Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa
Chương 70: Cái tát
Edit: Thanh Thạch
“Hai người nói gì vậy?" Về đến nhà, Vương Đại Hổ ôm Lý Thanh Nhiên cẩn thận hỏi.
“Không có gì!" Lý Thanh Nhiên sắc mặt như cũ có chút không tốt, một bộ rõ ràng không muốn nói chuyện.
Vương Đại Hổ không khỏi cảm thấy khó giải quyết, từ nội tâm hắn hi vọng mẹ con bọn họ có thể hoà hảo như lúc ban đầu, nếu bởi vì mình “hiến thận" cho Tần Uyển Nhi mà khiến cho quan hệ giữa hai người chuyển biến xấu, kia chẳng phải là….
“Nhiên Nhiên!" Nghĩ đến đây, Vương Đại Hổ nghiêm túc nói: “Lúc trước cứu em của em là anh đã thận trọng suy xét rồi mới quyết định, là anh tự nguyện, không có bất luận kẻ nào cưỡng bức, thật sự!! Cho nên em căn bản không cần phải tự trách, càng không nên oán hận mẹ và em em!"
Lý Thanh Nhiên nghe đến đó, thân mình rõ ràng cứng lại, cậu chậm rãi ngẩng đẩu, sau mắt kính trong suốt băng lãnh là đôi mắt tràn ngập tăm tối: “Sau đó thì sao?" Cậu lạnh lùng, trào phúng nói: “Vì sao anh để bụng chuyện mẹ con em hoà hảo như vậy? Có phải anh nghĩ em đã là gánh nặng, một khi đẩy sang cho người khác thì anh có thể tự do, có phải không?"
Vương Đại Hổ trợn to hai mắt, trên mặt cũng xuất hiện bối rối trước nay chưa từng có.
Lý Thanh Nhiên thấy thế trong lòng càng thống khổ tuyệt vọng.
Cậu ngẩng cao đầu, trong mắt là khinh thường, trên mặt là căm ghét, trong miệng phun ra toàn là những câu chữ như con dao đâm vào máu chảy đầm đìa: “Nếu không muốn cùng nhau, anh cứ việc nói thẳng, làm gì mà phải quanh co lòng vòng làm ra loại sự tình này, a… Phải rồi…. Có lẽ anh ngại mở miệng, cho nên anh cho em tôi một quả thận, như vậy anh mới yên lòng đúng không? Như vậy anh liền cảm thấy không hề nợ tôi, có thể yên tâm thoải mái ném tôi đi, đúng không?"
“Chát —-" Một tiếng tát đột nhiên vang lên trong phòng.
Vương Đại Hổ đỏ mắt, giơ tay mình, thanh âm khàn khàn mang theo đau đớn tan nát cõi lòng: “Nhiều năm như vậy, em dùng lương tâm mình suy nghĩ một chút xem, anh đối với em như thế nào, chẳng lẽ anh làm nhiều như vậy để đổi lấy những lời hôm nay? Đổi lấy loại lên án vô căn cứ này? Lý Thanh Nhiên, em làm anh rất thất vọng!"
Có lẽ đối với tình nhân trên đời này, lúc cãi nhau là có thể nói ra những lời tổn thương nhau nhất, tựa hồ chỉ khi đối phương lộ ra biểu tình càng thống khổ, càng khó chịu thì trái tim mới không đau đớn như vậy.
Vương Đại Hổ xoay người, cũng không quay đầu lại mà lao ra khỏi cửa.
Giây phút này, hắn sắp tức điên rồi!!
Kiếp trước kiếp này cả hai đời, hắn chưa từng cãi nhau với Lý Thanh Nhiên, càng không nói đến động thủ đánh cậu.
Nhưng ngay hôm nay, ngay vừa rồi, hắn cư nhiên làm như vậy!!
Vương Đại Hổ hung hăng đạp thùng rác một cước, sau đó ngồi xổm xuống đất ôm đầu khóc rống.
.
Anh ấy đi rồi….
Anh ấy đi rồi….
Thẳng đến khi thân ảnh Vương Đại Hổ biến mất hoàn toàn không thấy, thẳng đến lúc trong phòng không còn ngửi thấy khí tức của hắn, hai chân Lý Thanh Nhiên mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Trên gương mặt, đau đớn bỏng rát thường thường truyền đến, không ngừng nhắc nhở vừa rồi cậu nói những lời tàn khốc thế nào, vừa rồi cậu làm thế nào bức người mình yêu nhất bỏ đi.
Vì sao lại biến thành như vậy?
Vì sao lại biến thành như vậy!
……………
……
Từng hàng nước mắt lạnh lẽo từ mắt cậu trượt xuống không ngừng, lại không thể mang đi bi thương và hối hận.
.
Vương Đại Hổ ở dưới lầu đi qua đi lại, đi qua đi lại.
Bởi vì động tác thật sự rất khả nghi nên bác bảo vệ tiểu khu không thể không giơ đèn pin trong tay lại đây đi hai vòng.
“Thằng nhóc, là cháu à!" Vương Đại Hổ ở đây nhiều năm, hàng xóm bốn phía đều quen thuộc, bác bảo vệ cũng đã gặp qua.
“Bác còn tưởng ai? Hơn nửa đêm không ngủ được, ở dưới lầu lắc lư đến lắc lư đi…. A?…. Cháu sao mà…. lớn thế này còn khóc à?"
“…. Không!" Vương Đại Hổ nhếch miệng cười, cố gắng giả vờ không có chuyện gì, nói: “Không, không có, chính là quên chìa khoá, không vào được nhà thôi bác!"
Bác bảo vệ nghe hắn giải thích, lập tức tỏ vẻ mày không cần giả vờ, đều là đàn ông, ai cũng hiểu mà.
“Cãi nhau với bạn gái hả?"
Vương Đại Hổ — không nói!
“Ai! Muốn nói tụi bây tuổi trẻ bây giờ!" Bác bảo vệ thờ dài, đặc biệt thấm thía nói: “Hở một cái liền cãi nhau, hở một cái liền chia tay, nghe bác, hai người có thể yêu nhau đó là duyên phận, phải quý trọng a! Lại nói, cháu là hảo hán, chẳng lẽ không thể nhường nhịn con gái nhà người ta sao? Mau về đi, xin lỗi người ta một câu là được!"
Vương Đại Hổ cười khổ, do dự nói: “Bác, nhưng mà, cháu, cháu vừa rồi…. không cẩn thận tát cậu ấy một cái, hiện tại cũng không, không mặt mũi đi lên!"
“Lại còn đánh người?"
“Lúc ấy nổi nóng, đầu trống rỗng, đánh xong cháu liền hối hận." Vương Đại Hổ khụt khịt mũi, đầy mặt biểu tình “Vợ cháu nếu vì thế mà đá cháu, cháu làm sao bậy giờ".
Bác bảo vệ lập tức tỏ vẻ, đàn ông mà chỉ có tý tiền đồ như vậy thôi sao.
“Đàn ông mà! Nóng tính, đến thời điểm xúc động thì đánh một chút, đúng không, có gì đâu…. Kia thì…. cháu về lấy bàn giặt ra, quỳ lên, quỳ đến lúc vợ cháu đau lòng là xong!"
Cho dù Vương Đại Hổ lúc này ngập bụng là buồn rầu cũng không khỏi bị chọc cười: “Bác à! Bác đây là bày cho cháu cái chủ ý dở hơi gì vậy!"
“Làm gì có chuyện dở hơi!" Bác bảo vệ liên tục cường điệu: “Cái này gọi là chiến lược…. chiến lược công tâm…."
“Xem bác nói vậy hẳn là ở nhà cũng sử dụng không ít chiến lược công tâm phải không!"
“Ha ha…. Tàm tạm, cũng chỉ có một tháng…. Thằng nhãi này!" Phát giác mình bị lừa khai ra, bác bảo vệ tức gõ đầu Vương Đại Hổ một cái: “Được rồi, không nói vô nghĩa nữa, nhanh đi lên đi, xin lỗi người ta, đừng có như u hồn mà lượn lờ ở đây, cũng không sợ doạ người."
Không biết vì sao, bị bác bảo vệ ngắt lời như vậy, trong lòng Vương Đại Hổ đột nhiên trở nên thoải mái hơn vài phần, dâng lên vài tia dũng khí.
“Được rồi…. Cháu đi quỳ bàn giặt…."
Vương Đại Hổ khom người chào, xoay người, chạy về khu nhà bọn họ.
Phía sau truyền đến tiếng bác bảo vệ thì thào tự nói: “Thằng nhóc, phải quý trọng nha, có người có thể mỗi ngày cãi nhau với cháu, bắt cháu đi quỳ bàn giặt kỳ thật là một loại hạnh phúc đó… Phải biết quý trọng…."
Vương Đại Hổ không quay đầu lại, vẫy vẫy tay.
Sau này, hắn nghe nói, vợ bác bảo vệ đã qua đời từ nhiều năm trước, bác một mình nuôi con khôn lớn, đến chết cũng không cưới vợ hai.
.
Cửa – vẫn như cũ mở ra.
Giống hệt như lúc mình lao ra.
Vương Đại Hổ ổn định lại hô hấp, rón rén đi vào.
Lý Thanh Nhiên đang đứng trước cửa sổ sát đất.
Tựa hồ nghe thấy cái gì, cậu đột nhiên xoay người lại.
Vương Đại Hổ cứng người, đầy sọt giải thích còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị khuôn mặt đẫm lệ của đối phương làm sững lại.
Lý Thanh Nhiên xông lên, ôm chặt hắn.
Lúc này cái gì tự tôn, cái gì kiêu ngạo đều hoàn toàn không quan trọng, nếu cầu xin có thể đạt được tha thứ, cho dù là kéo ống quần hắn quỳ xuống cầu hắn, có gì là không thể?
Đừng bỏ em một mình!
“Đại Hổ, Đại Hổ, em xin lỗi, em xin lỗi, em không cố ý, em cũng không biết vì sao mình sẽ nói ra những lời như vậy, em, em…." Trong bóng tối, Lý Thanh Nhiên lộ ra biểu tình vô thố, đôi tay gắt gao ôm chặt eo người kia, như sợ hắn không bao giờ trở về.
“Không phải em không tốt, là anh không tốt!" Gần như lập tức, cả trái tim Vương Đại Hổ bị hai chữ “đau lòng" chiếm đầy.
Vài tia oán trách cùng tủi thân tất cả đều tan biết.
Lần thứ một nghìn lẻ một, hắn ở trong lòng hung hăng mắng chính mình.
Hắn đời này sống lại để làm gì?
Hắn đời này sống lại để làm gì?
Không phải là vì muốn bù đắp tiếc nuối kiếp trước, không phải là muốn toàn tâm toàn ý thương cậu sao?
Tại sao lại vì chuyện này mà cãi nhau với cậu?
Tại sao lại có thể nói ra lời tổn thương cậu?
Tại sao, tại sao lại có thể động thủ đánh cậu?
Vương Đại Hổ — mày là thằng khốn kiếp!!
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Nhiên Nhiên, đều là anh không tốt!" Vương Đại Hổ đỏ mắt, ôm chặt cậu như muốn nhập cậu vào thân thể mình: “Thực xin lỗi! Thật sự xin lỗi!"
“Hu, hu hu hu…. Đại Hổ…. Đại Hổ….." Từ khi biết “chân tướng" xong, tất cả khủng hoàng và kinh hoàng, lúc này đều phát tiết ra, Lý Thanh Nhiên tựa như trở về lúc còn nhỏ, sau khi chịu thương tổn sẽ vụng trộm ghé vào vai Vương Đại Hổ rơi nước mắt, cậu khóc thương tâm như vậy.
“Nhiên Nhiên…." Vương Đại Hổ chậm rãi vuốt ve lưng cậu, nghẹn ngào nói: “Chúng ta nói chuyện rõ ràng, được không?"
Khi hai người thật sự có thể bình tĩnh để nói chuyện rõ ràng đã là hơn hai giờ sau.
Sắc trời đã tờ mờ sáng, không lâu sau hẳn là có thể thấy mặt trời mọc đi!
Vương Đại Hổ xốc chăn trên người, quấn quanh người trong lòng.
“Cảm giác đỡ hơn chưa?" Hôn hôn trán cậu, Vương Đại Hổ ôn nhu hỏi.
Lý Thanh Nhiên cọ cọ trên ngực hắn, hơi hơi gật đầu.
Vương Đại Hổ luôn nghĩ, nếu phát hiện vấn đề, bạn không đi giải quyết đúng lúc thì vấn đề liền hoá thành bọc mủ, chỉ biết sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, ngược lại, nếu có thể nhịn đau mà “cắt bỏ", như vậy không lâu sau, mọi chuyện sẽ ổn.
“Đầu tiên, anh muốn giải thích với em." Vương Đại Hồ áy náy nói: “Anh biết, lúc trước anh không thương lượng với em liền, liền hiến thận cho Uyển Nhi, làm như vậy, đối với em mà nói đúng là rất thiếu trách nhiệm, cũng đúng là tự mình quyết định, không nghĩ đến cảm thụ của em, Nhiên Nhiên…. chuyện này, anh, anh thật sự xin lỗi."
“Hai người nói gì vậy?" Về đến nhà, Vương Đại Hổ ôm Lý Thanh Nhiên cẩn thận hỏi.
“Không có gì!" Lý Thanh Nhiên sắc mặt như cũ có chút không tốt, một bộ rõ ràng không muốn nói chuyện.
Vương Đại Hổ không khỏi cảm thấy khó giải quyết, từ nội tâm hắn hi vọng mẹ con bọn họ có thể hoà hảo như lúc ban đầu, nếu bởi vì mình “hiến thận" cho Tần Uyển Nhi mà khiến cho quan hệ giữa hai người chuyển biến xấu, kia chẳng phải là….
“Nhiên Nhiên!" Nghĩ đến đây, Vương Đại Hổ nghiêm túc nói: “Lúc trước cứu em của em là anh đã thận trọng suy xét rồi mới quyết định, là anh tự nguyện, không có bất luận kẻ nào cưỡng bức, thật sự!! Cho nên em căn bản không cần phải tự trách, càng không nên oán hận mẹ và em em!"
Lý Thanh Nhiên nghe đến đó, thân mình rõ ràng cứng lại, cậu chậm rãi ngẩng đẩu, sau mắt kính trong suốt băng lãnh là đôi mắt tràn ngập tăm tối: “Sau đó thì sao?" Cậu lạnh lùng, trào phúng nói: “Vì sao anh để bụng chuyện mẹ con em hoà hảo như vậy? Có phải anh nghĩ em đã là gánh nặng, một khi đẩy sang cho người khác thì anh có thể tự do, có phải không?"
Vương Đại Hổ trợn to hai mắt, trên mặt cũng xuất hiện bối rối trước nay chưa từng có.
Lý Thanh Nhiên thấy thế trong lòng càng thống khổ tuyệt vọng.
Cậu ngẩng cao đầu, trong mắt là khinh thường, trên mặt là căm ghét, trong miệng phun ra toàn là những câu chữ như con dao đâm vào máu chảy đầm đìa: “Nếu không muốn cùng nhau, anh cứ việc nói thẳng, làm gì mà phải quanh co lòng vòng làm ra loại sự tình này, a… Phải rồi…. Có lẽ anh ngại mở miệng, cho nên anh cho em tôi một quả thận, như vậy anh mới yên lòng đúng không? Như vậy anh liền cảm thấy không hề nợ tôi, có thể yên tâm thoải mái ném tôi đi, đúng không?"
“Chát —-" Một tiếng tát đột nhiên vang lên trong phòng.
Vương Đại Hổ đỏ mắt, giơ tay mình, thanh âm khàn khàn mang theo đau đớn tan nát cõi lòng: “Nhiều năm như vậy, em dùng lương tâm mình suy nghĩ một chút xem, anh đối với em như thế nào, chẳng lẽ anh làm nhiều như vậy để đổi lấy những lời hôm nay? Đổi lấy loại lên án vô căn cứ này? Lý Thanh Nhiên, em làm anh rất thất vọng!"
Có lẽ đối với tình nhân trên đời này, lúc cãi nhau là có thể nói ra những lời tổn thương nhau nhất, tựa hồ chỉ khi đối phương lộ ra biểu tình càng thống khổ, càng khó chịu thì trái tim mới không đau đớn như vậy.
Vương Đại Hổ xoay người, cũng không quay đầu lại mà lao ra khỏi cửa.
Giây phút này, hắn sắp tức điên rồi!!
Kiếp trước kiếp này cả hai đời, hắn chưa từng cãi nhau với Lý Thanh Nhiên, càng không nói đến động thủ đánh cậu.
Nhưng ngay hôm nay, ngay vừa rồi, hắn cư nhiên làm như vậy!!
Vương Đại Hổ hung hăng đạp thùng rác một cước, sau đó ngồi xổm xuống đất ôm đầu khóc rống.
.
Anh ấy đi rồi….
Anh ấy đi rồi….
Thẳng đến khi thân ảnh Vương Đại Hổ biến mất hoàn toàn không thấy, thẳng đến lúc trong phòng không còn ngửi thấy khí tức của hắn, hai chân Lý Thanh Nhiên mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Trên gương mặt, đau đớn bỏng rát thường thường truyền đến, không ngừng nhắc nhở vừa rồi cậu nói những lời tàn khốc thế nào, vừa rồi cậu làm thế nào bức người mình yêu nhất bỏ đi.
Vì sao lại biến thành như vậy?
Vì sao lại biến thành như vậy!
……………
……
Từng hàng nước mắt lạnh lẽo từ mắt cậu trượt xuống không ngừng, lại không thể mang đi bi thương và hối hận.
.
Vương Đại Hổ ở dưới lầu đi qua đi lại, đi qua đi lại.
Bởi vì động tác thật sự rất khả nghi nên bác bảo vệ tiểu khu không thể không giơ đèn pin trong tay lại đây đi hai vòng.
“Thằng nhóc, là cháu à!" Vương Đại Hổ ở đây nhiều năm, hàng xóm bốn phía đều quen thuộc, bác bảo vệ cũng đã gặp qua.
“Bác còn tưởng ai? Hơn nửa đêm không ngủ được, ở dưới lầu lắc lư đến lắc lư đi…. A?…. Cháu sao mà…. lớn thế này còn khóc à?"
“…. Không!" Vương Đại Hổ nhếch miệng cười, cố gắng giả vờ không có chuyện gì, nói: “Không, không có, chính là quên chìa khoá, không vào được nhà thôi bác!"
Bác bảo vệ nghe hắn giải thích, lập tức tỏ vẻ mày không cần giả vờ, đều là đàn ông, ai cũng hiểu mà.
“Cãi nhau với bạn gái hả?"
Vương Đại Hổ — không nói!
“Ai! Muốn nói tụi bây tuổi trẻ bây giờ!" Bác bảo vệ thờ dài, đặc biệt thấm thía nói: “Hở một cái liền cãi nhau, hở một cái liền chia tay, nghe bác, hai người có thể yêu nhau đó là duyên phận, phải quý trọng a! Lại nói, cháu là hảo hán, chẳng lẽ không thể nhường nhịn con gái nhà người ta sao? Mau về đi, xin lỗi người ta một câu là được!"
Vương Đại Hổ cười khổ, do dự nói: “Bác, nhưng mà, cháu, cháu vừa rồi…. không cẩn thận tát cậu ấy một cái, hiện tại cũng không, không mặt mũi đi lên!"
“Lại còn đánh người?"
“Lúc ấy nổi nóng, đầu trống rỗng, đánh xong cháu liền hối hận." Vương Đại Hổ khụt khịt mũi, đầy mặt biểu tình “Vợ cháu nếu vì thế mà đá cháu, cháu làm sao bậy giờ".
Bác bảo vệ lập tức tỏ vẻ, đàn ông mà chỉ có tý tiền đồ như vậy thôi sao.
“Đàn ông mà! Nóng tính, đến thời điểm xúc động thì đánh một chút, đúng không, có gì đâu…. Kia thì…. cháu về lấy bàn giặt ra, quỳ lên, quỳ đến lúc vợ cháu đau lòng là xong!"
Cho dù Vương Đại Hổ lúc này ngập bụng là buồn rầu cũng không khỏi bị chọc cười: “Bác à! Bác đây là bày cho cháu cái chủ ý dở hơi gì vậy!"
“Làm gì có chuyện dở hơi!" Bác bảo vệ liên tục cường điệu: “Cái này gọi là chiến lược…. chiến lược công tâm…."
“Xem bác nói vậy hẳn là ở nhà cũng sử dụng không ít chiến lược công tâm phải không!"
“Ha ha…. Tàm tạm, cũng chỉ có một tháng…. Thằng nhãi này!" Phát giác mình bị lừa khai ra, bác bảo vệ tức gõ đầu Vương Đại Hổ một cái: “Được rồi, không nói vô nghĩa nữa, nhanh đi lên đi, xin lỗi người ta, đừng có như u hồn mà lượn lờ ở đây, cũng không sợ doạ người."
Không biết vì sao, bị bác bảo vệ ngắt lời như vậy, trong lòng Vương Đại Hổ đột nhiên trở nên thoải mái hơn vài phần, dâng lên vài tia dũng khí.
“Được rồi…. Cháu đi quỳ bàn giặt…."
Vương Đại Hổ khom người chào, xoay người, chạy về khu nhà bọn họ.
Phía sau truyền đến tiếng bác bảo vệ thì thào tự nói: “Thằng nhóc, phải quý trọng nha, có người có thể mỗi ngày cãi nhau với cháu, bắt cháu đi quỳ bàn giặt kỳ thật là một loại hạnh phúc đó… Phải biết quý trọng…."
Vương Đại Hổ không quay đầu lại, vẫy vẫy tay.
Sau này, hắn nghe nói, vợ bác bảo vệ đã qua đời từ nhiều năm trước, bác một mình nuôi con khôn lớn, đến chết cũng không cưới vợ hai.
.
Cửa – vẫn như cũ mở ra.
Giống hệt như lúc mình lao ra.
Vương Đại Hổ ổn định lại hô hấp, rón rén đi vào.
Lý Thanh Nhiên đang đứng trước cửa sổ sát đất.
Tựa hồ nghe thấy cái gì, cậu đột nhiên xoay người lại.
Vương Đại Hổ cứng người, đầy sọt giải thích còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị khuôn mặt đẫm lệ của đối phương làm sững lại.
Lý Thanh Nhiên xông lên, ôm chặt hắn.
Lúc này cái gì tự tôn, cái gì kiêu ngạo đều hoàn toàn không quan trọng, nếu cầu xin có thể đạt được tha thứ, cho dù là kéo ống quần hắn quỳ xuống cầu hắn, có gì là không thể?
Đừng bỏ em một mình!
“Đại Hổ, Đại Hổ, em xin lỗi, em xin lỗi, em không cố ý, em cũng không biết vì sao mình sẽ nói ra những lời như vậy, em, em…." Trong bóng tối, Lý Thanh Nhiên lộ ra biểu tình vô thố, đôi tay gắt gao ôm chặt eo người kia, như sợ hắn không bao giờ trở về.
“Không phải em không tốt, là anh không tốt!" Gần như lập tức, cả trái tim Vương Đại Hổ bị hai chữ “đau lòng" chiếm đầy.
Vài tia oán trách cùng tủi thân tất cả đều tan biết.
Lần thứ một nghìn lẻ một, hắn ở trong lòng hung hăng mắng chính mình.
Hắn đời này sống lại để làm gì?
Hắn đời này sống lại để làm gì?
Không phải là vì muốn bù đắp tiếc nuối kiếp trước, không phải là muốn toàn tâm toàn ý thương cậu sao?
Tại sao lại vì chuyện này mà cãi nhau với cậu?
Tại sao lại có thể nói ra lời tổn thương cậu?
Tại sao, tại sao lại có thể động thủ đánh cậu?
Vương Đại Hổ — mày là thằng khốn kiếp!!
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Nhiên Nhiên, đều là anh không tốt!" Vương Đại Hổ đỏ mắt, ôm chặt cậu như muốn nhập cậu vào thân thể mình: “Thực xin lỗi! Thật sự xin lỗi!"
“Hu, hu hu hu…. Đại Hổ…. Đại Hổ….." Từ khi biết “chân tướng" xong, tất cả khủng hoàng và kinh hoàng, lúc này đều phát tiết ra, Lý Thanh Nhiên tựa như trở về lúc còn nhỏ, sau khi chịu thương tổn sẽ vụng trộm ghé vào vai Vương Đại Hổ rơi nước mắt, cậu khóc thương tâm như vậy.
“Nhiên Nhiên…." Vương Đại Hổ chậm rãi vuốt ve lưng cậu, nghẹn ngào nói: “Chúng ta nói chuyện rõ ràng, được không?"
Khi hai người thật sự có thể bình tĩnh để nói chuyện rõ ràng đã là hơn hai giờ sau.
Sắc trời đã tờ mờ sáng, không lâu sau hẳn là có thể thấy mặt trời mọc đi!
Vương Đại Hổ xốc chăn trên người, quấn quanh người trong lòng.
“Cảm giác đỡ hơn chưa?" Hôn hôn trán cậu, Vương Đại Hổ ôn nhu hỏi.
Lý Thanh Nhiên cọ cọ trên ngực hắn, hơi hơi gật đầu.
Vương Đại Hổ luôn nghĩ, nếu phát hiện vấn đề, bạn không đi giải quyết đúng lúc thì vấn đề liền hoá thành bọc mủ, chỉ biết sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, ngược lại, nếu có thể nhịn đau mà “cắt bỏ", như vậy không lâu sau, mọi chuyện sẽ ổn.
“Đầu tiên, anh muốn giải thích với em." Vương Đại Hồ áy náy nói: “Anh biết, lúc trước anh không thương lượng với em liền, liền hiến thận cho Uyển Nhi, làm như vậy, đối với em mà nói đúng là rất thiếu trách nhiệm, cũng đúng là tự mình quyết định, không nghĩ đến cảm thụ của em, Nhiên Nhiên…. chuyện này, anh, anh thật sự xin lỗi."
Tác giả :
Nhất Cá Tiểu Bình Cái