Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 47: Mỹ nữ hàng xóm
"Ngươi là ba ba, ba ba!" Tiểu cô nương đột nhiên nhào vào lòng Lục Minh, làm cho Lục Minh ngạc nhiên không ngớt.
Lục Minh vốn nghĩ đem tiểu cô nương buông ra, sợ cha mẹ nàng nhìn thấy hiểu lầm mình, nhưng tiểu cô nương gắt gao ôm Lục Minh không buông. Lục Minh đột nhiên cảm thấy ấm ấm, nghiêng đầu xem, phát hiện 1 dòng nước mắt từ tiểu cô nương tuôn ra, rớt xuống cổ và tay mình, trong lòng không khỏi dâng lên một trận cảm động, nghĩ thầm tiểu cô nương khẳng định thiếu tình thương của cha, có lẽ phụ thân nàng sinh ý bận rộn, rất ít về nhà, cho nên tiểu cô nương nhìn thấy ai giống ba ba liền nhận lầm......
Lục Minh ôm tiểu cô nương, nhìn chung quanh không thấy ai, trong lòng thầm oán cha mẹ nàng, dù làm ăn bận rộn, chẳng lẽ không có thuê người đến trông nom nàng?
Cuối cùng, hắn không thể làm gì khác hơn là an ủi tiểu cô nương:"Ngoan, đừng khóc, đứa nhỏ ngoan đều được không khóc nhè!"
Hắn không mở miệng còn đỡ, vừa nói xong, cái kia tiểu cô nương lại "oa" 1 tiếng, làm cho Lục Minh luống cuống tay chân, Chẳng biết làm sao. Đối với Lục Minh mà nói, muốn đánh bại một cao thủ không khó, chính là muốn dỗ một Tiểu bằng hữu cũng không dễ dàng.
"Thiếu gia, ngươi phải vuốt ve đỉnh đầu của nó, sau đó vỗ nhẹ hậu tâm, làm cho của nó tâm tình bình hoãn lại, nếu không, tiểu hài tử khóc nhiều quá sẽ sinh bệnh." Trang Thần lão nhân chẳng biết khi nào đứng phía sau Lục Minh, nói cho Lục Minh ra một cái chủ ý. Lục Minh vốn định đem tiểu cô nương giao cho hắn xử lý, chính là tiểu cô nương ôm được thật chặt, hơn nữa khóc lóc thê thảm, Lục Minh cũng không thể nhẫn tâm buông ra.
"Được, không khóc không khóc......"Lục Minh không thể làm gì khác hơn là theo Trang Thần lão nhân biện pháp thử xem, một hồi lâu nhân, tiểu cô nương quả nhiên dần dần thu tiếng khóc, nhưng hay là không ngừng thút thít.
Ngô bảo mẫu xem tiểu cô nương khóc thành con mèo ướt, vội vàng cầm khăn lông đi tới.
Chính là nàng vừa chạm vào tiểu cô nương, nó liền oa oa lên, không chịu tiếp nhận ý tốt của Ngô bảo mẫu.
Cuối cùng. Nhiệm vụ lau mặt cho nó cũng rơi xuống người Lục Minh. Lục Minh lau mặt cho nàng. Tiểu cô nương phi thường thích. Lại còn mỉm cười. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười, Lục Minh không khỏi cảm thán. Đã biết có duyên với đứa nhỏ. Sau này thật sự tìm không thấy được việc làm. Hay là đi làm nhà trẻ......
"Đây là đứa nhỏ của Hinh phu nhân sát vách. Nghe nói rất sợ người lạ. Nó như thế nào sẽ lại nghe lời thiếu gia?" Ngô bảo mẫu tỏ vẻ kỳ quái.
"Ta cũng không biết." Lục Minh cũng biết không rõ là sao lại thế này. Đặc biệt là tiểu cô nương nhận lầm chính mình là ba ba. Càng xấu hổ. Nếu làm cho phụ thân nàng nghe thấy được. Không tránh khỏi hiểu lầm.
"Ba ba. Chúng ta đi cưỡi ngựa." Tiểu cô nương chỉ vào 1 hòn đá giả hình con ngựa cách đó không xa, cao hứng kêu gào.
"Ta là ca ca. Không phải ngươi ba ba......" Lục Minh cực lực phủ nhận.
