Song Giới Mậu Dịch Nam Thần
Chương 111: Bị tập kích
“Không cần khách sáo".
Lê Chanh cúp điện thoại, ném khăn tay vào thùng rác, đi thằng tới phòng tắm, nửa giờ sau, thiếu niên tự tắm tới cả người đỏ lên, mặc một thân áo tắm rộng thùng thình xuất hiện ở tiểu các tầng cao nhất của chi nhánh thứ ba của tửu lâu Gia Thường, bởi vì này gian phòng này là lãnh địa chuyên chúc của cậu, trướng phòng (= kế toán) và tiểu nhị không có cậu gọi là sẽ không đi lên, cho nên Lê Chanh cảm thấy mặc áo tắm xuất hiện cũng không có gì.
Nhưng mà cậu rất nhanh ý thức được chính mình tựa hồ rơi vào trong phiền toái rồi.
Lấy tu vi và ý thức chiến đấu của bản thân cậu mà nói, là không có khả năng phát hiện cái nguy hiểm gì, nhưng giây thứ nhất đi vào phòng cậu phát hiện linh khí trong không khí có chút hỗn loạn, hơn nữa phi thường thần kỳ cảm giác được trong phòng có người.
Vì thế tại giây tiếp theo, trước người Lê Chanh che kín một tầng kim quang, cơ hồ chính là ở cùng thời gian, tầng kim quang này tựa hồ bị chấn động gì đó mà rõ ràng mờ đi dao động, một đoạn mũi tên ngắn từ trước quang tráo (cái lồng ánh sáng) rơi xuống dưới phát ra một tiếng vang trầm đục.
Lê Chanh sắc mặt xanh mét, may mắn cậu ở hiện đại đột phá luyện tâm cảnh, nếu không lúc này nằm trên mặt đất không phải là một đoạn mũi tên, mà là thi thể của cậu.
Trướng phòng và tiểu nhị dưới lầu không phải luyện thể cảnh chính là luyện tâm cảnh, cùng tu vi hiện giờ của Lê Chanh cũng kém không xa, cho nên tự nhiên không nghe được thanh âm trên lầu, nói cách khác, cho dù bọn họ nghe thấy được, cũng không khẳng định có thể cứu được Lê Chanh.
Đại Châu giới là không quản thúc đánh nhau, giết người phóng hỏa cũng là chuyện thường, nếu Lê Chanh chết ở đây, sẽ không dẫn tới sóng gió gì……Lê Chanh nheo mắt lại, ngón tay co thành nắm đấm, đứng thẳng thân thể, nhất thời ngón tay và bên hông đều là tiếng xương kêu răng rắc liên tục.
Việc này cốt cũng không có thành ảnh hưởng gì đối người ẩn núp trong chỗ tối, có lẽ là bởi vì một kích chưa trúng, cho nên chuẩn bị lại tìm cơ hội xuống tay, dù sao kim quang tráo luôn có lúc không chống đỡ được nữa, một người tu vi luyện tâm cảnh, linh khí trong cơ thể cũng vẫn sẽ có lúc hao hết.
Lúc này hai người núp trong chỗ tối trong thần sắc mang theo mấy tia kinh nghi và cuồng nhiệt, nếu đoán không sai, trên người thiếu niên này nhất định có pháp bảo thuấn di (di chuyển tức thời).
Bọn họ vốn liền chờ ở trong phòng chờ đối phương sa lưới, lại không nghĩ rằng đối phương vừa hiện thân chính là tại bên giường, nếu không phải chính mình phản ứng nhanh, chỉ sợ lúc này liền phải kinh hô ra tiếng.
Nhưng theo đó cũng lòng tràn đầy mừng như điên, nếu để bọn họ đoạt được bảo bối trên người thiếu niên, thực lực nhất định có thể càng mạnh một chút.
Người sống cuộc sống trên lưỡi đao, ai không muốn một hai thủ đoạn bảo mệnh?
Trong lòng hai người đều tự có tâm tư riêng, hô hấp lại càng nhẹ, ở lúc khảo nghiệm tính nhẫn nại, ngón tay vừa nhúc nhích một cái đều có thể lộ ra sơ hở.
Trong lồng ngực Lê Chanh đập bình bịch, có thể nói từ trước cho tới bây giờ tại Đại Châu giới thời khắc khiến cậu kinh hoảng nhất cũng chính là hiện tại, không phải bởi vì nguy hiểm sắp tới, mà là đối phương vô cùng có khả năng phát hiện chính mình dựa vào xuyên việt, có nguy hiểm cậu có thể lợi dụng chiếc nhẫn chạy về hiện đại, nhưng sau khi trở về cậu ngược lại sợ những người trong bóng tối này lan truyền ra ngoài chuyện cậu có dị bảo. Cho nên chưa tới vạn bất đắc dĩ, Lê Chanh không thể chạy trốn, mà là nhất định phải lưu lại người đánh lén.
Linh khí trong đan điền duy trì chống đỡ của kim quang trảo trên người, như là một con rùa rụt trong mai, nhưng loại phương pháp này đặc biệt tốt, ít nhất không cần quá sợ bị người đánh lén.
Lê Chanh chậm rãi nhích tới bên cạnh bàn, thắp đèn, trong phòng sáng lên một chút, ánh đèn lay động.
Lê Chanh mắt đánh giá bốn phía, cũng không có dấu vết lộn xộn của người lạ gì, này lại khiến cậu trong lòng ngứa ngáy, đối thủ hiển nhiên tu luyện một môn phương pháp ẩn nấp hoặc là tu vi bản thân liền cao hơn cậu, còn cố ý ẩn núp đánh lén.
Cho dù Lê Chanh loại người nhận qua giáo dục cao hơn cũng nhịn không được muốn chửi thề.
Rất không biết xấu hổ!
Theo thời gian trôi qua, kim quang trảo trên người của Lê Chanh dần dần ảm đạm xuống, sắc mặt của cậu cũng càng tái nhợt, liên tục duy trì kim quang trảo hao phí rất nhiều linh khí của cậu, linh khí trong đan điền cơ hồ mỗi một phân mỗi một giây đều đang tiêu tan, nhưng mà quang tráo này lại thủy chung vẫn duy trì một tầng hơi mỏng, tuy rằng lung lay sắp đổ nhìn qua như là ông già hấp hối.
Người trong tối cũng có chút chờ không kịp rồi.
“Lấy tu vi của luyện tâm cảnh kiên trì tới loại trình độ này, linh khí trong cơ thể của tiểu tử này quả nhiên nồng hậu, không biết là có một pháp bảo khác hồi phục rất nhanh hay không……… Đúng rồi, bản thân rượu của tửu lâu Gia Thường còn có hiệu dụng khôi phục chút ít linh khí rất nhanh, trên người hắn có đồ vật tốt khác cũng không hẳn không hể".
“Nghe nói người phụ trách của tửu lâu Gia Thường này chính là tu vi luyện thể cảnh, không nghĩ lúc này mới qua bao lâu, liền đã là tới luyện tâm cảnh rồi, hay là trên phố đồn đãi chủ tử chân chính của tửu lâu Gia Thường là luyện phách cảnh là thật?".
“A, lúc này còn có lòng thanh thản uống trà, chẳng lẽ là quá khẩn trương rồi, ha ha, uống xong một chén trà này, sau này có thể bảo bối thuấn di cũng đổi chủ rồi".
“Hắn sắp không chống đỡ được nữa rồi".
Lê Chanh rót cho mình một chén trà, tay cậu đã từ từ không cầm được chén trà nữa rồi, lại như cũ cố sức nâng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước trà.
“Chính tại lúc này!".
Hai người trong tối liếc nhau, trở tay rút ra trường kiếm bên hông liền đâm tới Lê Chanh, chủ nhân của hai thanh kiếm này rõ ràng là dùng cùng loại vũ kỹ —— Thất Tiệt Trảm.
Kiếm ngân có bảy đạo (7 bóng kiếm), một đạo trong đó là thật, sáu đạo khác là râu ria, bản thân Thất Tiệt Trảm là vũ kỹ luyện tâm cảnh mới có thể sử dụng, thật được hai người dùng tới lô hỏa thuần thanh (xài thuần thục nhuần nhuyễn), có thể thấy được hai người này bước vào luyện âm cảnh đã được mấy năm rồi!
Bảy đạo kiếm hình cung màu xanh đâm lên kim quang tráo, chỉ nghe quang tráo phát ra một tiếng vang đứt gãy bén nhọn của kim loại, sau đó đầu ngón tay thiếu niên bắn ra một đạo mũi nhọn dài ba thước chỉ nghe tiếng phụt truyền tới trong hai đạo ánh sáng đâm vào máu thịt, ý cười trên khóe miệng hai người đánh lén còn chưa biến mất, sắc mặt nháy mắt từ hưng phấn vặn vẹo thành kinh ngạc, phẫn nộ, sau đó té thật mạnh lên mặt đất, máu đỏ tươi ồ ạt chảy tra từ ngực.
Lê Chanh quay đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy là hai người đồ đen che mặt, mặt nạ của một người trong đó rớt trên đất, là một người mặt dài cực kỳ xa lạ, Lê Chanh có thể kết luận chính mình trước kia chưa bao giờ gặp qua người này.
Xem ra cũng chỉ là thấy hơi tiền nổi máu tham.
Có thể thấy được cho dù người khác đoán tửu lâu Gia Thường có một người đứng sau thực lực cường đại, lại vẫn có người vì tiền tài xua như xua vịt.
“Không khả năng ngươi một luyện tâm cảnh có thể chống đỡ tới bây giờ cũng cũng là không dễ, rõ ràng trên người đã hết sạch linh khí, lại làm sao có thể ra sát chiêu cường đại như vậy……". Trong ánh mắt người này mang theo tia oán hận không cam lòng, lại hình như có chút không dám không dám tin, “Trên người ngươi lại có nhiều bảo bối như vậy".
Tên còn lại nhíu mày, ho ra một búng máu, suy yếu nằm ở trên sàn nhà, “Đây là cái vũ kỹ gì, hay là không cần linh lực……".
“Hư không chỉ".
Khóe miệng Lê Chanh nhếch lên, quả nhiên vũ kỹ của chính mình là chọn đúng rồi, nếu khi đó không có chụp được [hư không chỉ], chỉ sợ hiện tại cũng sẽ không không hố hai người này tới nông nỗi này, chỉ có thể nói hai người này tự làm bậy không thể sống.
Lê Chanh không cảm thấy chính mình là người xấu gì, cũng không cảm thấy là người tốt gì, gặp người bị nạn thì chính mình sẽ ra tay cứu giúp, nhưng giống hiện giờ cố ý thương tổn chính mình như vậy, vậy hết thảy đều là kẻ thù.
Chiến tranh kháng Nhật cần nương tay sao?
Gặp một người giết một người mới đúng chứ!
Lê Chanh sờ mồ hôi trên đầu, hiển nhiên mới vừa tắm xong lại phải tắm lần nữa rồi, Lê Chanh gỡ xuống túi trữ vật trên người của hai người đó, quấn chặt áo tắm ló đầu ra gọi hai tiểu nhị ca, nhìn hai cái thanh niên nơm nớp lo sợ chuyển hai người nằm ngay đơ trong phòng ra ngoài, lúc này mới đi tới phòng bên cạnh tắm một cái. Đợi tới sáng hôm sau rốt cục lúc đi xuống lầu, phát hiện trướng phòng và tiểu nhị của chi nhánh thứ ba của tửu lâu Gia Thường đối chính mình càng cung kính rất nhiều.
Thậm chí lúc Lê Chanh đi nhà kho, còn phát hiện số lượng đan dược trong nhà kho, cư nhiên nhiều hơn không ít so với trước đây, nghĩ là tiểu nhị trướng phòng bị dọa chết khiếp rồi, trả lại toàn bộ đồ tham ô trước đó.
Này không có gì không tốt.
Cẩn thận thu đan dược vào túi trữ vật, sắp xếp ngay ngắn hai cái túi trữ vật chiến lợi phẩm một chút, lấy ra vũ kỹ bên trong chuẩn bị đưa tới phòng đấu giá bán đấu giá, dù sao một luyện tâm cảnh mới có thể tu luyện vũ kỹ của bản thân liền giá thành rất cao, huống chi đồ vật này tới không đúng lúc, tuy rằng chính mình là người bị hại, nhưng vì đề phòng chính mình lại bởi vì việc này có liên lụy gì, bán đấu giá ra ngoài là cách giải quyết tốt nhất.
