Sống Lại Để Yêu Anh
Chương 10: Bới móc!
Edit: LinhNhi
Beta: Bắp
Ở một nơi mà Lý Hiểu Nhạc không nhìn thấy, Quý Duy Phó nở nụ cười rời đi. Hắn vì hành động khác thường của mình mà lắc đầu. Và rồi anh nghe thấy bạn học nói Lý Hiểu Nhạc bị giáo viên gọi lên văn phòng vì tấm ảnh trên website, trong lòng có chút lo lắng, cho nên liền tìm một lý do đi lên văn phòng, suy nghĩ tìm lý do giúp cô.
Nhưng không nghĩ rằng sẽ thấy một mặt khác của cô. Đối mặt với sự tức giận của thầy, lại dám cúi đầu nhận sai hóa giải nguy cơ, có thể co cũng có thể dãn.
Cứ như vậy cuộc sống sau này sẽ càng thú vị đây! Trong mắt Quý Duy Phó lóe lên tia chinh phục mà ngay cả anh cũng không phát hiện.
Chuông tan học buổi sáng vừa vang lên, Lý Hiểu Nhạc liền kéo Trịnh Hiểu Hiểu chạy như điên về phía phòng ăn, học cả buổi sáng, cô đã rất đói rồi. Chỉ thương Trịnh Hiểu Hiểu người nhỏ chân ngắn, bị kéo chạy xuống đã sớm thở hổn hển.
Lý Hiểu Nhạc muốn Trịnh Hiểu Hiểu đi giành bàn trước còn cô đi đến xếp hàng lấy cơm. Khó khăn lắm cô mới lấy được hai suất cơm đi về, đối diện có mấy người đi tới, người dẫn đầu là một cô nữ sinh có thân hình cường tráng, lúc đi qua Lý Hiểu Nhạc liền hung hăng va vào cô.
Lý Hiểu Nhạc không để ý nên bị va vào, cơm trong tay đổ hết vào người.
Nhìn cả người mình bị bẩn, Lý Hiểu Nhạc khẽ rủa một tiếng. Vừa định nói chuyện với bạn kia, nhưng không ngờ rằng người kia lại làm khó dễ trước.
“Xú nha đầu không có mắt hả!" Nữ sinh cường tráng đẩy Lý Hiểu Nhạc một cái, nét mặc hung dữ, đúng kiểu vừa ăn cắp vừa la làng.
Lý Hiểu Nhạc biết nữ sinh trước mặt này, là nữ côn đồ nổi danh trong trường –Triệu Na, thân hình cường tráng nhưng lại là con gái 100%, ngày thường kiếm niềm vui bằng việc khi dễ người.
Nhưng bây giờ Lý Hiểu Nhạc cũng không sợ cô, đã nhìn qua nhiều người nên cô rất dễ dàng nhìn rõ nữ sinh này chỉ cố làm ra vẻ
“Đúng vậy! Đúng là có ít người đi không có mắt, đường lớn rộng lại không đi, cố ý muốn đi lên vỉa hè đụng vào người đi bộ, đây không phải là có mắt không tròng thì là cái gì!" Nhìn Trịnh Hiểu Hiểu đang vội vàng đi đến hỏi cô có sao không, Lý Hiểu Nhạc lắc đầu, ngôn từ sắc bén nói.
Nghe ra được Lý Hiểu Nhạc đang châm chọc Triệu Na, xung quanh các bạn học cười ầm lên. Có mấy nam sinh không chút kiêng kỵ cười to. Ngày thường Triệu Na này quá mức phách lối, không đáng để thương.
“Con nhóc chết tiệt, mày đang mắng ai có mắt không tròng đấy?" Tiếng cười nhạo của các bạn học xung quanh làm cho Triệu Na thấy mất mặt, mà người gây ra điều này chính là nữ sinh trước mặt đang nhìn mình, Triệu Na vừa nói vừa vung tay định tát Lý Hiểu Nhạc, bởi vì tức giận mà cô dùng toàn lực, nếu như cái tát này đánh trúng khẳng định mặt của Lý Hiểu Nhạc sẽ lập tức sưng lên.
Đối mặt với bàn tay đang phi đến, theo bản năng Lý Hiểu Nhạc muốn tránh đi, cô cũng không ngu đến mức đứng yên cho người ta đánh. Thế nhưng có người so với động tác của cô còn nhanh hơn, cầm lấy tay Triệu Na.
Một đôi tay thon dài đẹp mắt khớp xương rõ ràng, vững vàng nắm được tay Triệu Na, tuy thân thể gầy yếu nhưng lại hàm chứa sức lực vô cùng to lớn, làm cho bàn tay của Triệu Na không thoát ra nổi, cũng không tiến lên được.
Sắc mặt Quý Duy Phó âm trầm nhìn Triệu Na, trong đôi mắt luôn ôn hòa nhưng lúc này lại chứa hàn quang. Khiến người khác khi nhìn thấy ánh mắt này của hắn không khỏi co rúm lại.
Hắn vừa vào phòng ăn liền nhìn thấy Lý Hiểu Nhạc đang cầm hai suất cơm cười rực rõ, nhưng mà lại thấy Triệu Na này rõ ràng đụng cô trước lại còn ác nhân cáo trạng trước, còn muốn động thủ đánh cô.
Một cỗ tức giận vọt thẳng lên đầu, hắn theo bản năng đi đến bảo vệ cô.
“Tiểu Phó…" Lý Hiểu Nhạc cảm động nói.
Người đứng trước mặt đang nắm cổ tay Triệu Na chính là Quý Duy Phó. Đôi môi mím chặt trên khuôn mặt ôn hòa thêm mấy phần lạnh lùng. Nhưng lại càng có hương vị đàn ông.
“Cô là đứa ngốc sao? Cứ đứng ngây ngốc như vậy để người ta ức hiếp?" Thấy bộ dáng cười đến không tim không phổi của Lý Hiểu Nhạc, Quý Duy Phó lạnh lùng quát lên.
Rốt cuộc cô có biết vừa rồi thiếu chút nữa đã bị đánh, nghĩ đến khuôn mặt trắng nõn của Lý Hiểu Nhạc lưu lại năm ngón tay, ánh mắt Quý Duy Phó nhìn Triệu Na càng lạnh hơn.
Triệu Na bị Quý Duy Phó nhìn như vậy trong lòng liền run sợ, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt của người nào đó sau lưng Quý Duy Phó liền như được tiếp thêm can đảm, lắp ba lắp bắp trả lời."Quý Duy Phó, đây, đây là chuyện của nữ sinh chúng tôi, cậu đừng nhúng tay!"
“Đúng là việc của nữ sinh tôi không nên nhúng tay!" Quý Duy Phó gật đầu một cái đồng ý. Triệu Na nghe thấy những lời này liền vui mừng, chỉ cần đuổi được tôn đại thần này đi… Ai ngờ Quý Duy Phó không để cô cao hứng quá lâu, liền nói tiếp: “Chẳng qua là cậu cảm thấy cậu có chỗ nào giống nữ sinh? “
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động, mọi người chỉ cảm thấy bây giờ đang là tháng sáu sao lại có cảm giác giá rét khắc nghiệt của mùa đông. Đây thực sự là học trưởng luôn ôn hòa với bạn học sao? Không giống lắm, không phải đã bị đổi chứ?
“Phì…" Lúc này tiếng cười của Lý Hiểu Nhạc lại phá lệ to lớn.
Cô cũng không ngờ rằng miệng lưỡi Quý Duy Phó lại độc như vậy, quá hợp khẩu vị cô rồi. Từ lúc sống lại cô phát hiện hiểu biết kiếp trước của mình về Quý Duy Phó chưa đủ sâu, cho nên kiếp này hắn liên tục làm cô ngạc nhiên mừng rỡ!
“Tiểu Phó, anh nói như thế không tốt lắm đâu. Mặc dù bạn ấy không giống nữ sinh lắm nhưng anh cũng không nên nói thẳng ra như vậy, sẽ làm tổn thương người ta nha." Lý Hiểu Nhạc che miệng khẽ cười nói.
Quý Duy Phó nhíu mày nhìn người nào đó chiếm được tiện nghi còn ra vẻ, thầm nghĩ cô gọi mình là Tiểu Phó càng ngày càng thuận miệng, không hề hỏi ý kiến của mình xem có đồng ý không.
Mà Lý Hiểu Nhạc ở một bên lại làm như không nhìn thấy ánh mắt kháng nghị của Quý Duy Phó, cô cảm thấy tên Tiểu Phó này rất thích hợp. Vừa chứng tỏ quan hệ thân thiết của hai người lại làm cho người ta cảm giác mờ ám.
Mà người vẫn đứng ở sau lưng Quý Duy Phó nhìn mọi chuyện vừa diễn ra, rốt cuộc nữ sinh này cũng không chịu nổi Quý Duy Phó và Lý Hiểu Nhạc đang liếc mắt đưa tình, tiến lên ôn nhu nói."Anh Duy Phó, anh mau buông Na Na ra đi! Chuyện này hai bên đều có lỗi, để cho hai cô ấy đồng thời xin lỗi lẫn nhau là được."
Beta: Bắp
Ở một nơi mà Lý Hiểu Nhạc không nhìn thấy, Quý Duy Phó nở nụ cười rời đi. Hắn vì hành động khác thường của mình mà lắc đầu. Và rồi anh nghe thấy bạn học nói Lý Hiểu Nhạc bị giáo viên gọi lên văn phòng vì tấm ảnh trên website, trong lòng có chút lo lắng, cho nên liền tìm một lý do đi lên văn phòng, suy nghĩ tìm lý do giúp cô.
Nhưng không nghĩ rằng sẽ thấy một mặt khác của cô. Đối mặt với sự tức giận của thầy, lại dám cúi đầu nhận sai hóa giải nguy cơ, có thể co cũng có thể dãn.
Cứ như vậy cuộc sống sau này sẽ càng thú vị đây! Trong mắt Quý Duy Phó lóe lên tia chinh phục mà ngay cả anh cũng không phát hiện.
Chuông tan học buổi sáng vừa vang lên, Lý Hiểu Nhạc liền kéo Trịnh Hiểu Hiểu chạy như điên về phía phòng ăn, học cả buổi sáng, cô đã rất đói rồi. Chỉ thương Trịnh Hiểu Hiểu người nhỏ chân ngắn, bị kéo chạy xuống đã sớm thở hổn hển.
Lý Hiểu Nhạc muốn Trịnh Hiểu Hiểu đi giành bàn trước còn cô đi đến xếp hàng lấy cơm. Khó khăn lắm cô mới lấy được hai suất cơm đi về, đối diện có mấy người đi tới, người dẫn đầu là một cô nữ sinh có thân hình cường tráng, lúc đi qua Lý Hiểu Nhạc liền hung hăng va vào cô.
Lý Hiểu Nhạc không để ý nên bị va vào, cơm trong tay đổ hết vào người.
Nhìn cả người mình bị bẩn, Lý Hiểu Nhạc khẽ rủa một tiếng. Vừa định nói chuyện với bạn kia, nhưng không ngờ rằng người kia lại làm khó dễ trước.
“Xú nha đầu không có mắt hả!" Nữ sinh cường tráng đẩy Lý Hiểu Nhạc một cái, nét mặc hung dữ, đúng kiểu vừa ăn cắp vừa la làng.
Lý Hiểu Nhạc biết nữ sinh trước mặt này, là nữ côn đồ nổi danh trong trường –Triệu Na, thân hình cường tráng nhưng lại là con gái 100%, ngày thường kiếm niềm vui bằng việc khi dễ người.
Nhưng bây giờ Lý Hiểu Nhạc cũng không sợ cô, đã nhìn qua nhiều người nên cô rất dễ dàng nhìn rõ nữ sinh này chỉ cố làm ra vẻ
“Đúng vậy! Đúng là có ít người đi không có mắt, đường lớn rộng lại không đi, cố ý muốn đi lên vỉa hè đụng vào người đi bộ, đây không phải là có mắt không tròng thì là cái gì!" Nhìn Trịnh Hiểu Hiểu đang vội vàng đi đến hỏi cô có sao không, Lý Hiểu Nhạc lắc đầu, ngôn từ sắc bén nói.
Nghe ra được Lý Hiểu Nhạc đang châm chọc Triệu Na, xung quanh các bạn học cười ầm lên. Có mấy nam sinh không chút kiêng kỵ cười to. Ngày thường Triệu Na này quá mức phách lối, không đáng để thương.
“Con nhóc chết tiệt, mày đang mắng ai có mắt không tròng đấy?" Tiếng cười nhạo của các bạn học xung quanh làm cho Triệu Na thấy mất mặt, mà người gây ra điều này chính là nữ sinh trước mặt đang nhìn mình, Triệu Na vừa nói vừa vung tay định tát Lý Hiểu Nhạc, bởi vì tức giận mà cô dùng toàn lực, nếu như cái tát này đánh trúng khẳng định mặt của Lý Hiểu Nhạc sẽ lập tức sưng lên.
Đối mặt với bàn tay đang phi đến, theo bản năng Lý Hiểu Nhạc muốn tránh đi, cô cũng không ngu đến mức đứng yên cho người ta đánh. Thế nhưng có người so với động tác của cô còn nhanh hơn, cầm lấy tay Triệu Na.
Một đôi tay thon dài đẹp mắt khớp xương rõ ràng, vững vàng nắm được tay Triệu Na, tuy thân thể gầy yếu nhưng lại hàm chứa sức lực vô cùng to lớn, làm cho bàn tay của Triệu Na không thoát ra nổi, cũng không tiến lên được.
Sắc mặt Quý Duy Phó âm trầm nhìn Triệu Na, trong đôi mắt luôn ôn hòa nhưng lúc này lại chứa hàn quang. Khiến người khác khi nhìn thấy ánh mắt này của hắn không khỏi co rúm lại.
Hắn vừa vào phòng ăn liền nhìn thấy Lý Hiểu Nhạc đang cầm hai suất cơm cười rực rõ, nhưng mà lại thấy Triệu Na này rõ ràng đụng cô trước lại còn ác nhân cáo trạng trước, còn muốn động thủ đánh cô.
Một cỗ tức giận vọt thẳng lên đầu, hắn theo bản năng đi đến bảo vệ cô.
“Tiểu Phó…" Lý Hiểu Nhạc cảm động nói.
Người đứng trước mặt đang nắm cổ tay Triệu Na chính là Quý Duy Phó. Đôi môi mím chặt trên khuôn mặt ôn hòa thêm mấy phần lạnh lùng. Nhưng lại càng có hương vị đàn ông.
“Cô là đứa ngốc sao? Cứ đứng ngây ngốc như vậy để người ta ức hiếp?" Thấy bộ dáng cười đến không tim không phổi của Lý Hiểu Nhạc, Quý Duy Phó lạnh lùng quát lên.
Rốt cuộc cô có biết vừa rồi thiếu chút nữa đã bị đánh, nghĩ đến khuôn mặt trắng nõn của Lý Hiểu Nhạc lưu lại năm ngón tay, ánh mắt Quý Duy Phó nhìn Triệu Na càng lạnh hơn.
Triệu Na bị Quý Duy Phó nhìn như vậy trong lòng liền run sợ, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt của người nào đó sau lưng Quý Duy Phó liền như được tiếp thêm can đảm, lắp ba lắp bắp trả lời."Quý Duy Phó, đây, đây là chuyện của nữ sinh chúng tôi, cậu đừng nhúng tay!"
“Đúng là việc của nữ sinh tôi không nên nhúng tay!" Quý Duy Phó gật đầu một cái đồng ý. Triệu Na nghe thấy những lời này liền vui mừng, chỉ cần đuổi được tôn đại thần này đi… Ai ngờ Quý Duy Phó không để cô cao hứng quá lâu, liền nói tiếp: “Chẳng qua là cậu cảm thấy cậu có chỗ nào giống nữ sinh? “
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động, mọi người chỉ cảm thấy bây giờ đang là tháng sáu sao lại có cảm giác giá rét khắc nghiệt của mùa đông. Đây thực sự là học trưởng luôn ôn hòa với bạn học sao? Không giống lắm, không phải đã bị đổi chứ?
“Phì…" Lúc này tiếng cười của Lý Hiểu Nhạc lại phá lệ to lớn.
Cô cũng không ngờ rằng miệng lưỡi Quý Duy Phó lại độc như vậy, quá hợp khẩu vị cô rồi. Từ lúc sống lại cô phát hiện hiểu biết kiếp trước của mình về Quý Duy Phó chưa đủ sâu, cho nên kiếp này hắn liên tục làm cô ngạc nhiên mừng rỡ!
“Tiểu Phó, anh nói như thế không tốt lắm đâu. Mặc dù bạn ấy không giống nữ sinh lắm nhưng anh cũng không nên nói thẳng ra như vậy, sẽ làm tổn thương người ta nha." Lý Hiểu Nhạc che miệng khẽ cười nói.
Quý Duy Phó nhíu mày nhìn người nào đó chiếm được tiện nghi còn ra vẻ, thầm nghĩ cô gọi mình là Tiểu Phó càng ngày càng thuận miệng, không hề hỏi ý kiến của mình xem có đồng ý không.
Mà Lý Hiểu Nhạc ở một bên lại làm như không nhìn thấy ánh mắt kháng nghị của Quý Duy Phó, cô cảm thấy tên Tiểu Phó này rất thích hợp. Vừa chứng tỏ quan hệ thân thiết của hai người lại làm cho người ta cảm giác mờ ám.
Mà người vẫn đứng ở sau lưng Quý Duy Phó nhìn mọi chuyện vừa diễn ra, rốt cuộc nữ sinh này cũng không chịu nổi Quý Duy Phó và Lý Hiểu Nhạc đang liếc mắt đưa tình, tiến lên ôn nhu nói."Anh Duy Phó, anh mau buông Na Na ra đi! Chuyện này hai bên đều có lỗi, để cho hai cô ấy đồng thời xin lỗi lẫn nhau là được."
Tác giả :
Phá Diệt Mộng Chi Khúc