Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 275: Cuộc sống hạnh phúc lại bắt đầu
Avrile hơi cử động, làm Lục Minh rất lo lắng rằng nàng sẽ cho nó vào, sau đó tiến hành vận động "mút cắn". Cử động này thiếu chút nữa đã làm cho tim của Lục Minh muốn ngừng đập, bởi vì Ôn Hinh phu nhân đang ngủ bên cạnh, nàng bình thường ngủ không yên, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng thức giấc, nếu như để nàng nhìn thấy màn xuân cung đồ này, cảnh tượng Avrile đang ngậm kem kiểu này, không biết sẽ có phản ứng như thế nào.
Phỏng chừng hình tượng tốt xây dựng bấy lâu, sẽ lập tức bị phá hủy.
Nhưng không ngờ, Avrile không chui vào trong chăn để ngậm kem của Lục Minh, mà chỉ thoáng cử động phần dưới, rồi lại nghiêng người nằm xuống.
Tựa hồ như thứ đồ chơi của Lục Minh cạ vào mông làm cho nàng khó chịu, nàng nằm xê ra một chút, tránh cái vật nóng như lửa ấy, trong lòng Lục Minh âm thầm thở phào hơi một. May qua! Chuyện cũng không phát triển như mình tưởng tượng, không xảy ra gì hết.
Thân thể của Avrile đã áp sát vào người của Lục Minh, mềm mại như ngọc.
Lục Minh thậm chí có thể cảm thấy cặp mông ngọc của nàng lộ ra trong áo sơ mi, áp chặt vào bụng mình, cái cảm giác ấm áp mềm nhẵn này, thật sự khó có thể hình dung, có một cái giác da thịt mềm mại đặc thù, không giống với bất kỳ cảm xúc nào trên đời, mà lại rất thần bí, làm kẻ khác rất kích động.
Bởi vì mỹ nhân nửa ôm, xúc động đầy lòng, Lục Minh đương nhiên là vô cùng kích động rồi, tin tưởng rằng nếu không có Ôn Hinh phu nhân nằm sau lưng, hắn đã đè Avrile xuống từ lâu rồi.
Vài lần Lục Minh muốn đưa tay xuống dò xét, cảm nhận lấy cặp mông của nàng.
Trong lòng rất rất rất muốn tách chân của nàng ra, rồi nhét long thương của mình vào trong cơ thể của nàng...
Nhưng trải qua một hồi đấu tranh ý chí kịch liệt, Lục Minh quyết định tìm cơ hội rút tay đang đặt trên ngực nàng về, nằm ngủ như cũ, chờ hai người ngủ say, thì mặc quần lót vào, vì nếu cứ như vậy hoài, thì thật sự rất nguy hiểm! Hết nguy hiểm này đến nguy hiểm khác, lại là chờ mong trong lòng, là điều mà mình không thể cự tuyệt... vừa rồi nếu như Avrile tiến vào trong chăn, rồi chơi trò "suck my dick"thì mình có cản nàng hay không? Lục Minh đã tự hỏi vài lần, nhưng đáp án vẫn là không.
Nếu không thu tay về, thì sẽ không nhịn được.
Lục Minh ôm lấy mỹ nhân với nửa thân trần này mà ngủ đi, nếu có thể nhẫn nại mà mặc kệ, vậy thì căn bản là không có khả năng!
Bên đây, khi tay của Lục Minh vẫn còn chưa thua về, thì tay nhỏ của Avrile lại dò xét qua, nàng nhẹ nhàng vuốt ve long thương, lại chậm rãi mở hai chân ra, cặp mông lặng lẽ nâng lên, mà tay của nàng cầm lấy long thương của Lục Minh đè xuống...
Chẳng lẽ ... chẳng lẽ nàng ta không nhịn được muốn make love với mình?
Tâm thần Lục Minh chấn động kịch liệt, trời ơi, Avrile đã động xuân tình rồi, xem ra hành trình trai tân của mình đã thật sự... kết thúc.
Nhưng Lục Minh không hề có cảm giác đâm xuyên qua cái gì, trong lúc tim đang đập đùng đùng, thì hắn phát hiện ra Avrile chỉ cầm lấy long thương của mình kẹp giữa hai chân thôi. Dù không phải là kết hợp chính thức, nhưng Lục Minh vẫn có cảm giác đặc thù tuyệt vợi, tiếp xúc với bộ phận vô cùng mềm mại ẩm ướt... miệng mũi của Avrile mang theo áp lực, thở dốc một cách cực nhẹ, đồng thời mông của nàng cũng nhích về phía Lục Minh từng chút từng chút, cho đến khi đụng vào bụng của hắn thì lại kéo về, không hề có một khe hỡ.
Lục Minh không dám động, hắn sợ mình vừa động thì sẽ không nhịn được, thì lại ăn luôn nàng.
Long thương áp sát vào đóa hoa nhỏ, Lục Minh cảm thấy một lượng hoa lộ lớn dũng mãnh tiến ra, ướt át hết một mảnh.
Trời đất, chẳng lẽ đây là "Sát biên cầu"trong truyền thuyết?! Lục Minh rất muốn cử động một chút, gia tăng khoái cảm khi cọ xát, không nhúc nhích thì khó chịu quá, nhưng mà hắn phỏng chừng rằng, bây giờ nếu mà động, thì với độ ướt át kiểu này, phỏng chừng là một thương xuyên hoa... phá cửa mà vào, chiếm lĩnh thân xử nữ của nàng, tuyên bố trở thành người thống trị sinh mệnh của nàng!