Cám ơn thời gian trước xem qua tiểu thuyết huyền huyễn cơ bản, Lê Chanh cảm thấy lúc chính mình xử lý loại chuyện này rất có thiên phú.
Ba ngày sau, sau khi ở phòng đấu giá đau thịt chụp được một viên đan dược ngũ phẩm [Thông nội đan], gửi tin nhắn cho anh rể, bảo đối phương tới lấy, không nghĩ tới tin nhắn mới vừa gửi đi mới một phút, cửa phòng đã bị người gõ vang.
Đường Hà từ trong WC chạy tới: “Tới đây, ai vậy!".
Tên này cũng không phải người cẩu thả, gần đây danh tiếng của Lê Chanh đột nhiên tăng cao, tất cả phóng viên đều như là ruồi bọ chỉ cần vừa ngửi được động thái của Lê Chanh liền như ong vỡ tổ đuổi theo, tuy rằng hiện tại bên căn hộ thuê này coi như bảo mật, nhưng khó bảo đảm có một ngày sẽ không bị tìm được.
Đường Hà chạy đi mở cửa, thật còn biết nhìn một chút trong mắt mèo, chỉ thấy ngoài cầu thang là một người thanh niên khá nho nhã, tuy rằng mặc một thân quấn áo thoải mái không nhãn hiệu, nhưng khí độ rất trầm ổn, hơn nữa người này hiển nhiên đã tại trong mắt mèo thấy được Đường Hà, nhưng thật ra không biểu hiện ra phản cảm gì, mà là mang theo mỉm cười thấu hiểu.
Đường Hà: “…….". Chậc, một thân khí chất này, cùng Chanh tử có chút khác, vẫn cảm thấy cùng chủ tịch công ty trên TV gì đó nhưng thật ra rất giống, hẳn là không phải phóng viên gì đâu!
Đường Hà mở cửa, thân thể khổng lồ chắn ở cửa: “Anh là…….".
Lê Chanh cúp điện thoại, ném khăn tay vào thùng rác, đi thằng tới phòng tắm, nửa giờ sau, thiếu niên tự tắm tới cả người đỏ lên, mặc một thân áo tắm rộng thùng thình xuất hiện ở tiểu các tầng cao nhất của chi nhánh thứ ba của tửu lâu Gia Thường, bởi vì này gian phòng này là lãnh địa chuyên chúc của cậu, trướng phòng (= kế toán) và tiểu nhị không có cậu gọi là sẽ không đi lên, cho nên Lê Chanh cảm thấy mặc áo tắm xuất hiện cũng không có gì.
Nhưng mà cậu rất nhanh ý thức được chính mình tựa hồ rơi vào trong phiền toái rồi.
Lấy tu vi và ý thức chiến đấu của bản thân cậu mà nói, là không có khả năng phát hiện cái nguy hiểm gì, nhưng giây thứ nhất đi vào phòng cậu phát hiện linh khí trong không khí có chút hỗn loạn, hơn nữa phi thường thần kỳ cảm giác được trong phòng có người.
Vì thế tại giây tiếp theo, trước người Lê Chanh che kín một tầng kim quang, cơ hồ chính là ở cùng thời gian, tầng kim quang này tựa hồ bị chấn động gì đó mà rõ ràng mờ đi dao động, một đoạn mũi tên ngắn từ trước quang tráo (cái lồng ánh sáng) rơi xuống dưới phát ra một tiếng vang trầm đục.
Lê Chanh sắc mặt xanh mét, may mắn cậu ở hiện đại đột phá luyện tâm cảnh, nếu không lúc này nằm trên mặt đất không phải là một đoạn mũi tên, mà là thi thể của cậu.
Trướng phòng và tiểu nhị dưới lầu không phải luyện thể cảnh chính là luyện tâm cảnh, cùng tu vi hiện giờ của Lê Chanh cũng kém không xa, cho nên tự nhiên không nghe được thanh âm trên lầu, nói cách khác, cho dù bọn họ nghe thấy được, cũng không khẳng định có thể cứu được Lê Chanh.
