Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 393: Cho dù chết, cũng phải cùng một chỗ
Đại hội trù nghệ "Vị cực khiêu chiến" phi thường thành công, người xem đạt được tần suất cao nhất trong lịch sử của đài truyền hình Lam hải, quả thực sảng khoái đến chết.
Lôi tổng thanh tra lén tỏ vẻ, sẽ cho Phương Phỉ Uyển hai chương trình quảng cáo, biểu thị cảm tạ.
Phương Phỉ Uyển đương nhiên cũng bởi vì biểu hiện xuất sắc của Lục Minh, danh tiếng đề thăng nhanh chóng, từ một nhà hàng ba sao chỉ có khách quen biết đến, biến thành quán ăn nổi tiếng nhất Lam Hải hơn nữa là quán ăn được lòng người nhất. Mọi người ăn không phải là thiết bị của nhà hàng, cho dù trang trí lộng lẫy xa hoa, cũng không theo kịp được mùi vị. CHo nên tại sau khi khách sạn năm sao Thủy Tinh Cung này bị thua, mọi người dân Lam hải đều thuận lý thành chương mà đem Phương Phỉ Uyển lên vị trí quán ăn đệ nhất Lam Hải.
Người nào cũng muốn gặp Lục Minh, bao gồm ca quan lớn như Chu phó thị trưởng.
Hắn đem tất cả chuyện tình, giao hết cho các nàng Trang tỷ xử lý.
Hoa tỷ lần này rất hiếm thấy khen hắn, còn mặt mày rạng rõ tán dương vài câu, tỏ vẻ lần sau sẽ trở lại thử "Ngân Long Bạch Ngọc Thang".
Niếp Thanh Lam rất sợ nữ chủ trì kia sẽ ở dưới sự xao động xuân tâm, làm ra loại hành động điên cuồng cướp giật người yêu của mình, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh, sớm kéo Lục Minh trở về Phong Đan Bạch Lộ.
"Đại sắc lang!". Mọi người ở nhà, liền ngay cả tiểu nha đầu Ôn Nhu đều xem tại trước TV.
Nàng vừa thấy Lục Minh trở về, cái mũi nhỏ lập tức hừ nhẹ lên, tựa hồ vì Lục Minh bị nữ chủ trì đẩy ngã mạnh mẽ hôn nên tức giận bất bình, về phần các Vị Chi THiên Sứ sử dụng tất sát kỹ biển vú cùng đôi môi đỏ mọng, nàng cũng xem không vừa mắt. Đều là lỗi của tên đại sắc lang này, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, lớn lên có dáng dấp tiểu bạch diện, không đứng ở trong nhà, còn dám chạy đi khắp nơi.
Lục Minh lén toát mồ hôi, đó không phải mình nguyện ý hay không, lỗi là bị người ta ôm rồi mạnh mẽ hôn, không thể đổ lỗi lên trên người mình chứ?
Khuôn mặt Ôn Nhu xoay một cái, ý tứ là ngươi có thể phản kháng nhưng lại không.
Các nàng Giai Giai thì lại không để ý tới mấy chuyện này, trái lại rất vui mừng trò chuyện về xiên thịt quay của Lục Minh mới làm, Lục Minh cho các nàng hơn mười xiên thịt còn lại, các nàng Giai Giai mỗi người chỉ ăn một cái, còn lại thì được cây ớt nhỏ Ôn Nhu kia chén sạch, lý do của nàng là ăn thứ này, coi như là Lục Minh chuộc tội.
Mình ăn nhiều một chút, vậy lỗi kia của hắn mới có thể giảm đi một ít.
Ngày thứ hai, Lục Minh ở lại trong nhà, làm bạn Giai Giai cùng Nhan Mộng Ly các nàng nói chuyện cười đùa, cho qua một ngày.
Bởi vì Lục Minh chuẩn bị cùng Cảnh Hàn đi thám hiểm cổ mộ, thời gian hai ngày còn lại, hắn quyết định hảo hảo bồi tiếp chúng nữ, nhất là cô gái nhỏ Giai Giai có cha mẹ cũng khôgn được nhận này...
Ngủ thẳng tới nửa đêm, Ôn Hinh phu nhân bỗng nhiên gọi điện thoại đến cho hắn.
"Avrile có lẽ là sắp tới rồi, chúng ta đi đón nàng đi!". Ôn Hinh phu nhân nói, làm cho Lục Minh nhớ lại lời hẹn lúc trước, từ trên giường nhảy dựng lên.
Mặc quần áo chuẩn bị ra cửa thì Giai Giai đuổi theo, đưa cho hắn một cái ô, Lục Minh mới phát hiện bên ngoài đang có mưa nhỏ.
Cùng Ôn Hinh phu nhân vừa đến sân bay, liên nghe thấy tin chuyến bay bởi vì thời tiết quá xấu nên thời gian lùi lại. Khôgn có cách nào, Lục Minh không thể làm gì khác hơn là cùng Ôn Hinh phu nhân khổ sở chờ ở sân bay, trên máy bay thì không có cách nào liên hệ, tuy rằng chẳng biết lùi lại đến bao giờ, nhưng quay về là không có khả năng. Ôn Hinh phu nhân mang chút ưu tư, nàng đã kiểm tra qua, đêm nay thời tiết Lam Hải sẽ phi thường ác liệt, toàn bộ thành phố đều sẽ từ mưa nhỏ chuyển thành mưa to, thậm chí sẽ có mưa xối xả. Trong lòng nàng có một loại cảm giác không tốt lắm, rất lo lắng máy bay chở Avrile tới từ Hồng Kông sẽ có nguy hiểm.
Có điều là năng lực dự cảm cực mạnh của Lục Minh lại không có phản ứng, Ôn Hinh phu nhân nhiều lần hỏi qua hắn có cảm ứng gì không, tâm tình mới thoáng chuyển biến tốt hơn.
Lùi lại một giờ rồi lại một giờ nữa, chuyến bay vốn đến lúc chín giờ lại có thể tới mười một giờ còn chưa có tin tức.
May là hỏi thăm qua nhân viên tại sân bay, máy bay đã bay tới bầu trời Lam Hải, bởi vì vân vũ quá thấp, không cách nào phán đoán chính xác tình huống mặt đất, cho nên máy bay không dám mạo hiểm đáp xuống. Hơn nữa không chỉ một máy bay này, mấy cái máy bay cỡ lớn, thậm chí cả của thành phố Thanh Hà, Bạch Vân đều cần đáp xuống tại Lam Hải.
Bởi vì tình hình mấy thành phố Thanh Hà, Bạch Vân, Mạc Giang càng thêm ác liệt, mưa rền gió dữ, bão nhiệt đới đã tiến vào thành phố Mạc Giang quá cảnh, nơi gần đó duy nhất có thể cho máy bay đáp xuống chính là Lam Hải.
Chỉ huy trưởng không thể không chế tháp Lam Hải cũng phi thường khẩn trương, nhiều máy bay như vậy muốn thuận lợi đáp xuống, dù cho đổi thành ban ngày trời nắng, cũng là có chút khó khăn.
Bây giờ lại là ban đêm, lại có mưa to, bọn họ không thể làm gì khác hơn là bảo đảm máy bay cứ bay vòng quanh trên bầu trời, chờ khi tầm nhìn tốt hơn một chút, mới cho máy bay đáp xuống.
Ôn Hinh phu nhân cùng Lục Minh chờ ở sân bay, đều rất sốt ruột, máy bay không giống ô tô, biểu diễn trên không trung, người liền nhỏ bé như con kiến vậy, nếu như hơi có chút sai lầm, như vậy tính mệnh khó nói. Vấn đề này tất nhiên người ở dưới không giúp gì được, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn bầu trời toàn mây đen như mực kia, nếu như chúng nó không tan đi, máy bay sẽ không cách nào thuận lợi đáp xuống... Lục Minh hắn là người, không phải là thần, không có khả năng hướng lên trời nói suông một tiếng "ngừng lại" thì mưa sẽ ngừng, không có khả năng hướng mây đen kia hô một tiếng "tan đi" thì mây đen sẽ tan ra biến mất.
"Khôgn có việc gì, Avrile nhất định sẽ bình an vô sự, tin tưởng con đi, nàng nhất định không có việc gì". Lục Minh càng không ngừng an ủi Ôn Hinh phu nhân, đích xác, tại trong cảm ứng của hắn, không có nguy hiểm về tính mạng.
"Ta đã khuyên nàng nghỉ tại Hồng Kông một ngày, chờ khi thời tiết chuyển biến tốt hãy trở lại, nhưng mà nàng...". Ôn Hinh than nhỏ một tiếng.
Đổi thành là mình, tin tưởng cũng sẽ cùng Avrile như thế đi?
Bây giờ, chỉ mong ông trời từ bi thôi.
Sau mười hai giờ, mưa tan bớt, máy bay trên bầu trời cũng một cái tiếp một cái an toàn đáp xuống, Ôn Hinh phu nhân tại trong vui mừng, lại mang chút thất vọng, bởi vì máy bay phía trước, không phải là máy bay hành khách của Avrile đi. Nàng mong muốn thấy Avrile vẫy tay tới cỡ nào, nhưng máy bay chỡ Avrile là máy bay lớn có lượng khách nhiều, cho nên ưu tiên cho đám máy bay Avrile hạ xuống rồi.
Ôn Hinh phu nhân thực sự là ngóng đến dài cả cổ, khi thấy máy bay lóe đèn tín hiệu, mang theo tiếng nổ vang, hướng bên này hạ thấp bay xuống thì trên mặt nàng mới lộ ra ý cười.
Lục Minh trong lòng cũng khẽ động, giống như cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Tinh thần hắn chấn động, đột nhiên tiến nhập vào trong trạng thái huyền ảo nào đó tuyệt không thể tả, kinh dị cảm thấy, một loại bóng ma tập kích tới đầu.
Trên bầu trời, động cơ phải của máy bay bỗng nhiên tuôn ra một đoàn ánh lửa nhỏ bé.
Lục Minh cảm giác được, phương hướng của nó lao xuống bay về phía này có chút lệch khỏi quỹ đạo, nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa, máy bay có khả năng cực lớn lệch ra khỏi đường băng thậm chí đánh lên kiến trúc gì đó.
"Mẹ nó!". lục Minh lúc đầu mong đợi kỹ năng khống chế của phi công, sau lại thấy quả cầu lớn kéo dài ở cánh sau.
hắn rống một tiếng như sấm rền, cúi người đem Ôn Hinh phu nhân cõng lên.
Tại trong lúc chạy điên cuồng, Lục Minh rút ra dây tơ, đem thân thể của Ôn Hinh phu nhân gắt gao dán sát tại phía sau mình, sau đó hướng tới một phương hướng chạy đi cực nhanh. Ôn Hinh phu nhân lúc này mới kịp phản ứng, nàng sợ đến mặt trắng bệch, Avrile nguy hiểm... Lục Minh đá tung cửa bảo vệ, như tia chớp hướng bên ngoài sân bay chạy tới.
Trên bầu trời, máy bay đang cong vẹo di chuyển.
Phi công muốn khống chế, nhưng động cơ còn lại tại dưới tình huống xoay quanh tầm thấp phi thường nguy hiểm, máy bay có khả năng rơi cực lớn, cũng có khả năng nổ tung tại giữa không trung, thậm chí còn có thể đánh lên các kiến trúc trên sân bay. Cuối cùng, cơ trưởng lựa chọn hạ cánh gấp, tuy rằng không hoàn toàn hạ đúng đường băng, hơn nữa tốc độ quá nhanh, nhưng hắn vẫn khống chế được máy bay đáp xuống mặt đất. Nếu như nhân viên trong sân bay không phải đang khiếp sợ khi thấy cảnh tượng này, mà chú ý tới Lục Minh trên mặt đất, thì sẽ phát hiện, phương hướng hắn chạy trốn, cùng với phương hướng máy bay sẽ hạ xuống, hoàn toàn là như nhau.
Cánh may bay thỉnh thoảng phát sinh tiếng nổ vang cùng tia lửa ầm ầm bay xuống tới, hạ cánh tiếp đất mạnh mẽ, xúc vào mặt đất.
Bởi vì tốc độ của máy bay quá nhanh, bánh trước lăn trên mặt đất ma sát phát ra âm thanh bén nhọn ken kén, bánh giảm tốc phía sau oanh một tiếng vỡ đứt tung ra... Bởi vì máy bay có tốc độ quá nhanh, nó cũng không thể ngăn cản sự hạ cánh điên cuồng của máy bay , chỉ thoáng làm tốc độ chậm lại một chút... Bánh trước, luôn bởi vì ma sát phát sinh nhiệt độ cao, tại trên đường băng cũng kích tóe ra tia lửa, cuối cùng âm nổ vỡ tan, toàn bộ máy bay trầm xuống, bụng máy bay nặng nề rơi xuống đất, ma sát với đường băng mà đi tới.
Rồi nó nhanh chóng lệch ra khỏi đường băng, cuối cùng bởi vì bụng máy bay ma sát quá lớn, phía thân máy bay tại dưới sự kéo xuống của thế năng, hướng bên phải lướt ngang.
Bánh sau cũng đùng một cái vỡ tung, toàn bộ bụng máy bay rơi trên mặt đất , lăn tới một trăm tám mươi độ.
Nhưng đà tới của quán tính còn rất lớn, toàn bộ máy bay đều tại trong không khí lướt ngang, cánh cháy chạm đất, lập tức giống như trang giấy bị bẻ gẫy , mảnh vỡ nhỏ văng tung tóe.
"Avrile!". Ôn Hinh phu nhân hét rầm lên, nàng sợ đến hầu như muốn ngất đi.
"Đừng sợ, chúng ta có thể cứu nàng ra, nàng không có việc gì!". Kỳ thực, Lục Minh trong lòng rõ ràng, bây giờ mạo hiểm đi tới, là hành động phi thường không khôn ngoan. Máy bay rất có khả năng phát ra nổ lớn, cho dù mình không có việc gì, nhưng Ôn Hinh phu nhân ở phía sau lưng... Nhưng mà nếu đem nàng ở lại sân bay, đó là cách làm càng mạo hiểm hơn.
Người của thái tử, hoặc là thủ hạ của Chiết Dực THiên Sứ, có khả năng rất lớn biết Avrile sẽ đến Lam Hải.
Nếu mình để Ôn Hinh phu nhân ở lại sân bay, vậy chính là cơ hội tốt nhất của bọn hắn.
Cho nên, bất luận là lúc nào, đều phải đem nàng mang ở trên người... Cho dù là chết, cũng phải cùng nàng chết cùng một chỗ. Lục Minh cầm ra Tần hoàng Bảo Kiếm, như lôi điện sấm chớp chạy như bay về phía trước, vội vàng nhăm tới máy bay đang trượt trên mặt đất kia.
Máy bay có thể phát nổ hay không, Lục Minh dự cảm cũng không có phản ứng, nhưng hắn biết, nếu như mình không đi cứu Avrile, như vậy nàng tuyệt đối lành ít dữ nhiều.
Tuyệt đối không thể thấy chết mà không cứu được.
Đêm đó, tại Hồng Kông, gian khổ đem nàng cùng Ôn Hinh phu nhân cứu tiến vào bí thất, trước khi nàng được phong làm Nữ Vương Tự Do, phải đem nàng cứu sống, mình có trách nhiệm bảo vệ nàng, bảo vệ một nữ hài tử đáng thương này. Nếu như mình nhẫn tâm không cứu, vạn nhât nàng gặp chuyện không may, Ôn Hinh phu nhân cũng sẽ tự trách mình cả đời. Bất luận làm sao cũng đều phải cứu nàng ra, thấy chết mà không cứu , đó không phải hành vi của một nam tử hán đại trượng phu.
"Tiểu hầu tử...". Ôn Hinh phu nhân rơi lệ đầy mặt, nàng ôm chặt Lục Minh.
Trong lòng nàng nổi lên một loại kiêu ngạo, tiểu hài tử trước kia, bây giờ đã trưởng thành, hắn là một nam tử hán chân chính, có thể dành cho mình sự bảo vệ cực mạnh. Một loại cảm giác an toàn trước giờ chưa từng có, từ hắn gây cho mình, tại Hồng Kông là như thế, bây giờ, cũng là như thế... Hắn đã thực sự trưởng thành.
Đối mặt với cái chết, hắn cũng ở bên mình.
Ôn Hinh phu nhân ôm chặt Lục Minh, lệ nóng rơi vào sau lưng hắn.
Tất nhiên, trong lòng mình khát vọng nhất bây giờ, là chờ hắn trưởng thành, lại ở bên bảo vệ mình...
"Đồn nát sắt vụn, tao bổ mày!". Thân thể Lục Minh hiện ra kim mang, uy thế như thiên thần hạ phàm, hắn giơ lên Tần Hoàng Bảo Kiếm, hướng máy bay nghiêng mà điên cuồng chém tới.
Lôi tổng thanh tra lén tỏ vẻ, sẽ cho Phương Phỉ Uyển hai chương trình quảng cáo, biểu thị cảm tạ.
Phương Phỉ Uyển đương nhiên cũng bởi vì biểu hiện xuất sắc của Lục Minh, danh tiếng đề thăng nhanh chóng, từ một nhà hàng ba sao chỉ có khách quen biết đến, biến thành quán ăn nổi tiếng nhất Lam Hải hơn nữa là quán ăn được lòng người nhất. Mọi người ăn không phải là thiết bị của nhà hàng, cho dù trang trí lộng lẫy xa hoa, cũng không theo kịp được mùi vị. CHo nên tại sau khi khách sạn năm sao Thủy Tinh Cung này bị thua, mọi người dân Lam hải đều thuận lý thành chương mà đem Phương Phỉ Uyển lên vị trí quán ăn đệ nhất Lam Hải.
Người nào cũng muốn gặp Lục Minh, bao gồm ca quan lớn như Chu phó thị trưởng.
Hắn đem tất cả chuyện tình, giao hết cho các nàng Trang tỷ xử lý.
Hoa tỷ lần này rất hiếm thấy khen hắn, còn mặt mày rạng rõ tán dương vài câu, tỏ vẻ lần sau sẽ trở lại thử "Ngân Long Bạch Ngọc Thang".
Niếp Thanh Lam rất sợ nữ chủ trì kia sẽ ở dưới sự xao động xuân tâm, làm ra loại hành động điên cuồng cướp giật người yêu của mình, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh, sớm kéo Lục Minh trở về Phong Đan Bạch Lộ.
"Đại sắc lang!". Mọi người ở nhà, liền ngay cả tiểu nha đầu Ôn Nhu đều xem tại trước TV.
Nàng vừa thấy Lục Minh trở về, cái mũi nhỏ lập tức hừ nhẹ lên, tựa hồ vì Lục Minh bị nữ chủ trì đẩy ngã mạnh mẽ hôn nên tức giận bất bình, về phần các Vị Chi THiên Sứ sử dụng tất sát kỹ biển vú cùng đôi môi đỏ mọng, nàng cũng xem không vừa mắt. Đều là lỗi của tên đại sắc lang này, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, lớn lên có dáng dấp tiểu bạch diện, không đứng ở trong nhà, còn dám chạy đi khắp nơi.
Lục Minh lén toát mồ hôi, đó không phải mình nguyện ý hay không, lỗi là bị người ta ôm rồi mạnh mẽ hôn, không thể đổ lỗi lên trên người mình chứ?
Khuôn mặt Ôn Nhu xoay một cái, ý tứ là ngươi có thể phản kháng nhưng lại không.
Các nàng Giai Giai thì lại không để ý tới mấy chuyện này, trái lại rất vui mừng trò chuyện về xiên thịt quay của Lục Minh mới làm, Lục Minh cho các nàng hơn mười xiên thịt còn lại, các nàng Giai Giai mỗi người chỉ ăn một cái, còn lại thì được cây ớt nhỏ Ôn Nhu kia chén sạch, lý do của nàng là ăn thứ này, coi như là Lục Minh chuộc tội.
Mình ăn nhiều một chút, vậy lỗi kia của hắn mới có thể giảm đi một ít.
Ngày thứ hai, Lục Minh ở lại trong nhà, làm bạn Giai Giai cùng Nhan Mộng Ly các nàng nói chuyện cười đùa, cho qua một ngày.
Bởi vì Lục Minh chuẩn bị cùng Cảnh Hàn đi thám hiểm cổ mộ, thời gian hai ngày còn lại, hắn quyết định hảo hảo bồi tiếp chúng nữ, nhất là cô gái nhỏ Giai Giai có cha mẹ cũng khôgn được nhận này...
Ngủ thẳng tới nửa đêm, Ôn Hinh phu nhân bỗng nhiên gọi điện thoại đến cho hắn.
"Avrile có lẽ là sắp tới rồi, chúng ta đi đón nàng đi!". Ôn Hinh phu nhân nói, làm cho Lục Minh nhớ lại lời hẹn lúc trước, từ trên giường nhảy dựng lên.
Mặc quần áo chuẩn bị ra cửa thì Giai Giai đuổi theo, đưa cho hắn một cái ô, Lục Minh mới phát hiện bên ngoài đang có mưa nhỏ.
Cùng Ôn Hinh phu nhân vừa đến sân bay, liên nghe thấy tin chuyến bay bởi vì thời tiết quá xấu nên thời gian lùi lại. Khôgn có cách nào, Lục Minh không thể làm gì khác hơn là cùng Ôn Hinh phu nhân khổ sở chờ ở sân bay, trên máy bay thì không có cách nào liên hệ, tuy rằng chẳng biết lùi lại đến bao giờ, nhưng quay về là không có khả năng. Ôn Hinh phu nhân mang chút ưu tư, nàng đã kiểm tra qua, đêm nay thời tiết Lam Hải sẽ phi thường ác liệt, toàn bộ thành phố đều sẽ từ mưa nhỏ chuyển thành mưa to, thậm chí sẽ có mưa xối xả. Trong lòng nàng có một loại cảm giác không tốt lắm, rất lo lắng máy bay chở Avrile tới từ Hồng Kông sẽ có nguy hiểm.
Có điều là năng lực dự cảm cực mạnh của Lục Minh lại không có phản ứng, Ôn Hinh phu nhân nhiều lần hỏi qua hắn có cảm ứng gì không, tâm tình mới thoáng chuyển biến tốt hơn.
Lùi lại một giờ rồi lại một giờ nữa, chuyến bay vốn đến lúc chín giờ lại có thể tới mười một giờ còn chưa có tin tức.
May là hỏi thăm qua nhân viên tại sân bay, máy bay đã bay tới bầu trời Lam Hải, bởi vì vân vũ quá thấp, không cách nào phán đoán chính xác tình huống mặt đất, cho nên máy bay không dám mạo hiểm đáp xuống. Hơn nữa không chỉ một máy bay này, mấy cái máy bay cỡ lớn, thậm chí cả của thành phố Thanh Hà, Bạch Vân đều cần đáp xuống tại Lam Hải.
Bởi vì tình hình mấy thành phố Thanh Hà, Bạch Vân, Mạc Giang càng thêm ác liệt, mưa rền gió dữ, bão nhiệt đới đã tiến vào thành phố Mạc Giang quá cảnh, nơi gần đó duy nhất có thể cho máy bay đáp xuống chính là Lam Hải.
Chỉ huy trưởng không thể không chế tháp Lam Hải cũng phi thường khẩn trương, nhiều máy bay như vậy muốn thuận lợi đáp xuống, dù cho đổi thành ban ngày trời nắng, cũng là có chút khó khăn.
Bây giờ lại là ban đêm, lại có mưa to, bọn họ không thể làm gì khác hơn là bảo đảm máy bay cứ bay vòng quanh trên bầu trời, chờ khi tầm nhìn tốt hơn một chút, mới cho máy bay đáp xuống.
Ôn Hinh phu nhân cùng Lục Minh chờ ở sân bay, đều rất sốt ruột, máy bay không giống ô tô, biểu diễn trên không trung, người liền nhỏ bé như con kiến vậy, nếu như hơi có chút sai lầm, như vậy tính mệnh khó nói. Vấn đề này tất nhiên người ở dưới không giúp gì được, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn bầu trời toàn mây đen như mực kia, nếu như chúng nó không tan đi, máy bay sẽ không cách nào thuận lợi đáp xuống... Lục Minh hắn là người, không phải là thần, không có khả năng hướng lên trời nói suông một tiếng "ngừng lại" thì mưa sẽ ngừng, không có khả năng hướng mây đen kia hô một tiếng "tan đi" thì mây đen sẽ tan ra biến mất.
"Khôgn có việc gì, Avrile nhất định sẽ bình an vô sự, tin tưởng con đi, nàng nhất định không có việc gì". Lục Minh càng không ngừng an ủi Ôn Hinh phu nhân, đích xác, tại trong cảm ứng của hắn, không có nguy hiểm về tính mạng.
"Ta đã khuyên nàng nghỉ tại Hồng Kông một ngày, chờ khi thời tiết chuyển biến tốt hãy trở lại, nhưng mà nàng...". Ôn Hinh than nhỏ một tiếng.
Đổi thành là mình, tin tưởng cũng sẽ cùng Avrile như thế đi?
Bây giờ, chỉ mong ông trời từ bi thôi.
Sau mười hai giờ, mưa tan bớt, máy bay trên bầu trời cũng một cái tiếp một cái an toàn đáp xuống, Ôn Hinh phu nhân tại trong vui mừng, lại mang chút thất vọng, bởi vì máy bay phía trước, không phải là máy bay hành khách của Avrile đi. Nàng mong muốn thấy Avrile vẫy tay tới cỡ nào, nhưng máy bay chỡ Avrile là máy bay lớn có lượng khách nhiều, cho nên ưu tiên cho đám máy bay Avrile hạ xuống rồi.
Ôn Hinh phu nhân thực sự là ngóng đến dài cả cổ, khi thấy máy bay lóe đèn tín hiệu, mang theo tiếng nổ vang, hướng bên này hạ thấp bay xuống thì trên mặt nàng mới lộ ra ý cười.
Lục Minh trong lòng cũng khẽ động, giống như cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Tinh thần hắn chấn động, đột nhiên tiến nhập vào trong trạng thái huyền ảo nào đó tuyệt không thể tả, kinh dị cảm thấy, một loại bóng ma tập kích tới đầu.
Trên bầu trời, động cơ phải của máy bay bỗng nhiên tuôn ra một đoàn ánh lửa nhỏ bé.
Lục Minh cảm giác được, phương hướng của nó lao xuống bay về phía này có chút lệch khỏi quỹ đạo, nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa, máy bay có khả năng cực lớn lệch ra khỏi đường băng thậm chí đánh lên kiến trúc gì đó.
"Mẹ nó!". lục Minh lúc đầu mong đợi kỹ năng khống chế của phi công, sau lại thấy quả cầu lớn kéo dài ở cánh sau.
hắn rống một tiếng như sấm rền, cúi người đem Ôn Hinh phu nhân cõng lên.
Tại trong lúc chạy điên cuồng, Lục Minh rút ra dây tơ, đem thân thể của Ôn Hinh phu nhân gắt gao dán sát tại phía sau mình, sau đó hướng tới một phương hướng chạy đi cực nhanh. Ôn Hinh phu nhân lúc này mới kịp phản ứng, nàng sợ đến mặt trắng bệch, Avrile nguy hiểm... Lục Minh đá tung cửa bảo vệ, như tia chớp hướng bên ngoài sân bay chạy tới.
Trên bầu trời, máy bay đang cong vẹo di chuyển.
Phi công muốn khống chế, nhưng động cơ còn lại tại dưới tình huống xoay quanh tầm thấp phi thường nguy hiểm, máy bay có khả năng rơi cực lớn, cũng có khả năng nổ tung tại giữa không trung, thậm chí còn có thể đánh lên các kiến trúc trên sân bay. Cuối cùng, cơ trưởng lựa chọn hạ cánh gấp, tuy rằng không hoàn toàn hạ đúng đường băng, hơn nữa tốc độ quá nhanh, nhưng hắn vẫn khống chế được máy bay đáp xuống mặt đất. Nếu như nhân viên trong sân bay không phải đang khiếp sợ khi thấy cảnh tượng này, mà chú ý tới Lục Minh trên mặt đất, thì sẽ phát hiện, phương hướng hắn chạy trốn, cùng với phương hướng máy bay sẽ hạ xuống, hoàn toàn là như nhau.
Cánh may bay thỉnh thoảng phát sinh tiếng nổ vang cùng tia lửa ầm ầm bay xuống tới, hạ cánh tiếp đất mạnh mẽ, xúc vào mặt đất.
Bởi vì tốc độ của máy bay quá nhanh, bánh trước lăn trên mặt đất ma sát phát ra âm thanh bén nhọn ken kén, bánh giảm tốc phía sau oanh một tiếng vỡ đứt tung ra... Bởi vì máy bay có tốc độ quá nhanh, nó cũng không thể ngăn cản sự hạ cánh điên cuồng của máy bay , chỉ thoáng làm tốc độ chậm lại một chút... Bánh trước, luôn bởi vì ma sát phát sinh nhiệt độ cao, tại trên đường băng cũng kích tóe ra tia lửa, cuối cùng âm nổ vỡ tan, toàn bộ máy bay trầm xuống, bụng máy bay nặng nề rơi xuống đất, ma sát với đường băng mà đi tới.
Rồi nó nhanh chóng lệch ra khỏi đường băng, cuối cùng bởi vì bụng máy bay ma sát quá lớn, phía thân máy bay tại dưới sự kéo xuống của thế năng, hướng bên phải lướt ngang.
Bánh sau cũng đùng một cái vỡ tung, toàn bộ bụng máy bay rơi trên mặt đất , lăn tới một trăm tám mươi độ.
Nhưng đà tới của quán tính còn rất lớn, toàn bộ máy bay đều tại trong không khí lướt ngang, cánh cháy chạm đất, lập tức giống như trang giấy bị bẻ gẫy , mảnh vỡ nhỏ văng tung tóe.
"Avrile!". Ôn Hinh phu nhân hét rầm lên, nàng sợ đến hầu như muốn ngất đi.
"Đừng sợ, chúng ta có thể cứu nàng ra, nàng không có việc gì!". Kỳ thực, Lục Minh trong lòng rõ ràng, bây giờ mạo hiểm đi tới, là hành động phi thường không khôn ngoan. Máy bay rất có khả năng phát ra nổ lớn, cho dù mình không có việc gì, nhưng Ôn Hinh phu nhân ở phía sau lưng... Nhưng mà nếu đem nàng ở lại sân bay, đó là cách làm càng mạo hiểm hơn.
Người của thái tử, hoặc là thủ hạ của Chiết Dực THiên Sứ, có khả năng rất lớn biết Avrile sẽ đến Lam Hải.
Nếu mình để Ôn Hinh phu nhân ở lại sân bay, vậy chính là cơ hội tốt nhất của bọn hắn.
Cho nên, bất luận là lúc nào, đều phải đem nàng mang ở trên người... Cho dù là chết, cũng phải cùng nàng chết cùng một chỗ. Lục Minh cầm ra Tần hoàng Bảo Kiếm, như lôi điện sấm chớp chạy như bay về phía trước, vội vàng nhăm tới máy bay đang trượt trên mặt đất kia.
Máy bay có thể phát nổ hay không, Lục Minh dự cảm cũng không có phản ứng, nhưng hắn biết, nếu như mình không đi cứu Avrile, như vậy nàng tuyệt đối lành ít dữ nhiều.
Tuyệt đối không thể thấy chết mà không cứu được.
Đêm đó, tại Hồng Kông, gian khổ đem nàng cùng Ôn Hinh phu nhân cứu tiến vào bí thất, trước khi nàng được phong làm Nữ Vương Tự Do, phải đem nàng cứu sống, mình có trách nhiệm bảo vệ nàng, bảo vệ một nữ hài tử đáng thương này. Nếu như mình nhẫn tâm không cứu, vạn nhât nàng gặp chuyện không may, Ôn Hinh phu nhân cũng sẽ tự trách mình cả đời. Bất luận làm sao cũng đều phải cứu nàng ra, thấy chết mà không cứu , đó không phải hành vi của một nam tử hán đại trượng phu.
"Tiểu hầu tử...". Ôn Hinh phu nhân rơi lệ đầy mặt, nàng ôm chặt Lục Minh.
Trong lòng nàng nổi lên một loại kiêu ngạo, tiểu hài tử trước kia, bây giờ đã trưởng thành, hắn là một nam tử hán chân chính, có thể dành cho mình sự bảo vệ cực mạnh. Một loại cảm giác an toàn trước giờ chưa từng có, từ hắn gây cho mình, tại Hồng Kông là như thế, bây giờ, cũng là như thế... Hắn đã thực sự trưởng thành.
Đối mặt với cái chết, hắn cũng ở bên mình.
Ôn Hinh phu nhân ôm chặt Lục Minh, lệ nóng rơi vào sau lưng hắn.
Tất nhiên, trong lòng mình khát vọng nhất bây giờ, là chờ hắn trưởng thành, lại ở bên bảo vệ mình...
"Đồn nát sắt vụn, tao bổ mày!". Thân thể Lục Minh hiện ra kim mang, uy thế như thiên thần hạ phàm, hắn giơ lên Tần Hoàng Bảo Kiếm, hướng máy bay nghiêng mà điên cuồng chém tới.
Tác giả :
Hà Phi Song Giáp