Avrile càng lúc càng thở dốc, dục vọng của nàng càng lúc càng lớn, không nhịn được cầm lấy một tay của Lục Minh đặt lên bộ ngực trắng tuyết to tròn của mình, nhẹ nhàng vân vê nó.
Mà cái mông ở dưới, tựa hồ cũng chậm rãi bắt đầu nhúc nhích ...
Không ổn rồi! Lục Minh cảm thấy được "Biên Sát Cầu"này thật sự muốn lấy mạng! Nếu không phải Ôn Hinh phu nhân đang ngủ sau lưng, vậy thì hắn khẳng định sẽ dùng sức mà động, hoặc là đánh vào cặp mông của nàng một cái, hoặc là tách hai chân của nàng ra, đâm tới!
Trong này vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc rất nhỏ của Avrile, dưới tình huống ba người cùng ngủ này, trộm tình có vẻ đặc biệt kích thích.
Lục Minh cảm thấy ý chí của mình nhanh chóng biến mất rồi, phỏng chừng không còn bao lâu nữa thì mình sẽ mất đi khống chế...
Đúng lúc này, mặt nước bên ngoài chợt truyền đến một tiếng ùm rất nhẹ ...
Có lẽ là có một con cá nhảy ra khỏi mặt nước, chỉ tạo thành một tiếng động thật nhỏ, nhưng làm cho Avrile sợ đến mức thân thể chấn động, nàng vội vàng đẩy bàn tay to của Lục Minh ra khỏi ngực, lại mở chân ra, rút long thương nóng bỏng ấy ra khỏi vị trí đó, cả người giống như đang trốn, rời xa Lục Minh đến mấy centimet. Sau một hồi lâu, mới thoáng ngẩng đầu lên, nhìn xem Ôn Hinh phu nhân và Lục Minh có tỉnh hay không.
Quan sát hơn nửa ngày, mới phát hiện ra không có gì dị thường, mới vỗ vỗ ngực một cách đáng yêu, trút được gánh nặng trong lòng, mới lén lút nằm xuống.
Nàng xoay người lại, đối mặt với Lục Minh, thoáng nhích lại gần, nhưng không dám dụng vào thân thể của Lục Minh nữa...
Trong lòng Lục Minh vừa thất vọng vừa cảm thấy may mắn, mâu thuẫn vô cùng ( Mk, con cá chết tiệt!)
Thất vọng chính là, trộm tình ướt át rốt cục đã chấm đứt, bị một con cá phá hủy chuyện tốt. May mắn chính là mình không làm bậy với Avrile trước mặt Ôn Hinh phu nhân, nàng còn đang ngủ say, chưa tỉnh lại, không để nàng ta nhìn thấy, nên không ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong lòng nàng.
Mang theo tâm tình phức tạp này, Lục Minh suy nghĩ miên man một hồi, rồi lại ngủ đi.
Chờ khi hắn tỉnh lại, Ôn Hinh phu nhân và Avrile đã dậy từ sớm.
Hai nàng đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nói về kế hoạch mua thành, phong tước cùng với thoát khỏi đám cưới với lão công tước già của cha mẹ nàng.
Thấy Lục Minh ngồi dậy, Avrile vui mừng bước lại, làm nũng nói : "Đầu bếp yếu dấu, anh có vì nữ vương của mình cùng người bạn của nàng mà chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn hay không? Em cảm thấy đói bụng rồi...a ...ơ... là điểm tâm, còn nóng nữa, anh thật sự quá tuyệt vời!"Lục Minh mặc dù không thể làm ra một bữa tiệc thịnh soạn, nhưng vài món điểm tâm cũng không làm khó hắn.
"Nghỉ ngơi tốt chưa? Chúng ta có lẽ nên ra ngoài được rồi, nếu như đường bên kia không thể đi, vậy thì trở về theo đường cũ!"Ôn Hinh phu nhân cũng lại gần vỗ về Lục Minh : "Tiểu hầu tử, chúng ta nên đi sớm thôi, để tránh mọi người lo lắng!"
"Dạ"Lục Minh gật đầu, vội vàng chạy đến chổ cái quần lót, lấy nó, rồi mới chui vào trong chăn mặc vào.
Avrile thì cố gắng làm ra vẻ đang tận hưởng bữa sáng, vừa nói chuyện với Ôn Hinh phu nhân, vừa thoáng nhìn trộm.
Mặc dù không thấy gì, nhưng nàng vẫn không nhìn được phải nhìn thân thể của Lục Minh.
Nàng biết, một khi rời khỏi nơi này.
Thì trước mặt người đời, mình muốn cùng hắn thân cận là điều không thể, cho nên nàng đặc biệt quý trọng giờ phút ở trong này, mỗi giây mỗi phút, thậm chí nàng còn có cảm giác không muốn rời đi, cảm thấy rằng nếu được cùng hắn ở đây vĩnh viễn, thì càng thêm thỏa mãn, càng thêm vui sướng!
Lục Minh phỏng chừng trong vài ngày tiếp theo, cảnh sát của HongKong đều tập trung phong tỏa hiện trường vụ án bên trên, chết nhiều người như vậy, xuất hiện nhiều sát thủ như vậy, bọn họ đương nhiên là phải cảnh giới cao độ cùng với việc điều tra bằng chứng, nếu mang Ôn Hinh phu nhân và Avrile theo đường cũ ra ngoài, nhất định sẽ làm cho cảnh sát kinh động, Lục Minh do dự một hồi, cuối cùng quyết định tìm miệng ra của chổ này.
Hắn tốn không ít thời gian, cuối cùng phát hiện ra miệng ra của bí thất là một vách núi dưới biển..
Sâu hơn hai mươi mét dưới biển, lại bị một bãi san hô che kín, và còn có chặn lại bởi một cái lưới sắt lớn.
Nếu không có tần hoàng bảo kiếm, muốn rời đi quả thật có chút phiền toái.
Cuối cùng, khi Lục Minh nổi lên khỏi mặt nước, phát hiện ra đã là hoàng hôn, trời đã gần tối rồi.
Việc đầu tiên hắn làm là "nhắn tin"cho Ảnh, rồi mới quay trở lại bí thất, đem tin tức tốt nói cho Ôn Hinh phu nhân và Avrile. Các nàng cảm thấy có thể rời đi, trong lòng vô cùng kích động, lại rất quý trọng thời gian ở trong này, ngay cả Ôn Hinh phu nhân cũng thở dài nói một câu, nói lần này là kinh nghiệm cả đời khó quên.
Lục Minh lại lặn ra ngoài, bên trên, Ảnh đã chuẩn bị hai thiết bị lặn.
Nàng không vào trong bi thất, mà chở ở bên ngoài tiếp ứng.
Có thiết bị lặn rồi, mặc dù lần này đi ra còn xa hơn, phức tạp hơn, nhưng Lục Minh vẫn thoải mái mang hai nàng ra ngoài.
Avrile vừa nhìn thấy bầu trời, liền kích động ôm lấy Lục Minh, khóc lớn một trận.
"Sau khi Thạch Trung Kiếm ngủm, HongKong mấy ngày nay có không ít thám tử của Âu Mỹ đến, chị Trầm nói mọi người tốt nhất mau trở về"Ảnh vừa lái xe đưa mọi người về Shangrila, vừa nói.
Vương Đổng và Lại mập mạp đang chờ trong phòng, gấp đến độ mông như bị kiến cắn.
Bọn họ vừa nhìn thấy Lục Minh và Ôn Hinh phu nhân cùng Avrile mang thiết bị lặn trở về, nhất thời mừng rỡ, kích động lao đến ôm lấy Lục Minh, lại vội vả gọi điện thông báo tin vui cho mọi người nghe. Đại khái là sau nữa giờ, tổng cảnh ti Hoàng Khải Phát cũng đến đây an ủi một chút, ông ta đương nhiên biết những người chết trong kia đều là do Lục Minh giết, lại từ lời khai của Trương Vân các nàng biết được quá trình chiến đấu, nên hắn càng gia tăng sự kính nể với Lục Minh.
Nếu không có Lục Minh giết chết bọn họ, thì không biết bọn chúng lại làm ra đại sự gì.
Trị an của HongKong luôn được thế giới công nhân, bọn họ tuyệt đối không muốn ở HongKong xảy ra một vụ án gì làm mất hình tượng, cho nên tổ chức sát thủ bị hốt, bọn họ phong tỏa tin tức rất chặt, không lọt một giọt nước ra ngoài, và giới truyền thông bên ngoài cũng không đề cập đến.
Dù sao người chết cũng là sát thủ, không có khách quý quan trọng nào, chuyện này rất dễ dàng che dấu, bọn họ lo lắng nhất chính là Avrile vương phi. Bởi vì trong lòng khai của Trương Vân các nàng, thì không gặp Avrile, nếu lỡ như vương phi bị đám sát thủ này giết hại, thì khẳng định không thể che dấu được nữa.
Bây giờ, nàng đã bình an trở về, cảnh sát lập tức thông báo cho đám bảo vệ của vương phi, lén giải quyết chuyện này. Về phần Elizabeth bị đám Trương Vân hành hạ nặng tay cùng với Thi Diễm Thường bị Lục Minh quất rơi, cảnh sát tỏ vẻ là không truy cứu trách nhiệm của các nàng có quan hệ với đám sát thủ khủng bố, cũng bỏ tiền ra điều trị thương thế, nhưng với một điều kiện là các nàng vĩnh viễn phải ngậm miệng không nói ra việc này.
Elizabeth mặc dù cực hận Mila, Trương Vân các nàng, nhưng nàng cũng biết Mila là một sát thủ, bây giờ nếu không khuất phục, thì hẳn là chết không nghi ngờ.
Hơn nữa, loại chuyện này liên quan đến thể diện, không thể để cho người ngoài biết.
Quan trọng nhất là, nếu làm to chuyện ra, cảnh sát sẽ không nể mặt, sẽ kiện cáo các nàng, thậm chí tống các nàng vào trong ngục, cho nên sáng suốt lựa chọn sự im lặng.
Mila còn muốn tiếp tục trả thù nàng, cho nên quyết định tạm thời không giết nàng, chờ sau khi thương thế của nàng lành thì lại tiếp tục thu thập nàng!
Trong lòng Thu Diễm Thường cực hận Lục Minh, nàng biết Lục Minh là Kungfu Panda, là hình tượng đại anh hùng trong lòng người dân HongKong, cảnh sát cũng không có khả năng vì mình bị Lục Minh quất vài roi mà kiện hắn. Nàng biết ở HongKong không làm gì được Lục Minh, nên không cần chữa trị thân thể, trực tiếp bay trở về Lam Hải, về méc cha và ông nội, khóc lóc um sùm, nói là muốn bâm tên nông dân chết tiệt này ra làm vạn mảnh.
"Diễm Diễm à, ba nhất định sẽ trút giận cho con, cảnh sát và quân đội không dùng được, cha tìm cho con mấy người bảo tiêu! Hơn nữa, hai đứa nhỏ các con chỉ là chơi đùa với nhau, chỉ là nhất thời tức giận thôi mà, loại chuyện giận nhau kiểu này, ba không quản được đâu! Tiểu Lục lần này ra tay hơn nặng một chút, nhưng mà, sao con có thể để cho hắn làm như vậy chứ, Diễm Diễm à, người trẻ tuổi muốn kích thích, theo đuổi khoái cảm, làm như vậy một chút cũng được, nhưng phải chú ý thân thể, thân thể quan trọng nhất đó! Con và Tiểu Lục cãi nhau chỉ là chuyện nhỏ thôi, có lẽ ngày mai sẽ tốt mà, con tự gọi điện cho hắn đi, rồi ba sẽ gọi cho hắn, giáo huấn hắn, nhưng chuyện của các con, thì các con tự giải quyết nha"Lúc đầu, Thu Sơn nghe Thu Diễm Thường khóc lóc, kể lể rằng tên nông dân Lục Minh cầm roi đánh nàng, vốn rất là tức giận, đứa con gái bảo bối này ngay cả ông vẫn còn chưa dám đánh qua, thế như bây giờ lại để cho người ngoài đụng vào.
Nhưng mà, sau khi ông hỏi rõ tình huống, lại vui mừng khuyên nàng một phen, tỏ vẻ rằng hai người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương, bản thân ông không tiện quản.
Thu Diễm Thường thiếu chút nữa đã điên lên rồi, nàng cảm thấy rằng cha nhất định là lão hồ đồ.
Mình và tên nông dân kia nói chuyện yêu đương? Cái này nghĩ đến thôi cũng cảm thấy mắc ói rồi, mình hận không thể giết hắn thì có, hận không thể chặt hắn ra làm mười tám khúc rồi ném cho chó ăn, mà còn nói chuyện yêu đương với hắn? Cha nhất định đã bị hội chứng mất trí của người già rồi.
Khóc lóc với cha không được, nàng lại quay sang khóc lóc với mẹ.
Mẹ của nàng đang họp ở Bắc Kinh, nghe xong rất tức giận, tỏ vẻ trở về Lam Hải nhất định sẽ bắt Lục Minh lại, giao cho Thu Diễm Thường xử lý, mới làm cho tâm tình của nàng thoáng tốt hơn.
Trong lúc Thu Diễm Thường đang điên cuồng suy nghĩ cách trả thù Lục Minh, thì hắn ta đã mang Ôn Hinh phu nhân trở về Lam Hải.
Avrile bây giờ không tiện đi theo, nàng có được lời hứa và sự ủng hộ của Lục Minh, nên rất tin tưởng, chẳng những có thể thoát khỏi sự khống chế của cha mẹ, mà còn thật sự mua một tòa thành, thành lập một quốc gia nhỏ có độc lập chủ quyền. Cái này đối với một người bình thường rất khó, nhưng nàng có thân phận quý tộc ở châu Âu, tổ tiên mấy trăm năm trước từng làm quốc vương của một vương quốc nhỏ, cho nên căn cơ cũng rất sâu.
Chỉ cần nàng có được một tòa thành độc lập tự chủ, có được một lãnh thổ riêng biệt rộng hơn ngàn km vuông, lại có được sự ủng hộ của năm quốc gia lớn tại Châu Âu, thì có thể xin Liên Hiệp Quốc, thành lập một tiểu quốc có chủ quyền độc lập.
Đương nhiên, cái này không phải là quan trọng nhất.
Tại châu Âu, muốn thành lập một quốc gia, phải được sự tán thành của Vatican, đây mới là đều quan trọng nhất.
Rất nhiều tiểu quốc không thể có được sự đồng ý của Liên Hiệp Quốc để trở thành một quốc gia độc lập, nhưng cũng được trở thành một quốc gia độc lập bởi vì bọn họ có được sự tán thành của Vatican, Vatican ở châu Âu gần như là đại biểu cho ý của thần, cho nên điều Avrile cần làm là chiếm được sự đồng ý của Vatican.
Đối với chuyện của Avrile, Lục Minh cũng không lo lắng, vì hắn tin tưởng rằng tiền có thể khiến quỷ đẩy ma, có một đống tiền thật lớn, thì không có việc gì khó.
Ý nghĩ bây giờ của hắn chính là gặp lại chúng nữ như thế nào.
Rời khỏi mọi người đi đến HongKong một thời gian, hắn mới phát hiện ra cuộc sống trước kia là hạnh phúc vui sướng cỡ nào. Bây giờ nghĩ đến cảnh mình lại có thể cùng sống với chúng nữ, trong lòng Lục Minh liền trở nên kích động vô cùng, cũng có thể xem như là rất may mắn. À ngoài ra, Hoắc yêu nữ nữa, xem nàng ta lần này trốn đi đâu, Hoắc yêu nữ dám nói là bận rộn nhiều chuyện không tới được, chỉ có Giai Giai, Nhan Mộng Ly cùng với Lâm Vũ Hàm ba nàng ra đón, không nhìn thấy mỹ nữ Niếp hồ ly cùng với lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn ra đón, làm cho hắn không khỏi kỳ quái, hỏi Giai Giai : "Thanh Lam và Cảnh Hàn đâu?"
Các nàng hẳn là rất muốn gặp mình mới đúng, tại sao lại không ra đón nhĩ?
Cho dù có giận mình, thì cũng nên ra đón Ôn Hinh phu nhân mới đúng?!
Các nàng, tại sao lại như thế???
Phỏng chừng hình tượng tốt xây dựng bấy lâu, sẽ lập tức bị phá hủy.
Nhưng không ngờ, Avrile không chui vào trong chăn để ngậm kem của Lục Minh, mà chỉ thoáng cử động phần dưới, rồi lại nghiêng người nằm xuống.
Tựa hồ như thứ đồ chơi của Lục Minh cạ vào mông làm cho nàng khó chịu, nàng nằm xê ra một chút, tránh cái vật nóng như lửa ấy, trong lòng Lục Minh âm thầm thở phào hơi một. May qua! Chuyện cũng không phát triển như mình tưởng tượng, không xảy ra gì hết.
Thân thể của Avrile đã áp sát vào người của Lục Minh, mềm mại như ngọc.
Lục Minh thậm chí có thể cảm thấy cặp mông ngọc của nàng lộ ra trong áo sơ mi, áp chặt vào bụng mình, cái cảm giác ấm áp mềm nhẵn này, thật sự khó có thể hình dung, có một cái giác da thịt mềm mại đặc thù, không giống với bất kỳ cảm xúc nào trên đời, mà lại rất thần bí, làm kẻ khác rất kích động.
Bởi vì mỹ nhân nửa ôm, xúc động đầy lòng, Lục Minh đương nhiên là vô cùng kích động rồi, tin tưởng rằng nếu không có Ôn Hinh phu nhân nằm sau lưng, hắn đã đè Avrile xuống từ lâu rồi.
Vài lần Lục Minh muốn đưa tay xuống dò xét, cảm nhận lấy cặp mông của nàng.
Trong lòng rất rất rất muốn tách chân của nàng ra, rồi nhét long thương của mình vào trong cơ thể của nàng...
Nhưng trải qua một hồi đấu tranh ý chí kịch liệt, Lục Minh quyết định tìm cơ hội rút tay đang đặt trên ngực nàng về, nằm ngủ như cũ, chờ hai người ngủ say, thì mặc quần lót vào, vì nếu cứ như vậy hoài, thì thật sự rất nguy hiểm! Hết nguy hiểm này đến nguy hiểm khác, lại là chờ mong trong lòng, là điều mà mình không thể cự tuyệt... vừa rồi nếu như Avrile tiến vào trong chăn, rồi chơi trò "suck my dick"thì mình có cản nàng hay không? Lục Minh đã tự hỏi vài lần, nhưng đáp án vẫn là không.
Nếu không thu tay về, thì sẽ không nhịn được.
Lục Minh ôm lấy mỹ nhân với nửa thân trần này mà ngủ đi, nếu có thể nhẫn nại mà mặc kệ, vậy thì căn bản là không có khả năng!
Bên đây, khi tay của Lục Minh vẫn còn chưa thua về, thì tay nhỏ của Avrile lại dò xét qua, nàng nhẹ nhàng vuốt ve long thương, lại chậm rãi mở hai chân ra, cặp mông lặng lẽ nâng lên, mà tay của nàng cầm lấy long thương của Lục Minh đè xuống...
Chẳng lẽ ... chẳng lẽ nàng ta không nhịn được muốn make love với mình?
Tâm thần Lục Minh chấn động kịch liệt, trời ơi, Avrile đã động xuân tình rồi, xem ra hành trình trai tân của mình đã thật sự... kết thúc.
Nhưng Lục Minh không hề có cảm giác đâm xuyên qua cái gì, trong lúc tim đang đập đùng đùng, thì hắn phát hiện ra Avrile chỉ cầm lấy long thương của mình kẹp giữa hai chân thôi. Dù không phải là kết hợp chính thức, nhưng Lục Minh vẫn có cảm giác đặc thù tuyệt vợi, tiếp xúc với bộ phận vô cùng mềm mại ẩm ướt... miệng mũi của Avrile mang theo áp lực, thở dốc một cách cực nhẹ, đồng thời mông của nàng cũng nhích về phía Lục Minh từng chút từng chút, cho đến khi đụng vào bụng của hắn thì lại kéo về, không hề có một khe hỡ.
Lục Minh không dám động, hắn sợ mình vừa động thì sẽ không nhịn được, thì lại ăn luôn nàng.
Long thương áp sát vào đóa hoa nhỏ, Lục Minh cảm thấy một lượng hoa lộ lớn dũng mãnh tiến ra, ướt át hết một mảnh.
Trời đất, chẳng lẽ đây là "Sát biên cầu"trong truyền thuyết?! Lục Minh rất muốn cử động một chút, gia tăng khoái cảm khi cọ xát, không nhúc nhích thì khó chịu quá, nhưng mà hắn phỏng chừng rằng, bây giờ nếu mà động, thì với độ ướt át kiểu này, phỏng chừng là một thương xuyên hoa... phá cửa mà vào, chiếm lĩnh thân xử nữ của nàng, tuyên bố trở thành người thống trị sinh mệnh của nàng!
Avrile càng lúc càng thở dốc, dục vọng của nàng càng lúc càng lớn, không nhịn được cầm lấy một tay của Lục Minh đặt lên bộ ngực trắng tuyết to tròn của mình, nhẹ nhàng vân vê nó.
Mà cái mông ở dưới, tựa hồ cũng chậm rãi bắt đầu nhúc nhích ...
Không ổn rồi! Lục Minh cảm thấy được "Biên Sát Cầu"này thật sự muốn lấy mạng! Nếu không phải Ôn Hinh phu nhân đang ngủ sau lưng, vậy thì hắn khẳng định sẽ dùng sức mà động, hoặc là đánh vào cặp mông của nàng một cái, hoặc là tách hai chân của nàng ra, đâm tới!
Trong này vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc rất nhỏ của Avrile, dưới tình huống ba người cùng ngủ này, trộm tình có vẻ đặc biệt kích thích.
Lục Minh cảm thấy ý chí của mình nhanh chóng biến mất rồi, phỏng chừng không còn bao lâu nữa thì mình sẽ mất đi khống chế...
Đúng lúc này, mặt nước bên ngoài chợt truyền đến một tiếng ùm rất nhẹ ...
Có lẽ là có một con cá nhảy ra khỏi mặt nước, chỉ tạo thành một tiếng động thật nhỏ, nhưng làm cho Avrile sợ đến mức thân thể chấn động, nàng vội vàng đẩy bàn tay to của Lục Minh ra khỏi ngực, lại mở chân ra, rút long thương nóng bỏng ấy ra khỏi vị trí đó, cả người giống như đang trốn, rời xa Lục Minh đến mấy centimet. Sau một hồi lâu, mới thoáng ngẩng đầu lên, nhìn xem Ôn Hinh phu nhân và Lục Minh có tỉnh hay không.
Quan sát hơn nửa ngày, mới phát hiện ra không có gì dị thường, mới vỗ vỗ ngực một cách đáng yêu, trút được gánh nặng trong lòng, mới lén lút nằm xuống.
Nàng xoay người lại, đối mặt với Lục Minh, thoáng nhích lại gần, nhưng không dám dụng vào thân thể của Lục Minh nữa...
Trong lòng Lục Minh vừa thất vọng vừa cảm thấy may mắn, mâu thuẫn vô cùng ( Mk, con cá chết tiệt!)
Thất vọng chính là, trộm tình ướt át rốt cục đã chấm đứt, bị một con cá phá hủy chuyện tốt. May mắn chính là mình không làm bậy với Avrile trước mặt Ôn Hinh phu nhân, nàng còn đang ngủ say, chưa tỉnh lại, không để nàng ta nhìn thấy, nên không ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong lòng nàng.
Mang theo tâm tình phức tạp này, Lục Minh suy nghĩ miên man một hồi, rồi lại ngủ đi.
Chờ khi hắn tỉnh lại, Ôn Hinh phu nhân và Avrile đã dậy từ sớm.
Hai nàng đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nói về kế hoạch mua thành, phong tước cùng với thoát khỏi đám cưới với lão công tước già của cha mẹ nàng.
Thấy Lục Minh ngồi dậy, Avrile vui mừng bước lại, làm nũng nói : "Đầu bếp yếu dấu, anh có vì nữ vương của mình cùng người bạn của nàng mà chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn hay không? Em cảm thấy đói bụng rồi...a ...ơ... là điểm tâm, còn nóng nữa, anh thật sự quá tuyệt vời!"Lục Minh mặc dù không thể làm ra một bữa tiệc thịnh soạn, nhưng vài món điểm tâm cũng không làm khó hắn.
"Nghỉ ngơi tốt chưa? Chúng ta có lẽ nên ra ngoài được rồi, nếu như đường bên kia không thể đi, vậy thì trở về theo đường cũ!"Ôn Hinh phu nhân cũng lại gần vỗ về Lục Minh : "Tiểu hầu tử, chúng ta nên đi sớm thôi, để tránh mọi người lo lắng!"
"Dạ"Lục Minh gật đầu, vội vàng chạy đến chổ cái quần lót, lấy nó, rồi mới chui vào trong chăn mặc vào.
Avrile thì cố gắng làm ra vẻ đang tận hưởng bữa sáng, vừa nói chuyện với Ôn Hinh phu nhân, vừa thoáng nhìn trộm.
Mặc dù không thấy gì, nhưng nàng vẫn không nhìn được phải nhìn thân thể của Lục Minh.
Nàng biết, một khi rời khỏi nơi này.
Thì trước mặt người đời, mình muốn cùng hắn thân cận là điều không thể, cho nên nàng đặc biệt quý trọng giờ phút ở trong này, mỗi giây mỗi phút, thậm chí nàng còn có cảm giác không muốn rời đi, cảm thấy rằng nếu được cùng hắn ở đây vĩnh viễn, thì càng thêm thỏa mãn, càng thêm vui sướng!
Lục Minh phỏng chừng trong vài ngày tiếp theo, cảnh sát của HongKong đều tập trung phong tỏa hiện trường vụ án bên trên, chết nhiều người như vậy, xuất hiện nhiều sát thủ như vậy, bọn họ đương nhiên là phải cảnh giới cao độ cùng với việc điều tra bằng chứng, nếu mang Ôn Hinh phu nhân và Avrile theo đường cũ ra ngoài, nhất định sẽ làm cho cảnh sát kinh động, Lục Minh do dự một hồi, cuối cùng quyết định tìm miệng ra của chổ này.
Hắn tốn không ít thời gian, cuối cùng phát hiện ra miệng ra của bí thất là một vách núi dưới biển..
Sâu hơn hai mươi mét dưới biển, lại bị một bãi san hô che kín, và còn có chặn lại bởi một cái lưới sắt lớn.
Nếu không có tần hoàng bảo kiếm, muốn rời đi quả thật có chút phiền toái.
Cuối cùng, khi Lục Minh nổi lên khỏi mặt nước, phát hiện ra đã là hoàng hôn, trời đã gần tối rồi.
Việc đầu tiên hắn làm là "nhắn tin"cho Ảnh, rồi mới quay trở lại bí thất, đem tin tức tốt nói cho Ôn Hinh phu nhân và Avrile. Các nàng cảm thấy có thể rời đi, trong lòng vô cùng kích động, lại rất quý trọng thời gian ở trong này, ngay cả Ôn Hinh phu nhân cũng thở dài nói một câu, nói lần này là kinh nghiệm cả đời khó quên.
Lục Minh lại lặn ra ngoài, bên trên, Ảnh đã chuẩn bị hai thiết bị lặn.
Nàng không vào trong bi thất, mà chở ở bên ngoài tiếp ứng.
Có thiết bị lặn rồi, mặc dù lần này đi ra còn xa hơn, phức tạp hơn, nhưng Lục Minh vẫn thoải mái mang hai nàng ra ngoài.
Avrile vừa nhìn thấy bầu trời, liền kích động ôm lấy Lục Minh, khóc lớn một trận.
"Sau khi Thạch Trung Kiếm ngủm, HongKong mấy ngày nay có không ít thám tử của Âu Mỹ đến, chị Trầm nói mọi người tốt nhất mau trở về"Ảnh vừa lái xe đưa mọi người về Shangrila, vừa nói.
Vương Đổng và Lại mập mạp đang chờ trong phòng, gấp đến độ mông như bị kiến cắn.
Bọn họ vừa nhìn thấy Lục Minh và Ôn Hinh phu nhân cùng Avrile mang thiết bị lặn trở về, nhất thời mừng rỡ, kích động lao đến ôm lấy Lục Minh, lại vội vả gọi điện thông báo tin vui cho mọi người nghe. Đại khái là sau nữa giờ, tổng cảnh ti Hoàng Khải Phát cũng đến đây an ủi một chút, ông ta đương nhiên biết những người chết trong kia đều là do Lục Minh giết, lại từ lời khai của Trương Vân các nàng biết được quá trình chiến đấu, nên hắn càng gia tăng sự kính nể với Lục Minh.
Nếu không có Lục Minh giết chết bọn họ, thì không biết bọn chúng lại làm ra đại sự gì.
Trị an của HongKong luôn được thế giới công nhân, bọn họ tuyệt đối không muốn ở HongKong xảy ra một vụ án gì làm mất hình tượng, cho nên tổ chức sát thủ bị hốt, bọn họ phong tỏa tin tức rất chặt, không lọt một giọt nước ra ngoài, và giới truyền thông bên ngoài cũng không đề cập đến.
Dù sao người chết cũng là sát thủ, không có khách quý quan trọng nào, chuyện này rất dễ dàng che dấu, bọn họ lo lắng nhất chính là Avrile vương phi. Bởi vì trong lòng khai của Trương Vân các nàng, thì không gặp Avrile, nếu lỡ như vương phi bị đám sát thủ này giết hại, thì khẳng định không thể che dấu được nữa.
Bây giờ, nàng đã bình an trở về, cảnh sát lập tức thông báo cho đám bảo vệ của vương phi, lén giải quyết chuyện này. Về phần Elizabeth bị đám Trương Vân hành hạ nặng tay cùng với Thi Diễm Thường bị Lục Minh quất rơi, cảnh sát tỏ vẻ là không truy cứu trách nhiệm của các nàng có quan hệ với đám sát thủ khủng bố, cũng bỏ tiền ra điều trị thương thế, nhưng với một điều kiện là các nàng vĩnh viễn phải ngậm miệng không nói ra việc này.
Elizabeth mặc dù cực hận Mila, Trương Vân các nàng, nhưng nàng cũng biết Mila là một sát thủ, bây giờ nếu không khuất phục, thì hẳn là chết không nghi ngờ.
Hơn nữa, loại chuyện này liên quan đến thể diện, không thể để cho người ngoài biết.
Quan trọng nhất là, nếu làm to chuyện ra, cảnh sát sẽ không nể mặt, sẽ kiện cáo các nàng, thậm chí tống các nàng vào trong ngục, cho nên sáng suốt lựa chọn sự im lặng.
Mila còn muốn tiếp tục trả thù nàng, cho nên quyết định tạm thời không giết nàng, chờ sau khi thương thế của nàng lành thì lại tiếp tục thu thập nàng!
Trong lòng Thu Diễm Thường cực hận Lục Minh, nàng biết Lục Minh là Kungfu Panda, là hình tượng đại anh hùng trong lòng người dân HongKong, cảnh sát cũng không có khả năng vì mình bị Lục Minh quất vài roi mà kiện hắn. Nàng biết ở HongKong không làm gì được Lục Minh, nên không cần chữa trị thân thể, trực tiếp bay trở về Lam Hải, về méc cha và ông nội, khóc lóc um sùm, nói là muốn bâm tên nông dân chết tiệt này ra làm vạn mảnh.
"Diễm Diễm à, ba nhất định sẽ trút giận cho con, cảnh sát và quân đội không dùng được, cha tìm cho con mấy người bảo tiêu! Hơn nữa, hai đứa nhỏ các con chỉ là chơi đùa với nhau, chỉ là nhất thời tức giận thôi mà, loại chuyện giận nhau kiểu này, ba không quản được đâu! Tiểu Lục lần này ra tay hơn nặng một chút, nhưng mà, sao con có thể để cho hắn làm như vậy chứ, Diễm Diễm à, người trẻ tuổi muốn kích thích, theo đuổi khoái cảm, làm như vậy một chút cũng được, nhưng phải chú ý thân thể, thân thể quan trọng nhất đó! Con và Tiểu Lục cãi nhau chỉ là chuyện nhỏ thôi, có lẽ ngày mai sẽ tốt mà, con tự gọi điện cho hắn đi, rồi ba sẽ gọi cho hắn, giáo huấn hắn, nhưng chuyện của các con, thì các con tự giải quyết nha"Lúc đầu, Thu Sơn nghe Thu Diễm Thường khóc lóc, kể lể rằng tên nông dân Lục Minh cầm roi đánh nàng, vốn rất là tức giận, đứa con gái bảo bối này ngay cả ông vẫn còn chưa dám đánh qua, thế như bây giờ lại để cho người ngoài đụng vào.
Nhưng mà, sau khi ông hỏi rõ tình huống, lại vui mừng khuyên nàng một phen, tỏ vẻ rằng hai người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương, bản thân ông không tiện quản.
Thu Diễm Thường thiếu chút nữa đã điên lên rồi, nàng cảm thấy rằng cha nhất định là lão hồ đồ.
Mình và tên nông dân kia nói chuyện yêu đương? Cái này nghĩ đến thôi cũng cảm thấy mắc ói rồi, mình hận không thể giết hắn thì có, hận không thể chặt hắn ra làm mười tám khúc rồi ném cho chó ăn, mà còn nói chuyện yêu đương với hắn? Cha nhất định đã bị hội chứng mất trí của người già rồi.
Khóc lóc với cha không được, nàng lại quay sang khóc lóc với mẹ.
Mẹ của nàng đang họp ở Bắc Kinh, nghe xong rất tức giận, tỏ vẻ trở về Lam Hải nhất định sẽ bắt Lục Minh lại, giao cho Thu Diễm Thường xử lý, mới làm cho tâm tình của nàng thoáng tốt hơn.
Trong lúc Thu Diễm Thường đang điên cuồng suy nghĩ cách trả thù Lục Minh, thì hắn ta đã mang Ôn Hinh phu nhân trở về Lam Hải.
Avrile bây giờ không tiện đi theo, nàng có được lời hứa và sự ủng hộ của Lục Minh, nên rất tin tưởng, chẳng những có thể thoát khỏi sự khống chế của cha mẹ, mà còn thật sự mua một tòa thành, thành lập một quốc gia nhỏ có độc lập chủ quyền. Cái này đối với một người bình thường rất khó, nhưng nàng có thân phận quý tộc ở châu Âu, tổ tiên mấy trăm năm trước từng làm quốc vương của một vương quốc nhỏ, cho nên căn cơ cũng rất sâu.
Chỉ cần nàng có được một tòa thành độc lập tự chủ, có được một lãnh thổ riêng biệt rộng hơn ngàn km vuông, lại có được sự ủng hộ của năm quốc gia lớn tại Châu Âu, thì có thể xin Liên Hiệp Quốc, thành lập một tiểu quốc có chủ quyền độc lập.
Đương nhiên, cái này không phải là quan trọng nhất.
Tại châu Âu, muốn thành lập một quốc gia, phải được sự tán thành của Vatican, đây mới là đều quan trọng nhất.
Rất nhiều tiểu quốc không thể có được sự đồng ý của Liên Hiệp Quốc để trở thành một quốc gia độc lập, nhưng cũng được trở thành một quốc gia độc lập bởi vì bọn họ có được sự tán thành của Vatican, Vatican ở châu Âu gần như là đại biểu cho ý của thần, cho nên điều Avrile cần làm là chiếm được sự đồng ý của Vatican.
Đối với chuyện của Avrile, Lục Minh cũng không lo lắng, vì hắn tin tưởng rằng tiền có thể khiến quỷ đẩy ma, có một đống tiền thật lớn, thì không có việc gì khó.
Ý nghĩ bây giờ của hắn chính là gặp lại chúng nữ như thế nào.
Rời khỏi mọi người đi đến HongKong một thời gian, hắn mới phát hiện ra cuộc sống trước kia là hạnh phúc vui sướng cỡ nào. Bây giờ nghĩ đến cảnh mình lại có thể cùng sống với chúng nữ, trong lòng Lục Minh liền trở nên kích động vô cùng, cũng có thể xem như là rất may mắn. À ngoài ra, Hoắc yêu nữ nữa, xem nàng ta lần này trốn đi đâu, Hoắc yêu nữ dám nói là bận rộn nhiều chuyện không tới được, chỉ có Giai Giai, Nhan Mộng Ly cùng với Lâm Vũ Hàm ba nàng ra đón, không nhìn thấy mỹ nữ Niếp hồ ly cùng với lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn ra đón, làm cho hắn không khỏi kỳ quái, hỏi Giai Giai : "Thanh Lam và Cảnh Hàn đâu?"
Các nàng hẳn là rất muốn gặp mình mới đúng, tại sao lại không ra đón nhĩ?
Cho dù có giận mình, thì cũng nên ra đón Ôn Hinh phu nhân mới đúng?!
Các nàng, tại sao lại như thế???
Tác giả :
Hà Phi Song Giáp