Sống Lại Gặp Gã Thần Kinh
Chương 8: Làm sao theo đuổi
Tuy Cố Diễn không có phản ứng gì, nhưng cậu tin Trình Nguyên, cậu biết rõ nếu Trình Nguyên nói “quen biết" tự nhiên không phải dạng “quen biết" thông thường, mà Lưu Giác thích nhất là chơi mấy ngôi sao trẻ trung xinh đẹp, nghĩ cũng hợp lý.
Nhiễm Thiên ngồi bên cạnh im lặng nghe hai người đối thoại, trực giác phụ nữ cho cô thấy rõ tâm tư của Trình Nguyên ngay từ lần đầu tiên gặp, vị trí Trình Nguyên bỗng thấp xuống một bậc trong lòng cô.
Lúc này, buổi biễu diễn đã bắt đầu.
Nhưng ba người chẳng còn tâm trạng nào thưởng thức, ánh mắt Trình Nguyên sáng quắc nhìn Cố Diễn, ánh mắt Nhiễm Thiên thì đảo quanh trên người Cố Diễn và Trình Nguyên, còn Cố Diễn, cậu vốn không hề quan tâm Hàn Gia, hai bên còn bị bốn con mắt xoáy sâu vào mình như thiêu đốt, suýt nữa đâm thủng mấy lỗ trên người, còn lòng trí đâu mà xem ca nhạc nữa!
Buổi trình diễn kéo dài 2 giờ cứ thế kết thúc, Trình Nguyên như con chó ngoắt ngoắt cái đuôi, nhìn Cố Diễn lấy lòng, “Cố Diễn, tôi đưa em về nhà được không?"
“Không được." Cố Diễn coi Trình Nguyên như không khí, đứng dậy quay đi với Nhiễm Thiên.
Biểu cảm Trình Nguyên hết sức âm u, cái nhìn như dao cắt quăng về phía Nhiễm Thiên.
“Nguyên thiếu, muốn đi Noãn Dạ với bọn em không?" Lưu Giác lại tìm đường chết, lon ton đến trước mặt Trình Nguyên hỏi.
Trình Nguyên ngẩn người vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ lại tình sử phong lưu của Lưu Giác, không chừng có thể học hỏi một ít kinh nghiệm theo đuổi trai từ người này, hắn liền đáp ứng Lưu Giác đang ngớ ra, nhóm người cùng nhau đến Noãn Dạ vui chơi.
***
Trình Nguyên quặm mặt đẩy mấy cô gái đang đu bám mình ra, đám nữ sợ sệt bèn lui về một bên, bị sát khí tỏa ra trong người Trình Nguyên khiến cho không dám manh động nữa, họ đành phải nhìn Lưu Giác với ánh mắt cầu cứu.
“Ha ha." Lưu Giác gượng cười hai tiếng, bước ra hòa giải, “Mấy người các cô nhiệt tình như thế làm gì? Ai không biết còn tưởng các cô định ăn tươi nuốt sống Nguyên thiếu đây, được rồi được rồi, lui ra đi."
Những người phụ nữ như được trút gánh nặng, nối đuôi nhau đi hết.
“Lưu Giác, tao cần mày chỉ bảo một vấn đề." Trình Nguyên nghiêm túc.
Lưu Giác ngây dại, lập tức ngưng tìm đường chết mà nghiêm trang hẳn lên, đây là lần đầu tiên Nguyên thiếu dùng từ ‘xin chỉ bảo’ đối với gã, đắn đo một hồi, Lưu Giác nói, “Nguyên thiếu, ngài cứ hỏi, em nhất định biết gì nói nấy…"
“Mày theo đuổi người ta như thế nào?" Trình Nguyên thiếu kiên nhẫn cắt đứt câu nói của Lưu Giác, hỏi thẳng.
“A đù…" Nghe vấn đề của Trình Nguyên xong, Lưu Giác cảm thấy não mình như nghẽn mạch, tay vịn lên quai hàm bắt đầu trầm tư.
Trình Nguyên cũng không vội, hắn lẳng lặng ngồi bên chờ câu trả lời của Lưu Giác.
Lông mày Lưu Giác càng nhíu chặt lại.
