Sống Lại Cải Tạo Vợ Cám Bã
Chương 37: Náo loạn hậu trường buổi biểu diễn
Tác giả: Mặc Vũ Vũ
Editor: Little Little
Quách Văn Văn không biết sở dĩ La Tiểu Nặc cảm thấy hứng thú đối với Burak như vậy là vì anh ta và cậu bé mập cho cô cảm giác rất giống nhau. Nói đến chuyện này dường như có chút vớ vẩn, La Tiểu Nặc cũng tự cho là như vậy, hình dáng của Burak dù cho nhìn không quá rõ ràng nhưng cũng có thể thấy rõ anh ta và cậu bé mập không liên quan, thế nhưng không biết vì sao trong lòng La Tiểu Nặc vẫn cảm thấy bọn họ rất giống nhau. Có lẽ là do cô quá nhớ cậu ấy. La Tiểu Nặc cũng muốn tự cười chính mình. Nhìn tấm vé trong tay, cái này, đi xem một chút cũng không sao, nói đi cũng phải nói lại, trước khi trùng sinh cô chưa bao giờ nghe nói qua nhóm nhạc này, đi thì đi thôi, có lẽ lúc nhìn thấy Burak thật sự sẽ không còn cảm giác kỳ quái này nữa. La Tiểu Nặc an ủi bản thân nghĩ.
Rất nhanh đã đến buổi tối thứ sáu, La Tiểu Nặc chuẩn bị bản thân thật tốt, sớm tới địa điểm tổ chức buổi biểu diễn − sân vận động thành phố Y. Trước khi trùng sinh La Tiểu Nặc cũng từng tới đây, khi đó đi cùng cô chính là Đường Vĩ. Nơi này so với lúc đó dường như không có gì khác biệt, chẳng qua là người đã khác. Cô đến dường như có chút sớm trên khán đài chỉ mới có ba người, La Tiểu Nặc có chút mờ mịt không mục đích đi vào khán phòng, nhớ lại từng chuyện giống như thủy triều tuôn trào, thời gian dường như lần lượt thay đổi, chỉ mình cô lặng yên đi tiếp, nhớ lại lúc đó không một ai giúp đỡ mà còn phủi sạch quan hệ, những yêu hận tình thù cứ quấn lấy kiếp này, làm cho cô không còn sức giãy giụa.
“Này cô, nơi đây không phải là nơi cô có thể đến đâu, mời cô rời khỏi." Một giọng nam vang lên, gọi suy nghĩ đang phiêu tán bồn phía của La Tiểu Nặc quay về. Ồ, là ai vậy? La Tiểu Nặc ngẩng đầu trông thấy hơn mười người bảo an khẩn trương vây quanh mình.
La Tiểu Nặc nhìn quanh bốn phía, ơ, đây là hậu trường mà! Sao lại vô thức chạy đến đây vậy? La Tiểu Nặc nói gấp: “Xin lỗi, tôi không biết sao lại chạy đến nơi này, tôi rời khỏi đây ngay." Nói xong La Tiểu Nặc quay người đi trở lại hướng mà vừa rồi đi đến, trong lòng có chút buồn bực: “Nhóm nhạc Đam Mê này mặt mũi cũng lớn thật đấy, công tác bảo an thật đúng là khoa trương!"
Mới vừa đi hai bước, chợt nghe bên trong truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Tiểu Nặc, A...... Tiểu Nặc cứu tớ!... A... A...." Là Văn Văn! La Tiểu Nặc đột nhiên quay đầu lại, vọt tới, hô to: “Văn Văn, là cậu sao? Văn Văn!"
Những người bảo an nhìn thấy La Tiểu Nặc có ý đồ xông vào hậu trường đương nhiên không cho, rối rít lấy tay ngăn La Tiểu Nặc lại. “Này cô, tôi đã nói cho cô biết nơi đây không thể đi vào mà. Mời cô lập tức rời đi!"
