Sơn Hà Chẩm

Chương 155-156

Chương 155:

Khi cờ chữ "Du" của Sở Du được giương cao, quân của Triệu Nguyệt có chút rối loạn. Tướng quân lĩnh quân Phù Tín là một mãnh tướng thủ hạ của Triệu Nguyệt. Hắn ta cũng không phải là tướng am hiểu binh pháp nhất, nhưng mà là người đi theo Triệu Nguyệt lâu nhất, là tướng quân hiểu tâm tư của Triệu Nguyệt nhất. Hắn ta đi theo Triệu Nguyệt từ khi Triệu Nguyệt còn là Tần Vương thế tử. Hắn ta rất hiểu rõ nguyên nhân Triệu Nguyệt xuất quân lần này. Đây cũng chính là lý do tại sao Triệu Nguyệt phái hắn ta lĩnh quân.
 
"Nguyên soái." Phó tướng lập tức đi đến bên cạnh Phù Tín, lo lắng nói: "Là cờ Du, thủ thành sợ không phải là Tiền Dũng, mà là Sở Du."
 
“Vậy thì rất tốt." Phù Tín cười nhạo: “Bệ hạ chỉ sợ nàng ta không có ở đó. Đừng nhiều lời. Phải không tiếc bất cứ giá nào, toàn lực công thành!"
 
Phù Tín hạ lệnh. Tất cả binh lính liều mạng xông tới.
 
Sở Du đứng trên đỉnh tháp, liếc nhìn đám người dưới thành, trong lòng trùng xuống.
 
Có ít nhất năm vạn binh mã ở dưới thành. Mà Bạch Lĩnh hiện tại, cùng lắm cũng chỉ có khoảng ba vạn binh lính.
 
Năm đó Phượng Lăng lấy ít thắng nhiều liên quan đến địa thế và các thiết kế then chốt của thành Phượng Lăng. Hôm nay Bạch Lĩnh chỉ là một bình nguyên, không có địa thế thuận lợi, không có thiết kế then chốt, thậm chí ngay cả cung tiễn trong thành cũng không đầy đủ. Muốn thủ thành, thật sự là quá khó khăn.
 
Trong lòng Sở Du trùng xuống, nhìn thấy binh lính đang leo lên thành, nàng ngước mắt lên nhìn về phía chủ tướng. Nàng hầu như biết rõ toàn bộ thủ hạ tướng lĩnh dưới trướng Triệu Nguyệt. Nàng nhận ra Phù Tín, trong lòng nàng nắm chắc suy đoán của mình.
 
Cho dù hôm nay quân Triệu mang cả đại quân đến, bọn chúng vòng qua Cửu Thành trực tiếp đến Bạch Lĩnh, cho dù chiếm được Bạch Lĩnh, chờ binh lính Cửu Thành đến kết hợp với quân đội của Vệ Uẩn đánh gọng kìm, Bạch Lĩnh đối với bọn họ sẽ là úng trung tróc miết*. Mà tư thế không tiếc bất cứ giá nào để công thành của Phù Tín như vậy, rõ ràng không phải là một đấu pháp bình thường. Bọn chúng căn bản không nhằm vào Bạch Lĩnh. Thành Bạch Lĩnh này, đối với bọn chúng, không có một chút trọng yếu nào.
 
*Úng trung tróc miết: Bắt ba ba từ bình lớn, ý chỉ nắm chắc mọi việc trong lòng bàn tay.
 
Với tâm tư của Triệu Nguyệt, thứ hắn ta muốn không phải là Bạch Lĩnh, mà là người của Vệ gia bên trong Bạch Lĩnh.
 
Người nhà của các tướng lĩnh khác bị bắt, có thể có khả năng từ bỏ gia đình của chính mình. Nhưng mà đối với Vệ Uẩn từ nhỏ đã tang phụ tang huynh, một mình chống chọi trong thiên hạ đại loạn này mà nói, muốn hắn buông bỏ người nhà, là một điều thật sự rất khó.
 
Cho dù hắn thực sự vì tướng sĩ bách tính mà từ bỏ người nhà của mình, sợ là trong lòng hắn sẽ đại loạn, sau đó sẽ tự vẫn để tạ tội cũng không phải là không có khả năng.
 
Nhìn ra Triệu Nguyệt thâm độc, nhìn thấy tình thế bắt buộc của Phù Tín, Sở Du đứng trên tháp lớn tiếng nói: "Phù Tín, ta biết ngươi muốn gì. Không phải là ngươi muốn trói người uy hiếp Vệ Uẩn sao? Ta đi với ngươi!"
 
Phù Tín cưỡi ngựa, nghe thấy tiếng của Sở Du, cười nói: "Sở Du, ngươi và Vệ Uẩn có quan hệ gì? Ta trói ngươi thì có tác dụng gì! Ngươi đem Vệ lão phu nhân cùng sáu vị tiểu công tử giao ra đây, ta lập tức lui binh. Bằng không ta mà vào được Bạch Lĩnh, ta sẽ làm cho Bạch Lĩnh gà chó không tha, ngay cả một ngọn cỏ cũng không sống nổi!"
 
Nghe vậy, ánh mắt Sở Du nhất thời lạnh xuống. Lúc này đã bắt đầu công thành, binh lính quân địch vọt đến trên tường thành đông như kiến. Bắn mưa tên xuống, tất cả đều là người, bọn họ hình như không sợ chết, bắc thang dây, từng đám người xông lên.
 
Sở Du lạnh lùng đứng nhìn Phù Tín, cao giọng nói: "Khẩu khí của Phù tướng quân thật lớn. Xung quanh các ngươi đều là nơi của Vệ quân ta, lúc các ngươi vừa xuất hiện thì tin tức đã truyền đến Cửu Thành, bây giờ đang trên đường đuổi đến. Không biết Phù tướng quân có chuẩn bị gì rồi?"
 
"Ta có thể không chuẩn bị tốt để đối phó với quân Cửu Thành." Phù Tín cười lớn: "Nhưng với Sở tướng quân, thì Phù mỗ cũng chuẩn bị đủ!"
 
Trong lúc nói chuyện, người đã leo lên tường thành. Trên thành lâu chém giết thành một mảnh. Tưởng Thuần vung kiếm chém kẻ địch, trong mắt lóe lên vẻ lo lắng.

 
Sở Du biết rõ nếu như lúc nãy quân địch trèo lên hết tường thành, Bạch Lĩnh thật sự không thể giữ được cửa thành.
 
Đáng sợ nhất không phải là quân lực của Bạch Lĩnh và quân Triệu khác nhau một trời một vực, mà là những lời Phù Tín nói--
 
Giao người của Vệ gia, sẽ lập tức lui binh; nếu không giao, lúc vào thành, chó gà cũng không tha.
 
Những câu nói này, sợ là nếu có người chống đối, muốn bảo toàn tính mạng, mà phản bội Vệ gia.
 
Trận chiến này không thể kéo dài quá lâu, nếu không sẽ có người phản  bội.
 
Sở Du chưa bao giờ kỳ vọng quá nhiều vào lòng người, nàng nghiến răng nghiến lợi, đang định mở miệng nói thì nghe thấy tiếng hô lớn: "Ta đi cùng ngươi!"
 
Nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nữ nhân xông lên thành lâu.
 
Liễu Tuyết Dương một thân áo xanh, đứng ở trên đài cao rống lên: "Không phải là các ngươi muốn lão thân này đi cùng các ngươi sao?! Lui binh! Lão thân tùy các ngươi xử lý!"
 
Nghe thấy những lời này, Phù Tín vung tay lên. Tất cả binh lính ngừng công kích thành, binh lính hai bên giằng co. Liễu Tuyết Dương run rẩy đi về phía trước, nhìn Phù Tín, lớn tiếng nói: "Phù tướng quân, ngài cho quân rút lui một dặm, ta sẽ lập tức đi xuống."
 
"Vệ lão phu nhân." Phù Tín ngồi trên ngựa, cà lơ phất phơ nói: "Một lão nhân gia như bà đi còn phải cần người chiếu cố. Không phải Vệ gia có sáu vị tiểu công tử sao, cũng dẫn theo luôn đi?"
 
"Bà bà!"
 
Nghe vậy, rốt cục Tưởng Thuần cũng kịp phản ứng, hoảng sợ xông lên phía trước, nắm lấy ống tay áo của Liễu Tuyết Dương, lo lắng nói: "Người ở đây làm gì? Người không thể đi, tiểu công tử cũng không thể đi. Nếu như người đi, Tiểu Thất phải làm sao bây giờ?"
 
“Không sao." Liễu Tuyết Dương run lên, sắc mặt trắng bệch, nhưng dường như đã hạ quyết định rồi. Bà cầm tay Tưởng Thuần, hàm răng run lập cập: “Ta sẽ không mang theo mấy đứa nhỏ. Chỉ có một mình ta. Ta đi chờ Bạch Lĩnh bình an, sẽ không liên lụy đến Tiểu Thất."
 
Nghe vậy, Tưởng Thuần sững sờ, sau đó nàng ấy hiểu ý của Liễu Tuyết Dương. Nàng ấy mở to hai mắt, vội vàng nói: "Bà bà, mọi chuyện còn chưa tới mức này, người..."
 
“Sở Du." Liễu Tuyết Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Sở Du. Bà lẳng lặng nhìn Sở Du, Sở Du cũng nhìn bà. Ánh mắt Liễu Tuyết Dương phức tạp. Thật lâu sau, mới nói: “Ngươi cuối cùng cũng quay về."
 
Sở Du gật đầu, đưa tay lên nói: "Lão phu nhân, người đi về trước đi, đây không phải là biện pháp tốt."
 
"Ta sẽ không làm liên lụy đến Tiểu Thất. Ta đi theo bọn họ, quân Triệu lui binh, ta..." Liễu Tuyết Dương cắn chặt răng. Sở Du bình tĩnh nhìn bà, nhẹ nhàng nói: "Nếu như người thật sự làm như vậy, thì đó chính là liên lụy đến cả đời chàng."
 
Liễu Tuyết Dương ngẩn người. Sở Du thở dài: "Vệ lão phu nhân, người là mẫu thân của chàng. Nếu mẫu thân của chàng dùng cách thức này để chết. Cả đời này của Vệ Uẩn, sợ là khó có một giấc ngủ yên ổn."
 
“Còn có thể làm gì nữa?" Ánh mắt Liễu Tuyết Dương lộ ra vẻ hiểu rõ. Bà đưa tay lên, chỉ vào quân Triệu, đỏ mắt nói: “Ngươi có giữ được thành không?"

 
Sở Du không nói lời nào. Liễu Tuyết Dương đã biết kết cục, bà cười khổ: "Nếu ngươi không giữ được, ta không thể để cho Bạch Lĩnh chôn cùng Vệ gia được."
 
Sở Du lặng lẽ nhìn Liễu Tuyết Dương. Nàng phát hiện Liễu Tuyết Dương luôn làm những việc ngoài dự liệu của nàng. Mặc dù bà ấy hồ đồ, ương ngạnh, cổ hủ, thậm chí là có chút ích kỷ, nhưng lúc gặp chuyện lớn, bà lại vô hình có một nguyên tắc.
 
Kiếp trước để bảo vệ nữ quyến trong nhà, người nhu nhược như bà có thể rút kiếm chĩa về phía binh lính, cố gắng bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của Vệ gia, sau đó bị ngộ sát mà chết.
 
Kiếp này, bà cũng nguyện ý đứng lên vì bảo vệ bách tính, mặc dù biết trước kết cục phải chết.
 
"Vệ lão phu nhân." Sở Du khẽ thở dài, nhìn Liễu Tuyết Dương chân thành nói: "Nếu như có một ngày ta còn sống gặp lại người, nhìn thấy thiên hạ thái bình, ta còn có thể một lần nữa làm nhi tức của người hay không?"
 
Không ngờ lúc này Sở Du lại hỏi một câu như vậy, Liễu Tuyết Dương ngẩn người. Bà không trả lời. Thật lâu sau, bà rũ mắt xuống, chậm rãi nói: "Lúc đó ta đã chết rồi, tất nhiên sẽ không xía vào."
 
"Ngươi thích hắn, hắn thích ngươi..." Liễu Tuyết Dương khẽ thở dài: "Mà thôi."
 
Nghe vậy, Sở Du cười: "Có lời này của lão phu nhân, ta yên tâm rồi. Lão phu nhân nói phải, bách tính trong thành trì này tất nhiên không thể chôn cùng Vệ gia được."
 
Sở Du thở dài. Liễu Tuyết Dương nghĩ nàng đã đồng ý. Nhưng bà còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Sở Du đưa tay lên, đập cán đao vào người Liễu Tuyết Dương. Sở Du đỡ Liễu Tuyết Dương đã ngất xỉu đưa cho Tưởng Thuần, nói: “Đỡ bà bà đi xuống."
 
"Sở Du!"
 
Vừa nhìn thấy động tĩnh trên tháp, Phù Tín trở nên lo lắng: "Ngươi đang làm gì vậy?! Vệ lão phu nhân mà ngươi cũng dám động thủ, ngươi tạo phản đúng không?!"
 
"Phù Tín." Sở Du nhìn đối phương, cười nói: "Ta sẽ không để cho lão phu nhân đi cùng ngươi. Bà ấy đã lớn tuổi, ngươi lại hung thần ác sát như vậy, ta sợ ngươi sẽ làm bà sợ hãi."
 
"Ngươi không cần Bạch Lĩnh nữa hả?!"
 
“Cần!" Sở Du lớn tiếng nói: “Bạch Lĩnh, ta cần. Nhưng ngươi chỉ có thể mang một người ở đây rời đi. Ta biết Triệu Nguyệt muốn lão phu nhân để làm gì, không phải là để uy hiếp Vệ Uẩn sao. Ta nói cho các ngươi biết, nơi này có một người, bị ngươi mang đi, nhất định Vệ Uẩn sẽ không bao giờ bỏ mặc."
 
Phù Tín ngẩn người. Phó tướng bên cạnh vội vàng nói: "Ai?"
 
"Nàng ấy là thê tử đã xuất giá của Vệ Uẩn, hôm nay đã là thân mang lục giáp*. Tuy hai mà một. Đây là người nối dõi đầu tiên của Vệ Uẩn. Ngươi nói xem Vệ Uẩn có quan tâm hay không?"
 
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt.
 
Còn hơn sáu vị tiểu công tử, con nối dõi của Vệ Uẩn, còn là trưởng tử, đã định trước không phải là Thế tử thì cũng chính là Quận chúa, tất nhiên càng quan trọng.

 
Nhưng mà Vệ Uẩn có con nối dõi từ đâu? Có phu nhân từ lúc nào?
 
Tuy rằng người khác không biết, nhưng trong lòng Phù Tín có đáp án. Trước khi hắn ta đến đây, Triệu Nguyệt đã nói cặn kẽ tình hình cho hắn ta biết. Bây giờ Sở Du nói ra những lời này, nữ nhân duy nhất mang huyết thống của Vệ Uẩn, tất nhiên là--
 
“Ta." Sở Du cười lớn: “Ta, đại tiểu thư Sở gia, Sở Du. Ta thay thế Vệ lão phu nhân đến kinh thành với ngươi, thế nào?!"
 
"Ai biết lời ngươi nói là thật hay giả?"
 
Phó tướng rống lên: "Ngươi và Vệ Uẩn vô môi vô sính, ngươi tùy tiện chơi đùa với một dã nam nhân nào đó thì sao?!"
 
"Làm càn!"
 
Trường Nguyệt rống to: "Ngậm miệng chó của nhà ngươi lại!"
 
"Ngươi...."
 
Phó tướng còn muốn chửi bới lớn hơn thì đã nghe thấy Sở Du lên tiếng: "Hài tử trong bụng ta là của Vệ Uẩn, trong lòng Triệu Nguyệt không biết rõ sao?"
 
Nói xong, Sở Du tựa tiếu phi tiếu nhìn sang, nàng vuốt ve cây thương dài của mình, nhìn chằm chằm Phù Tín nói: "Phù tướng quân, hôm nay ngươi có hai sự lựa chọn. Hoặc là ta đi với ngươi, hoặc là chúng ta đánh cược một lần xem ta có giữ được thành chờ quân chi viện của Cửu Thành đến hay không. Nếu ngươi thắng cược, bách tính trên dưới thành Bạch Lĩnh sẽ cho ngươi mang đi hết. Nhưng ta đảm bảo với ngươi, toàn bộ Vệ gia sẽ không lưu lại cho ngươi một người nào cả. Ta xem ngươi lấy gì để uy hiếp Vệ Uẩn, ngươi lấy cái gì đi bẩm báo với Triệu Nguyệt?"
 
"Nếu như ta thắng cược..." Sở Du cười lớn: "Nếu như binh lính Cửu Thành đến, ta đảm bảo với các ngươi, toàn bộ binh mã của các ngươi ngày hôm nay, một đi không trở về!"
 
Nghe thấy vậy, binh sĩ của quân Triệu có chút rối loạn.
 
Phù Tín nhìn chằm chằm Sở Du đứng trên tường thành. Phó tướng bên cạnh do dự một chút, cuối cùng nói: "Nguyên soái, trước đây Sở Du có thể thủ thành Phượng Lăng lâu như vậy.... Quân Cửu Thành này không biết khi nào sẽ đến...."
 
Phù Tín không nói gì. Sở Du nói tiếp: "Phù tướng quân, ngài cứ từ từ suy nghĩ đi. Ngươi suy nghĩ lâu, ta càng cao hứng. Hơn nữa Phù tướng quân, ngươi biết bây giờ ngươi nên suy nghĩ cái gì nhất không?"
 
Vừa nói, Sở Du vừa quét mắt nhìn đám binh sĩ đang xì xào bên cạnh Phù Tín, cười nói: “Ngươi nên nghĩ xem có bao nhiêu binh lính đang sợ hãi quân lính của Cửu Thành khi nào đến, khi nào thì chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn!"
 
Lời nói này làm cho phó tướng có chút bối rối, quân tâm tan rã, đây là điều tối kỵ.
 
Phù Tín không thể hiện gì ra mặt, nhưng trong lòng hắn ta lại có chút do dự. Sở Du ngồi trên tháp, lau chùi cây thương của mình.
 
Thực ra Phù Tín không biết chính xác có bao nhiêu quân lính đang ở trong Bạch Lĩnh. Năm đó Sở Du trấn giữ thành Phượng Lăng, hoàn cảnh cụ thể như thế nào hắn ta cũng không quá rõ ràng.
 
Hắn ta chỉ là nghe lời Triệu Nguyệt nói, lĩnh một một đội quân có số lượng chiếm ưu thế tuyệt đối đến đánh thành trì này. Trước khi đến đây, hắn ta thậm chí còn không nghĩ đến Sở Du lại đang ở chỗ này.
 
Chiến tích và tư thái trấn định của Sở Du làm cho Phù Tín có chút dao động. Sở Du ngồi trên tháp, mạn bất kinh tâm* chờ đợi bọn họ, thậm chí còn vừa nói vừa cười với Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đứng bên cạnh.
 
*Mạn bất kinh tâm: Thờ ơ, không thèm đếm xỉa đến.
 
"Nguyên soái..."

 
Những người khác trong quân Triệu cũng có chút không chịu nổi. Bọn họ mở miệng, Phù Tín rốt cục có quyết định, ngẩng đầu lên nói: "Được! Lúc này ngươi đi ra, chúng ta lập tức lui binh."
 
"Phù tướng quân rất thẳng thắn!"
 
Sở Du vỗ tay tán thưởng. Nàng nhảy xuống tường thành, đi đến cạnh Tưởng Thuần.
 
Tưởng Thuần nhìn Sở Du, siết chặt nắm tay.
 
"Bà bà không phải là một người thông minh. Nếu đến Hoa Kinh, biện pháp tốt nhất chính là tự vẫn. Muội không giống như vậy, muội có nắm chắc..."
 
Giọng nói của Tưởng Thuần khẽ run, trong mắt nàng ấy hiện lên tia hy vọng dường như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Nàng ấy nhìn Sở Du, chậm rãi nói: "Phải không?"
 
Sở Du không nói gì. Nàng lẳng lặng nhìn Tưởng Thuần, đột nhiên nở nụ cười.
 
"Tống Thế Lan rất tốt. Nếu như tỷ thích hắn thì đi tìm hắn. Không thích hắn... Vậy thì quên đi."
 
"Đột nhiên muội nói chuyện này làm gì?"
 
Tưởng Thuần cười khổ: "Những lời này, sau này trở về hẵng nói."
 
“Được." Sở Du đồng ý, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, sau đó nghiêm túc nói: “Vậy muội đi đây."
 
“Ừm." Tưởng Thuần rũ mắt xuống, không dám nhìn Sở Du, nàng ấy cúi đầu, nói với tốc độ cực nhanh: “Ta sẽ đi tìm Tiểu Thất, hắn sẽ đến cứu muội. Ta cũng sẽ đi tìm đại ca của muội, đi tìm Tống Thế Lan. Ta sẽ đồng ý bất cứ yêu cầu gì của hắn. A Du!" Tưởng Thuần gọi Sở Du lại, nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sở Du: "Muội sẽ trở về."
 
Sở Du không nói gì, quay lưng về phía Tưởng Thuần. Một lúc lâu sau, nàng quay đầu lại, cười nói: "Thật ra, ta không muốn nói những lời này, nhưng ta sợ là nếu không nói, vạn nhất không có cơ hội."
 
Tưởng Thuần ngẩn người. Sở Du suy nghĩ một chút, nhìn về phía hướng Du Thủy, chậm rãi nói: "Tỷ hãy nói với Tiểu Thất, muội đã mang chuyện muội mang thai chiếu cáo thiên hạ, chàng phải đến nhà muội hạ sính lễ, dùng tam môi lục sính rước muội về. Nếu như vận khí không tốt, vậy chàng cũng phải mang quan tài trở về, đặt trong lăng mộ của Vệ gia. Đặt muội ở đó trước, muội ở dưới đó chờ chàng. Chờ chàng trăm tuổi, chàng lại xuống đó. Đến lúc đó muội với chàng cùng nhau hợp táng."
 
Sở Du nói xong xoay người, rất nhanh đã đi xuống phía dưới. Tưởng Thuần ngây người một lúc lâu mới phản ứng kịp.
 
"Sở Du!"
 
Nàng ấy điên cuồng đuổi theo, nhưng Sở Du bước đi rất nhanh. Sở Du vừa đi vừa ra hiệu cho quân lính: "Mở cổng thành!"
 
Tưởng Thuần đuổi theo phía sau, nhưng vẫn luôn cách Sở Du mấy bước. Nàng ấy vừa khóc vừa gọi tên Sở Du, lớn tiếng nói: "Sở Du, muội đứng lại! Đứng lại!"
 
Nhưng mà võ công của Sở Du lợi hại hơn Tường Thuần rất nhiều. Tưởng Thuần nhìn thấy Sở Du khéo léo trèo xuống thang mây chạy thẳng ra khỏi cổng thành.
 
Tưởng Thuần còn muốn đuổi theo, nhưng Tiền Dũng chạy đến cản nàng ấy lại. Binh lính hai bên đóng cổng thành lại. Tưởng Thuần khóc hết nước mắt, nàng ấy chạy lên tường thành, nhìn thấy Sở Du đưa lưng về phía mình. Hồng y thương bạc, đi một mình trên bình nguyên, cát vàng bị gió thổi bay trong không trung, nàng mỉm cười đi về phía Phù Tín.
 
Không quay đầu lại.

 

Chương 156:

Sở Du đi đến trước mặt Phù Tín, Phù Tín gọi quân y đến bắt mạch cho nàng. Sau khi xác nhận nàng đang mang thai, cũng không dây dưa lâu, cho người trói nàng lại rồi lập tức lui binh.




Sở Du bị bọn chúng trói lại, bịt mắt mà mang xích sắt. Sau khi bị ép uống thuốc, nàng chìm vào giấc ngủ say.






Bọn chúng không dám ở lại Bạch Lĩnh lâu, vội vàng chia quân thành hai nhóm, một nhóm nhanh chóng đưa Sở Du rời khỏi Bạch Châu, nhóm còn lại đi ngược hướng để thu hút hỏa lực, trực tiếp nghênh chiến với quân của Cửu Thành.






Bọn chúng vừa vào Bạch Châu chính là cá trong chậu. Đây cũng là lý do vì sao Vệ Uẩn không suy nghĩ quá nhiều lý do vì sao Triệu Nguyệt đánh Bạch Lĩnh. Hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện Triệu Nguyệt nguyện ý dùng nhiều người như vậy, chỉ vì để đổi lấy người nhà của hắn.




Nhưng mà Triệu Nguyệt chính là làm như vậy.




Phù Tín hiểu ý tứ của Triệu Nguyệt, vì vậy điều quan trọng nhất trong trận chiến này là đưa Sở Du và hài tử trong bụng nàng đến Hoa Kinh an toàn, trở thành con tin trong tay Triệu Nguyệt.




Lúc Phù Tín lui binh, nước mắt của Tưởng Thuần đã ngừng rơi. Hôm nay Sở Du đi, nàng ấy phải cùng Tiền Dũng chủ trì đại cục. Nàng ấy lau nước mắt, quay sang Tiền Dũng nói: "Tiền tướng quân, làm phiền ngài chỉnh đốn bố trí phòng vệ lại một lần nữa, kiểm kê số người thương vong và vật tư. Trước tiên ta đi nhìn lão phu nhân, chờ lão phu nhân tỉnh lại, ta sẽ lập tức đến giúp ngài."






“Nhị thiếu phu nhân yên tâm, cứ giao những chuyện này cho ta, thân thể lão phu nhân cao quý mới là quan trọng."




Tiền Dũng nói như vậy, Tưởng Thuần lập tức xoay người trở về phủ. Lúc Tưởng Thuần hồi phủ, Liễu Tuyết Dương vẫn chưa tỉnh. Nàng ấy ngồi trên mép giường nhìn đại phu đang châm kim cho Liễu Tuyết Dương. Cuối cùng Liễu Tuyết Dương cũng mở mắt tỉnh dậy, vội vàng lo lắng hỏi: "A Du đâu?!"






"Bà bà." Tưởng Thuần cố nén nghẹn ngào, cố gắng trấn định nói: "Sở đại tiểu thư, đã bị quân Triệu mang đi."





"Quân Triệu đi rồi?"




Liễu Tuyết Dương ngẩn người. Sau đó bà mới phản ứng mạnh mẽ, tức giận nói: "Bọn họ mang nàng đi làm gì?! Muốn mang đi cũng phải là mang ta! Con chớ lừa ta. Lúc này bọn họ vẫn còn giằng co đúng không? Ta đi...."




"Muội ấy mang thai."




Tưởng Thuần đột nhiên lên tiếng. Liễu Tuyết Dương đi ra ngoài bỗng nhiên dừng lại. Bà quay đầu lại, không thể tưởng tượng được nhìn Tưởng Thuần, run rẩy nói: "Con nói cái gì?"




"Muội ấy mang thai hài tử, là trưởng tử của Tiểu Thất."






Tưởng Thuần nhắm mắt lại, giọng nói run run: "Muội ấy đang mang thai hài tử, còn bôn ba chạy trên chiến trường. Muội ấy lo lắng bà bà, sợ thanh danh của Tiểu Thất bị tổn hại, nên muội ấy vẫn không thông cáo cho thế nhân. Muội ấy im lặng vì Vệ gia. Vì bà bà, vì Tiểu Thất, hôm nay muội ấy mới nói ra chuyện này... "






Tưởng Thuần cười khẽ đứng lên, tiếng cười mang theo sự trào phúng. Nàng ấy giương mắt nhìn Liễu Tuyết Dương: "Nhưng vẫn là vì Vệ gia, vì bách tính."






Liễu Tuyết Dương ngơ ngác nhìn Tưởng Thuần. Tưởng Thuần nước mắt lưng tròng nhìn Liễu Tuyết Dương, nói: "Muội ấy chẳng bao giờ nghĩ cho chính bản thân mình cả."




"Cả đời này của muội ấy..." Nàng ấy thở dồn dập, bỗng nhiên sợ hãi nói: "Gả vào Vệ gia, có lúc nào muội ấy nghĩ về bản thân mình chưa?! Nhưng bà bà, người đã làm gì, người lừa dối muội ấy, làm nhục muội ấy. Người sợ muội ấy làm lỡ tiền đồ tươi sáng của nhi tử người, người buộc muội ấy phải rời khỏi Vệ phủ, muốn muội ấy cả đời làm người lén lút. Bây giờ muội ấy đã đi Hoa Kinh, một mình muội ấy đi đến Hoa Kinh làm con tin. Nhưng đến tay Triệu Nguyệt thì nhất định phải chết, nếu như không thể thoát khỏi tay Triệu Nguyệt, muội ấy có thể sống quay trở về hay không?!"




"Muội ấy sẽ không dùng bản thân để ép buộc Tiểu Thất..." Nước mắt Tưởng Thuần rơi xuống, nàng ấy nhìn chằm chằm vào Liễu Tuyết Dương: "Muội ấy biết người là mẫu thân của Tiểu Thất. Nếu như Tiểu Thất vì thiên hạ mà vứt bỏ người, hắn sẽ mang danh bất hiếu, bất nghĩa. Hơn nữa, Tiểu Thất không có người nhà, vì vậy người phải sống."




"Muội ấy đi rồi, Tiểu Thất vẫn có thể lại thú thê, có hài tử. Cho nên muội ấy đi rồi, muội ấy cúc cung tận tụy vì Vệ gia, một đường chống đỡ cho Vệ gia từ trong vũng bùn để đi đến ngày hôm nay, Vệ Uẩn tự lập xưng vương một phương. Hôm nay còn muốn dùng cái chết để bảo toàn danh tiếng cho Vệ Uẩn. Muội ấy có một chút có lỗi nào với Vệ gia, với Vệ Uẩn hay chưa?!"




"Người luôn cảm thấy muội ấy không xứng với Vệ Uẩn. Nhưng người, Vệ gia, Vệ Quân, Vệ Uẩn, có ai xứng với phần tình cảm thâm tình này của muội ấy chưa?!"




Tưởng Thuần hét lên, như muốn trút bỏ tất cả những gì đang đè nén trong lòng ra, nói ra hết toàn bộ.




Liễu Tuyết Dương từ từ bình tĩnh lại trong tiếng gầm thét của Tưởng Thuần, bà lẳng lặng nhìn nàng ấy rồi mở miệng: "Con đang trách ta."




Tưởng Thuần không nói gì, sợi tóc mất trật tự trên trán, trên mặt vẫn còn lưu vết máu trên chiến trường. Trước đây nàng ấy chưa bao giờ chống đối lại Liễu Tuyết Dương như thế này cả. Trong ánh mắt dò xét của Liễu Tuyết Dương, Tưởng Thuần chậm rãi nói: “Đúng vậy."




"Con trách người. Nếu muội ấy còn sống, tất cả sự tiếc nuối đều có thể được bù đắp. Nếu muội ấy chết..."




Ánh mắt Tưởng Thuần có chút tan rã: "Tất cả những chuyện sai lầm đã làm với muội ấy, đều sẽ trở thành tội nghiệt."




Liễu Tuyết Dương không nói gì, bà cắn môi khẽ run rẩy.




Tưởng Thuần có chút mệt mỏi, nhắm mắt thở dài: "Bà bà, thực ra con có trách người hay không không quan trọng. Người nên quan tâm Tiểu Thất sẽ nghĩ như thế nào. Ngày hôm nay không có chuyện gì thì tốt rồi, người hãy đi nghỉ ngơi trước đi. Con phải đi đến chỗ Tiền tướng quân."




Nói xong, Tưởng Thuần xoay người, lấy khăn lau nước mắt rồi vội vàng đi ra ngoài.




Sau trận chiến có rất nhiều chuyện phải làm, nàng ấy không thể ở lại đây quá lâu.




Nhìn thấy Tưởng Thuần đi ra ngoài, Liễu Tuyết Dương đứng tại chỗ. Rất lâu sau, cuối cùng bà cũng nói: "Gửi... Gửi cho Vương gia, một bức thư..."




"Lão phu nhân..." Thị nữ tiến lên đỡ Liễu Tuyết Dương. Sắc mặt Liễu Tuyết Dương tái nhợt, giọng nói khàn khàn: "Các ngươi hỏi Vương gia, ta thay hắn đi Sở gia nghị thân... Hỏi hắn có đồng ý hay không?"




Khi tin tức từ Bạch Lĩnh truyền tới, đúng lúc Vệ Uẩn vừa công chiếm xong Du Thủy.




Sau một trận đại chiến, trên dưới Du Thủy hầu như là huyết tẩy. Trận chiến này Vệ Uẩn liên hợp với Tần Thời Nguyệt đánh mạnh, chờ đến lúc phá thành, tất cả mọi người rất phấn khích, buổi tối Vệ Uẩn hạ lệnh mở tiệc chiêu đãi ba quân.




Ban đêm, đại yến trong quân, ca múa hát, tâm tình của tất cả mọi người đều kích động. Thẩm Hựu đứng giữa mọi người, uống rượu kể chuyện xưa cho mọi người nghe. Tần Thời Nguyệt và Vệ Uẩn ngồi ở một bên, hai người gạt bỏ thân phận tướng soái, như thể Vệ Uẩn vẫn còn là một tiểu tướng thời niên thiếu, Tần Thời Nguyệt cũng chỉ là một gia thần. Mỗi người một chén rượu, cùng nhau nghe Thẩm Hựu kể chuyện.




"Hắn vẫn còn có thể nói như vậy sao?"




Thẩm Hựu kể hết chuyện này đến chuyện khác, tất cả mọi người đều cười không dứt. Vệ Uẩn nhịn không được mở miệng, nhìn Tần Thời Nguyệt đã hợp tác với Thẩm Hựu mấy lần, Tần Thời Nguyệt cúi đầu không lên tiếng, sau đó nói: "Nói nhiều."




Vệ Uẩn mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn trời nói: "Du Thủy đã chiếm được, Thanh Châu sẽ không còn xa nữa. Chờ thế cục Thanh Châu ổn định, bốn châu Côn - Thanh - Lạc - Quỳnh hợp lại, Triệu Nguyệt vừa chết, một cái Yến Châu cũng không phải lo sợ gì."




“Đúng vậy." Tần Thời Nguyệt thở dài, hắn ta nhìn về phía xa: “Triệu Nguyệt chết, thiên hạ liền định rồi."




"Đến lúc đó..." Vệ Uẩn quay đầu nhìn hắn ta: "Thời Nguyệt, ngươi muốn làm gì?"




Tần Thời Nguyệt không nói chuyện. Vệ Uẩn biết hắn ta ít lời, quay đầu lại, chậm rãi nói: "Lúc còn bé, ta luôn cảm thấy mình có thể làm một vị tướng quân tốt là đủ rồi. Về sau ta lại nghĩ làm một vị tướng thôi là không đủ, mà còn phải là một quyền thần. Chỉ có chính mình nắm chắc số phận của bản thân, ngươi mới có thể có được những gì ngươi muốn."




Tần Thời Nguyệt nhấp một ngụm rượu: “Thất công tử muốn cái gì, thuộc hạ sẽ mang đến cho Thất công tử."




Vệ Uẩn nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ vai Tần Thời Nguyệt: "Ngươi đừng nói như vậy. Thời Nguyệt, ngươi cũng là một đại tướng quân."




Động tác uống rượu của Tần Thời Nguyệt dừng lại, hắn ta quay đầu nhìn Vệ Uẩn. Vệ Uẩn cười rạng rỡ: "Chờ chiến sự kết thúc, ta sẽ thăng quan tiến chức cho ngươi, để ngươi đi cầu thân Ngụy Thanh Bình, thế nào?"




Cơ thể Tần Thời Nguyệt cứng đờ ngay tại chỗ. Vệ Uẩn cười ha hả: "Thế nào, xấu hổ?"




Tần Thời Nguyệt nhất thời có chút luống cuống. Vệ Uẩn quay đầu lại nhìn Thẩm Hựu đứng đó vừa hát vừa uống rượu, hắn ta hát tiếng Bắc Địch. Vệ Uẩn đã từng nghe thấy bài hát này lúc còn ở Bắc Địch. Lúc đó hắn bị thương nặng, Sở Du chăm sóc cho hắn, cõng hắn đi qua hoang mạc, bước qua cát vàng.




"Đợi một thời gian nữa." Trong giọng nói của hắn đều chất chứa nỗi nhớ nhung: "Ta cũng muốn đến cầu thân nàng. Ta muốn dùng tam môi lục sính đàng hoàng rước nàng về..."




Lời còn chưa nói xong, một binh sĩ vội vội vàng vàng chạy tới.




Binh sĩ hoảng sợ chạy tới. Vệ Uẩn vừa nhìn thấy thì nhíu mày lại. Binh sĩ quỳ trước mặt Vệ Uẩn, thở hổn hển: "Vương gia, Bạch Lĩnh... Quân Triệu bất ngờ tấn công Bạch Lĩnh!"




"Người của Cửu Thành đâu?!"




Vệ Uẩn bỗng nhiên đứng lên: "Cửu Thành bị phá?!"




"Không có." Binh sĩ lắc đầu: "Quân Triệu vòng qua Cửu Thành, chỉ tấn công Bạch Lĩnh nửa ngày rồi rút lui."




Lời nói này khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt. Cho dù quân Triệu có hơn mười vạn quân, cũng không thể đánh hạ Bạch Lĩnh trong vòng nửa ngày được. Thẩm Hựu đi đến, lo lắng, nói: "Bạch Lĩnh thế nào rồi?"




“Bạch Lĩnh không sao." Binh sĩ thở hổn hển. Mọi người đều buông lỏng tâm tình, chỉ có trực giác của Vệ Uẩn là thấy không tốt. Hắn nhìn chằm chằm binh sĩ. Binh sĩ nói: “Đại phu nhân tự nguyện làm con tin, bị quân Triệu bắt đi."




Hôm nay, người có thể bị gọi nhầm là Đại phu nhân trong Vệ gia quân, cũng chỉ có một người.




Sắc mặt Vệ Uẩn đột nhiên tái nhợt, Tần Thời Nguyệt nhíu mày nói: "Bọn chúng chỉ mang Đại phu nhân đi?"




Nếu chỉ có một mình Sở Du, sợ là không đủ phân lượng. Binh sĩ lắc đầu, vội vàng nói: "Đại phu nhân còn đang mang thai, nói... Nói..."




Vừa nói, hắn ta vừa liếc nhìn Vệ Uẩn, có chút thấp thỏm nói: "Nói là trưởng tử của Vương gia..."




Trong nháy mắt, toàn bộ đều im lặng, mọi người ngơ ngác nhìn Vệ Uẩn. Thẩm Hựu xấu hổ cười rộ lên: "Đại phu nhân thật là cơ trí. Nếu không có lời nói dối này, lão phu nhân sợ cũng..."




"Là hài tử của ta."




Vệ Uẩn đột nhiên lên tiếng. Nụ cười của Thẩm Hựu không thể duy trì được nữa. Nhưng Vệ Uẩn không quan tâm đến những người khác, sắc mặt hắn tái nhợt, cả người run rẩy, giống như một người chắp vá, bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ xuống.




Hắn cố gắng trấn tĩnh lại, siết chặt nắm đấm, khàn giọng hỏi binh sĩ trước mặt: "Đại phu nhân, vì sao... Lại ở Bạch Lĩnh?"




Nhưng mà sau khi hỏi xong, chính hắn lại là người đầu tiên biết được câu trả lời.




Với tính tình của Sở Du, nếu biết mình mang thai, nàng nhất định sẽ nói cho hắn biết trước tiên.




