Sơn Hà Nhật Nguyệt
Chương 112: Có con
Đình Xu ngóng trông đứa con này đã rất lâu.
Tuy rằng người Mãn xem trọng xuất thân người mẹ, nhưng đồng thời cũng theo lẽ mẹ quý nhờ con, Đích phúc tấn mà không có con cái nói sao cũng không thể đứng thẳng lưng trong phủ được, tuy rằng con cái do tiểu thiếp sinh ra đều phải tôn nàng làm mẹ cả, nhưng tóm lại vẫn không phải đi ra từ bụng mình.
Phủ Liêm Quận vương tốt hơn những phủ khác nhiều, cũng không có mấy thị thiếp hay tiểu thiếp vớ vẩn gây loạn, nhưng Dận Tự có nhân duyên tốt, ở trước mặt Khang Hy lại có tiếng nói, không kể đến người bên ngoài muốn nịnh nọt, chỉ riêng các nương nương trong cung, cũng đã nghĩ đủ cách để đưa người vào phủ, nhưng Dận Tự không gật đầu, Đình Xu cũng ráng gánh vác áp lực, đến cả nhà Phú Sát muốn đưa một biểu muội xa đến, nàng cũng không bằng lòng.
Thứ nhất do sinh trưởng trong gia đình hiển hách, chứng kiến không biết bao nhiêu chuyện xấu xa tranh giành tình cảm, không hi vọng phủ đệ vốn yên tĩnh biến thành như thế, thứ hai là sâu trong nội tâm nàng, vẫn mong ước mộng tưởng một đời một kiếp một đôi người không bị sụp đổ, tuy rằng sau này có thêm Trương thị, nhưng nhiều năm chung sống với nhau, nàng đã hiểu rõ tính tình của Trương thị, khó chịu gì đó, đã sớm biến thành thương hại cùng đồng tình.
Nàng là vậy đấy, ngày tháng trước đây của Đình Xu trôi qua không dễ dàng gì, Dận Tự không con, trong phủ chỉ có hai người, Đích phúc tấn ngăn cản không có nạp người mới, bản thân thì không sinh được, ở trong mắt người khác chính là do Đình Xu đố kị.
Trong phủ các A ca khác, ít thì cũng có hai ba tiểu thiếp, đến cả Tứ A ca cũng không ngoại lệ, tới phiên Dận Tự, lại chỉ có một người, còn là người do năm xưa Khang Hy chỉ định, mấy năm nay trong phủ đìu hiu, nhà mẹ cũng đã ngầm khuyên nàng không biết bao nhiêu mà nói, để nha hoàn thân cạnh trở thành người trong nhà, Đình Xu cắn chặt môi, chứ tuyệt đối không mở miệng.
Cũng may chịu đựng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng mang thai, dù là con gái, sau này cũng có hi vọng.
Bà đỡ ở bên cạnh không ngừng bảo nàng hãy dùng sức, Đình Xu thở hổn hển, sắc mặt vàng như nến, mồ hôi chảy dài theo trán, thở ra thì nhiều hít vào thì ít.
Ma ma ở bên cạnh thấy tình cảnh hiện tại không ổn, vội vã nhét vào miệng nàng một miếng nhân sâm, đồng thời nói: “Phúc Tấn, người cố thêm lần nữa, ngàn vạn lần phải chống đỡ, hãy nghĩ đến Bát gia, nghĩ đến tiểu A ca sắp chào đời!"
Gia....
Nàng thoáng xuất thần, tâm trí bỗng nhiên bay về ngày hai người mới vừa thành thân, cơ thể dường như không còn đau đớn.
Bà đỡ thấy vậy, mí mắt giật giật, càng nhìn càng thấy không ổn, Phúc Tấn đã nhiều năm không có thai, sức khỏe vốn đã không tốt, hiện tại lại bị khó sinh, hôm nay chỉ e tiềm tàng nguy cơ.
Huyết phòng không may, ngoại trừ bà đỡ và ma ma hầu hạ, những người khác đều không được phép vào, đây là quy củ.
Dận Tự chỉ có thể chờ ở ngoài, nghe tiếng hét thảm thiết lúc cao lúc thấp, trái tim cũng nhấp nhỏm theo.
Kiếp trước Quách Lạc La thị không có sinh con, lúc thiếp thất sinh, hắn cũng không ở bên cạnh, đương nhiên không hiểu được nỗi đau lúc sinh của nữ tử, giờ nghe thấy thảm trạng như vậy, không khỏi lo lắng hơn.
Dận Chân ở bên cạnh thấp giọng an ủi Dận Tự, trong lòng cũng thấy sốt ruột theo.
Đình Xu tính tình không tệ, mấy năm nay mọi người chung sống với nhau, cũng có chút tình cảm, nếu nàng không chống đỡ qua được cửa ải này, chỉ sợ Dận Tự khó tránh khỏi đau lòng khổ sở, đến lúc đó trong phủ không có Đích phúc tấn, trong cung nhất định sẽ chỉ định người, không cách nào khước từ.
Luận về tư tâm, hiển nhiên Dận Chân không mong nhìn thấy cảnh nơi này thê thiếp thành đàn.
Vào lúc mọi người đang hoang mang rối loạn, thì thấy ma ma từ trong phòng ào ra, vẻ mặt cấp bách.
“Gia, e rằng Phúc Tấn sắp không được rồi!"
Phú Sát Phu Nhân, ngạc nương của Đình Xu nghe vậy tưởng chừng nín thở, liều mạng xông vào trong.
Sắc mặt Dận Tự cũng trở nên tái mét, hoàn toàn không còn dáng dấp nho nhã ngày thường.
“Bất luận thế nào, cũng nhất định phải giữ Phúc Tấn, nếu vạn bất đắc dĩ, phải xếp tính mạng Phúc Tấn lên hàng đầu!"
Ma ma thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn cuống quýt nói vâng dạ, xong vội vã trở vào trong phòng.
Tiếng hét đau đớn lúc ban đầu của Đình Xu đã hạ xuống, đứng ở bên ngoài gần như không thể nghe thấy, lại càng khiến người khác lo lắng.
Trong phủ Dận Chân cũng con cái ít ỏi, trên cơ bản rất ít đứa có khả năng sống sót, hiện tại chỉ có Hoằng Huy do Đích phúc tấn Na Lạp thị sinh, Hoằng Quân do Trắc phúc tấn Lý thị sinh, còn có một Đại Cách cách, nhưng nếu tính ra, vẫn tốt hơn Dận Tự.
Trong đầu y bắt đầu tính toán nếu lỡ như Đình Xu có bề gì, y sẽ lập tức đưa Hoàng Quân qua cho Dận Tự làm con thừa tự, chỉ là vào giờ phút này, không thể nói ra.
Thời gian chầm chậm trôi qua, vào lúc bên trong vang lên một tiếng khóc to, trên mặt mọi người đều là biểu hiện như trút được gánh nặng.
Ma ma ôm đứa bé đi ra, mặt mày tươi cười, khác một trời một vực với gương mặt khẩn trương ban nãy.
“Chúc mừng chủ tử, là một tiểu A ca!"
“Phúc Tấn sao rồi?"
“Phúc Tấn cũng mạnh giỏi, mẹ tròn con vuông!"
Dận Tự thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy đứa bé, Lục Cửu đứng bên cạnh thấy thế lập tức nhanh trí móc tiền thưởng ra, ma ma cười tít mắt nhận lấy, miệng liên tục nói cát tường.
Chỉ thấy hài tử rụt trong tã lót, khuôn mặt nhăn nhúm, nhìn không ra giống ai, con mắt nhắm tịt, chắc do khóc đến mệt, cái miệng nhỏ hơi vểnh lên, khóe mắt còn ngấn nước, được Dận Tự ôm sát trong lòng, nhẹ đến nỗi như không có trọng lượng.
Dận Tự cẩn thận từng li từng tí, rất sợ làm đau nó.
Dận Chân cũng sáp lại nhìn.
“Đứa bé này không giống đệ." y nhíu mày.
“Nó mới sinh mà, còn chưa nẩy nở, chả nhẽ tứ ca chưa từng nhìn con nhà mình à?" Dận Tự bật cười, chỉ cảm thấy thứ đang ẵm trong lòng, giống như không phải một đứa trẻ, mà là một bọc bông, nhẹ hẫng đến nỗi khiến người ta tay chân luống cuống.
Thật chất Dận Chân có chút ghen tức.
Y thấy ánh mắt của Dận Tự lúc nhìn đứa bé, dịu dàng đến nỗi như muốn hòa tan người khác, nhưng y cũng rõ, ghen tuông với một đứa bé mới chào đời không hay biết gì thật sự rất buồn cười. Dận Tự không con không cái, ngóng trông nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mãi mới có một đứa, chỉ sợ muốn thương đến tận xương.
Nghĩ vậy, không kiềm được vươn tay, nhẹ nhàng bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ, mang theo chút khoái ý trả thù.
Tiểu tử thối, a mã mi là của ta, sau ngày đừng hòng giành với tứ bá của mi!
Năm tháng thấm thoát thôi đưa, triều đình biến động khó lường, lòng người khác biệt, nhưng dần dần cũng hiển hiện manh mối tinh phong huyết vũ.
Lúc Thái tử được tái lập, bề ngoài nhìn vào rất xán lạng, nhưng hắn không có Sách Ngạch Đồ, giống như thiếu một cánh tay, chưa kể Khang Hy như có như không chèn ép, cái chức Thái tử hiện tại thật sự u uất hơn bất luận khoảnh khắc nào trong dĩ vãng.
Không biết có phải do lúc trước khi bị giam Đại A ca bị hù mất mật, sau này trở nên nản lòng thoái chí, không còn sự ngạo mạn ngày nào, vừa bước qua tuổi ba mươi mà trên tóc đã nhuốm bạc, dáng vẻ héo tàn tang thương, mỗi lần bệ kiến, Khang Hy luôn nhìn chằm chằm tóc y, hồi lâu sau không nói lời nào.
Từ sau khi Dận Chân tiền trảm hậu tấu cho phép địa phương xuất binh bình loạn, tuy ngoài mặt Khang Hy không thể hiện gì, nhưng không thiếu lần hữu ý vô tình tỏ ra lạnh nhạt, Dận Chân chỉ lo làm việc của mình không hay không biết, trước sau như một, vào triều làm việc, đối với Khang Hy vẫn kính trọng tuân lời như trong dĩ vãng, giống như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Trong khi đấy Dận Đường thấy Đại A ca được thả ra, vốn rất vui mừng, tưởng rằng hi vọng đoạt vị của hắn có triển vọng, ai ngờ đâu Đại A ca chìm trong ưu sầu, bàn tính như ý của bản thân lại lệch nhịp, y không cam lòng chịu thua vào lúc này, chỉ đành nín nhịn tiếp tục ngủ đông, chờ đợi cơ hội.
Thập Tam và Thập Tứ vẫn được sủng ái như trước, Thập Tam xưa nay khí phách, lại có quan hệ thân thiết với hai người Dận Tự Dận Chân, chẳng qua tuổi còn nhỏ, có đôi khi vô cùng tự tiện, không chú ý rất nhiều tiểu tiết, đắc tội người khác cũng không tự biết. Thập Tứ thận trọng từng bước một, ở trước mặt Khang Hy, không nói chuyện dè dặt như những người khác, nhưng lại chưa từng chọc ông tức giận, biết cách điều chỉnh sức lửa thỏa đáng, nghiễm nhiên trở thành Hoàng tử được sủng ái nhất, đến cả địa vị của Đức Phi trong hậu cung cũng lên theo như diều gặp gió.
Mặt khác, trong phủ Liêm Quận vương có thêm một đứa trẻ, tiếng cười tự nhiên cũng nhiều hơn, tuy trước đây Đình Xu không nói, nhưng hắn cũng biết nàng chắc chắn phải gánh chịu rất nhiều áp lực, hiện tại vừa sinh là được con trai, đúng lúc che miệng không ít người, cũng bớt lời ra tiếng vào, có điều Đình Xu sau khi sinh sức khỏe suy yếu, lại phải gánh vác mọi việc lớn nhỏ trong phủ, tinh thần khó tránh có phần suy nhược, vì thế Dận Tự đặc biệt gọi Trương thị đến, bảo nàng từ giờ giúp đỡ Phúc Tấn.
Ngoại trừ việc đó ra, dường như tất cả mọi thứ đều ung dung thoải mái, đến nỗi lúc Dận Chân dẫn theo Hoằng Huy đến tìm hắn, có thể dễ dàng thấy hắn ngồi dưới dàn nho ở hậu viện, chơi với bảo bảo còn trong tã lót, cứ ra vẻ như có con mọi thứ đều sung túc.
Bảo bảo đã hơn ba tháng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nếp nhăn đã sớm giãn ra, một đôi mắt tròn to đen láy đảo tới đảo lui, hiếu kỳ nhìn Hoằng Huy đang đến gần.
Hoằng Huy trưng ra nụ cười tỏa nắng, vươn tay, cẩn thận sờ gương mặt trắng trẻo của bảo bảo, không kiềm lòng được bẹo một cái.
Rất mềm.
Lại bẹo một cái.
Rất dễ chịu.
Bẹo thêm cái nữa....
Tay bị bắt lại, Hoằng Huy ngước đầu lên, thấy Dận Chân đang lườm nó, gương mặt vô tội được thay bằng vẻ xấu hổ lấy lòng.
“Bát thúc, bảo bảo đáng yêu quá!" cực kỳ giống con chó con ngạc nương nuôi trong phủ.
“Vậy con phải thường xuyên chơi với nó nha." Dận Tự cười nói, đưa bảo bảo cho nhũ mẫu, Hoằng Huy háo hức chạy theo sát, bắt đầu cười giỡn.
“Tiểu tử này cứ đòi đi theo huynh đến." Dận Chân nhìn nó chơi với bảo bảo mà như đang chơi với chó con, đầu thoáng đau.
“Đã đặt nhũ danh chưa?"
Dận Tự lắc đầu. “Ngạc nương nó bảo không bằng cứ gọi bảo bảo, đệ thấy cũng được, đợi nó một tuổi sẽ có tên chính thức, đến lúc đó đổi cách gọi là được."
Dận Chân đang suy nghĩ phải vào đề thế nào, lại đột ngột nghe thấy tiếng gào khóc vang lên.
Hai người ngoảnh đầu nhìn, Hoằng Huy vừa khóc vừa sờ cổ, còn trong tay bảo bảo đang giữ một miếng ngọc bối thắt dây đỏ, cười khanh khách.
Tuy rằng người Mãn xem trọng xuất thân người mẹ, nhưng đồng thời cũng theo lẽ mẹ quý nhờ con, Đích phúc tấn mà không có con cái nói sao cũng không thể đứng thẳng lưng trong phủ được, tuy rằng con cái do tiểu thiếp sinh ra đều phải tôn nàng làm mẹ cả, nhưng tóm lại vẫn không phải đi ra từ bụng mình.
Phủ Liêm Quận vương tốt hơn những phủ khác nhiều, cũng không có mấy thị thiếp hay tiểu thiếp vớ vẩn gây loạn, nhưng Dận Tự có nhân duyên tốt, ở trước mặt Khang Hy lại có tiếng nói, không kể đến người bên ngoài muốn nịnh nọt, chỉ riêng các nương nương trong cung, cũng đã nghĩ đủ cách để đưa người vào phủ, nhưng Dận Tự không gật đầu, Đình Xu cũng ráng gánh vác áp lực, đến cả nhà Phú Sát muốn đưa một biểu muội xa đến, nàng cũng không bằng lòng.
Thứ nhất do sinh trưởng trong gia đình hiển hách, chứng kiến không biết bao nhiêu chuyện xấu xa tranh giành tình cảm, không hi vọng phủ đệ vốn yên tĩnh biến thành như thế, thứ hai là sâu trong nội tâm nàng, vẫn mong ước mộng tưởng một đời một kiếp một đôi người không bị sụp đổ, tuy rằng sau này có thêm Trương thị, nhưng nhiều năm chung sống với nhau, nàng đã hiểu rõ tính tình của Trương thị, khó chịu gì đó, đã sớm biến thành thương hại cùng đồng tình.
Nàng là vậy đấy, ngày tháng trước đây của Đình Xu trôi qua không dễ dàng gì, Dận Tự không con, trong phủ chỉ có hai người, Đích phúc tấn ngăn cản không có nạp người mới, bản thân thì không sinh được, ở trong mắt người khác chính là do Đình Xu đố kị.
Trong phủ các A ca khác, ít thì cũng có hai ba tiểu thiếp, đến cả Tứ A ca cũng không ngoại lệ, tới phiên Dận Tự, lại chỉ có một người, còn là người do năm xưa Khang Hy chỉ định, mấy năm nay trong phủ đìu hiu, nhà mẹ cũng đã ngầm khuyên nàng không biết bao nhiêu mà nói, để nha hoàn thân cạnh trở thành người trong nhà, Đình Xu cắn chặt môi, chứ tuyệt đối không mở miệng.
Cũng may chịu đựng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng mang thai, dù là con gái, sau này cũng có hi vọng.
Bà đỡ ở bên cạnh không ngừng bảo nàng hãy dùng sức, Đình Xu thở hổn hển, sắc mặt vàng như nến, mồ hôi chảy dài theo trán, thở ra thì nhiều hít vào thì ít.
Ma ma ở bên cạnh thấy tình cảnh hiện tại không ổn, vội vã nhét vào miệng nàng một miếng nhân sâm, đồng thời nói: “Phúc Tấn, người cố thêm lần nữa, ngàn vạn lần phải chống đỡ, hãy nghĩ đến Bát gia, nghĩ đến tiểu A ca sắp chào đời!"
Gia....
Nàng thoáng xuất thần, tâm trí bỗng nhiên bay về ngày hai người mới vừa thành thân, cơ thể dường như không còn đau đớn.
Bà đỡ thấy vậy, mí mắt giật giật, càng nhìn càng thấy không ổn, Phúc Tấn đã nhiều năm không có thai, sức khỏe vốn đã không tốt, hiện tại lại bị khó sinh, hôm nay chỉ e tiềm tàng nguy cơ.
Huyết phòng không may, ngoại trừ bà đỡ và ma ma hầu hạ, những người khác đều không được phép vào, đây là quy củ.
Dận Tự chỉ có thể chờ ở ngoài, nghe tiếng hét thảm thiết lúc cao lúc thấp, trái tim cũng nhấp nhỏm theo.
Kiếp trước Quách Lạc La thị không có sinh con, lúc thiếp thất sinh, hắn cũng không ở bên cạnh, đương nhiên không hiểu được nỗi đau lúc sinh của nữ tử, giờ nghe thấy thảm trạng như vậy, không khỏi lo lắng hơn.
Dận Chân ở bên cạnh thấp giọng an ủi Dận Tự, trong lòng cũng thấy sốt ruột theo.
Đình Xu tính tình không tệ, mấy năm nay mọi người chung sống với nhau, cũng có chút tình cảm, nếu nàng không chống đỡ qua được cửa ải này, chỉ sợ Dận Tự khó tránh khỏi đau lòng khổ sở, đến lúc đó trong phủ không có Đích phúc tấn, trong cung nhất định sẽ chỉ định người, không cách nào khước từ.
Luận về tư tâm, hiển nhiên Dận Chân không mong nhìn thấy cảnh nơi này thê thiếp thành đàn.
Vào lúc mọi người đang hoang mang rối loạn, thì thấy ma ma từ trong phòng ào ra, vẻ mặt cấp bách.
“Gia, e rằng Phúc Tấn sắp không được rồi!"
Phú Sát Phu Nhân, ngạc nương của Đình Xu nghe vậy tưởng chừng nín thở, liều mạng xông vào trong.
Sắc mặt Dận Tự cũng trở nên tái mét, hoàn toàn không còn dáng dấp nho nhã ngày thường.
“Bất luận thế nào, cũng nhất định phải giữ Phúc Tấn, nếu vạn bất đắc dĩ, phải xếp tính mạng Phúc Tấn lên hàng đầu!"
Ma ma thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn cuống quýt nói vâng dạ, xong vội vã trở vào trong phòng.
Tiếng hét đau đớn lúc ban đầu của Đình Xu đã hạ xuống, đứng ở bên ngoài gần như không thể nghe thấy, lại càng khiến người khác lo lắng.
Trong phủ Dận Chân cũng con cái ít ỏi, trên cơ bản rất ít đứa có khả năng sống sót, hiện tại chỉ có Hoằng Huy do Đích phúc tấn Na Lạp thị sinh, Hoằng Quân do Trắc phúc tấn Lý thị sinh, còn có một Đại Cách cách, nhưng nếu tính ra, vẫn tốt hơn Dận Tự.
Trong đầu y bắt đầu tính toán nếu lỡ như Đình Xu có bề gì, y sẽ lập tức đưa Hoàng Quân qua cho Dận Tự làm con thừa tự, chỉ là vào giờ phút này, không thể nói ra.
Thời gian chầm chậm trôi qua, vào lúc bên trong vang lên một tiếng khóc to, trên mặt mọi người đều là biểu hiện như trút được gánh nặng.
Ma ma ôm đứa bé đi ra, mặt mày tươi cười, khác một trời một vực với gương mặt khẩn trương ban nãy.
“Chúc mừng chủ tử, là một tiểu A ca!"
“Phúc Tấn sao rồi?"
“Phúc Tấn cũng mạnh giỏi, mẹ tròn con vuông!"
Dận Tự thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy đứa bé, Lục Cửu đứng bên cạnh thấy thế lập tức nhanh trí móc tiền thưởng ra, ma ma cười tít mắt nhận lấy, miệng liên tục nói cát tường.
Chỉ thấy hài tử rụt trong tã lót, khuôn mặt nhăn nhúm, nhìn không ra giống ai, con mắt nhắm tịt, chắc do khóc đến mệt, cái miệng nhỏ hơi vểnh lên, khóe mắt còn ngấn nước, được Dận Tự ôm sát trong lòng, nhẹ đến nỗi như không có trọng lượng.
Dận Tự cẩn thận từng li từng tí, rất sợ làm đau nó.
Dận Chân cũng sáp lại nhìn.
“Đứa bé này không giống đệ." y nhíu mày.
“Nó mới sinh mà, còn chưa nẩy nở, chả nhẽ tứ ca chưa từng nhìn con nhà mình à?" Dận Tự bật cười, chỉ cảm thấy thứ đang ẵm trong lòng, giống như không phải một đứa trẻ, mà là một bọc bông, nhẹ hẫng đến nỗi khiến người ta tay chân luống cuống.
Thật chất Dận Chân có chút ghen tức.
Y thấy ánh mắt của Dận Tự lúc nhìn đứa bé, dịu dàng đến nỗi như muốn hòa tan người khác, nhưng y cũng rõ, ghen tuông với một đứa bé mới chào đời không hay biết gì thật sự rất buồn cười. Dận Tự không con không cái, ngóng trông nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mãi mới có một đứa, chỉ sợ muốn thương đến tận xương.
Nghĩ vậy, không kiềm được vươn tay, nhẹ nhàng bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ, mang theo chút khoái ý trả thù.
Tiểu tử thối, a mã mi là của ta, sau ngày đừng hòng giành với tứ bá của mi!
Năm tháng thấm thoát thôi đưa, triều đình biến động khó lường, lòng người khác biệt, nhưng dần dần cũng hiển hiện manh mối tinh phong huyết vũ.
Lúc Thái tử được tái lập, bề ngoài nhìn vào rất xán lạng, nhưng hắn không có Sách Ngạch Đồ, giống như thiếu một cánh tay, chưa kể Khang Hy như có như không chèn ép, cái chức Thái tử hiện tại thật sự u uất hơn bất luận khoảnh khắc nào trong dĩ vãng.
Không biết có phải do lúc trước khi bị giam Đại A ca bị hù mất mật, sau này trở nên nản lòng thoái chí, không còn sự ngạo mạn ngày nào, vừa bước qua tuổi ba mươi mà trên tóc đã nhuốm bạc, dáng vẻ héo tàn tang thương, mỗi lần bệ kiến, Khang Hy luôn nhìn chằm chằm tóc y, hồi lâu sau không nói lời nào.
Từ sau khi Dận Chân tiền trảm hậu tấu cho phép địa phương xuất binh bình loạn, tuy ngoài mặt Khang Hy không thể hiện gì, nhưng không thiếu lần hữu ý vô tình tỏ ra lạnh nhạt, Dận Chân chỉ lo làm việc của mình không hay không biết, trước sau như một, vào triều làm việc, đối với Khang Hy vẫn kính trọng tuân lời như trong dĩ vãng, giống như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Trong khi đấy Dận Đường thấy Đại A ca được thả ra, vốn rất vui mừng, tưởng rằng hi vọng đoạt vị của hắn có triển vọng, ai ngờ đâu Đại A ca chìm trong ưu sầu, bàn tính như ý của bản thân lại lệch nhịp, y không cam lòng chịu thua vào lúc này, chỉ đành nín nhịn tiếp tục ngủ đông, chờ đợi cơ hội.
Thập Tam và Thập Tứ vẫn được sủng ái như trước, Thập Tam xưa nay khí phách, lại có quan hệ thân thiết với hai người Dận Tự Dận Chân, chẳng qua tuổi còn nhỏ, có đôi khi vô cùng tự tiện, không chú ý rất nhiều tiểu tiết, đắc tội người khác cũng không tự biết. Thập Tứ thận trọng từng bước một, ở trước mặt Khang Hy, không nói chuyện dè dặt như những người khác, nhưng lại chưa từng chọc ông tức giận, biết cách điều chỉnh sức lửa thỏa đáng, nghiễm nhiên trở thành Hoàng tử được sủng ái nhất, đến cả địa vị của Đức Phi trong hậu cung cũng lên theo như diều gặp gió.
Mặt khác, trong phủ Liêm Quận vương có thêm một đứa trẻ, tiếng cười tự nhiên cũng nhiều hơn, tuy trước đây Đình Xu không nói, nhưng hắn cũng biết nàng chắc chắn phải gánh chịu rất nhiều áp lực, hiện tại vừa sinh là được con trai, đúng lúc che miệng không ít người, cũng bớt lời ra tiếng vào, có điều Đình Xu sau khi sinh sức khỏe suy yếu, lại phải gánh vác mọi việc lớn nhỏ trong phủ, tinh thần khó tránh có phần suy nhược, vì thế Dận Tự đặc biệt gọi Trương thị đến, bảo nàng từ giờ giúp đỡ Phúc Tấn.
Ngoại trừ việc đó ra, dường như tất cả mọi thứ đều ung dung thoải mái, đến nỗi lúc Dận Chân dẫn theo Hoằng Huy đến tìm hắn, có thể dễ dàng thấy hắn ngồi dưới dàn nho ở hậu viện, chơi với bảo bảo còn trong tã lót, cứ ra vẻ như có con mọi thứ đều sung túc.
Bảo bảo đã hơn ba tháng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nếp nhăn đã sớm giãn ra, một đôi mắt tròn to đen láy đảo tới đảo lui, hiếu kỳ nhìn Hoằng Huy đang đến gần.
Hoằng Huy trưng ra nụ cười tỏa nắng, vươn tay, cẩn thận sờ gương mặt trắng trẻo của bảo bảo, không kiềm lòng được bẹo một cái.
Rất mềm.
Lại bẹo một cái.
Rất dễ chịu.
Bẹo thêm cái nữa....
Tay bị bắt lại, Hoằng Huy ngước đầu lên, thấy Dận Chân đang lườm nó, gương mặt vô tội được thay bằng vẻ xấu hổ lấy lòng.
“Bát thúc, bảo bảo đáng yêu quá!" cực kỳ giống con chó con ngạc nương nuôi trong phủ.
“Vậy con phải thường xuyên chơi với nó nha." Dận Tự cười nói, đưa bảo bảo cho nhũ mẫu, Hoằng Huy háo hức chạy theo sát, bắt đầu cười giỡn.
“Tiểu tử này cứ đòi đi theo huynh đến." Dận Chân nhìn nó chơi với bảo bảo mà như đang chơi với chó con, đầu thoáng đau.
“Đã đặt nhũ danh chưa?"
Dận Tự lắc đầu. “Ngạc nương nó bảo không bằng cứ gọi bảo bảo, đệ thấy cũng được, đợi nó một tuổi sẽ có tên chính thức, đến lúc đó đổi cách gọi là được."
Dận Chân đang suy nghĩ phải vào đề thế nào, lại đột ngột nghe thấy tiếng gào khóc vang lên.
Hai người ngoảnh đầu nhìn, Hoằng Huy vừa khóc vừa sờ cổ, còn trong tay bảo bảo đang giữ một miếng ngọc bối thắt dây đỏ, cười khanh khách.
Tác giả :
Mộng Khê Thạch