Sớm Yêu Trễ Cưới
Chương 44
“Anh nghĩ ba em sẽ không thích em chưa kết hôn đã mang thai."
Anh lo lắng chu đáo, Thích Giai rất cảm động, nhưng cô có băn khoăn của cô. “Tiêu Mặc..." Thích Giai chần chờ mở miệng, “Hay là chờ một thời gian đi, về phía ba em, em sẽ đi giải thích."
“Có phải lo lắng mẹ anh sẽ không đồng ý không?" Lâm Tiêu Mặc hỏi vấn đề trọng tâm.
Thích Giai khẽ dạ, đầu vùi vào trong lòng anh càng sâu.
“Việc này em không cần lo lắng, kết hôn là chuyện của hai chúng ta, mẹ anh mà không đồng ý, nếu như anh kiên quyết, bà cũng không có cách nào."
Thái độ kiên định của Lâm Tiêu Mặc khiến Thích Giai cảm động, ánh mắt ẩm ướt, nhẹ mím môi, “Tiêu Mặc, tâm ý của anh em hiểu. Nhưng... Có lẽ là em tham lam, em không muốn hôn nhân của chúng ta không nhận được chúc phúc của hai gia đình."
“Mấy ngày nay, em ở trước giường bệnh luôn suy nghĩ, chuyện năm đó là do em sai. Em không nên đem tự tôn và kiêu ngạo xem trọng như vậy, tình nguyện làm..." Cô cau mày, thủy chung nói không nên lời từ kia, sau một lúc lâu suy nghĩ mới nói tiếp, “Thà làm công việc đó cũng không chịu tỏ ra yếu đuối trước mặt anh."
“Chuyện quá khứ không cần nhắc lại nữa." Lâm Tiêu Mặc lấy tay búng lên trán cô một cái, sợ cô nhắc chuyện xưa lại khó tránh thương tâm.
“Không phải." Thích Giai xúc động bắt lấy tay anh, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, “Em thật sự cảm thấy mình sai rồi. Em vẫn tưởng rằng yêu là phải giữ lại vài chuyện, muốn bảo vệ cho điểm trọng yếu, điểm trọng yếu của em chính là không thể để anh xem thường em. Nhưng hiện tại em mới hiểu được, thật sự yêu một người không phải ở trước mặt người đó đóng vai nữ thần, cũng không phải làm cho bản thân giả dạng thanh cao, để đối phương nhìn thấy một mặt tốt nhất."
“Vậy phải như thế nào?" Lâm Tiêu Mặc tuỳ ý nói thêm vào, hy vọng dẫn tới suy nghĩ nội tâm ẩn sâu trong lòng cô.
“Nên đem bản thân chân thật của mình bày ra trước mắt anh, khuyết điểm lẫn ưu điểm của em;tự ti và yếu đuối của em; cũng sẽ đem suy nghĩ từ nội tâm chân thật nói cho anh: em rất kiêu ngạo, nhưng em càng tự ti, em vẫn không biết em bình thường như vậy như thế nào lại được người xuất sắc như anh thích? Em sợ chính mình không có điều kiện tốt như vậy, xuất sắc như vậy, sợ không xứng với anh, sợ người nhà anh sẽ ghét bỏ em là con nhà nghèo... Em càng phải đối với anh, đối với chính mình, đối với tình cảm của chúng ta có sự tin tưởng."
“Mặc kệ anh vì sao thích em, đều phải tin tưởng vững chắc em xứng đáng giá để anh thích. Có lẽ trong mắt người ngoài em không phải bạn gái tốt nhất của anh, không đủ xuất sắc để có thể sóng vai cùng anh. Nhưng em thật tâm thích anh, yêu anh,em sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với anh, sẽ dốc hết sức khiến chúng ta đều hạnh phúc. Có lẽ em không thể giúp anh trên con đường sự nghiệp, nhưng em sẽ vĩnh viễn bên cạnh anh, có lẽ em không có biện pháp trở thành niềm tự hào của anh, nhưng ít ra sẽ không để anh mất mặt xấu hổ."