Đại Châu giới là không quản thúc đánh nhau, giết người phóng hỏa cũng là chuyện thường, nếu Lê Chanh chết ở đây, sẽ không dẫn tới sóng gió gì……Lê Chanh nheo mắt lại, ngón tay co thành nắm đấm, đứng thẳng thân thể, nhất thời ngón tay và bên hông đều là tiếng xương kêu răng rắc liên tục.
Việc này cốt cũng không có thành ảnh hưởng gì đối người ẩn núp trong chỗ tối, có lẽ là bởi vì một kích chưa trúng, cho nên chuẩn bị lại tìm cơ hội xuống tay, dù sao kim quang tráo luôn có lúc không chống đỡ được nữa, một người tu vi luyện tâm cảnh, linh khí trong cơ thể cũng vẫn sẽ có lúc hao hết.
Lúc này hai người núp trong chỗ tối trong thần sắc mang theo mấy tia kinh nghi và cuồng nhiệt, nếu đoán không sai, trên người thiếu niên này nhất định có pháp bảo thuấn di (di chuyển tức thời).
Bọn họ vốn liền chờ ở trong phòng chờ đối phương sa lưới, lại không nghĩ rằng đối phương vừa hiện thân chính là tại bên giường, nếu không phải chính mình phản ứng nhanh, chỉ sợ lúc này liền phải kinh hô ra tiếng.
Nhưng theo đó cũng lòng tràn đầy mừng như điên, nếu để bọn họ đoạt được bảo bối trên người thiếu niên, thực lực nhất định có thể càng mạnh một chút.
Người sống cuộc sống trên lưỡi đao, ai không muốn một hai thủ đoạn bảo mệnh?
Trong lòng hai người đều tự có tâm tư riêng, hô hấp lại càng nhẹ, ở lúc khảo nghiệm tính nhẫn nại, ngón tay vừa nhúc nhích một cái đều có thể lộ ra sơ hở.
Trong lồng ngực Lê Chanh đập bình bịch, có thể nói từ trước cho tới bây giờ tại Đại Châu giới thời khắc khiến cậu kinh hoảng nhất cũng chính là hiện tại, không phải bởi vì nguy hiểm sắp tới, mà là đối phương vô cùng có khả năng phát hiện chính mình dựa vào xuyên việt, có nguy hiểm cậu có thể lợi dụng chiếc nhẫn chạy về hiện đại, nhưng sau khi trở về cậu ngược lại sợ những người trong bóng tối này lan truyền ra ngoài chuyện cậu có dị bảo. Cho nên chưa tới vạn bất đắc dĩ, Lê Chanh không thể chạy trốn, mà là nhất định phải lưu lại người đánh lén.
Linh khí trong đan điền duy trì chống đỡ của kim quang trảo trên người, như là một con rùa rụt trong mai, nhưng loại phương pháp này đặc biệt tốt, ít nhất không cần quá sợ bị người đánh lén.
Lê Chanh chậm rãi nhích tới bên cạnh bàn, thắp đèn, trong phòng sáng lên một chút, ánh đèn lay động.
Lê Chanh mắt đánh giá bốn phía, cũng không có dấu vết lộn xộn của người lạ gì, này lại khiến cậu trong lòng ngứa ngáy, đối thủ hiển nhiên tu luyện một môn phương pháp ẩn nấp hoặc là tu vi bản thân liền cao hơn cậu, còn cố ý ẩn núp đánh lén.
Cho dù Lê Chanh loại người nhận qua giáo dục cao hơn cũng nhịn không được muốn chửi thề.
Rất không biết xấu hổ!
Theo thời gian trôi qua, kim quang trảo trên người của Lê Chanh dần dần ảm đạm xuống, sắc mặt của cậu cũng càng tái nhợt, liên tục duy trì kim quang trảo hao phí rất nhiều linh khí của cậu, linh khí trong đan điền cơ hồ mỗi một phân mỗi một giây đều đang tiêu tan, nhưng mà quang tráo này lại thủy chung vẫn duy trì một tầng hơi mỏng, tuy rằng lung lay sắp đổ nhìn qua như là ông già hấp hối.
