Sớm Yêu Trễ Cưới

Chương 49

Gần chạng vạng, cửa phòng giải phẫu mới được mở ra, Thích Giai lập tức nhảy dựng lên, nhưng không có dũng khí đi đến. Lâm Tiêu Mặc vỗ vỗ tay cô, ý bảo cô không cần sợ hãi, sau đó tiến đến nói chuyện với bác sĩ.

Thích Giai nắm chặt tay mẹ, dường như muốn từ đó hấp thu được một chút sức mạnh và hy vọng. Phía xa thanh âm nói chuyện với nhau của Lâm Tiêu Mặc và bác sĩ mờ mờ truyền đến tai, “…Khối u trên lá gan bị vỡ khiến xuất huyết nhiều, máu tạm thời đã ngừng, bất quá… Ý chí của người bệnh vô cùng kiên cường, ông ấy hiện tại toàn bộ đều dựa vào sức mạnh tinh thần để duy trì sinh mệnh… Sẽ rất sớm, phải chuẩn bị tâm lý…"

Nghe đến đó, Thích Giai phút chốc đứng lên, chạy đến bên cạnh bác sĩ, bắt lấy cánh tay ông gào lên, “Vì sao? Không phải nói hoá trị có hiệu quả tốt lắm sao? Tại sao có thể như vậy?"

Bác sĩ phụ trách bị cô kéo sinh đau, nhưng vẫn dùng tay ổn định bả vai cô, kiên nhẫn giải thích, “Người bệnh đã vào giai đoạn cuối, tế bào ung thư khuếch tán cũng nghiêm trọng hơn, mạch máu bị vỡ, khí quan suy kiệt, các biến chứng đó sẽ tuỳ thời phát sinh, chúng tôi dùng hoá trị lúc đầu cũng đã bàn với mọi người…"

“Tôi biết, nhưng mà…"

Thích Giai còn muốn nói gì đó, lại nghe thanh âm của mẹ truyền đến từ phía sau, “Bác sĩ, ông ấy còn có thể sống được bao lâu?"

Bác sĩ phụ trách khẽ thở dài, không đành lòng nói, “Có thể không quá đêm nay. Nhưng ý chí của ông ấy rất mạnh, bây giờ toàn bộ đều thở bằng miệng, bất quá…" Bác sĩ chần chờ một lát, khó xử nói ra, “Người bệnh bây giờ thật ra rất đau đớn, mọi người…"

Bác sĩ cũng không nói tiếp, nhưng Thích Giai và mẹ đều hiểu được, bác sĩ muốn ám chỉ mọi người để cho ba cô yên tâm rời đi, mà không phải cắm đầy ống dụng cụ đau đớn giữ lại hơi thở.

Nghĩ đến đây, Thích Giai choáng váng, trước mắt mọi vật bắt đầu mơ hồ, may mà Lâm Tiêu Mặc vẫn chặt chẽ bảo vệ cô, nếu không cô khẳng định đã té xỉu trên mặt đất.

Đối lập với vẻ khiếp sợ và suy yếu của cô, Thích mẹ người lại rất bình tĩnh. Bà xoa xoa nước mắt, hỏi bác sĩ, “Chúng tôi khi nào có thể vào thăm ông ấy?"

“Bây giờ đã có thể, tôi gọi điện thoại cho bên ICU, đặc biệt phê chuẩn cho mọi người vào."

Đứng ở cửa ICU, Thích Giai thay quần áo xong vẫn chậm chạp không dám đi vào, cuối cùng vẫn là Lâm Tiêu Mặc nắm lấy bả vai cô, nửa ôm nửa tha đưa cô đến bên giường ba cô.

Cơ thể Thích Lê Minh cao lớn, một mét bảy chín, bất quá từ lúc phát bệnh đến nay, thể trọng đã nhanh chóng giảm xuống dưới 100 cân. Mà giờ phút này, ông nằm trên giường bệnh tựa như cây giá khô quắt, người suy yếu, khuôn mặt không còn huyết sắc trắng có thể so với tấm ra giường, mặc dù mang máy hô hấp, nhưng ông mỗi lần hô hấp tựa hồ đều dùng hết toàn lực.

Trong tiếng tích tích phát ra từ dụng cụ, nước mắt Thích Giai đã sớm như hạt châu trong chuỗi hạt bị đứt dây rơi xuống.

Lâm Tiêu Mặc giữ cô càng chặt, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, an ủi cô trong im lặng.

Thích mẹ ngồi trước giường, giữ chặt tay chồng, nhẹ giọng nói, “Lão Thích, ông an tâm mà đi, tôi sẽ tự lo cho mình, chăm sóc tốt cho Thích Giai."

Nghe được tên cô, Thích ba chuyển động con ngươi nhìn về phía Thích Giai. Thích Giai vội vàng ngồi xổm xuống, ghé vào lỗ tai ông gọi, “Ba."

Thích Lê Minh đau đớn nhăn chặt mi, chăm chú nhìn cô một hồi lâu, cánh môi nhẹ nhàng mấp máy, như đang ngập ngừng nói gì đó. Cô xoay đầu đặt sát vào bên miệng ba, rốt cuộc đã nghe được lời ông nói.

“Đừng khóc… Mang thai đừng khóc…"

Thích Giai cố gắng gật đầu, nước mắt lại mãnh liệt rơi.

“Ba đi rồi… thay ba chăm sóc… cho mẹ…"

Thích Giai lắc đầu, đem tay ba cô dán lên mặt mình, “Không, ba đã đồng ý với con giúp con trông con, ba còn nói phải nuôi đến mập mạp, ba không thể nói không giữ lời…"

Thích ba gian nan giật giật ngón tay, thở hổn hển nói, “Con gái ngoan, đừng như… vậy." Nói xong hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Tiêu Mặc sau lưng Thích Giai.

Dường như hiểu được ánh mắt của ông, Lâm Tiêu Mặc tiến lên phía trước, cùng với Thích Giai nắm chặt tay Thích ba, sau đó gằn từng tiếng hứa hẹn, “Ba, con sẽ giúp ba chăm sóc cho Thích Giai, chăm sóc cho mẹ, ba yên tâm."

Một tiếng “ba" này làm cho Thích Lê Minh rơi lệ. Ông dùng toàn lực nắm tay Lâm Tiêu Mặc, giống như muốn đem thứ quan trọng nhất chuyển giao cho anh, sau đó tay bỗng dưng buông lỏng, lâm vào hôn mê.

Bác sĩ vào xem xét, hướng về họ lắc lắc đầu, cũng nói thầm với Lâm Tiêu Mặc, “Sợ là chịu không quá nửa đêm."

Thích Giai cầm lấy tay ba, vẫn không động đậy canh giữ trước giường bệnh. Lâm Tiêu Mặc và Thích mẹ đều khuyên cô ăn cơm, “Con không ăn, đứa nhỏ trong bụng cũng muốn ăn mà!" Kết quả cô ăn vào mấy muỗng, toàn bộ đều nôn ra, Lâm Tiêu Mặc đau lòng đến đỏ hốc mắt, nhưng cũng không hề khuyên bảo, chỉ ôm cô để cô uống một chút nước.

Cơm chiều qua đi, Thích Lê Minh đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, đau đớn rên rỉ từ yết hầu ông bật lên, ngẫu nhiên còn có thể nghe được “cục cưng, cháu ngoại…" từ đứt đoạn như vậy.

Bác sĩ đến xem qua vài thứ, muốn nói gì, lại chỉ có thể nhìn Thích Giai thở dài, “Người bệnh hiện tại toàn bộ đều dựa vào khẩu khí." Thích Giai biết họ suy nghĩ gì, nhưng cô không muốn làm vậy, cô đang đợi, đợi ba cô giống như vài ngày trước đó, vài ngày có thể chuyển ra khỏi phòng bảo hộ, sau đó xuất viện, nhìn thấy cô kết hôn, sinh con… Cô tuyệt đối không thể nói ra lời nhụt chí như ba an tâm đi được.

Lâm Tiêu Mặc ôm chặt bờ vai cô, vài lần muốn lên tiếng khuyên, nhưng chung quy không mở miệng được. Cuối cùng vẫn là Thích mẹ trong mắt còn đọng nước mắt nhìn cô, “Giai Giai, mẹ biết con luyến tiếc ba con đi, nhưng ông ấy rất đau đớn…"

Thích Giai không hé răng, vẫn như cũ nắm tay ba, không chịu buông tay.

Lúc rạng sáng, Thích Lê Minh lại bị nôn máu, lúc Thích Giai nhìn thấy bác sĩ đem cái ống thô to kia đâm vào yết hầu của ba, cô rốt cuộc không kìm nén được, dựa vào cửa thuỷ tinh thất thần đau khổ. Lâm Tiêu Mặc không còn cách nào, chỉ có thể ôm cô, nhìn thấy cô khóc, sinh ly tử biệt là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời.

