Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ
Chương 38-2: Đêm trăng, Tần Trạch tới chơi . (2)
Từ từ, từ từ, rốt cuộc thấy rõ chàng trai trước mắt.
Là Tần Trạch.
"Bùm —— bùm ——" pháo hoa ngũ sắc nổ tung trong đầu Tô Nhiên, cô si ngốc nhìn chàng trai trước mắt, năm tia sáng này xẹt qua lòng cô, cánh môi màu hồng vô thức mấp máy.
". . . . . . mình nằm mơ còn chưa tỉnh phải không trời. . . . . ."
Chàng trai xuất sắc đó dùng đôi mắt yên lặng nhìn chăm chú vào cô, sau khi nghe thấy câu nói này, đôi mắt xẹt qua một tia buồn cười.
Tô Nhiên dám cam đoan, đối mặt với cảnh tưởng quỷ dị như lúc này, sẽ không ai có thể bình tĩnh được hơn cô, bởi vì cô đã sớm đem lần gặp mặt này diễn luyện hàng ngàn hàng vạn lần trong lòng.
Cô rất tỉnh táo, vừa không kêu to, cũng không nhảy dựng lên, càng không dùng vũ lực, mà là. . . . . . nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên trán chàng trai.
Thật sâu, hôn một cách dịu dàng.
Thân thể cậu ban đầu lộ vẻ mệt mỏi, nhưng trong nháy mắt bỗng nhiên căng thẳng.
Gió đêm khẽ thổi, tư thế của hai người giống như điêu khắc.
Tô Nhiên đem tay đè chặt tim, tên nhóc này làm trái tim của cô không chịu nổi.
May mắn may mắn, cô liếc mắt nhìn xung quanh bọn nhỏ trong phòng vẫn ngủ một cách an tĩnh.
Cô đánh vỡ cảnh tượng ảo mộng này, lặng lẽ hỏi: "Làm sao cậu vào đây được, trời ạ! Đây chính là tầng bốn đó."
Trong ánh mắt của Tần trạch có một chút đắc ý.
Sau đó cậu cõng Tô Nhiên lên, vững vàng mở cửa sổ từ từ bò đi ra ngoài.
Tô Nhiên không còn kịp kêu lên, tay đã tự động ôm chặt lấy cổ Tần Trạch, quần ngủ của cô bay múa ở trong gió đêm, vào lúc này Tô Nhiên cảm thấy, mình chính là nữ chính trên TV, lại có thể làm ra chuyện tình cẩu huyết như thế này.
Tầng bốn! Tầng bốn đó!
Tần trạch cậu đi đặc huấn ba năm, chẳng lẽ còn học được cả tài vượt nóc băng tường à!
Tô Nhiên cảm thấy, bản thân gặp trường hợp nguy hiểm kích thích như thế này mà không hoảng sợ, thật sự rất dũng cảm, ngay đến cả cô cũng thấy cảm động !
Giữa đêm, dưới gốc cây, hai thiếu niên vụng trộm, đếm muỗi, mắt to trừng mắt nhỏ.
"Tần Trạch, tới gặp tớ cũng nên chọn thời gian tốt một chút chứ."
Tô Nhiên híp mắt, nuốt nước miếng một cái, đối diện một anh chàng, dưới ánh đèn lờ mờ, sắc đẹp cũng có thể thay cơm được~
Cậu nhóc này, gương mặt vừa đẹp trai lại mang theo vẻ dụ hoặc, đan xen giữa thiếu niên và đàn ông, gương mặt vừa ngây ngô vừa thành thục trực tiếp đập vào trong mắt của cô, sau đó, cổ họng chuyển động, còn có những bắp thịt màu nâu bền chắc nữa. . . . . .
Tần Trạch nhìn thấy ánh mắt ngây ngốc của Tô Nhiên, cái miệng nhỏ hơi mở ra nói.
"Nhớ cậu, cho nên muốn gặp cậu."
Tần trạch trả lời trực tiếp.
Tô Nhiên liếc mắt, kiên nhẫn nói: "Cậu có thể chọn cái giờ bình thường hơn được không?"
Hiện tại mới hai giờ sáng thôi! Thân yêu à!
Tần Trạch cười một cách vô tội: "Đây là thời điểm tớ đặc huấn, lúc này mới chuồn ra ngoài được."
"Cho nên. . . . . ."
"Cho nên thời gian này rất bình thường!"
Tô Nhiên nhịn! Đứa nhóc này, chị và nhóc không cùng một tần số rồi!
Hàn Sơn hỏi Thập Đắc: Ngày xưa Hàn Sơn hỏi Thập Đắc viết: người đời phỉ báng ta, ép ta, làm nhục ta, cười ta, khinh ta, xem thường ta, ác độc đối với ta, lừa gạt ta, xử phạt như thế nào ư? Thập Đắc nói: chẳng qua là nhịn hắn, nhường hắn, làm theo lời hắn, tránh hắn, tôn kính hắn, không cần để ý đến hắn, đợi mấy năm nữa qua đi ngươi lại nhìn hắn.
Gần đây Tô Nhiên đang tu tâm, tu thân dưỡng tính quan trọng hơn.
"Vậy bây giờ chúng ta làm gì?" Tô Nhiên vẫn mỉm cười.
"Ồ! Nếu đã nhìn thấy được cậu rồi, tớ đưa cậu trở về, cũng đã trễ thế rồi, nên đi ngủ." Tần Trạch gãi gãi đầu, nói.
khóe miệng Tô Nhiên co giật, đứa nhóc này, cô vốn là đang ngủ say, là cậu nắm chặt lưng mang cô ra ngoài, hiện tại cho muỗi ăn no rồi, cứ như vậy bye bye! Cậu thật là quá đáng! Nói thế nào cũng phải để cô ăn no đã!
Tô Nhiên đột nhiên như hổ đói đánh sói, môi hồng hung hăng chà đạp đôi môi đỏ mọng của Tần Trạch.
Cậu dám đi mà không từ biệt! Cậu dám không học cùng một trường với tớ! Cậu dám đến nơi chim không ỉa phân để học! Cậu dám...để cho tớ nhớ cậu nhiều đến mức như vậy!
Tô Nhiên chửi rủa trong lòng! Ngoài miệng thì hôn càng lúc càng hung hãn.
Tần Trạch bị Tô Nhiên làm phát thú tính , đột nhiên dùng sức, đem Tô Nhiên đè ở phía dưới.
Lần nữa dùng kỹ thuật hôn vụng về của mình, đem nước miếng thoa khắp mặt Tô Nhiên.
O o ~~
Tần trạch đỏ mặt, lảo đảo trở về.
Còn Tô Nhiên lần nữa nằm ở trên giường, nghe âm thanh đầu của mình đụng vào tường, cô không đau lòng cho Tần trạch, ngược lại lo lắng cho bức tường kia, không biết lưu lại cái hố lớn như thế nào nữa, az, đáng thương cho bức tường.
Cô nhìn lại rèm cửa sổ bồng bềnh, rồi dùng tay sờ lên môi đỏ mọng.
Ahhh, đau! Tên dã thú kia, đúng là phát điên rồi..
Hôn dùng sức như vậy!
Mặc dù trong miệng mắng, nhưng trong lòng lại ngọt như mật .
Ngày hôm sau dậy sớm.
Mọi người nhìn thấy môi của Tô Nhiên một cách kỳ quái.
Tô Nhiên bình tĩnh tự nhiên trả lời: "Buổi tối đi tiểu đêm, đụng trúng bệ cửa sổ."
Mấy cô gái cùng phòng, đưa mắt nhìn lại bệ cửa sổ, quả nhiên thấy trên bệ cửa sổ có một hố lõm đi vào, đồng tình nhìn Tô Nhiên: "Đứa bé đáng thương, cậu đụng mạnh thật đó!"
Là Tần Trạch.
"Bùm —— bùm ——" pháo hoa ngũ sắc nổ tung trong đầu Tô Nhiên, cô si ngốc nhìn chàng trai trước mắt, năm tia sáng này xẹt qua lòng cô, cánh môi màu hồng vô thức mấp máy.
". . . . . . mình nằm mơ còn chưa tỉnh phải không trời. . . . . ."
Chàng trai xuất sắc đó dùng đôi mắt yên lặng nhìn chăm chú vào cô, sau khi nghe thấy câu nói này, đôi mắt xẹt qua một tia buồn cười.
Tô Nhiên dám cam đoan, đối mặt với cảnh tưởng quỷ dị như lúc này, sẽ không ai có thể bình tĩnh được hơn cô, bởi vì cô đã sớm đem lần gặp mặt này diễn luyện hàng ngàn hàng vạn lần trong lòng.
Cô rất tỉnh táo, vừa không kêu to, cũng không nhảy dựng lên, càng không dùng vũ lực, mà là. . . . . . nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên trán chàng trai.
Thật sâu, hôn một cách dịu dàng.
Thân thể cậu ban đầu lộ vẻ mệt mỏi, nhưng trong nháy mắt bỗng nhiên căng thẳng.
Gió đêm khẽ thổi, tư thế của hai người giống như điêu khắc.
Tô Nhiên đem tay đè chặt tim, tên nhóc này làm trái tim của cô không chịu nổi.
May mắn may mắn, cô liếc mắt nhìn xung quanh bọn nhỏ trong phòng vẫn ngủ một cách an tĩnh.
Cô đánh vỡ cảnh tượng ảo mộng này, lặng lẽ hỏi: "Làm sao cậu vào đây được, trời ạ! Đây chính là tầng bốn đó."
Trong ánh mắt của Tần trạch có một chút đắc ý.
Sau đó cậu cõng Tô Nhiên lên, vững vàng mở cửa sổ từ từ bò đi ra ngoài.
Tô Nhiên không còn kịp kêu lên, tay đã tự động ôm chặt lấy cổ Tần Trạch, quần ngủ của cô bay múa ở trong gió đêm, vào lúc này Tô Nhiên cảm thấy, mình chính là nữ chính trên TV, lại có thể làm ra chuyện tình cẩu huyết như thế này.
Tầng bốn! Tầng bốn đó!
Tần trạch cậu đi đặc huấn ba năm, chẳng lẽ còn học được cả tài vượt nóc băng tường à!
Tô Nhiên cảm thấy, bản thân gặp trường hợp nguy hiểm kích thích như thế này mà không hoảng sợ, thật sự rất dũng cảm, ngay đến cả cô cũng thấy cảm động !
Giữa đêm, dưới gốc cây, hai thiếu niên vụng trộm, đếm muỗi, mắt to trừng mắt nhỏ.
"Tần Trạch, tới gặp tớ cũng nên chọn thời gian tốt một chút chứ."
Tô Nhiên híp mắt, nuốt nước miếng một cái, đối diện một anh chàng, dưới ánh đèn lờ mờ, sắc đẹp cũng có thể thay cơm được~
Cậu nhóc này, gương mặt vừa đẹp trai lại mang theo vẻ dụ hoặc, đan xen giữa thiếu niên và đàn ông, gương mặt vừa ngây ngô vừa thành thục trực tiếp đập vào trong mắt của cô, sau đó, cổ họng chuyển động, còn có những bắp thịt màu nâu bền chắc nữa. . . . . .
Tần Trạch nhìn thấy ánh mắt ngây ngốc của Tô Nhiên, cái miệng nhỏ hơi mở ra nói.
"Nhớ cậu, cho nên muốn gặp cậu."
Tần trạch trả lời trực tiếp.
Tô Nhiên liếc mắt, kiên nhẫn nói: "Cậu có thể chọn cái giờ bình thường hơn được không?"
Hiện tại mới hai giờ sáng thôi! Thân yêu à!
Tần Trạch cười một cách vô tội: "Đây là thời điểm tớ đặc huấn, lúc này mới chuồn ra ngoài được."
"Cho nên. . . . . ."
"Cho nên thời gian này rất bình thường!"
Tô Nhiên nhịn! Đứa nhóc này, chị và nhóc không cùng một tần số rồi!
Hàn Sơn hỏi Thập Đắc: Ngày xưa Hàn Sơn hỏi Thập Đắc viết: người đời phỉ báng ta, ép ta, làm nhục ta, cười ta, khinh ta, xem thường ta, ác độc đối với ta, lừa gạt ta, xử phạt như thế nào ư? Thập Đắc nói: chẳng qua là nhịn hắn, nhường hắn, làm theo lời hắn, tránh hắn, tôn kính hắn, không cần để ý đến hắn, đợi mấy năm nữa qua đi ngươi lại nhìn hắn.
Gần đây Tô Nhiên đang tu tâm, tu thân dưỡng tính quan trọng hơn.
"Vậy bây giờ chúng ta làm gì?" Tô Nhiên vẫn mỉm cười.
"Ồ! Nếu đã nhìn thấy được cậu rồi, tớ đưa cậu trở về, cũng đã trễ thế rồi, nên đi ngủ." Tần Trạch gãi gãi đầu, nói.
khóe miệng Tô Nhiên co giật, đứa nhóc này, cô vốn là đang ngủ say, là cậu nắm chặt lưng mang cô ra ngoài, hiện tại cho muỗi ăn no rồi, cứ như vậy bye bye! Cậu thật là quá đáng! Nói thế nào cũng phải để cô ăn no đã!
Tô Nhiên đột nhiên như hổ đói đánh sói, môi hồng hung hăng chà đạp đôi môi đỏ mọng của Tần Trạch.
Cậu dám đi mà không từ biệt! Cậu dám không học cùng một trường với tớ! Cậu dám đến nơi chim không ỉa phân để học! Cậu dám...để cho tớ nhớ cậu nhiều đến mức như vậy!
Tô Nhiên chửi rủa trong lòng! Ngoài miệng thì hôn càng lúc càng hung hãn.
Tần Trạch bị Tô Nhiên làm phát thú tính , đột nhiên dùng sức, đem Tô Nhiên đè ở phía dưới.
Lần nữa dùng kỹ thuật hôn vụng về của mình, đem nước miếng thoa khắp mặt Tô Nhiên.
O o ~~
Tần trạch đỏ mặt, lảo đảo trở về.
Còn Tô Nhiên lần nữa nằm ở trên giường, nghe âm thanh đầu của mình đụng vào tường, cô không đau lòng cho Tần trạch, ngược lại lo lắng cho bức tường kia, không biết lưu lại cái hố lớn như thế nào nữa, az, đáng thương cho bức tường.
Cô nhìn lại rèm cửa sổ bồng bềnh, rồi dùng tay sờ lên môi đỏ mọng.
Ahhh, đau! Tên dã thú kia, đúng là phát điên rồi..
Hôn dùng sức như vậy!
Mặc dù trong miệng mắng, nhưng trong lòng lại ngọt như mật .
Ngày hôm sau dậy sớm.
Mọi người nhìn thấy môi của Tô Nhiên một cách kỳ quái.
Tô Nhiên bình tĩnh tự nhiên trả lời: "Buổi tối đi tiểu đêm, đụng trúng bệ cửa sổ."
Mấy cô gái cùng phòng, đưa mắt nhìn lại bệ cửa sổ, quả nhiên thấy trên bệ cửa sổ có một hố lõm đi vào, đồng tình nhìn Tô Nhiên: "Đứa bé đáng thương, cậu đụng mạnh thật đó!"
Tác giả :
Liễu Như An