Người trong tối cũng có chút chờ không kịp rồi.
“Lấy tu vi của luyện tâm cảnh kiên trì tới loại trình độ này, linh khí trong cơ thể của tiểu tử này quả nhiên nồng hậu, không biết là có một pháp bảo khác hồi phục rất nhanh hay không……… Đúng rồi, bản thân rượu của tửu lâu Gia Thường còn có hiệu dụng khôi phục chút ít linh khí rất nhanh, trên người hắn có đồ vật tốt khác cũng không hẳn không hể".
“Nghe nói người phụ trách của tửu lâu Gia Thường này chính là tu vi luyện thể cảnh, không nghĩ lúc này mới qua bao lâu, liền đã là tới luyện tâm cảnh rồi, hay là trên phố đồn đãi chủ tử chân chính của tửu lâu Gia Thường là luyện phách cảnh là thật?".
“A, lúc này còn có lòng thanh thản uống trà, chẳng lẽ là quá khẩn trương rồi, ha ha, uống xong một chén trà này, sau này có thể bảo bối thuấn di cũng đổi chủ rồi".
“Hắn sắp không chống đỡ được nữa rồi".
Lê Chanh rót cho mình một chén trà, tay cậu đã từ từ không cầm được chén trà nữa rồi, lại như cũ cố sức nâng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước trà.
“Chính tại lúc này!".
Hai người trong tối liếc nhau, trở tay rút ra trường kiếm bên hông liền đâm tới Lê Chanh, chủ nhân của hai thanh kiếm này rõ ràng là dùng cùng loại vũ kỹ —— Thất Tiệt Trảm.
Kiếm ngân có bảy đạo (7 bóng kiếm), một đạo trong đó là thật, sáu đạo khác là râu ria, bản thân Thất Tiệt Trảm là vũ kỹ luyện tâm cảnh mới có thể sử dụng, thật được hai người dùng tới lô hỏa thuần thanh (xài thuần thục nhuần nhuyễn), có thể thấy được hai người này bước vào luyện âm cảnh đã được mấy năm rồi!
Bảy đạo kiếm hình cung màu xanh đâm lên kim quang tráo, chỉ nghe quang tráo phát ra một tiếng vang đứt gãy bén nhọn của kim loại, sau đó đầu ngón tay thiếu niên bắn ra một đạo mũi nhọn dài ba thước chỉ nghe tiếng phụt truyền tới trong hai đạo ánh sáng đâm vào máu thịt, ý cười trên khóe miệng hai người đánh lén còn chưa biến mất, sắc mặt nháy mắt từ hưng phấn vặn vẹo thành kinh ngạc, phẫn nộ, sau đó té thật mạnh lên mặt đất, máu đỏ tươi ồ ạt chảy tra từ ngực.
Lê Chanh quay đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy là hai người đồ đen che mặt, mặt nạ của một người trong đó rớt trên đất, là một người mặt dài cực kỳ xa lạ, Lê Chanh có thể kết luận chính mình trước kia chưa bao giờ gặp qua người này.
Xem ra cũng chỉ là thấy hơi tiền nổi máu tham.
Có thể thấy được cho dù người khác đoán tửu lâu Gia Thường có một người đứng sau thực lực cường đại, lại vẫn có người vì tiền tài xua như xua vịt.
“Không khả năng ngươi một luyện tâm cảnh có thể chống đỡ tới bây giờ cũng cũng là không dễ, rõ ràng trên người đã hết sạch linh khí, lại làm sao có thể ra sát chiêu cường đại như vậy……". Trong ánh mắt người này mang theo tia oán hận không cam lòng, lại hình như có chút không dám không dám tin, “Trên người ngươi lại có nhiều bảo bối như vậy".
Tên còn lại nhíu mày, ho ra một búng máu, suy yếu nằm ở trên sàn nhà, “Đây là cái vũ kỹ gì, hay là không cần linh lực……".
“Hư không chỉ".
Khóe miệng Lê Chanh nhếch lên, quả nhiên vũ kỹ của chính mình là chọn đúng rồi, nếu khi đó không có chụp được [hư không chỉ], chỉ sợ hiện tại cũng sẽ không không hố hai người này tới nông nỗi này, chỉ có thể nói hai người này tự làm bậy không thể sống.
Lê Chanh không cảm thấy chính mình là người xấu gì, cũng không cảm thấy là người tốt gì, gặp người bị nạn thì chính mình sẽ ra tay cứu giúp, nhưng giống hiện giờ cố ý thương tổn chính mình như vậy, vậy hết thảy đều là kẻ thù.
Chiến tranh kháng Nhật cần nương tay sao?
Gặp một người giết một người mới đúng chứ!
Lê Chanh sờ mồ hôi trên đầu, hiển nhiên mới vừa tắm xong lại phải tắm lần nữa rồi, Lê Chanh gỡ xuống túi trữ vật trên người của hai người đó, quấn chặt áo tắm ló đầu ra gọi hai tiểu nhị ca, nhìn hai cái thanh niên nơm nớp lo sợ chuyển hai người nằm ngay đơ trong phòng ra ngoài, lúc này mới đi tới phòng bên cạnh tắm một cái. Đợi tới sáng hôm sau rốt cục lúc đi xuống lầu, phát hiện trướng phòng và tiểu nhị của chi nhánh thứ ba của tửu lâu Gia Thường đối chính mình càng cung kính rất nhiều.
Thậm chí lúc Lê Chanh đi nhà kho, còn phát hiện số lượng đan dược trong nhà kho, cư nhiên nhiều hơn không ít so với trước đây, nghĩ là tiểu nhị trướng phòng bị dọa chết khiếp rồi, trả lại toàn bộ đồ tham ô trước đó.
Này không có gì không tốt.
Cẩn thận thu đan dược vào túi trữ vật, sắp xếp ngay ngắn hai cái túi trữ vật chiến lợi phẩm một chút, lấy ra vũ kỹ bên trong chuẩn bị đưa tới phòng đấu giá bán đấu giá, dù sao một luyện tâm cảnh mới có thể tu luyện vũ kỹ của bản thân liền giá thành rất cao, huống chi đồ vật này tới không đúng lúc, tuy rằng chính mình là người bị hại, nhưng vì đề phòng chính mình lại bởi vì việc này có liên lụy gì, bán đấu giá ra ngoài là cách giải quyết tốt nhất.
Cám ơn thời gian trước xem qua tiểu thuyết huyền huyễn cơ bản, Lê Chanh cảm thấy lúc chính mình xử lý loại chuyện này rất có thiên phú.
Ba ngày sau, sau khi ở phòng đấu giá đau thịt chụp được một viên đan dược ngũ phẩm [Thông nội đan], gửi tin nhắn cho anh rể, bảo đối phương tới lấy, không nghĩ tới tin nhắn mới vừa gửi đi mới một phút, cửa phòng đã bị người gõ vang.
Đường Hà từ trong WC chạy tới: “Tới đây, ai vậy!".
Tên này cũng không phải người cẩu thả, gần đây danh tiếng của Lê Chanh đột nhiên tăng cao, tất cả phóng viên đều như là ruồi bọ chỉ cần vừa ngửi được động thái của Lê Chanh liền như ong vỡ tổ đuổi theo, tuy rằng hiện tại bên căn hộ thuê này coi như bảo mật, nhưng khó bảo đảm có một ngày sẽ không bị tìm được.
Đường Hà chạy đi mở cửa, thật còn biết nhìn một chút trong mắt mèo, chỉ thấy ngoài cầu thang là một người thanh niên khá nho nhã, tuy rằng mặc một thân quấn áo thoải mái không nhãn hiệu, nhưng khí độ rất trầm ổn, hơn nữa người này hiển nhiên đã tại trong mắt mèo thấy được Đường Hà, nhưng thật ra không biểu hiện ra phản cảm gì, mà là mang theo mỉm cười thấu hiểu.
Đường Hà: “…….". Chậc, một thân khí chất này, cùng Chanh tử có chút khác, vẫn cảm thấy cùng chủ tịch công ty trên TV gì đó nhưng thật ra rất giống, hẳn là không phải phóng viên gì đâu!
Đường Hà mở cửa, thân thể khổng lồ chắn ở cửa: “Anh là…….".
Tác giả :
Chu Nữ