[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm
Chương 18
Sự kiện ám sát rốt cuộc được dẹp yên, trên quảng trường một mảnh hỗn độn.
Vương một bước dài xông lên, khẩn trương đánh giá toàn thân hắn: “Hồng Lân, ngươi có hay không bị thương?"
“Điện hạ, ta không sao. Ngài cũng không có việc gì?" Yam cũng nhanh chóng nhìn quét thân thể Vương.
Hai người thấy đối phương bình yên vô sự, không khỏi đều nhẹ nhàng thở ra.
Vương biến sắc, nhìn tên thích khách bị bắt phía bên dưới, lạnh lùng hung ác nói: “Đem hắn quan nhập tử lao (nhốt vào ngục)! Nghiêm ngặt trông giữ!"
“Tuân lệnh!"
Phác Thắng Cơ lĩnh mệnh rời đi. Hắn không biết trước chuyện thích khách nhưng phản ứng lại cực kỳ mau lẹ, cùng mọi người bảo hộ Vương.
Yam tuy rằng không thích hắn, nhưng không thể không thừa nhận năng lực của người này rất mạnh. Ở phương diện này, hắn kỳ thật so với Hồng Lân vĩ đại hơn nhiều. Nếu không phải hắn trong lòng cất chứa nồng đậm ghen ghét, hai người hẳn là có thể trở thành bạn tốt.
Vương nhìn thấy các đại thần bên dưới kinh hoảng thất thố (chật vật) từ dưới bàn chui ra, còn có đang giả chết chầm chậm đứng dậy, trong lòng không khỏi nhíu mày, rất là bất mãn. Bất quá cũng may vẫn còn vài tên võ tướng đứng thẳng, trong đó thậm chí có một lão tướng quân, trong tay nắm trường kiếm đoạt từ tay thị vệ, vẻ mặt cương nghị cùng mọi người đứng dưới bậc thang, hộ vệ vương tọa.
Vương nói: “Tối nay thích khách xuất hiện trong cung, tất cả mọi người đều sợ hãi. Đều trở về đi"
Lão tướng cầm kiếm kia buông kiếm quỳ xuống, nói: “Trong cung xuất hiện thích khách, đều là do thị vệ trong cung hộ vệ không chu toàn. Thần thỉnh cầu điện hạ lập tức tra rõ mọi người, cũng nghiêm trách Kiện Long Vệ thất trách (không làm tròn bổn phận)"
Vương trầm giọng nói: “Lý lão tướng quân, ngươi không nhận ra vừa rồi chính là Kiện Long Vệ bảo hộ an toàn của trẫm sao? Chuyện thích khách nhất định phải làm rõ, việc nghiêm trách không cần nhắc lại"
Tên lão tướng quân họ Lí kia còn muốn nói cái gì, nhưng lại nuốt trở về, đáp: “Vâng. Điện hạ cùng Vương hậu nương nương tối nay cũng bị hoảng sợ, thỉnh mau chóng quay về hậu cung nghỉ ngơi, truyền thái y nhìn xem"
Vương gật đầu, nói: “Tướng quân cũng vất vả. Tất cả mọi người đều lui ra đi. Ai bị thương thì ở lại trong cung trị liệu" Dứt lời liền đi về hướng hậu cung.
“Điện hạ" Yam hai bước đuổi kịp, nói: “Vi thần muốn đi thẩm vấn thích khách"
Vương nhìn hắn một cái, nói: “Để Phác Phó tổng quản làm đi. Ngươi theo trẫm hồi cung"
“Điện hạ…"
Yam còn muốn nói nhưng Vương lại kiên quyết quay đầu đi mất. Hắn bất đắc dĩ thở dài, quay đầu vội vàng dặn dò Hàn Bách một câu rồi đuổi theo Vương.
“Điện hạ, vì cái gì không cho ta đi thẩm vấn thích khách?" Vừa về đến tẩm thất, Yam liền khẩn cấp hỏi.
“Cởi y phục!"
“Cái gì?" Yam có chút giật mình ngây ngốc. Tối nay hắn sử dụng tinh thần lực quá độ, phản ứng có chút trì độn (chậm chạp).
Vương vẻ mặt bình tĩnh, gằn giọng lặp lại một lần nữa: “Cởi y phục!"
Yam nhìn nhìn y, nhấc tay chậm rãi cởi bỏ y phục, nhất kiện nhất kiện (từng lớp) cởi xuống, cuối cùng chỉ để lại một cái đơn khố, lộ ra nửa người trên xích lỏa.
Vương đỡ lấy bờ vai của hắn, bắt đầu cẩn thận kiểm tra, cảm thấy trên người hắn không có vết thương nào, ngược lại càng lo lắng.
“Trẫm cho truyền thái y đến, bắt mạch cho ngươi"
Yam hiểu ý của Vương là gì liền nói: “Điện hạ, ta không có bị thương"
“Có lẽ là nội thương!" Vương đột nhiên kích động đứng lên, gắt gao nắm lấy hai vai của hắn, thấp giọng khàn khàn hô: “Người kia võ công lợi hại như vậy, làm sao ngươi dám…Làm sao ngươi dám!"
Yam thật sâu cảm nhận được lo lắng cùng phẫn nộ của Vương, tựa hồ còn ẩn ẩn xen lẫn rất nhiều cảm xúc sợ hãi, vội an ủi nói: “Điện hạ, ta thật sự không có việc gì. Ta sớm có chuẩn bị, cho nên…"
“Nếu sớm có chuẩn bị, vì cái gì không nói cho trẫm!" Vương gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt hắn, lộ ra thần sắc thống khổ, nói: “Ngươi nếu đã sớm biết có thể sẽ có ám sát, vì cái gì không phái thêm nhiều người, chuẩn bị thêm nhiều một chút, vì cái gì…vì cái gì phải mạo hiểm chính mình?"
“Ta, ta…Ta là Kiện Long Vệ a. Chức trách của ta chính là bảo hộ điện hạ…" Yam đối cảm xúc mãnh liệt của Vương có chút cảm thấy không biết làm sao, nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Hắn đã điều ba vạn cấm vệ quân vào thành, lại đem trong cung bảo vệ chặt chẽ, Kiện Long Vệ cũng thông tri trước tiên, tất cả mọi người làm tốt chuẩn bị, còn muốn phòng bị như thế nào nữa? Hắn dù sao cũng không phải thần thánh điều gì cũng biết, trước khi đối phương động thủ đã đi trước một bước bắt lại đâu.
Vương đột nhiên tiến lên, gắt gao ôm lấy hắn.
Không có bất luận lời nói nào nhưng thông qua thân thể hơi hơi phát run, Yam có thể cảm nhận được quan tâm cùng tình yêu của y đối với chính mình.
Hắn trong lòng thập phần cảm động, lại không biết đáp lại loại tình huống này như thế nào, đành phải chậm rãi ôn nhu ôm lại Vương.
Nhất thời hai người chính là chặt chẽ ôm lấy nhau, đều không có nói chuyện.
Qua một lúc lâu sau, Vương nói khàn khàn thấp giọng nói: “Người kia võ công rất lợi hại. Sắc mặt của ngươi thực tái nhợt, ta thật sự thực lo lắng, vạn nhất ngươi bị thương…"
“Điện hạ, ta không có bị thương" Yam cúi đầu vuốt ve tóc Vương, thanh âm ôn nhu đến không thể tưởng tượng.
Vương rốt cuộc ức chế được chính mình ngừng run rẩy, trấn định lại, buông ra hắn nói: “Hồng Lân, ngươi như thế nào lại đánh thắng được hắn? Võ công của ngươi khi nào lại trở nên lợi hại như vậy?"
Yam trêu đùa nói: “Sau lần trước luận võ cùng điện hạ"
Vương giật nhẹ khóe miệng, cũng cười một chút, lại sờ sờ mặt hắn, nói: “Sắc mặt của ngươi rất khó xem. Ta thấy vẫn là truyền thái y đến chuẩn đoán một chút vẫn hơn"
“Điện hạ, ta thật sự không có bị thương. Ngươi tin tưởng ta" Yam nói xong còn như muốn chứng minh mà đánh đánh vào khuôn ngực cường tráng ưu mĩ của mình.
Vương rốt cuộc yên lòng, nói: “Vậy là tốt rồi"
Yam nhặt y phục lên mặc vào.
Vương nói: “Ngươi muốn đi thẩm vấn thích khách kia sao?"
“Ân. Phải thẩm vấn suốt đêm, nếu có đồng đảng phải mau chóng bắt được"
“Để Phác Thắng Cơ cùng Hàn Bách bọn họ giải quyết đi. Tối nay như thế nào ngươi cũng đừng đi, ở nơi này của ta hảo hảo nghỉ ngơi một đêm"
Yam cười nói: “Như thế nào có thể được. Ta là Tổng quản Kiện Long Vệ của điện hạ a"
Vương nhíu nhíu mày, biết việc này chủ ý của hắn đã định, liền không hề cưỡng cầu, nói sang chuyện khác: “Ngươi như thế nào biết thích khách kia là người Trung Nguyên?"
“Ân?"
“Ta nghe được ngươi nói Hán ngữ với hắn"
“Nga, là như thế này…" Yam đem chuyện hắn phát hiện ở Tân thành nói cho Vương.
Vương có chút sinh khí (tức giận), khí thế vương giả tỏa ra, lãnh nghiêm mặt trầm giọng nói: “Về sau không được tự chủ trương. Lại có loại tình huống này, nhất định phải nói cho trẫm"
Vừa rồi còn tự xưng “ta", hiện tại lại biến thành “trẫm".
Yam trong lòng nói thầm. Bất quá hắn lại không sợ bộ dáng âm trầm lãnh khốc của Vương, ngoài miệng còn đáp: “Vâng. Đã biết"
Vương đột nhiên biến đổi vẻ mặt, có chút tò mò nói: “Hồng Lân a, câu cuối cùng kia của ngươi… ‘Ta,là,lão,mẫu,của,ngươi’…Là có ý gì?"
Yam dưới chân vấp một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Vương phát âm không quá chuẩn xác, rõ ràng là bắt chước ngữ khí lúc đó của Yam, mang theo nồng đậm âm điệu dị quốc, nghe có chút khôi hài, nhưng là có một loại khác…hấp dẫn.
Yam ho nhẹ, hàm hồ nói: “Không, không có gì. Chính là tùy tiện nói ra thôi" Hắn thấy Vương vẫn còn muốn hỏi, liền hấp tấp nói: “Điện hạ, ta muốn đi thẩm vấn thích khách, đêm nay có thể sẽ không trở lại. Ngài nghỉ ngơi sớm một chút. Nghỉ ngơi sớm một chút"
“Ai…" Vương nâng thủ còn muốn gọi hắn, chính là Hồng Lân đã vội vàng đào tẩu.
“Ta là lão mẫu của ngươi…" Vương dùng Hán ngữ không lưu loát của mình cúi đầu niệm một lần nữa, kỳ quái lẩm bẩm: “Rốt cuộc là có ý gì?"
Triều Tiên là tiểu quốc thuộc địa của Nguyên triều, Vương không chỉ có thể nói Mông ngữ (tiếng Mông Cổ, triều Nguyên là triều đại người Mông Cổ thống trị trung nguyên, sau nhà Tống) của Nguyên triều mà còn có thể nói Hán ngữ. Thế nhưng hiện tại trung nguyên đã không còn là thiên hạ của người Hán, cho nên Vương chỉ biết đại khái không tinh thông như Mông ngữ. Những câu trước đó Yam nói Vương còn hơi hơi nghe hiểu, nhưng câu cuối cùng thô tục mắng chửi người, lấy thân phận cùng giáo dưỡng từ nhỏ của Vương Kì, tự nhiên cảm thấy mờ mịt khó hiểu.
Vương một bước dài xông lên, khẩn trương đánh giá toàn thân hắn: “Hồng Lân, ngươi có hay không bị thương?"
“Điện hạ, ta không sao. Ngài cũng không có việc gì?" Yam cũng nhanh chóng nhìn quét thân thể Vương.
Hai người thấy đối phương bình yên vô sự, không khỏi đều nhẹ nhàng thở ra.
Vương biến sắc, nhìn tên thích khách bị bắt phía bên dưới, lạnh lùng hung ác nói: “Đem hắn quan nhập tử lao (nhốt vào ngục)! Nghiêm ngặt trông giữ!"
“Tuân lệnh!"
Phác Thắng Cơ lĩnh mệnh rời đi. Hắn không biết trước chuyện thích khách nhưng phản ứng lại cực kỳ mau lẹ, cùng mọi người bảo hộ Vương.
Yam tuy rằng không thích hắn, nhưng không thể không thừa nhận năng lực của người này rất mạnh. Ở phương diện này, hắn kỳ thật so với Hồng Lân vĩ đại hơn nhiều. Nếu không phải hắn trong lòng cất chứa nồng đậm ghen ghét, hai người hẳn là có thể trở thành bạn tốt.
Vương nhìn thấy các đại thần bên dưới kinh hoảng thất thố (chật vật) từ dưới bàn chui ra, còn có đang giả chết chầm chậm đứng dậy, trong lòng không khỏi nhíu mày, rất là bất mãn. Bất quá cũng may vẫn còn vài tên võ tướng đứng thẳng, trong đó thậm chí có một lão tướng quân, trong tay nắm trường kiếm đoạt từ tay thị vệ, vẻ mặt cương nghị cùng mọi người đứng dưới bậc thang, hộ vệ vương tọa.
Vương nói: “Tối nay thích khách xuất hiện trong cung, tất cả mọi người đều sợ hãi. Đều trở về đi"
Lão tướng cầm kiếm kia buông kiếm quỳ xuống, nói: “Trong cung xuất hiện thích khách, đều là do thị vệ trong cung hộ vệ không chu toàn. Thần thỉnh cầu điện hạ lập tức tra rõ mọi người, cũng nghiêm trách Kiện Long Vệ thất trách (không làm tròn bổn phận)"
Vương trầm giọng nói: “Lý lão tướng quân, ngươi không nhận ra vừa rồi chính là Kiện Long Vệ bảo hộ an toàn của trẫm sao? Chuyện thích khách nhất định phải làm rõ, việc nghiêm trách không cần nhắc lại"
Tên lão tướng quân họ Lí kia còn muốn nói cái gì, nhưng lại nuốt trở về, đáp: “Vâng. Điện hạ cùng Vương hậu nương nương tối nay cũng bị hoảng sợ, thỉnh mau chóng quay về hậu cung nghỉ ngơi, truyền thái y nhìn xem"
Vương gật đầu, nói: “Tướng quân cũng vất vả. Tất cả mọi người đều lui ra đi. Ai bị thương thì ở lại trong cung trị liệu" Dứt lời liền đi về hướng hậu cung.
“Điện hạ" Yam hai bước đuổi kịp, nói: “Vi thần muốn đi thẩm vấn thích khách"
Vương nhìn hắn một cái, nói: “Để Phác Phó tổng quản làm đi. Ngươi theo trẫm hồi cung"
“Điện hạ…"
Yam còn muốn nói nhưng Vương lại kiên quyết quay đầu đi mất. Hắn bất đắc dĩ thở dài, quay đầu vội vàng dặn dò Hàn Bách một câu rồi đuổi theo Vương.
“Điện hạ, vì cái gì không cho ta đi thẩm vấn thích khách?" Vừa về đến tẩm thất, Yam liền khẩn cấp hỏi.
“Cởi y phục!"
“Cái gì?" Yam có chút giật mình ngây ngốc. Tối nay hắn sử dụng tinh thần lực quá độ, phản ứng có chút trì độn (chậm chạp).
Vương vẻ mặt bình tĩnh, gằn giọng lặp lại một lần nữa: “Cởi y phục!"
Yam nhìn nhìn y, nhấc tay chậm rãi cởi bỏ y phục, nhất kiện nhất kiện (từng lớp) cởi xuống, cuối cùng chỉ để lại một cái đơn khố, lộ ra nửa người trên xích lỏa.
Vương đỡ lấy bờ vai của hắn, bắt đầu cẩn thận kiểm tra, cảm thấy trên người hắn không có vết thương nào, ngược lại càng lo lắng.
“Trẫm cho truyền thái y đến, bắt mạch cho ngươi"
Yam hiểu ý của Vương là gì liền nói: “Điện hạ, ta không có bị thương"
“Có lẽ là nội thương!" Vương đột nhiên kích động đứng lên, gắt gao nắm lấy hai vai của hắn, thấp giọng khàn khàn hô: “Người kia võ công lợi hại như vậy, làm sao ngươi dám…Làm sao ngươi dám!"
Yam thật sâu cảm nhận được lo lắng cùng phẫn nộ của Vương, tựa hồ còn ẩn ẩn xen lẫn rất nhiều cảm xúc sợ hãi, vội an ủi nói: “Điện hạ, ta thật sự không có việc gì. Ta sớm có chuẩn bị, cho nên…"
“Nếu sớm có chuẩn bị, vì cái gì không nói cho trẫm!" Vương gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt hắn, lộ ra thần sắc thống khổ, nói: “Ngươi nếu đã sớm biết có thể sẽ có ám sát, vì cái gì không phái thêm nhiều người, chuẩn bị thêm nhiều một chút, vì cái gì…vì cái gì phải mạo hiểm chính mình?"
“Ta, ta…Ta là Kiện Long Vệ a. Chức trách của ta chính là bảo hộ điện hạ…" Yam đối cảm xúc mãnh liệt của Vương có chút cảm thấy không biết làm sao, nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Hắn đã điều ba vạn cấm vệ quân vào thành, lại đem trong cung bảo vệ chặt chẽ, Kiện Long Vệ cũng thông tri trước tiên, tất cả mọi người làm tốt chuẩn bị, còn muốn phòng bị như thế nào nữa? Hắn dù sao cũng không phải thần thánh điều gì cũng biết, trước khi đối phương động thủ đã đi trước một bước bắt lại đâu.
Vương đột nhiên tiến lên, gắt gao ôm lấy hắn.
Không có bất luận lời nói nào nhưng thông qua thân thể hơi hơi phát run, Yam có thể cảm nhận được quan tâm cùng tình yêu của y đối với chính mình.
Hắn trong lòng thập phần cảm động, lại không biết đáp lại loại tình huống này như thế nào, đành phải chậm rãi ôn nhu ôm lại Vương.
Nhất thời hai người chính là chặt chẽ ôm lấy nhau, đều không có nói chuyện.
Qua một lúc lâu sau, Vương nói khàn khàn thấp giọng nói: “Người kia võ công rất lợi hại. Sắc mặt của ngươi thực tái nhợt, ta thật sự thực lo lắng, vạn nhất ngươi bị thương…"
“Điện hạ, ta không có bị thương" Yam cúi đầu vuốt ve tóc Vương, thanh âm ôn nhu đến không thể tưởng tượng.
Vương rốt cuộc ức chế được chính mình ngừng run rẩy, trấn định lại, buông ra hắn nói: “Hồng Lân, ngươi như thế nào lại đánh thắng được hắn? Võ công của ngươi khi nào lại trở nên lợi hại như vậy?"
Yam trêu đùa nói: “Sau lần trước luận võ cùng điện hạ"
Vương giật nhẹ khóe miệng, cũng cười một chút, lại sờ sờ mặt hắn, nói: “Sắc mặt của ngươi rất khó xem. Ta thấy vẫn là truyền thái y đến chuẩn đoán một chút vẫn hơn"
“Điện hạ, ta thật sự không có bị thương. Ngươi tin tưởng ta" Yam nói xong còn như muốn chứng minh mà đánh đánh vào khuôn ngực cường tráng ưu mĩ của mình.
Vương rốt cuộc yên lòng, nói: “Vậy là tốt rồi"
Yam nhặt y phục lên mặc vào.
Vương nói: “Ngươi muốn đi thẩm vấn thích khách kia sao?"
“Ân. Phải thẩm vấn suốt đêm, nếu có đồng đảng phải mau chóng bắt được"
“Để Phác Thắng Cơ cùng Hàn Bách bọn họ giải quyết đi. Tối nay như thế nào ngươi cũng đừng đi, ở nơi này của ta hảo hảo nghỉ ngơi một đêm"
Yam cười nói: “Như thế nào có thể được. Ta là Tổng quản Kiện Long Vệ của điện hạ a"
Vương nhíu nhíu mày, biết việc này chủ ý của hắn đã định, liền không hề cưỡng cầu, nói sang chuyện khác: “Ngươi như thế nào biết thích khách kia là người Trung Nguyên?"
“Ân?"
“Ta nghe được ngươi nói Hán ngữ với hắn"
“Nga, là như thế này…" Yam đem chuyện hắn phát hiện ở Tân thành nói cho Vương.
Vương có chút sinh khí (tức giận), khí thế vương giả tỏa ra, lãnh nghiêm mặt trầm giọng nói: “Về sau không được tự chủ trương. Lại có loại tình huống này, nhất định phải nói cho trẫm"
Vừa rồi còn tự xưng “ta", hiện tại lại biến thành “trẫm".
Yam trong lòng nói thầm. Bất quá hắn lại không sợ bộ dáng âm trầm lãnh khốc của Vương, ngoài miệng còn đáp: “Vâng. Đã biết"
Vương đột nhiên biến đổi vẻ mặt, có chút tò mò nói: “Hồng Lân a, câu cuối cùng kia của ngươi… ‘Ta,là,lão,mẫu,của,ngươi’…Là có ý gì?"
Yam dưới chân vấp một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Vương phát âm không quá chuẩn xác, rõ ràng là bắt chước ngữ khí lúc đó của Yam, mang theo nồng đậm âm điệu dị quốc, nghe có chút khôi hài, nhưng là có một loại khác…hấp dẫn.
Yam ho nhẹ, hàm hồ nói: “Không, không có gì. Chính là tùy tiện nói ra thôi" Hắn thấy Vương vẫn còn muốn hỏi, liền hấp tấp nói: “Điện hạ, ta muốn đi thẩm vấn thích khách, đêm nay có thể sẽ không trở lại. Ngài nghỉ ngơi sớm một chút. Nghỉ ngơi sớm một chút"
“Ai…" Vương nâng thủ còn muốn gọi hắn, chính là Hồng Lân đã vội vàng đào tẩu.
“Ta là lão mẫu của ngươi…" Vương dùng Hán ngữ không lưu loát của mình cúi đầu niệm một lần nữa, kỳ quái lẩm bẩm: “Rốt cuộc là có ý gì?"
Triều Tiên là tiểu quốc thuộc địa của Nguyên triều, Vương không chỉ có thể nói Mông ngữ (tiếng Mông Cổ, triều Nguyên là triều đại người Mông Cổ thống trị trung nguyên, sau nhà Tống) của Nguyên triều mà còn có thể nói Hán ngữ. Thế nhưng hiện tại trung nguyên đã không còn là thiên hạ của người Hán, cho nên Vương chỉ biết đại khái không tinh thông như Mông ngữ. Những câu trước đó Yam nói Vương còn hơi hơi nghe hiểu, nhưng câu cuối cùng thô tục mắng chửi người, lấy thân phận cùng giáo dưỡng từ nhỏ của Vương Kì, tự nhiên cảm thấy mờ mịt khó hiểu.
Tác giả :
Thập Thế