Thích Giai dừng một chút, sau đó có chút xin lỗi nói, “Không đúng, chuyện trước kia đã làm anh mất mặt."
“Chẳng qua, tuyệt đối sẽ không có lần sau." Cô nói chắc chắn, “Cho nên, mặc kệ mẹ anh đối với em là thái độ gì, mặc kệ bà phản đối thế nào, em đều sẽ cố gắng làm cho bà chấp nhận em, cũng chân thành chúc phúc cho chúng ta."
Từng câu từng chữ của Thích Giai làm đáy lòng Lâm Tiêu Mặc mềm dịu đi, trong ngực tựa như nhét vào một miếng bánh mì lên men, đầu tiên là nghèn nghẹn ê ẩm, tiếp theo chỉ còn lại ngọt ngào, bởi vì bây giờ anh cảm nhận được, anh rốt cuộc cũng đi vào lòng cô.
Lâm Tiêu Mặc nhìn chằm chằm sườn mặt trắng mịn trong lòng, trên đó là thần sắc bình tĩnh lại chân thành, nhưng dáng vẻ chân thành này làm tim anh có chút đau. Đem cô ôm chặt trong lòng, Lâm Tiêu Mặc hốc mắt ửng đỏ, trầm ngâm thật lâu sau, lại chỉ yêu chiều kêu một tiếng, “Ngốc!"
Không biết có phải do tác dụng của việc mở lòng đêm đó hay không, Thích Giai cùng Lâm Tiêu Mặc đều nhận ra điều biến hoá kỳ diệu của họ trong lúc đó, đây là một loại nói không nên lời nguyên cớ, lại khiến cho nhau đều vui sướng thay đổi.
Bởi vì không có gan thích hợp, tổ chuyên gia chỉ có thể để Thích ba triển khai trị bệnh bằng hoá chất, mà đây là một quá trình lâu dài. Thích Giai lo lắng Lâm Tiêu Mặc nghỉ phép quá lâu ảnh hưởng đến công việc liền thúc giục anh trở về, “Nơi này có bác sĩ, y tá, em và mẹ hai người có thể chăm sóc tốt cho ba, anh đi trước đi, đừng phí thời gian ở đây, hơn nữa..."Cô ngừng lại rồi đổi thành giọng vui đùa, “Bệnh này của ba em không biết phải chữa tới khi nào, hiện tại phải dùng thuốc đặc hiệu đều vô cùng đắt, còn chưa thể đi vào chữa trị, về điểm này tích cóp của em sợ là chống đỡ không được bao lâu, còn chờ anh kiếm tiền nuôi em và ba mẹ đó."
Cô có thể tỏ ra yếu thế trước mình, khiến tâm tình Lâm Tiêu Mặc tốt lắm. Anh cười, lấy tay vuốt ve tóc cô, “Yên tâm, chồng em còn có chút tiền, sẽ không để em đói bụng."
“Chẳng qua công ty quả thực còn rất nhiều chuyện, anh phải trở về một chuyến." Anh một lát sau lại hỏi, “Nếu không anh đi về trước, tranh thủ mỗi cuối tuần đều đến đây với em."
“Anh nhiều tiền quá a?" Thích Giai bất mãn mở miệng, “Hơn nữa, chạy tới chạy lui như vậy anh không mệt chết mới là lạ."
“Anh không sao." Anh vuốt đôi môi đỏ mọng của cô, có chút đau lòng nói, “Anh sợ nhất em không ăn được." “Em cũng không có việc gì." Cô đẩy ngón tay anh ra, dùng ngữ khí thương lượng nói, “Một tuần một lần thật sự quá thường xuyên, nếu không anh một tháng tới một lần đi." Nói xong, không đợi anh lên tiếng, Thích Giai bổ sung, “Em cam đoan với anh, có chuyện gì sẽ gọi điện thoại cho anh trước tiên, tuyệt đối không gánh một mình."
Lâm Tiêu Mặc lông mày khẽ nâng lên, như đang tự hỏi đề nghị của cô có thể xem xét được không, một lát sau mới đem tay cô đặt bên môi, nhẹ nhàng hạ xuống nụ hôn, “Vậy được rồi, có gì nhất định phải gọi điện thoại cho anh."
“Ân." Thích Giai dùng sức gật đầu.
Tuy rằng Thích Giai và ba mẹ đều thúc giục Lâm Tiêu Mặc nhanh đi, nhưng anh vẫn kiên quyết muốn chờ Thích ba làm xong lần hoá trị đầu tiên.
Thích Lê Minh 8 năm trước đã từng làm hoá trị, nhưng lúc này đây liều thuốc và lực tác dụng của thuốc hiển nhiên so với trước đây càng mạnh, từ phòng hoá trị đi ra, ông đã đau đến xanh cả mặt, tựa như một người hoạt tử.
Thích Giai và mẹ cô đều đau lòng xoay lưng lại, vụng trộm rơi nước mắt, chỉ có Lâm Tiêu Mặc kiên cường nhất, từ tay y tá tiếp nhận Thích Lê Minh, đỡ ông quay về phòng bệnh. Buổi tối, anh lại cùng Thích Giai gác đêm.
Bởi vì phản ứng quá lớn, Thích ba ngủ không sâu, ông sợ đánh thức hai người đang ngủ say, gắt gao cắn răng không chịu tiết lộ bản thân khó chịu, nhưng cẩn thận mấy Lâm Tiêu Mặc vẫn phát hiện ông không được khoẻ. “Chú, có phải không thoải mái không?" Lâm Tiêu Mặc tiến đến bên giường, hạ giọng hỏi.
Thích Lê Minh lắc lắc đầu, nhưng trên trán mồ hôi lạnh đã biểu hiện đau đớn lúc này của ông.
“Cháu đi gọi bác sĩ?"
“Không cần." Thích Lê Minh không ngừng kéo lấy tay Lâm Tiêu Mặc, “Đây là phản ứng bình thường, không sao,chú có thể chịu được."
“Vậy uống nước a?"
“Được."
Lâm Tiêu Mặc đưa tay đỡ lấy bả vai Thích ba, giúp ông ngồi dậy, lại đem nước đưa tới bên miệng ông, cẩn thận uống mấy ngụm, mãi đến khi Thích ba lắc đầu tỏ vẻ đủ, anh mới buông cái ly.
“Tiểu Lâm, chú muốn dựa vào một chút." Thích ba nửa chống thân mình, tận lực không để cho sức nặng của chính mình ngã trên người Lâm Tiêu Mặc.
“Cháu đem giường nâng lên cho chú." Lâm Tiêu Mặc nhấn xuống nút điện ở đầu giường, đem đầu giường nâng lên đến vị trí thích hợp, mới đem gối đầu dựng đứng lên, cho Thích ba dựa vào thoải mái hơn.
Hết thảy đã làm tốt, trên người cả hai đều có chút mồ hôi. Vì thế Lâm Tiêu Mặc lại đến buồng vệ sinh kế đó lấy nước ấm cho Thích Lê Minh lau người, cũng giúp ông thay một bộ đồ khô ráo.
“Tiểu Lâm a, thật sự là cám ơn cháu." Thích Lê Minh nhìn Lâm Tiêu Mặc gọt hoa quả cho mình, chân thành nói lời cảm ơn.
“Chú, chú đừng nói như vậy, chú là ba Thích Giai cũng chính là ba con, chăm sóc chú là chuyện phải làm."
“Giai Giai tìm được cháu là phúc khí của nó." Thích Lê Minh tự đáy lòng cảm khái, “Cũng là phúc khí của chúng ta."
Lâm Tiêu Mặc cười cười, cầm trái táo trong tay chia làm khối nhỏ, đưa cho Thích ba, “Vậy chú phải dưỡng bệnh cho tốt, về sau hưởng phúc của cháu và Thích Giai.."
“Chú cũng muốn, chẳng qua..." Thích ba dừng một chút, “Sợ là chú chờ không được."
“Không đâu, chú phải tin tưởng bác sĩ, càng phải tin tưởng chính mình, nhất định sẽ khoẻ lại."