Hiện tại chiến tranh quá hỗn loạn, nàng không tìm được hắn, cho nên chỉ có thể đi Bạch Lĩnh. Đến Bạch Lĩnh, gặp chuyện như vậy, tất nhiên không thể bỏ mặc.




Đôi mắt hắn đỏ hoe, đầu óc hỗn loạn. Nhưng hắn liều mạng tự nói với chính mình không được hoảng loạn, không được gấp gáp.




Hắn phải bình tĩnh lại. Sở Du, hài tử của hắn đều đang nằm trong tay của Triệu Nguyệt. Hắn phải chống đỡ, chống đỡ đem nàng toàn vẹn sống sót trở về.




Tần Thời Nguyệt thấy tình trạng của hắn không ổn, liền yên lặng đỡ lấy hắn, bình tĩnh nói: "Vương gia, Thế tử vẫn đang chờ người đi cứu hắn."




Vì vậy phải bình tĩnh, không được hoảng loạn.




Vệ Uẩn bám lấy khí lực của Tần Thời Nguyệt để đứng yên. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng lôi kéo tâm trí tỉnh táo lại, cuối cùng mới mở miệng nói: "Có biết Cố Sở Sinh đang ở đâu không?"




Tuyền Dũng cách Du Thủy không xa, nhưng cũng phải mất một ngày đêm đi đường. Hiện tại Tuyền Dũng vừa mới khôi phục lại, tình hình sau thảm họa đã tạm thời được kiểm soát. Điều còn lại là hãy để mảnh đất này sinh sôi, nảy nở một cách tự nhiên bằng sức sống mãnh liệt của nó.




Ngụy Thanh Bình và Cố Sở Sinh đã gần như không ngừng nghỉ vó ngựa đi cứu trợ thiên tai trong vòng hai tháng, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút.




Đêm hôm đó là một đêm mưa xuân, Cố Sở Sinh ở trong phòng không ngủ được yên tĩnh lắm. Hắn mơ thấy thời niên thiếu năm đó, khi đó hắn làm huyện lệnh ở Côn Dương, phủ nha lụi bại, ban đêm nếu có mưa thì nước mưa sẽ giọt vào trong phòng.




Vì vậy Sở Du lấy một cái chậu gỗ, hứng nước mưa. Lúc mưa lớn là có thể nghe thấy tiếng nước mưa rơi tách tách. Hắn cả đêm ngủ không ngon, trằn trọc mãi, sau đó hắn cảm giác có người dùng bàn tay ấm áp che lỗ tai của hắn lại.




"Ngày mai chàng còn phải đi làm."




Nàng lúc đó khoanh chân ngồi ở bên cạnh hắn, che lỗ tai cho hắn, trong mắt mang theo ý cười xán lạn: "Sáng mai ta lại ngủ. Buổi tối chàng cứ ngủ đi, ta canh giữ cho chàng, có được không?"




Lúc đó hắn thiếu chút nữa bị sự ấm áp đó đánh cho tan rã, vì vậy hắn liều mạng phản kích lại niềm vui sắp nuốt chửng lấy hắn.




Hắn lạnh lùng liếc nàng một cái, xoay người, quay lưng về phía nàng: "Ta không thích ngươi, ta tự canh cho ta."




"Không sao." Nàng đến gần hắn: "Chàng không thích là chuyện của chàng, ta canh là chuyện của ta."




"Cố Sở Sinh." Nàng cười hì hì nói: "Ta sẽ canh giữ cho chàng cả đời. Lúc nào ta không muốn canh nữa thì ta sẽ không canh nữa. Chàng đừng lo lắng ta khổ sở, thích chàng, ta rất vui."




Hắn quay lưng về phía nàng không nói gì. Trong mơ hắn muốn quay lại nhưng lại không dám quay đầu lại, chỉ sợ một khi quay đầu lại thì giấc mơ sẽ tan biến.




Vì vậy chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách từ trong giấc mơ vọng ra ngoài đời thực. Khi tỉnh dậy thì vầng dương đã lên cao rồi, hắn mặc y phục, ôm sách vở, đến dạy học trong thôn.




Lúc rảnh rỗi, Ngụy Thanh Bình đi xem bệnh. Hắn mở tư thục trong thôn để dạy cho mấy đứa trẻ ở đó.




"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, hạ lai đông vãng, thu thâu đông tàng..."




Hắn dạy bọn trẻ đọc trong sân, tiếng đọc lanh lảnh cất lên mang theo ánh nắng ban mai. Lúc này có người từ Du Thủy chạy đến, mặc cho một nắng hai sương, mưa gió quấn thân. Cuối cùng hắn cũng đến được nơi ở của Cố Sở Sinh vào lúc sáng sớm. Hắn đứng trước cửa. Mọi người ngừng lại tất cả âm thanh. Cố Sở Sinh quay đầu lại nhìn thấy nam nhân mang bạch y đội nón bạc, thân hình ướt sũng vì nước mưa, nhưng mà bộ dạng chật vật, cũng không làm tổn hại nửa phần anh tuấn nào của hắn.ên>




Hắn mở miệng, cuối cùng cũng nói ra.




"A Du bị Triệu Nguyệt đưa đến Hoa Kinh, ta phải đi cứu nàng."




Dường như hắn không biết hắn đang nói cái gì, hắn chỉ là chết lặng nhìn Cố Sở Sinh, máy móc mở miệng: "Ngươi ra điều kiện đi, Cố Sở Sinh."




"Chỉ cần nàng an toàn trở về." Ánh mắt của hắn có chút tan rã, nhưng lại bị hắn tận lực kéo trở về, ngã vào người Cố Sở Sinh, khàn giọng nói: "Ta sẽ làm bất cứ điều gì."


Tác giả : Mặc Thư Bạch
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại