Sơn Hà Nhật Nguyệt
Chương 148: Khuyến cáo
Y theo lễ chế, Hoàng Thái hậu vốn phải chuyển đến Từ Trữ Cung, nhưng Đức Phi chỉ đáp lại rằng, bà ở Vĩnh Hòa Cung đã nhiều năm, không muốn chuyển đi, vì vậy nhất quyết không chịu, Dận Chân hết cách, đành phải thuận theo ý bà, sửa sang Vĩnh Hòa Cung theo tiêu chuẩn dành cho tẩm cung của Thái hậu, để Hoàng hậu tần phi gia quyến hoàng thân quốc thích đến thỉnh an.
Lúc này đây, trong Vĩnh Hòa Cung im ắng không một tiếng động, tất cả cung nhân đều bị đuổi ra ngoài, đến cả Hoàng hậu Na Lạp thị cũng ngập ngừng đứng trước cửa, hai tay xoắn vặn lấy nhau, vẻ mặt khó xử.
Lúc hai người Dận Chân đến nơi, chính là thấy cảnh đó.
Na Lạp thị nhìn thấy họ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ như được đại xá đến nơi, nhanh chân đến hành lễ.
Dận Tự cũng vội hành lễ với Na Lạp thị.
“Bên trong xảy ra chuyện gì?" Dận Chân vội hỏi.
Nét lúng túng hiện rõ trên mặt Na Lạp thị. “Hiện giờ e rằng tâm trạng Hoàng ngạc nương không vui cho lắm...."
Dận Chân nhíu mày, thoáng đoán được nguyên do. “Xảy ra chuyện gì?"
Nàng cười như mếu: “Vì chuyện của cửu đệ và thập tứ đệ, bà hỏi nô tì chừng nào thì thả người, nô tì bèn nói chính mình ở trong hậu cung, không biết đến mấy chuyện đại sự triều đình, nhưng Hoàng thượng trước giờ bao dung thủ túc, khuyên Hoàng ngạc nương hãy yên lòng, nhưng Hoàng ngạc nương nói...."
Sắc mặt Dận Chân tối đi thấy rõ. “Nói gì?"
“Nói là do Hoàng thượng không chịu thả hai đệ ấy, cho nên nổi trận lôi đình, đuổi nô tì ra ngoài."
Trên thực tế, Ô Nhã thị là nói, Hoàng thượng ngồi vững ngôi Hoàng đế rồi, hiển nhiên muốn đuổi tận giết tuyệt, ngược đãi huynh đệ.
Những lời nói như đâm thẳng vào tim này, nếu nói ra sẽ như rạch thêm một nhát vào mối quan hệ mẫu tử vốn mỏng manh của hai người họ, Na Lạp thị do dự trong giây lát, rồi quyết định đổi cách dùng từ khéo léo, nhưng dù nàng có làm vậy, thì vẫn khiến cho sắc mặt Dận Chân trở nên xám xịt hơn.
Triều đại lấy chữ hiếu trị thiên hạ, Tân hoàng đăng cơ, đương nhiên phải thờ phụng mẫu thân lên làm Thái hậu, ban danh hiệu, đồng thời đại xá thiên hạ, những chuyến vốn được cho là chuyện vui, nay lại như bị che phủ bởi một bóng đêm.
Dận Chân biết, chuyện giữa hai mẫu tử họ, những người sống lâu năm trong cung, chẳng hạn như Nghi Phi của Tiên đế đều rành rọt, một khi gây xôn xao, chẳng khác nào diễn trò cho bàn dân thiên hạ xem.
Nhưng y không ngờ đến, mẫu thân thương Thập Tứ, hận y, đến độ này, vào lúc hay tin Thập Tứ bị bắt giam, đến cả Na Lạp thị cũng bị đuổi ra ngoài.
Nghĩ đến đây, y chỉ cảm nhận được một cơn giận đang dâng trào cuồn cuộn, tay nắm chặt thành đấm rồi lại thả ra, hít sâu, bước vào trong.
Dận Tự đi theo sau y, trong lòng dấy lên ít sầu lo.
Nếu là kiếp trước, đương nhiên hắn chỉ mong sao được đứng một bên mà nhạo báng, lúc đó Thái hậu ngay trước mặt chúng thần làm khó làm dễ Dận Chân, hắn còn từng vì vậy mà thấy hả hê, nghĩ xem có thể lợi dụng ân oán của hai mẫu tử họ để gây chia rẽ, làm nhơ nhuốc danh tiếng của Tân đế. Hiện tại vật đổi sao dời, lại cảm thấy tính cách của Dận Chân và Đức Phi y đúc nhau, thuộc loại người bất khuất, bất khuất đến độ rơi vào cục diện rõ ràng là mẫu tử lại hận không muốn nhìn mặt nhau.
Cuộc gặp mặt này, chỉ sợ lại là một cơn giông mới.
Ô Nhã thị – Đức Phi của ngày xưa, Thái hậu của ngày nay, đang ngồi giữa điện, thấy họ đi vào, cũng chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua, rồi lập tức dời mắt.
Thái hậu có thể làm vậy, nhưng Hoàng đế thì không, bởi vậy Dận Chân hít sâu một hơi, rồi vẫn hành lễ với bà trước.
“Nhi tử thỉnh an Hoàng ngạc nương."
“Thái hậu cát tường." Dận Tự đi sau, cũng hành lễ theo.
“Các ngươi còn xem ta là Thái hậu à, trong mắt các ngươi làm gì có người Thái hậu này?" Ô Nhã thị lạnh mặt, thậm chí khi người đứng trước mặt chính là con trai của bà, thì trong mắt bà, vẫn không mang theo chút hơi ấm nào.
Dận Chân cố nén giận mà cười: “Sao Hoàng ngạc nương lại nói vậy, các đại thần dâng tấu, nói nên ban danh hiệu cho người, tôn làm Nhân Thọ Hoàng thái hậu...."
Nói còn chưa dứt tiếng, Ô Nhã thị đã chặn ngang: “Chỉ toàn là hư danh, một người sắp xuống mồ như ta, vốn nên đi theo Tiên đế, nhưng nay thì sao, đến cả nhi tử của mình mà ta còn không bảo vệ được, sống còn có nghĩa lý gì?!"
Dận Chân thu lại nét cười, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ trẫm không phải nhi tử do Hoàng ngạc nương mang thai mười tháng sinh ra sao?"
Ô Nhã thị bị nghẹn họng, hậm hực nói: “Không sai, ngươi là nhi tử của ta, nhưng Thập Tứ cũng vậy, hiện tại ngươi đã có được ngôi vị Hoàng đế, thiên hạ trù phú, còn Thập Tứ chẳng có gì hết, ngươi không thể thả nó ra sao?!"
Nói đi nói lại, vẫn quay về Thập Tứ, giữa hai mẫu tử họ, ngoại trừ Thập Tứ, dường như không còn chủ đề nào khác.
Dận Chân đứng trong chốc lát, bỗng cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Không nói đến trong hoàng thất vẫn còn một số người chộn rộn, chỉ nội việc Thập Tứ từng nắm giữ binh quyền, thời điểm này tuyệt đối không thể thả nó ra, huống hồ y chỉ tạm thời giam lỏng nó trong thiên điện hoàng cung, cũng chẳng hành hạ gì nó, mà ngạc nương đã nôn nóng như vậy, chẳng lẽ ngay từ đầu bà đã nhận định y nhất định sẽ đối xử tệ với huynh đệ của mình?
“Hoàng ngạc nương mệt rồi, người nên nghỉ ngơi trước, ngày mai nhi tử sẽ trở lại thỉnh an, nếu người thích yên tĩnh, khó chịu khi thấy nhìu người lãng vãng hầu hạ, vậy nhi tử sẽ cắt giảm một số người của Vĩnh Hòa Cung."
Ô Nhã thị ngớ người. “Ngươi có ý nhốt ta?"
Bà đã vô thức hướng chuyện theo phương diện xấu nhất.
Dận Chân trả lời một cách lãnh đạm: “Nếu ngạc nương đã nghĩ thế, nhi tử không cản được."
Y vừa dứt lời đã xoay người bỏ đi, không nhìn bà lấy một cái.
Ô Nhã thị nhìn theo bóng lưng của y, giận run người. “Đồ ngỗ nghịch! Đồ bất hiếu!"
Dận Tự nhìn Dận Chân đi xa, không nối gót theo sau, trái lại đứng yên tại chỗ, đợi Ô Nhã thị bình tĩnh hơn, rồi mới nói: “Thái hậu nương nương, nhi thần có một câu, không biết có nên nói không."
“Vậy thì đừng nói." Ô Nhã thị lạnh lùng gắt lại: “Hoàng thượng đi rồi, sao ngươi không theo, đi ra ngoài, ta thấy mệt."
Dận Tự thở dài: “Chẳng lẽ Thái hậu không biết, người làm vậy chỉ đẩy Hoàng thượng ra xa hơn mà thôi, đến lúc đó dù có muốn cứu thập tứ đệ ra, cũng khó."