Thích ba nhẹ nhàng cắn trái táo, nói: “Có thể khoẻ hay không, chú tự mình biết, lần này tái phát chú chỉ biết sẽ không đơn giản trôi qua giống lần trước như vậy. Chẳng qua chú đã nghĩ thông, mạng người trời định, nếu như diêm vương gia thật sự muốn thu chú, có trốn cũng trốn không xong, chú chỉ là... không buông tay được Thích Giai và mẹ nó."
Thích ba nói tới đây, bỗng nhiên giữ chặt tay Lâm Tiêu Mặc, “Tiểu Lâm, chú thấy được cháu đối xử với Giai Giai rất tốt, đem nó giao cho cháu chú rất yên tâm, chú cũng biết cháu là đứa có hiếu tâm, sau này sẽ cùng Giai Giai chăm sóc tốt cho mẹ nó, duy nhất chú không yên tâm chính là người nhà cháu có thể đối tốt với Giai Giai hay không."
“Chú lúc trẻ cảm thấy chỉ cần hai người yêu nhau, gia đình thế nào cũng không sao. Nhưng là nhiều năm trôi qua như vậy, chú mới nhìn thấu, hôn nhân không phải chuyện của hai người, mà là của hai gia đình."
“Năm đó, chú và mẹ Thích Giai quen nhau, trong nhà kiên quyết phản đối. Chú lại kiên trì xem việc đó cũng không quan trọng, chỉ cần chú yêu bà ấy là được. Nhưng cũng vì chú cố chấp và quyết tuyệt, làm hại người trong nhà vẫn không thể chấp nhận mẹ Thích Giai, cho bà chịu rất nhiều uỷ khuất. Bà nội Thích Giai lúc sắp chết, còn nói không cho bà đi phúng. Bà ấy tuy rằng cười nói không cần, nhưng chú biết trong tâm bà ấy rất đau, có người phụ nữ nào không hy vọng mình được ba mẹ chồng chúc phúc và chấp nhận đâu?"
Thích Lê Minh nhắc lại chuyện cũ không khỏi hoài cảm, xoay đi lau nước mắt, còn nói, “Theo cử chỉ của cháu, chú đoán nhà cháu điều kiện khẳng định tốt lắm. Chú không biết nhà cháu có thể có quan niệm môn đăng hộ đối hay không, có thể cảm thấy Giai Giai không xứng với cháu hay không. Chú cũng nhìn ra được cháu là người có chủ kiến, không để xảy ra chuyện như vậy. Nhưng chú vẫn muốn nhờ cháu một việc, đó là đừng đi lại con đường xưa của chú, nhất định phải bảo vệ Giai Giai cho tốt."
Đây là một lời dặn và uỷ thác của người cha lúc lâm nguy, tình chân ý thiết, lại mang theo vài phần lo lắng. Lâm Tiêu Mặc dừng ở sắc mặt xanh trắng của Thích Lê Minh, chân thành cầm tay ông, trịnh trọng hứa hẹn: “Chú, cháu nhất định sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, sẽ không để cô ấy bị bất luận cái gì thương tổn. Cháu cũng sẽ để hôn nhân của mình được ba mẹ, người nhà chúc phúc."
“Vậy chú cũng an tâm."
Đối với đoạn đối thoại kia của ba cùng Lâm Tiêu Mặc, Thích Giai một chút cũng không cảm kích. Ngày hôm sau cô đưa Lâm Tiêu Mặc đến dưới lầu bệnh viện, lúc từ biệt, anh dùng trán áp vào trán cô, “Bảo bối, tin tưởng anh, hết thảy đều sẽ ổn."
“Ân." Cô ngửa đầu, dán môi lên môi anh, đem ly biệt cùng nhớ nhung quyện vào trong nụ hôn này.
Mãi đến khi Lâm Tiêu Mặc lên xe taxi đi xa rồi, Thích Giai mới xoay người sang đi vào đường bộ bệnh viện, không ngờ khi đến cửa, một thân ảnh có chút quen thuộc tiến vào tầm mắt, bước chân cô khẽ dừng, kinh ngạc hỏi, “Sao anh lại tới đây?"
Anh lo lắng chu đáo, Thích Giai rất cảm động, nhưng cô có băn khoăn của cô. “Tiêu Mặc..." Thích Giai chần chờ mở miệng, “Hay là chờ một thời gian đi, về phía ba em, em sẽ đi giải thích."
“Có phải lo lắng mẹ anh sẽ không đồng ý không?" Lâm Tiêu Mặc hỏi vấn đề trọng tâm.
Thích Giai khẽ dạ, đầu vùi vào trong lòng anh càng sâu.
“Việc này em không cần lo lắng, kết hôn là chuyện của hai chúng ta, mẹ anh mà không đồng ý, nếu như anh kiên quyết, bà cũng không có cách nào."
Thái độ kiên định của Lâm Tiêu Mặc khiến Thích Giai cảm động, ánh mắt ẩm ướt, nhẹ mím môi, “Tiêu Mặc, tâm ý của anh em hiểu. Nhưng... Có lẽ là em tham lam, em không muốn hôn nhân của chúng ta không nhận được chúc phúc của hai gia đình."
“Mấy ngày nay, em ở trước giường bệnh luôn suy nghĩ, chuyện năm đó là do em sai. Em không nên đem tự tôn và kiêu ngạo xem trọng như vậy, tình nguyện làm..." Cô cau mày, thủy chung nói không nên lời từ kia, sau một lúc lâu suy nghĩ mới nói tiếp, “Thà làm công việc đó cũng không chịu tỏ ra yếu đuối trước mặt anh."
“Chuyện quá khứ không cần nhắc lại nữa." Lâm Tiêu Mặc lấy tay búng lên trán cô một cái, sợ cô nhắc chuyện xưa lại khó tránh thương tâm.
“Không phải." Thích Giai xúc động bắt lấy tay anh, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, “Em thật sự cảm thấy mình sai rồi. Em vẫn tưởng rằng yêu là phải giữ lại vài chuyện, muốn bảo vệ cho điểm trọng yếu, điểm trọng yếu của em chính là không thể để anh xem thường em. Nhưng hiện tại em mới hiểu được, thật sự yêu một người không phải ở trước mặt người đó đóng vai nữ thần, cũng không phải làm cho bản thân giả dạng thanh cao, để đối phương nhìn thấy một mặt tốt nhất."
“Vậy phải như thế nào?" Lâm Tiêu Mặc tuỳ ý nói thêm vào, hy vọng dẫn tới suy nghĩ nội tâm ẩn sâu trong lòng cô.
“Nên đem bản thân chân thật của mình bày ra trước mắt anh, khuyết điểm lẫn ưu điểm của em;tự ti và yếu đuối của em; cũng sẽ đem suy nghĩ từ nội tâm chân thật nói cho anh: em rất kiêu ngạo, nhưng em càng tự ti, em vẫn không biết em bình thường như vậy như thế nào lại được người xuất sắc như anh thích? Em sợ chính mình không có điều kiện tốt như vậy, xuất sắc như vậy, sợ không xứng với anh, sợ người nhà anh sẽ ghét bỏ em là con nhà nghèo... Em càng phải đối với anh, đối với chính mình, đối với tình cảm của chúng ta có sự tin tưởng."
“Mặc kệ anh vì sao thích em, đều phải tin tưởng vững chắc em xứng đáng giá để anh thích. Có lẽ trong mắt người ngoài em không phải bạn gái tốt nhất của anh, không đủ xuất sắc để có thể sóng vai cùng anh. Nhưng em thật tâm thích anh, yêu anh,em sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với anh, sẽ dốc hết sức khiến chúng ta đều hạnh phúc. Có lẽ em không thể giúp anh trên con đường sự nghiệp, nhưng em sẽ vĩnh viễn bên cạnh anh, có lẽ em không có biện pháp trở thành niềm tự hào của anh, nhưng ít ra sẽ không để anh mất mặt xấu hổ."
Thích Giai dừng một chút, sau đó có chút xin lỗi nói, “Không đúng, chuyện trước kia đã làm anh mất mặt."