“Tiêu Mặc…" Cô vùi đầu vào ngực anh, “Em biết ông rất đau đớn, em chỉ muốn để ông nhìn thấy cục cưng thôi."

“Anh biết." Lâm Tiêu Mặc lấy tay vuốt tóc cô, vừa nghĩ đến, bỗng nhiên nói, “Chúng ta đi chụp hình siêu âm."

Biết được tình huống đặc thù của họ, phía bệnh viện đặc biệt cho phép cô siêu âm màu, cũng sắp xếp một bác sĩ có kinh nghiệm đến giúp cô làm.

“Bình thường tuần 24 mới có thể nhìn rõ hình dạng của thai nhi, hiện tại cô đang là tuần 22, đại khái cũng có thể thấy chút, bất quá hiện tại trễ như vậy, sợ là thai nhi đang ngủ…" Bác sĩ cầm thanh trượt siêu âm di chuyển trên bụng cô, đến một chỗ nào đó thì khoé miệng hơi nhếch lên, “Bảo bối của cô rất hợp tác, cho thấy mặt."

Cô nhanh chóng bấm bàn phím, bắt được hình ảnh trân quý này.

Thích Giai cầm ảnh siêu âm màu, nước mắt lại rơi. Lâm Tiêu Mặc ôm cô, dẫn cô về phòng bệnh. Cô đưa mẹ xem tấm ảnh trước, Thích mẹ nhìn đến thứ nho nhỏ kia, đã cơ bản thành hình trẻ con, khóc nói, “Tốt tốt, ba con có thể thấy được."

Thích mẹ tiến đến bên tai chồng, nhẹ giọng nói, “Lão Thích, ông không phải muốn thấy cháu ngoại sao?"

Có lẽ đây thật sự là tâm nguyện lớn nhất của Thích Lê Minh, vừa rồi còn nhắm mắt hô hấp trầm trọng, ông phút chốc đã mở to mắt, nhìn vợ.

Thích mẹ vội vàng đem tấm ảnh siêu âm đưa tới trước mắt ông, “Đây là cháu ngoại ông."

Thích Lê Minh nâng tay, như muốn cầm lấy. Thích mẹ thấy thế vội vàng nắm lấy bàn tay khô trắng của chồng, cẩn thận dán lên hình dáng của đứa nhỏ. Thích Lê Minh sờ lại sờ, được một lát mới lưu luyến không rời đem tầm mắt chuyển đến bên người Thích Giai, yếu ớt nói, “Cháu ngoại của ba… thật xinh đẹp, giống,con…"

Thích Giai áp mặt lên tay ông, nhẹ nhàng nói, “Ba, ba yên tâm đi, con… con sẽ chăm sóc tốt cho mình và mẹ, còn bảo bối nữa."

Yết hầu Thích ba vang lên tiếng lầm bầm. Thích Giai nhìn ông, chuẩn bị nói nữa, đúng lúc này, chỗ bụng truyền đến một trận thai đạp mạnh mẽ, Thích Giai cả kinh nói không nên lời.

Đây không phải lần đầu tiên cô cảm nhận được thai đạp, nhưng lúc trước mỗi động tĩnh đều rất mỏng manh, hơi giống con giun ngọ nguậy, phải cẩn thận cảm thụ mới có thể phát hiện. Nhưng lúc này không giống vậy, bảo bối dường như ra sức huơ tay đá chân, chẳng lẽ bảo bối cũng biết ông ngoại thương yêu của nó sắp ra đi sao?

Lâm Tiêu Mặc thấy cô ngơ ngác ôm bụng, nghĩ cô có vấn đề gì, sợ tới mức vội vàng đỡ cô dậy, “Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?"

“Em không sao, là bảo bối cử động."

Dứt lời, ở bụng lại truyền đến vài chấn động mạnh, làm cho tay Lâm Tiêu Mặc đang khoát lên bụng cô cũng cảm nhận được, kích động hô to, “Thật sự động." Vì ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, Lâm Tiêu Mặc bỏ lỡ vài lần thai đạp lần trước, mỗi lần nghe Thích Giai kể lại cảm giác này, anh liền ngứa tâm, lần này cuối cùng anh cũng gặp được, anh phát hiện cảm giác đó so với Thích Giai miêu tả còn tuyệt vời hơn.

Tiếng hô của anh hấp dẫn sự chú ý của Thích ba, Thích mẹ nhìn thấy ánh mắt khát khao của chồng, vội nói với con gái, “Cho ba con sờ một chút."

Thích Giai lập tức đem tay ba cô dán lên bụng mình, trong lòng thầm nói, “Bảo bối, đá ông ngoại một cái, đá đi…"

Bảo bối đã muốn yên tĩnh bởi vì cô kêu gọi, quả thực dùng lực hướng tới bàn tay của ông ngoại liên tục đạp, Thích Lê Minh trợn to mắt, ánh mắt trầm tĩnh nhìn con gái, trên mặt không hề tiếc nuối, vướng bận, khát khao, bảo hộ, khi mắt nhìn về phía Lâm Tiêu Mặc, trên gương mặt lộ ra nụ cười yên tâm.

Tay đang đặt trên bụng không còn lực rơi xuống, máy điện tâm đồ bên cạnh phát ra một âm dài…

Y tá tiến vào, bác sĩ cũng đến, lúc họ thông báo tử vong, vô số người nói chuyện, Thích Giai một câu cũng không nghe được. Cô gắt gao nắm chặt tay đang dần lạnh lẽo của ba cô, không chịu buông ra. Từ nay về sau, không còn người lải nhải buổi tối phải nhớ mang vớ, sẽ không còn người nói với cô tìm một người đàn ông thích hợp, không còn người nấu cho cô bát mì hoành thánh gia truyền của “họ Thích", sẽ cho cô “mỹ vị" tự ông làm nữa…

Lâm Tiêu Mặc quỳ gối bên người cô, vuốt tóc cô thì thào lặp lại, “Còn có anh, còn có anh."

Thích Giai trở tay ôm lấy anh, vùi đầu vào vai anh, tựa như đứa trẻ khóc lớn. Lâm Tiêu Mặc vẫn ôm cô thật chặt, tuỳ ý để cô phát tiết nỗi đau và tiếc nuối của mình, cho đến khi cô khóc đến ngất đi trong lòng.

Cô vừa mở to mắt, liền nhìn thấy thần sắc lo lắng của Lâm Tiêu Mặc.

“Em tỉnh rồi? Muốn uống nước không?"

Thích Giai gật đầu, chống nệm ngồi dậy, bi thương quá độ hơn một ngày không ăn gì, thân thể cô có chút mềm nhũn ra, may mà Lâm Tiêu Mặc đúng lúc đỡ lấy cô, mới không ngã lại xuống giường.

“Uống chút nước trước đi, thông cổ họng, lát nữa ăn cháo."

Thích Giai thuận theo uống một ít nước, sau đó hỏi, “Mẹ em đâu?"

“Mẹ ở phòng trọ nghỉ ngơi."

“Một mình? Có thể có chuyện gì không?"

Thích Giai ngọ nguậy muốn đứng lên, lại bị Lâm Tiêu Mặc ấn xuống, “Em đừng lộn xôn, mẹ so với em còn kiên cường hơn, bà không sao."

Thích Giai có vẻ trở về vị trí cũ, chính xác, người không kiên cường nhất chính là cô.

“Ăn chút cháo, anh gọi người mang thêm canh đến."

Thấy cô lắc đầu, Lâm Tiêu Mặc lại khuyên nhủ, “Em cả ngày không ăn gì, bác sĩ nói tiếp tục như vậy, em không sao, nhưng bảo bối sẽ nguy hiểm."

Lâm Tiêu Mặc thở dài, ngữ khí nghiêm túc, “Thích Giai, em quên rằng đã đáp ứng ba sẽ chăm sóc tốt cho mình, chăm sóc cho bảo bối sao?"

Nhắc tới ba cô, Thích Giai hơi chấn động, đờ đẫn nhìn vào mắt Lâm Tiêu Mặc, cuối cùng ngoan ngoãn há to miệng, dùng sức nuốt miếng cháo anh đút tới.

Ăn xong, Thích Giai lại ngủ. Lâm Tiêu Mặc nhìn thấy cô trên giường tóc đen vây quanh, trái tim từng đợt co rút, anh hiểu được giờ khắc này an ủi khuyên giải nhiều đều không có tác dụng, chỉ có ôm cô, ở bên cô, bảo vệ cô, để cho thời gian lắng đọng lại bi thương.

Ngày hôm sau Thích ba qua đời, Giang Thừa Vũ và Lục Tranh lần lượt đến, họ và Lâm Tiêu Mặc cùng nhau phân công chuẩn bị hậu sự cho Thích ba. Thích Giai bởi vì cảm xúc dao động quá lớn, tạo thành huyết áp, đường máu vẫn không ổn định, xuất phát từ an toàn của mẹ con cô, cô bị lệnh cưỡng chế ở nhà.

“Em yên tâm, bọn anh sẽ làm tốt mọi thứ." Lâm Tiêu Mặc kéo tay cô hứa hẹn.

Vài ngày sau, Thích Giai đưa tro cốt của ba trở lại huyện Y. Thời khắc xuống xe, mẹ cô bên cạnh khóc thành tiếng, “Lão Thích, chúng ta về nhà rồi."

Được ba người bọn họ phối hợp, lễ tang của Thích ba long trọng có chút xa hoa, không biết do quan hệ của ai, bốn đoàn hát đều đến đưa tiễn. Đội ngũ đưa ma chậm rãi đi, Lâm Tiêu Mặc lấy thân phận con rể cầm hủ tro cốt đi đằng trước, thân ảnh cao ngất kia, sóng lưng thẳng tắp làm cho tim Thích Giai bỗng dưng ấm lên…

Ngày kế tiếp, bọn họ lại lần lượt xử lý tốt mấy chuyện khác mới bay khỏi huyện Y, trở lại Bắc Kinh. Thích mẹ không cùng đi với họ, Thích Giai vốn rất lo lắng bà ở nhà sẽ nhìn vật nhớ người, mẹ cô lại cười nói, “Tất cả của ba con đều ở trong đầu mẹ, không có vật mẹ cũng có thể nhớ lại toàn bộ."

“Con đi trước đi, mẹ còn phải cúng thất (cúng bảy ngày một lần) cho ba con, mặt khác mẹ cũng muốn mình giữ lại đoạn thời gian kia." Sợ cô không chịu đi, mẹ cô còn nói, “Con đừng lo cho mẹ, mẹ thật không có việc gì cả. Tiểu Lâm này nửa năm nay vẫn dây dưa ở đây với con, công việc của con cũng ngừng nửa năm, nên trở về rồi."

“Mẹ cam đoan với con, chắc chắn sẽ chăm sóc bản thân, chờ khi con sinh, mẹ sẽ tới."

Ngày thứ ba quay về Bắc Kinh, Lâm Tiêu Mặc liền dẫn cô đến cục dân chính làm giấy kết hôn. Không đến vài ngày, Tô Hà đến thăm cô, nhìn chằm chằm cái bụng to lên của cô sau một lúc lâu mới hỏi, “Là vì ba cậu sao?"

Thích Giai lắc đầu, chậm rãi nói, “Là ý trời."

Tô Hà không nói gì thêm, chỉ hứa hẹn sẽ đem chức vị của cô để trống, chờ cô sinh xong đứa con mới quay lại cũng không muộn.

Mấy ngày nay quá mệt mỏi, Thích Giai cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian, chờ sau khi con ra đời sẽ lo chuyện có quay lại làm việc không.

Vì chăm sóc cho cô, Lâm Tiêu Mặc tìm một dì làm bảo mẫu. Dì mỗi ngày tới nấu cơm trưa và cơm chiều cho cô, lúc gần đi còn để lại cho cô một nồi canh dưỡng thai, được dì cẩn thận điều dưỡng, sức khoẻ Thích Giai dần dần hồi phục, trên mặt cũng có huyết sắc.

Buổi chiều thứ sáu, Thích Giai một mình đến bệnh viện làm kiểm tra thai nhi. Vốn Lâm Tiêu Mặc định cùng cô đến, đáng tiếc công ty lại có việc đột xuất không đến được, cô thấy dì cũng không yên lòng để lại nồi canh trên bếp, liền tự mình đến bệnh viện.

Làm xong siêu âm B, Thích Giai lấy điện thoại chụp lại ảnh siêu âm, gửi qua tin nhắn cho Lâm Tiêu Mặc. Xong mọi thứ, cô đỡ thắt lưng đi ra ngoài, kết quả mới vừa ra khỏi cửa khoa phụ sản, liền thấy một người phụ nữ đứng giữa hành lang.

Cô ngẩn ra, sao lại khéo như vậy? Bất quá lập tức nghĩ tới, vẫn nên quyết định làm như không biết, xem như trí nhớ cô không tốt.

Nhưng ngay khi cô chuẩn bị làm như không thấy, đối phương lại bắt lấy cánh tay của cô, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói, “Tôi có chuyện muốn nói với cô."
Tác giả : Hạ Mạt Thu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại