Song Diện Nam Sủng
Chương 13
Trước kia luôn là Phương Vật Viễn bỏ lại hắn đi trước,nhưng gần đây đều là Lý Tĩnh Dao vì đi học mà rời đi,làm hại hắn mỗi lần nhìn thấy người kia rời đi lúng túng không biết nên nói cái gì.
Cho đến Lý Tĩnh Dao sau khi rời đi,Phương Vật Viễn đang suy nghĩ lát nữa phải đi đâu,ba người Mã Kỳ Vĩ không biết từ nơi nào xông ra.
“Ơ ơ,Viễn,cậu không phải thật lòng với tên tiểu tử kia chứ?" Mã Kỳ Vĩ thấy quái lạ nói.
“Cái gì thật hay không thật." Phương Vật Viễn nhàn nhạt liếc hắn một cái.
“Lại ở trước mặt tên tiểu tử kia ngủ thiếp đi!Vậy còn chưa đủ nghiêm trọng sao?" Lâm Minh Phong vẻ mặt kinh sợ.
“Đúng vậy,nhớ ngày đó,chúng ta tốn bao nhiêu sức mới để cho ngươi tiếp nhận chúng ta,ngươi và tên tiểu tử kia bất quá chỉ mới biết mấy tháng thôi a!" Trần Chí Minh bị đả kích lớn.
Phương Vật Viễn rất phòng bị,nếu không phải người hắn thật lòng tin cậy,hắn căn bản không thể quen ngủ trước mặt người đó.
Biết Phương Vật Viễn đã lâu như vậy,bọn họ còn chưa từng thấy Phương Vật Viễn ngủ qua trên gối bất cứ mỹ thiếu niên nào gặp gỡ,con gái xinh đẹp,tất cả đều chưa từng.
Hôm nay,hắn thế nhưng ngủ say trên gối một cậu nhóc dung mạo bình thường,hỏi sao ba người bọn họ làm sao không nôn.
Nhớ ngày đó,ba người bọn họ kháng chiến lâu dài vì cái gì! Vì đạt được Phương Vật Viễn tín nhiệm,bọn họ tốn gần một năm thời gian!
“Vậy,niên đệ năm nhất trước đó thì sao?" Nhớ ngày đó Phương Vật Viễn dời mục tiêu,đuổi theo tên mỹ thiếu niên kia,bọn họ còn đang may mắn Phương Vật Viễn rốt cục khôi phục bình thường,tại sao mới chỉ chớp mắt liền thay đổi.
“Không còn hứng thú." Phương Vật Viễn nhún vai,từ vừa bắt đầu tên kia chỉ là người thay thế thôi,hôm nay đã không cần.
“KHông...... còn hứng thú?" Chỉ mới ba tuần thôi mà!
“Vậy...... niên đệ năm thứ hai thì sao?"
“Hắn là của ta."
Ngắn gọn nhưng kiên định không giống như đang nói đùa,để cho ba người bọn họ phát giác Phương Vật Viễn thật lòng.
Không sai,Lý Tĩnh Dao là của hắn.
Nhìn phương hướng Lý Tĩnh Dao rời đi, Phương Vật Viễn tin chắc như thế.
Mặc dù hắn vẫn không rõ tình cảm trong lòng ra sao nhưng không sao hết,hắn chỉ biết là,hắn muốn tên nhóc đó,hơn nữa ——
Cũng không buông tay!
“Ơ,cậu là Lý Tĩnh Dao sao?"
Một người cao lớn đeo cặp sách,vội vã đi đến phòng học Lý Tĩnh Dao.
Nghe câu hỏi không chút khách khí,Lý Tĩnh Dao tử bất giác nhăn lại lông mày.
“Đúng là tôi,có chuyện gì không?" Lý Tĩnh Dao nhìn người đứng ở hắn trước,hắn có thể xác định mình không biết hắn.
“Khoan hãy nói,mau đi với tôi."
Vừa nói hắn vừa thô lỗ kéo lấy cánh tay Lý Tĩnh Dao đi về phía trước.
“Thật xin lỗi,tôi không biết anh."
Lý Tĩnh Dao có chút không vui vung vẫy tay của hắn.
“Cậu—— tôi là bạn của Viễn, Mã Kỳ Vĩ."
“Viễn?"
“Chính là Phương Vật Viễn,cậu ta bị thương,hiện tại đang ở phòng y tế,cậu cùng với tôi đến gặp hắn mau." Mã Kỳ Vĩ giải thích,vốn tưởng rằng Lý Tĩnh Dao sau khi nghe giải thích sẽ đi với hắn,nhưng việc hoàn toàn không giống như dự đoán.
“Hắn bị thương có liên quan gì đến tôi." Lý Tĩnh Dao vẻ mặt không thay đổi,giọng nói đạm mạc tựa như hắn và Phương Vật Viễn cho tới bây giờ đều không biết nhau.
Hắn và Phương Vật Viễn từ vừa mới bắt đầu cũng chỉ là quan hệ nhục thể,không hơn. Hắn bị thương có liên quan gì đến hắn nha! Bọn họ căn bản ngay cả bạn cũng không phải.
Mã Kỳ Vĩ làm sao cũng không nghĩ Lý Tĩnh Dao lại phản ứng như thế,hắn vốn tưởng rằng Lý Tĩnh Dao nghe tin tức này,tiếp theo lo lắng nghĩ lập tức chạy nhanh đến bên người Phương Vật Viễn,không nghĩ tới hắn lạnh lùng tựa như bọn họ căn bản không có chút nào quan hệ!
Mặc dù Phương Vật Viễn coi trọng Lý Tĩnh Dao ngoài dự liệu của hắn,nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không thấy dễ chịu tình cảm bọn hô,nay phản ứng của Lý Tĩnh Dao lại càng làm cho hắn vô cùng không vui.
Mắt thấy Lý Tĩnh Dao sắp rời đi, Mã Kỳ Vĩ đột nhiên nói: “Cho dù hắn bị thương liên quan đến cậu,cậu cũng không lo sao?"
Lý Tĩnh Dao sửng sốt một chút, Phương Vật Viễn bị thương,tại sao liên quan đến hắn?
Thấy Lý Tĩnh Dao ngây dại, Mã Kỳ Vĩ bắt được tay hắn.
“Đi theo tôi,tôi liền nói cho cậu biết."
Lý Tĩnh Dao bị Mã Kỳ Vĩ kéo đi, mắt thấy không cách nào thoát thân,Lý Tĩnh Dao không thể làm gì khác hơn là đi theo hắn.
“Cậu có thể buông,tôi sẽ không trốn. Nói cho tôi biết đã chuyện gì xảy ra."
Mã Kỳ Vĩ mặc dù có chút hoài nghi cam đoan của hắn,bất quá vẫn buông lỏng ra hắn,tiếp theo mới bắt đầu giải thích.
“Là học sinh mới năm nhất gặp gỡ một chút trước kia,hắn không cam lòng bị vứt bỏ,lại không biết từ nơi nào biết được cậu thay thế vị trí của hắn,cho nên hắn tìm mấy thiếu niên bất lương nói muốn đánh cậu.Mấy thiếu niên bất lương có một số giao tình không tệ với chúng tôi,bọn họ chạy tới nói cho chúng tôi biết,Viễn vừa nghe đến bọn họ sẽ hạ thủ với cậu,đã phát cuồng chạy tính sổ với bọn họ,chúng ta ngay cả cản cũng ngăn không được."
Cũng là đến khi đó,Mã Kỳ Vĩ mới phát hiện,Phương Vật Viễn rất coi trọng Lý Tĩnh Dao không chút thu hút trước mắt này.
Nhưng thấy tình cảm bạn tốt giao ra,mà Lý Tĩnh Dao lạnh nhạt cực độ để cho hắn ghét.
Lời của Mã Kỳ Vĩ khiến cho Lý Tĩnh Dao trầm mặc không nói,trong lời nói sơ ý tiết lộ dường như Phương Vật Viễn rất quan tâm hắn,quan tâm đến muốn bảo vệ hắn, nhưng——đầu óc hiện lên chính là quá khứ Phương Vật Viễn tàn bạo,hắn không tự chủ lắc đầu,Phương Vật Viễn không thể nào vì hắn mà đi đánh người.
Mã Kỳ Vĩ quan sát vẻ mặt Lý Tĩnh Dao,phát giác hắn cho dù ở nghe được Phương Vật Viễn bị thương vì hắn,nhưng vẻ mặt cũng không có thay đổi,hỏa khí bất giác dâng trào, hắn thốt ra: “Vì người như cậu bị thương, thật không đáng giá!"
“Tôi cũng vậy không có bảo hắn làm ra chuyện như vậy!" Lý Tĩnh Dao cũng nổi nóng.Hắn cũng không làm gì,không đáng bị mắng như thế.
Phương Vật Viễn có bị thương,rõ ràng là gieo gió gặt bảo lại đổ lỗi cho người khác.
Nói xong Lý Tĩnh Dao bước nhanh hơn,đi ở trước người Mã Kỳ Vĩ.
Mã Kỳ Vĩ bị ngăn một câu, á khẩu không trả lời được,vẫn cho là tên niên đệ này tính tình lạnh lùng sợ hãi rụt rè, không nghĩ tới hắn còn có cá tính như vậy.
Lý Tĩnh Dao mặc dù trong lòng không khó chịu, nhưng vẫn không có rời đi,hắn kéo ra cửa phòng y tế liền thấy hắn ngồi ở trên ghế, thầy y tế đang bôi thuốc cho Phương Vật Viễn.
Phương Vật Viễn ở trần,trên ***g ngực có hai vết đao khó coi đáng sợ,mặc dù máu đã sớm đọng lại,nhưng vẫn thấy vết máu dọc theo da ngực chảy xuống,không khó tưởng tượng con dao kia đâm khá sâu.
Vốn tưởng rằng Phương Vật Viễn bị chẳng qua là vết thương nhỏ, nhưng thấy vết thương,Lý Tĩnh Dao dừng bước đứng im ở cửa, trong nháy mắt đó,tình cảm đầu tiên xông lên, dĩ nhiên là —— lo lắng.
Mình tại sao có thể lo lắng cho hắn! Cho tới nay tồn tại giữa hắn với Phương Vật Viễn cũng chỉ có giao dịch, không vượt vào bất kỳ tình cảm,cho dù thật sự có,cũng chỉ có hận, không phải sao?
Là Phương Vật Viễn xé bỏ mặt nạ của hắn,là hắn để mình không thể lừa gạt bản thân bán đứng thân thể không phải là tiểu Dao ban đêm mà chính là mình,hắn còn luôn đâm chọc tự ái của hắn,một lần lại một lần để cho hắn cảm thấy thân thể của mình bẩn thỉu không chịu nổi ——
Nên hận hắn,hận hắn luôn lấy tôn nghiêm mình chà đạp ở dưới chân,cho dù hắn thật vì mình bị thương,vậy thì như thế nào?
Lo lắng kia bất quá là người bình thường nhìn thấy vết thương đều có phản ứng —— hắn làm sao có thể có lo lắng Phương Vật Viễn đây?
“Nếu tới,tại sao không vào đi."
Vừa mới bị Lý Tĩnh Dao đâm chọc một chút Mã Kỳ Vĩ giọng rất không vui nói.
“Ơ,thầy,vết thương ngực hắn tương đối nghiêm trọng,tại sao thầy không để ý nó." Đứng ở bên cạnh Phương Vật Viễn, thủy chung không nói chuyện Lâm Minh Phong mở miệng.
“Đúng vậy,thầy,vết đao kia nghiêm trọng như vậy,nếu vết thương lần nữa chảy máu thì làm sao bây giờ?" Trần Chí Minh cũng nói.
Hắn mới vừa rồi sở dĩ không nói nói,là bởi vì tín nhiệm chuyên nghiệp của thầy y tế,nhưng nhìn thật lâu,thấy nơi bôi thuốc của thầy y tế cũng là….,không để ý tới hai vết thương lớn, bọn họ không khỏi hoài nghi.
“Nếu hắn có nhiều tinh lực đi đánh nhau,chảy chút máu,tiêu hao một chút tinh lực không sao." Dương Vũ Duệ khẽ mỉm cười,tay bôi thuốc vẫn không ngừng.
“Thầy! Thầy không phải cố ý chứ!"
Trần Chí Minh và Lâm Minh Phong nghe ra ý của hắn,thầy sở dĩ không xử lý trước hai vết thương kia,là vì trừng phạt Phương Vật Viễn đánh nhau!
Phương Vật Viễn đã sớm nhận thấy được dụng ý của Dương Vũ Duệ,cũng không lên tiếng,dù sao máu đã ngừng chứng tỏ vết đao cũng không có rất sâu,cho nên hắn cũng không để ý.
Nghe được thanh âm Mã Kỳ Vĩ,Phương Vật Viễn mới quay đầu đi,lúc này mới phát hiện Lý Tĩnh Dao đang bị Mã Kỳ Vĩ đẩy mạnh vào trong phòng Y tế.
“Người ta dẫn người tới cho cậu,hiện tại cậu yên tâm chưa." Mã kỳ Vĩ sau khi đẩy Lý Tĩnh Dao vào phòng y tế,tiếp theo người cũng theo đi vào.
Những thiếu niên bất lương kia tất cả đều bị Phương Vật Viễn đánh đến hấp hối, toàn bộ kêu xe cứu thương đưa đến bệnh viện,cũng không biết hắn còn lo lắng cái gì, bảo hắn đi xem tình trạng Lý Tĩnh Dao,hiện tại hắn đưa Phật đến tây thiên.
Ánh mắt của Lý Tĩnh Dao và Phương Vật Viễn ở giữa không trung lần lượt thay đổi,trước đó trong con ngươi Phương Vật Viễn cường ngạnh tàn khốc,cũng chưa từng để cho hắn lùi bước,nhưng giờ phút,tròng mắt thâm thúy mê người lại làm cho Lý Tĩnh Dao không tự chủ muốn tránh mắt hắn.
Phương Vật Viễn quang chú ý Lý Tĩnh Dao, không có phát hiện đến động tác Dương Vũ Duệ trên ngực đột nhiên truyền đến đau nhức để cho hắn không khỏi kêu rên thành tiếng.
Hắn quay đầu lại,liền thấy Dương Vũ Duệ đang cầm lấy một tấm vải lau máu đọng lại trước ngực hắn,bởi vì động tác không chút dịu dàng,tấm vải còn cố ý xoẹt qua vết thương hắn,đau đến hắn cơ hồ cắn môi.
Phương Vật Viễn trợn mắt nhìn Dương Vũ Duệ một cái,Dương Vũ Duệ đáp lại hắn bằng vẻ mặt vô tội.
“Ơ, tại sao lại chảy máu, không phải rất giỏi sao?"
Khuôn mặt Dương Vũ Duệ ra vẻ kinh ngạc.
Lâm Minh Phong và Trần Chí Minh nhìn thoáng lẫn nhau,trong lòng thấy may mắn mình không phải người ngồi trên ghế để thầy y tế tùy ý mổ xẻ. Đồng thời yên lặng quyết định —— cho dù thật bị thương,cũng tuyệt đối không đến phòng y tế.
Bị loại thầy y tế này băng bó vết thương,vết thương không nặng thêm mới là lạ!
Dương Vũ Duệ rốt cục trừng phạt đủ,sau mới bắt đầu giúp Phương Vật Viễn xử lý vết thương, sau khi hắn lau sạch vết máu,bắt đầu trừ độc vết thương.
“Vết thương không sâu,cho nên không cần vá lại,tôi giúp cậu bôi thuốc,nhớ ngày mai đến đây bôi thuốc."
Dương Vũ Duệ băng bó xong, ở trên ***g ngực Phương Vật Viễn quấn thật dày một tầng băng vải,chỉ nhìn thôi,người ta sẽ không biết còn cho Phương Vật Viễn bị thương nghiêm trọng.
Sau khi cố định băng vải,Dương Vũ Duệ cố ý vỗ một cái lên vết thương hắn.
“Có thể."
Phương Vật Viễn cắn răng nhịn rên rỉ, đưa tay cầm đồng phục vừa mới cỡi xuống,trên đồng phục còn lưu lại vết máu.
“Chậm đã,vết thương của cậu trước khi đóng vảy phải cẩn thận,chuyện như vậy nên nhờ người giúp."
Dương Vũ Duệ làm hắn dừng lại động tác.
“Chẳng qua mặc áo mà thôi......" Phương Vật Viễn cau mày.Lúc trước không phải chưa từng bị thương nặng qua,vết thương này căn bản không cần cẩn thận như vậy.
“Cậu chỉ cần tác động da thịt nơi đó,vết thương có thể vỡ ra,nếu cậu muốn vết thương lâu lành, vậy cũng không sao cả." Dương Vũ Duệ vẫn cười dịu dàng.
“Tớ giúp cậu,chúng ta là bạn bè mà ——" Lâm Minh Phong lập tức xung phong nhận việc cầm lấy áo trong tay Phương Vật Viễn.
Mã Kỳ Vĩ đảo cặp mắt trắng dã,tên kia thật ngu ngốc, ngay cả trường hợp nào cũng không nhìn. Thật là —— đi ra phía trước, gõ vào đầu Lâm Minh Phong,cũng ngăn trở hành động của Lâm Minh Phong.
“Cậu làm gì ——" Lâm Minh Phong giận giữ nói.
Mã Kỳ Vĩ không để ý tới hắn.
“Viễn,chúng tôi còn có những chuyện khác,đi trước,vết thương của cậu...... tự mình chú ý." Nói xong kéo tay hai người khác đi,thoáng cái rời khỏi phòng y tế.
“Ơ, xử lý xong nhiều vết thương thật là mệt mỏi,tôi đi trước một bước." Dương Vũ Duệ giả bộ đấm bả vai,đi về phía cửa.
Lý Tĩnh Dao rốt cục bởi vì thanh âm Dương Vũ Duệ mà ngẩng đầu,song,nhìn Dương Vũ Duệ đi tới hướng hắn,hắn bất giác ngây ngẩn cả người.
Gương mặt đó —— cách đây hai năm,chưa bao giờ quên......
Là hắn,đêm hôm đó,người đàn ông dịu dàng ôm hắn! Hắn......là người đàn ông đầu tiên.....
Cho đến Lý Tĩnh Dao sau khi rời đi,Phương Vật Viễn đang suy nghĩ lát nữa phải đi đâu,ba người Mã Kỳ Vĩ không biết từ nơi nào xông ra.
“Ơ ơ,Viễn,cậu không phải thật lòng với tên tiểu tử kia chứ?" Mã Kỳ Vĩ thấy quái lạ nói.
“Cái gì thật hay không thật." Phương Vật Viễn nhàn nhạt liếc hắn một cái.
“Lại ở trước mặt tên tiểu tử kia ngủ thiếp đi!Vậy còn chưa đủ nghiêm trọng sao?" Lâm Minh Phong vẻ mặt kinh sợ.
“Đúng vậy,nhớ ngày đó,chúng ta tốn bao nhiêu sức mới để cho ngươi tiếp nhận chúng ta,ngươi và tên tiểu tử kia bất quá chỉ mới biết mấy tháng thôi a!" Trần Chí Minh bị đả kích lớn.
Phương Vật Viễn rất phòng bị,nếu không phải người hắn thật lòng tin cậy,hắn căn bản không thể quen ngủ trước mặt người đó.
Biết Phương Vật Viễn đã lâu như vậy,bọn họ còn chưa từng thấy Phương Vật Viễn ngủ qua trên gối bất cứ mỹ thiếu niên nào gặp gỡ,con gái xinh đẹp,tất cả đều chưa từng.
Hôm nay,hắn thế nhưng ngủ say trên gối một cậu nhóc dung mạo bình thường,hỏi sao ba người bọn họ làm sao không nôn.
Nhớ ngày đó,ba người bọn họ kháng chiến lâu dài vì cái gì! Vì đạt được Phương Vật Viễn tín nhiệm,bọn họ tốn gần một năm thời gian!
“Vậy,niên đệ năm nhất trước đó thì sao?" Nhớ ngày đó Phương Vật Viễn dời mục tiêu,đuổi theo tên mỹ thiếu niên kia,bọn họ còn đang may mắn Phương Vật Viễn rốt cục khôi phục bình thường,tại sao mới chỉ chớp mắt liền thay đổi.
“Không còn hứng thú." Phương Vật Viễn nhún vai,từ vừa bắt đầu tên kia chỉ là người thay thế thôi,hôm nay đã không cần.
“KHông...... còn hứng thú?" Chỉ mới ba tuần thôi mà!
“Vậy...... niên đệ năm thứ hai thì sao?"
“Hắn là của ta."
Ngắn gọn nhưng kiên định không giống như đang nói đùa,để cho ba người bọn họ phát giác Phương Vật Viễn thật lòng.
Không sai,Lý Tĩnh Dao là của hắn.
Nhìn phương hướng Lý Tĩnh Dao rời đi, Phương Vật Viễn tin chắc như thế.
Mặc dù hắn vẫn không rõ tình cảm trong lòng ra sao nhưng không sao hết,hắn chỉ biết là,hắn muốn tên nhóc đó,hơn nữa ——
Cũng không buông tay!
“Ơ,cậu là Lý Tĩnh Dao sao?"
Một người cao lớn đeo cặp sách,vội vã đi đến phòng học Lý Tĩnh Dao.
Nghe câu hỏi không chút khách khí,Lý Tĩnh Dao tử bất giác nhăn lại lông mày.
“Đúng là tôi,có chuyện gì không?" Lý Tĩnh Dao nhìn người đứng ở hắn trước,hắn có thể xác định mình không biết hắn.
“Khoan hãy nói,mau đi với tôi."
Vừa nói hắn vừa thô lỗ kéo lấy cánh tay Lý Tĩnh Dao đi về phía trước.
“Thật xin lỗi,tôi không biết anh."
Lý Tĩnh Dao có chút không vui vung vẫy tay của hắn.
“Cậu—— tôi là bạn của Viễn, Mã Kỳ Vĩ."
“Viễn?"
“Chính là Phương Vật Viễn,cậu ta bị thương,hiện tại đang ở phòng y tế,cậu cùng với tôi đến gặp hắn mau." Mã Kỳ Vĩ giải thích,vốn tưởng rằng Lý Tĩnh Dao sau khi nghe giải thích sẽ đi với hắn,nhưng việc hoàn toàn không giống như dự đoán.
“Hắn bị thương có liên quan gì đến tôi." Lý Tĩnh Dao vẻ mặt không thay đổi,giọng nói đạm mạc tựa như hắn và Phương Vật Viễn cho tới bây giờ đều không biết nhau.
