Sống Chung Nhưng Không Chung Giường
Chương 4
Không lâu sau đó, Lê Vĩnh Huyên đã ở ngoài cửa một phòng kinh doanh trong một khách sạn năm sao. Cô giơ tay lên, nhưng lại rất do dự, không biết có nên bấm chuông hay không.
Bởi vì khuôn mặt của người nào đó vẫn luôn hiện lên ở trong đầu cô.
Vẻ mặt của hắn phức tạp khó hiểu, thất vọng, thậm chí có chút tức giận, khác xa so với lúc bình thường. Cuối cùng hắn rời đi cũng không quay đầu nhìn lại. Sau khi tắt điện thoại, cô lập tức để ý và lo lắng mà không thể hiểu được.
Tốt nhất cô vẫn nên tốc chiến tốc thắng! Không giải quyết sự việc, chẳng lẽ còn muốn dựa vào người khác? Cô nhấn chuông cửa.
Đợi một hồi lâu, cô lại nhấn lần nữa, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Cô gần như muốn từ bỏ, đang định xoay người rời đi, cánh cửa dày nặng mới được mở ra.
"Ồ, em thật sự tới." Lương Văn Hà chống cửa, mỉm cười vui mừng nói.
Đồng thời, ngay lập tức cô có thể ngửi thấy mùi rượu. Lê Vĩnh Huyên theo bản năng nhíu nhíu mày, thối lui ra sau một bước.
"Tổng giám đốc đã nghỉ rồi sao? Rất xin lỗi vì đã làm phiền như vậy, tôi lấy đồ xong sẽ đi ——"
Lương Văn Hà nghiêng đầu, dường như nghe không hiểu cô đang nói gì. "Sao khách khí như vậy? Lúc tối không phải chúng ta rất vui vẻ hay sao? Vào đây ngồi một chút, được chứ?"
"Thật sự không dám quấy rầy, khăn của tôi ——"
Lương Văn Hà xoay người làm điệu "mời vào", tự mình tránh ra. "Khăn của em ở trên bàn bên kia, em vào lấy đi."
Quả nhiên, khăn của cô đang nằm ở trên bàn đá cẩm thạch. Cô đi qua cầm lên và định rời đi.
"Em đã tới rồi, uống với anh thêm một chén nữa đi. Lúc ăn tối em thậm chí không uống một giọt rượu, có chút mất hứng." Lương Văn Hà rót ra hai ly rượu, nói ở phía sau cô.
"Nhưng, đêm đã khuya......"
"Đã khuya thì như thế nào? Có người đang đợi em sao?" Lương Văn Hà không chút để ý hỏi.
Những lời này giống như mũi tên xuyên tim. Đúng vậy, thật sự không có ai đang chờ cô.
Chỉ vì từ nhỏ cô đã mất cha mẹ, được dì nuôi nấng lớn lên; Dì cô vẫn luôn sống độc thân, không dễ gì nuôi một cháu gái vẫn còn nhỏ tuổi. Dì ấy luôn làm việc và về muộn mỗi ngày. Vì thế Lê Vĩnh Huyên chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác ấm áp khi có người ở nhà chờ mình.
Nhìn thấy sắc mặt của cô có chút ảm đạm, Lương Văn Hà cười cười, đưa cho cô một ly rượu vang đỏ. Cô lắc đầu từ chối, rượu vang đỏ lập tức được đặt xuống bàn.
"Ngồi với anh một lúc đi, anh còn muốn nói chuyện với em thêm một chút." Lương Văn Hà đi tới ghế sô pha da cừu sang trọng ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo cô ngồi.
Nhưng, không phải bọn họ đã nói rất nhiều trong bữa tối rồi sao? Hơn nữa, sau đó cũng không còn gì để nói. Cô và Lương tổng đều thuộc hai tầng lớp xã hội khác nhau, cuộc sống của hai người hoàn toàn không có điểm chung, thật sự khó tìm được chủ đề phù hợp để nói chuyện.
"Anh thực sự rất ngạc nhiên khi em đã 29, thật sự không thể nhìn ra." Lương Văn Hà nhấp một ngụm rượu, phá vỡ yên lặng.
Lương Văn Hà mỉm cười vẫn rất có mị lực, đôi mắt híp lại bắn ra dòng điện, nhưng, Lê Vĩnh Huyên vẫn không thể nào thả lỏng. Cô bối rối ngồi thẳng như mũi tên, hai tay giữ chặt chiếc khăn quàng cổ ——
"Đừng lo lắng như thế." Lương Văn Hà cúi người qua, vỗ vỗ tay cô, sau đó cầm lấy chén rượu của cô, rất săn sóc đưa tới bên môi cô, dịu dàng nói: "Nào, uống một ngụm đi, thư giãn một chút."
"Em thật sự không uống được rượu!" Cô hoảng sợ tới mức liên tục lắc đầu từ chối.
Một khi cô cử động, Lương Văn Hà giữ tay không chặt, rượu lập tức đổ xuống ngực cô!
Chiếc váy đen tơ lụa bị ướt trước ngực, hiện lên đường cong đẫy đà, có vài giọt bắn tung tóe vào trên cổ của cô, màu đỏ của rượu khiến da thịt cô càng thêm trắng nõn.
Lương Văn Hà dựa càng gần hơn, gần như dán vào người cô. Môi chạm vào cổ cô, hàm chứa ý cười, nhẹ nhàng mút những giọt rượu trên đó.
"Làn da rất mềm mại! Căn bản không giống 29 tuổi." Hắn lẩm bẩm nói, "Em đã là một cô gái trưởng thành. Buổi tối có thể ở lại với anh không?"
Trong khoảnh khắc, trong đầu Lê Vĩnh Huyên hoàn toàn trống rống. Không kịp phản ứng.
Người này...... chính là đối tượng cô đã yêu thầm nhiều năm qua sao? Nếu cô thật sự yêu hắn, như vậy, đây còn không phải một cơ hội tuyệt vời hay sao?
Nhưng...... Vì sao cả người cô đều bắt đầu nổi da gà, cổ có cảm giác giống như bị sâu róm đụng tới?!
Cô còn chưa kịp nghĩ tới bước tiếp theo, thân thể giống như tự có ý thức, đẩy khủy tay ra, mạnh mẽ hất hắn ra ngoài!
"Ôi!" Lương Văn Hà bị đánh trúng ngực, đau đến nỗi thét lên một tiếng.
Cô nhảy dựng lên, "Xin, xin lỗi! Tôi...... tôi không cố ý...... Tổng giám đốc có việc gì hay không?"
"Có, anh đau muốn chết." Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt u buồn nhìn cô, còn kéo tay cô qua và ấn ở trên ngực, "Em đâm nát trái tim anh, định bồi thường anh như thế nào đây?"
Trời ạ! Hiện tại không chỉ là nổi da gà, mà toàn bộ tự tin đều đã mất hết!
Cô vòng hai tay lại, quay người đi.
Sau đó rút lui vài bước, "Tôi...... rất xin lỗi. Thật sự tôi...... cần phải đi."
"Thật sự không muốn ở lại với anh sao?" Lương Văn Hà chậm rãi nói ở phía sau lưng cô: "Em đã tới rồi, ở lại sẽ tốt cho em hơn; nhưng nếu em cứ rời đi như vậy, hậu quả của việc này......"
Đây có thể xem như một sự uy hiếp hay không? Bước chân của Lê Vĩnh Huyên do dự ở cửa một lát. Tay để ở trên nắm cửa, khi đang định mở miệng đáp lại......
Reng reng, reng reng, reng reng...... Chuông điện đột nhiên điên cuồng rung lên!
Thần kinh Lê Vĩnh Huyên đang căng chặt, giờ phút này lại khiếp sợ bởi hồi chuông điện thoại đột ngột vang lên, theo bản năng cô kéo cửa ra ——
Một đôi mắt màu hổ phách, giống như hung thần ác sát, hung hăng trừng cô.
Bởi vì khuôn mặt của người nào đó vẫn luôn hiện lên ở trong đầu cô.
Vẻ mặt của hắn phức tạp khó hiểu, thất vọng, thậm chí có chút tức giận, khác xa so với lúc bình thường. Cuối cùng hắn rời đi cũng không quay đầu nhìn lại. Sau khi tắt điện thoại, cô lập tức để ý và lo lắng mà không thể hiểu được.
Tốt nhất cô vẫn nên tốc chiến tốc thắng! Không giải quyết sự việc, chẳng lẽ còn muốn dựa vào người khác? Cô nhấn chuông cửa.
Đợi một hồi lâu, cô lại nhấn lần nữa, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Cô gần như muốn từ bỏ, đang định xoay người rời đi, cánh cửa dày nặng mới được mở ra.
"Ồ, em thật sự tới." Lương Văn Hà chống cửa, mỉm cười vui mừng nói.
Đồng thời, ngay lập tức cô có thể ngửi thấy mùi rượu. Lê Vĩnh Huyên theo bản năng nhíu nhíu mày, thối lui ra sau một bước.
"Tổng giám đốc đã nghỉ rồi sao? Rất xin lỗi vì đã làm phiền như vậy, tôi lấy đồ xong sẽ đi ——"
Lương Văn Hà nghiêng đầu, dường như nghe không hiểu cô đang nói gì. "Sao khách khí như vậy? Lúc tối không phải chúng ta rất vui vẻ hay sao? Vào đây ngồi một chút, được chứ?"
"Thật sự không dám quấy rầy, khăn của tôi ——"
Lương Văn Hà xoay người làm điệu "mời vào", tự mình tránh ra. "Khăn của em ở trên bàn bên kia, em vào lấy đi."
Quả nhiên, khăn của cô đang nằm ở trên bàn đá cẩm thạch. Cô đi qua cầm lên và định rời đi.
"Em đã tới rồi, uống với anh thêm một chén nữa đi. Lúc ăn tối em thậm chí không uống một giọt rượu, có chút mất hứng." Lương Văn Hà rót ra hai ly rượu, nói ở phía sau cô.
"Nhưng, đêm đã khuya......"
"Đã khuya thì như thế nào? Có người đang đợi em sao?" Lương Văn Hà không chút để ý hỏi.
Những lời này giống như mũi tên xuyên tim. Đúng vậy, thật sự không có ai đang chờ cô.
Chỉ vì từ nhỏ cô đã mất cha mẹ, được dì nuôi nấng lớn lên; Dì cô vẫn luôn sống độc thân, không dễ gì nuôi một cháu gái vẫn còn nhỏ tuổi. Dì ấy luôn làm việc và về muộn mỗi ngày. Vì thế Lê Vĩnh Huyên chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác ấm áp khi có người ở nhà chờ mình.
Nhìn thấy sắc mặt của cô có chút ảm đạm, Lương Văn Hà cười cười, đưa cho cô một ly rượu vang đỏ. Cô lắc đầu từ chối, rượu vang đỏ lập tức được đặt xuống bàn.
"Ngồi với anh một lúc đi, anh còn muốn nói chuyện với em thêm một chút." Lương Văn Hà đi tới ghế sô pha da cừu sang trọng ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo cô ngồi.
Nhưng, không phải bọn họ đã nói rất nhiều trong bữa tối rồi sao? Hơn nữa, sau đó cũng không còn gì để nói. Cô và Lương tổng đều thuộc hai tầng lớp xã hội khác nhau, cuộc sống của hai người hoàn toàn không có điểm chung, thật sự khó tìm được chủ đề phù hợp để nói chuyện.
"Anh thực sự rất ngạc nhiên khi em đã 29, thật sự không thể nhìn ra." Lương Văn Hà nhấp một ngụm rượu, phá vỡ yên lặng.
Lương Văn Hà mỉm cười vẫn rất có mị lực, đôi mắt híp lại bắn ra dòng điện, nhưng, Lê Vĩnh Huyên vẫn không thể nào thả lỏng. Cô bối rối ngồi thẳng như mũi tên, hai tay giữ chặt chiếc khăn quàng cổ ——
"Đừng lo lắng như thế." Lương Văn Hà cúi người qua, vỗ vỗ tay cô, sau đó cầm lấy chén rượu của cô, rất săn sóc đưa tới bên môi cô, dịu dàng nói: "Nào, uống một ngụm đi, thư giãn một chút."
"Em thật sự không uống được rượu!" Cô hoảng sợ tới mức liên tục lắc đầu từ chối.
Một khi cô cử động, Lương Văn Hà giữ tay không chặt, rượu lập tức đổ xuống ngực cô!
Chiếc váy đen tơ lụa bị ướt trước ngực, hiện lên đường cong đẫy đà, có vài giọt bắn tung tóe vào trên cổ của cô, màu đỏ của rượu khiến da thịt cô càng thêm trắng nõn.
Lương Văn Hà dựa càng gần hơn, gần như dán vào người cô. Môi chạm vào cổ cô, hàm chứa ý cười, nhẹ nhàng mút những giọt rượu trên đó.
"Làn da rất mềm mại! Căn bản không giống 29 tuổi." Hắn lẩm bẩm nói, "Em đã là một cô gái trưởng thành. Buổi tối có thể ở lại với anh không?"
Trong khoảnh khắc, trong đầu Lê Vĩnh Huyên hoàn toàn trống rống. Không kịp phản ứng.
Người này...... chính là đối tượng cô đã yêu thầm nhiều năm qua sao? Nếu cô thật sự yêu hắn, như vậy, đây còn không phải một cơ hội tuyệt vời hay sao?
Nhưng...... Vì sao cả người cô đều bắt đầu nổi da gà, cổ có cảm giác giống như bị sâu róm đụng tới?!
Cô còn chưa kịp nghĩ tới bước tiếp theo, thân thể giống như tự có ý thức, đẩy khủy tay ra, mạnh mẽ hất hắn ra ngoài!
"Ôi!" Lương Văn Hà bị đánh trúng ngực, đau đến nỗi thét lên một tiếng.
Cô nhảy dựng lên, "Xin, xin lỗi! Tôi...... tôi không cố ý...... Tổng giám đốc có việc gì hay không?"
"Có, anh đau muốn chết." Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt u buồn nhìn cô, còn kéo tay cô qua và ấn ở trên ngực, "Em đâm nát trái tim anh, định bồi thường anh như thế nào đây?"
Trời ạ! Hiện tại không chỉ là nổi da gà, mà toàn bộ tự tin đều đã mất hết!
Cô vòng hai tay lại, quay người đi.
Sau đó rút lui vài bước, "Tôi...... rất xin lỗi. Thật sự tôi...... cần phải đi."
"Thật sự không muốn ở lại với anh sao?" Lương Văn Hà chậm rãi nói ở phía sau lưng cô: "Em đã tới rồi, ở lại sẽ tốt cho em hơn; nhưng nếu em cứ rời đi như vậy, hậu quả của việc này......"
Đây có thể xem như một sự uy hiếp hay không? Bước chân của Lê Vĩnh Huyên do dự ở cửa một lát. Tay để ở trên nắm cửa, khi đang định mở miệng đáp lại......
Reng reng, reng reng, reng reng...... Chuông điện đột nhiên điên cuồng rung lên!
Thần kinh Lê Vĩnh Huyên đang căng chặt, giờ phút này lại khiếp sợ bởi hồi chuông điện thoại đột ngột vang lên, theo bản năng cô kéo cửa ra ——
Một đôi mắt màu hổ phách, giống như hung thần ác sát, hung hăng trừng cô.
Tác giả :
Thư Cách