Sau một lúc lâu, thiên thần nhỏ Lưu Giác nói, “Nguyên thiếu, chỉ cần em tỏ ra có hứng thú với cậu ta (cô ta), thì đám ấy tự nhiên sẽ bám riết lấy em."
“…" Trình Nguyên kìm nén kích động muốn nghiền chết Lưu Giác, mặt âm trầm ra khỏi phòng.
Thiên thần Lưu Giác yên lặng lau nước mắt, có sức hấp dẫn to lớn quá cũng là sai mà…
Trình Nguyên rời phòng, không hề quan tâm đến đám người đang có mục đích dựa hơi hắn, ra khỏi Noãn Dạ.
Hắn buồn bực châm điếu thuốc, bây giờ nhớ lại hành động ngu xuẩn vừa rồi của hắn mà muốn đập đầu, rốt cục mình bị cái gì dính vào mắt? Mới cho rằng tên Lưu Giác kia có kinh nghiệm biết cách theo đuổi một người
“Kh ô ng bi ế t r ố t c ụ c t ô i c ó vinh h ạ nh g ì, c ó th ể khi ế n Nguy ê n thi ế u gia lu ô n nh ớ m ã i kh ô ng qu ê n?" Trình Nguyên vẫn luôn nhớ câu hỏi lúc trước của chàng trai, hắn không phải không trả lời, mà là chẳng biết nên đáp thế nào.
Vì trong mắt Cố Diễn, hắn là chính mình, không phải con trai độc nhất của Trình gia với thanh danh hiển hách ở Yển Đô, chỉ là bản thân hắn?
Vì Cố Diễn không sợ hắn như những người khác, cậu là người duy nhất ngoài cha hắn dám ra lệnh cho hắn?
Vì Cố Diễn có một loại hấp dẫn đặc biệt, như thuốc phiện, một khi hít phải sẽ rơi vào nghiện ngập không cách chi thoát khỏi?
Đùa, đây đâu phải phim truyền hình dài tập 8 giờ tối, Trình Nguyên sao có thể vì chút nguyên nhân máu chó này mà đối với Cố Diễn nhớ mãi không quên.
Trên thực tế, ngay cả chính bản thân Trình Nguyên cũng không biết tại sao bị Cố Diễn hấp dẫn, chỉ biết từ khi gặp Cố Diễn, con tim trầm tĩnh bấy lâu của hắn đã bắt đầu rục rịch.
A, cũng thật giống phim truyền hình rồi.
Hút hết một gói thuốc, buồn bực của Trình Nguyên mới thuyên giảm đi đôi chút, hắn bước lên xe, để lại đầy tàn thuốc trên mặt đất rồi rồ ga chạy đi.
Mà bên kia, thiên thần nhỏ Lưu Giác đẩy ra cô gái trong ngực, tiếp tục tìm đường chết — lên mạng search một đống “Phương pháp cưa đổ trai (gái) đẹp" “Làm thế nào chinh phục một chàng trai (cô gái)" “Chiến thuật cua trai (gái)" tải về nén lại thành một file “Tổng hợp các bí kíp theo đuổi người yêu" rồi gửi cho Trình Nguyên.
Lưu Giác, làm sao không hiểu đạo lý ‘không tìm đường chết sẽ không phải chết’?
Lý đại thiếu nói, cái sự tìm đường chết này không liên quan gì đến gã.
Trình Nguyên thấy file “Tổng hợp các bí kíp theo đuổi người yêu" Lưu Giác gửi thì ngẩn người, lập tức giật giật môi, bình tĩnh tự tháo cởi áp lực, rót cho mình một ly cà phê sau đó bắt đầu nghiền ngẫm đọc trắng đêm.
À này, Trình Nguyên, vì thế đây chính là nguyên nhân ngăn trở con đường cua trai của anh trong tương lai sao?
Sau khi Trình Nguyên thức suốt đêm đọc nát bí tịch Lưu Giác gởi đến, hắn nhận thấy tất cả đều vô dụng, chính vì EQ Trình Nguyên quá thấp, không tin vào những bí kíp trong đống kia, ai tin được, ngu ngốc mới tin.
Sự thực chứng minh, về sau có tên ngốc đã tin.
Sau đó, thiên thần nhỏ Lưu Giác cũng thức trắng đêm nghiền ngẫm mấy bí kíp cua trai kia, nhận ra đúng là ích lợi không nhỏ, Trình Nguyên thấy vô dụng do hắn không phân biệt tốt xấu, để chứng minh điều đó, thiên thần nhỏ Lưu Giác quyết định bán đống bí kíp cho Đoạn Dịch – một người bạn khác đang mang tâm trạng tương tự với Trình Nguyên, Đoạn Dịch EQ thấp đến âm càng tin là thật, với nỗ lực không ngừng cuối cùng Đoạn Dịch ôm mỹ nhân về một cách thành công, coi như xác nhận những gì Lưu Giác nghiên cứu là đúng, có điều… những chướng ngại trong quá trình thực hiện, e chỉ có người trong cuộc như Đoạn Dịch mới hiểu rõ, chuyện này để nói sau.
***
7 giờ tối, Trình Nguyên cưỡi con xe thể thao thời thượng phi đến Black, vừa vuốt vuốt tóc vừa bước xuống xe.
Những cô gái tiếp khách đã quen với phong độ nhanh nhẹn của Nguyên thiếu, Trình Nguyên vò vò tóc không để ý, bước đến trước cửa kính, hắn bắt đầu chỉnh lại dáng dấp dung nhan, xới tóc cho hơi rối một chút, dìm bớt vẻ khổ não trên mặt đi, đổi lại gương mặt không hề có cảm xúc, trong nháy mắt khôi phục thần thái phiên phiên bấy lâu.
Những cô gái tiếp khách trông thấy đôi mắt đen thăm thẳm của Trình Nguyên thì cúi đầu dồn dập, không dám thở mạnh.
Trình Nguyên vốn chẳng quan tâm các cô, hắn bước nhanh đến quầy tiếp tân bảo gọi Cố Diễn đến phòng ngăn.
Cố Diễn cảm thấy Trình Nguyên trở nên kỳ quái, được rồi, hắn vẫn luôn kỳ quái, chỉ là hôm nay đặc biệt kỳ quái hơn, cứ nhìn mình chằm chằm, Cố Diễn sờ sờ mặt không biết có dính bẩn không…
Chẳng thèm để ý đến biến động của đối phương, Cố Diễn như lệ thường máy móc hỏi Trình Nguyên, “Anh muốn gọi món gì không?"
Nhiễm Thiên ngồi bên cạnh im lặng nghe hai người đối thoại, trực giác phụ nữ cho cô thấy rõ tâm tư của Trình Nguyên ngay từ lần đầu tiên gặp, vị trí Trình Nguyên bỗng thấp xuống một bậc trong lòng cô.
Lúc này, buổi biễu diễn đã bắt đầu.
Nhưng ba người chẳng còn tâm trạng nào thưởng thức, ánh mắt Trình Nguyên sáng quắc nhìn Cố Diễn, ánh mắt Nhiễm Thiên thì đảo quanh trên người Cố Diễn và Trình Nguyên, còn Cố Diễn, cậu vốn không hề quan tâm Hàn Gia, hai bên còn bị bốn con mắt xoáy sâu vào mình như thiêu đốt, suýt nữa đâm thủng mấy lỗ trên người, còn lòng trí đâu mà xem ca nhạc nữa!
Buổi trình diễn kéo dài 2 giờ cứ thế kết thúc, Trình Nguyên như con chó ngoắt ngoắt cái đuôi, nhìn Cố Diễn lấy lòng, “Cố Diễn, tôi đưa em về nhà được không?"
“Không được." Cố Diễn coi Trình Nguyên như không khí, đứng dậy quay đi với Nhiễm Thiên.
Biểu cảm Trình Nguyên hết sức âm u, cái nhìn như dao cắt quăng về phía Nhiễm Thiên.
“Nguyên thiếu, muốn đi Noãn Dạ với bọn em không?" Lưu Giác lại tìm đường chết, lon ton đến trước mặt Trình Nguyên hỏi.
Trình Nguyên ngẩn người vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ lại tình sử phong lưu của Lưu Giác, không chừng có thể học hỏi một ít kinh nghiệm theo đuổi trai từ người này, hắn liền đáp ứng Lưu Giác đang ngớ ra, nhóm người cùng nhau đến Noãn Dạ vui chơi.
***
Trình Nguyên quặm mặt đẩy mấy cô gái đang đu bám mình ra, đám nữ sợ sệt bèn lui về một bên, bị sát khí tỏa ra trong người Trình Nguyên khiến cho không dám manh động nữa, họ đành phải nhìn Lưu Giác với ánh mắt cầu cứu.
“Ha ha." Lưu Giác gượng cười hai tiếng, bước ra hòa giải, “Mấy người các cô nhiệt tình như thế làm gì? Ai không biết còn tưởng các cô định ăn tươi nuốt sống Nguyên thiếu đây, được rồi được rồi, lui ra đi."
Những người phụ nữ như được trút gánh nặng, nối đuôi nhau đi hết.
“Lưu Giác, tao cần mày chỉ bảo một vấn đề." Trình Nguyên nghiêm túc.
Lưu Giác ngây dại, lập tức ngưng tìm đường chết mà nghiêm trang hẳn lên, đây là lần đầu tiên Nguyên thiếu dùng từ ‘xin chỉ bảo’ đối với gã, đắn đo một hồi, Lưu Giác nói, “Nguyên thiếu, ngài cứ hỏi, em nhất định biết gì nói nấy…"
“Mày theo đuổi người ta như thế nào?" Trình Nguyên thiếu kiên nhẫn cắt đứt câu nói của Lưu Giác, hỏi thẳng.
“A đù…" Nghe vấn đề của Trình Nguyên xong, Lưu Giác cảm thấy não mình như nghẽn mạch, tay vịn lên quai hàm bắt đầu trầm tư.
Trình Nguyên cũng không vội, hắn lẳng lặng ngồi bên chờ câu trả lời của Lưu Giác.
Lông mày Lưu Giác càng nhíu chặt lại.
Sau một lúc lâu, thiên thần nhỏ Lưu Giác nói, “Nguyên thiếu, chỉ cần em tỏ ra có hứng thú với cậu ta (cô ta), thì đám ấy tự nhiên sẽ bám riết lấy em."
“…" Trình Nguyên kìm nén kích động muốn nghiền chết Lưu Giác, mặt âm trầm ra khỏi phòng.
Thiên thần Lưu Giác yên lặng lau nước mắt, có sức hấp dẫn to lớn quá cũng là sai mà…
Trình Nguyên rời phòng, không hề quan tâm đến đám người đang có mục đích dựa hơi hắn, ra khỏi Noãn Dạ.
Hắn buồn bực châm điếu thuốc, bây giờ nhớ lại hành động ngu xuẩn vừa rồi của hắn mà muốn đập đầu, rốt cục mình bị cái gì dính vào mắt? Mới cho rằng tên Lưu Giác kia có kinh nghiệm biết cách theo đuổi một người
“Kh ô ng bi ế t r ố t c ụ c t ô i c ó vinh h ạ nh g ì, c ó th ể khi ế n Nguy ê n thi ế u gia lu ô n nh ớ m ã i kh ô ng qu ê n?" Trình Nguyên vẫn luôn nhớ câu hỏi lúc trước của chàng trai, hắn không phải không trả lời, mà là chẳng biết nên đáp thế nào.
Vì trong mắt Cố Diễn, hắn là chính mình, không phải con trai độc nhất của Trình gia với thanh danh hiển hách ở Yển Đô, chỉ là bản thân hắn?
Vì Cố Diễn không sợ hắn như những người khác, cậu là người duy nhất ngoài cha hắn dám ra lệnh cho hắn?
Vì Cố Diễn có một loại hấp dẫn đặc biệt, như thuốc phiện, một khi hít phải sẽ rơi vào nghiện ngập không cách chi thoát khỏi?
Đùa, đây đâu phải phim truyền hình dài tập 8 giờ tối, Trình Nguyên sao có thể vì chút nguyên nhân máu chó này mà đối với Cố Diễn nhớ mãi không quên.
Trên thực tế, ngay cả chính bản thân Trình Nguyên cũng không biết tại sao bị Cố Diễn hấp dẫn, chỉ biết từ khi gặp Cố Diễn, con tim trầm tĩnh bấy lâu của hắn đã bắt đầu rục rịch.
A, cũng thật giống phim truyền hình rồi.
Hút hết một gói thuốc, buồn bực của Trình Nguyên mới thuyên giảm đi đôi chút, hắn bước lên xe, để lại đầy tàn thuốc trên mặt đất rồi rồ ga chạy đi.
Mà bên kia, thiên thần nhỏ Lưu Giác đẩy ra cô gái trong ngực, tiếp tục tìm đường chết — lên mạng search một đống “Phương pháp cưa đổ trai (gái) đẹp" “Làm thế nào chinh phục một chàng trai (cô gái)" “Chiến thuật cua trai (gái)" tải về nén lại thành một file “Tổng hợp các bí kíp theo đuổi người yêu" rồi gửi cho Trình Nguyên.
Lưu Giác, làm sao không hiểu đạo lý ‘không tìm đường chết sẽ không phải chết’?
Lý đại thiếu nói, cái sự tìm đường chết này không liên quan gì đến gã.
Trình Nguyên thấy file “Tổng hợp các bí kíp theo đuổi người yêu" Lưu Giác gửi thì ngẩn người, lập tức giật giật môi, bình tĩnh tự tháo cởi áp lực, rót cho mình một ly cà phê sau đó bắt đầu nghiền ngẫm đọc trắng đêm.
À này, Trình Nguyên, vì thế đây chính là nguyên nhân ngăn trở con đường cua trai của anh trong tương lai sao?
Sau khi Trình Nguyên thức suốt đêm đọc nát bí tịch Lưu Giác gởi đến, hắn nhận thấy tất cả đều vô dụng, chính vì EQ Trình Nguyên quá thấp, không tin vào những bí kíp trong đống kia, ai tin được, ngu ngốc mới tin.
Sự thực chứng minh, về sau có tên ngốc đã tin.
Sau đó, thiên thần nhỏ Lưu Giác cũng thức trắng đêm nghiền ngẫm mấy bí kíp cua trai kia, nhận ra đúng là ích lợi không nhỏ, Trình Nguyên thấy vô dụng do hắn không phân biệt tốt xấu, để chứng minh điều đó, thiên thần nhỏ Lưu Giác quyết định bán đống bí kíp cho Đoạn Dịch – một người bạn khác đang mang tâm trạng tương tự với Trình Nguyên, Đoạn Dịch EQ thấp đến âm càng tin là thật, với nỗ lực không ngừng cuối cùng Đoạn Dịch ôm mỹ nhân về một cách thành công, coi như xác nhận những gì Lưu Giác nghiên cứu là đúng, có điều… những chướng ngại trong quá trình thực hiện, e chỉ có người trong cuộc như Đoạn Dịch mới hiểu rõ, chuyện này để nói sau.
***
7 giờ tối, Trình Nguyên cưỡi con xe thể thao thời thượng phi đến Black, vừa vuốt vuốt tóc vừa bước xuống xe.
Những cô gái tiếp khách đã quen với phong độ nhanh nhẹn của Nguyên thiếu, Trình Nguyên vò vò tóc không để ý, bước đến trước cửa kính, hắn bắt đầu chỉnh lại dáng dấp dung nhan, xới tóc cho hơi rối một chút, dìm bớt vẻ khổ não trên mặt đi, đổi lại gương mặt không hề có cảm xúc, trong nháy mắt khôi phục thần thái phiên phiên bấy lâu.
Những cô gái tiếp khách trông thấy đôi mắt đen thăm thẳm của Trình Nguyên thì cúi đầu dồn dập, không dám thở mạnh.
Trình Nguyên vốn chẳng quan tâm các cô, hắn bước nhanh đến quầy tiếp tân bảo gọi Cố Diễn đến phòng ngăn.
Cố Diễn cảm thấy Trình Nguyên trở nên kỳ quái, được rồi, hắn vẫn luôn kỳ quái, chỉ là hôm nay đặc biệt kỳ quái hơn, cứ nhìn mình chằm chằm, Cố Diễn sờ sờ mặt không biết có dính bẩn không…
Chẳng thèm để ý đến biến động của đối phương, Cố Diễn như lệ thường máy móc hỏi Trình Nguyên, “Anh muốn gọi món gì không?"
Tác giả :
Manh Nhược Cường Đích Lạc Tương