Hắn và Phương Vật Viễn từ vừa mới bắt đầu cũng chỉ là quan hệ nhục thể,không hơn. Hắn bị thương có liên quan gì đến hắn nha! Bọn họ căn bản ngay cả bạn cũng không phải.
Mã Kỳ Vĩ làm sao cũng không nghĩ Lý Tĩnh Dao lại phản ứng như thế,hắn vốn tưởng rằng Lý Tĩnh Dao nghe tin tức này,tiếp theo lo lắng nghĩ lập tức chạy nhanh đến bên người Phương Vật Viễn,không nghĩ tới hắn lạnh lùng tựa như bọn họ căn bản không có chút nào quan hệ!
Mặc dù Phương Vật Viễn coi trọng Lý Tĩnh Dao ngoài dự liệu của hắn,nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không thấy dễ chịu tình cảm bọn hô,nay phản ứng của Lý Tĩnh Dao lại càng làm cho hắn vô cùng không vui.
Mắt thấy Lý Tĩnh Dao sắp rời đi, Mã Kỳ Vĩ đột nhiên nói: “Cho dù hắn bị thương liên quan đến cậu,cậu cũng không lo sao?"
Lý Tĩnh Dao sửng sốt một chút, Phương Vật Viễn bị thương,tại sao liên quan đến hắn?
Thấy Lý Tĩnh Dao ngây dại, Mã Kỳ Vĩ bắt được tay hắn.
“Đi theo tôi,tôi liền nói cho cậu biết."
Lý Tĩnh Dao bị Mã Kỳ Vĩ kéo đi, mắt thấy không cách nào thoát thân,Lý Tĩnh Dao không thể làm gì khác hơn là đi theo hắn.
“Cậu có thể buông,tôi sẽ không trốn. Nói cho tôi biết đã chuyện gì xảy ra."
Mã Kỳ Vĩ mặc dù có chút hoài nghi cam đoan của hắn,bất quá vẫn buông lỏng ra hắn,tiếp theo mới bắt đầu giải thích.
“Là học sinh mới năm nhất gặp gỡ một chút trước kia,hắn không cam lòng bị vứt bỏ,lại không biết từ nơi nào biết được cậu thay thế vị trí của hắn,cho nên hắn tìm mấy thiếu niên bất lương nói muốn đánh cậu.Mấy thiếu niên bất lương có một số giao tình không tệ với chúng tôi,bọn họ chạy tới nói cho chúng tôi biết,Viễn vừa nghe đến bọn họ sẽ hạ thủ với cậu,đã phát cuồng chạy tính sổ với bọn họ,chúng ta ngay cả cản cũng ngăn không được."
Cũng là đến khi đó,Mã Kỳ Vĩ mới phát hiện,Phương Vật Viễn rất coi trọng Lý Tĩnh Dao không chút thu hút trước mắt này.
Nhưng thấy tình cảm bạn tốt giao ra,mà Lý Tĩnh Dao lạnh nhạt cực độ để cho hắn ghét.
Lời của Mã Kỳ Vĩ khiến cho Lý Tĩnh Dao trầm mặc không nói,trong lời nói sơ ý tiết lộ dường như Phương Vật Viễn rất quan tâm hắn,quan tâm đến muốn bảo vệ hắn, nhưng——đầu óc hiện lên chính là quá khứ Phương Vật Viễn tàn bạo,hắn không tự chủ lắc đầu,Phương Vật Viễn không thể nào vì hắn mà đi đánh người.
Mã Kỳ Vĩ quan sát vẻ mặt Lý Tĩnh Dao,phát giác hắn cho dù ở nghe được Phương Vật Viễn bị thương vì hắn,nhưng vẻ mặt cũng không có thay đổi,hỏa khí bất giác dâng trào, hắn thốt ra: “Vì người như cậu bị thương, thật không đáng giá!"
“Tôi cũng vậy không có bảo hắn làm ra chuyện như vậy!" Lý Tĩnh Dao cũng nổi nóng.Hắn cũng không làm gì,không đáng bị mắng như thế.
Phương Vật Viễn có bị thương,rõ ràng là gieo gió gặt bảo lại đổ lỗi cho người khác.
Nói xong Lý Tĩnh Dao bước nhanh hơn,đi ở trước người Mã Kỳ Vĩ.
Mã Kỳ Vĩ bị ngăn một câu, á khẩu không trả lời được,vẫn cho là tên niên đệ này tính tình lạnh lùng sợ hãi rụt rè, không nghĩ tới hắn còn có cá tính như vậy.
Lý Tĩnh Dao mặc dù trong lòng không khó chịu, nhưng vẫn không có rời đi,hắn kéo ra cửa phòng y tế liền thấy hắn ngồi ở trên ghế, thầy y tế đang bôi thuốc cho Phương Vật Viễn.
Phương Vật Viễn ở trần,trên ***g ngực có hai vết đao khó coi đáng sợ,mặc dù máu đã sớm đọng lại,nhưng vẫn thấy vết máu dọc theo da ngực chảy xuống,không khó tưởng tượng con dao kia đâm khá sâu.
Vốn tưởng rằng Phương Vật Viễn bị chẳng qua là vết thương nhỏ, nhưng thấy vết thương,Lý Tĩnh Dao dừng bước đứng im ở cửa, trong nháy mắt đó,tình cảm đầu tiên xông lên, dĩ nhiên là —— lo lắng.
Mình tại sao có thể lo lắng cho hắn! Cho tới nay tồn tại giữa hắn với Phương Vật Viễn cũng chỉ có giao dịch, không vượt vào bất kỳ tình cảm,cho dù thật sự có,cũng chỉ có hận, không phải sao?
Là Phương Vật Viễn xé bỏ mặt nạ của hắn,là hắn để mình không thể lừa gạt bản thân bán đứng thân thể không phải là tiểu Dao ban đêm mà chính là mình,hắn còn luôn đâm chọc tự ái của hắn,một lần lại một lần để cho hắn cảm thấy thân thể của mình bẩn thỉu không chịu nổi ——
Nên hận hắn,hận hắn luôn lấy tôn nghiêm mình chà đạp ở dưới chân,cho dù hắn thật vì mình bị thương,vậy thì như thế nào?
Lo lắng kia bất quá là người bình thường nhìn thấy vết thương đều có phản ứng —— hắn làm sao có thể có lo lắng Phương Vật Viễn đây?
“Nếu tới,tại sao không vào đi."
Vừa mới bị Lý Tĩnh Dao đâm chọc một chút Mã Kỳ Vĩ giọng rất không vui nói.
“Ơ,thầy,vết thương ngực hắn tương đối nghiêm trọng,tại sao thầy không để ý nó." Đứng ở bên cạnh Phương Vật Viễn, thủy chung không nói chuyện Lâm Minh Phong mở miệng.
“Đúng vậy,thầy,vết đao kia nghiêm trọng như vậy,nếu vết thương lần nữa chảy máu thì làm sao bây giờ?" Trần Chí Minh cũng nói.
Hắn mới vừa rồi sở dĩ không nói nói,là bởi vì tín nhiệm chuyên nghiệp của thầy y tế,nhưng nhìn thật lâu,thấy nơi bôi thuốc của thầy y tế cũng là….,không để ý tới hai vết thương lớn, bọn họ không khỏi hoài nghi.
“Nếu hắn có nhiều tinh lực đi đánh nhau,chảy chút máu,tiêu hao một chút tinh lực không sao." Dương Vũ Duệ khẽ mỉm cười,tay bôi thuốc vẫn không ngừng.
“Thầy! Thầy không phải cố ý chứ!"
Trần Chí Minh và Lâm Minh Phong nghe ra ý của hắn,thầy sở dĩ không xử lý trước hai vết thương kia,là vì trừng phạt Phương Vật Viễn đánh nhau!
Phương Vật Viễn đã sớm nhận thấy được dụng ý của Dương Vũ Duệ,cũng không lên tiếng,dù sao máu đã ngừng chứng tỏ vết đao cũng không có rất sâu,cho nên hắn cũng không để ý.
Nghe được thanh âm Mã Kỳ Vĩ,Phương Vật Viễn mới quay đầu đi,lúc này mới phát hiện Lý Tĩnh Dao đang bị Mã Kỳ Vĩ đẩy mạnh vào trong phòng Y tế.
“Người ta dẫn người tới cho cậu,hiện tại cậu yên tâm chưa." Mã kỳ Vĩ sau khi đẩy Lý Tĩnh Dao vào phòng y tế,tiếp theo người cũng theo đi vào.
Những thiếu niên bất lương kia tất cả đều bị Phương Vật Viễn đánh đến hấp hối, toàn bộ kêu xe cứu thương đưa đến bệnh viện,cũng không biết hắn còn lo lắng cái gì, bảo hắn đi xem tình trạng Lý Tĩnh Dao,hiện tại hắn đưa Phật đến tây thiên.
Ánh mắt của Lý Tĩnh Dao và Phương Vật Viễn ở giữa không trung lần lượt thay đổi,trước đó trong con ngươi Phương Vật Viễn cường ngạnh tàn khốc,cũng chưa từng để cho hắn lùi bước,nhưng giờ phút,tròng mắt thâm thúy mê người lại làm cho Lý Tĩnh Dao không tự chủ muốn tránh mắt hắn.
Phương Vật Viễn quang chú ý Lý Tĩnh Dao, không có phát hiện đến động tác Dương Vũ Duệ trên ngực đột nhiên truyền đến đau nhức để cho hắn không khỏi kêu rên thành tiếng.
Hắn quay đầu lại,liền thấy Dương Vũ Duệ đang cầm lấy một tấm vải lau máu đọng lại trước ngực hắn,bởi vì động tác không chút dịu dàng,tấm vải còn cố ý xoẹt qua vết thương hắn,đau đến hắn cơ hồ cắn môi.
Phương Vật Viễn trợn mắt nhìn Dương Vũ Duệ một cái,Dương Vũ Duệ đáp lại hắn bằng vẻ mặt vô tội.
“Ơ, tại sao lại chảy máu, không phải rất giỏi sao?"
Khuôn mặt Dương Vũ Duệ ra vẻ kinh ngạc.
Lâm Minh Phong và Trần Chí Minh nhìn thoáng lẫn nhau,trong lòng thấy may mắn mình không phải người ngồi trên ghế để thầy y tế tùy ý mổ xẻ. Đồng thời yên lặng quyết định —— cho dù thật bị thương,cũng tuyệt đối không đến phòng y tế.
Bị loại thầy y tế này băng bó vết thương,vết thương không nặng thêm mới là lạ!
Dương Vũ Duệ rốt cục trừng phạt đủ,sau mới bắt đầu giúp Phương Vật Viễn xử lý vết thương, sau khi hắn lau sạch vết máu,bắt đầu trừ độc vết thương.
“Vết thương không sâu,cho nên không cần vá lại,tôi giúp cậu bôi thuốc,nhớ ngày mai đến đây bôi thuốc."
Dương Vũ Duệ băng bó xong, ở trên ***g ngực Phương Vật Viễn quấn thật dày một tầng băng vải,chỉ nhìn thôi,người ta sẽ không biết còn cho Phương Vật Viễn bị thương nghiêm trọng.
Sau khi cố định băng vải,Dương Vũ Duệ cố ý vỗ một cái lên vết thương hắn.
“Có thể."
Phương Vật Viễn cắn răng nhịn rên rỉ, đưa tay cầm đồng phục vừa mới cỡi xuống,trên đồng phục còn lưu lại vết máu.
“Chậm đã,vết thương của cậu trước khi đóng vảy phải cẩn thận,chuyện như vậy nên nhờ người giúp."
Dương Vũ Duệ làm hắn dừng lại động tác.
“Chẳng qua mặc áo mà thôi......" Phương Vật Viễn cau mày.Lúc trước không phải chưa từng bị thương nặng qua,vết thương này căn bản không cần cẩn thận như vậy.
“Cậu chỉ cần tác động da thịt nơi đó,vết thương có thể vỡ ra,nếu cậu muốn vết thương lâu lành, vậy cũng không sao cả." Dương Vũ Duệ vẫn cười dịu dàng.
“Tớ giúp cậu,chúng ta là bạn bè mà ——" Lâm Minh Phong lập tức xung phong nhận việc cầm lấy áo trong tay Phương Vật Viễn.
Mã Kỳ Vĩ đảo cặp mắt trắng dã,tên kia thật ngu ngốc, ngay cả trường hợp nào cũng không nhìn. Thật là —— đi ra phía trước, gõ vào đầu Lâm Minh Phong,cũng ngăn trở hành động của Lâm Minh Phong.
“Cậu làm gì ——" Lâm Minh Phong giận giữ nói.
Mã Kỳ Vĩ không để ý tới hắn.
“Viễn,chúng tôi còn có những chuyện khác,đi trước,vết thương của cậu...... tự mình chú ý." Nói xong kéo tay hai người khác đi,thoáng cái rời khỏi phòng y tế.
“Ơ, xử lý xong nhiều vết thương thật là mệt mỏi,tôi đi trước một bước." Dương Vũ Duệ giả bộ đấm bả vai,đi về phía cửa.
Lý Tĩnh Dao rốt cục bởi vì thanh âm Dương Vũ Duệ mà ngẩng đầu,song,nhìn Dương Vũ Duệ đi tới hướng hắn,hắn bất giác ngây ngẩn cả người.
Gương mặt đó —— cách đây hai năm,chưa bao giờ quên......
Là hắn,đêm hôm đó,người đàn ông dịu dàng ôm hắn! Hắn......là người đàn ông đầu tiên.....
Tác giả :
Hàn Nguyệt