Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 17: Lãnh Huyết Sát Thủ
Lộ Minh không thấy tên vệ sĩ nào tại hành lang và phòng khách, hiển nhiên, Long Nhị Thiếu rất tin tưởng vào năng lực của đám bảo vệ của 'Hương Tạ Lệ Xá'.
Bên ngoài phòng ngủ lớn còn có một phòng khách nhỏ, bên cạnh con có quầy bar.
Lộ Minh lắng nghe, phát hiện hiệu quả cách âm giữa các phòng rất tốt, yên tâm cười lên, tay chân nhẹ nhàng nhấc tấm che của ông thông gió ra.
Như con mèo, vô thanh vô tức nhảy xuống sàn nhà.
Trên sàn nhà vương vãi quần áo cả nam lẫn nữ, có quần lót của nam, cũng có áo ngực nữ, hiển nhiên, trong phòng có một đôi cẩu nam nữ đang kích tình dữ dội, gấp tới nỗi vừa đi vừa cởi đồ.
Lộ Minh nhìn thấy cười cười, không gấp gáp đi vào thu thập Long Nhị Thiếu, ngược lại đi tới trước cửa trước, nhìn vào con mắt mèo trên cánh cửa, cẩn thận quan sát, lại mở hé cửa ra xem, chuẩn bị đường để lát nữa rút lui.
Ngoài hành lang rất yên tĩnh, thang máy dành cho khách vip phía bên phải.
Lộ Minh đóng cửa lai, đem chùm chìa khoá xe Long Nhị Thiếu vứt trên sofa đút vô túi, chuẩn bị lát nữa dùng thang máy xuống bãi đỗ xe, rời đi bằng xe của Long Nhị Thiếu.
Không tiếng động mở cửa phòng ngủ lớn. Trên chiếc giừờng lớn trong phòng, Long Nhị Thiếu đang cong mông lên, đè phía dưới là một người con gái(ko lẽ con trai), trong miệng không ngừng kêu lên: "oh a! thuốc này thật tốt, lão tử hiện tại là kim thương bất ngục, tiện nhân, cô không phải muốn tôi chơi cho sướng sao? mẹ nó, cô cho rằng cô là tiểu minh tinh, làm tình cũng có thể lười biếng sao? bình thường phục vụ đạo diễn như thế nào, bây giờ phải phục vụ lão tử thế đó, mạnh lên chút!".
"Long Nhị Thiếu lợi hại quá, người ta không xong rồi..." cô gái đó phát ra lời dâm đãng, mồm kêu to lên, cặp chân dài kẹp lấy eo Long Nhị Thiếu.
"Ha ha, lão tử là thiên hạ đệ nhất, xx chết nàng..." Long Nhị Thiếu kích động cười lớn, rồi lại thở hồng hộc như lợn.
Lộ Minh vô thanh vô tức lướt đến bên giường, cúi xuống nhìn hai người, tay trái từ từ đưa lên đầu giường cầm lấy hai chai rượu đỏ.
Long Nhị Thiếu mải đang vận động, đối với việc Lộ Minh đến bên cạnh một chút cảm giác cũng không có.
Cô gái kia, trong lúc vô tình, nhìn thấy đầu giường xuất hiện một người đàn ông đeo kính đen, trong tay là chai rượu đang được giơ cao lên, nhất thời bị doạ kêu thét lên.
Long Nhị Thiếu còn cho rằng nàng bị mình chơi tới cao trào, đắc ý vô cùng cười lớn: "Lão tử có đúng là lợi hại không? lão tử có hay không là thiên hạ đệ nhất? mẹ nó, lão tử sắp sướng chết đi được!!".
Lộ Minh nhân lúc Long Nhị Thiếu sắp bạo phát liền dùng đầu chai rượu có cái cổ dài trực tiếp(>.<)..đâm thẳng..vào..lỗ đít Long Nhị Thiếu.
Long Nhị Thiếu bị tập kích nặng nề, cả người như một con chó ngửng đầu cong lưng ưỡn về phía trước, trong miệng phát ra tiếng kêu đau khổ thảm thiết.
Cùng lúc, chai rượu còn lại bên tay bên kia của Lộ Minh mạnh mẽ đập vào đầu gã, 'bìng' một tiếng vỡ vụn, nước trong chai rượu đỏ chưa uống hết như máu chảy xuống...
Như một con chó chết, Long Nhị Thiếu cắm đầu gục xuống giường, rồi lại lăn xuống đất. Miệng gã sùi bọt trắng, hai mắt trắng dã, sỡm đã ngất xỉu ra đó. Còn cô nàng tiểu minh tinh kia, cả người đầy màu đỏ của rượu và mảnh vỡ, toàn thân sợ run lẩy bẩy, muốn kêu lên nhưng không kêu được, muốn khóc nhưng không dám khóc.
Lộ Minh dùng ga giường chụp lên đầu cô ta, cố ý làm ra âm thanh cổ họng khàn đục nói: "không được lên tiếng, nếu không chết". cô nàng đó trốn trong ga giường run thành một cục, không dám trả lời, ra sức gật đầu, chỉ sợ Lộ Minh không nhìn thấy.
"Cái thứ đồ nhỏ như con thạch thùng, mà cũng dám nói thiên hạ đệ nhất? thật là cười chết người ta..." Lộ Minh dùng chân hướng mệnh căn(tiểu huynh đệ) của Long Nhị Thiếu đạp mạnh một phát, Long Nhị Thiếu đang trong cơn mê man, đau tới mức toàn thân co giật, như là con cóc bị người ta đạp trúng, tứ chi giật giật.
Để làm tan đi hiềm nghi, Lộ Minh cố ý nói: "Long Kiếm Minh, có một số người ngươi không nên đắc tội, đây là thiếu gia chúng ta cảnh cáo ngươi, nếu như sau này còn dám tranh gái với thiếu gia chúng ta, sẽ cho mày lên tây thiên đó!" Long Nhị Thiếu đang hôn mê tất nhiên là không nghe được, nhưng mà, Lộ Minh biết cô gái kia sẽ đem những lời này nói cho cảnh sát và Long gia, bọn họ sẽ đem hoài nghi đặt lên những đối thủ thuờng ngày của Long Nhị Thiếu, mà sẽ không hoài nghi người khác.
Phía dưới Long Nhị Thiếu biến thành một đống huyết nhục mơ hồ, Lộ Minh đoán, gã này nếu mà có được cứu lại, thì cũng chỉ có thể làm thái giám, không thể vui vầy với nữ nhân được nữa. Hướng về cổ của tiểu minh tinh chặt xuống một cái, đem cô ta đánh hôn mê.
Sau đó thản nhiên đi ra, tránh khỏi mấy cái camera ben ngoài hành lang rồi mở ra cửa cầu thang máy dành riêng cho khách vip.
Thang máy từ trên hạ xuống, Lộ Minh không có lập tức xông vào, mà tránh sang một bên, chờ một lúc, biết chắc không có người mới lách người đi vào.
Nhưng không biết tại sao, đột nhiên, có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm không rõ ràng, cũng có thể nói, một thứ như là ám ảnh của tử vong, ập vào trong tim Lộ Minh, khiến hắn toàn thân sợ hãi.
Lộ Minh trong lòng ngạc nhiên, hắn hoàn toàn không hiểu, rốt cục đã sảy ra chuyện gì?
Làm sao đột nhiên lại có loại cảm giác này?
Trong thang máy, có một khẩu súng có gắn nòng giảm thanh thò ra, trực tiếp hướng vào mi tâm Lộ Minh, một tiếng súng 'bụp' trầm đục vang lên.
Lộ Minh trúng đạn, cả người ưỡn ra ngã xuống sàn.
Lúc thang máy từ từ đóng vào, từ trong xuất hiện mộ người đàn ông cao gầy, đeo kính đen,toàn thân mặc một bộ đồ da, đôi môi lãnh khốc khẽ nhếc lên cười lạnh lùng, gã làm như không có việc gì đem khẩu súng cất vào người...
"tên ngốc thứ 1006" nam tử cao gầy tự tin 'hưng' một tiếng.
Đợí thang máy hạ xuống đến bãi đỗ xe, gã chậm rãi cất bước, thần tình tự mãn hướng một chiếc xe con đi tới.
Đột nhiên gã như có cảm nhận gì, quay đầu. Phía sau hoàn toàn yên tĩnh, gì cũng không có...nam tử cao gầy nghi ngờ ngó nghiêng xung quanh, cho rằng cảm giác bản thân có chút nhầm lẫn, yên tâm quay đầu mở cửa xe, đúng lúc định bước lên xe, một bóng người vô thanh cô tức xuất hiện phía sau gã.
Người này chính là người mà lúc nãy đã bị hắn bắn trúng mi tâm: Lộ Minh.
Trên mặt Lộ Minh hoàn toàn không có vết thương, có điều đôi kính đen không thấy đâu nữa, thay vào đó là một đôi mắt như của tử thần tràn đầy sát khí.
"Mày không chết?" nam tử cao gầy tay vẫn để ở cửa xe, không quay đầu, trong mắt hiện ra nhãn thần khó tin, rồi có chút kinh ngạc hỏi: "mày không những không chết, còn đuổi theo tao từ tầng 18 xuống đây? mẹ kiếp, mày thật là kẻ biến thái".
"Đây là câu di chúc của mày?" Lộ Minh mặc dù không dễ dàng ra tay giết người, nhưng tuyệt đối không bỏ qua kẻ vô duyên vô cớ nã đạn vào đầu mình.
"Xem xem tay mày nhanh, hay súng của tao nhanh" nam tử cao gầy vừa nói vừa quay người lai, đồng thời bóp cò súng.
Lộ Minh không động thủ, cả người như cái chuông, cả thân trên lúc nhanh lúc chậm, lắc qua lắc lại, như một ông cụ nghiêng ngả nhưng mà không ngã vậy, đạn cứ như vậy chíu chíu bay qua sát người hắn, găm hết vào bức tường phía sau.
Hai con mắt ham tử cao gầy như sắp lồi hết ra 凸.凸
Hắn cả đời này cũng chưa gặp qua người nào mà bản thân mình bắn không trúng, ở khoảng cách này, nếu bắn một phát mà không trùng thì không nói làm gì. đằng này liên tục 6 phát, cả 6 đều không trúng.
Dựa vào bảng xếp hạng, tốc độ bắn nhanh của tay phải gã, cho tới ngày nay, trong tất cả giới sát thủ đánh thuê, ít nhất cũng được xếp trong 15 người đứng đầu. Gã đã có 3 năm kỷ lục là không có 1 phát trượt nào rồi, nhưng hiện tại, liên tục 6 phát, đối thủ cách có 3 mét, vậy mà toàn trượt, không những thế còn không bao gồm cả lần tập kích lúc nãy ở tầng 18.
Tên trước mặt này là con người sao? nam tử cao gầy nhìn thân hình đang lắc qua lại của Lộ Minh, trong long chợt lạnh lên.
Trong lòng gã có một loại cảm giác cổ quái, đó không phải là do tay sũng của gã mất linh, mà do đối phương lừa gạt bản thân.
Bản thân mỗi phát bắn, đều tuyệt đối trúng đích, đối phương không chút tổn thương, đó là do động tác đối phương quá nhanh, hình thành tàn ảnh, mà bản thân mình bắn trúng, chỉ là trúng cái bóng mà thôi, chứ không phải trúng bản thể.
Động tác của tên trước mắt này khiến người khác sinh ra một loại ảo giác, nếu như cứ nhằm vào người hắn mà bắn, vậy thì không có khả năng bắn trúng.
"Tay súng không tồi, nhưng, gã nhóc con ấu trĩ, nếu như mày ở trên chiến trường 1 thời gian, thì có thể hiệu trên thế gian này không có người nào là không giết được, có thực lực cũng không phải là đại biểu cho mọi thứ".
Nam tử cao gầy như một con rắn lao lên trên xe, hai chân đạp vào nóc xe, cả người bay lên. Đồng thời tay trái mọc ra một khẩu súng ngắn, hướng về mấy trụ ximăng mà bắn. Phát súng này không phải bắn về phía Lộ Minh, mà là cùng bắn về một hướng khác. Nhưng những viên đạn bắn vào phía cột ximăng, không ngờ rằng lại gập lại thành một đường vòng cung, hướng mi tâm Lộ Minh bay tới.
Lộ Minh ứng tiếng ngã xuống...
"Kỹ thuât bắn tay trái của tao xếp trong 5 người đứng đầu trên thế giới, mày không phải là cao thủ thứ nhất chết bởi 'vòng cung tử thần' này!"
nam tử cao gầy thổi thổi khói bay ra từ nòng súng, tiêu sái quay người đi.
"Cẩn thận", từ xa một người dùng tiếng Pháp hét lên.
Bên ngoài phòng ngủ lớn còn có một phòng khách nhỏ, bên cạnh con có quầy bar.
Lộ Minh lắng nghe, phát hiện hiệu quả cách âm giữa các phòng rất tốt, yên tâm cười lên, tay chân nhẹ nhàng nhấc tấm che của ông thông gió ra.
Như con mèo, vô thanh vô tức nhảy xuống sàn nhà.
Trên sàn nhà vương vãi quần áo cả nam lẫn nữ, có quần lót của nam, cũng có áo ngực nữ, hiển nhiên, trong phòng có một đôi cẩu nam nữ đang kích tình dữ dội, gấp tới nỗi vừa đi vừa cởi đồ.
Lộ Minh nhìn thấy cười cười, không gấp gáp đi vào thu thập Long Nhị Thiếu, ngược lại đi tới trước cửa trước, nhìn vào con mắt mèo trên cánh cửa, cẩn thận quan sát, lại mở hé cửa ra xem, chuẩn bị đường để lát nữa rút lui.
Ngoài hành lang rất yên tĩnh, thang máy dành cho khách vip phía bên phải.
Lộ Minh đóng cửa lai, đem chùm chìa khoá xe Long Nhị Thiếu vứt trên sofa đút vô túi, chuẩn bị lát nữa dùng thang máy xuống bãi đỗ xe, rời đi bằng xe của Long Nhị Thiếu.
Không tiếng động mở cửa phòng ngủ lớn. Trên chiếc giừờng lớn trong phòng, Long Nhị Thiếu đang cong mông lên, đè phía dưới là một người con gái(ko lẽ con trai), trong miệng không ngừng kêu lên: "oh a! thuốc này thật tốt, lão tử hiện tại là kim thương bất ngục, tiện nhân, cô không phải muốn tôi chơi cho sướng sao? mẹ nó, cô cho rằng cô là tiểu minh tinh, làm tình cũng có thể lười biếng sao? bình thường phục vụ đạo diễn như thế nào, bây giờ phải phục vụ lão tử thế đó, mạnh lên chút!".
"Long Nhị Thiếu lợi hại quá, người ta không xong rồi..." cô gái đó phát ra lời dâm đãng, mồm kêu to lên, cặp chân dài kẹp lấy eo Long Nhị Thiếu.
"Ha ha, lão tử là thiên hạ đệ nhất, xx chết nàng..." Long Nhị Thiếu kích động cười lớn, rồi lại thở hồng hộc như lợn.
Lộ Minh vô thanh vô tức lướt đến bên giường, cúi xuống nhìn hai người, tay trái từ từ đưa lên đầu giường cầm lấy hai chai rượu đỏ.
Long Nhị Thiếu mải đang vận động, đối với việc Lộ Minh đến bên cạnh một chút cảm giác cũng không có.
Cô gái kia, trong lúc vô tình, nhìn thấy đầu giường xuất hiện một người đàn ông đeo kính đen, trong tay là chai rượu đang được giơ cao lên, nhất thời bị doạ kêu thét lên.
Long Nhị Thiếu còn cho rằng nàng bị mình chơi tới cao trào, đắc ý vô cùng cười lớn: "Lão tử có đúng là lợi hại không? lão tử có hay không là thiên hạ đệ nhất? mẹ nó, lão tử sắp sướng chết đi được!!".
Lộ Minh nhân lúc Long Nhị Thiếu sắp bạo phát liền dùng đầu chai rượu có cái cổ dài trực tiếp(>.<)..đâm thẳng..vào..lỗ đít Long Nhị Thiếu.
Long Nhị Thiếu bị tập kích nặng nề, cả người như một con chó ngửng đầu cong lưng ưỡn về phía trước, trong miệng phát ra tiếng kêu đau khổ thảm thiết.
Cùng lúc, chai rượu còn lại bên tay bên kia của Lộ Minh mạnh mẽ đập vào đầu gã, 'bìng' một tiếng vỡ vụn, nước trong chai rượu đỏ chưa uống hết như máu chảy xuống...
Như một con chó chết, Long Nhị Thiếu cắm đầu gục xuống giường, rồi lại lăn xuống đất. Miệng gã sùi bọt trắng, hai mắt trắng dã, sỡm đã ngất xỉu ra đó. Còn cô nàng tiểu minh tinh kia, cả người đầy màu đỏ của rượu và mảnh vỡ, toàn thân sợ run lẩy bẩy, muốn kêu lên nhưng không kêu được, muốn khóc nhưng không dám khóc.
Lộ Minh dùng ga giường chụp lên đầu cô ta, cố ý làm ra âm thanh cổ họng khàn đục nói: "không được lên tiếng, nếu không chết". cô nàng đó trốn trong ga giường run thành một cục, không dám trả lời, ra sức gật đầu, chỉ sợ Lộ Minh không nhìn thấy.
"Cái thứ đồ nhỏ như con thạch thùng, mà cũng dám nói thiên hạ đệ nhất? thật là cười chết người ta..." Lộ Minh dùng chân hướng mệnh căn(tiểu huynh đệ) của Long Nhị Thiếu đạp mạnh một phát, Long Nhị Thiếu đang trong cơn mê man, đau tới mức toàn thân co giật, như là con cóc bị người ta đạp trúng, tứ chi giật giật.
Để làm tan đi hiềm nghi, Lộ Minh cố ý nói: "Long Kiếm Minh, có một số người ngươi không nên đắc tội, đây là thiếu gia chúng ta cảnh cáo ngươi, nếu như sau này còn dám tranh gái với thiếu gia chúng ta, sẽ cho mày lên tây thiên đó!" Long Nhị Thiếu đang hôn mê tất nhiên là không nghe được, nhưng mà, Lộ Minh biết cô gái kia sẽ đem những lời này nói cho cảnh sát và Long gia, bọn họ sẽ đem hoài nghi đặt lên những đối thủ thuờng ngày của Long Nhị Thiếu, mà sẽ không hoài nghi người khác.
Phía dưới Long Nhị Thiếu biến thành một đống huyết nhục mơ hồ, Lộ Minh đoán, gã này nếu mà có được cứu lại, thì cũng chỉ có thể làm thái giám, không thể vui vầy với nữ nhân được nữa. Hướng về cổ của tiểu minh tinh chặt xuống một cái, đem cô ta đánh hôn mê.
Sau đó thản nhiên đi ra, tránh khỏi mấy cái camera ben ngoài hành lang rồi mở ra cửa cầu thang máy dành riêng cho khách vip.
Thang máy từ trên hạ xuống, Lộ Minh không có lập tức xông vào, mà tránh sang một bên, chờ một lúc, biết chắc không có người mới lách người đi vào.
Nhưng không biết tại sao, đột nhiên, có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm không rõ ràng, cũng có thể nói, một thứ như là ám ảnh của tử vong, ập vào trong tim Lộ Minh, khiến hắn toàn thân sợ hãi.
Lộ Minh trong lòng ngạc nhiên, hắn hoàn toàn không hiểu, rốt cục đã sảy ra chuyện gì?
Làm sao đột nhiên lại có loại cảm giác này?
Trong thang máy, có một khẩu súng có gắn nòng giảm thanh thò ra, trực tiếp hướng vào mi tâm Lộ Minh, một tiếng súng 'bụp' trầm đục vang lên.
Lộ Minh trúng đạn, cả người ưỡn ra ngã xuống sàn.
Lúc thang máy từ từ đóng vào, từ trong xuất hiện mộ người đàn ông cao gầy, đeo kính đen,toàn thân mặc một bộ đồ da, đôi môi lãnh khốc khẽ nhếc lên cười lạnh lùng, gã làm như không có việc gì đem khẩu súng cất vào người...
"tên ngốc thứ 1006" nam tử cao gầy tự tin 'hưng' một tiếng.
Đợí thang máy hạ xuống đến bãi đỗ xe, gã chậm rãi cất bước, thần tình tự mãn hướng một chiếc xe con đi tới.
Đột nhiên gã như có cảm nhận gì, quay đầu. Phía sau hoàn toàn yên tĩnh, gì cũng không có...nam tử cao gầy nghi ngờ ngó nghiêng xung quanh, cho rằng cảm giác bản thân có chút nhầm lẫn, yên tâm quay đầu mở cửa xe, đúng lúc định bước lên xe, một bóng người vô thanh cô tức xuất hiện phía sau gã.
Người này chính là người mà lúc nãy đã bị hắn bắn trúng mi tâm: Lộ Minh.
Trên mặt Lộ Minh hoàn toàn không có vết thương, có điều đôi kính đen không thấy đâu nữa, thay vào đó là một đôi mắt như của tử thần tràn đầy sát khí.
"Mày không chết?" nam tử cao gầy tay vẫn để ở cửa xe, không quay đầu, trong mắt hiện ra nhãn thần khó tin, rồi có chút kinh ngạc hỏi: "mày không những không chết, còn đuổi theo tao từ tầng 18 xuống đây? mẹ kiếp, mày thật là kẻ biến thái".
"Đây là câu di chúc của mày?" Lộ Minh mặc dù không dễ dàng ra tay giết người, nhưng tuyệt đối không bỏ qua kẻ vô duyên vô cớ nã đạn vào đầu mình.
"Xem xem tay mày nhanh, hay súng của tao nhanh" nam tử cao gầy vừa nói vừa quay người lai, đồng thời bóp cò súng.
Lộ Minh không động thủ, cả người như cái chuông, cả thân trên lúc nhanh lúc chậm, lắc qua lắc lại, như một ông cụ nghiêng ngả nhưng mà không ngã vậy, đạn cứ như vậy chíu chíu bay qua sát người hắn, găm hết vào bức tường phía sau.
Hai con mắt ham tử cao gầy như sắp lồi hết ra 凸.凸
Hắn cả đời này cũng chưa gặp qua người nào mà bản thân mình bắn không trúng, ở khoảng cách này, nếu bắn một phát mà không trùng thì không nói làm gì. đằng này liên tục 6 phát, cả 6 đều không trúng.
Dựa vào bảng xếp hạng, tốc độ bắn nhanh của tay phải gã, cho tới ngày nay, trong tất cả giới sát thủ đánh thuê, ít nhất cũng được xếp trong 15 người đứng đầu. Gã đã có 3 năm kỷ lục là không có 1 phát trượt nào rồi, nhưng hiện tại, liên tục 6 phát, đối thủ cách có 3 mét, vậy mà toàn trượt, không những thế còn không bao gồm cả lần tập kích lúc nãy ở tầng 18.
Tên trước mặt này là con người sao? nam tử cao gầy nhìn thân hình đang lắc qua lại của Lộ Minh, trong long chợt lạnh lên.
Trong lòng gã có một loại cảm giác cổ quái, đó không phải là do tay sũng của gã mất linh, mà do đối phương lừa gạt bản thân.
Bản thân mỗi phát bắn, đều tuyệt đối trúng đích, đối phương không chút tổn thương, đó là do động tác đối phương quá nhanh, hình thành tàn ảnh, mà bản thân mình bắn trúng, chỉ là trúng cái bóng mà thôi, chứ không phải trúng bản thể.
Động tác của tên trước mắt này khiến người khác sinh ra một loại ảo giác, nếu như cứ nhằm vào người hắn mà bắn, vậy thì không có khả năng bắn trúng.
"Tay súng không tồi, nhưng, gã nhóc con ấu trĩ, nếu như mày ở trên chiến trường 1 thời gian, thì có thể hiệu trên thế gian này không có người nào là không giết được, có thực lực cũng không phải là đại biểu cho mọi thứ".
Nam tử cao gầy như một con rắn lao lên trên xe, hai chân đạp vào nóc xe, cả người bay lên. Đồng thời tay trái mọc ra một khẩu súng ngắn, hướng về mấy trụ ximăng mà bắn. Phát súng này không phải bắn về phía Lộ Minh, mà là cùng bắn về một hướng khác. Nhưng những viên đạn bắn vào phía cột ximăng, không ngờ rằng lại gập lại thành một đường vòng cung, hướng mi tâm Lộ Minh bay tới.
Lộ Minh ứng tiếng ngã xuống...
"Kỹ thuât bắn tay trái của tao xếp trong 5 người đứng đầu trên thế giới, mày không phải là cao thủ thứ nhất chết bởi 'vòng cung tử thần' này!"
nam tử cao gầy thổi thổi khói bay ra từ nòng súng, tiêu sái quay người đi.
"Cẩn thận", từ xa một người dùng tiếng Pháp hét lên.
Tác giả :
Hà Phi Song Giáp