Sơn Hà Chẩm

Chương 21 Chương 21

Nghe được lời Sở Du, Vệ Uẩn hơi sững sờ.
 
Thiếu nữ kia càng lúc càng xa, tính toán đâu ra đấy, nàng cũng chỉ lớn hắn một tuổi nhưng lại có khí thế hoàn toàn khác biệt.
 
Có lẽ giống như hắn cảm thấy mình phải nhanh chóng lớn lên để chèo chống Vệ phủ này, nàng cũng cảm thấy mình thân là trưởng tẩu, nên phải che chở hắn đúng không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vệ Uẩn nhìn bóng lưng Sở Du.
 
Bản thân Sở Du không phát hiện, nhưng Vệ Uẩn lại nhìn thấy rõ ràng vết máu từ sau lưng Sở Du thấm ra.
 
Nàng bị thương, nhưng nàng vẫn giữ nụ cười, ngay cả giọng điệu cũng không bởi vì đau đớn mà run rẩy.
 
Tựa như ban ngày, khi nàng rõ ràng đã nhìn thấy quan tài trượng phu mình, trong mắt đong đầy nước mắt, nhưng nàng lại vẫn mỉm cười nâng hắn dậy, mang cho hắn một chén rượu mừng công.
 
Nàng chôn giấu tất cả mọi chuyện trong lòng mình, hờ hững như không, dùng dáng vẻ tốt đẹp nhất đối mặt với hắn, dùng cử chỉ im lặng nói với hắn, không sao, tất cả đều ổn.
 
Tại sao không nói thật với hắn chứ?
 
Vệ Uẩn siết chặt nắm tay, khắp đầu óc đều là bóng lưng thấm đầy vết máu của nàng, chậm rãi nhắm mắt lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xương đùi bị đánh bầm dập ê ẩm đau, nhưng trong lòng lại hiện lên một cơn đau đớn khác mãnh liệt hơn nhiều.
 
Bởi vì nhỏ yếu mà bất lực, không thể làm gì.
 

Chưa có khoảnh khắc nào hắn lại khát vọng quyền thế đến vậy.
 
Trên đường mang phụ thân và các huynh trưởng trở về, hắn chỉ nghĩ làm như thế nào để điều tra rõ chân tướng, làm thế nào để rửa oan giải tội, làm thế nào để trở thành trụ cột trong nhà, chống đỡ Vệ gia.
 
Nhưng vào lúc nàng mỉm cười nói ra câu “Tẩu tử che chở đệ", hắn mới thật sự cảm nhận được mình nhỏ yếu và bất lực, hắn thậm chí còn không bằng một nữ tử, một người, tuy là tẩu tử hắn, nhưng lại chỉ là tiểu cô nương lớn hơn hắn một tuổi.
 
Hắn phải sống sót.
 
Vệ Uẩn đột ngột mở mắt.
 
Hắn biết rất rõ, hắn nhất định phải sống sót, phải đứng lên, hắn phải trở thành người có thể chắn gió che mưa vì người khác, chỉ cần hắn còn sống một ngày, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Vệ gia trải qua đau khổ như ngày hôm nay nữa!
 
Sở Du từ thiên lao đi ra, trong lòng suy nghĩ manh mối Vệ Uẩn cung cấp.
 
Thái Tử giám quân, Diêu Dũng là cậu Thái Tử, tất nhiên là được Thái Tử chỉ thị tới Bạch thành, sau đó mưu đồ bí mật một kế hoạch với Vệ Trung.
 
Nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó khiến kế hoạch thất bại, Diêu Dũng đẩy tất cả trách nhiệm lên người Vệ gia. Mà Hoàng đế……có lẽ cũng biết.
 
Sở Du ngồi trên xe ngựa, dùng ngón tay gõ đùi suy tư.
 
Chuyện này, Hoàng đế rốt cuộc là biết, hay là tham dự?
 
Là Hoàng đế làm cho chuyện này thất bại, Vệ gia cõng tội cho Hoàng đế; hay là Thái Tử khiến chuyện này xảy ra, Hoàng đế che giấu cho Thái Tử; hay là Hoàng đế vốn có ý diệt trừ Vệ gia?
 
Không, không thể nào.

 
Sở Du nghĩ đến đáp án thứ ba thì lập tức phủ định.
 
Tạ thái phó sẽ đứng về phía Vệ gia. Hơn nữa dưới tình huống biết rõ nội tình mà ông ấy vẫn trợ giúp Vệ gia, đủ để chứng minh Hoàng đế cũng không phải có ý định đuổi tận giết tuyệt Vệ gia, thậm chí còn có lòng hổ thẹn với Vệ gia. Nếu Hoàng đế vốn định diệt trừ Vệ gia thì Vệ Uẩn hoàn toàn không thể trở về.
 
Hoàng đế sẽ không để lại bất kỳ mầm mống nào của Vệ gia.
 
Chỉ cần Hoàng đế không phải cố ý diệt trừ Vệ gia, vậy Vệ gia sẽ an toàn hơn rất nhiều.
 
Sở Du suy tư trở lại Trấn Quốc Hầu phủ, Tưởng Thuần còn đang đợi nàng. Sở Du thấy Tưởng Thuần thì cười nói: “Sao tỷ còn chưa ngủ?"
 
“Muội chưa về, ta mong."
 
Tưởng Thuần tiến lên đỡ nàng: “Hôm nay thế nào?"
 
“Có chút manh mối."
 
Sở Du ngẩng đầu nhìn Tưởng Thuần: “Những người khác trong phủ sao rồi?"
 
“Trương Hàm và Vương Lam khóc dữ quá, được khuyên về phòng rồi. Diêu Giác ở trong phòng chửi mắng Tào Diễn một lát, giờ cũng ngủ rồi. Còn Tạ Cửu thì ở linh đường, không biết đã về chưa."
 
Trong giọng nói của Tưởng Thuần có chút mỏi mệt, nàng nói những chuyện này rồi bỏ thêm câu: “Hôm nay người của các nhà đều tới, cũng không biết nói cái gì."
 

Sở Du gật đầu, nói với Tưởng Thuần: “Tỷ vất vả rồi."
 
“Ta vẫn còn tốt," Tưởng Thuần cười đầy khó khăn: “Đều là mấy việc lặt vặt không đáng kể, ngược lại muội……"
 
Tưởng Thuần thở dài: “A Du, nếu muội không ở đây, ta sợ chính mình……"
 
Còn chưa nói hết, nhưng Sở Du đã biết nàng ấy muốn nói gì. Đời trước nàng không ở đây, từ lựa chọn của Tưởng Thuần là có thể thấy được đôi chút về nội tâm nàng ấy. Sở Du cầm tay Tưởng Thuần thật chặt, khàn giọng nói: “Muội ở đây."
 
“Không nói nữa," Tưởng Thuần kiềm nén dòng nước mắt sắp tuôn ra: “Đi về ngủ trước đi."
 
“Tỷ đi trước đi." Sở Du cười một tiếng: “Tỷ cũng mệt mỏi một ngày rồi, cứ đi ngủ tới trước nửa đêm, ta tới linh đường trông đèn thất tinh, đến gần sáng thì tỷ lại tới."
 
Tưởng Thuần do dự một lát, vẫn gật đầu, đi cùng Sở Du một đoạn đường rồi trở về ngủ.
 
Tưởng Thuần là người làm được việc, Sở Du đi ra ngoài nửa ngày, linh đường của Vệ phủ đã được dựng xong, Vệ Phong cũng được dời sang một quan tài khác và đặt ngay ngắn ở linh đường.
 
Sở Du thay một bộ quần áo rồi đi vào trong linh đường, vừa đi vào đã nhìn thấy một bóng người. Nàng ấy mặc đồ trắng, quỳ trên mặt đất, trông giữ đèn thất tinh thờ trước linh đường.
 
Đèn thất tinh có bảy ngọn đèn, dựa theo cách nói của Đại Sở, con người sau khi chết, phải được đèn thất tinh chiếu sáng đường xuống suối vàng, người nhà phải trông đèn thất tinh, không thể để đèn tắt trong bảy ngày đầu, nếu không người đó sẽ không tìm được đường xuống suối vàng, trở thành cô hồn dã quỷ.
 
Hôm nay người Vệ gia mới trở về, đèn thất tinh cũng mới được thắp vào hôm nay.
 
Sở Du đi vào linh đường, quỳ bên cạnh nàng ấy, khẽ nói: “Cô ở đây à."
 
“Ừ."
 
Tạ Cửu lạnh nhạt mở miệng, liếc mắt nhìn nàng: “Đi gặp Tiểu Thất sao?"
 
“Gặp rồi."

 
“Tình hình như thế nào?"

 
Sở Du không trả lời, Tạ Cửu cũng không hỏi, Tạ Cửu biết Sở Du không yên tâm về nàng ấy nên cũng không thúc ép Sở Du.
 
Nàng ấy lặng lẽ nhìn quan tài, giọng nói vững vàng: “Hôm nay mẫu thân tới nói với ta, bảo ta xin Tiểu Thất một phong thư phóng thê*. Hiện giờ thánh tâm chưa định, ta ở lại Vệ gia, bà ấy sợ ta sẽ bị chôn cùng Vệ gia. Chẳng may bảy vạn người kia thật sự là tội của Vệ gia, tội này có thể lớn hoặc nhỏ, nhưng nếu chém đầu cả nhà thì ta phải làm sao?"
 
* Phóng thê: thả tự do, giải phóng cho người vợ
 
“Lần sau đi gặp Tiểu Thất," giọng Sở Du bình thản: “Ta xin giúp cô."
 
“Cô không sợ sao?" Tạ Cửu quay đầu nhìn nàng. Sở Du không lên tiếng.
 
Nếu là lúc trước, nếu nàng chỉ như Tạ Cửu, vậy dĩ nhiên…… là sợ.
 
Nhưng đã sống lại một đời, trải qua sống chết thì cũng không còn sợ hãi như vậy nữa. Nếu nhìn lại con đường mình đã đi qua, sẽ có thêm nhiều can đảm.
 
Huống chi, nàng rõ ràng biết năm đó Vệ gia không bị chém đầu cả nhà, năm đó đã không có, hiện giờ nàng giúp đỡ như vậy thì sao có thể có được?
 
Nhưng nàng sẽ không nói ra những lời này. Tạ Cửu cụp mắt: “Ta cứ tưởng ta sẽ rất sợ, nhưng hôm nay thấy chàng trở về, ta đột nhiên không sợ hãi nữa."
 
“Ta không muốn thấy chàng ." Tạ Cửu than nhẹ: “Ta sợ thấy chàng, ta sẽ không muốn đi, mà chỉ muốn đi theo chàng. Khi còn sống A Nhã từng hỏi ta có thích chàng không, chàng nói chàng không cảm giác được ta thích chàng. Thật ra thì……"
 
Tạ Cửu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cổ họng nàng khẽ động, nghẹn ngào một lát, nàng mới khàn giọng nói: “Ta chỉ sợ, sợ mình quá thích chàng. Cả đời nữ nhân vốn đã gian nan, mà con đường của thứ nữ lại càng khó đi, cả đời này của ta vốn đủ những tính toán, nếu nói đến chuyện thích hay không thích, con đường của ta sẽ quá khó khăn."
 
“Cô xem," nàng ấy đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh quan tài Vệ Nhã, nàng đặt tay lên quan tài Vệ Nhã, cúi đầu nhìn quan tài, như thể người nọ đang ngủ say, nàng đang nhìn gương mặt người đang ngủ. Nàng mỉm cười nhìn, nước mắt chợt rơi xuống: “Nếu ta không thích chàng, thì tốt biết bao."

 

Tác giả : Mặc Thư Bạch
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại