Sống Chung Thì Có Gì Đâu Ghê Gớm
Chương 9
Giang Mạnh Phi cứ suy nghĩ lung tung như vậy cả đêm vẫn không có đáp án, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy thì tinh thần mệt mỏi, ngáp liên tục, cho đến giám đốc Lý Văn Ký bị tổng giám đốc mời vào nói chuyện cô mới lấy lại tinh thần.
Ước chừng một tiếng sau, Lý Văn Ký mặt xám mày tro quay lại phòng làm việc bắt đầu đóng gói đồ đạc, không tới nửa tiếng đã cuốn gói nghỉ việc.
Đối với việc giám đốc phòng Kinh doanh đột nhiên bị sa thải, cả công ty bàn luận ầm ĩ, nhưng bộ phận nhân sự rất nhanh đã dán thông báo, nói chức vụ Lý Văn Ký bị thay đổi là bởi vì có khách hàng tố cáo, nói anh mượn danh công việc đi lừa gạt tình cảm khách hàng nữ, công ty đã kiểm chứng không có lầm nên đã đuổi việc.
"Cũng biết giám đốc Lý không phải là cái đồ tốt gì, lúc trước anh ta còn mời mình đi chơi đêm, nguy hiểm thật, may là mình không đi."
"Nghe nói anh ta mời rất nhiều khách hàng đi khách sạn chơi trò “lăn lộn" đó . . . . . ."
"Lúc trước không phải có người nào đó nghỉ việc rồi tự sát sao? Nghe nói là cũng bị Giám đốc Lý lừa mới có thể không nghĩ thoáng ra."
"Thật sao? Em không nhìn ra đó! Không nghĩ tới Giám đốc Lý là một con sói khoác áo dê." (ý chỉ vừa gian ma vừa “dê xồm".)
"Đâu chỉ là sói, anh ta quả thật không bằng cầm thú!"
Đi toilet một chuyến, Giang Mạnh Phi nghe được không ít về "Sự nghiệp vĩ đại" của Lý Văn Ký, nội dung khiến cô líu lưỡi nói không nên lời.
Cũng may cô và Giám đốc Lý chỉ tiếp xúc trên công việc, không có qua lại lén lút, thật là ông trời phù hộ.
"Phải nói tổ tiên nhà cậu tích đức, nếu không cậu cho rằng mình thoát được sao?"
Lâm Ngọc Phong cũng không nghĩ đơn giản như cô, không khách khí mà châm chọc.
"Có cơ hội cậu đi hỏi bộ phận nghiệp vụ kia đi, có phải giám đốc Lý đánh cược với bọn họ muốn cướp trinh tiết của cậu hay không!"
"Hả? Có chuyện này?" Cô trừng lớn mắt, mặt không dám tin.
"Lần trước mình có nói với cậu … nhưng mà cậu bất tỉnh mất." Lâm Ngọc Phong thấp giọng nói.
Không thể nào. . . . . . Lòng người gian ác thế sao?
Giang Mạnh Phi ôm một tia hi vọng, trở lại bộ nghiệp vụ nhỏ giọng hỏi thăm đồng nghiệp, biết được mình quả thật nằm trong danh sách “săn bắn" của Lý Văn Ký thì không khỏi hù dọa, toàn thân ra mồ hôi lạnh.
Bởi vì tin tức này quá mức kinh hãi, cô chẳng biết mình đã kết thúc một ngày làm việc như thế nào, hoàn toàn quên phiền não chuyện Mục Phong và bà ngoại nói gì với nhau, hồn cứ thế "phiêu" về nhà.
"Em sao vậy? Ba hồn bảy vía? Sao cả đêm đều ở đây ngẩn người vậy?"
Quan sát cô một buổi tối, sau khi lên giường Mục Phong ôm cô vào trong ngực, không nhịn được mở miệng hỏi thăm.
"Hả. . . . . . Anh muốn biết thật sao?"
Thật ra thì cô rất muốn chia sẻ với Mục Phong "Sống sót sau tai nạn kí" của cô, nhưng lại sợ anh mất hứng, cô do dự nắm góc chăn, không biết rốt cuộc có nên nói hay không.
"Nếu không em cho rằng anh hỏi chơi thôi sao?"
Anh rất muốn mở đầu cô ra, quan sát cấu tạo não cô khác với anh như thế nào, nếu không sao lại chậm hiểu đến thế? Nhưng anh không làm được, bởi vì không nỡ.
"Vậy anh phải đồng ý không tức giận em mới nói."
Thật ra thì nói cũng không khó, nhưng cô không muốn anh biết tức giận.
Mối quan tâm của nam nữ khác nhau, có đôi khi đàn ông so với phụ nữ còn nhỏ mọn hơn, cô vẫn nên đề phòng.
"Ok, anh đảm bảo."
"Ngoắc tay?"
Cô đưa tay phải ra, chìa ngón tay cái cùng ngón út.
". . . . . ."
Trên căn bản chỉ cần không vượt qua phạm vi năng lực của anh, Mục Phong cũng sẽ vô điều kiện nghe theo cô, anh vươn tay ngoắc, chuẩn bị nghe cô nói thật.
"Anh có biết em cảm tạ anh rất nhiều chuyện anh sa thải Giám đốc Lý không?"
Lấy được cam đoan của anh xong, cô mới trút hết cảm kích vô hạn và bái phục trong lòng dành cho anh.
"Hôm nay em mới biết anh ta có suy nghĩ không đàng hoàng với em, hơn nữa còn đánh cược với nhân viên nói nhất định sẽ chiếm được em!" Về phần cái gì trinh tiết, cô thực sự nói không nên lời.
"È hèm, anh biết rồi!"
Không nghĩ tới anh một chút cũng không bất ngờ, giống như đã sớm biết chuyện này.
"Anh biết?!"
Cô ngồi dậy, mở lớn mắt, không dám tin nhìn chằm chằm anh:"Tới hôm nay em mới biết, vậy anh biết khi nào?"
"Ngày hôm qua."
Anh nhún vai, nói tóm tắt lại sự việc cho cô nghe.
"Chính xác mà nói phải là tối hôm qua, lúc em đi dạo vườn hoa, bà ngoại có đưa cho anh báo cáo điều tra có liên quan đến cuộc sống riêng của Lý Văn Ký, nói rõ thanh danh không mấy tốt đẹp và ý đồ với em nên hôm nay anh mới có thể hẹn hắn nói chuyện."
"Thì ra là chuyện tối hôm qua hai người nói là giám đốc Lý!"
Đáp án một buổi tối lo lắng giờ phút này đã rõ ràng, cô không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm.
Oa ô ~~ bà ngoại cũng quá thần thông quảng đại, người không có ở"Mục thị Kim khống", nhưng với chuyện người của công ty rõ như lòng bàn tay, khó trách Mục Phong lại nói bà là lão thái bà tinh mắt, bây giờ nhìn lại thật đúng là. . . . . . Hoàn toàn chính xác.
"Nếu không em cho là chuyện gì?"
Anh thấy sơ hở trong lời nói của cô, khẽ nhíu mày, không để lại dấu vết hỏi.
"Đương nhiên là của chúng ta. . . . . ."
Bỗng nhiên lời anh nói có chứa nghi ngờ, cô im bặt lại, cố gắng nói lảng sang chuyện khác: "Chúng ta, chuyện trong công ty chúng ta!"
"Hả? Nói rõ ràng, có phải em đang hoài nghi cái gì hay không?"
Lý Văn Ký cũng coi như chuyện trong công ty, cô rõ ràng không phải ý đó.
"Không có!"
Cô trả lời rất nhanh, nhanh đến làm cho người ta sinh nghi.
"Giang Mạnh Phi!"
Anh ngẩng người lên đang định hỏi rõ ràng, nhưng khóe mắt thấy cô chân của đã lẳng lặng duỗi xuống giường, cặp mắt anh tuấn nhíu lại, trực giác đưa tay chiếm lấy thân thể làm bừa của cô, chính xác, nhanh chóng, mạnh mẽ đè cô xuống dưới.
"Nếu không có sao lại muốn chuồn? Tốt nhất em nói rõ cho anh, rốt cuộc cho là tối hôm qua bà ngoại nói chuyện gì với anh?"
Anh sai lầm rồi, tưởng rằng tính tình cô ngây thơ thẳng thắn, nhưng cho đến tối hôm qua mới phát hiện căn bản không phải như vậy.
Thật ra cô là một tổng thể vô cùng mâu thuẫn.
Có lúc cô ngây thơ thẳng thắn như một đứa bé thích đấu đá lung tung, có lúc cũng sẽ tự tìm phiền não mà suy nghĩ lung tung, lạ kỳ là mỗi một mặt anh đều thích, mặc dù có lúc cô sẽ nghĩ đâu đâu khiến anh chỉ muốn đánh mông cô mà thôi.
Thật ra mà nói cũng không có gì quan trọng, khi đầu óc cô lên men xong sẽ khiến anh phát điên lên, ví dụ như chuyện bà ngoại nói muốn giới thiệu cho anh quen một cô gái mới.
Sau lại chứng minh cô gái kia thật ra thì chính là cô, nhưng cô đã ở trong đầu đem vấn đề phát triển đến vô cùng lớn, còn chưa có xảy ra chuyền gì đã hù chết mình, cực kì vớ vẩn, cho nên anh mới có lý do hoài nghi cô nghĩ sai lệch về chuyện bà ngoại lén tìm anh nói chuyện kia.
"Ưmh!"
Cô dùng hai tay che lại môi mình, liều mạng lắc đầu.
"Không nói phải không? Rất tốt, anh có một đống cách có thể giúp em nói thật."
Mục Phong nham hiểm cười, đưa tay kéo tay cô lên quá đầu, sau đó không biết từ đâu lấy ra một cái cà vạt, không nói lời gì đã đem hai tay cô trói chặt ở đầu giường.
"Anh muốn làm gì vậy?"
Cô sợ choáng váng, nghĩ không ra sao anh lại trói mình lại.
"Nghiêm hình bức cung!"
Anh trả lời như chuyện đương nhiên, ngón tay trượt xuống đường cong đẹp đẽ ở cằm cô, dọc theo cái cổ trắng nõn từ tốn di động: "Em cảm thấy anh nên bắt đầu từ đâu thì tốt nhỉ?"
"Anh điên rồi!"
Giang Mạnh Phi trừng lớn hai mắt, không nhìn thấy tay của anh, lại rõ ràng cảm nhận được đôi tay kia di động trên cơ thể làm cô không tự chủ cất cao âm lượng la ầm lên …
"Anh rất bình thường, chỉ là không thích em không tin anh thôi."
Mắt đen lóe lên ánh sang nguy hiểm, một tay anh mở khóa kéo áo lót dệt của cô ra, ngay sau đó đẩy áo lót cô ra, chỉ trong giấy lát, cơ thể cô trần trụi ngay trước mắt anh.
Cô không tin tưởng tình yêu anh dành cho cô cho nên mới nghĩ bậy nghĩ bạ, điều này làm anh buồn phiền mà thân thể mềm mại khêu gợi của cô lại làm anh vô lực kháng cự, hai cái đánh thẳng vào anh khiến anh càng mất thêm nhuệ khí.
"Em không có không tin anh!"
Cô cực kỳ xấu hổ, cho dù không phải là lần đầu tiên khỏa thân ở trước mặt anh nhưng cô vẫn khó thích ứng mà muốn xoay người đưa lưng về phía anh, nhưng hai tay bởi vì bị cột chặt mà không thể di chuyển.
"Không có sao? Em cho rằng tối hôm qua anh và bà ngoại nói cái gì? Nói đi!"
"Mục Phong!"
Anh vừa đụng cô, cô giống như miếng bơ bị nướng lên, chỉ có thể để anh thành thạo trêu chọc . . . . . .
Ai bảo cô yêu anh nhiều chứ? Trời, thật là vô dụng mà …
"Aaa …!"
Mặc kệ có phải đụng vào đau thật không, lúc này bất kể như thế nào cũng phải yếu thế, hiểu cô dễ mềm lòng nên giọng điệu Mục Phong khoa trương đáng thương kêu đau.
"Đau đó!"
"Đáng đời! Cái này gọi là báo ứng, đau chết luôn đi." Mặc dù đau lòng muốn chết, cô vẫn mạnh miệng, không chút nể tình mà mắng.
"Em không đau lòng sao?"
Hứ ~~ khó trách người ta nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, lời như thế cô cũng nói ra miệng được sao?
"Anh cũng không chút đau lòng nào mà bắt nạt em, em việc gì phải đau lòng chứ?"
Cô dám không cho anh "quậy phá", lại cực kỳ dịu dàng nâng anh về phía đầu giường.
"Anh thật sự đau muốn chết, em có khi cũng thành quả phụ, không sợ sao?" Anh nhíu mày lại nói.
"Quả cái đầu anh á..., em cũng không phải là vợ anh."
Cô hung ác nhìn chằm chằm anh, tức giận nói: "Hơn nữa như vậy tốt nhất, vừa lúc em có thể đi tìm người đàn ông tốt hơn. . . . . . A ~~"
Cô còn chưa kịp nói xong đã bị anh hung tợn áp đảo trên giường: "Anh?!"
"Đừng có mơ!"
Không có một người đàn ông nào có thể chịu đựng được cô gái mình yêu khiêu khích như thế, huống chi Mục Phong anh là tự cho mình rất cao!
Anh không chút do dự hôn mặt cô, cổ cô, bàn tay như muốn chứng minh cô thuộc về anh, ở trên người cô loạn xạ mò mẫn.
"Em chỉ có thể là của anh thôi, bỏ cái ý nghĩ đó đi!"
Nụ hôn mang theo chút ý trừng phạt, cắn nuốt đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của cô nhanh chóng biến chất, lúc đầu nặng nề đến cơ hồ muốn xé rách cô, toàn bộ hóa thành mút dịu dàng, mút đi uất ức của cô, đau lòng của cô, lần nữa để cho cô cảm nhận được tình yêu nồng cháy trong anh.
"Ghét ghê! Tránh ra."
Không muốn dễ dàng tha thứ anh như vậy, cô cố ý đẩy anh ra cũng quay mặt đi, không để cho anh hôn.
"Không cần, cái gì cũng không cần nói."
Người ngu lần này cũng biết là không thể quay đầu lại được rồi, anh để cô trách mắng, bất kể cô né tránh như thế nào đều muốn hôn cô, nói cái gì cũng không chịu buông ra.
"Gả cho anh."
Giang Mạnh Phi cứng đờ, hoài nghi mình có nghe nhầm không.
Sao anh có thể lúc cô đang tức giận mà cầu hôn cô chứ?
Không phải cô nặng tai, mà là anh quá nóng nảy …
Anh sợ mình sẽ rời khỏi anh, cho nên không để ý tâm trạng hai bên, trong bầu không khí không thích hợp này dám mở miệng cầu hôn cô sao?
"Mạnh Phi, gả cho anh đi."
Không sai, anh quả thật hoang mang, cũng sợ hãi, mở miệng cầu hôn lần nữa.
Thời gian ở bên cô, anh đã sớm quen tính tình tùy tiện của cô, nhưng lần này thì khác, trong tức giận của cô tràn ngập đau lòng, đó là do anh đang không thể hiểu rõ Giang Mạnh Phi.
Anh sợ cô sẽ rời xa sinh mệnh anh, sợ mình sẽ mất đi cô! Từ nhỏ đến lớn muốn cái gì có cái đó, đây là lần đầu anh cảm thấy sợ hãi như thế, cả người mất đi năng lực suy nghĩ, toàn tâm toàn ý chỉ muốn giữ lại cô.
"Anh không biết anh đang nói gì đâu. . . . . ."
Thấy anh hoảng sợ lại mất khống chế, ngược lại cô rất tỉnh táo, yên lặng nhìn anh, lấy tay ngăn cản anh đang hôn môi không hề có trình tự.
"Anh hiểu rõ anh đang nói cái gì, anh rất tỉnh táo." Anh phản bác.
"Nếu như anh đủ tỉnh táo, mới vừa rồi cũng sẽ không tổn thương em như vậy."
Thừa dịp anh bị cảm giác tự trách bao trùm, cô thừa cơ đòi lại công bằng.
"Thật xin lỗi, ngàn sai vạn sai đều là anh sai."
Không chọn cách vui đùa để biểu đạt tấm lòng, anh lấy lấy vẻ mặt hết sức nghiêm túc nhận lỗi với cô: "Về sau anh sẽ không, sẽ không bao giờ để em đau lòng, khổ sở nữa."
"Nói thì rất dễ, nhưng làm sao em biết về sau anh sẽ không tái phạm đây?" Cô nhíu mày, cố ý để anh cảm nhận cảm giác bị ức hiếp.
"Anh sẽ viết thư hối lỗi. . . . . . Không, giấy cam đoan cho em." Anh nguyện ý dùng tính mạng bảo đảm.
"Lúc tiểu học em đã viết một đống rồi, một chút tác dụng thực tế cũng không có."
Cô xấu xa dội nước lạnh cho anh.
"Nếu em không tin, anh có thể tìm luật sư công chứng."
Trên mặt của anh hiện ra khổ sở, sự không tin tưởng của cô so với giết anh còn đau khổ hơn.
"Nếu anh không giữ lời, bất kể em trừng phạt anh thế nào cũng được, chỉ cần đừng rời xa anh là được."
"Vì sao?"
Cô gần như mềm lòng, nhưng còn chưa đủ, cô muốn anh bảo đảm nhiều hơn.
"Anh yêu em."
Anh khàn khàn thổ lộ lời yêu, vô dụng nằm sấp trên cổ cô.
"Đừng hỏi anh yêu em lúc nào, ngay cả chính anh cũng không biết, anh chỉ biết anh không thể cũng không muốn mất em."
Trong phòng rơi vào yên lặng chưa từng có, chỉ còn lại tiếng hít thở của nhau.
"Cho dù em không giống như anh yêu em, cho dù em ham muốn địa vị và tài sản của anh sao?" Hốc mắt cô nóng lên, suýt nữa không nhịn được đưa tay ôm anh.
"Không sao cả, em muốn cái gì đều cho em, chỉ cần em vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh."
Mất đi cô, cho dù có được toàn thế giới thì sao chứ? Chỉ là một thứ trống rỗng thôi.
"Cái tên đần độn này!"
Cuối cùng cô không nhịn được rơi lệ, đưa tay dùng sức ôm chặt anh.
"Đúng, em chỉ yêu đứa ngốc của em thôi."
Hiện tại mặc kệ cô nói gì anh cũng nhận, chỉ cần cô vui vẻ gật đầu làm vợ anh, tất cả đều đáng giá: "Gả cho anh được không?"
"Được." Cô nghẹn ngào đồng ý.
Còn có cái gì tài sản, cả bảo tàng cũng không bằng tình yêu của người con trai này dành cho cô? Coi như hôm nay anh không một xu dính túi, cô vẫn sẵn lòng gả cho anh, ở bên anh cả đời.
"Anh có thể chuyển hết tất cả tài sản sang tên em, chỉ cần em đồng ý lấy anh." Anh nôn nóng đến choáng váng rồi, không nghe thấy cô nói gì cả.
"Em không muốn tài sản của anh, nhưng em đồng ý lấy anh."
Cô nở nụ cười xinh đẹp như hoa, cam kết tình yêu cả đời.
"Anh sẽ cố gắng làm việc để em có cuộc sống tốt hơn, anh cũng sẽ. . . . ."
Anh không ngừng cam kết tương lai, cho đến khi câu trả lời của cô vất vả truyền vào trong đầu mới bỗng nhiên im lặng, đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt bởi vì vui mừng mà mở lớn, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
"Em mới vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa đi."
"Em nói em không muốn tài sản của anh, nhưng em đồng ý lấy anh."
Mắt cô ngấn lệ, vui sướng lặp lại một lần.
"Tại sao?"
Nhìn kĩ dung nhan của cô, anh có ảo giác mình đang chìm đắm trong mộng mị.
"Bởi vì em yêu anh."
Giang Mạnh Phi cúi nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Thanh danh, tài phú em đều không cần, em yêu anh chỉ vì anh là anh."
Anh sững sờ, pháo hoa dường như đang thắp sáng cả trái tim anh.
"Cho nên, chúng ta sống chung thành công, muốn kết hôn?"
"Ừ, sống chung thành công, chúng ta kết hôn đi!"
Cô hôn môi anh, nụ hôn này, nhân chứng vĩnh hằng.
Tình yêu có trăm ngàn hình dạng, cưới thử, thật không có gì ghê gớm lắm
Ước chừng một tiếng sau, Lý Văn Ký mặt xám mày tro quay lại phòng làm việc bắt đầu đóng gói đồ đạc, không tới nửa tiếng đã cuốn gói nghỉ việc.
Đối với việc giám đốc phòng Kinh doanh đột nhiên bị sa thải, cả công ty bàn luận ầm ĩ, nhưng bộ phận nhân sự rất nhanh đã dán thông báo, nói chức vụ Lý Văn Ký bị thay đổi là bởi vì có khách hàng tố cáo, nói anh mượn danh công việc đi lừa gạt tình cảm khách hàng nữ, công ty đã kiểm chứng không có lầm nên đã đuổi việc.
"Cũng biết giám đốc Lý không phải là cái đồ tốt gì, lúc trước anh ta còn mời mình đi chơi đêm, nguy hiểm thật, may là mình không đi."
"Nghe nói anh ta mời rất nhiều khách hàng đi khách sạn chơi trò “lăn lộn" đó . . . . . ."
"Lúc trước không phải có người nào đó nghỉ việc rồi tự sát sao? Nghe nói là cũng bị Giám đốc Lý lừa mới có thể không nghĩ thoáng ra."
"Thật sao? Em không nhìn ra đó! Không nghĩ tới Giám đốc Lý là một con sói khoác áo dê." (ý chỉ vừa gian ma vừa “dê xồm".)
"Đâu chỉ là sói, anh ta quả thật không bằng cầm thú!"
Đi toilet một chuyến, Giang Mạnh Phi nghe được không ít về "Sự nghiệp vĩ đại" của Lý Văn Ký, nội dung khiến cô líu lưỡi nói không nên lời.
Cũng may cô và Giám đốc Lý chỉ tiếp xúc trên công việc, không có qua lại lén lút, thật là ông trời phù hộ.
"Phải nói tổ tiên nhà cậu tích đức, nếu không cậu cho rằng mình thoát được sao?"
Lâm Ngọc Phong cũng không nghĩ đơn giản như cô, không khách khí mà châm chọc.
"Có cơ hội cậu đi hỏi bộ phận nghiệp vụ kia đi, có phải giám đốc Lý đánh cược với bọn họ muốn cướp trinh tiết của cậu hay không!"
"Hả? Có chuyện này?" Cô trừng lớn mắt, mặt không dám tin.
"Lần trước mình có nói với cậu … nhưng mà cậu bất tỉnh mất." Lâm Ngọc Phong thấp giọng nói.
Không thể nào. . . . . . Lòng người gian ác thế sao?
Giang Mạnh Phi ôm một tia hi vọng, trở lại bộ nghiệp vụ nhỏ giọng hỏi thăm đồng nghiệp, biết được mình quả thật nằm trong danh sách “săn bắn" của Lý Văn Ký thì không khỏi hù dọa, toàn thân ra mồ hôi lạnh.
Bởi vì tin tức này quá mức kinh hãi, cô chẳng biết mình đã kết thúc một ngày làm việc như thế nào, hoàn toàn quên phiền não chuyện Mục Phong và bà ngoại nói gì với nhau, hồn cứ thế "phiêu" về nhà.
"Em sao vậy? Ba hồn bảy vía? Sao cả đêm đều ở đây ngẩn người vậy?"
Quan sát cô một buổi tối, sau khi lên giường Mục Phong ôm cô vào trong ngực, không nhịn được mở miệng hỏi thăm.
"Hả. . . . . . Anh muốn biết thật sao?"
Thật ra thì cô rất muốn chia sẻ với Mục Phong "Sống sót sau tai nạn kí" của cô, nhưng lại sợ anh mất hứng, cô do dự nắm góc chăn, không biết rốt cuộc có nên nói hay không.
"Nếu không em cho rằng anh hỏi chơi thôi sao?"
Anh rất muốn mở đầu cô ra, quan sát cấu tạo não cô khác với anh như thế nào, nếu không sao lại chậm hiểu đến thế? Nhưng anh không làm được, bởi vì không nỡ.
"Vậy anh phải đồng ý không tức giận em mới nói."
Thật ra thì nói cũng không khó, nhưng cô không muốn anh biết tức giận.
Mối quan tâm của nam nữ khác nhau, có đôi khi đàn ông so với phụ nữ còn nhỏ mọn hơn, cô vẫn nên đề phòng.
"Ok, anh đảm bảo."
"Ngoắc tay?"
Cô đưa tay phải ra, chìa ngón tay cái cùng ngón út.
". . . . . ."
Trên căn bản chỉ cần không vượt qua phạm vi năng lực của anh, Mục Phong cũng sẽ vô điều kiện nghe theo cô, anh vươn tay ngoắc, chuẩn bị nghe cô nói thật.
"Anh có biết em cảm tạ anh rất nhiều chuyện anh sa thải Giám đốc Lý không?"
Lấy được cam đoan của anh xong, cô mới trút hết cảm kích vô hạn và bái phục trong lòng dành cho anh.
"Hôm nay em mới biết anh ta có suy nghĩ không đàng hoàng với em, hơn nữa còn đánh cược với nhân viên nói nhất định sẽ chiếm được em!" Về phần cái gì trinh tiết, cô thực sự nói không nên lời.
"È hèm, anh biết rồi!"
Không nghĩ tới anh một chút cũng không bất ngờ, giống như đã sớm biết chuyện này.
"Anh biết?!"
Cô ngồi dậy, mở lớn mắt, không dám tin nhìn chằm chằm anh:"Tới hôm nay em mới biết, vậy anh biết khi nào?"
"Ngày hôm qua."
Anh nhún vai, nói tóm tắt lại sự việc cho cô nghe.
"Chính xác mà nói phải là tối hôm qua, lúc em đi dạo vườn hoa, bà ngoại có đưa cho anh báo cáo điều tra có liên quan đến cuộc sống riêng của Lý Văn Ký, nói rõ thanh danh không mấy tốt đẹp và ý đồ với em nên hôm nay anh mới có thể hẹn hắn nói chuyện."
"Thì ra là chuyện tối hôm qua hai người nói là giám đốc Lý!"
Đáp án một buổi tối lo lắng giờ phút này đã rõ ràng, cô không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm.
Oa ô ~~ bà ngoại cũng quá thần thông quảng đại, người không có ở"Mục thị Kim khống", nhưng với chuyện người của công ty rõ như lòng bàn tay, khó trách Mục Phong lại nói bà là lão thái bà tinh mắt, bây giờ nhìn lại thật đúng là. . . . . . Hoàn toàn chính xác.
"Nếu không em cho là chuyện gì?"
Anh thấy sơ hở trong lời nói của cô, khẽ nhíu mày, không để lại dấu vết hỏi.
"Đương nhiên là của chúng ta. . . . . ."
Bỗng nhiên lời anh nói có chứa nghi ngờ, cô im bặt lại, cố gắng nói lảng sang chuyện khác: "Chúng ta, chuyện trong công ty chúng ta!"
"Hả? Nói rõ ràng, có phải em đang hoài nghi cái gì hay không?"
Lý Văn Ký cũng coi như chuyện trong công ty, cô rõ ràng không phải ý đó.
"Không có!"
Cô trả lời rất nhanh, nhanh đến làm cho người ta sinh nghi.
"Giang Mạnh Phi!"
Anh ngẩng người lên đang định hỏi rõ ràng, nhưng khóe mắt thấy cô chân của đã lẳng lặng duỗi xuống giường, cặp mắt anh tuấn nhíu lại, trực giác đưa tay chiếm lấy thân thể làm bừa của cô, chính xác, nhanh chóng, mạnh mẽ đè cô xuống dưới.
"Nếu không có sao lại muốn chuồn? Tốt nhất em nói rõ cho anh, rốt cuộc cho là tối hôm qua bà ngoại nói chuyện gì với anh?"
Anh sai lầm rồi, tưởng rằng tính tình cô ngây thơ thẳng thắn, nhưng cho đến tối hôm qua mới phát hiện căn bản không phải như vậy.
Thật ra cô là một tổng thể vô cùng mâu thuẫn.
Có lúc cô ngây thơ thẳng thắn như một đứa bé thích đấu đá lung tung, có lúc cũng sẽ tự tìm phiền não mà suy nghĩ lung tung, lạ kỳ là mỗi một mặt anh đều thích, mặc dù có lúc cô sẽ nghĩ đâu đâu khiến anh chỉ muốn đánh mông cô mà thôi.
Thật ra mà nói cũng không có gì quan trọng, khi đầu óc cô lên men xong sẽ khiến anh phát điên lên, ví dụ như chuyện bà ngoại nói muốn giới thiệu cho anh quen một cô gái mới.
Sau lại chứng minh cô gái kia thật ra thì chính là cô, nhưng cô đã ở trong đầu đem vấn đề phát triển đến vô cùng lớn, còn chưa có xảy ra chuyền gì đã hù chết mình, cực kì vớ vẩn, cho nên anh mới có lý do hoài nghi cô nghĩ sai lệch về chuyện bà ngoại lén tìm anh nói chuyện kia.
"Ưmh!"
Cô dùng hai tay che lại môi mình, liều mạng lắc đầu.
"Không nói phải không? Rất tốt, anh có một đống cách có thể giúp em nói thật."
Mục Phong nham hiểm cười, đưa tay kéo tay cô lên quá đầu, sau đó không biết từ đâu lấy ra một cái cà vạt, không nói lời gì đã đem hai tay cô trói chặt ở đầu giường.
"Anh muốn làm gì vậy?"
Cô sợ choáng váng, nghĩ không ra sao anh lại trói mình lại.
"Nghiêm hình bức cung!"
Anh trả lời như chuyện đương nhiên, ngón tay trượt xuống đường cong đẹp đẽ ở cằm cô, dọc theo cái cổ trắng nõn từ tốn di động: "Em cảm thấy anh nên bắt đầu từ đâu thì tốt nhỉ?"
"Anh điên rồi!"
Giang Mạnh Phi trừng lớn hai mắt, không nhìn thấy tay của anh, lại rõ ràng cảm nhận được đôi tay kia di động trên cơ thể làm cô không tự chủ cất cao âm lượng la ầm lên …
"Anh rất bình thường, chỉ là không thích em không tin anh thôi."
Mắt đen lóe lên ánh sang nguy hiểm, một tay anh mở khóa kéo áo lót dệt của cô ra, ngay sau đó đẩy áo lót cô ra, chỉ trong giấy lát, cơ thể cô trần trụi ngay trước mắt anh.
Cô không tin tưởng tình yêu anh dành cho cô cho nên mới nghĩ bậy nghĩ bạ, điều này làm anh buồn phiền mà thân thể mềm mại khêu gợi của cô lại làm anh vô lực kháng cự, hai cái đánh thẳng vào anh khiến anh càng mất thêm nhuệ khí.
"Em không có không tin anh!"
Cô cực kỳ xấu hổ, cho dù không phải là lần đầu tiên khỏa thân ở trước mặt anh nhưng cô vẫn khó thích ứng mà muốn xoay người đưa lưng về phía anh, nhưng hai tay bởi vì bị cột chặt mà không thể di chuyển.
"Không có sao? Em cho rằng tối hôm qua anh và bà ngoại nói cái gì? Nói đi!"
"Mục Phong!"
Anh vừa đụng cô, cô giống như miếng bơ bị nướng lên, chỉ có thể để anh thành thạo trêu chọc . . . . . .
Ai bảo cô yêu anh nhiều chứ? Trời, thật là vô dụng mà …
"Aaa …!"
Mặc kệ có phải đụng vào đau thật không, lúc này bất kể như thế nào cũng phải yếu thế, hiểu cô dễ mềm lòng nên giọng điệu Mục Phong khoa trương đáng thương kêu đau.
"Đau đó!"
"Đáng đời! Cái này gọi là báo ứng, đau chết luôn đi." Mặc dù đau lòng muốn chết, cô vẫn mạnh miệng, không chút nể tình mà mắng.
"Em không đau lòng sao?"
Hứ ~~ khó trách người ta nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, lời như thế cô cũng nói ra miệng được sao?
"Anh cũng không chút đau lòng nào mà bắt nạt em, em việc gì phải đau lòng chứ?"
Cô dám không cho anh "quậy phá", lại cực kỳ dịu dàng nâng anh về phía đầu giường.
"Anh thật sự đau muốn chết, em có khi cũng thành quả phụ, không sợ sao?" Anh nhíu mày lại nói.
"Quả cái đầu anh á..., em cũng không phải là vợ anh."
Cô hung ác nhìn chằm chằm anh, tức giận nói: "Hơn nữa như vậy tốt nhất, vừa lúc em có thể đi tìm người đàn ông tốt hơn. . . . . . A ~~"
Cô còn chưa kịp nói xong đã bị anh hung tợn áp đảo trên giường: "Anh?!"
"Đừng có mơ!"
Không có một người đàn ông nào có thể chịu đựng được cô gái mình yêu khiêu khích như thế, huống chi Mục Phong anh là tự cho mình rất cao!
Anh không chút do dự hôn mặt cô, cổ cô, bàn tay như muốn chứng minh cô thuộc về anh, ở trên người cô loạn xạ mò mẫn.
"Em chỉ có thể là của anh thôi, bỏ cái ý nghĩ đó đi!"
Nụ hôn mang theo chút ý trừng phạt, cắn nuốt đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của cô nhanh chóng biến chất, lúc đầu nặng nề đến cơ hồ muốn xé rách cô, toàn bộ hóa thành mút dịu dàng, mút đi uất ức của cô, đau lòng của cô, lần nữa để cho cô cảm nhận được tình yêu nồng cháy trong anh.
"Ghét ghê! Tránh ra."
Không muốn dễ dàng tha thứ anh như vậy, cô cố ý đẩy anh ra cũng quay mặt đi, không để cho anh hôn.
"Không cần, cái gì cũng không cần nói."
Người ngu lần này cũng biết là không thể quay đầu lại được rồi, anh để cô trách mắng, bất kể cô né tránh như thế nào đều muốn hôn cô, nói cái gì cũng không chịu buông ra.
"Gả cho anh."
Giang Mạnh Phi cứng đờ, hoài nghi mình có nghe nhầm không.
Sao anh có thể lúc cô đang tức giận mà cầu hôn cô chứ?
Không phải cô nặng tai, mà là anh quá nóng nảy …
Anh sợ mình sẽ rời khỏi anh, cho nên không để ý tâm trạng hai bên, trong bầu không khí không thích hợp này dám mở miệng cầu hôn cô sao?
"Mạnh Phi, gả cho anh đi."
Không sai, anh quả thật hoang mang, cũng sợ hãi, mở miệng cầu hôn lần nữa.
Thời gian ở bên cô, anh đã sớm quen tính tình tùy tiện của cô, nhưng lần này thì khác, trong tức giận của cô tràn ngập đau lòng, đó là do anh đang không thể hiểu rõ Giang Mạnh Phi.
Anh sợ cô sẽ rời xa sinh mệnh anh, sợ mình sẽ mất đi cô! Từ nhỏ đến lớn muốn cái gì có cái đó, đây là lần đầu anh cảm thấy sợ hãi như thế, cả người mất đi năng lực suy nghĩ, toàn tâm toàn ý chỉ muốn giữ lại cô.
"Anh không biết anh đang nói gì đâu. . . . . ."
Thấy anh hoảng sợ lại mất khống chế, ngược lại cô rất tỉnh táo, yên lặng nhìn anh, lấy tay ngăn cản anh đang hôn môi không hề có trình tự.
"Anh hiểu rõ anh đang nói cái gì, anh rất tỉnh táo." Anh phản bác.
"Nếu như anh đủ tỉnh táo, mới vừa rồi cũng sẽ không tổn thương em như vậy."
Thừa dịp anh bị cảm giác tự trách bao trùm, cô thừa cơ đòi lại công bằng.
"Thật xin lỗi, ngàn sai vạn sai đều là anh sai."
Không chọn cách vui đùa để biểu đạt tấm lòng, anh lấy lấy vẻ mặt hết sức nghiêm túc nhận lỗi với cô: "Về sau anh sẽ không, sẽ không bao giờ để em đau lòng, khổ sở nữa."
"Nói thì rất dễ, nhưng làm sao em biết về sau anh sẽ không tái phạm đây?" Cô nhíu mày, cố ý để anh cảm nhận cảm giác bị ức hiếp.
"Anh sẽ viết thư hối lỗi. . . . . . Không, giấy cam đoan cho em." Anh nguyện ý dùng tính mạng bảo đảm.
"Lúc tiểu học em đã viết một đống rồi, một chút tác dụng thực tế cũng không có."
Cô xấu xa dội nước lạnh cho anh.
"Nếu em không tin, anh có thể tìm luật sư công chứng."
Trên mặt của anh hiện ra khổ sở, sự không tin tưởng của cô so với giết anh còn đau khổ hơn.
"Nếu anh không giữ lời, bất kể em trừng phạt anh thế nào cũng được, chỉ cần đừng rời xa anh là được."
"Vì sao?"
Cô gần như mềm lòng, nhưng còn chưa đủ, cô muốn anh bảo đảm nhiều hơn.
"Anh yêu em."
Anh khàn khàn thổ lộ lời yêu, vô dụng nằm sấp trên cổ cô.
"Đừng hỏi anh yêu em lúc nào, ngay cả chính anh cũng không biết, anh chỉ biết anh không thể cũng không muốn mất em."
Trong phòng rơi vào yên lặng chưa từng có, chỉ còn lại tiếng hít thở của nhau.
"Cho dù em không giống như anh yêu em, cho dù em ham muốn địa vị và tài sản của anh sao?" Hốc mắt cô nóng lên, suýt nữa không nhịn được đưa tay ôm anh.
"Không sao cả, em muốn cái gì đều cho em, chỉ cần em vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh."
Mất đi cô, cho dù có được toàn thế giới thì sao chứ? Chỉ là một thứ trống rỗng thôi.
"Cái tên đần độn này!"
Cuối cùng cô không nhịn được rơi lệ, đưa tay dùng sức ôm chặt anh.
"Đúng, em chỉ yêu đứa ngốc của em thôi."
Hiện tại mặc kệ cô nói gì anh cũng nhận, chỉ cần cô vui vẻ gật đầu làm vợ anh, tất cả đều đáng giá: "Gả cho anh được không?"
"Được." Cô nghẹn ngào đồng ý.
Còn có cái gì tài sản, cả bảo tàng cũng không bằng tình yêu của người con trai này dành cho cô? Coi như hôm nay anh không một xu dính túi, cô vẫn sẵn lòng gả cho anh, ở bên anh cả đời.
"Anh có thể chuyển hết tất cả tài sản sang tên em, chỉ cần em đồng ý lấy anh." Anh nôn nóng đến choáng váng rồi, không nghe thấy cô nói gì cả.
"Em không muốn tài sản của anh, nhưng em đồng ý lấy anh."
Cô nở nụ cười xinh đẹp như hoa, cam kết tình yêu cả đời.
"Anh sẽ cố gắng làm việc để em có cuộc sống tốt hơn, anh cũng sẽ. . . . ."
Anh không ngừng cam kết tương lai, cho đến khi câu trả lời của cô vất vả truyền vào trong đầu mới bỗng nhiên im lặng, đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt bởi vì vui mừng mà mở lớn, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
"Em mới vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa đi."
"Em nói em không muốn tài sản của anh, nhưng em đồng ý lấy anh."
Mắt cô ngấn lệ, vui sướng lặp lại một lần.
"Tại sao?"
Nhìn kĩ dung nhan của cô, anh có ảo giác mình đang chìm đắm trong mộng mị.
"Bởi vì em yêu anh."
Giang Mạnh Phi cúi nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Thanh danh, tài phú em đều không cần, em yêu anh chỉ vì anh là anh."
Anh sững sờ, pháo hoa dường như đang thắp sáng cả trái tim anh.
"Cho nên, chúng ta sống chung thành công, muốn kết hôn?"
"Ừ, sống chung thành công, chúng ta kết hôn đi!"
Cô hôn môi anh, nụ hôn này, nhân chứng vĩnh hằng.
Tình yêu có trăm ngàn hình dạng, cưới thử, thật không có gì ghê gớm lắm
Tác giả :
Tử Trừng