“Chẳng qua, tuyệt đối sẽ không có lần sau." Cô nói chắc chắn, “Cho nên, mặc kệ mẹ anh đối với em là thái độ gì, mặc kệ bà phản đối thế nào, em đều sẽ cố gắng làm cho bà chấp nhận em, cũng chân thành chúc phúc cho chúng ta."
Từng câu từng chữ của Thích Giai làm đáy lòng Lâm Tiêu Mặc mềm dịu đi, trong ngực tựa như nhét vào một miếng bánh mì lên men, đầu tiên là nghèn nghẹn ê ẩm, tiếp theo chỉ còn lại ngọt ngào, bởi vì bây giờ anh cảm nhận được, anh rốt cuộc cũng đi vào lòng cô.
Lâm Tiêu Mặc nhìn chằm chằm sườn mặt trắng mịn trong lòng, trên đó là thần sắc bình tĩnh lại chân thành, nhưng dáng vẻ chân thành này làm tim anh có chút đau. Đem cô ôm chặt trong lòng, Lâm Tiêu Mặc hốc mắt ửng đỏ, trầm ngâm thật lâu sau, lại chỉ yêu chiều kêu một tiếng, “Ngốc!"
Không biết có phải do tác dụng của việc mở lòng đêm đó hay không, Thích Giai cùng Lâm Tiêu Mặc đều nhận ra điều biến hoá kỳ diệu của họ trong lúc đó, đây là một loại nói không nên lời nguyên cớ, lại khiến cho nhau đều vui sướng thay đổi.
Bởi vì không có gan thích hợp, tổ chuyên gia chỉ có thể để Thích ba triển khai trị bệnh bằng hoá chất, mà đây là một quá trình lâu dài. Thích Giai lo lắng Lâm Tiêu Mặc nghỉ phép quá lâu ảnh hưởng đến công việc liền thúc giục anh trở về, “Nơi này có bác sĩ, y tá, em và mẹ hai người có thể chăm sóc tốt cho ba, anh đi trước đi, đừng phí thời gian ở đây, hơn nữa..."Cô ngừng lại rồi đổi thành giọng vui đùa, “Bệnh này của ba em không biết phải chữa tới khi nào, hiện tại phải dùng thuốc đặc hiệu đều vô cùng đắt, còn chưa thể đi vào chữa trị, về điểm này tích cóp của em sợ là chống đỡ không được bao lâu, còn chờ anh kiếm tiền nuôi em và ba mẹ đó."
Cô có thể tỏ ra yếu thế trước mình, khiến tâm tình Lâm Tiêu Mặc tốt lắm. Anh cười, lấy tay vuốt ve tóc cô, “Yên tâm, chồng em còn có chút tiền, sẽ không để em đói bụng."
“Chẳng qua công ty quả thực còn rất nhiều chuyện, anh phải trở về một chuyến." Anh một lát sau lại hỏi, “Nếu không anh đi về trước, tranh thủ mỗi cuối tuần đều đến đây với em."
“Anh nhiều tiền quá a?" Thích Giai bất mãn mở miệng, “Hơn nữa, chạy tới chạy lui như vậy anh không mệt chết mới là lạ."
“Anh không sao." Anh vuốt đôi môi đỏ mọng của cô, có chút đau lòng nói, “Anh sợ nhất em không ăn được." “Em cũng không có việc gì." Cô đẩy ngón tay anh ra, dùng ngữ khí thương lượng nói, “Một tuần một lần thật sự quá thường xuyên, nếu không anh một tháng tới một lần đi." Nói xong, không đợi anh lên tiếng, Thích Giai bổ sung, “Em cam đoan với anh, có chuyện gì sẽ gọi điện thoại cho anh trước tiên, tuyệt đối không gánh một mình."
Lâm Tiêu Mặc lông mày khẽ nâng lên, như đang tự hỏi đề nghị của cô có thể xem xét được không, một lát sau mới đem tay cô đặt bên môi, nhẹ nhàng hạ xuống nụ hôn, “Vậy được rồi, có gì nhất định phải gọi điện thoại cho anh."
“Ân." Thích Giai dùng sức gật đầu.
Tuy rằng Thích Giai và ba mẹ đều thúc giục Lâm Tiêu Mặc nhanh đi, nhưng anh vẫn kiên quyết muốn chờ Thích ba làm xong lần hoá trị đầu tiên.
Thích Lê Minh 8 năm trước đã từng làm hoá trị, nhưng lúc này đây liều thuốc và lực tác dụng của thuốc hiển nhiên so với trước đây càng mạnh, từ phòng hoá trị đi ra, ông đã đau đến xanh cả mặt, tựa như một người hoạt tử.
Thích Giai và mẹ cô đều đau lòng xoay lưng lại, vụng trộm rơi nước mắt, chỉ có Lâm Tiêu Mặc kiên cường nhất, từ tay y tá tiếp nhận Thích Lê Minh, đỡ ông quay về phòng bệnh. Buổi tối, anh lại cùng Thích Giai gác đêm.
Bởi vì phản ứng quá lớn, Thích ba ngủ không sâu, ông sợ đánh thức hai người đang ngủ say, gắt gao cắn răng không chịu tiết lộ bản thân khó chịu, nhưng cẩn thận mấy Lâm Tiêu Mặc vẫn phát hiện ông không được khoẻ. “Chú, có phải không thoải mái không?" Lâm Tiêu Mặc tiến đến bên giường, hạ giọng hỏi.
Thích Lê Minh lắc lắc đầu, nhưng trên trán mồ hôi lạnh đã biểu hiện đau đớn lúc này của ông.
“Cháu đi gọi bác sĩ?"
“Không cần." Thích Lê Minh không ngừng kéo lấy tay Lâm Tiêu Mặc, “Đây là phản ứng bình thường, không sao,chú có thể chịu được."
“Vậy uống nước a?"
“Được."
Lâm Tiêu Mặc đưa tay đỡ lấy bả vai Thích ba, giúp ông ngồi dậy, lại đem nước đưa tới bên miệng ông, cẩn thận uống mấy ngụm, mãi đến khi Thích ba lắc đầu tỏ vẻ đủ, anh mới buông cái ly.
“Tiểu Lâm, chú muốn dựa vào một chút." Thích ba nửa chống thân mình, tận lực không để cho sức nặng của chính mình ngã trên người Lâm Tiêu Mặc.
“Cháu đem giường nâng lên cho chú." Lâm Tiêu Mặc nhấn xuống nút điện ở đầu giường, đem đầu giường nâng lên đến vị trí thích hợp, mới đem gối đầu dựng đứng lên, cho Thích ba dựa vào thoải mái hơn.
Hết thảy đã làm tốt, trên người cả hai đều có chút mồ hôi. Vì thế Lâm Tiêu Mặc lại đến buồng vệ sinh kế đó lấy nước ấm cho Thích Lê Minh lau người, cũng giúp ông thay một bộ đồ khô ráo.
“Tiểu Lâm a, thật sự là cám ơn cháu." Thích Lê Minh nhìn Lâm Tiêu Mặc gọt hoa quả cho mình, chân thành nói lời cảm ơn.
“Chú, chú đừng nói như vậy, chú là ba Thích Giai cũng chính là ba con, chăm sóc chú là chuyện phải làm."
“Giai Giai tìm được cháu là phúc khí của nó." Thích Lê Minh tự đáy lòng cảm khái, “Cũng là phúc khí của chúng ta."
Lâm Tiêu Mặc cười cười, cầm trái táo trong tay chia làm khối nhỏ, đưa cho Thích ba, “Vậy chú phải dưỡng bệnh cho tốt, về sau hưởng phúc của cháu và Thích Giai.."
“Chú cũng muốn, chẳng qua..." Thích ba dừng một chút, “Sợ là chú chờ không được."
“Không đâu, chú phải tin tưởng bác sĩ, càng phải tin tưởng chính mình, nhất định sẽ khoẻ lại."
Thích ba nhẹ nhàng cắn trái táo, nói: “Có thể khoẻ hay không, chú tự mình biết, lần này tái phát chú chỉ biết sẽ không đơn giản trôi qua giống lần trước như vậy. Chẳng qua chú đã nghĩ thông, mạng người trời định, nếu như diêm vương gia thật sự muốn thu chú, có trốn cũng trốn không xong, chú chỉ là... không buông tay được Thích Giai và mẹ nó."
Thích ba nói tới đây, bỗng nhiên giữ chặt tay Lâm Tiêu Mặc, “Tiểu Lâm, chú thấy được cháu đối xử với Giai Giai rất tốt, đem nó giao cho cháu chú rất yên tâm, chú cũng biết cháu là đứa có hiếu tâm, sau này sẽ cùng Giai Giai chăm sóc tốt cho mẹ nó, duy nhất chú không yên tâm chính là người nhà cháu có thể đối tốt với Giai Giai hay không."
“Chú lúc trẻ cảm thấy chỉ cần hai người yêu nhau, gia đình thế nào cũng không sao. Nhưng là nhiều năm trôi qua như vậy, chú mới nhìn thấu, hôn nhân không phải chuyện của hai người, mà là của hai gia đình."
“Năm đó, chú và mẹ Thích Giai quen nhau, trong nhà kiên quyết phản đối. Chú lại kiên trì xem việc đó cũng không quan trọng, chỉ cần chú yêu bà ấy là được. Nhưng cũng vì chú cố chấp và quyết tuyệt, làm hại người trong nhà vẫn không thể chấp nhận mẹ Thích Giai, cho bà chịu rất nhiều uỷ khuất. Bà nội Thích Giai lúc sắp chết, còn nói không cho bà đi phúng. Bà ấy tuy rằng cười nói không cần, nhưng chú biết trong tâm bà ấy rất đau, có người phụ nữ nào không hy vọng mình được ba mẹ chồng chúc phúc và chấp nhận đâu?"
Thích Lê Minh nhắc lại chuyện cũ không khỏi hoài cảm, xoay đi lau nước mắt, còn nói, “Theo cử chỉ của cháu, chú đoán nhà cháu điều kiện khẳng định tốt lắm. Chú không biết nhà cháu có thể có quan niệm môn đăng hộ đối hay không, có thể cảm thấy Giai Giai không xứng với cháu hay không. Chú cũng nhìn ra được cháu là người có chủ kiến, không để xảy ra chuyện như vậy. Nhưng chú vẫn muốn nhờ cháu một việc, đó là đừng đi lại con đường xưa của chú, nhất định phải bảo vệ Giai Giai cho tốt."
Đây là một lời dặn và uỷ thác của người cha lúc lâm nguy, tình chân ý thiết, lại mang theo vài phần lo lắng. Lâm Tiêu Mặc dừng ở sắc mặt xanh trắng của Thích Lê Minh, chân thành cầm tay ông, trịnh trọng hứa hẹn: “Chú, cháu nhất định sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, sẽ không để cô ấy bị bất luận cái gì thương tổn. Cháu cũng sẽ để hôn nhân của mình được ba mẹ, người nhà chúc phúc."
“Vậy chú cũng an tâm."
Đối với đoạn đối thoại kia của ba cùng Lâm Tiêu Mặc, Thích Giai một chút cũng không cảm kích. Ngày hôm sau cô đưa Lâm Tiêu Mặc đến dưới lầu bệnh viện, lúc từ biệt, anh dùng trán áp vào trán cô, “Bảo bối, tin tưởng anh, hết thảy đều sẽ ổn."
“Ân." Cô ngửa đầu, dán môi lên môi anh, đem ly biệt cùng nhớ nhung quyện vào trong nụ hôn này.
Mãi đến khi Lâm Tiêu Mặc lên xe taxi đi xa rồi, Thích Giai mới xoay người sang đi vào đường bộ bệnh viện, không ngờ khi đến cửa, một thân ảnh có chút quen thuộc tiến vào tầm mắt, bước chân cô khẽ dừng, kinh ngạc hỏi, “Sao anh lại tới đây?"
Tác giả :
Hạ Mạt Thu