La Tiểu Nặc lo lắng nhìn bảo an nói: “Giọng nói vừa rồi ở bên trong là bạn tôi, xin các anh cho tôi vào đó. Chắc cô ấy cũng không cẩn thận xông vào bên trong đấy."
Bảo an lạnh lùng lắc đầu nói: “Người đó không thể nào là bạn của cô, mời cô lập tức rời đi!"
“Không phải, không phải! Thật sự tôi vừa nghe thấy giọng nói của bạn tôi mà, các anh cho tôi vào nhìn một cái đi, tôi nhìn nếu không phải tôi sẽ lập tức đi ra." La Tiểu Nặc cầu khẩn nói.
Bảo an này rất rõ ràng dùng ánh mắt báo cho những người khác biết, những người còn lại cũng lúc xông lên muốn tống La Tiểu Nặc ra bên ngoài. La Tiểu Nặc dùng sức cả tay chân mà giãy giụa, nỗ lực muốn thoát khỏi những tên đáng ghét này, nhưng dù sao cô cũng là con gái, hơn nữa một mình không thể đánh lại đám đông, rất nhanh đã bị khống chế, lập tức sẽ bị tống ra khỏi hậu trường sân vận động. Vừa lúc đó, có một bóng người xuất hiện. Là Đường Vĩ. La Tiểu Nặc không kịp suy nghĩ tại sao Đường Vĩ lại xuất hiện ở đây, cô giống như nhìn thấy ân nhân cứu mạng mà ra sức kêu lên: “Đường Vĩ, Đường Vĩ, nhanh, nhanh xông vào đi, Văn Văn đang ở bên trong, có khả năng gặp nguy hiểm."
Đường Vĩ vừa đi vào hậu trường còn không có thấy rõ tình huống xung quanh, đã thấy mấy người kia khống chế La Tiểu Nặc, trong lòng khẩn trương muốn tiến lên nghĩ cách cứu viện, nhưng nghe La Tiểu Nặc kêu lên cũng đại khái hiểu được chút ít chuyện đã xảy ra, muốn cậu thừa dịp những tên đó đang tìm cách khống chế Tiểu Nặc thì xông vào cứu Quách Văn Văn, nhưng mà, vừa đi được vài bước, rồi lại lui trở về, cậu có chút bận tâm nhìn La Tiểu Nặc.
La Tiểu Nặc trong lòng như lửa đốt, nhìn Đường Vĩ như vậy, lập tức nói: “Tớ không sao đâu, cậu đi nhanh đi! Đừng lo lắng."
Đường Vĩ nghe xong lời này mới bắt đầu dồn hết sức lực xông vào phía sau hậu trường, thế nhưng số lượng bảo an thật sự là rất nhiều, hai ba người đã có thể bắt được cả hai người. Trước mắt sẽ tống hai người ra khỏi hậu trường, La Tiểu Nặc và Đường Vĩ nhìn thoáng qua nhau, lớn tiếng kêu lên: “Cứu mạng! Bắt cóc! Cứu mạng!" Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Đường Vĩ lớn tiếng kêu gọi như vậy, gương mặt hoa đào đều đã đỏ bừng.
La Tiểu Nặc cũng không chịu yếu thế mà hô to: “Cứu mạng! Vô lễ này!" Những lời này vừa ra khỏi miệng, đầu tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, trong đầu mọi người đều có chung một ý nghĩ chần chừ, người này cũng thật biết tranh thủ thời cơ. Rốt cuộc một tên bảo an không thể chịu đựng được đợt tấn công tạp âm decibel* siêu cao của La Tiểu Nặc mà bụm miệng cô lại."A... A... A......" La Tiểu Nặc dùng sức giãy giụa, hung hăng há miệng cắn tên dùng tay che miệng của mình một cái. Tên bảo an kia lập tức đau đớn kêu to một tiếng “Aaaa!“. Buông tay ra cực kỳ nhanh, thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn La Tiểu Nặc, nâng cao tay, La Tiểu Nặc phải hứng một cái tát là không thể tránh khỏi được rồi, vừa lúc đó, một giọng nói trầm thấp từ bên trong hậu trường truyền ra: “Các người đang làm gì đó! Ồn ào quá."
(*Decibel: (viết tắt là dB) là đơn vị dùng để đo cường độ của âm thanh)
La Tiểu Nặc nghe tiếng nói kia thì nhìn lại, sững sờ, người này cũng không khỏi quá yêu nghiệt rồi. Anh ta nghiêng người dựa vào cửa gỗ bên ngoài hậu trường, tóc dài màu đỏ có vẻ hơi lộn xộn mà tản ra trên vai anh ta, mắt xanh hẹp dài mà thâm sâu, con ngươi lười biếng liếc nhìn, trên gương mặt tái nhợt là đôi môi đỏ tươi cười như không cười nhẹ nhàng bước ra, giống như một pho tượng hoàn mỹ, ngũ quan nổi bật đặc biệt câu hồn người khác. La Tiểu Nặc không khỏi nhẹ rùng mình một cái, người đàn ông này chính là tay ghita Nick Caine của nhóm nhạc Đam Mê. Người thật so với trên poster đẹp hơn nhiều, vẻ đẹp này làm cho người khác không khỏi có chút bất an, giống như nhìn thấy một con mèo cực lớn, là loài động vật bên ngoài lộng lẫy, tuy vô cùng xinh đẹp nhưng không cách nào tới gần, người này rất nguy hiểm. La Tiểu Nặc thầm nghĩ, vô thức mà muốn lui về phía sau vài bước, tiêc rằng lại bị bảo an vây quanh quá chặt.
Ánh mắt Nick nhìn quét qua nhóm người này, bỗng nhiên nhìn chằm chằm La Tiểu Nặc, một lúc sau cười nhẹ nói: “Ôi, cảm giác thật đúng là nhạy bén."
La Tiểu Nặc nghe xong lời này, trong lòng run lên, anh ta, cuối cùng là người nào? Nhưng vẫn đè xuống cảm giác sợ hãi ở trong lòng hỏi: “Anh, anh có nhìn thấy một người bạn của tôi, là một nữ sinh, thấp thấp nho nhỏ, có đôi mắt rất lanh lợi hay không?"
“À! Cô nói cô ta sao?" Nick bỗng nhiên đẩy cửa phía sau ra, thò tay kéo một cái, một người té ra ngoài, bị ôm lấy nghiêng người dựa trên người anh ta, La Tiểu Nặc trong lòng chấn động, tập trung nhìn đúng là Quách Văn Văn. Cô nhắm chặt hai mắt tựa vào người Nick, dường như đang hôn mê.
“Đồ khốn, anh đã làm gì cô ấy? Đáng chết!" La Tiểu Nặc dùng sức muốn trốn thoát hai tay của bảo an, muốn xông qua nhìn xem cuối cùng Quách Văn Văn bị làm sao. Đường Vĩ ở bên cạnh cũng phẫn nộ mà giãy giụa.
“Thật đúng là cảm động mà! Các người yên tâm! Cô ta chẳng qua là bị tôi đánh ngất đi mà thôi, cô gái này thấy được chút ít chuyện mà cô ta không nên thấy, tôi chỉ là để cho cô ta trả chút chi phí mà thôi, sẽ không làm tổn thương cô ta đâu."d∞đ∞l∞q∞đ Nick vỗ nhè nhẹ đầu Quách Văn Văn đang dựa trên vai mình, nhàn nhạt nói.
“Đáng chết! Anh buông cô ấy ra. Anh mau buông cô ấy ra, cái đồ biến thái. Anh không được phép tổn thương cô ấy! Tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh đấy." La Tiểu Nặc hoàn toàn bị thái độ điềm nhiên như không có việc gì của Nick chọc giận, tay đấm chân đá về phía bảo an đang ngăn đón bản thân, một lòng muốn xông qua dốc sức liều mạng. Đối mặt với La Tiểu Nặc đang muốn hóa thành cọp cái, nhân viên bảo an cũng chỉ có thể liều mạng ngăn lại, lỡ như ngăn không được để cô vọt tới trước mặt Nick thì phần công việc này đoán chừng cũng không thể lâu dài.
Nick không thấy thú vị ngáp một cái nói: “Thật đúng là ngây thơ, còn tìm cảnh sát đấy? Vốn cho rằng lại có một món đồ chơi thú vị, hóa ra bất quá cũng chỉ có như vậy, cô đi đi, các người đều đi!" Quay sang bảo an nói: “Mang hai người kia đi, không cho phép bọn họ tới gần đây một bước."
Các nhân viên bảo an không ngừng đáp lại “Vâng!" Dùng hết sức lực kéo Đường Vĩ và La Tiểu Nặc đi ra ngoài cửa.
La Tiểu Nặc và Đường Vĩ phẫn nộ gầm lên: “Thả tôi ra! Các người buông ra cho tôi! Khốn nạn!" Giọng nói tức giận của bọn họ cứ quanh quẩn phía sau hậu trường. Ngay khi bọn họ bị bắt ra khỏi hậu trường, bên trong hậu trường truyền đến một giọng nói thanh thúy có thể nghiền nát cả đồ sứ, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Nick, thả bọn họ ra, đem cô gái kia trả lại cho họ đi!"
Nick có chút giật mình nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt ở hậu trường, nói: “Nhưng mà, nhưng mà cô gái này nhìn thấy lúc chúng ta đang ăn."
“Không sao cả, việc này tôi có thể giải quyết. Thả bọn họ ra, trả cô ta lại cho bọn họ." Giọng nói thần bí tiếp tục nói.
Nick có chút bất đắc dĩ phất tay ra hiệu cho bảo an buông Đường Vĩ và La Tiểu Nặc ra. Nhét Quách Văn Văn vào trong ngực Đường Vĩ. La Tiểu Nặc sững sờ đứng yên tại chỗ, nhíu chặt mày nhìn chằm chằm căn phòng kia ở hậu trường, trong lòng sóng dâng mãnh liệt.
Editor: Little Little
Quách Văn Văn không biết sở dĩ La Tiểu Nặc cảm thấy hứng thú đối với Burak như vậy là vì anh ta và cậu bé mập cho cô cảm giác rất giống nhau. Nói đến chuyện này dường như có chút vớ vẩn, La Tiểu Nặc cũng tự cho là như vậy, hình dáng của Burak dù cho nhìn không quá rõ ràng nhưng cũng có thể thấy rõ anh ta và cậu bé mập không liên quan, thế nhưng không biết vì sao trong lòng La Tiểu Nặc vẫn cảm thấy bọn họ rất giống nhau. Có lẽ là do cô quá nhớ cậu ấy. La Tiểu Nặc cũng muốn tự cười chính mình. Nhìn tấm vé trong tay, cái này, đi xem một chút cũng không sao, nói đi cũng phải nói lại, trước khi trùng sinh cô chưa bao giờ nghe nói qua nhóm nhạc này, đi thì đi thôi, có lẽ lúc nhìn thấy Burak thật sự sẽ không còn cảm giác kỳ quái này nữa. La Tiểu Nặc an ủi bản thân nghĩ.
Rất nhanh đã đến buổi tối thứ sáu, La Tiểu Nặc chuẩn bị bản thân thật tốt, sớm tới địa điểm tổ chức buổi biểu diễn − sân vận động thành phố Y. Trước khi trùng sinh La Tiểu Nặc cũng từng tới đây, khi đó đi cùng cô chính là Đường Vĩ. Nơi này so với lúc đó dường như không có gì khác biệt, chẳng qua là người đã khác. Cô đến dường như có chút sớm trên khán đài chỉ mới có ba người, La Tiểu Nặc có chút mờ mịt không mục đích đi vào khán phòng, nhớ lại từng chuyện giống như thủy triều tuôn trào, thời gian dường như lần lượt thay đổi, chỉ mình cô lặng yên đi tiếp, nhớ lại lúc đó không một ai giúp đỡ mà còn phủi sạch quan hệ, những yêu hận tình thù cứ quấn lấy kiếp này, làm cho cô không còn sức giãy giụa.
“Này cô, nơi đây không phải là nơi cô có thể đến đâu, mời cô rời khỏi." Một giọng nam vang lên, gọi suy nghĩ đang phiêu tán bồn phía của La Tiểu Nặc quay về. Ồ, là ai vậy? La Tiểu Nặc ngẩng đầu trông thấy hơn mười người bảo an khẩn trương vây quanh mình.
La Tiểu Nặc nhìn quanh bốn phía, ơ, đây là hậu trường mà! Sao lại vô thức chạy đến đây vậy? La Tiểu Nặc nói gấp: “Xin lỗi, tôi không biết sao lại chạy đến nơi này, tôi rời khỏi đây ngay." Nói xong La Tiểu Nặc quay người đi trở lại hướng mà vừa rồi đi đến, trong lòng có chút buồn bực: “Nhóm nhạc Đam Mê này mặt mũi cũng lớn thật đấy, công tác bảo an thật đúng là khoa trương!"
Mới vừa đi hai bước, chợt nghe bên trong truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Tiểu Nặc, A...... Tiểu Nặc cứu tớ!... A... A...." Là Văn Văn! La Tiểu Nặc đột nhiên quay đầu lại, vọt tới, hô to: “Văn Văn, là cậu sao? Văn Văn!"
Những người bảo an nhìn thấy La Tiểu Nặc có ý đồ xông vào hậu trường đương nhiên không cho, rối rít lấy tay ngăn La Tiểu Nặc lại. “Này cô, tôi đã nói cho cô biết nơi đây không thể đi vào mà. Mời cô lập tức rời đi!"
La Tiểu Nặc lo lắng nhìn bảo an nói: “Giọng nói vừa rồi ở bên trong là bạn tôi, xin các anh cho tôi vào đó. Chắc cô ấy cũng không cẩn thận xông vào bên trong đấy."
Bảo an lạnh lùng lắc đầu nói: “Người đó không thể nào là bạn của cô, mời cô lập tức rời đi!"
“Không phải, không phải! Thật sự tôi vừa nghe thấy giọng nói của bạn tôi mà, các anh cho tôi vào nhìn một cái đi, tôi nhìn nếu không phải tôi sẽ lập tức đi ra." La Tiểu Nặc cầu khẩn nói.
Bảo an này rất rõ ràng dùng ánh mắt báo cho những người khác biết, những người còn lại cũng lúc xông lên muốn tống La Tiểu Nặc ra bên ngoài. La Tiểu Nặc dùng sức cả tay chân mà giãy giụa, nỗ lực muốn thoát khỏi những tên đáng ghét này, nhưng dù sao cô cũng là con gái, hơn nữa một mình không thể đánh lại đám đông, rất nhanh đã bị khống chế, lập tức sẽ bị tống ra khỏi hậu trường sân vận động. Vừa lúc đó, có một bóng người xuất hiện. Là Đường Vĩ. La Tiểu Nặc không kịp suy nghĩ tại sao Đường Vĩ lại xuất hiện ở đây, cô giống như nhìn thấy ân nhân cứu mạng mà ra sức kêu lên: “Đường Vĩ, Đường Vĩ, nhanh, nhanh xông vào đi, Văn Văn đang ở bên trong, có khả năng gặp nguy hiểm."
Đường Vĩ vừa đi vào hậu trường còn không có thấy rõ tình huống xung quanh, đã thấy mấy người kia khống chế La Tiểu Nặc, trong lòng khẩn trương muốn tiến lên nghĩ cách cứu viện, nhưng nghe La Tiểu Nặc kêu lên cũng đại khái hiểu được chút ít chuyện đã xảy ra, muốn cậu thừa dịp những tên đó đang tìm cách khống chế Tiểu Nặc thì xông vào cứu Quách Văn Văn, nhưng mà, vừa đi được vài bước, rồi lại lui trở về, cậu có chút bận tâm nhìn La Tiểu Nặc.
La Tiểu Nặc trong lòng như lửa đốt, nhìn Đường Vĩ như vậy, lập tức nói: “Tớ không sao đâu, cậu đi nhanh đi! Đừng lo lắng."
Đường Vĩ nghe xong lời này mới bắt đầu dồn hết sức lực xông vào phía sau hậu trường, thế nhưng số lượng bảo an thật sự là rất nhiều, hai ba người đã có thể bắt được cả hai người. Trước mắt sẽ tống hai người ra khỏi hậu trường, La Tiểu Nặc và Đường Vĩ nhìn thoáng qua nhau, lớn tiếng kêu lên: “Cứu mạng! Bắt cóc! Cứu mạng!" Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Đường Vĩ lớn tiếng kêu gọi như vậy, gương mặt hoa đào đều đã đỏ bừng.
La Tiểu Nặc cũng không chịu yếu thế mà hô to: “Cứu mạng! Vô lễ này!" Những lời này vừa ra khỏi miệng, đầu tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, trong đầu mọi người đều có chung một ý nghĩ chần chừ, người này cũng thật biết tranh thủ thời cơ. Rốt cuộc một tên bảo an không thể chịu đựng được đợt tấn công tạp âm decibel* siêu cao của La Tiểu Nặc mà bụm miệng cô lại."A... A... A......" La Tiểu Nặc dùng sức giãy giụa, hung hăng há miệng cắn tên dùng tay che miệng của mình một cái. Tên bảo an kia lập tức đau đớn kêu to một tiếng “Aaaa!“. Buông tay ra cực kỳ nhanh, thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn La Tiểu Nặc, nâng cao tay, La Tiểu Nặc phải hứng một cái tát là không thể tránh khỏi được rồi, vừa lúc đó, một giọng nói trầm thấp từ bên trong hậu trường truyền ra: “Các người đang làm gì đó! Ồn ào quá."
(*Decibel: (viết tắt là dB) là đơn vị dùng để đo cường độ của âm thanh)
La Tiểu Nặc nghe tiếng nói kia thì nhìn lại, sững sờ, người này cũng không khỏi quá yêu nghiệt rồi. Anh ta nghiêng người dựa vào cửa gỗ bên ngoài hậu trường, tóc dài màu đỏ có vẻ hơi lộn xộn mà tản ra trên vai anh ta, mắt xanh hẹp dài mà thâm sâu, con ngươi lười biếng liếc nhìn, trên gương mặt tái nhợt là đôi môi đỏ tươi cười như không cười nhẹ nhàng bước ra, giống như một pho tượng hoàn mỹ, ngũ quan nổi bật đặc biệt câu hồn người khác. La Tiểu Nặc không khỏi nhẹ rùng mình một cái, người đàn ông này chính là tay ghita Nick Caine của nhóm nhạc Đam Mê. Người thật so với trên poster đẹp hơn nhiều, vẻ đẹp này làm cho người khác không khỏi có chút bất an, giống như nhìn thấy một con mèo cực lớn, là loài động vật bên ngoài lộng lẫy, tuy vô cùng xinh đẹp nhưng không cách nào tới gần, người này rất nguy hiểm. La Tiểu Nặc thầm nghĩ, vô thức mà muốn lui về phía sau vài bước, tiêc rằng lại bị bảo an vây quanh quá chặt.
Ánh mắt Nick nhìn quét qua nhóm người này, bỗng nhiên nhìn chằm chằm La Tiểu Nặc, một lúc sau cười nhẹ nói: “Ôi, cảm giác thật đúng là nhạy bén."
La Tiểu Nặc nghe xong lời này, trong lòng run lên, anh ta, cuối cùng là người nào? Nhưng vẫn đè xuống cảm giác sợ hãi ở trong lòng hỏi: “Anh, anh có nhìn thấy một người bạn của tôi, là một nữ sinh, thấp thấp nho nhỏ, có đôi mắt rất lanh lợi hay không?"
“À! Cô nói cô ta sao?" Nick bỗng nhiên đẩy cửa phía sau ra, thò tay kéo một cái, một người té ra ngoài, bị ôm lấy nghiêng người dựa trên người anh ta, La Tiểu Nặc trong lòng chấn động, tập trung nhìn đúng là Quách Văn Văn. Cô nhắm chặt hai mắt tựa vào người Nick, dường như đang hôn mê.
“Đồ khốn, anh đã làm gì cô ấy? Đáng chết!" La Tiểu Nặc dùng sức muốn trốn thoát hai tay của bảo an, muốn xông qua nhìn xem cuối cùng Quách Văn Văn bị làm sao. Đường Vĩ ở bên cạnh cũng phẫn nộ mà giãy giụa.
“Thật đúng là cảm động mà! Các người yên tâm! Cô ta chẳng qua là bị tôi đánh ngất đi mà thôi, cô gái này thấy được chút ít chuyện mà cô ta không nên thấy, tôi chỉ là để cho cô ta trả chút chi phí mà thôi, sẽ không làm tổn thương cô ta đâu."d∞đ∞l∞q∞đ Nick vỗ nhè nhẹ đầu Quách Văn Văn đang dựa trên vai mình, nhàn nhạt nói.
“Đáng chết! Anh buông cô ấy ra. Anh mau buông cô ấy ra, cái đồ biến thái. Anh không được phép tổn thương cô ấy! Tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh đấy." La Tiểu Nặc hoàn toàn bị thái độ điềm nhiên như không có việc gì của Nick chọc giận, tay đấm chân đá về phía bảo an đang ngăn đón bản thân, một lòng muốn xông qua dốc sức liều mạng. Đối mặt với La Tiểu Nặc đang muốn hóa thành cọp cái, nhân viên bảo an cũng chỉ có thể liều mạng ngăn lại, lỡ như ngăn không được để cô vọt tới trước mặt Nick thì phần công việc này đoán chừng cũng không thể lâu dài.
Nick không thấy thú vị ngáp một cái nói: “Thật đúng là ngây thơ, còn tìm cảnh sát đấy? Vốn cho rằng lại có một món đồ chơi thú vị, hóa ra bất quá cũng chỉ có như vậy, cô đi đi, các người đều đi!" Quay sang bảo an nói: “Mang hai người kia đi, không cho phép bọn họ tới gần đây một bước."
Các nhân viên bảo an không ngừng đáp lại “Vâng!" Dùng hết sức lực kéo Đường Vĩ và La Tiểu Nặc đi ra ngoài cửa.
La Tiểu Nặc và Đường Vĩ phẫn nộ gầm lên: “Thả tôi ra! Các người buông ra cho tôi! Khốn nạn!" Giọng nói tức giận của bọn họ cứ quanh quẩn phía sau hậu trường. Ngay khi bọn họ bị bắt ra khỏi hậu trường, bên trong hậu trường truyền đến một giọng nói thanh thúy có thể nghiền nát cả đồ sứ, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Nick, thả bọn họ ra, đem cô gái kia trả lại cho họ đi!"
Nick có chút giật mình nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt ở hậu trường, nói: “Nhưng mà, nhưng mà cô gái này nhìn thấy lúc chúng ta đang ăn."
“Không sao cả, việc này tôi có thể giải quyết. Thả bọn họ ra, trả cô ta lại cho bọn họ." Giọng nói thần bí tiếp tục nói.
Nick có chút bất đắc dĩ phất tay ra hiệu cho bảo an buông Đường Vĩ và La Tiểu Nặc ra. Nhét Quách Văn Văn vào trong ngực Đường Vĩ. La Tiểu Nặc sững sờ đứng yên tại chỗ, nhíu chặt mày nhìn chằm chằm căn phòng kia ở hậu trường, trong lòng sóng dâng mãnh liệt.
Tác giả :
Mặc Vũ vũ