Sơn Hà Chẩm

Chương 38 Chương 38

Trong lúc hai người thảo luận đã đến Sở phủ, Sở Lâm Dương đang đứng ở cửa kiểm kê số người đi, khi Vệ Uẩn xuống dưới, Sở Lâm Dương còn hơi kinh ngạc, một lát sau hắn thấy Sở Du đi xuống thì lập tức hiểu là Vệ Uẩn dẫn Sở Du tới tiễn.
 
Vệ Uẩn tiến lên chào hỏi Sở Lâm Dương, Sở Du theo sau, sau khi liếc mắt nhìn những người đứng xung quanh thì nói: “Phụ thân đâu ạ?"
 
“Còn đang rửa mặt chải đầu." Sở Lâm Dương cười một tiếng, mời Vệ Uẩn và Sở Du vào nhà: “Hai người ăn sáng chưa? Hay là ăn cùng nhau nhé?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thời gian dùng bữa của Sở phủ muộn hơn Vệ phủ, Vệ Uẩn và Sở Du tuy đã ăn rồi, nhưng vẫn theo Sở Lâm Dương đi vào.
 
Vệ Uẩn và Sở Lâm Dương khách sáo nói chút tiếng Quan Thoại, Sở Du ở một bên im lặng nghe. Mọi người trong Sở gia đang ăn cơm, Sở Lâm Tây làm nũng với Tạ Vận, trong phòng đều là tiếng cười, khi Sở Lâm Dương dẫn Vệ Uẩn và Sở Du tới, mọi người ở đây liền sửng sốt, sau đó Sở Lâm Tây vui mừng tiến lên, vô cùng phấn chấn nói: “A Du, sao muội tới đây?"
 
“Vô lễ!"
 
Sở Kiến Xương vội vàng quát mắng, nhưng giữa âm điệu lại không có vẻ thật sự tức giận, ông sầm mặt nói: “Chào hỏi Hầu gia trước đã."
 
Vừa nói, Sở Kiến Xương đã đứng dậy, hành lễ với Vệ Uẩn. Vệ Uẩn vội vàng nâng Sở Kiến Xương dậy, vững vàng nói: “Lần này Tiểu Thất cố ý tới tiễn Sở bá phụ và Sở đại ca, bá phụ cứ coi Tiểu Thất như vãn bối, ngàn vạn lần đừng quá khách sáo."
 
Sở Kiến Xương nghe vậy ngược lại cũng không từ chối, ông cười nói: “Vậy hôm nay ta cứ coi ngươi như chất nhi đi, thế chất nhi ăn sáng chưa?"
 
Trong lúc ông nói, người hầu bưng bàn nhỏ từ bên ngoài vào, sắp chỗ cho Sở Du và Vệ Uẩn. Sở Du ngồi xuống bên cạnh Sở Cẩm, vừa ngồi xuống, đã phát hiện ánh mắt Sở Cẩm hơi dại ra, nét mặt có vẻ hoảng hốt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Du hơi kinh ngạc, không hiểu vì sao trong một đêm Sở Cẩm lại thành ra như vậy.
 
Nàng dừng ánh mắt trên người Sở Lâm Dương, lại thấy Sở Lâm Dương đang nói chuyện với Vệ Uẩn, hai người nói một lát, Sở Lâm Dương đứng dậy, muốn dẫn Vệ Uẩn đi dạo vườn, Sở Du vội đứng dậy, nói với theo: “Muội cũng đi!"
 
Sở Lâm Dương ngẩn người, ánh mắt rơi trên người Vệ Uẩn, lại thấy sắc mặt Vệ Uẩn không thay đổi, gật đầu một cái.
 
Sở Lâm Dương liền cười, hơi có chút bất đắc dĩ nói: “Vậy thì đi cùng đi."
 
Ba người cùng đi ra ngoài, Sở Du đi phía sau hai người, hai người xem nàng giống như không tồn tại, Vệ Uẩn chậm rãi nói với Sở Lâm Dương: “Lần này huynh đi Tây Nam, lúc đến, sợ là Nam Việt không yên bình."
 
“Ừ." Sở Lâm Dương gật đầu, đôi lông mày cũng nhướn lên trên khuôn mặt luôn ôn hòa trước sau như một, có chút lo lắng nói: “Ta đã nhận được tuyến báo ở tiền tuyến, Nam Việt tập hợp năm vạn binh áp sát lãnh thổ nước ta. Thật ra nếu đánh một mình Nam Việt thì ta không lo lắng, ta chỉ lo lắng Bắc Địch và Nam Việt đồng thời tấn công……"
 
“Thật ra chỉ cần kéo dài thời gian là cũng được."
 
Vệ Uẩn cân nhắc: “Nam Việt Quốc ít người, hiện giờ tiến công, có lẽ là mưu đồ với Bắc Địch, muốn kiếm một ít chỗ tốt. Huynh kéo dài chiến trận một chút, chờ Nam Việt cảm thấy cố hết sức, lúc này chúng ta lại chủ động hứa hẹn cho Nam Việt chỗ tốt, Nam Việt đương nhiên sẽ dừng tay. Cho nên trận chiến này, đại ca chỉ thủ chứ không tấn công, kéo dài được là tốt. Thật ra trận chiến này khó khăn, ở chỗ Bắc Địch."
 
“Rốt cuộc tại sao Bắc Địch lại đột ngột tấn công thế?"
 
Sở Lâm Dương không hiểu, trên mặt Vệ Uẩn có chút bất đắc dĩ: “Năm nay Bắc Địch nhiều thiên tai, mùa đông năm ngoái băng tuyết làm chết rất nhiều dê bò, năm nay mùa hè lại mưa to, dẫn tới bệnh dịch, hiện giờ dân chúng oán giận sôi trào. Tân hoàng vốn cũng thiện chiến, cộng thêm áp lực trong nước, vì thế một lòng muốn đánh bại Đại Sở."
 
“Vậy hắn đánh mấy thành trì là được rồi, sao phải không chết không ngừng như vậy chứ?"
 
Sở Lâm Dương vẫn chưa hiểu.
 
Chiến tuyến của Sở gia ở Tây Nam, gồm hai châu Lạc, Huy, thỉnh thoảng có điều động, nhưng vẫn không xem là hiểu biết về phương bắc, mà Vệ gia ở chiến tuyến phía bắc trường kỳ, nói tới những chuyện này, Vệ Uẩn đương nhiên hiểu biết nhiều hơn Sở Lâm Dương.
 
Vệ Uẩn nghe Sở Lâm Dương hỏi, ánh mắt lạnh đi: “Bắc Địch hung hãn, thật ra hàng năm biên cảnh luôn do con cháu Vệ gia ta chống đỡ. Bọn chúng hung ác, chúng ta lại càng ác hơn. Hiện giờ Vệ gia không còn, Bắc Địch còn sợ ai chứ?"
 
Sở Lâm Dương không nói gì, nhắc tới việc này, trong lòng hắn biết Vệ Uẩn khổ sở hơn bất kỳ người nào. Sau một hồi, hắn thở dài một hơi: “Hai chúng ta bởi vì A Du, cũng coi như người nhà. Ta muốn hỏi đệ một câu thật lòng, lúc trước trên chiến trường, Diêu Dũng rốt cuộc đã làm cái gì, đệ có biết không?"
 
“Không biết."
 
Vệ Uẩn bình tĩnh mở miệng, ngước mắt nhìn về phía Sở Lâm Dương: “Vậy phiền huynh có thể nói thật với ta một câu, tại sao huynh cứ khăng khăng cho rằng việc này có liên quan tới Diêu Dũng? Mà không phải là sai lầm của Vệ gia ta?"
 
“E là đệ đã quên," Sở Lâm Dương cười một tiếng: “Hai năm trước ta từng làm việc cùng phụ huynh đệ ở Bắc Cảnh ba tháng, ta nắm rõ lối đánh của Vệ gia, truy kích đào binh……"
 
Sở Lâm Dương lắc đầu: “Ta không tin."
 
“Mà ta cũng biết rõ sự bất đồng giữa Diêu Dũng và phụ thân đệ."
 
Ba người đi lên hành lang dài, vào bên trong nhà thuỷ tạ. Hoa Kinh tháng mười hai, trên mặt hồ kết thành lớp băng mỏng, lớp băng nổi trên mặt nước như thể tan ra, nhìn một cái đã khiến người ta cảm thấy rét lạnh.
 
Vệ Uẩn quay đầu lại theo bản năng, theo thói quen đứng ở vị trí chắn gió, im hơi lặng tiếng để Sở Du ở phía sau, rồi mới ngồi xuống cùng Sở Lâm Dương. Sở Lâm Dương liếc mắt nhìn Vệ Uẩn một cái, không nói thêm gì, người hầu ở bên cạnh vội thả than trong đình, lò sưởi bốc lên, Sở Lâm Dương tiếp tục nói: “Ta và đại ca đệ cũng xem như bạn cũ. Năm đó A Quân từng dặn dò ta, sau này nếu hắn có bất trắc gì thì để ta chăm sóc đệ. Ta đã đồng ý với hắn."
 
Nghe được lời này, Vệ Uẩn lập tức sững người.
 
Hắn ngơ ngác nhìn Sở Lâm Dương, giống như một thiếu niên chợt lạc đường. Hắn nghe thấy tên Vệ Quân thì có vài phần hốt hoảng luống cuống, Sở Du ngồi ở đằng sau, dịu dàng lên tiếng: “Tiểu Thất."
 
Vệ Uẩn nghe được giọng điệu ung dung lại bình tĩnh của Sở Du, lúc này mới hoàn hồn, nhặt lên tư thái ngày thường, chậm rãi nói: “Đa tạ Đại ca."
 
“Ta đồng ý với hắn, cũng không phải không có điều kiện gì. Ta nói với hắn, ta sẽ chăm sóc đệ thật tốt, cũng nhờ hắn quan tâm chăm sóc A Du thật tốt. Không ngờ rằng, hắn lại đi như vậy sớm," Trên mặt Sở Lâm Dương gượng cười: “Cuộc làm ăn này, thật sự là không có lời lãi mấy."
 
Vệ Uẩn không đáp lại, nhắc tới người đã chết kia, bầu không khí khó tránh khỏi có chút nặng nề. Sở Lâm Dương thấy mọi người trầm lặng, liền cười nói: “Thôi, không nói những thứ này nữa, hôm nay hai người đến là có chuyện khác ư?"
 
“Đúng vậy." Vệ Uẩn chuyển chủ đề theo Sở Lâm Dương, gật đầu nói: “Hôm nay tới, một là để tiễn đưa, hai là hỏi thăm tình hình ở Tây Nam một chút, ba là……"
 
Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, mắt trông mong nhìn Sở Lâm Dương. Khi hắn giao tiếp với người khác, nếu là người không thân cận thì luôn tỏ ra lạnh lùng, lúc này tuy trên mặt vẫn bình tĩnh ung dung như cũ, nhưng trong mắt đều là vẻ mong mỏi, như ánh mắt đứa bé trông mong nhìn người lớn, đặt trên mặt Vệ Uẩn, lực sát thương thật sự quá lớn. Sở Lâm Dương không quá nhạy cảm, hắn nắm lấy chén trà, rời ánh mắt sang chỗ khác, cố làm mình bình tĩnh một chút: “Thứ ba là gì?"

 
“Sở đại ca, huynh xem, huynh và ca ca ta là bạn cũ, cũng là ca ca ruột của tẩu tẩu ta, Tiểu Thất coi huynh như ca ca ruột vậy. Trước kia ca ca ta thường cảm thán với ta, huynh am hiểu kinh doanh, biết cách làm giàu, huynh xem, huynh có tiện……"
 
“Vay tiền hả?"
 
Sở Lâm Dương lập tức hiểu ý đồ của Vệ Uẩn, hắn mỉm cười quay đầu sang: “Không biết tiểu Hầu gia muốn mượn bao nhiêu?"
 
“Cũng không nhiều lắm, số ta muốn đối với Sở đại ca mà nói cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông thôi……"
 
Trên mặt Vệ Uẩn là vẻ bình tĩnh, trong giọng nói mang theo cân nhắc: “Huynh xem, trước tiên cứ cho ta vay tiền mua một ngàn mẫu đất ở Lạc Châu……"
 
“Tiểu Hầu gia," Sở Lâm Dương vẫn giữ nụ cười, chậm rãi mở miệng: “Một ngàn mẫu đất, sao đệ không đi cướp chứ?"
 
Vệ Uẩn giữ bình tĩnh, da mặt hắn trước giờ đủ dầy, đối mặt với vẻ mỉa mai của Sở Lâm Dương, hắn tỉnh bơ: “Ta biết huynh cũng cho vay nặng lãi ở bên ngoài. Ta cũng không phải ỷ vào thân phận thân thích để mượn không, ta sẽ trả cả lãi, huynh thấy thế nào?"
 
Sở Lâm Dương uống một ngụm trà, nói chuyện như giải quyết việc công: “Đệ mua một ngàn mẫu đất là định làm gì?"
 
“Bố trí nơi ăn chốn ở cho lưu dân, trồng trọt lương thực."
 
Vệ Uẩn không giấu giếm mà trả lời cực kỳ quyết đoán. Sở Lâm Dương ngước mắt nhìn hắn: “Vay tiền ở chỗ ta, tính mười li một tháng, nếu đệ mua trồng lương thực, sợ là không trả nổi đâu."
 
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn liếc mắt nhìn Sở Du một cái, trong chuyện tính toán sổ sách, thật ra hắn cũng không am hiểu lắm. Một cái liếc mắt đó làm Sở Du lập tức hiểu ý Vệ Uẩn, nàng có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn phải nhắm mắt nhắm mũi nói: “Trả nổi."
 
“Hử?" Sở Lâm Dương ngước mắt nhìn Sở Du, rất bất ngờ: “Trấn Quốc Công phủ có tiền như vậy hả?"
 
“Bọn muội có sự chắc chắn."
 
Sở Du đón lấy ánh mắt Sở Lâm Dương, nói mà hơi chút chột dạ. Suy nghĩ một chút, nàng vẫn mở miệng: “Giá đất ở sông Tị nhất định sẽ tăng."
 
Sở Lâm Dương không lên tiếng, hắn uống ngụm trà, sau một hồi, hắn rốt cuộc nói: “Nếu là muội muội ta muốn làm ăn, vậy ca ca đương nhiên sẽ ủng hộ một chút. Tiền này ta cho muội vay, lát nữa ta sẽ bảo người kiểm kê, khoảng tối muộn sẽ đưa ngân phiếu tới chỗ muội nhé."
 
Nghe xong lời này, Sở Du và Vệ Uẩn đều thở phào nhẹ nhõm. Sở Lâm Dương nhìn dáng vẻ hai người bọn họ ngồi quỳ bên cạnh nhau, không nhịn được cười. Nụ cười đó đầy bao dung và chiều chuộng, Sở Du nhìn thấy, nhất thời không khỏi ngẩn ngơ.
 
Sở Lâm Dương lặng lẽ nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói: “Trước đây mỗi lần ta đi đều không muốn để muội nhìn thấy, sợ muội khổ sở, lần này muội cũng không cần nhìn, không có việc gì thì trở về đi."
 
Sở Du mím môi, Sở Lâm Dương đi xa chưa bao giờ để người nhà đưa tiễn, đây là quy củ trước sau như một của hắn.
 
Nàng ngước mắt nhìn hắn, thật lâu sau, rốt cuộc nói: “Được."
 
Hai người đều không giỏi ăn nói, sau khi nói ra chữ “được" này, mọi người đều trầm lặng, vẫn là Sở Lâm Dương mở miệng trước, thở dài nói: “Đi thôi."
 
Ba người cùng trở về phòng ăn, mọi người trong phòng đều đã dùng cơm xong, đang ngồi một bên nói chuyện.
 
Sở Du và Vệ Uẩn từ biệt mọi người, xoay người định đi. Sở Kiến Xương và Tạ Vận định ra tiễn bọn họ, Sở Lâm Dương đột nhiên nói: “Con và A Cẩm ra tiễn là được rồi."
 
Sở Cẩm như đã sớm dự đoán được, nàng ta không hé răng, ngoan ngoãn đi theo sau Sở Lâm Dương, Sở Du và Vệ Uẩn ra ngoài.
 
Bốn người đi trên hành lang dài, Sở Lâm Dương và Vệ Uẩn đi trước nói chuyện, Sở Cẩm và Sở Du theo ở phía sau, Sở Du không lên tiếng, Sở Cẩm cũng không nói lời nào, nhưng sau một hồi, Sở Cẩm đột nhiên mở miệng: “Thật xin lỗi."
 
Sở Du có chút kinh ngạc, nàng quay đầu sang, thấy vẻ mặt như chết lặng của Sở Cẩm.
 
Từ trước đến giờ Sở Du chưa từng nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt Sở Cẩm, Sở Cẩm trong trí nhớ của nàng, vĩnh viễn là sự tồn tại tràn ngập dã tâm và dục vọng.
 
Mà giờ này khắc này, Sở Cẩm lại giống như không muốn gì cả.
Nàng ta giống như một con búp bê tinh xảo, đi trên hành lang dài. Sở Du nhíu mày: “Muội làm sao vậy?"
 
“Không sao cả," Trong giọng Sở Cẩm không có chút xíu cảm xúc nào, bình tĩnh nói: “Muội có lỗi với tỷ rất nhiều, hôm nay cho muội xin lỗi tỷ."
 
Sở Du không lên tiếng, ánh mắt nàng dừng trên người Sở Cẩm, muốn hỏi gì đó, rồi lại cảm thấy, chuyện này không có bao nhiêu liên quan tới nàng, hỏi nhiều, sợ lại chọc nhiều phiền toái.
 
Nàng đè nén lòng hiếu kỳ, nghe Sở Cẩm từ từ nhớ lại quá khứ.
 
“Năm mười hai tuổi, tỷ bị thương ở chân nhưng vẫn đi tới giếng cứu mèo, muội đồng ý với tỷ là sẽ dùng dây thừng kéo tỷ lên, nhưng lại té xỉu ở bên cạnh giếng, hại tỷ bị thương khốn khổ ở dưới đáy giếng một buổi trưa, chuyện này, là muội hãm hại tỷ. Thật xin lỗi."
 
Sở Du hơi sửng sốt, không ngờ rằng Sở Cẩm nhắc tới chuyện này.
 
Nàng nhớ rõ chuyện này. Năm mười hai tuổi, nàng về Hoa Kinh lần đầu tiên, nhìn thấy vị muội muội giống như búp bê đã cực kỳ yêu thích. Sở Cẩm sức khỏe kém, Tạ Vận không cho nàng nuôi mèo, vì thế Sở Cẩm lén lút nuôi một con mèo nhỏ ở hậu viện.
 
Có một ngày mèo nhỏ rơi xuống nước, Sở Cẩm khóc lóc tới xin nàng cứu mèo, khi đó chân nàng bị thương, nhưng lại vẫn xuống giếng cứu mèo giúp muội muội. Sở Cẩm nói sẽ ở trên kéo dây thừng cho nàng, nhưng lại ngất xỉu ở bên cạnh giếng, sau đó Sở Du liền ngồi xổm ở tảng đá nổi lên trên đáy giếng, dùng thân thể sưởi ấm mèo nhỏ, Sở Cẩm hôn mê bao lâu, Sở Du ôm mèo cuộn tròn ở dưới đáy giếng bấy lâu.
 
Đến sau đó nàng được Sở Lâm Dương phát hiện đầu tiên, đến lúc cứu lên, miệng vết thương trên chân nàng vì bị ngâm nước lâu mà mưng mủ, đêm đó lập tức sốt cao.
 
Từ trước đến giờ sức khỏe nàng luôn tốt, lần đó làm người nhà sợ hãi, ngay cả Tạ Vận trước giờ luôn yêu thương Sở Cẩm, cũng không nhịn được mà nổi nóng với Sở Cẩm.
 
Chuyện xa xôi như vậy, nhớ lại khi đã cách hai đời, Sở Du cũng không cảm thấy khó chịu, thậm chí vì phần ngây ngô khờ khạo thuở thiếu thời, mà không nhịn được nở nụ cười.
 
Nàng cười tươi, hoàn toàn không thèm để ý nói: “Ừ, ta biết."
 

Sở Cẩm chợt chấn động, nàng ta dừng bước, ngẩng đầu nhìn nàng, biểu cảm khó đoán.
 
Sở Du có chút ngượng ngùng, nhớ tới chuyện khi còn nhỏ, nàng thậm chí không nhịn được có chút tính khí trẻ con, vô tư gãi tóc: “À, con mèo kia sao. Thật ra là lúc ta luyện võ không cẩn thận đập đá vào chân nó, cho nên nó mới rơi xuống giếng không lên được. Lúc muội tới tìm ta làm ta chột dạ, cũng không dám nói với muội là ta làm chân nó bị như vậy."
 
Sở Cẩm không lên tiếng, nàng ta hơi hé miệng, một câu cũng không nói nên lời.
 
Nàng ta làm sao có thể nói cho Sở Du, con mèo đó là nàng ta ném xuống, chứ không phải tự nó ngã xuống?
 
Sở Du không chú ý tới biểu cảm trên mặt nàng ta, nàng vẫn giống như khi còn nhỏ, nói hơi ngớ ngẩn: “Ta biết muội tức chuyện này, cho nên mới cố ý giả vờ bất tỉnh không kéo ta lên. Nhịp thở khi hôn mê hay không hôn mê không giống nhau, lúc ta đi lên đã nghe ra rồi."
 
“Vậy sao lúc đó tỷ không nói thẳng với phụ mẫu chứ?"
 
Sở Cẩm ra vẻ bình tĩnh, siết nắm tay. Sở Du nhớ lại quá khứ, trong lòng lại cảm thấy có vài phần ấm áp: “Vốn muốn nói, kết quả lúc ta được mang vào giường, ta thấy muội ở một bên sợ đến mức khóc to, một mực hỏi ta có thể chết hay không, ta lập tức cảm thấy, thôi bỏ qua đi."
 
“Chuyện này với ta mà nói, vốn cũng không phải chuyện lớn gì," Sở Du dựa lên cây cột, ngữ điệu mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Nếu ta nói với người trong nhà, dựa theo tính tình mọi người, phụ thân nếu không dùng quân côn thì chính là vọt trúc, mẫu thân mắng muội làm tổn thương người khác cũng không phải trọng điểm, ca ca lại càng thôi đi, huynh ấy có thể đánh muội như đánh ta, cơ thể này của muội, không chịu nổi đâu."
 
Sở Du vừa nói vừa suy nghĩ xa xăm.
 
Thật ra thời niên thiếu, quan hệ giữa nàng và Sở Cẩm cũng không xấu như vậy. Làm thế nào lại đi đến bước đường sau này chứ?
 
Nếu nói trước khi Sở Lâm Dương chết, Sở Cẩm làm tất cả là vì vinh hoa phú quý của bản thân, sau khi Sở Lâm Dương chết, sau khi Sở Cẩm gả cho Cố Sở Sinh, lòng hận thù lại dâng lên ngùn ngụt.
 
Sở Cẩm nhìn Sở Du đứng trên hành lang với bao kỷ niệm ùa về trong mắt. Nàng ta cảm thấy có thứ gì đó cuồn cuộn trong cổ họng mình.
 
Sở Du nghiêng nghiêng đầu nhìn Sở Cẩm, nàng cao hơn Sở Cẩm nửa cái đầu, Sở Cẩm gầy yếu, đứng bên cạnh nàng, nhìn qua làm người ta cảm thấy vừa yếu đuối lại vừa xót thương.
 
Trên mặt nàng ta còn nét thiếu nữ, chứ không hoàn toàn là nữ nhân ác độc, lại có cả sự đẹp đẽ và tinh tế như khi Sở Du chết. Sở Du lặng lẽ nhìn nàng ta, trong khoảng thời gian ngắn lại cảm thấy, thật ra cũng không hận thù đến vậy.
 
Sở Cẩm lúc nhỏ cũng sẽ lén lút nuôi mèo, cũng sẽ khóc lóc hỏi nàng có thể chết hay không.
 
Sự trưởng thành của con người đều từng bước một, nào có người ngay từ lúc bắt đầu đã trở nên xấu xa đến vậy?
 
Còn kịp, tất cả đều còn kịp.
 
Sở Du lặng lẽ nhìn cô nương siết nắm tay, đỏ vành mắt ở trước mặt. Nàng mím môi, cuối cùng vươn tay, ôm Sở Cẩm vào lòng.
 
“A Cẩm," nàng ôm nàng ta, giống như khi còn bé, dịu dàng lên tiếng: “Muội nên ra ngoài thăm thú nhiều một chút. Thế gian này có núi sông tươi đẹp, muội không nên bó buộc trong căn nhà này. Muội sẽ phát hiện cái gọi là tiền tài cũng chỉ như mây bay gió thoảng, cái gọi là lòng mến mộ của nam nhân cũng chỉ là giọt sương ban sáng, cái gọi là thanh danh nữ tử, mưu mô nơi hậu trạch, tất cả đều làm hao mòn sinh mạng và vẻ đẹp của muội. Muội vốn là cô nương cực kỳ cực kỳ cực kỳ tốt,"
 
Trong lúc Sở Du nói, Sở Cẩm siết nắm tay, mở to hai mắt, nước mắt lã chã rơi. Sở Du cảm nhận được đầu vai bị nước mắt thấm ướt, nàng ôm chặt Sở Cẩm hơn một ít, thở dài nói: “Ta không biết tại sao muội lại trở thành dáng vẻ ngày hôm nay, nhưng A Cẩm à, muội nên tìm về chính mình. Đừng bị đủ loại u ám, sợ hãi, tuyệt vọng và đau khổ trên thế gian này làm mình trở nên thay đổi hoàn toàn. Có lẽ muội không hiểu hôm nay ta nói cái gì, nhưng đây cũng là điều tốt nhất mà người làm tỷ tỷ như ta muốn cho muội. Muội coi ta như người nhà, ta cũng sẽ coi muội như người nhà. Nếu muội coi ta là kẻ thù, A Cẩm à," Sở Du thở dài một tiếng: “Ta cũng không phải một người để mặc cho người ta ức hiếp, muội có hiểu được không?"
 
“Muội không hề," Sở Cẩm cắn răng mở miệng: “Muốn ức hiếp tỷ."
 
“Ta biết," Giọng Sở Du ôn hòa, buông nàng ta ra, lặng lẽ nhìn, lặp lại: “Ta biết."
 
Sở Cẩm ngước mắt đón ánh mắt nàng, hàm răng run nhè nhẹ.
 
“Muội chỉ là……"
 
Chỉ là cái gì?
 
Nàng ta nói không nên lời, quá khứ quay cuồng trong đầu, từ năm mười hai tuổi, câu “Dựa vào cái gì" của Sở Lâm Dương đã trở thành chấp niệm của nàng ta.
 
Nàng ta vùng vẫy, đấu tranh hết lần này đến lần khác, cuối cùng lên tiếng: “Không cam lòng."
 
Nói xong, nàng ta như thể đặt khoảnh khắc chật vật nhất trong đời mình ra trước mặt Sở Du. Nàng ta từ từ nhắm mắt lại: “Muội cũng không biết mình bị làm sao. Muội sợ Đại ca, lại hy vọng Đại ca đối tốt với muội giống như đối với tỷ. Muội không cảm giác được có ai yêu thích muội, mẫu thân không yêu muội, người bà ấy yêu chính là phụ thân. Bà ấy chỉ quan tâm đến mình, bà ấy chỉ nói đi nói lại với muội rằng bà ấy đối xử với muội tốt lắm, muốn muội phải nhớ rõ; phụ thân không yêu muội, ông ấy cũng không thích muội, chỉ biết mắng muội thôi; ca ca…… Ca ca……"
 
Sở Cẩm không nói được nữa, Sở Du lặng lẽ nghe.
 
Nàng đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.
 
Nếu đời trước nàng biết Sở Cẩm suy nghĩ thế nào sớm một chút. Thậm chí nếu đời trước nàng hỏi thăm dù chỉ một lần sớm một chút, có lẽ sẽ không làm Sở Cẩm biến thành bộ dạng sau này.
 
Nàng nhìn Sở Cẩm đang thút thít không ngừng, giơ tay đặt trên tóc Sở Cẩm.
 
“Vậy còn ta thì sao?"
 
Sở Cẩm ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng, Sở Du bình tĩnh nói: “A Cẩm, nếu muội chưa từng hại ta, thật ra ta rất yêu thương muội."
 
“Người nhà ta không biết bày tỏ tình cảm, nhưng cũng không có nghĩa là không yêu. Mỗi năm ca ca về nhà, lúc ở biên cảnh đều sẽ chọn quà cho muội, nhìn thấy con búp bê nào đẹp sẽ mua hết, nói với ta là mang về cho A Cẩm. Phụ thân là người thô lỗ, lúc nào cũng doạ cho ta ăn quân côn, nhưng lại có thể kiềm chế bản thân, cho dù có tức giận đến đâu cũng chưa từng ra tay với muội. Còn mẫu thân……" Sở Du cười gượng: “Bà ấy bất công đến mức làm ta cảm thấy buồn và khó chịu, bà muốn muội nhớ rõ bà ấy tốt với muội, cũng chỉ vì muội là duy nhất của bà. Ta và phụ thân, còn cả các huynh trưởng đều ở biên cảnh, không có ai ở bên cạnh bà, bà lo lắng, bà sợ hãi biết bao."
 
“A Cẩm à," Sở Du thở dài: “Muội xem, có nhiều người yêu thương muội như vậy mà."
 
Sở Cẩm không nói gì, Vệ Uẩn và Sở Lâm Dương đứng ở phía trước, bọn họ đợi một lát, nhìn hai tỷ muội khóc lóc rồi ôm nhau. Sở Lâm Dương nhìn sắc trời, Vệ Uẩn phát hiện hắn sợ là phải đi, lập tức nói với Sở Du: “Tẩu tử, có thể về chưa?"
 

“Ta tới ngay đây."
 
Sở Du cất giọng, sau khi thở dài thì nhấc váy xoay người. Sở Cẩm đột nhiên gọi nàng lại: “Tỷ tỷ, tỷ đã từng gặp chuyện gì làm tổn thương mình chưa. Tỷ nhìn thấy sẽ sợ, nhưng lại cố chấp không bỏ xuống được?"
 
Sở Du thật lâu không đáp lại, nàng đưa lưng về phía Sở Cẩm, không kìm được mà thẳng sống lưng, một lúc lâu sau, mới nói: “Có."
 
Vì dụ như Cố Sở Sinh, ví dụ như Sở Cẩm. Bọn họ đều là ác mộng ở đời trước của nàng, nàng sợ hãi, nhưng lại cố chấp. Nàng cho rằng mình sẽ hận bọn họ cả đời, bị quấn quanh trong cơn ác mộng này, liều mạng chạy trốn, nhưng lại không thể siêu sinh.
 
“Vậy phải làm sao?"
 
“Đối mặt với nó." Sở Du ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, quả quyết nói: “Nếu nó là sự dây dưa số mệnh, vậy phải tháo gỡ. Nếu nó có liên quan tới tội nghiệt hung ác, vậy phải chặt đứt."
 
Sở Cẩm không lên tiếng, Sở Du biết nàng ta đã hiểu thì cất bước tiến lên.
 
Nàng ung dung đi tới bên cạnh Vệ Uẩn, Vệ Uẩn và Sở Lâm Dương đều phát hiện, trên người nàng như mang theo hơi thở đoạn tuyệt. Sở Lâm Dương nhíu mày, nhưng cũng không nói gì. Mỗi người đều có con đường của mình, nàng không mở miệng, hắn sẽ không can thiệp.
 
Sở Lâm Dương đưa Sở Du và Vệ Uẩn lên xe ngựa, sau khi lên xe ngựa, Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ Sở Du, rốt cuộc mở miệng: “Tẩu tẩu làm sao vậy?"
 
Sở Du nghe thấy tiếng Vệ Uẩn, chậm rãi ngẩng đầu.
 
Trong xe ngựa chiếu rọi bóng dáng Sở Lâm Dương và Sở Cẩm trên hành lang dài, ánh mắt nàng mơ màng mù mịt.
 
“Ta cho rằng đời này của ta sẽ không có kết quả tốt đẹp gì với muội ấy."
 
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn không hiểu ý nàng, nhưng cũng biết nàng muốn nói chuyện. Hắn nhìn nàng lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, biểu cảm mê mang.
 
“Ta đã từng hận muội ấy, hận tận trong xương cốt. Đệ nói xem một người làm sao có thể đang hận thù mà nhìn thấy điểm tốt của người kia chứ?"
 
Vệ Uẩn không nói gì, hắn rót trà cho Sở Du, bưng đến trước mặt nàng, để nàng ôm trong lòng bàn tay.
 
Độ ấm từ trên tay lan tràn lên trên, làm cơ bắp trên người và nội tâm nàng dần thả lỏng.
 
“Thật ra cả đời người, chẳng qua là cầu xin một sự viên mãn, tốt đẹp ở trong lòng mình. Nếu trái tim một người tràn đầy thỏa mãn, là có thể nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của thế giới này." Vệ Uẩn uống trà, chậm rãi lên tiếng: “Lòng bất mãn, liều mạng muốn cầu xin cái gì đó, cố chấp cái gì đó, thì sẽ bị che mờ đôi mắt. Nhìn sẽ thành thuần thiện, hoặc là thuần ác, thậm chí còn có thiện biến thành ác, ác biến thành thiện."
 
Sở Du không lên tiếng, Vệ Uẩn nói như vậy, nàng mới chợt phản ứng lại.
 
Đời này không chỉ có Sở Cẩm khác biệt, mà còn có Sở Du nàng.
 
Nàng không khỏi cười khẽ.
 
“Thật ra ta rất biết ơn ca ca đệ."
 
Vệ Uẩn quay đầu nhìn sang, Sở Du nhìn ra bên ngoài màn xe, ánh mắt mang theo ấm áp.
 
“Ngày thành hôn, chàng nhìn thấy ta, căng thẳng đến mức không nói nên lời. Sau đó lại đưa lụa đỏ vào trong tay ta, cả đoạn đường cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ ta bị ngã."
 
“Đời này cũng chưa từng có người đối với ta như vậy," Sở Du thở dài nói: “Đó là lần đầu tiên ta cảm thấy, trong lòng bắt đầu thỏa mãn."
 
Lúc sống lại, trong lòng nàng mang theo vô số thù địch, chỉ muốn trốn chạy.
 
Đây là hơi ấm đầu tiên của nàng.
 
Vệ Uẩn không lên tiếng.
 
Thật ra trong khoảnh khắc nghe thấy Sở Du nói lời này, vô số đau lòng chợt dâng lên, hắn suýt chút nữa buột miệng thốt ra —— sau này đệ cũng đối xử với tẩu tẩu tốt như vậy.
 
Nhưng mà lời này dừng giữa môi răng, hắn chợt cảm thấy không ổn.
 
Đó là chuyện ca ca hắn có thể làm, mà không phải là hắn. Ca ca hắn là trượng phu của nàng, là sự tồn tại khác hoàn toàn hắn. Có một số việc, Vệ Quân làm được, nhưng Vệ Uẩn thì không.
 
Lòng tốt của hắn với nàng, vĩnh viễn phải nằm ngoài ranh giới đó, và dừng lại trong lễ nghĩa.
 
Tuy hắn muốn đem tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian này cho nàng, để báo đáp phần tình nghĩa của nàng đối với Vệ phủ, báo đáp phần ấm áp mà nàng dành cho hắn lúc nguy nan. Có một số thứ có thể cho, nhưng có một số thứ, phải có tư cách mới có thể cho.
 
Vệ Uẩn nói không nên lời đây là cảm giác gì, hắn uống trà, nhìn cảnh sắc bên ngoài, lập tức cảm thấy, không hiểu sao, hôm nay trà hơi chát.
 
*********
 
Trong lúc Sở Du và Vệ Uẩn bàn bạc những chuyện tiếp đó ở Hoa Kinh, ở Côn Dương cách xa ngàn dặm, Cố Sở Sinh đang đọc công văn ở trong phủ nha huyện lệnh.
 
Sau khi Bạch thành bị đánh hạ, Côn Dương lập tức trở thành yếu địa then chốt đứng mũi chịu sào, Diêu Dũng đóng quân tại đây, cùng hắn giữ Côn Dương.
 
“Công tử," người hầu Trương Đăng từ bên ngoài vội vã đi vào, nhỏ giọng nói: “Nô tài đã chuẩn bị xong giấy tờ tùy thân rồi, ngài xem khi nào đi thì thích hợp?"
 
Cố Sở Sinh không trả lời, hắn một tay cầm bút, một tay giơ lên, Trương Đăng đặt giấy tờ tùy thân vào tay hắn, đồng thời nói: “Người bên ngoài thành và ngân lượng cũng đã chuẩn bị đúng như công tử căn dặn, công tử không cần lo lắng."
 
“Ừ."
 
Cố Sở Sinh nhanh chóng mở công văn ra, sau khi xác nhận không có vấn đề, vừa nhấc bút phê trên sổ con, vừa nói: “Số bạc đưa cho Công Tôn Mậu, hắn nhận chứ?"
 
Công Tôn Mậu là tâm phúc bên cạnh Diêu Dũng, cực kỳ hiểu thái độ của Diêu Dũng. Hắn đưa bạc cho Công Tôn Mậu, chính là muốn thăm dò thái độ Diêu Dũng.
 
Trương Đăng yên tâm gật đầu: “Nhận ạ."
 
Cố Sở Sinh dừng bút, ngẩng đầu nhìn Trương Đăng: “Nhận như thế nào?"
 
“Thì…… Trực tiếp nhận ạ." Trương Đăng nhìn biểu cảm của Cố Sở Sinh, lại có cảm giác như mình đã làm sai gì đó. Hắn do dự phân tích ý tứ của Công Tôn Mậu: “Công Tôn tiên sinh còn nói, buổi chiều sẽ tới mời ngài qua phủ, giới thiệu ngài với Diêu……"
 
Còn chưa dứt lời, Cố Sở Sinh đã đứng dậy, bắt đầu thu dọn hành lý. Trương Đăng có chút không rõ: “Đại nhân làm gì vậy?"
 
“Đi."

 
Cố Sở Sinh quyết đoán mở miệng. Trương Đăng mơ hồ không hiểu: “Công Tôn tiên sinh không phải đồng ý giới thiệu đại nhân với Diêu tướng quân sao? Vì sao đại nhân còn phải đi ạ?"
 
“Ngươi đã bao giờ nhìn thấy người nào trực tiếp nhận tiền đút lót chưa?" Cố Sở Sinh lạnh lùng nhìn Trương Đăng: “Nếu không có ý của chủ thượng, sao dám trắng trợn cầm tiền như vậy?"
 
Nghe được lời này, Trương Đăng đột nhiên phản ứng lại, lập tức cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh, vội giúp Cố Sở Sinh thu dọn đồ đạc.
 
Cố Sở Sinh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cần chuẩn bị từ trước, hiện giờ chỉ là mang ra, gánh đồ lên rồi định đi ra ngoài ngay lập tức. Còn chưa tới cửa, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã, Cố Sở Sinh chợt giao đồ cho Trương Đăng, lạnh lùng nói: “Ngươi trốn đi."
 
Vừa nói, hắn lập tức ra vẻ bình tĩnh ngồi trước bàn đọc sách, tiếp tục xem sổ con.
 
Không bao lâu, một nam nhân trung niên mặc bạch y thêu trúc đã dẫn người đến. Người này tay cầm quạt lông, mặt có râu, phía sau hắn là hai hàng binh lính, đứng bên ngoài sân, vẻ mặt nghiêm nghị.
 
Người tới đúng là Công Tôn Mậu - đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Diêu Dũng, hắn tiến lên, hành lễ với Cố Sở Sinh: “Cố đại nhân."
 
“Công Tôn tiên sinh."
 
Cố Sở Sinh đứng lên, cười tiến lên hành lễ: “Sao hôm nay Công Tôn tiên sinh tới đây?"
 
“Chút chuyện nhỏ thôi."
 
Công Tôn Mậu chắp tay nói: “Diêu tướng quân ngưỡng mộ tài hoa của đại nhân lâu rồi, tại hạ phụng lệnh tướng quân đến, đặc biệt tới mời đại nhân qua phủ một chuyến."
 
“Vậy thật tốt quá!" Trên mặt Cố Sở Sinh kích động, nói: “Ta vốn muốn gặp tướng quân từ lâu, đại nhân ra phòng khách chờ tại hạ một lát, tại hạ thay hoa y vì tướng quân rồi sẽ đến ngay."
 
“Cần gì chứ?"
 
Công Tôn Mậu giơ tay ngăn Cố Sở Sinh lại: “Bọn ta lại không phải hạng người thế tục tầm thường, tướng quân thưởng thức đại nhân, thưởng thức chính là phong thái tài hoa, mà không phải là hoa y gấm vóc trên người. Cố đại nhân cứ theo ta đi đi, đừng để đại nhân chờ lâu."
 
Nghe được lời này, trên mặt Cố Sở Sinh lộ ra biểu cảm nghi ngờ: “Tướng quân có chuyện đặc biệt gì à, sao lại mời gấp gáp như vậy?"
 
Sắc mặt Công Tôn Mậu cứng đờ, nhưng vẻ mất tự nhiên chỉ chợt lóe lên, rất nhanh đã cười nói: “Cố đại nhân hiểu lầm rồi, chỉ là hôm nay con nhỏ ở nhà chờ tại hạ, tại hạ muốn về nhà sớm một chút, cho nên làm việc mới mau như vậy."
 
“Ra thế," Cố Sở Sinh gật đầu nói: “Tiên sinh đúng là người lo cho gia đình. Vậy Cố mỗ cũng không làm khó tiên sinh, chúng ta đi thôi!"
 
“Đa tạ đa tạ." Công Tôn Mậu vội vàng chắp tay nói lời cảm tạ, Cố Sở Sinh không thèm để ý mà cười cười, vừa nói vừa cười với Công Tôn Mậu đi ra ngoài.
 
Đoàn người đi ra không lâu, Trương Đăng nhô đầu từ sau bình phong, hắn lấy bội kiếm ra, tung người nhảy lên xà ngang, đi dọc theo xà ngang tới một chỗ nào đó, đẩy một cái, viên ngói bị đẩy ra, sau đó nhảy lên.
 
Cửa này là Cố Sở Sinh đã chuẩn bị từ trước, chính là vì đề phòng giờ khắc này.
 
Trương Đăng nhanh chóng rời khỏi phủ nha theo tuyến đường đã chuẩn bị tốt, nhìn bóng dáng Trương Đăng đi xa, ám vệ của Vệ gia núp trong bóng tối rối rít nhìn về phía Vệ Thu.
 
Vệ Thu ra dấu tay với người ở phía nam, ba ám vệ nhanh chóng chạy theo Trương Đăng. Mà Vệ Thu thì dẫn người, đuổi theo Cố Sở Sinh tới chỗ Diêu Dũng.
 
Cố Sở Sinh vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Công Tôn Mậu, không ngừng liệt kê sự kính nể của mình đối với Diêu Dũng. Công Tôn Mậu mỉm cười nghe, tâm tình trái lại cũng cực kỳ sung sướng. Chỉ cảm thấy Cố Sở Sinh này đúng là tên ngốc.
 
Diêu Dũng bỏ thành, hắn còn dám đi sơ tán dân chúng? Phần công lao này sao có thể cho hắn, không cho hắn được, nhưng lại sợ sau này vào kinh sẽ nhắc tới việc này với thiên tử, vậy đương nhiên chỉ có thể giết hắn.
 
Công Tôn Mậu nhìn thiếu niên tràn trề sức sống ở trước mặt, trong lòng có chút thương tiếc —— tài tuấn như thế, ngược lại thật đáng tiếc.
 
“Sông hào ở Côn Dương này là do Thái thú tiền nhiệm Côn Châu tu sửa, tạo thành một vòng bao quanh thành trì và nối liền với Yến Giang, hiện giờ tuy là mùa đông, nhưng mực nước ở sông hào này lại không hề giảm."
 
Cố Sở Sinh giới thiệu về sông hào cho Công Tôn Mậu, hứng thú bừng bừng nói: “Đại nhân có biết tại sao không?"
 
Công Tôn Mậu cũng cảm thấy kỳ quái,  vào mùa đông, dòng nước đều sẽ giảm bớt thậm chí khô kiệt, vì sao sông hào ở Côn Dương lại vẫn chảy xiết?
 
Cố Sở Sinh thúc ngựa đi lên trước, chỉ vào một tòa sư tử đá trên hào và nói: “Tiên sinh lại đây xem đi, chính là cái này……"
 
Công Tôn Mậu thò đầu ra theo bản năng, cũng chính trong nháy mắt này, Cố Sở Sinh đột nhiên ra tay, lập tức bắt giữ Công Tôn Mậu, đao trong tay áo đặt trên người Công Tôn Mậu, gầm lên một tiếng: “Đứng lại!"
 
Công Tôn Mậu lập tức hiểu ra tình cảnh của mình, Cố Sở Sinh không phải không phát hiện ý tứ của Diêu Dũng, mà là phát hiện, phát hiện một cách triệt để!
 
Mồ hôi lạnh từ sau lưng Công Tôn Mậu dâng lên, từ trước đến nay hắn biết thủ đoạn của Diêu Dũng, nếu hắn để Cố Sở Sinh chạy mất, sợ là một nhà già trẻ đều không giữ được!
 
“Đừng để ý ta!"
 
Công Tôn Mậu gào to: “Bắt lấy hắn!"
 
Sắc mặt Cố Sở Sinh biến đổi cực lớn, sau khi điểm huyệt Công Tôn Mậu thì kéo cả Công Tôn Mậu nhảy xuống hào.
 
Mưa tên lập tức đuổi sát, Cố Sở Sinh chìm xuống nước, nâng Công Tôn Mậu lên chặn tên, sau đó lập tức đẩy người ra, thả trôi theo dòng nước.
 
Người trên bờ nhất thời không biết làm sao, hoàn toàn không thấy bóng người.
 
Mà tất cả ám vệ của Vệ gia đều nhìn về phía Vệ Thu, nôn nóng nói: “Lão đại, không thấy người đâu, làm sao bây giờ?"
 
Vệ Thu mím môi, ra lệnh: “Vệ Bính trở về thả bồ câu đưa thư bẩm báo Hầu gia, những người khác đi theo ta!"
 
Mọi người chia ra, người trên bờ đều rối rít đuổi về phía hạ lưu, Cố Sở Sinh trốn vào khoảng trống trên con sư tử đá ở bờ sông, che miệng vết thương của mình lại, hơi thở dốc.
 
Đã rất nhiều năm hắn không bị dồn ép đến mức độ này.
 
Nhưng không sao……
 
Trong mắt hắn mang theo cuồng nhiệt, hắn sống sót được, hắn sẽ lập tức trở lại Hoa Kinh.
 
Trở lại Hoa Kinh, là có thể nhìn thấy A Du.

 

Tác giả : Mặc Thư Bạch
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại