Sớm Yêu Trễ Cưới

Chương 37

Tới Biên Giới, Thích Giai mới phát hiện quả thật như lời Lí Thanh nói, ở đây có rất nhiều sinh viên cần kiếm tiền giống mình.

Công việc của Thích Giai rất đơn giản, chỉ ở trong gian phòng làm người bán hàng, giúp khách chọn bài hát, gọi rượu, bưng trà đưa nước… Do có quan hệ với Lí Thanh, chủ quản đặc biệt chiếu cố với cô, phân công cho cô tiếp phần lớn là các khách quen có danh tiếng tốt, ngay cả kính rượu cũng không cố ý đòi hỏi.

Một thời gian sau, Thích Giai dần dần quen với nơi này, công việc cũng đi vào quỹ đạo. Cô tuy không khéo léo đưa đẩy như Lí Thanh có thể làm cho khách hàng tiêu dùng nhiều hơn, được trích phần trăm và tiền boa, nhưng mỗi ngày được lãnh lương gần một ngàn tệ đối với cô mà nói đã rất mỹ mãn.

Vì giấu Lâm Tiêu Mặc, Thích Giai nói dối mình ở KFC trực đêm. Lâm Tiêu Mặc thấy cô thường xuyên ba bốn giờ mới về, rất đau lòng, “Bảo bối, anh biết em không muốn dùng tiền của nhà anh. Cho nên anh tìm được một việc, dạy phụ đạo môn toán, 300 tệ một lần, em không cần phải thức đêm trực ban nữa."

Thích Giai nhìn gương mặt lộ vẻ thương tiếc của Lâm Tiêu Mặc, chua xót cười cười, có vài chuyện muốn nói thật với anh, nhưng đến bên miệng lại nuốt vào.

Chỉ là, Lâm Tiêu Mặc không hề nghĩ như vậy, anh kiên trì muốn cùng nhau trải qua gian khổ, nhìn anh đi học mà cổ họng khàn khàn, trong lòng Thích Giai rất khó chịu, vì thế cô nói với anh, “Anh không cần phải đi làm thêm, em đã quyết định không đi Nhật Bản nữa."

“Vì sao? Bởi vì tiền sao? Anh đã nói, về chuyện tiền, anh sẽ nghĩ cách a."

Cô lắc đầu, kiên quyết nói, “Lâm Tiêu Mặc, nếu em cầm tiền của anh đi nước ngoài, cả đời sẽ xem thường chính mình, ở trước mặt anh cũng không ngẩng đầu dậy nổi."

“Cái gì mà của anh của em, chúng ta là người yêu, của anh chính là của em, nếu em thật sự không thích như vậy, cứ coi như anh cho em mượn, sau này trả lại cho anh, không phải được rồi sao?"

“Không giống nhau."

“Sao lại không giống nhau?"

Thích Giai quay đầu đi, nhìn về hướng xà nhà trong căn tin. Không giống là không giống, bởi vì anh là người cô yêu, bởi vì cô cảm thấy không xứng với anh, cho nên một chút cảm thông và thương tiếc sẽ bị lý giải là bố thí, tình yêu là ngang hàng, một khi hòa lẫn vào vật chất, nhất định rất xấu hổ. Dù cô trước sau vẫn cho rằng không xứng với Lâm Tiêu Mặc, nhưng ít nhất cho đến bây giờ, họ đều ngang hàng nhau, cô có giới hạn riêng của mình, muốn giữ được sự tự tôn trong mắt người khác.

Lâm Tiêu Mặc thấy cô trầm mặc không nói, vội vàng giải thích, “Thích Giai, anh không dùng tiền của nhà đến giúp em, tiền này đều là anh đi làm kiếm được, anh đã dặn bạn học tìm giúp anh một việc làm thêm, như vậy trước khi nghỉ hè, chúng ta có thể kiếm đủ tiền học phí, hơn nữa tới Nhật Bản rồi, chúng ta cũng có thể ra ngoài làm công…"

“Không cần, kỳ thật ngay từ đầu em đã không muốn đi, chỉ là…"

“Cho nên em đã quyết định, thà rằng xa nhau, cũng không đồng ý dùng tiền của anh đi Nhật Bản, đúng không?"

Thích Giai nặng nề gật gật đầu.

“Anh đã hiểu." Anh không thèm nhắc lại, phẩy tay áo bỏ đi. Nhìn bóng dáng anh đi xa, Thích Giai cố sức nặn ra một mặt cười, chậm rãi đem đồ ăn trên bàn nhét vào miệng, nuốt xuống, vị ớt cay nồng như trước, khiến nước mắt từng giọt lăn xuống, rơi vào bát canh, nổi lên gợn sóng.