Ô Nhã thị thoáng sửng sốt, gương mặt lạnh lùng từ từ trở nên lo lắng hoang mang.
Dận Tự thấy thế bèn nói: “Dù Hoàng thượng không lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của Thái hậu, nhưng cũng là do Thái hậu sinh ra, luận về xa gần, chẳng thua gì thập tứ đệ, lòng ngưỡng mộ dành cho Thái hậu của Hoàng thượng, không kém bất cứ ai, chỉ là tính tình y kiên cường, có rất nhiều chuyện nghĩ trong lòng, nhưng không nói ra miệng, dần dà, khó tránh việc khiến Thái hậu cảm thấy y khó gần, tuy nhi thần chỉ đứng ngoài xem, nhưng cũng bị cảm động lây. Thứ cho nhi thần nói một câu quá giới hạn, suy cho cùng, Hoàng thượng và Thái hậu, dù sao cũng là mẫu tử thân sinh, trên đời này, giữa hai mẫu tử làm gì có thù dai?"
“Thập tứ đệ là thân đệ của Hoàng thượng, sao Hoàng thượng lại dồn đệ ấy vào chỗ chết, chẳng qua đang nóng mà thôi, đợi thêm một thời gian, Thái hậu nói ngọt mấy câu, cởi bỏ khúc mắc giữa hai bên, không chừng còn có cơ hội xoay chuyển?"
Ô Nhã thị sau khi nghe xong vẫn không nói gì, mãi sau mới lần chần: “Ta vừa nhìn thấy nó, sẽ nhớ đến Đông Hoàng hậu, ngươi nói xem, nó đối với ta, có bằng một nửa hiếu thuận như đối với Đông Giai thị không?"
Dận Tự không tiện trả lời câu hỏi này, chỉ đành nói: “Đông Hoàng hậu đã đi hơn mười năm, mẫu thân hiện tại của Hoàng thượng, chỉ có Thái hậu mà thôi."
Lời trước đấy vốn khiến Ô Nhã thị dao động, nào ngờ Dận Tự vừa nói ra câu này, khiến bà tối mặt một cách lạ lùng, cười khẩy nói: “Không sai, ai gia là mẫu thân của nó, nhưng ngươi xem cách làm cách nói của Hoàng thượng đi, có chỗ nào hợp hiếu đạo không, e rằng nếu không phải triều đại này có giới hạn về kỷ cương, phép tắc, Thái hậu như ai gia, nó cũng chẳng để vào mắt, đừng nói tới Thập Tứ, cứ xem nó đối xử với Đông Gia còn gần hơn cả ta!"
Băng đóng ba thước, không phải chỉ do một ngày lạnh, Ô Nhã thị không biết phải làm cách nào để cải thiện mối quan hệ giữa bà và nhi tử, nhưng đến cuối cùng khi nhớ đến những chuyện uất ức ngày xưa, mọi chuyện lại đổ sông đổ biển, Dận Tự vốn là người có tính khiên nhẫn cao, nhưng giờ phút ngày cũng thoáng chút giận, chỉ là ngoài mặt vẫn giữ vẻ cung kính.
“Hoàng thượng cực kỳ hiếu thuận với mẫu thân, sao có thể như vậy, Thái hậu là mẹ của vạn dân, vẫn mong người nên niệm tình bá tính thiên hạ, nên thương cảm cho Hoàng thượng nhiều hơn."
Hắn có thể khuyên, cũng chỉ có mấy câu đó, Ô Nhã thị có thể được Tiên đế sủng ái, đứng đầu hậu cung nhiều năm, tuyệt đối không phải loại người thiếu khôn ngoan lẫn mưu kế, chẳng qua tính tình của bà và Dận Chân khá giống nhau, không chịu dễ dàng thỏa hiệp với bất cứ ai, vả lại trong lòng bà luôn canh cánh chuyện năm xưa, một khi đã có gút mắc, rất khó lòng cởi bỏ.
Giống như hiện tại, ngay từ đầu bà đã nhận định ngôi vị Hoàng đế của người con lớn không phải đạt được bằng cách chính đáng, lại còn nhốt đứa con nhỏ của bà, trong lòng bà, vốn đã xót Thập Tứ, luôn cảm thấy nó đang cần người làm ngạc nương như bà nghĩ cách cứu giúp hơn bao giờ hết, ai nặng ai nhẹ, cán cân đương nhiên tự nghiêng về một phía.
“Ta biết ngươi từ nhỏ đã thân với Hoàng thượng, hiện tại nó đăng cơ, ngươi đương nhiên càng thiên về nó, nhưng ngươi có tư cách gì mà dạy bảo ai gia, nhớ đến năm xưa ngạc nương của ngươi chẳng qua chỉ là ả thứ phi xuất thân thấp hèn!"
Ô Nhã thị giận cực, gạt phăng tách trà trên bàn văng xuống đất, còn bà vẫn yên vị trên ghế, lễ nghi vẹn toàn.
Mảnh vỡ rơi trên đất, bắn vào mu bàn tay của Dận Tự, quẹt nên một đường, máu lập tức nhỏ giọt.
Chút đau ấy Dận Tự không để vào lòng, chỉ là nghe bà sỉ vã Lương Phi, khó tránh sầm mặt.
“Vậy nhi thần xin cáo lui."
Ô Nhã thị nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng tự biết mình đã lỡ lời, nhưng tính bà cứng đầu, tuyệt đối không chịu chủ động nhận sai, huống hồ là với một đứa vãn bối, bèn giả câm giả điếc, hất mặt đi.
Dận Tự lui ra ngoài, lại phát hiện Thập Tam đang đứng cách cửa cung Vĩnh Hòa Cung không xa, giống như đang đợi ai đó, thấy hắn đi ra, lập tức chạy lại, rào đón.
“Bát ca!"
“Sao nào?"
Thập Tam cười khổ: “Vốn nghe nói xảy ra chuyện, đang phân vân có nên đến khuyên một câu không, dù sao Thái hậu nương nương cũng từng nuôi dưỡng đệ, nhưng giờ thấy tình trạng huynh đi ra, đến cả người khéo léo như bát ca mà còn bại trận, thì chắc đệ vào cũng vô dụng thôi."
“Thái hậu đang nổi nóng, tạm thời khoan hãy vào, cứ để thư thả từ từ rồi nói." Dận Tự vỗ vai y, hai người sóng bước.
“Hiện giờ Binh Bộ sao rồi, vẫn suông sẻ chứ?"
Thập Tam gật đầu, thở dài thườn thượt: “Cũng đã mười năm rồi không động đến mấy thứ này, thoạt đầu mở ra, cứ như nó biết đệ, mà đệ không biết nó ấy, giờ thì khá hơn rồi."
Dận Tự ngước mắt, trông y nhiều lắm mới hai lăm hai sáu tuổi, mà đã hiển lộ vẻ tang thương, đến cả tóc mai cũng lấm tấm bạc, lại nhớ đến hình ảnh y bưng con cóc trong tay bảo muốn tặng cho hắn năm nào, chợt cảm thấy chua xót bồi hồi.
“Thập Tam."
“Dạ?" Dận Tường đang hào hứng kể chuyện mình ở Binh Bộ, thình lình bị Dận Tự ngắt ngang, quay đầu nhìn hắn, thoáng chút ngờ ngợ.
“Không có gì, chỉ là bỗng nhớ đến khung cảnh ngày bé." thiên ngôn vạn ngữ chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, dường như mọi thứ đều bị mai một theo năm tháng, Dận Tự cũng chỉ có thể ai thán một tiếng.
Thập Tam cứ như biết hắn đang nghĩ gì trong đầu, cười cởi mở với hắn: “Bát ca không cần lo cho đệ, mấy năm qua đệ đã suy xét rất nhiều, đau lòng là hiển nhiên rồi, nhưng giờ ngẫm lại, trong chúng huynh đệ, đệ chưa phải là người thảm nhất, nếu cứ suốt ngày tự mình ôm đau thương hối tiếc, còn ra dáng đại lão gia nữa không chứ!"
Dận Tự gật đầu tán đồng: “Đệ có thể nghĩ vậy là tốt, nay Hoàng thượng đăng cơ, chắc chắn muốn trọng dụng đệ, ngày tháng sau này còn dài, có chuyện gì cứ đến tìm huynh, đừng giấu trong lòng."
Dận Tường cảm thấy ấm lòng, ngoài miệng thì lại phì cười: “Bát ca, có phải huynh vừa làm cha vừa làm mẹ, nuôi lớn Hoằng Vượng, nên bị nhiễm cái tật lề mề không vậy, đệ có phải tiểu hài nhi ba tuổi đâu chứ, có thể có chuyện gì?"
Hai người vừa mở lời đùa, thì thấy Tô Bồi Thịnh hấp ta hấp tấp chạy về phía này, nhìn thấy họ, không khỏi mừng rỡ, chạy bước nhỏ lại, nói: “Nhị vị gia, Hoàng thượng muốn tìm hai vị, mau đi cùng nô tài!"
“Chuyện gì mà gấp thế?"
“Hình như có liên quan đến quân tình Tây Bắc."
Dận Tự cùng Thập Tam thoạt đầu đều sững sờ, kế đó là nghiêm trọng.
Lúc này đây, trong Vĩnh Hòa Cung im ắng không một tiếng động, tất cả cung nhân đều bị đuổi ra ngoài, đến cả Hoàng hậu Na Lạp thị cũng ngập ngừng đứng trước cửa, hai tay xoắn vặn lấy nhau, vẻ mặt khó xử.
Lúc hai người Dận Chân đến nơi, chính là thấy cảnh đó.
Na Lạp thị nhìn thấy họ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ như được đại xá đến nơi, nhanh chân đến hành lễ.
Dận Tự cũng vội hành lễ với Na Lạp thị.
“Bên trong xảy ra chuyện gì?" Dận Chân vội hỏi.
Nét lúng túng hiện rõ trên mặt Na Lạp thị. “Hiện giờ e rằng tâm trạng Hoàng ngạc nương không vui cho lắm...."
Dận Chân nhíu mày, thoáng đoán được nguyên do. “Xảy ra chuyện gì?"
Nàng cười như mếu: “Vì chuyện của cửu đệ và thập tứ đệ, bà hỏi nô tì chừng nào thì thả người, nô tì bèn nói chính mình ở trong hậu cung, không biết đến mấy chuyện đại sự triều đình, nhưng Hoàng thượng trước giờ bao dung thủ túc, khuyên Hoàng ngạc nương hãy yên lòng, nhưng Hoàng ngạc nương nói...."
Sắc mặt Dận Chân tối đi thấy rõ. “Nói gì?"
“Nói là do Hoàng thượng không chịu thả hai đệ ấy, cho nên nổi trận lôi đình, đuổi nô tì ra ngoài."
Trên thực tế, Ô Nhã thị là nói, Hoàng thượng ngồi vững ngôi Hoàng đế rồi, hiển nhiên muốn đuổi tận giết tuyệt, ngược đãi huynh đệ.
Những lời nói như đâm thẳng vào tim này, nếu nói ra sẽ như rạch thêm một nhát vào mối quan hệ mẫu tử vốn mỏng manh của hai người họ, Na Lạp thị do dự trong giây lát, rồi quyết định đổi cách dùng từ khéo léo, nhưng dù nàng có làm vậy, thì vẫn khiến cho sắc mặt Dận Chân trở nên xám xịt hơn.
Triều đại lấy chữ hiếu trị thiên hạ, Tân hoàng đăng cơ, đương nhiên phải thờ phụng mẫu thân lên làm Thái hậu, ban danh hiệu, đồng thời đại xá thiên hạ, những chuyến vốn được cho là chuyện vui, nay lại như bị che phủ bởi một bóng đêm.
Dận Chân biết, chuyện giữa hai mẫu tử họ, những người sống lâu năm trong cung, chẳng hạn như Nghi Phi của Tiên đế đều rành rọt, một khi gây xôn xao, chẳng khác nào diễn trò cho bàn dân thiên hạ xem.
Nhưng y không ngờ đến, mẫu thân thương Thập Tứ, hận y, đến độ này, vào lúc hay tin Thập Tứ bị bắt giam, đến cả Na Lạp thị cũng bị đuổi ra ngoài.
Nghĩ đến đây, y chỉ cảm nhận được một cơn giận đang dâng trào cuồn cuộn, tay nắm chặt thành đấm rồi lại thả ra, hít sâu, bước vào trong.
Dận Tự đi theo sau y, trong lòng dấy lên ít sầu lo.
Nếu là kiếp trước, đương nhiên hắn chỉ mong sao được đứng một bên mà nhạo báng, lúc đó Thái hậu ngay trước mặt chúng thần làm khó làm dễ Dận Chân, hắn còn từng vì vậy mà thấy hả hê, nghĩ xem có thể lợi dụng ân oán của hai mẫu tử họ để gây chia rẽ, làm nhơ nhuốc danh tiếng của Tân đế. Hiện tại vật đổi sao dời, lại cảm thấy tính cách của Dận Chân và Đức Phi y đúc nhau, thuộc loại người bất khuất, bất khuất đến độ rơi vào cục diện rõ ràng là mẫu tử lại hận không muốn nhìn mặt nhau.
Cuộc gặp mặt này, chỉ sợ lại là một cơn giông mới.
Ô Nhã thị – Đức Phi của ngày xưa, Thái hậu của ngày nay, đang ngồi giữa điện, thấy họ đi vào, cũng chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua, rồi lập tức dời mắt.
Thái hậu có thể làm vậy, nhưng Hoàng đế thì không, bởi vậy Dận Chân hít sâu một hơi, rồi vẫn hành lễ với bà trước.
“Nhi tử thỉnh an Hoàng ngạc nương."
“Thái hậu cát tường." Dận Tự đi sau, cũng hành lễ theo.
“Các ngươi còn xem ta là Thái hậu à, trong mắt các ngươi làm gì có người Thái hậu này?" Ô Nhã thị lạnh mặt, thậm chí khi người đứng trước mặt chính là con trai của bà, thì trong mắt bà, vẫn không mang theo chút hơi ấm nào.
Dận Chân cố nén giận mà cười: “Sao Hoàng ngạc nương lại nói vậy, các đại thần dâng tấu, nói nên ban danh hiệu cho người, tôn làm Nhân Thọ Hoàng thái hậu...."
Nói còn chưa dứt tiếng, Ô Nhã thị đã chặn ngang: “Chỉ toàn là hư danh, một người sắp xuống mồ như ta, vốn nên đi theo Tiên đế, nhưng nay thì sao, đến cả nhi tử của mình mà ta còn không bảo vệ được, sống còn có nghĩa lý gì?!"
Dận Chân thu lại nét cười, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ trẫm không phải nhi tử do Hoàng ngạc nương mang thai mười tháng sinh ra sao?"
Ô Nhã thị bị nghẹn họng, hậm hực nói: “Không sai, ngươi là nhi tử của ta, nhưng Thập Tứ cũng vậy, hiện tại ngươi đã có được ngôi vị Hoàng đế, thiên hạ trù phú, còn Thập Tứ chẳng có gì hết, ngươi không thể thả nó ra sao?!"
Nói đi nói lại, vẫn quay về Thập Tứ, giữa hai mẫu tử họ, ngoại trừ Thập Tứ, dường như không còn chủ đề nào khác.
Dận Chân đứng trong chốc lát, bỗng cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Không nói đến trong hoàng thất vẫn còn một số người chộn rộn, chỉ nội việc Thập Tứ từng nắm giữ binh quyền, thời điểm này tuyệt đối không thể thả nó ra, huống hồ y chỉ tạm thời giam lỏng nó trong thiên điện hoàng cung, cũng chẳng hành hạ gì nó, mà ngạc nương đã nôn nóng như vậy, chẳng lẽ ngay từ đầu bà đã nhận định y nhất định sẽ đối xử tệ với huynh đệ của mình?
“Hoàng ngạc nương mệt rồi, người nên nghỉ ngơi trước, ngày mai nhi tử sẽ trở lại thỉnh an, nếu người thích yên tĩnh, khó chịu khi thấy nhìu người lãng vãng hầu hạ, vậy nhi tử sẽ cắt giảm một số người của Vĩnh Hòa Cung."
Ô Nhã thị ngớ người. “Ngươi có ý nhốt ta?"
Bà đã vô thức hướng chuyện theo phương diện xấu nhất.
Dận Chân trả lời một cách lãnh đạm: “Nếu ngạc nương đã nghĩ thế, nhi tử không cản được."
Y vừa dứt lời đã xoay người bỏ đi, không nhìn bà lấy một cái.
Ô Nhã thị nhìn theo bóng lưng của y, giận run người. “Đồ ngỗ nghịch! Đồ bất hiếu!"
Dận Tự nhìn Dận Chân đi xa, không nối gót theo sau, trái lại đứng yên tại chỗ, đợi Ô Nhã thị bình tĩnh hơn, rồi mới nói: “Thái hậu nương nương, nhi thần có một câu, không biết có nên nói không."
“Vậy thì đừng nói." Ô Nhã thị lạnh lùng gắt lại: “Hoàng thượng đi rồi, sao ngươi không theo, đi ra ngoài, ta thấy mệt."
Dận Tự thở dài: “Chẳng lẽ Thái hậu không biết, người làm vậy chỉ đẩy Hoàng thượng ra xa hơn mà thôi, đến lúc đó dù có muốn cứu thập tứ đệ ra, cũng khó."
Ô Nhã thị thoáng sửng sốt, gương mặt lạnh lùng từ từ trở nên lo lắng hoang mang.
Dận Tự thấy thế bèn nói: “Dù Hoàng thượng không lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của Thái hậu, nhưng cũng là do Thái hậu sinh ra, luận về xa gần, chẳng thua gì thập tứ đệ, lòng ngưỡng mộ dành cho Thái hậu của Hoàng thượng, không kém bất cứ ai, chỉ là tính tình y kiên cường, có rất nhiều chuyện nghĩ trong lòng, nhưng không nói ra miệng, dần dà, khó tránh việc khiến Thái hậu cảm thấy y khó gần, tuy nhi thần chỉ đứng ngoài xem, nhưng cũng bị cảm động lây. Thứ cho nhi thần nói một câu quá giới hạn, suy cho cùng, Hoàng thượng và Thái hậu, dù sao cũng là mẫu tử thân sinh, trên đời này, giữa hai mẫu tử làm gì có thù dai?"
“Thập tứ đệ là thân đệ của Hoàng thượng, sao Hoàng thượng lại dồn đệ ấy vào chỗ chết, chẳng qua đang nóng mà thôi, đợi thêm một thời gian, Thái hậu nói ngọt mấy câu, cởi bỏ khúc mắc giữa hai bên, không chừng còn có cơ hội xoay chuyển?"
Ô Nhã thị sau khi nghe xong vẫn không nói gì, mãi sau mới lần chần: “Ta vừa nhìn thấy nó, sẽ nhớ đến Đông Hoàng hậu, ngươi nói xem, nó đối với ta, có bằng một nửa hiếu thuận như đối với Đông Giai thị không?"
Dận Tự không tiện trả lời câu hỏi này, chỉ đành nói: “Đông Hoàng hậu đã đi hơn mười năm, mẫu thân hiện tại của Hoàng thượng, chỉ có Thái hậu mà thôi."
Lời trước đấy vốn khiến Ô Nhã thị dao động, nào ngờ Dận Tự vừa nói ra câu này, khiến bà tối mặt một cách lạ lùng, cười khẩy nói: “Không sai, ai gia là mẫu thân của nó, nhưng ngươi xem cách làm cách nói của Hoàng thượng đi, có chỗ nào hợp hiếu đạo không, e rằng nếu không phải triều đại này có giới hạn về kỷ cương, phép tắc, Thái hậu như ai gia, nó cũng chẳng để vào mắt, đừng nói tới Thập Tứ, cứ xem nó đối xử với Đông Gia còn gần hơn cả ta!"
Băng đóng ba thước, không phải chỉ do một ngày lạnh, Ô Nhã thị không biết phải làm cách nào để cải thiện mối quan hệ giữa bà và nhi tử, nhưng đến cuối cùng khi nhớ đến những chuyện uất ức ngày xưa, mọi chuyện lại đổ sông đổ biển, Dận Tự vốn là người có tính khiên nhẫn cao, nhưng giờ phút ngày cũng thoáng chút giận, chỉ là ngoài mặt vẫn giữ vẻ cung kính.
“Hoàng thượng cực kỳ hiếu thuận với mẫu thân, sao có thể như vậy, Thái hậu là mẹ của vạn dân, vẫn mong người nên niệm tình bá tính thiên hạ, nên thương cảm cho Hoàng thượng nhiều hơn."
Hắn có thể khuyên, cũng chỉ có mấy câu đó, Ô Nhã thị có thể được Tiên đế sủng ái, đứng đầu hậu cung nhiều năm, tuyệt đối không phải loại người thiếu khôn ngoan lẫn mưu kế, chẳng qua tính tình của bà và Dận Chân khá giống nhau, không chịu dễ dàng thỏa hiệp với bất cứ ai, vả lại trong lòng bà luôn canh cánh chuyện năm xưa, một khi đã có gút mắc, rất khó lòng cởi bỏ.
Giống như hiện tại, ngay từ đầu bà đã nhận định ngôi vị Hoàng đế của người con lớn không phải đạt được bằng cách chính đáng, lại còn nhốt đứa con nhỏ của bà, trong lòng bà, vốn đã xót Thập Tứ, luôn cảm thấy nó đang cần người làm ngạc nương như bà nghĩ cách cứu giúp hơn bao giờ hết, ai nặng ai nhẹ, cán cân đương nhiên tự nghiêng về một phía.
“Ta biết ngươi từ nhỏ đã thân với Hoàng thượng, hiện tại nó đăng cơ, ngươi đương nhiên càng thiên về nó, nhưng ngươi có tư cách gì mà dạy bảo ai gia, nhớ đến năm xưa ngạc nương của ngươi chẳng qua chỉ là ả thứ phi xuất thân thấp hèn!"
Ô Nhã thị giận cực, gạt phăng tách trà trên bàn văng xuống đất, còn bà vẫn yên vị trên ghế, lễ nghi vẹn toàn.
Mảnh vỡ rơi trên đất, bắn vào mu bàn tay của Dận Tự, quẹt nên một đường, máu lập tức nhỏ giọt.
Chút đau ấy Dận Tự không để vào lòng, chỉ là nghe bà sỉ vã Lương Phi, khó tránh sầm mặt.
“Vậy nhi thần xin cáo lui."
Ô Nhã thị nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng tự biết mình đã lỡ lời, nhưng tính bà cứng đầu, tuyệt đối không chịu chủ động nhận sai, huống hồ là với một đứa vãn bối, bèn giả câm giả điếc, hất mặt đi.
Dận Tự lui ra ngoài, lại phát hiện Thập Tam đang đứng cách cửa cung Vĩnh Hòa Cung không xa, giống như đang đợi ai đó, thấy hắn đi ra, lập tức chạy lại, rào đón.
“Bát ca!"
“Sao nào?"
Thập Tam cười khổ: “Vốn nghe nói xảy ra chuyện, đang phân vân có nên đến khuyên một câu không, dù sao Thái hậu nương nương cũng từng nuôi dưỡng đệ, nhưng giờ thấy tình trạng huynh đi ra, đến cả người khéo léo như bát ca mà còn bại trận, thì chắc đệ vào cũng vô dụng thôi."
“Thái hậu đang nổi nóng, tạm thời khoan hãy vào, cứ để thư thả từ từ rồi nói." Dận Tự vỗ vai y, hai người sóng bước.
“Hiện giờ Binh Bộ sao rồi, vẫn suông sẻ chứ?"
Thập Tam gật đầu, thở dài thườn thượt: “Cũng đã mười năm rồi không động đến mấy thứ này, thoạt đầu mở ra, cứ như nó biết đệ, mà đệ không biết nó ấy, giờ thì khá hơn rồi."
Dận Tự ngước mắt, trông y nhiều lắm mới hai lăm hai sáu tuổi, mà đã hiển lộ vẻ tang thương, đến cả tóc mai cũng lấm tấm bạc, lại nhớ đến hình ảnh y bưng con cóc trong tay bảo muốn tặng cho hắn năm nào, chợt cảm thấy chua xót bồi hồi.
“Thập Tam."
“Dạ?" Dận Tường đang hào hứng kể chuyện mình ở Binh Bộ, thình lình bị Dận Tự ngắt ngang, quay đầu nhìn hắn, thoáng chút ngờ ngợ.
“Không có gì, chỉ là bỗng nhớ đến khung cảnh ngày bé." thiên ngôn vạn ngữ chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, dường như mọi thứ đều bị mai một theo năm tháng, Dận Tự cũng chỉ có thể ai thán một tiếng.
Thập Tam cứ như biết hắn đang nghĩ gì trong đầu, cười cởi mở với hắn: “Bát ca không cần lo cho đệ, mấy năm qua đệ đã suy xét rất nhiều, đau lòng là hiển nhiên rồi, nhưng giờ ngẫm lại, trong chúng huynh đệ, đệ chưa phải là người thảm nhất, nếu cứ suốt ngày tự mình ôm đau thương hối tiếc, còn ra dáng đại lão gia nữa không chứ!"
Dận Tự gật đầu tán đồng: “Đệ có thể nghĩ vậy là tốt, nay Hoàng thượng đăng cơ, chắc chắn muốn trọng dụng đệ, ngày tháng sau này còn dài, có chuyện gì cứ đến tìm huynh, đừng giấu trong lòng."
Dận Tường cảm thấy ấm lòng, ngoài miệng thì lại phì cười: “Bát ca, có phải huynh vừa làm cha vừa làm mẹ, nuôi lớn Hoằng Vượng, nên bị nhiễm cái tật lề mề không vậy, đệ có phải tiểu hài nhi ba tuổi đâu chứ, có thể có chuyện gì?"
Hai người vừa mở lời đùa, thì thấy Tô Bồi Thịnh hấp ta hấp tấp chạy về phía này, nhìn thấy họ, không khỏi mừng rỡ, chạy bước nhỏ lại, nói: “Nhị vị gia, Hoàng thượng muốn tìm hai vị, mau đi cùng nô tài!"
“Chuyện gì mà gấp thế?"
“Hình như có liên quan đến quân tình Tây Bắc."
Dận Tự cùng Thập Tam thoạt đầu đều sững sờ, kế đó là nghiêm trọng.
Tác giả :
Mộng Khê Thạch