Sớm Yêu Trễ Cưới
Chương 33
“Chờ anh về, chúng ta đi đăng kí."
Máy bay tiến về bầu trời quang đãng cao vạn thước, Thích Giai mới tỉnh ngộ, mình vừa rồi hình như được cầu hôn, điều quan trọng nhất chính là, cô không chút do dự nói “Được.". Cô muốn kết hôn lắm rồi a, cho nên mới có thể ngay cả một chút ngại ngùng làm dáng cũng không có, đáp ứng ngay. Chỉ là, lời cầu hôn này không lãng mạn chút nào, nhưng cuộc sống không phải rất giản dị sao? Hơn nữa, nét mặt khi đạt được của Lâm Tiêu Mặc kia, cô không khỏi ngọt từ đáy lòng.
Máy bay đáp xuống Bắc Kinh, Thích Giai vừa ra khỏi khoang, tin nhắn của Lâm Tiêu Mặc đã tới, “Bà xã, tới nói chưa?"
“Vừa tới. Anh đang ở đâu?"
“Ở nhà ngồi điều hòa, ăn dưa hấu a."
“Hâm mộ, ghen tị, hận. Bắc Kinh hiện tại bên ngoài nhiệt độ là 37.8"
“Vậy đừng ra ngoài phơi nắng, ở nhà chờ anh về."
Thích Giai trả lời được rồi cất điện thoại.
Ra khỏi sân bay, Thích Giai lập tức đi thẳng lên xe buýt. Bởi vì bay đi bay về, hơn nữa hai ngày này kịch liệt vận động, hơi điều hòa mát lạnh thổi tới, cô tựa đầu trên kính cửa sổ mê man ngủ. Mãi đến khi hành khách bên cạnh xuống xe không cẩn thận đụng vào cánh tay cô, Thích Giai mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng đưa mắt nhìn tên trạm ngoài cửa sổ, may mắn chưa có ngồi quá trạm.
Cô khẽ dụi mắt, từ túi xách lấy điện thoại ra, hiện lên tất cả đều là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Lâm Tiêu Mặc. Đến giờ cô mới phát hiện mình lại không cẩn thận nhấn chọn chế độ yên lặng.
Trượt biểu tượng mở khóa, cô nhìn sơ qua nội dung tin nhắn, trả lời, “Vừa rồi ngủ quên."
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại của anh liền đến.
“Còn chưa tới nhà sao?" Anh hỏi.
“Em ngồi trên xe buýt, sắp đến rồi."
Lâm Tiêu Mặc à một tiếng, chần chừ một lát mới mở miệng, “Bảo bối, anh có thể phải về trễ vài ngày."
“Sao vậy?"
“Sức khỏe ông ngoại không được tốt, mẹ anh muốn anh chăm sóc ông thêm hai ngày."
“Không sao, nên chăm sóc ông nhiều chút." Miệng cô mặc dù nói vậy, trong lòng đã có sự bối rối khó hiểu, nhất là khi nghĩ đến thái độ của Lâm mẫu khi biết họ muốn kết hôn, cô liền lo lắng bất an.
“Ừ, bất quá anh sẽ cố gắng về sớm."
Ngữ điệu anh ôn nhu như sợi lông vũ lướt qua trái tim, một cỗ xúc động trào dâng. Đè xuống, rồi lại bay lên, cứ lặp lại vài lần như thế, rốt cuộc làm cho cô cắn môi, đưa ra quyết định, “Tiêu Mặc, chuyện đăng kí của chúng ta nếu không thì hoãn lại đi?"
“Sao vậy?"
“Anh xem cha mẹ hai bên cũng chưa biết, sau lưng họ đi đăng kí như vậy, có vẻ không tôn trọng. Hơn nữa…" Cô dừng một chút, cố lấy dũng khí mà nói, “Có chút chuyện, em muốn nói rõ với anh."
“Nói cái gì?" Lâm Tiêu Mặc khẩn trương hỏi.
“Nói trong điện thoại không được rõ ràng lắm, chờ anh về nói sau." Cô luống cuống nói.
Thái độ cô mập mờ khiến thần kinh Lâm Tiêu Mặc phút chốc căng thẳng, thăm dò, “Em có việc gạt anh?"
“Không có." Cô ngập ngừng đáp.
“Nhất định phải gặp mặt nói sao?" Anh áp sát từng bước, “Bây giờ anh sẽ về."
“Không cần." Thích Giai vội lên tiếng ngăn cản, thuận miệng tìm đại một lý do, nói rõ, “Cũng không có gì, chỉ là tình hình nhà của em, chuyện em nợ anh trước đây muốn nói cho rõ ràng với anh."
Sợ anh không tin, cô lại bổ sung, “Nếu như kết hôn, em luôn nghĩ thành thật đem hết mọi chuyện nói cho anh biết, ngộ nhỡ anh không muốn tiếp tục làm người một nhà với em thì làm sao bây giờ?"
Ngữ khí vui đùa của cô làm cho tâm Lâm Tiêu Mặc thoáng hạ xuống, giọng nói cũng thoải mái hơn nhiều, “Vậy cho em nợ lại."
Thích Giai và anh nói chuyện phiếm vài câu, cho đến khi nghe được đầu bên kia có người dùng tiếng địa phương gọi tên anh, mới nói, “Anh đi đi, em sắp về tới rồi."
“Vậy đi, tối nay liên lạc sau. Về nhà cố gắng nghỉ ngơi cho tốt." Anh thân mật dặn dò.
Ngắt điện thoại, Thích Giai thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi trong nháy mắt là xúc động, nhưng bây giờ cô nghĩ lại có chút sợ. Quả thật, hôn nhân cũng vậy, tình yêu cũng thế, đều phải xây dựng trên cơ sở thành thật tin tưởng lẫn nhau, cô không muốn giấu anh, chỉ là anh có thể thật sự giống như lời Giang Thừa Vũ nói, chấp nhận tha thứ cho cô sao?
Đang nhíu mày trầm tư, điện thoại lại vang lên, là của Lục Tranh.
Thấy rõ dãy số, Thích Giai trực tiếp ngắt máy. Điện thoại lại vang, cô tiếp tục từ chối. Lục Tranh không gọi tiếp lần thứ ba mà gửi một tin nhắn đến.
“Em không phải muốn biết chúng tôi quyết định như thế nào sao? Tôi ở quán cà phê gần đây chờ em."
Thích Giai nhìn tin nhắn, nội tâm đấu tranh, nhưng cuối cùng lòng hiếu kì vẫn chiếm thượng phong, đúng hẹn đến địa điểm Lục Tranh đã định.
Cô vừa ngồi xuống, liền đi thẳng vào vấn đề, “Tôi chỉ nghe một lần, nếu là anh lấy cái cớ này để tôi tới, chúng ta tuyệt đối sẽ không có cơ hội gặp lại."
“Vậy đối với tôi không công bằng." Lục Tranh cười khổ đưa cho cô một ly nước.
“Lục tiên sinh, ngài có phải thật lâu rồi không theo đuổi phụ nữ không, theo đuổi làm sao có công bằng được?"
Không để ý cô chế nhạo, Lục Tranh thẳng thắn thừa nhận, “Quả thật là rất lâu rồi không theo đuổi ai."
“Cũng có thể nói, cho tới bây giờ vẫn chưa theo đuổi ai." Anh nhún vai, cười cười, “Tính đến nay, tôi chỉ trải qua một lần yêu, hơn nữa là cô ấy theo đuổi tôi, cho nên không có kinh nghiệm."
Thích Giai nghe vậy ngây ra, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn vào vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn của Lục Tranh.
Không giống nói dối, nhưng người này đã sắp tứ tuần, thế nhưng chỉ mới yêu một lần, thật đúng là… Không đúng, vậy dựa theo cách nói của anh, mình không phải là nữ nhân đầu tiên anh theo đuổi sao.
Dường như nhìn thấu tâm tư cô, cánh môi Lục Tranh mân thành một đường cong, gật đầu, “Em thật sự là người đầu tiên tôi theo đuổi."
Nghe anh chính miệng thừa nhận, Thích Giai thật lòng có chút ngượng ngùng, vẫn không nhịn được hỏi, “Vì sao?"
“Ý tôi là, anh vì sao lúc trước không tính chuyện yêu đương, mà bây giờ lại đơn phương thích tôi?"
“Lúc trước bận quá, không có thời gian nghĩ đến. Nguyên nhân thích em…" Anh dừng một chút, “Tôi nhớ rõ lần trước đã nói qua với em rồi."
“Là bởi vì tôi đã cổ vũ anh sao?" Cô không tin, hỏi.
“Đúng, nhưng chưa được đầy đủ."
“Anh có ý gì?"
Lục Tranh nâng ly trà lên, hớp một ngụm, chậm rãi nói, “Em xinh đẹp, thông minh, bằng cấp tốt, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn tìm vợ của nam nhân."
“Người như vậy rất nhiều." Cô không vui cãi lại.
Lục Tranh vuốt ve chén sứ trong tay, yên lặng nhìn cô, nói rõ từng chữ một, “Giúp tôi đứng dậy được chỉ có mình em."
Không đợi cô phản bác, Lục Tranh tiếp tục, “Thích Giai, em đối với tôi mà nói, không chỉ là cổ vũ tôi, tôi có thể lấy lại mọi thứ đều toàn bộ nhờ em giúp."
Thích Giai càng nghe càng mơ hồ, tâm tư rất vất vả đè nén lại tiếp tục xao động, vì thế không biết làm sao mà gọi thẳng tên anh, “Lục Tranh, tôi không hứng thú ở đây với anh chơi trò giải câu đố, anh muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng, đừng tiếp tục quanh co nữa."
Lục Tranh nhìn chăm chú khuôn mặt đỏ lên vì tức giận của Thích Giai, trầm ngâm thật lâu mới nói ra hai chữ, “Vi phạm."
Cô sắc mặt tái nhợt mà ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Tranh, “Anh nói sao?"
Lục Tranh rút ra một tờ khăn giấy, lau khô nước trà bị vấy ra, than thở, “Tôi đoán em rất không sẵn lòng nhắc lại chuyện cũ."
Thích Giai khẽ quay mặt đi, chăm chú nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ. Đúng vậy, cô một chút cũng không muốn nhớ lại, thậm chí ước gì có thể đem đoạn ký ức kia quăng ra sau đầu, nhưng nó lại cứ như một khối nhọt gắn kết mạch máu sinh mệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Lục Tranh nhìn vẻ mặt lúc xanh lúc trắng của Thích Giai, nói giọng áy náy, “Thích Giai, xin lỗi. Tôi biết không nên nhắc tới chuyện không vui của em, mà nếu không nói rõ ràng, em lại cảm thấy tôi cố ý lừa bịp."
Thích Giai gắt gao nắm chặt túi xách trong tay, một loại cảm giác hỗn loạn sợ hãi đến thở không nổi, chán ghét, trốn tránh… phần lớn đều hội tụ thành phẫn nộ, làm cho cô mắt hạnh trợn lên, hỏi, “Anh muốn làm gì? Chê cười tôi giả bộ thanh cao? Hay là muốn ép buộc tôi theo anh?"
Lục Tranh không nói gì mắt thấy Thích Giai cả người đề phòng, thật lâu sau mới giận dữ nói, “Thích Giai, tôi chưa từng nghĩ muốn như vậy đối với em."
“Thật không?" Thích Giai cười lạnh, “Vậy xin hỏi mục đích của anh là gì?"
Lục Tranh không trực tiếp trả lời, chỉ nâng chén trà, chậm rãi nói, “Quan điểm bất đồng, lập trường bất đồng, thị giác cũng sẽ bất đồng."
“Em có lẽ không nhớ rõ, năm đó nhờ ba chén rượu của em, làm cho tôi được phê chuẩn độc quyền phát minh, ZG đúng là dựa vào ba hạng mục độc quyền này mà đứng lên được."
“Cho nên, chuyện em không muốn nhớ lại nữa cũng là chuyện khắc cốt ghi tâm của tôi."
Bị Lục Tranh nhắc cho tỉnh lại, trí nhớ thời khắc bị phủ đầy bụi đó lập tức bị mở ra, chuyện cũ cô không muốn nhớ lại từng màn lướt qua, giương nanh múa vuốt, trợn mắt lên cười nhạo cô, châm chọc cô, làm đau cô, khiến cho cô không nhịn được rùng mình một cái.
Lục Tranh đau lòng nhìn thấy nữ nhân đối diện cả môi đều trắng bệch, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng cam đoan, “Em yên tâm, tôi sẽ không nói cho bất cứ ai, lại càng không lấy chuyện này để ép buộc em đồng ý quen tôi."
“Tôi sẽ không bị anh uy hiếp. Hơn nữa, tôi phải cảm ơn anh, cho tôi niềm tin nói lên lời này." Thích Giai không hề chớp mắt nhìn thẳng vào Lục Tranh, nói chắc như đinh đóng cột.
Nếu lúc trước cô còn hơi do dự nói chuyện cũ kia cho Lâm Tiêu Mặc biết, thì bây giờ, cô đã quyết định. Kỳ thực, cô sớm nên biết trên đời này không có bí mật, huống chi hiện tại, bí mật đã không còn là bí mật nữa rồi. Nếu tồn tại nguy hiểm lúc bị vạch trần, vậy chẳng thà giữ quyền chủ động trong tay mình,từ chính miệng cô nói với anh, còn có thể phòng ngừa người ngoài thêm mắm dặm muối, nghe nhầm đồn bậy.
Nghĩ thông suốt, trong lòng nỗi sợ hãi bí mật bị tiết lộ cũng dần tan đi. Thích Giai liếc mắt, trao cho Lục Tranh một cái cau mày, khóe môi giơ lên một vòng cung, sau đó không nhanh không chậm nói, “Lục Tranh, anh nói rất đúng, thị giác bất đồng, nhìn đến gì cũng bất đồng."
Theo ý của anh, lúc trước là ba chén rượu của tôi giúp anh lấy lại những gì đã mất. Nhưng trong mắt tôi, đó bất quá chỉ là công việc của tôi, cùng phương pháp mưu sinh. Cho nên, tôi và anh không hề tồn tại ai giúp ai, anh cũng không cần thiết trả ơn tôi."
“Hơn nữa, hôn nhân cũng không nên dùng để trả ơn." Thích Giai cầm túi xách, đứng lên, giọng nói chế giễu, “Nếu anh chỉ vì trả ân huệ cho tôi mà quyết định lấy tôi, vậy tôi đây lại càng không thể cho anh cơ hội."
“Bởi vì, tôi sẽ không đồng ý cưới một người không thương tôi, càng khiến cho hôn nhân như một cuộc toan tính."
Thích Giai nói xong mà xoay người rời đi cũng không quay đầu lại. Thời điểm vừa bước ra khỏi quán cà phê, cô hít một hơi thật sâu, sau đó lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Lâm Tiêu Mặc, “Em đã nói dối, em là có chuyện gạt anh, khi thuận tiện em sẽ gọi nói cho anh."
Gửi tin nhắn xong, cô hướng về không trung thì thào hỏi, “Anh sẽ tha thứ cho em, đúng không?"
Máy bay tiến về bầu trời quang đãng cao vạn thước, Thích Giai mới tỉnh ngộ, mình vừa rồi hình như được cầu hôn, điều quan trọng nhất chính là, cô không chút do dự nói “Được.". Cô muốn kết hôn lắm rồi a, cho nên mới có thể ngay cả một chút ngại ngùng làm dáng cũng không có, đáp ứng ngay. Chỉ là, lời cầu hôn này không lãng mạn chút nào, nhưng cuộc sống không phải rất giản dị sao? Hơn nữa, nét mặt khi đạt được của Lâm Tiêu Mặc kia, cô không khỏi ngọt từ đáy lòng.
Máy bay đáp xuống Bắc Kinh, Thích Giai vừa ra khỏi khoang, tin nhắn của Lâm Tiêu Mặc đã tới, “Bà xã, tới nói chưa?"
“Vừa tới. Anh đang ở đâu?"
“Ở nhà ngồi điều hòa, ăn dưa hấu a."
“Hâm mộ, ghen tị, hận. Bắc Kinh hiện tại bên ngoài nhiệt độ là 37.8"
“Vậy đừng ra ngoài phơi nắng, ở nhà chờ anh về."
Thích Giai trả lời được rồi cất điện thoại.
Ra khỏi sân bay, Thích Giai lập tức đi thẳng lên xe buýt. Bởi vì bay đi bay về, hơn nữa hai ngày này kịch liệt vận động, hơi điều hòa mát lạnh thổi tới, cô tựa đầu trên kính cửa sổ mê man ngủ. Mãi đến khi hành khách bên cạnh xuống xe không cẩn thận đụng vào cánh tay cô, Thích Giai mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng đưa mắt nhìn tên trạm ngoài cửa sổ, may mắn chưa có ngồi quá trạm.
Cô khẽ dụi mắt, từ túi xách lấy điện thoại ra, hiện lên tất cả đều là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Lâm Tiêu Mặc. Đến giờ cô mới phát hiện mình lại không cẩn thận nhấn chọn chế độ yên lặng.
Trượt biểu tượng mở khóa, cô nhìn sơ qua nội dung tin nhắn, trả lời, “Vừa rồi ngủ quên."
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại của anh liền đến.
“Còn chưa tới nhà sao?" Anh hỏi.
“Em ngồi trên xe buýt, sắp đến rồi."
Lâm Tiêu Mặc à một tiếng, chần chừ một lát mới mở miệng, “Bảo bối, anh có thể phải về trễ vài ngày."
“Sao vậy?"
“Sức khỏe ông ngoại không được tốt, mẹ anh muốn anh chăm sóc ông thêm hai ngày."
“Không sao, nên chăm sóc ông nhiều chút." Miệng cô mặc dù nói vậy, trong lòng đã có sự bối rối khó hiểu, nhất là khi nghĩ đến thái độ của Lâm mẫu khi biết họ muốn kết hôn, cô liền lo lắng bất an.
“Ừ, bất quá anh sẽ cố gắng về sớm."
Ngữ điệu anh ôn nhu như sợi lông vũ lướt qua trái tim, một cỗ xúc động trào dâng. Đè xuống, rồi lại bay lên, cứ lặp lại vài lần như thế, rốt cuộc làm cho cô cắn môi, đưa ra quyết định, “Tiêu Mặc, chuyện đăng kí của chúng ta nếu không thì hoãn lại đi?"
“Sao vậy?"
“Anh xem cha mẹ hai bên cũng chưa biết, sau lưng họ đi đăng kí như vậy, có vẻ không tôn trọng. Hơn nữa…" Cô dừng một chút, cố lấy dũng khí mà nói, “Có chút chuyện, em muốn nói rõ với anh."
“Nói cái gì?" Lâm Tiêu Mặc khẩn trương hỏi.
“Nói trong điện thoại không được rõ ràng lắm, chờ anh về nói sau." Cô luống cuống nói.
Thái độ cô mập mờ khiến thần kinh Lâm Tiêu Mặc phút chốc căng thẳng, thăm dò, “Em có việc gạt anh?"
“Không có." Cô ngập ngừng đáp.
“Nhất định phải gặp mặt nói sao?" Anh áp sát từng bước, “Bây giờ anh sẽ về."
“Không cần." Thích Giai vội lên tiếng ngăn cản, thuận miệng tìm đại một lý do, nói rõ, “Cũng không có gì, chỉ là tình hình nhà của em, chuyện em nợ anh trước đây muốn nói cho rõ ràng với anh."
Sợ anh không tin, cô lại bổ sung, “Nếu như kết hôn, em luôn nghĩ thành thật đem hết mọi chuyện nói cho anh biết, ngộ nhỡ anh không muốn tiếp tục làm người một nhà với em thì làm sao bây giờ?"
Ngữ khí vui đùa của cô làm cho tâm Lâm Tiêu Mặc thoáng hạ xuống, giọng nói cũng thoải mái hơn nhiều, “Vậy cho em nợ lại."
Thích Giai và anh nói chuyện phiếm vài câu, cho đến khi nghe được đầu bên kia có người dùng tiếng địa phương gọi tên anh, mới nói, “Anh đi đi, em sắp về tới rồi."
“Vậy đi, tối nay liên lạc sau. Về nhà cố gắng nghỉ ngơi cho tốt." Anh thân mật dặn dò.
Ngắt điện thoại, Thích Giai thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi trong nháy mắt là xúc động, nhưng bây giờ cô nghĩ lại có chút sợ. Quả thật, hôn nhân cũng vậy, tình yêu cũng thế, đều phải xây dựng trên cơ sở thành thật tin tưởng lẫn nhau, cô không muốn giấu anh, chỉ là anh có thể thật sự giống như lời Giang Thừa Vũ nói, chấp nhận tha thứ cho cô sao?
Đang nhíu mày trầm tư, điện thoại lại vang lên, là của Lục Tranh.
Thấy rõ dãy số, Thích Giai trực tiếp ngắt máy. Điện thoại lại vang, cô tiếp tục từ chối. Lục Tranh không gọi tiếp lần thứ ba mà gửi một tin nhắn đến.
“Em không phải muốn biết chúng tôi quyết định như thế nào sao? Tôi ở quán cà phê gần đây chờ em."
Thích Giai nhìn tin nhắn, nội tâm đấu tranh, nhưng cuối cùng lòng hiếu kì vẫn chiếm thượng phong, đúng hẹn đến địa điểm Lục Tranh đã định.
Cô vừa ngồi xuống, liền đi thẳng vào vấn đề, “Tôi chỉ nghe một lần, nếu là anh lấy cái cớ này để tôi tới, chúng ta tuyệt đối sẽ không có cơ hội gặp lại."
“Vậy đối với tôi không công bằng." Lục Tranh cười khổ đưa cho cô một ly nước.
“Lục tiên sinh, ngài có phải thật lâu rồi không theo đuổi phụ nữ không, theo đuổi làm sao có công bằng được?"
Không để ý cô chế nhạo, Lục Tranh thẳng thắn thừa nhận, “Quả thật là rất lâu rồi không theo đuổi ai."
“Cũng có thể nói, cho tới bây giờ vẫn chưa theo đuổi ai." Anh nhún vai, cười cười, “Tính đến nay, tôi chỉ trải qua một lần yêu, hơn nữa là cô ấy theo đuổi tôi, cho nên không có kinh nghiệm."
Thích Giai nghe vậy ngây ra, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn vào vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn của Lục Tranh.
Không giống nói dối, nhưng người này đã sắp tứ tuần, thế nhưng chỉ mới yêu một lần, thật đúng là… Không đúng, vậy dựa theo cách nói của anh, mình không phải là nữ nhân đầu tiên anh theo đuổi sao.
Dường như nhìn thấu tâm tư cô, cánh môi Lục Tranh mân thành một đường cong, gật đầu, “Em thật sự là người đầu tiên tôi theo đuổi."
Nghe anh chính miệng thừa nhận, Thích Giai thật lòng có chút ngượng ngùng, vẫn không nhịn được hỏi, “Vì sao?"
“Ý tôi là, anh vì sao lúc trước không tính chuyện yêu đương, mà bây giờ lại đơn phương thích tôi?"
“Lúc trước bận quá, không có thời gian nghĩ đến. Nguyên nhân thích em…" Anh dừng một chút, “Tôi nhớ rõ lần trước đã nói qua với em rồi."
“Là bởi vì tôi đã cổ vũ anh sao?" Cô không tin, hỏi.
“Đúng, nhưng chưa được đầy đủ."
“Anh có ý gì?"
Lục Tranh nâng ly trà lên, hớp một ngụm, chậm rãi nói, “Em xinh đẹp, thông minh, bằng cấp tốt, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn tìm vợ của nam nhân."
“Người như vậy rất nhiều." Cô không vui cãi lại.
Lục Tranh vuốt ve chén sứ trong tay, yên lặng nhìn cô, nói rõ từng chữ một, “Giúp tôi đứng dậy được chỉ có mình em."
Không đợi cô phản bác, Lục Tranh tiếp tục, “Thích Giai, em đối với tôi mà nói, không chỉ là cổ vũ tôi, tôi có thể lấy lại mọi thứ đều toàn bộ nhờ em giúp."
Thích Giai càng nghe càng mơ hồ, tâm tư rất vất vả đè nén lại tiếp tục xao động, vì thế không biết làm sao mà gọi thẳng tên anh, “Lục Tranh, tôi không hứng thú ở đây với anh chơi trò giải câu đố, anh muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng, đừng tiếp tục quanh co nữa."
Lục Tranh nhìn chăm chú khuôn mặt đỏ lên vì tức giận của Thích Giai, trầm ngâm thật lâu mới nói ra hai chữ, “Vi phạm."
Cô sắc mặt tái nhợt mà ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Tranh, “Anh nói sao?"
Lục Tranh rút ra một tờ khăn giấy, lau khô nước trà bị vấy ra, than thở, “Tôi đoán em rất không sẵn lòng nhắc lại chuyện cũ."
Thích Giai khẽ quay mặt đi, chăm chú nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ. Đúng vậy, cô một chút cũng không muốn nhớ lại, thậm chí ước gì có thể đem đoạn ký ức kia quăng ra sau đầu, nhưng nó lại cứ như một khối nhọt gắn kết mạch máu sinh mệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Lục Tranh nhìn vẻ mặt lúc xanh lúc trắng của Thích Giai, nói giọng áy náy, “Thích Giai, xin lỗi. Tôi biết không nên nhắc tới chuyện không vui của em, mà nếu không nói rõ ràng, em lại cảm thấy tôi cố ý lừa bịp."
Thích Giai gắt gao nắm chặt túi xách trong tay, một loại cảm giác hỗn loạn sợ hãi đến thở không nổi, chán ghét, trốn tránh… phần lớn đều hội tụ thành phẫn nộ, làm cho cô mắt hạnh trợn lên, hỏi, “Anh muốn làm gì? Chê cười tôi giả bộ thanh cao? Hay là muốn ép buộc tôi theo anh?"
Lục Tranh không nói gì mắt thấy Thích Giai cả người đề phòng, thật lâu sau mới giận dữ nói, “Thích Giai, tôi chưa từng nghĩ muốn như vậy đối với em."
“Thật không?" Thích Giai cười lạnh, “Vậy xin hỏi mục đích của anh là gì?"
Lục Tranh không trực tiếp trả lời, chỉ nâng chén trà, chậm rãi nói, “Quan điểm bất đồng, lập trường bất đồng, thị giác cũng sẽ bất đồng."
“Em có lẽ không nhớ rõ, năm đó nhờ ba chén rượu của em, làm cho tôi được phê chuẩn độc quyền phát minh, ZG đúng là dựa vào ba hạng mục độc quyền này mà đứng lên được."
“Cho nên, chuyện em không muốn nhớ lại nữa cũng là chuyện khắc cốt ghi tâm của tôi."
Bị Lục Tranh nhắc cho tỉnh lại, trí nhớ thời khắc bị phủ đầy bụi đó lập tức bị mở ra, chuyện cũ cô không muốn nhớ lại từng màn lướt qua, giương nanh múa vuốt, trợn mắt lên cười nhạo cô, châm chọc cô, làm đau cô, khiến cho cô không nhịn được rùng mình một cái.
Lục Tranh đau lòng nhìn thấy nữ nhân đối diện cả môi đều trắng bệch, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng cam đoan, “Em yên tâm, tôi sẽ không nói cho bất cứ ai, lại càng không lấy chuyện này để ép buộc em đồng ý quen tôi."
“Tôi sẽ không bị anh uy hiếp. Hơn nữa, tôi phải cảm ơn anh, cho tôi niềm tin nói lên lời này." Thích Giai không hề chớp mắt nhìn thẳng vào Lục Tranh, nói chắc như đinh đóng cột.
Nếu lúc trước cô còn hơi do dự nói chuyện cũ kia cho Lâm Tiêu Mặc biết, thì bây giờ, cô đã quyết định. Kỳ thực, cô sớm nên biết trên đời này không có bí mật, huống chi hiện tại, bí mật đã không còn là bí mật nữa rồi. Nếu tồn tại nguy hiểm lúc bị vạch trần, vậy chẳng thà giữ quyền chủ động trong tay mình,từ chính miệng cô nói với anh, còn có thể phòng ngừa người ngoài thêm mắm dặm muối, nghe nhầm đồn bậy.
Nghĩ thông suốt, trong lòng nỗi sợ hãi bí mật bị tiết lộ cũng dần tan đi. Thích Giai liếc mắt, trao cho Lục Tranh một cái cau mày, khóe môi giơ lên một vòng cung, sau đó không nhanh không chậm nói, “Lục Tranh, anh nói rất đúng, thị giác bất đồng, nhìn đến gì cũng bất đồng."
Theo ý của anh, lúc trước là ba chén rượu của tôi giúp anh lấy lại những gì đã mất. Nhưng trong mắt tôi, đó bất quá chỉ là công việc của tôi, cùng phương pháp mưu sinh. Cho nên, tôi và anh không hề tồn tại ai giúp ai, anh cũng không cần thiết trả ơn tôi."
“Hơn nữa, hôn nhân cũng không nên dùng để trả ơn." Thích Giai cầm túi xách, đứng lên, giọng nói chế giễu, “Nếu anh chỉ vì trả ân huệ cho tôi mà quyết định lấy tôi, vậy tôi đây lại càng không thể cho anh cơ hội."
“Bởi vì, tôi sẽ không đồng ý cưới một người không thương tôi, càng khiến cho hôn nhân như một cuộc toan tính."
Thích Giai nói xong mà xoay người rời đi cũng không quay đầu lại. Thời điểm vừa bước ra khỏi quán cà phê, cô hít một hơi thật sâu, sau đó lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Lâm Tiêu Mặc, “Em đã nói dối, em là có chuyện gạt anh, khi thuận tiện em sẽ gọi nói cho anh."
Gửi tin nhắn xong, cô hướng về không trung thì thào hỏi, “Anh sẽ tha thứ cho em, đúng không?"
Tác giả :
Hạ Mạt Thu