Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa
Chương 53: Thủ phạm

Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa

Chương 53: Thủ phạm

Edit: Thanh Thạch

Ngồi ở quán ăn cạnh trường học, Vương Đại Hổ vẫn như cũ nộ khí khó tiêu.

“Nếu để anh tra ra được là ai giở trò quỷ sau lưng, anh thề anh sẽ xé xác nó ra!"

Không giống hắn đang nghiến răng nghiến lợi, Lý Thanh Nhiên ngồi đối diện nhẹ nhàng cắn ống hút, nhâm nhi nước quýt chua chua ngòn ngọt: “Miệng là của người khác, bọn họ muốn nói thế nào thì nói, anh tức giận như thế làm gì!"

“Nhưng mà Nhiên Nhiên…." Biểu hiện của Lý Thanh Nhiên càng bình tĩnh, Vương Đại Hổ càng khó chịu. Bởi hắn biết “sự kiện kia" là vết thương lớn nhất hằn sâu trong tim cậu, chỉ cần chạm nhẹ sẽ lại rỉ máu.

“Dương Lệ mấy hôm trước đến tìm em!" Đột nhiên, Lý Thanh Nhiên nói.

Vương Đại Hổ vừa nghe sắc mặt bỗng xanh mét, hắn siết chặt hai tay: “Quả nhiên là con mụ đấy!"

Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, bọn họ lại đến từ nơi khác, thời gian dài như thế chưa từng có ai nhắc tới. Nhưng tờ rơi sáng nay lại cực kỳ chi tiết, thậm chí khoa trương miêu tả những gì đã xảy ra, cái này chỉ có người cùng thôn hoặc là người quen mới có thể biết được.

“Anh thật đáng chết!" Lúc này Vương Đại Hổ thật sự là vừa hối hận vừa ảo não. Nếu lúc trước không phải mình hảo tâm vớ vẩn mà đi quản cái của nợ kia thì sự tình làm sao có thể biến thành như thế này!

Lý Thanh Nhiên lắc đầu, phủ lên nắm tay siết đến tím của Vương Đại Hổ, thanh âm khó có được chút ôn nhu: “Chuyện lúc trước nếu chúng ta không giúp thì có khác gì bọn Dương Lệ. Còn nữa, anh sở dĩ giúp Khổng Thuý Bình cũng bởi vì em!"

Khuyên giải của Lý Thanh Nhiên hiển nhiên không khiến Vương Đại Hổ dễ chịu hơn, hắn vẫn canh cánh trong lòng “sai lầm" của mình. Một lúc lâu sau mới do dự hỏi: “Dương Lệ nói với em cái gì?"

“Mụ muốn một vạn, nếu không đưa liền công bố thân thế của em, làm em không còn cơ hội được tuyển thẳng vào đại học!"

“Uy hiếp sao!!!" Hai mắt Vương Đại Hổ phun hoả: “Thấy khoảng thời gian này mụ coi như thành thật, vốn muốn thả cho mụ một con ngựa, không nghĩ tới… Hừ hừ…."

Sắc mặt nhu hoà của Lý Thanh Nhiên cũng âm trầm hẳn đi, trong lòng lại thấy có chút may mắn. May mà mụ ấy tới tìm mình, nếu là tìm Đại Hổ, lấy cái tính bao bọc mình như vậy, nói không chừng đúng là làm cho mụ đắc thủ.

“Mụ ấy nhất định còn không biết em đã buông tha cái ghế xét tuyển kia rồi." Lý Thanh Nhiên dịu dàng nói: “Cho nên em cự tuyệt mụ."

Nhìn cậu bình tĩnh giống như hoàn toàn không thèm để ý, Vương Đại Hổ lo lắng hỏi lại: “Thật sự không nghiêm trọng chứ?"

Lý Thanh Nhiên nhướn mày: “Không cần coi thường em!"

“Phì!" Đột nhiên, Vương Đại Hổ cười khẽ một tiếng, dùng ánh mắt ôn nhu chết người nhìn cậu, vui mừng nói: “Nhiên Nhiên của anh thật sự trưởng thành rồi!"

Lý Thanh Nhiên nghe hắn nói xong, cười khẽ. Nhìn đôi mắt vẫn luôn dõi theo giúp mình bước ra khỏi hắc ám, nhìn nụ cười vẫn luôn khiến mình thấy ấm áp, cậu nghĩ: Đúng vậy, bởi vì có anh nên em phải kiên cường hơn.

.

Chuyện của Lý Thanh Nhiên gây ra một vụ oanh động lớn trong trường học bởi cậu vốn cũng thuộc hàng nhân vật nổi tiếng, tất nhiên là hấp dẫn rất nhiều người chú ý. Chủ nhiệm lớp cùng ban giám hiệu đều tìm cậu nói chuyện nhưng đều là chút quan tâm an ủi mà thôi, hi vọng cậu không có áp lực, cố gắng đi thi đại học. Chung quy người có trí tuệ, có hiểu biết, có tiềm năng như cậu cũng không nhiều.

Đương nhiên, sự tình cũng không phát triển theo hướng tích cực. Trong lớp rốt cuộc vẫn xuất hiện một ít “thành phần tiểu nhân" thích chỉ trỏ nói thầm sau lưng. Vương Đại Hổ phải lôi đến góc lớp trị một trận thì mới chừa. Hiện giờ chung quy còn có toà núi cao là cuộc thi đại học, tâm tư các vị học sinh vẫn đặt ở kia là chính, cho nên lời đồn qua vài ngày sôi trào thì cũng dần lắng xuống.

Mà Vương Đại Hổ vẫn tràn ngập “phẫn nộ" nhiều lần ngầm tra cuối cùng cũng tìm được thủ phạm.

“Bọn mày xác định là nó?" Ánh mắt Vương Đại Hổ lạnh băng, nhìn bóng người xa xa, sắc mặt đáng sợ đến cực điểm.

“Lão đại, tuyệt đối là nó, có người từng thấy sáng sớm hôm đấy nó cầm một tập giấy dày đi vào các lớp!"

“Hừ hừ, này đúng là oan gia ngõ hẹp!" Vương Đại Hổ nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem tao không lột cái da cóc nhà mày."

.

Đới Văn Bác chưa kịp hét thảm đã bị người từ phía sau đẩy mạnh vào gian wc trong cùng, Vương Đại Hổ mặt đầy sát khí bóp cổ nó, gằn lạnh từng chữ một: “Dám kêu tao bóp chết mày!"

Cảm nhận được áp lực trên cổ ngày càng mạnh, Đới Văn Bác bị doạ nước mắt giàn giụa, liên tục gật đầu tỏ vẻ tuyệt đối không dám lên tiếng.

Vương Đại Hổ hừ lạnh một tiếng, buông tay ra, nó liền ngã bẹp xuống đất.

“Cậu, cậu muốn làm gì?" Đới Văn Bác run cầm cập hỏi.

“Làm gì?" Vương Đại Hổ lạnh lùng nghiến răng, phe phẩy thứ trong tay: “Mày chẳng lẽ không biết!"

Nhìn tờ rơi xanh lá mạ trong tay hắn, mặt Đới Văn Bác lập tức trắng bệch, nó chột dạ lắc đầu: “Tôi, tôi tôi tôi không biết các cậu đang nói gì!"

“Thôi đi, đừng có giả vờ vô tội với tao! Tao nói cho mày biết, tao đã hỏi hết các hàng photo quanh trường rồi, mày là in ở hàng Hân Hân đúng không! Năm trăm tờ, tiêu cũng không ít nhỉ!"

Đới Văn Bác run rẩy lui vào góc tường, nói với Vương Đại Hổ đang lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống: “Không phải tôi, thật sự không phải tôi, không liên quan gì tới tôi!"

“Còn không chịu thừa nhận, tao thấy mày mới chỉ gãy hai cái răng cửa nên không nhớ đời phải không! Hôm nay tao liền đánh cho mày rớt hết răng xem mày có nhớ hay không!" Nói rồi, Vương Đại Hổ cười dữ tợn, bẻ ngón tay răng rắc. Đới Văn Bác lập tức bị doạ đến hồn phi phách tán, không dám giấu giếm nữa, vội vàng nói: “Là là là là, là tôi làm, thực xin lỗi, thực xin lỗi…… Tôi lần sau không dám nữa!!!"

Vương Đại Hổ nâng chân lên đạp mạnh vào ngực nó một cái: “Nói, kể hết sự tình từ đầu đến cuối cho tao!"

“Tôi tôi tôi tôi một hôm đi từ quán ăn ra thì thấy có hai mẹ con đang đánh nhau, người đàn bà kia hùng hùng hổ hổ nhắc tới tên các cậu… Tôi, tôi liền để ý…. Cuối cùng tôi cho bà ta hai trăm, bà ta liền kể chuyện các cậu cho tôi biết! Ô ô ô…. Tôi chỉ muốn làm Tuệ Tuệ chán ghét cậu ta mà thôi…. Tôi xin cậu, tha cho tôi đi!"

Như vậy thì Dương Lệ kia cũng vì thế mới nổi tâm muốn vơ vét tài sản của Nhiên Nhiên! Vương Đại Hổ cười lạnh một tiếng, lại nhìn cái thằng chết tiệt nằm bẹp dưới đất, càng nhìn càng ngứa.

“Tha cho mày?" Vương Đại Hổ nhếch mép: “Chỉ vì một tý tư tâm của mày mà làm ra loại chuyện ti bỉ như vậy, còn xin tao tha cho mày, ha ha…."

“A, cậu muốn làm gì…. Đừng……."

Trong gian wc chật hẹp thường thường truyền đến tiếng đấm đá bình bịch cùng với tiếng nam sinh kêu gào xin tha. Tiếc là trước đó Vương Đại Hổ đã đuổi hết người trong này ra, cửa cũng có người chặn, cho nên trận “bạo lực học đường" này cực kỳ thuận lợi mà tiến hành.

Đánh con bìm bịp bốn mắt kia một trận nhừ tử, ác khí trong lòng Vương Đại Hổ cũng được thổi bớt đi một chút, nhưng “thủ phạm chính" của chuyện này còn chưa nhận trừng phạt đâu! Vương Đại Hổ dữ tợn cười nói: Dương Lệ a! Dương Lệ! Tao sẽ cho mày biết, chọc tới tao thì sẽ có cái kết cục gì.

.

“Đáng ghét!" Người đàn bà có vài phần xinh đẹp ra vẻ ngượng ngùng mà đẩy đẩy người đàn ông đang dán vào ngực mình, thở dốc nói: “Gấp như vậy làm gì, làm người ta đau!"

“Hắc hắc hắc, cái đồ dâm đãng nhà em không phải thích anh thô bạo như vậy sao?" Người đàn ông cắn cắn đôi gò bồng đào to bự.

Từng trận gầm rú, thân thể giao triền, xong chuyện hai người nghỉ ngơi một chút.

“Anh Văn, chúng ta như vậy mãi không được, anh chừng nào mới ly hôn vợ, cưới em vào cửa?"

Anh Văn, cũng chính là chồng sau của Dương Lệ – Triệu Văn, tầng tầng thở dài, trên mặt lộ ra thần sắc khó xử.

“Bảo bảo ngoan, con mụ kia chung quy sinh cho anh một thằng con trai, anh mà ly hôn nó thì con anh thế nào bây giờ?"

“Hừ, con với chả cái, không phải không rõ, con mụ kia vừa già vừa xấu, chính là cái đồ đáng ghét. Anh vì sao lại không chịu bỏ nó, nói, có phải lại luyến tiếc cái đứa con ghẻ nó mang theo không, muốn ăn cả mẹ lẫn con?"

Triệu Văn nhìn tình nhân thở phì phì, trong lòng lại không cho là đúng. Dương Lệ tuy rằng đúng như ả nói vừa già vừa thô tục nhưng thật ra lại khá tốt. Mụ ta có thể tự sống, có thể kiếm tiền nuôi mình, còn nghe lời. Nếu ly hôn Dương Lệ mà cưới ả, chính mình còn phải tiêu tiền nuôi ả, mua bán lỗ như vậy, Triệu Văn hắn sao có thể làm!

“Được rồi, được rồi! Bảo bối, trong lòng anh có ai, em còn không biết sao? Lại nói em cũng đã kết hôn, chuyện hai ta nếu chồng em mà thấy, hắn lại không bổ anh ra!"

“Xem anh nhát gan chưa kìa! Yên tâm đi, tên kia đi lấy thịt ở huyện khác rồi, ba bốn ngày mới về."

“Hắc hắc hắc….. Bảo bối nhi, nếu thế thì chúng ta phải nắm chắc thời gian…. Hửm….."

“Đáng ghét!"

Ngay lúc củi khô lửa bốc lại muốn làm thêm một hồi thì đột nhiên “Phanh —-", có người đá văng cửa.

“Bọn mày là cái loại gian phu dâm phụ!" Người đàn ông đi vào bộ dạng cực kỳ hung hãn, hắn trừng lớn mắt trâu, mặt vặn vẹo hét lớn: “Tao giết bọn mày!!!"

“A a a a a a —— Đừng mà —— Chồng ơi ——-"
4/5 của 4 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại