Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!
Chương 67: Muốn trái tim anh!
Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
________________
Thấy cô hiện tại mới hiểu được tới đây, Phong Thanh Ngạn nghiêng mắt, đạm nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, “Cô cũng có thể không cần!"
“Tôi đương nhiên không cần!" Hạ Tiểu Nịnh không chút do dự.
Cô không thể lái xe, Hạ Chí Dũng cùng Cố Lâm Anh đối với cô bảo hộ có chút hơi quá, kiên quyết không cho cô học lái xe, nói là nguy hiểm.
Hơn nữa xe này cho dù cô muốn, cũng nuôi không nổi.
Bình thường đi ra ngoài ngồi chút tàu điện ngầm hoặc xe bus gì đó, an toàn và thân thiện với môi trường lại tiết kiệm tiền.
Phong Thanh Ngạn một hơi nghẹn ở ngực: “……"
“Đừng tức giận, cái khen thưởng này tôi không cần, những thứ khác tôi có thể suy xét một chút." Hạ Tiểu Nịnh an ủi anh, “Chờ tôi bệnh tốt hơn, tôi lập tức đi làm trở lại."
“……"
“Không bằng anh vừa lái xe đưa tôi trở về, chúng ta vừa trò chuyện?"
“……"
Phong Thanh Ngạn yên lặng mà khởi động xe, quay lại.
Từ chức là không có nào, Hạ Tiểu Nịnh trước mắt rất rõ ràng mà nhận thức được điểm này.
Xe cô không cần, tự do tạm thời cầu mà không được.
Duy nhất có thể muốn khen thưởng, cũng cũng chỉ có tiền.
Xe sắp tới tiểu khu sau cửa nhà mình, Hạ Tiểu Nịnh vô cùng tự giác mà đã mở miệng, “Thiếu gia, khen thưởng tôi nghĩ kỹ rồi."
Phong Thanh Ngạn ở bên cạnh nghiêng mắt nhìn cô một cái, ánh mắt sâu thẳm.
Hạ Tiểu Nịnh bị nhìn đến có chút cảm giác áp bách, hơn nữa truyền thống mấy ngàn năm lão tổ tông lưu lại, loại chuyện này không tốt nói rõ, chỉ có thể hàm súc mà ám chỉ.
Cô suy nghĩ, giơ tay phải lên, dùng ngón cái cùng ngón trỏ chà xát, ám chỉ anh: “Tôi muốn anh cho cái này."
Bên ngoài đã có mấy cái bác trai, bác gái bắt đầu hướng về phía bên này nhìn xung quanh, miễn cho bị bọn họ nhìn đến lại nói xấu chọc ba mẹ không vui, Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng đẩy cửa xe ra rồi đi xuống, đi nhanh vào bên trong.
Cô không có quay đầu lại dặn dò, bởi vì cô tin tưởng Phong Thanh Ngạn tài đại khí thô, cho chút tiền thưởng gì đó, hẳn là không nói chơi!
Trong lòng lén lút nghĩ mình có thể kiếm được một khoản tiền lớn, cô vui vẻ đến quả thực muốn bay lên, ngay cả cảm mạo đều tốt hơn rất nhiều……
Phong Thanh Ngạn ở trong xe sững sờ, chưa kịp đem cô gọi về đến, Hạ Tiểu Nịnh cũng đã lên tầng.
Anh nhấc tay, dựa theo động tác vừa rồi của cô mà so sánh.
Cái động tác này anh rất quen thuộc.
Mỗi lần Mạn Mạn lúc làm nũng với mình đều sẽ ra động tác như vậy.
Người phụ nữ này, sau khi dùng tay ra hiệu xong cũng không quay đầu lại mà rời đi, là thẹn thùng, cũng là ám chỉ với mình, cô muốn trái tim anh?
Nha đầu thúi to gan lớn mật!
Lúc trước giả bộ đến hoàn mỹ như vậy, còn dám nói cô đối với anh không có mơ tưởng!
Phong Thanh Ngạn ấn đường thật sâu mà nhăn lại.
Nhưng trong lòng, dường như cũng không có tức giận như anh tưởng tượng như vậy……
.....
Hạ Tiểu Nịnh về đến nhà, Hạ Chí Dũng cùng Cố Lâm Anh gấp đến độ đi qua đi lại, thiếu chút nữa báo cảnh sát.
“Con đi đâu vậy? Tại sao đi ra ngoài cũng không nói một tiếng cho mẹ biết a?"
“Tùy tiện đi một chút thôi." Hạ Tiểu Nịnh đóng cửa thật kỹ.
Cô đi ra ngoài trước sau cộng lại cũng không đến một giờ, ba mẹ thật là quá lo lắng cho cô rồi.
“Mặc đồ ngủ đi lung tung?" Hạ Chí Dũng nhíu mày, “Mau tới đây uống canh ba nấu cho con đi."
“Canh trước hết chưa uống," Hạ Tiểu Nịnh đi qua, đem ba mẹ hai người đều kéo qua, đầu tiên là nói cho bọn họ mình không có ý định từ chức, sau đó lại nói, “Ba mẹ, hai người có phải luôn muốn mua nhà cho anh trai không? Có thể bắt đầu xem nhà rồi!"
“……" Hai vợ chồng già sửng sốt, “Con có ý gì?"
Bọn họ tuy rằng vẫn luôn có ý tưởng này, nhưng ở đế đô giá nhà thật sự không phải cao bình thường, ngay cả ngôi nhà ba phòng ngủ hiện tại này, cũng là bọn họ 5 năm trước, Hạ Chí Dũng làm công ở nhà kia, ứng trước hai năm tiền lương mới miễn cưỡng trả đủ tiền đặt cọc.
Con trai Hạ Ngật Khôn ở trong quân đội tuy rằng lập không ít công, hiện tại cấp bậc cũng không thấp, nhưng bằng tiền lương mua nhà cũng thật sự không có khả năng.
“Ý của con chính là, con kế tiếp sẽ có một khoản thu nhập lớn, thu nhập hợp pháp! Cho nên, con muốn hiếu kính tốt ba mẹ, muốn giúp hai người hoàn thành tâm nguyện!"
_____________________
Dịch giả: Sâu
________________
Thấy cô hiện tại mới hiểu được tới đây, Phong Thanh Ngạn nghiêng mắt, đạm nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, “Cô cũng có thể không cần!"
“Tôi đương nhiên không cần!" Hạ Tiểu Nịnh không chút do dự.
Cô không thể lái xe, Hạ Chí Dũng cùng Cố Lâm Anh đối với cô bảo hộ có chút hơi quá, kiên quyết không cho cô học lái xe, nói là nguy hiểm.
Hơn nữa xe này cho dù cô muốn, cũng nuôi không nổi.
Bình thường đi ra ngoài ngồi chút tàu điện ngầm hoặc xe bus gì đó, an toàn và thân thiện với môi trường lại tiết kiệm tiền.
Phong Thanh Ngạn một hơi nghẹn ở ngực: “……"
“Đừng tức giận, cái khen thưởng này tôi không cần, những thứ khác tôi có thể suy xét một chút." Hạ Tiểu Nịnh an ủi anh, “Chờ tôi bệnh tốt hơn, tôi lập tức đi làm trở lại."
“……"
“Không bằng anh vừa lái xe đưa tôi trở về, chúng ta vừa trò chuyện?"
“……"
Phong Thanh Ngạn yên lặng mà khởi động xe, quay lại.
Từ chức là không có nào, Hạ Tiểu Nịnh trước mắt rất rõ ràng mà nhận thức được điểm này.
Xe cô không cần, tự do tạm thời cầu mà không được.
Duy nhất có thể muốn khen thưởng, cũng cũng chỉ có tiền.
Xe sắp tới tiểu khu sau cửa nhà mình, Hạ Tiểu Nịnh vô cùng tự giác mà đã mở miệng, “Thiếu gia, khen thưởng tôi nghĩ kỹ rồi."
Phong Thanh Ngạn ở bên cạnh nghiêng mắt nhìn cô một cái, ánh mắt sâu thẳm.
Hạ Tiểu Nịnh bị nhìn đến có chút cảm giác áp bách, hơn nữa truyền thống mấy ngàn năm lão tổ tông lưu lại, loại chuyện này không tốt nói rõ, chỉ có thể hàm súc mà ám chỉ.
Cô suy nghĩ, giơ tay phải lên, dùng ngón cái cùng ngón trỏ chà xát, ám chỉ anh: “Tôi muốn anh cho cái này."
Bên ngoài đã có mấy cái bác trai, bác gái bắt đầu hướng về phía bên này nhìn xung quanh, miễn cho bị bọn họ nhìn đến lại nói xấu chọc ba mẹ không vui, Hạ Tiểu Nịnh nhanh chóng đẩy cửa xe ra rồi đi xuống, đi nhanh vào bên trong.
Cô không có quay đầu lại dặn dò, bởi vì cô tin tưởng Phong Thanh Ngạn tài đại khí thô, cho chút tiền thưởng gì đó, hẳn là không nói chơi!
Trong lòng lén lút nghĩ mình có thể kiếm được một khoản tiền lớn, cô vui vẻ đến quả thực muốn bay lên, ngay cả cảm mạo đều tốt hơn rất nhiều……
Phong Thanh Ngạn ở trong xe sững sờ, chưa kịp đem cô gọi về đến, Hạ Tiểu Nịnh cũng đã lên tầng.
Anh nhấc tay, dựa theo động tác vừa rồi của cô mà so sánh.
Cái động tác này anh rất quen thuộc.
Mỗi lần Mạn Mạn lúc làm nũng với mình đều sẽ ra động tác như vậy.
Người phụ nữ này, sau khi dùng tay ra hiệu xong cũng không quay đầu lại mà rời đi, là thẹn thùng, cũng là ám chỉ với mình, cô muốn trái tim anh?
Nha đầu thúi to gan lớn mật!
Lúc trước giả bộ đến hoàn mỹ như vậy, còn dám nói cô đối với anh không có mơ tưởng!
Phong Thanh Ngạn ấn đường thật sâu mà nhăn lại.
Nhưng trong lòng, dường như cũng không có tức giận như anh tưởng tượng như vậy……
.....
Hạ Tiểu Nịnh về đến nhà, Hạ Chí Dũng cùng Cố Lâm Anh gấp đến độ đi qua đi lại, thiếu chút nữa báo cảnh sát.
“Con đi đâu vậy? Tại sao đi ra ngoài cũng không nói một tiếng cho mẹ biết a?"
“Tùy tiện đi một chút thôi." Hạ Tiểu Nịnh đóng cửa thật kỹ.
Cô đi ra ngoài trước sau cộng lại cũng không đến một giờ, ba mẹ thật là quá lo lắng cho cô rồi.
“Mặc đồ ngủ đi lung tung?" Hạ Chí Dũng nhíu mày, “Mau tới đây uống canh ba nấu cho con đi."
“Canh trước hết chưa uống," Hạ Tiểu Nịnh đi qua, đem ba mẹ hai người đều kéo qua, đầu tiên là nói cho bọn họ mình không có ý định từ chức, sau đó lại nói, “Ba mẹ, hai người có phải luôn muốn mua nhà cho anh trai không? Có thể bắt đầu xem nhà rồi!"
“……" Hai vợ chồng già sửng sốt, “Con có ý gì?"
Bọn họ tuy rằng vẫn luôn có ý tưởng này, nhưng ở đế đô giá nhà thật sự không phải cao bình thường, ngay cả ngôi nhà ba phòng ngủ hiện tại này, cũng là bọn họ 5 năm trước, Hạ Chí Dũng làm công ở nhà kia, ứng trước hai năm tiền lương mới miễn cưỡng trả đủ tiền đặt cọc.
Con trai Hạ Ngật Khôn ở trong quân đội tuy rằng lập không ít công, hiện tại cấp bậc cũng không thấp, nhưng bằng tiền lương mua nhà cũng thật sự không có khả năng.
“Ý của con chính là, con kế tiếp sẽ có một khoản thu nhập lớn, thu nhập hợp pháp! Cho nên, con muốn hiếu kính tốt ba mẹ, muốn giúp hai người hoàn thành tâm nguyện!"
_____________________
Tác giả :
Minh Nguyệt Khuynh Thành