"Ngươi cùng Trần Phong tiên sinh quá cố cũng không quá giống. Có lẽ là tiểu hài tử lâu lắm không thấy phụ thân. Ấn tượng mơ hồ. Cho nên ngộ nhận." Trang Thần lão nhân suy đoán một trận, bổ sung nói: "Có lẽ thiếu gia ngươi cùng Hinh phu nhân có hơi thở tương tự. Cho nó cảm giác rất thân thiết. Cho nên nó tưởng rằng ngươi là phụ thân! Tiểu hài tử này vẫn rất cô độc. Nếu nó thích thiếu gia. Vậy cho nó ở nhà chơi một hồi đi!"
"Mụ mụ nó tìm không thấy đứa nhỏ, khẳng định lo lắng, có lẽ nàng sẽ tố cáo chúng ta lừa bán thiếu nhi." Lục Minh toát mồ hôi, nơi này phải đổi thành nơi giữ trẻ?
"Không đâu, Hinh phu nhân nếu biết có người thay nàng chơi với đứa nhỏ, khẳng định sẽ rất cao hứng...... Hinh phu nhân mấy ngày nay ra nước ngoài rồi, ta sẽ điện thoại báo cho nàng, không có vấn đề." Trang Thần lão nhân còn chưa có nói xong, xa xa truyền đến một trận kêu gọi, Lục Minh phỏng chừng là tìm tiểu cô nương, cao giọng trả lời, có 1 tiểu cô nương mười lăm sáu tuổi tự xa xa đã chạy tới, vừa thấy tiểu cô nương trong lòng Lục Minh, vỗ vỗ ngực, nói một hơi: "Tiểu Đậu Đậu, ta được tìm ngươi rồi, ngươi không phải nói ra hoa viên chơi một hồi sao? Như thế nào chạy đến nơi này, thiếu chút nữa hù chết ta. Cám ơn các ngươi, Đậu Đậu ngoan, chúng ta về nhà đi!"
"Ta không về, ta muốn ở cùng ba ba."Tiểu cô nương chu cái miệng nhỏ nhắn ba, đáng yêu lắc đầu, hai tay gắt gao ôm cổ Lục Minh.
"Ba, ba ba......"Tiểu cô nương nghe xong, há miệng to tới mức có thể nhét vào một cái nắm tay.
"Đã nói ta không phải ba ba, ta là ca ca, không phải ba ba!"Lục Minh dỡ khóc dỡ cười, nếu để cho Cảnh Hàn nghe thấy, khẳng định tưởng rằng tiểu cô nương là nữ nhi của mình, đến lúc đó nếu Niếp Thanh Lam làm loạn thêm, phỏng chừng càng khó giải thích rõ ràng.
"Đậu Đậu, ngươi nói hắn là ba ba?"Tiểu cô nương chỉ vào Lục Minh hỏi, béo mập tiểu cô nương cao hứng gật đầu.
"Mau giải thích rõ ràng cho nó."Lục Minh rất hy vọng tiểu cô nương có thể mở miệng giải vây, không nghĩ là tiểu cô nương mở miệng một câu, thiếu chút làm Lục Minh té lăn trên đất, bởi vì tiểu cô nương chỉ vào Lục Minh, rất khẳng định nói:"Đúng, hắn chính là ba ba của Đậu Đậu ! Đậu Đậu có phải hay không rất thích chơi cùng ba ba ? Ta cho ba ba theo Đậu Đậu chơi cả ngày có được hay không?"
"Hay quá......"Tiểu cô nương cao hứng vỗ tay.
"Ngươi quả thực phá hỏng tiểu hài tử, ba ba cũng có loạn nhận sao? Mau đưa nàng trở về, ta nhiều việc bề bộn, không rảnh cùng các ngươi chơi!" Gặp hàng xóm như vậy, Lục Minh cũng hết chỗ nói.
"Đậu Đậu tội nghiệp như vậy, ngươi giả bộ một hồi không được sao? Đậu Đậu rất thích ngươi......"Tiểu cô nương rất tức giận, trừng mắt nhìn Lục Minh một cái, đem tiểu cô nương bế trở về, tiểu Đậu Đậu không thuận theo lắc lắc thân thể, nước mắt lại tuôn ra, hai tay hướng Lục Minh, muốn hắn ôm một cái, làm nũng không chịu rời đi. Tiểu cô nương không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là nữa dỗ nàng: "Đậu Đậu ngoan, ba ba bận đi làm kiếm tiền, để cho Đậu Đậu mua thiệt nhiều món đồ chơi gấu bông cùng thiệt nhiều đồ ăn. Buổi tối ba ba trở lại, cô cô lại mang Đậu Đậu qua đây chơi, có được hay không, ai, Đậu Đậu thật ngoan!"
"Buổi tối còn lại đây?"Lục Minh nghe được toát mồ hôi.
"Người đáng ghét!"Tiểu cô nương mặt không còn chút máu nhìn Lục Minh một cái, ôm tiểu Đậu Đậu bước nhanh rời đi, từ xa, còn nghe thấy tiểu Đậu Đậu khóc lóc.
Lục Minh không nói gì, nhờ vả chính mình giả bộ ba ba, ba ba cũng có giả bộ ? Hừ!
Vì phòng ngừa tiểu Đậu Đậu nữa đã chạy tới, Lục Minh vội vàng xuất môn.
Không kịp nói ai một tiếng, hắn trực tiếp bước đi, lúc này, tại một căn biệt thự khác, 1 chiếc Porsche chạy ra, lúc chạy ngang người Lục Minh, đột nhiên chiếc xe chạy chậm lại, 1 mỹ nữ ló ra khỏi xe, tò mò nhìn Lục Minh một cái.
"Ngươi cũng ở nơi này ? Ta như thế nào không nhận ra ngươi?"mỹ nữ xe Porsche tựa hồ nhớ tới việc cái gì, cuối cùng vừa tò mò hỏi.
"Ta chỉ là gánh tương đi ngang qua, đừng động tới ta!" Lục Minh bây giờ xem như đã biết sợ mấy người hàng xóm nơi này, tốt nhất ít trêu chọc họ 1 chút, lúc nãy vừa chạy ra một đứa nhỏ gọi mình là ba ba, còn đang cháng váng đầu óc. Porsche mỹ nữ nghe xong khuôn mặt nhỏ nhắn thản nhiên, cho xe chạy chậm lại, lại nói: "Ngày đó thật sự là cám ơn ngươi, ta gọi là Lâm Vũ Hàm, ngươi tên gì?"
Lục Minh vốn nghĩ đem tiểu cô nương buông ra, sợ cha mẹ nàng nhìn thấy hiểu lầm mình, nhưng tiểu cô nương gắt gao ôm Lục Minh không buông. Lục Minh đột nhiên cảm thấy ấm ấm, nghiêng đầu xem, phát hiện 1 dòng nước mắt từ tiểu cô nương tuôn ra, rớt xuống cổ và tay mình, trong lòng không khỏi dâng lên một trận cảm động, nghĩ thầm tiểu cô nương khẳng định thiếu tình thương của cha, có lẽ phụ thân nàng sinh ý bận rộn, rất ít về nhà, cho nên tiểu cô nương nhìn thấy ai giống ba ba liền nhận lầm......
Lục Minh ôm tiểu cô nương, nhìn chung quanh không thấy ai, trong lòng thầm oán cha mẹ nàng, dù làm ăn bận rộn, chẳng lẽ không có thuê người đến trông nom nàng?
Cuối cùng, hắn không thể làm gì khác hơn là an ủi tiểu cô nương:"Ngoan, đừng khóc, đứa nhỏ ngoan đều được không khóc nhè!"
Hắn không mở miệng còn đỡ, vừa nói xong, cái kia tiểu cô nương lại "oa" 1 tiếng, làm cho Lục Minh luống cuống tay chân, Chẳng biết làm sao. Đối với Lục Minh mà nói, muốn đánh bại một cao thủ không khó, chính là muốn dỗ một Tiểu bằng hữu cũng không dễ dàng.
"Thiếu gia, ngươi phải vuốt ve đỉnh đầu của nó, sau đó vỗ nhẹ hậu tâm, làm cho của nó tâm tình bình hoãn lại, nếu không, tiểu hài tử khóc nhiều quá sẽ sinh bệnh." Trang Thần lão nhân chẳng biết khi nào đứng phía sau Lục Minh, nói cho Lục Minh ra một cái chủ ý. Lục Minh vốn định đem tiểu cô nương giao cho hắn xử lý, chính là tiểu cô nương ôm được thật chặt, hơn nữa khóc lóc thê thảm, Lục Minh cũng không thể nhẫn tâm buông ra.
"Được, không khóc không khóc......"Lục Minh không thể làm gì khác hơn là theo Trang Thần lão nhân biện pháp thử xem, một hồi lâu nhân, tiểu cô nương quả nhiên dần dần thu tiếng khóc, nhưng hay là không ngừng thút thít.
Ngô bảo mẫu xem tiểu cô nương khóc thành con mèo ướt, vội vàng cầm khăn lông đi tới.
Chính là nàng vừa chạm vào tiểu cô nương, nó liền oa oa lên, không chịu tiếp nhận ý tốt của Ngô bảo mẫu.
Cuối cùng. Nhiệm vụ lau mặt cho nó cũng rơi xuống người Lục Minh. Lục Minh lau mặt cho nàng. Tiểu cô nương phi thường thích. Lại còn mỉm cười. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười, Lục Minh không khỏi cảm thán. Đã biết có duyên với đứa nhỏ. Sau này thật sự tìm không thấy được việc làm. Hay là đi làm nhà trẻ......
"Đây là đứa nhỏ của Hinh phu nhân sát vách. Nghe nói rất sợ người lạ. Nó như thế nào sẽ lại nghe lời thiếu gia?" Ngô bảo mẫu tỏ vẻ kỳ quái.
"Ta cũng không biết." Lục Minh cũng biết không rõ là sao lại thế này. Đặc biệt là tiểu cô nương nhận lầm chính mình là ba ba. Càng xấu hổ. Nếu làm cho phụ thân nàng nghe thấy được. Không tránh khỏi hiểu lầm.
"Ba ba. Chúng ta đi cưỡi ngựa." Tiểu cô nương chỉ vào 1 hòn đá giả hình con ngựa cách đó không xa, cao hứng kêu gào.
"Ta là ca ca. Không phải ngươi ba ba......" Lục Minh cực lực phủ nhận.
"Ngươi cùng Trần Phong tiên sinh quá cố cũng không quá giống. Có lẽ là tiểu hài tử lâu lắm không thấy phụ thân. Ấn tượng mơ hồ. Cho nên ngộ nhận." Trang Thần lão nhân suy đoán một trận, bổ sung nói: "Có lẽ thiếu gia ngươi cùng Hinh phu nhân có hơi thở tương tự. Cho nó cảm giác rất thân thiết. Cho nên nó tưởng rằng ngươi là phụ thân! Tiểu hài tử này vẫn rất cô độc. Nếu nó thích thiếu gia. Vậy cho nó ở nhà chơi một hồi đi!"
"Mụ mụ nó tìm không thấy đứa nhỏ, khẳng định lo lắng, có lẽ nàng sẽ tố cáo chúng ta lừa bán thiếu nhi." Lục Minh toát mồ hôi, nơi này phải đổi thành nơi giữ trẻ?
"Không đâu, Hinh phu nhân nếu biết có người thay nàng chơi với đứa nhỏ, khẳng định sẽ rất cao hứng...... Hinh phu nhân mấy ngày nay ra nước ngoài rồi, ta sẽ điện thoại báo cho nàng, không có vấn đề." Trang Thần lão nhân còn chưa có nói xong, xa xa truyền đến một trận kêu gọi, Lục Minh phỏng chừng là tìm tiểu cô nương, cao giọng trả lời, có 1 tiểu cô nương mười lăm sáu tuổi tự xa xa đã chạy tới, vừa thấy tiểu cô nương trong lòng Lục Minh, vỗ vỗ ngực, nói một hơi: "Tiểu Đậu Đậu, ta được tìm ngươi rồi, ngươi không phải nói ra hoa viên chơi một hồi sao? Như thế nào chạy đến nơi này, thiếu chút nữa hù chết ta. Cám ơn các ngươi, Đậu Đậu ngoan, chúng ta về nhà đi!"
"Ta không về, ta muốn ở cùng ba ba."Tiểu cô nương chu cái miệng nhỏ nhắn ba, đáng yêu lắc đầu, hai tay gắt gao ôm cổ Lục Minh.
"Ba, ba ba......"Tiểu cô nương nghe xong, há miệng to tới mức có thể nhét vào một cái nắm tay.
"Đã nói ta không phải ba ba, ta là ca ca, không phải ba ba!"Lục Minh dỡ khóc dỡ cười, nếu để cho Cảnh Hàn nghe thấy, khẳng định tưởng rằng tiểu cô nương là nữ nhi của mình, đến lúc đó nếu Niếp Thanh Lam làm loạn thêm, phỏng chừng càng khó giải thích rõ ràng.
"Đậu Đậu, ngươi nói hắn là ba ba?"Tiểu cô nương chỉ vào Lục Minh hỏi, béo mập tiểu cô nương cao hứng gật đầu.
"Mau giải thích rõ ràng cho nó."Lục Minh rất hy vọng tiểu cô nương có thể mở miệng giải vây, không nghĩ là tiểu cô nương mở miệng một câu, thiếu chút làm Lục Minh té lăn trên đất, bởi vì tiểu cô nương chỉ vào Lục Minh, rất khẳng định nói:"Đúng, hắn chính là ba ba của Đậu Đậu ! Đậu Đậu có phải hay không rất thích chơi cùng ba ba ? Ta cho ba ba theo Đậu Đậu chơi cả ngày có được hay không?"
"Hay quá......"Tiểu cô nương cao hứng vỗ tay.
"Ngươi quả thực phá hỏng tiểu hài tử, ba ba cũng có loạn nhận sao? Mau đưa nàng trở về, ta nhiều việc bề bộn, không rảnh cùng các ngươi chơi!" Gặp hàng xóm như vậy, Lục Minh cũng hết chỗ nói.
"Đậu Đậu tội nghiệp như vậy, ngươi giả bộ một hồi không được sao? Đậu Đậu rất thích ngươi......"Tiểu cô nương rất tức giận, trừng mắt nhìn Lục Minh một cái, đem tiểu cô nương bế trở về, tiểu Đậu Đậu không thuận theo lắc lắc thân thể, nước mắt lại tuôn ra, hai tay hướng Lục Minh, muốn hắn ôm một cái, làm nũng không chịu rời đi. Tiểu cô nương không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là nữa dỗ nàng: "Đậu Đậu ngoan, ba ba bận đi làm kiếm tiền, để cho Đậu Đậu mua thiệt nhiều món đồ chơi gấu bông cùng thiệt nhiều đồ ăn. Buổi tối ba ba trở lại, cô cô lại mang Đậu Đậu qua đây chơi, có được hay không, ai, Đậu Đậu thật ngoan!"
"Buổi tối còn lại đây?"Lục Minh nghe được toát mồ hôi.
"Người đáng ghét!"Tiểu cô nương mặt không còn chút máu nhìn Lục Minh một cái, ôm tiểu Đậu Đậu bước nhanh rời đi, từ xa, còn nghe thấy tiểu Đậu Đậu khóc lóc.
Lục Minh không nói gì, nhờ vả chính mình giả bộ ba ba, ba ba cũng có giả bộ ? Hừ!
Vì phòng ngừa tiểu Đậu Đậu nữa đã chạy tới, Lục Minh vội vàng xuất môn.
Không kịp nói ai một tiếng, hắn trực tiếp bước đi, lúc này, tại một căn biệt thự khác, 1 chiếc Porsche chạy ra, lúc chạy ngang người Lục Minh, đột nhiên chiếc xe chạy chậm lại, 1 mỹ nữ ló ra khỏi xe, tò mò nhìn Lục Minh một cái.
"Ngươi cũng ở nơi này ? Ta như thế nào không nhận ra ngươi?"mỹ nữ xe Porsche tựa hồ nhớ tới việc cái gì, cuối cùng vừa tò mò hỏi.
"Ta chỉ là gánh tương đi ngang qua, đừng động tới ta!" Lục Minh bây giờ xem như đã biết sợ mấy người hàng xóm nơi này, tốt nhất ít trêu chọc họ 1 chút, lúc nãy vừa chạy ra một đứa nhỏ gọi mình là ba ba, còn đang cháng váng đầu óc. Porsche mỹ nữ nghe xong khuôn mặt nhỏ nhắn thản nhiên, cho xe chạy chậm lại, lại nói: "Ngày đó thật sự là cám ơn ngươi, ta gọi là Lâm Vũ Hàm, ngươi tên gì?"
Tác giả :
Hà Phi Song Giáp