồ Dạ không nhịn được cau mày, bất an không nội tâm không ngừng truyền ra.
"Chẳng qua, ta đối với thanh kiếm kia không có hứng thú gì..." Nàng đi về phía Bồ Dạ, đưa tay đến ngực hắn hư (không) điểm một cái, nụ cười hài hước, ánh mắt ý vị thâm trường (ý tứ hàm xúc), "... Ta muốn trộm chính là thứ khác."
Bồ Dạ nội tâm cuồng loạn, khẩn trương đến nỗi lòng bàn cũng chảy mồ hôi, hắn đột nhiên ý thức được, mình chưa bao giờ nhìn thấu được nàng. Trước mặt trưởng bối an tĩnh giữ lễ, bình thường ở trước mặt hắn tùy ý cười đùa, còn có... bây giờ, lời nói ngang ngược cùng với ánh mắt kiệt ngạo bất tuân²... Rốt cuộc cái nào mới thật sự là nàng?
Cần Du nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, cười lớn, tựa hồ trở về dáng vẻ nghịch ngợm cười đùa như ngày trước, giống như vừa rồi chỉ là cố ý trêu chọc hắn vậy.
"Sư huynh, con người thật của ta rất đáng sợ, không phải đã sớm nói với ngươi hay sao?"
Nàng nhìn thẳng Bồ Dạ, nhẹ nhàng nói."]
_______________________
²Kiệt ngạo bất tuân:桀骜不驯 – kiệt ngao bất tuần.
Kiệt: hung hăng; ngao: ngựa chưa được thuần hoá, sánh với ngạo mạn kiêu căng. Tính tình hung hăng cường bạo không biết phục tùng.
Trong đó:
[桀] (HV: kiệt) Nghĩa chính là vua Kiệt, nghĩa bổ sung là kiệt trong kiệt xuất.
[骜] (HV: ngao) Nghĩa chính là chỉ ngựa bất kham, nghĩa bổ sung là ngạo trong cao ngạo.
Xuất phát từ điển tích về con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người tài giỏi quật cường như mãnh mã (ngựa khó thuần thường là ngựa cực tốt), có sức mạnh, tự lập tự cường, không ai sai khiến, kiềm hãm được. (nguồn: koiluvsuju.wordpress.com)
______________________________________
Bồ Tử Hạo vừa mới cập nhật chương mới xong, khu bình luận liền nổ.
[Hủy diệt xe lăn: Văn phong truyện của bạn vô cùng không thích hợp để viết thể loại nam tần lưới văn³, nếu không đổi nhân vật chính thì bộ này sẽ không thể cứu vãn được, tình tiết lên cao và tình cảm sướt mướt căn bản không phải cùng một phong cách.]
³Nam tần lưới văn: tiểu thuyết online dành cho con trai/phái nam đọc
[Hồng tinh: Tác giả không phải là nữ sinh đi viết nam tần chứ?! Có điều tình tiết cũng hay.]
[Tiểu Mã đạt điên cuồng: Đừng đổi vai chính nhaa! Mẹ nó, sư muội khả ái như vậy, lâu rồi mới thấy nữ chính có hồn như vậy trong nam tần võng văn]
[19384721: Nói đổi vai chính, cút! Loại ngựa văn* không não bên cạnh có đầy đủ các kiểu nhân vật chính não tàn luôn chào đón ngươi đấy!]
*ngựa văn: hiểu một cách khái quát chính là loại tiểu thuyết H H H hoàn toàn không hề có nội dung, chỉ có thịt thịt thịt everywhere
Bồ Tử Hạo không thèm quan tâm đến chuyện cãi nhau trên mạng ấy, dù sao nữ chính trong các tiểu thuyết hắn viết đều được khắc hoạ theo bóng dáng của "ai đó". Chẳng qua hắn chỉ dùng tiểu thuyết để bù đắp những thứ mà thực tại không thể có được, vì vậy cũng không quan tâm độc giả sẽ phản ứng như thế nào.
_________________________
Sở Du gần đây không được thuận lợi cho lắm, cô cũng không biết phải làm sao. Kỳ thi tháng gần kề, áp lực học tập ngày càng nặng, weibo lại xuất hiện rắc rối nhỏ. Người hâm mộ Dân Công Meo (tui đổi từ Miêu thành Meo, vì nghe có vẻ cưng hơn:"), mọi người hong muốn thì tui có thể đổi lại) ngày càng nhiều, lượng tương tác cũng rất tốt, dần dần có người bắt đầu chú ý. Sở Du cũng không biết vì sao mình lại xui xẻo như vậy, đột nhiên xuất hiện một đội thuỷ quân** ở dưới khung bình luận của cô bình luận ác ý, còn nhắn tin công kích cô đủ mọi thể loại.
**Thuỷ quân: người nhận tiền để "post comment" để bôi đen một ai đó hoặc làm cho một ai đó trở thành hot search trên Weibo, công dụng của thuỷ quân cơ bản là vậy, tuỳ theo mục đích của người thuê
[Chụp đèn màu đỏ: Mấy bài phê bình điện ảnh này đều như đồ chơi con nít. Như vậy mà có người tin? Loại này chỉ dùng để hù dọa người ngoài nghề thôi.]
[Trần mỗ nào đó: Không hiểu mọi người trên mạng bây giờ nghĩ gì, tài nghệ nghiệp dư như vậy mà cũng theo dõi hâm mộ, tất cả đều chỉ là mấy bộ điện ảnh kinh điển, không có phim mới, bởi vì không thể tự viết nên mới đi chép lại các bài phê bình nổi tiếng trước đó thôi.]
[Không hiển thị: Biên tập cắt ghép nhìn cái nào cũng như cái nào! Chỉ là tay gà mờ mà thôi]
[Tiểu Bạch mã er: Chắc chỉ là mua người hâm mộ thôi, lượng follow nhiều khi cũng giả không chừng, tui đoán cùng lắm là 200 fans thật.]
Sở Du thật sự không nói nên lời, cô cũng không biết ai mà nhàm chán như vậy, đột nhiên lại ác ý trên weibo của cô. Bọn họ mõi ngày đều sao chép mấy bình luận tương tự như vậy, bỏ vào từng bài post, còn nhắn riêng các tin nhắn thô tục. Fans của Dân Công Meo đương nhiên không ưa những thành phần hắc ám này, mỗi ngày đều đấu đến long trời lở đất.
[Tiểu khả ái nhà Tần sinh: Nói đi, cái này là chỗ kinh doanh điện ảnh nào làm trò quỷ? Không ưa nhìn Miêu nhà ta đỏ đúng không, nổi ác tâm a~]
[Đèn đèn đặng đặng: Có vài người, thích xem thì xem, không xem thì cút.]
[Sắc hồng của hoa: Nói Dân Công Meo viết không ra được phê bình điện ảnh hay, làm ơn mò lên lại bài post đầu tiên được không? Không biết Miêu là vì bài phê bình Kim Giáp mà nổi sao?
[Cười ra tiếng hắc hắc hắc hắc hắc: Đầu năm nay, lần chuyển gạch (như đã chú thích ở chương nào đó) nào của Dân Công cũng bị người công kích, đau lòng Miêu *doge*]
Sở Du cũng cảm thấy hết sức kỳ quái, cho đến bây giờ cô không hề mở rộng làm quảng cáo, gần đây cũng không viết phê bình điện ảnh mới. Theo lý, cô không xúc phạm lợi ích của người nào, làm sao hắc tử*** lại kéo tới nhiều như vậy?
***Hắc tử 黑子: Có rất nhiều nghĩa, thường thì ám chỉ những người dùng công nghệ cao để khoe khoang, nói khoác, thấy chuyện bất bình thì ra tay cứu giúp. Thường thì chọn những việc bản thân không đủ năng lực để làm nên thường bị mọi người khinh thường. Nói nôm na là anh hùng bàm phím, ném đá giấu tay,...
Đôi lời tâm sự...
Mấy hôm nay bận ôn thi nên không thể tập trung ra chương đúng hạn cho mọi người, những ngày sắp đến trong tuần này cũng không thể ra chương được. Mong mọi người thông cảm.
À, đọc xong đừng quên vote và để lại bình luận để ủng hộ editor nha. (๑・ω-)~♥"
Còn nữa, truyện được edit bởi êm - Trà Xanh Kem Sữa, và hiện tại chỉ đăng duy nhất trên wattpad. Ai muốn mang đi thì vui lòng báo trước một tiếng và để nguồn đầy đủ.
Truyện sẽ không drop, đây là lời hứa danh dự, có điều quá trình hoàn thành sẽ hơi lâu vì êm vừa edit, vừa beta.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! ٩(๛ ˘ ³˘)۶♥
_______________________________
Sau khi về nhà, đầu tiên, Sở Du đem các cảnh quay thực tế sắp xếp sửa sang lại, sau đó mới bắt tay vào biên tập. Nếu cô muốn lấy tiền của Bạch Thanh thì đương nhiên phải làm cho thật tốt. Sở Du lựa những cảnh có thể dùng ra, bắt đầu cắt thô, sau đó mới từng chút từng chút biên tập tỉ mỉ lại.
Cắt thô là đem các cảnh quay sắp xếp lại theo thứ tự, làm ra bản mẫu đầu tiên; cắt tỉ mỉ thì là điều chỉnh dựa theo bản mẫu đó, làm ra bản hoàn chỉnh.
Các video trên weibo của cô trước đây đa số nội dung đều là các bộ phim điện ảnh nổi tiếng, mỗi một ống kính cơ bản đều là tâm huyết của cả đoàn phim, từ bố trí cảnh quay, ánh đèn, máy quay,... đều là xuất sắc nhất. Tài liệu thực tế Bạch Thanh đưa cho cô so ra tất nhiên sẽ không sánh được, rất nhiều cảnh quay đều cần hậu kỳ chỉnh sửa mới có thể sử dụng, cho nên độ khó thăng cấp.
Sở Du làm việc liên tục mấy tiếng đồng hồ, dụi mắt một cái, nhẩm tính qua lại đại khái cuối tuần có thể giao sản phẩm rồi! Nghĩ vậy, cô cũng không vội, bình tĩnh đem bài tập cuối tuần làm xong.
Cô khổ sở làm tập, nội tâm hết sức bi phẫn, rốt cuộc làm sao trước kia cô có thể chịu đựng nổi giai đoạn này nhỉ?! Sở Du cố gắng hít thở thật sâu, bình tĩnh đọc mỗi một hàng chữ, mặc dù cô đã từng đậu đại học một lần, nhưng mà qua nhiều năm như vậy, kiến thức đã sớm quên sạch sẽ. (vừa ròi tui cũng mới thi xong, vừa ra khỏi phòng thi liền quên sạch sành sanh:"<)
Ở trường mỗi tháng sẽ tổ chức thi một lần, vào hai ngày không có tiết học. Thi tháng gần tới nơi rồi, thành tích của Sở Du cũng không thể quá khó coi được. Cô cũng muốn nhân cơ hội này xem thử một chút IQ của mình đến đâu.
Sở Du ngược lại không nghĩ đến, trước kỳ thi sẽ xảy ra một vài chuyện không lớn không nhỏ.
_____________________
"Này, cậu tên gì?"
Sở Du có chút sững sờ, lướt qua hành lang không một bóng người, cuối cùng chỉ chỉ mình, chần chờ nói, "Cậu gọi tôi?"
Ngô Khắc gật đầu một cái, đi tới, làn da ngăm đen, tóc hình như vừa mới cắt, hơi ngắn. Hắn mở miệng nói "Cậu cùng lớp với Bồ Tử Hạo?"
Sở Du thấy người trước mặt hơi quen mắt, một lát sau mới nhớ ra, đây chính là nam sinh khoa Lý đã đập trúng bóng vào đầu mình. Cô bây giờ hết đau, Ngô Khắc lại vừa mới cắt tóc ngắn, nhất thời cũng không nhân ra được. Sở Du nhìn đối phương hỏi ngược lại, "Có chuyện gì không?"
Ngô Khắc cau mày, dáng vẻ không kiên nhẫn "Cậu trả lời trước, cậu tên gì?"
Sở Du nhìn bộ dạng không khách khí của hắn, nhíu mày, trầm mặc chuẩn bị rời đi.
Ngô Khắc bước một bước dài xông lên phía trước, chặn đường "Hỏi cậu sao không trả lời!"
Sở Du dừng lại, đứng tại chỗ. Ngô Khắc cho là cô ngoan ngoãn nghe lời, mới đứng im bất động. Hắn vừa muốn mở miệng truy hỏi, liền nghe thấy tiếng nói trung khí mười phần của Chủ nhiệm¹, "Ngô Khắc! Em đứng trước cửa lớp khoa Văn làm gì vậy! Muốn gây chuyện hả! Em tới đây cho tôi!"
¹Chủ nhiệm ở đây theo như bản thân hình dung thì giống như kiểu của thầy Phan chủ nhiệm trong "Điều tuyệt vời nhất của chúng ta" và "Xin chào ngày xưa ấy" vậy đó!
Ngô Khắc nghe được thanh âm này, giật mình, xoay người, quả nhiên là Chủ nhiệm đang đứng ở chỗ ngã rẽ. Trường đối với chuyện giữa các khoa chạy qua chạy lại rất nghiêm khắc, nghe nói là đề phòng yêu sớm, người khoa Lý như Ngô Khắc cứ lén lút thậm thụt trước cửa lớp khoa Văn, rõ ràng không có ý gì tốt lành.
Ngô Khắc trước mặt Sở Du tương đối cương quyết, nhưng mà đứng trước mặt giáo viên thì trở nên yếu đuối, "Cô, em không làm gì... Đang định đi..."
"Em tới đây cho tôi! Nhanh lên!" Chủ nhiệm đối với câu giải thích của hắn hoàn toàn không tin tưởng, cô (chủ nhiệm) đã sớm muốn tìm Ngô Khắc nói chuyện một lần.
Ngô Khắc bất đắc dĩ, chậm chạp đi tới, không cam lòng trợn mắt nhìn Sở Du một cái.
Sở Du nhếch mi, cô cũng không nghĩ tới Chủ nhiệm sẽ xuất hiện trùng hợp như vậy. Chủ nhiệm chính là một cô giáo dạy Chính trị, trí nhớ tương đối mạnh, dạy lớp nào cũng có thể nhớ tên từng người trong lớp đó, thậm chí còn có thể "nhìn mặt đọc tên" (giáo viên như vậy là khỏi chuồn học, khỏi điểm danh hộ luôn =))))
Vị giáo viên này mạnh mẽ vang dội, thái độ cương quyết, kỷ luật nghiêm ngặt nhất, bình thường luôn nhìn chằm chằm vào loại học sinh như Ngô Khắc, Bồ Tử Hạo. Nam sinh thích quậy phá khi nghe tiếng cô ấy đều sợ đến kinh hồn táng đảm.
Ngô Khắc bị Chủ nhiệm bắt đi, Sở Du liền trở về lớp học. Cũng không lâu lắm, Bồ Tử Hạo như một cơn gió chạy vào, ngồi xuống chỗ của mình. Hai người là bạn cùng bàn, chỉ cách một lối đi, Bồ Tử Hạo trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói với Sở Du "Sau này cậu không cần phải để ý đến Ngô Khắc."
Sở Du nghe vậy ngẩng đầu, đột nhiên phản ứng lại "Cậu vừa mới nói cho Chủ nhiệm?" Cô còn đang nghi ngờ Chủ nhiệm làm sao đến đúng lúc vậy, dạo này cô ấy luôn ngây ngô trong phòng làm việc.
Bồ Tử Hạo trợn to hai mắt, hơi tức giận "Tôi không có mách lẻo, tôi mà loại người đó sao!" Lông mày dựng lên, tựa hồ vì lời nói của Sở Du mà hết sức không vui.
Sở Du thấy hắn hình như hơi tức giận, vừa định trấn an mấy câu liền nghe Bồ Tử Hạo oai phong lẫm liệt cường điệu nói "Tôi đây chính là báo cáo tình hình học tập của bạn học, giúp thầy cô dùng biện pháp hướng dẫn tốt hơn với hắn." (hay cho mấy chữ "giúp thầy giúp bạn" (¬_¬))
Sở Du "..."...cạn lời...
Bồ Tử Hạo nhìn dáng vẻ im lặng của Sở Du, hơi hơi tự đắc, cười lên, ánh mắt sáng ngời. Trời đất giao mùa, thời tiết dần dần ấm lên, hắn mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, càng lộ ra da thịt trắng noãn, lúc hất cằm lên còn có thể thấy được đường cong tuyệt mỹ của gương mặt. Bộ dáng của thiếu niên đặc biệt tùy ý cũng khoe khoang, cười lên khiến cho người khác cảm giác rạng rỡ như ánh dương.
Sở Du rất lâu đã không thấy nụ cười tinh khiết và trẻ con như vậy, sững sốt hai giây, mới chậm rãi nói, "Hôm nay cậu khá đẹp trai đấy."
Bồ Tử Hạo trong nháy mắt cứng ngắc, nội tâm điên cuồng, đồng thời cũng cố gắng khống chế biểu tình của mình, giả bộ thật tự nhiên, nhàn nhạt nói, "Thật à?"
Sở Du gật đầu một cái, cô chính là thật lòng cảm thấy như vậy, lại cúi xuống làm tiếp chuyện của mình.
Bồ Tử Hạo ngoài mặt vờ như không đếm xỉa tới, thế nhưng trong nội tâm cứ thế mà mừng như điên, một lát sau lại có chút buồn bã mất mát. Đứa nhỏ trong lòng bắt đầu lo được lo mất, không lẽ chỉ có hôm nay đẹp? Hắn nhìn Sở Du đang chuyên tâm dồn chí học tập, có chút không cam lòng, cố ý kéo sách của cô ra.
Sở Du chỉ coi như hắn lại bắt đầu ngây thơ đùa dai, chỉ nhẹ nhàng nói, "Đừng làm rộn."
Bồ Tử Hạo buông tay ra, trang sách lướt qua tuột khỏi tay.
Sở Du không biết câu khen ngợi của mình đã khơi từng gợn sóng trong lòng Bồ Tử Hạo.
_____________________________
["Người nọ mặc áo đỏ, đứng trên vách núi, đưa lưng về phía Bồ Dạ, mắt nhìn xuống chân núi biển cây. Bồ Dạ lẳng lặng đứng ở sau lưng nàng, không đành lòng quấy rầy. Cẩn Du quay đầy lại, mởi biết Bồ Dạ đứng ở sau lưng mình từ lúc nào, cười nói, "Sư huynh, đến sao không lên tiếng?"
Bồ Dạ yên lặng không nói.
Cẩn Du có chút nghi ngờ, "Xảy ra chuyện gì sao?"
Bồ Dạ nhớ đến biểu tình ngưng trọng của các vị trưởng lão, môi giật giật, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng, chỉ nhẹ nhàng nói "Không có gì."
Gió núi thổi qua, rừng cây xào xạt. Cẩn Du nheo mắt lại, phát ra tiếng cười giòn giã, "Sư huynh, ngươi mỗi lần trong lòng nghĩ cái gì đều thể hiện ở trên mặt, căn bản không thể giấu được."
Bồ Dạ nghe được tiếng cười vui thích của nàng, nhưng trong lòng nặng trĩu, hắn nhìn về phía dưới núi, né tránh ánh mắt của Cẩn Du, "...Các vị trưởng lão nói muội trộm đi thần kiếm."
Cẩn Du nhếch mi, mỉm cười, "Sư huynh cảm thấy ta sẽ có ý niệm muốn trộm thần kiếm sao?"
"Sư muội đương nhiên sẽ không có lòng dạ tối tăm như vậy!" Bồ Dạ lời lẽ đanh thép, hắn tin chắc nàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, cho nên mới ở trước mặt các vị trưởng lão tranh thủ nói lý lẽ.
Cẩn Du tắt dần nụ cười, yên lặng không nói. Bồ Dạ không nghe được câu trả lời của nàng, ngẩng đầu lên mới phát hiện Cẩn Du không có bộ dạng cười đùa với hắn như ngày trước, trong lòng đột nhiên có chút bất an.
Thanh âm Cẩn Du bình tĩnh, "Su huynh nói sai rồi, ta cũng không phải không có ý nghĩ như vậy."
Bồ Dạ không nhịn được cau mày, bất an không nội tâm không ngừng truyền ra.
"Chẳng qua, ta đối với thanh kiếm kia không có hứng thú gì..." Nàng đi về phía Bồ Dạ, đưa tay đến ngực hắn hư (không) điểm một cái, nụ cười hài hước, ánh mắt ý vị thâm trường (ý tứ hàm xúc), "... Ta muốn trộm chính là thứ khác."
Bồ Dạ nội tâm cuồng loạn, khẩn trương đến nỗi lòng bàn cũng chảy mồ hôi, hắn đột nhiên ý thức được, mình chưa bao giờ nhìn thấu được nàng. Trước mặt trưởng bối an tĩnh giữ lễ, bình thường ở trước mặt hắn tùy ý cười đùa, còn có... bây giờ, lời nói ngang ngược cùng với ánh mắt kiệt ngạo bất tuân²... Rốt cuộc cái nào mới thật sự là nàng?
Cần Du nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, cười lớn, tựa hồ trở về dáng vẻ nghịch ngợm cười đùa như ngày trước, giống như vừa rồi chỉ là cố ý trêu chọc hắn vậy.
"Sư huynh, con người thật của ta rất đáng sợ, không phải đã sớm nói với ngươi hay sao?"
Nàng nhìn thẳng Bồ Dạ, nhẹ nhàng nói."]
_______________________
²Kiệt ngạo bất tuân:桀骜不驯 – kiệt ngao bất tuần.
Kiệt: hung hăng; ngao: ngựa chưa được thuần hoá, sánh với ngạo mạn kiêu căng. Tính tình hung hăng cường bạo không biết phục tùng.
Trong đó:
[桀] (HV: kiệt) Nghĩa chính là vua Kiệt, nghĩa bổ sung là kiệt trong kiệt xuất.
[骜] (HV: ngao) Nghĩa chính là chỉ ngựa bất kham, nghĩa bổ sung là ngạo trong cao ngạo.
Xuất phát từ điển tích về con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người tài giỏi quật cường như mãnh mã (ngựa khó thuần thường là ngựa cực tốt), có sức mạnh, tự lập tự cường, không ai sai khiến, kiềm hãm được. (nguồn: koiluvsuju.wordpress.com)
______________________________________
Bồ Tử Hạo vừa mới cập nhật chương mới xong, khu bình luận liền nổ.
[Hủy diệt xe lăn: Văn phong truyện của bạn vô cùng không thích hợp để viết thể loại nam tần lưới văn³, nếu không đổi nhân vật chính thì bộ này sẽ không thể cứu vãn được, tình tiết lên cao và tình cảm sướt mướt căn bản không phải cùng một phong cách.]
³Nam tần lưới văn: tiểu thuyết online dành cho con trai/phái nam đọc
[Hồng tinh: Tác giả không phải là nữ sinh đi viết nam tần chứ?! Có điều tình tiết cũng hay.]
[Tiểu Mã đạt điên cuồng: Đừng đổi vai chính nhaa! Mẹ nó, sư muội khả ái như vậy, lâu rồi mới thấy nữ chính có hồn như vậy trong nam tần võng văn]
[19384721: Nói đổi vai chính, cút! Loại ngựa văn* không não bên cạnh có đầy đủ các kiểu nhân vật chính não tàn luôn chào đón ngươi đấy!]
*ngựa văn: hiểu một cách khái quát chính là loại tiểu thuyết H H H hoàn toàn không hề có nội dung, chỉ có thịt thịt thịt everywhere
Bồ Tử Hạo không thèm quan tâm đến chuyện cãi nhau trên mạng ấy, dù sao nữ chính trong các tiểu thuyết hắn viết đều được khắc hoạ theo bóng dáng của "ai đó". Chẳng qua hắn chỉ dùng tiểu thuyết để bù đắp những thứ mà thực tại không thể có được, vì vậy cũng không quan tâm độc giả sẽ phản ứng như thế nào.
_________________________
Sở Du gần đây không được thuận lợi cho lắm, cô cũng không biết phải làm sao. Kỳ thi tháng gần kề, áp lực học tập ngày càng nặng, weibo lại xuất hiện rắc rối nhỏ. Người hâm mộ Dân Công Meo (tui đổi từ Miêu thành Meo, vì nghe có vẻ cưng hơn:"), mọi người hong muốn thì tui có thể đổi lại) ngày càng nhiều, lượng tương tác cũng rất tốt, dần dần có người bắt đầu chú ý. Sở Du cũng không biết vì sao mình lại xui xẻo như vậy, đột nhiên xuất hiện một đội thuỷ quân** ở dưới khung bình luận của cô bình luận ác ý, còn nhắn tin công kích cô đủ mọi thể loại.
**Thuỷ quân: người nhận tiền để "post comment" để bôi đen một ai đó hoặc làm cho một ai đó trở thành hot search trên Weibo, công dụng của thuỷ quân cơ bản là vậy, tuỳ theo mục đích của người thuê
[Chụp đèn màu đỏ: Mấy bài phê bình điện ảnh này đều như đồ chơi con nít. Như vậy mà có người tin? Loại này chỉ dùng để hù dọa người ngoài nghề thôi.]
[Trần mỗ nào đó: Không hiểu mọi người trên mạng bây giờ nghĩ gì, tài nghệ nghiệp dư như vậy mà cũng theo dõi hâm mộ, tất cả đều chỉ là mấy bộ điện ảnh kinh điển, không có phim mới, bởi vì không thể tự viết nên mới đi chép lại các bài phê bình nổi tiếng trước đó thôi.]
[Không hiển thị: Biên tập cắt ghép nhìn cái nào cũng như cái nào! Chỉ là tay gà mờ mà thôi]
[Tiểu Bạch mã er: Chắc chỉ là mua người hâm mộ thôi, lượng follow nhiều khi cũng giả không chừng, tui đoán cùng lắm là 200 fans thật.]
Sở Du thật sự không nói nên lời, cô cũng không biết ai mà nhàm chán như vậy, đột nhiên lại ác ý trên weibo của cô. Bọn họ mõi ngày đều sao chép mấy bình luận tương tự như vậy, bỏ vào từng bài post, còn nhắn riêng các tin nhắn thô tục. Fans của Dân Công Meo đương nhiên không ưa những thành phần hắc ám này, mỗi ngày đều đấu đến long trời lở đất.
[Tiểu khả ái nhà Tần sinh: Nói đi, cái này là chỗ kinh doanh điện ảnh nào làm trò quỷ? Không ưa nhìn Miêu nhà ta đỏ đúng không, nổi ác tâm a~]
[Đèn đèn đặng đặng: Có vài người, thích xem thì xem, không xem thì cút.]
[Sắc hồng của hoa: Nói Dân Công Meo viết không ra được phê bình điện ảnh hay, làm ơn mò lên lại bài post đầu tiên được không? Không biết Miêu là vì bài phê bình Kim Giáp mà nổi sao?
[Cười ra tiếng hắc hắc hắc hắc hắc: Đầu năm nay, lần chuyển gạch (như đã chú thích ở chương nào đó) nào của Dân Công cũng bị người công kích, đau lòng Miêu *doge*]
Sở Du cũng cảm thấy hết sức kỳ quái, cho đến bây giờ cô không hề mở rộng làm quảng cáo, gần đây cũng không viết phê bình điện ảnh mới. Theo lý, cô không xúc phạm lợi ích của người nào, làm sao hắc tử*** lại kéo tới nhiều như vậy?
***Hắc tử 黑子: Có rất nhiều nghĩa, thường thì ám chỉ những người dùng công nghệ cao để khoe khoang, nói khoác, thấy chuyện bất bình thì ra tay cứu giúp. Thường thì chọn những việc bản thân không đủ năng lực để làm nên thường bị mọi người khinh thường. Nói nôm na là anh hùng bàm phím, ném đá giấu tay,...
Tác giả :
Giang Nguyệt Niên Niên