Đó là lần đầu tiên họ thật sự gây nhau, trước kia khi ngẫu nhiên có tranh chấp, Lâm Tiêu Mặc sẽ chủ động đến dỗ dành cô, nhưng lúc này đây, anh rất tức giận, quyết tâm không để ý đến cô.

Thích Giai không biết anh trước khi đi nói câu “Anh đã hiểu." rốt cuộc là có ý nghĩa gì, cũng không dự định hỏi, thậm chí trong tiềm thức hy vọng anh có thể đưa ra yêu cầu chia tay.

Sau khi Lí Thanh biết cách nghĩ của cô, liền mắng, “Cậu có bệnh không, sao còn hy vọng chia tay a?"

Cô ngửa đầu cười, “Lí Thanh, cậu cảm thấy bây giờ mình còn xứng đôi với anh ấy sao?"

“Đồ ngốc!" Lí Thanh khoác tay lên vai Thích Giai, vỗ nhẹ đầu cô, “Thích Giai, làm xong tháng này đừng làm nữa."

“Vì sao?" Cô kinh ngạc, “Chẳng lẽ ông chủ thấy mình không tốt?"

“Không có." Lí Thanh lắc đầu, thành khẩn nói, “Cậu tới Biên Giới là vì cần tiền chữa bệnh cho ba cậu, nhưng hiện tại bệnh của ông đã ổn định, các khoản nợ trong nhà cũng không còn, cậu cũng đừng đi làm tiếp nữa."

“Cậu không nên ở nơi này." Lí Thanh cảm khái nói, “Tuy rằng chúng ta đều tự biết mình trong sạch, nhưng trong mắt người ngoài thì không cho như vậy, cậu học trường tốt, thành tích giỏi, về sau kiếm được công việc tốt, dù sao cũng không hy vọng người ta biết cậu từng đi làm ở nơi này đúng không? Vậy sớm một chút, thừa dịp ít người biết đến, thoát khỏi vòng luẩn quẩn này."

Thích Giai nghe thấy lời của Lí Thanh, dường như có chút hiểu ra gật gật đầu. Quả thật, cô không thể làm ở đây cả đời, không chỉ người ngoài, chỉ cần ba mẹ biết cô vì kiếm tiền mà đến đây làm, phỏng chừng đều bị tức chết.

Tính toán tiền để dành đã đủ trả khoản tiền nợ của gia đình, Thích Giai liền chính thức tìm đến chủ quản xin nghỉ việc. Chỉ là, người tính không bằng trời tính, cô sao cũng không đoán trước được, mình ở Biên Giới cuối cùng cũng có một ngày biết qua thế nào là “đặc sắc".

Ngày đó, chủ quản lái xe riêng đến đón cô và Lí Thanh, cũng đưa cho cô phiếu mua hàng, nói là quà tặng quen biết một thời gian.

Do là ngày cuối cùng đi làm, chủ quản cố ý sắp xếp cho cô một gian phòng thoải mái, “Em hôm nay phục vụ khách ở đây, họ đi rồi em cũng xuống ca đi, không cần tiếp người thứ hai."

“Chị Hà, cám ơn chị." Thích Giai cúi người cảm kích.

Như chủ quản lo liệu, khách trong gian phòng này cũng không ở lại lâu lắm, hơn hai giờ đã tính tiền rời đi, Thích Giai sau khi dẫn họ đi tính tiền liền dự tính thay quần áo kết thúc công việc, nhưng lúc đi ngang qua WC lại nghe được người đàn ông bên trong trêu đùa, “Uy, công chúa kia thật không tồi, vừa trắng vừa mềm, chúng ta tính đem cô ấy ra ngoài chơi đùa."

Bước chân Thích Giai bị kiềm hãm, trong lòng vang lên tiếng cảnh báo. Biên Giới có quy định nghiêm khắc, công chúa là không thể ra ngoài chơi đùa được a.

Người đàn ông nói chuyện rất nhanh đã ra đến, Thích Giai liếc mắt nhìn, không phải khách quen. Cô nhíu mày suy nghĩ có nên báo lại chủ quản hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình cũng chỉ nghe đại khái, không biết công chúa kia có phải cùng người khách đó tự nguyện ra ngoài hay không, ngộ nhỡ người ta ngươi tình ta nguyện, cô sẽ trở thành người nhiều chuyện sao. Cô không làm ở đây nữa, nhưng Lí Thanh còn làm tiếp, hai người có quan hệ, mình phạm lỗi không chừng sẽ chuốc lấy thù hằn lên Lí Thanh.

Cô suy nghĩ kĩ, quyết định vẫn là không nên xen vào việc của người khác, nhưng vừa định tránh đi liền thấy người đàn ông đó vào phòng 888.

Thích Giai đi vài bước thì dừng lại. Nếu cô nhớ không lầm, 888 hôm nay là Lí Thanh làm phục vụ, là Lí Thanh như thế nào lại theo chân bọn họ ra ngoài a?

Cô kinh ngạc đi tới, nhìn xuyên qua lớn thủy tinh trên cửa quan sát tình hình bên trong, lúc này mới phát hiện Lí Thanh đang ngồi trên sô pha, mấy người đàn ông vây quanh người cô, hình như đã bị chuốc rượu.

Lí Thanh và cô không giống nhau, bình thường vì đẩy mạnh lượng tiêu thụ rượu sẽ cùng khách uống vài ly, bất quá cô ấy trình độ rất khá, sẽ không để bị say, cũng không để khách chiếm tiện nghi, nhưng hôm nay rõ ràng tình huống này không thích hợp, người đàn ông mập phì kia cánh tay đã đáp trên ngục Lí Thanh.

Sẽ không phải say chứ?

Thích Giai nhăn chặt mày, không chút suy nghĩ liền đẩy cửa đi vào. Người trong phòng nhìn cô vào, đầu tiên là sửng sốt, sau lại nhìn đến quần áo làm việc trên người cô thì cười lên.

“Nha, lại đây đi mỹ nữ." người đàn ông ngồi ở giữa sô pha cười, vẻ mặt lưu manh, “Biên Giới quả nhiên danh bất hư truyền a, đều con mẹ nó là quốc sắc thiên hương."

Thích Giai tuôn ra một nụ cười nhạt, thò đầu nhìn nhìn Lí Thanh bị nhốt giữa mấy người đàn ông, chỉ thấy sắc mặt cô ửng hồng, hai mắt mê ly, thoạt nhìn như say rượu nhưng lại không giống, bất kể là gì thì cũng không phải hiện trạng tốt.

Cô hít sâu đi qua, vỗ vỗ mặt Lí Thanh, thuận miệng tìm cớ, “Thanh, chủ quản tìm cậu, cậu nhanh một chút."

Lí Thanh mở mắt ra thấy cô, có chút tỉnh ngộ gật nhẹ đầu, sau đó ngọ ngoạy đứng lên, nhưng vừa ngồi dậy đã bị người đàn ông kia túm trở về, “Đi vậy sao? Gia gia còn chưa uống cao hứng a?"

Thích Giai xuất ra một nụ cười chuẩn nghề nghiệp, giải thích, “Tiên sinh, ngài nếu muốn uống rượu, chúng tôi có quản lí quan hệ xã giao, cần giúp ngài gọi không?" Ngụ ý, công chúa không bồi rượu.

Người đàn ông kia khoác tay qua bả vai Lí Thanh, cười dung tục, “Quan hệ xã giao có người nào tốt, hômnay chúng tôi đã muốn uống với các cô."

Thích Giai nâng mắt nhìn, hiều được lời vừa nói là vô ích, loại khách này chỉ có thể giao cho bảo vệ. Cô xem mặt Lí Thanh, xoay người chuẩn bị gọi người tới giúp, nhưng vừa mới bước nửa bước đã bị hai người đàn ông ngăn lại.

“Mỹ nữ, đến đã đến rồi, theo giúp nhóm tôi uống vài chén đi."

“Thật xin lỗi, chúng tôi có quy định, không thể tiếp rượu." Cô lạnh lùng nói.

“Quy định?" Người đàn ông cười cười, đưa tay bắt lấy cằm cô, “Quy định là chết, người là sống, đừng nói tiếp rượu, lão tử nếu muốn, chính là tiếp ngủ cũng không thành vấn đề."

“Ngài buông tay được không?" Thích Giai cố sức bắt lấy tay hắn, không ngăn được hoảng sợ, “Các người đừng xằng bậy, đợi bảo vệ tiến vào…"

“Tiểu mỹ nữ, chúng ta không xằng bậy, chỉ là muốn cho cô uống chút rượu." Người đàn ông khác đem cả Lí Thanh đến trước mặt hắn, cười nói, “Vừa rồi bạn cô nói tôi mua một chai rượu cô ấy sẽ uống một ly, tôi hiện tại mua năm chai, nhưng cô ấy mới uống ba chén đã say, cô nói phải làm sao bây giờ?"

Thích Giai nhìn kỹ điều kiện trong gian phòng, hệ thống cách âm thật sự tốt, dù có kêu gọi thế nào, người bên ngoài căn bản cũng không nghe được. Mà nếu bản thân gọi bậy, khẳng định sẽ chọc giận ba người đàn ông này, bất lợi cũng chỉ có Lí Thanh và mình.

Cô nắm chặt tay, ra lệnh mình phải bình tĩnh. Sau đó giả vờ điềm tĩnh nói, “Ngài nếu uống không xong có thể trả lại, tôi có thể giúp."

Nói xong cô xoay người cầm lấy hai bình rượu trên bàn, ra vẻ sẽ đi ra ngoài. Nhưng người đàn ông đó tay mắt lanh lẹ bắt lấy cổ tay cô, lắc đầu, “Mua đều mua rồi, trả lại còn đạo lý gì chứ."

“Như vậy đi, bạn cô uống không xong, cô tới giúp cô ấy uống." Người đàn ông dùng ánh mắt ý bảo đồng bạn cầm đến một ly rượu, đưa tới trước mặt Thích Giai, “Hai ly, các người có thể đi được."

Tuy rất muốn rời đi, nhưng Thích Giai còn không khờ dại đến mức cho rằng mình uống xong hai ly liền có thể đi, nhưng tình thế trước mắt cô không thể không cúi đầu, “Hai ly tôi uống không được, nếu không tôi tìm người khác vào uống."

“Vậy uống một ly, sau đó giúp tôi hát bài tình ca, thế nào?" Người đàn ông lấy lui để tiến.

Thích Giai nhíu mày suy nghĩ, quyết định tin lời đối phương một phen. Cô nhận lấy cái ly, lại xác nhận, “Ngài nói chắc chắn không?"

‘Đương nhiên." Người đàn ông khẳng định cười, sau đó nhờ bạn mình chọn bài “Tương tư phong vũ."

Thích Giai ngửa đầu, đem ly rượu uống một hơi cạn sạch. Sau đó theo lời yêu cầu đứng trước bàn trà, bắt đầu ca hát.

Đoạn thứ nhất coi như tốt, nhưng dần dần cô cảm thấy không thích hợp, độ rượu tuy mạnh, nhưng cô được ông nội dạy dỗ, từ nhỏ đã uống rượu trắng nấu nguyên chất, một ly rượu này tuyệt đối không đến mức khiến cô say.

Cô vẫy vẫy đầu, muốn lấy lại cảm giác tỉnh táo, nhưng ánh mắt lại ngày càng trầm, miêng cũng không nghe lời mà lầm bầm hát không nghe ra được ca khúc nào.

“Ai nha, cô làm sao vậy, say?" Người đàn ông đứng một bên đưa tay đặt lên vai cô.

Thích Giai muốn giãy giụa, tiếc rằng cả người không thể nặn ra một miếng sức lực nào, chỉ có thể bị hắn đặt ngồi lên ghế sôpha.

“Hát còn chưa hết bài a, các cô nói, tôi có thể để các cô đi sao?" Người đàn ông cười hì hì bắt lấy tay cô, một bàn tay heo mập mạp dơ bẩn dán chặt trên đùi cô.

Mặt khác, hai người còn lại cũng ngồi xuống, vuốt bả vai cô, hèn hạ hề hề đáp lại, “Không thể a. Đã nói phải hát hết a."

Ý thức dần dần mơ hồ, Thích Giai hiểu được mình và Lí Thanh hẳn đã bị bỏ thuốc. Nhận thức này khiến cô cắn môi, không ngừng nhắc nhở cô phải bảo trì thanh tỉnh, phải phản kháng, nhưng khí lực càng ngày càng yếu, ngay khi cô sắp mất đi ý thức, một thân hình nặng nề ập đến, không, cô tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện đó với người khác ngoài người đàn ông của cô, Lâm Tiêu Mặc.

Thích Giai cắn răng, ra sức đẩy người đàn ông đang ép tới, lại dùng toàn bộ khí lực vung lên một cái tát, “Cút ngay."

“Cô dám đánh tôi?" Người đàn ông vuốt gương mặt bị đánh, nâng tay cho Thích Giai một bạt tai, “Giả bộ thanh thuần cái gì, không phải là tiếp viên bar sao? Tôi muốn chơi với cô là vinh hạnh của cô."
Tác giả : Hạ Mạt Thu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại