Sớm Đã Có Cục Cưng

Chương 1: Mở đầu

Cô tắm rửa thật sạch sẽ.Dòng nước lạnh xối vào người khiến cô lạnh run, trong nhà không có hệ thống lò sưởi nên cô buộc phải lao mình vào ở chăn, chùm kín chỉ để lộ ra cái đầu. Đôi mắt trong veo, sáng long lanh chăm chăm nhìn xem cánh cửa có động tĩnh gì không.Khi nào thì anh sẽ trở về đi ngủ nhỉ?Anh họ của Hân Bội đồng ý giúp đỡ bằng cách chuốc cho anh quá chén nhưng có thành công không? Tửu lượng của anh rất tốt đó.Không biết có phải những người đang học tập ở Mĩ được truyền dạy khả năng uống rượu không? Dì của cô và một vài người bạn nghệ sĩ Mĩ tóc xoăn bù xù của bà đều là quỷ rượu, ngày nào cũng dùng tới rượu để tìm “cảm hứng".Cô thì cho rằng cảm hứng là một thứ vô hình, mờ mịt không thể dùng rượu là có thể tìm được. Cô cũng rất thích viết này nộ, trong đầu cô lúc nào cũng ngập tràn những ý tưởng kỳ lạ chờ đợi được cô viết ra, cơ bản là không phải đi tìm đâu xa.Khoan đã! Hiện tại không phải là lúc nghĩ vớ vẩn đông tây, có người mở cửa. Cô có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch như trống đánh thùng thùng! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!Cô vẫn năm im không nhúc nhích, khuôn mặt đỏ ửng lên, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập. Cảm xúc của cô cũng vì sự xuất hiện của anh mà đột nhiên tăng cao lên.Cô nhìn anh đi tới bên giường, không chớp mắt dù chỉ một cái, anh đá đôi giày sang một bên rồi cởi phăng quần áo nằm phịch xuống.–           Này! – cô dịu giọng gọi một tiếng. Không có chỗ nào để trốn nữa.. Thân hình cao lớn, da thịt nóng phừng cùng hơi thở nồng đậm mùi rượu phả ra đã bổ nhào trận lên người cô.Anh giật bắn người dậy, quát:–           Làm cái quỷ gì thế?–           Ha! – cô bật cười, thích thật. Đúng là anh bị dọa thật rồi!Cô thích cái câu cửa miệng này của anh, bản thân cô cũng nghi ngờ thứ mình thích chính là cái câu nói này của anh. Đàn ông trên vùng núi không ai đẹp trai, có khí độ như anh thê nên cô mới bị anh hấp dẫn chỉ với một cái nhìn đầu tiên.–           Cô là ai? – giọng của anh đầy cảnh giác.Trên núi có rất nhiều truyền thuyết, trong đó nổi tiếng nhất là chuyện rừng tre với một con ma.. còn có sương mù nữa.Ví dụ, khắp khu rừng trúc bị sương mù che phủ, một bóng trắng lướt qua lướt lại.. vúttttttttttttttNgười dân ở đây gọi nó là “Vườn tre hoang", phía sau còn có một khu rừng trúc, mà lúc này trên núi đang mùa sương mù, đủ mọi thứ trùng hợp khiến cho anh tin tưởng rằng mình sắp có một cuộc gặp gỡ kỳ bí. Chẳng hạn cuộc gặp gỡ của “Cáo trắng báo ơn"..–           Tôi không phải là ma, tôi là Tiểu Tử Điệp. – cô dùng cái chất giọng ngọt dịu, giòn tan của mình công bố. Không lẽ anh chưa ngửi thấy mùi hương trên người cô à? Cô đã đặc biệt tắm sữa tấm và dùng lọ nước hoa hương cam của dì xịt lên nữa đó nha.–           Là cô?! – dường như anh chưa dám tin, cánh tay to dài màu đồng vươn ra bật chiếc đèn ngủ đầu giường lên. Tuy ánh sáng mập mờ nhưng anh vẫn nhìn thấy rất rõ một cô nữ sinh đang nằm trong ổ chân của mình. Anh bối rối nhìn cô hồi lâu rồi hỏi tiếp. – Cô làm gì ở trong phòng tôi vậy?Mọi người đều gọi cô là Tiểu Tử Điệp, cô là cháu gái của bà chủ khu nhà trọ này, là đứa con gái của mưa của gió. Mấy hôm trước anh còn nhìn thấy cô lúi húi làm một căn nhà nhỏ cho chú chó con đi lạc; cô thường dùng đôi mắt hạnh to tròn đen láy của mình nhìn anh, thỉnh thoảng còn làm mặt quỷ với anh nữa.Anh dám đảm bảo, nếu cô tiếp tục nhìn một người đàn ông như thế thì sóm muộn gì cũng có chuyện.–           Cô nam quả nữ ở cùng một phòng thì có thể làm gì chứ? Tôi tới tìm anh là để hiến thân đó! – cô cười cười lộ ra hàm răng đều răm rắp trắng bóng.–           Khụ khụ khụ… Hiến thân? – anh ho nghẹn.Cô nói thản nhiên giống như chuyện đi tìm đàn ông để hiến thân là chuyện quá bình thường. Người trên núi này đều thoải mái, phóng túng thế sao?–           Đừng có nói hưu nói vượn nữa! Cô mau đi ra đi, tôi mệt, muốn ngủ! – men say lại mò tới, anh ngã lưng nằm xuống không quan tâm tới cô nữa mà chờ cho cô tự động rời đi.–           Được, tôi đi, anh cứ ngủ tiếp! – tim cô như đang nhảy tưng tưng, bàn tay nhỏ bé trườn qua bàn vụng về tắt ngọn đèn ngủ đầu giường. Nhất thời bên trong tối đen như mực.Nếu dễ dàng bỏ cuộc như vậy thì cô đã không phải cố gắng lấy hết dũng khí tới đây.Cô rất thích anh, thích anh từ lâu lắm rồi nhưng anh lại chưa bao giờ để ý tới cô. Rõ ràng trên núi này cô chính là một người con gái xinh đẹp, cô không phục.Cô nhẹ nhàng.. nhẹ nhàng nhấc chiếc chăn lông lên, khéo léo nhích người về phía anh.Vì để có thêm can đảm, trước khi đi cô còn uống thêm một chén rượu; bây giờ đúng là rượu đã phát huy tác dụng cho cô vài phần can đảm. Cô rúc vào lòng anh rồi chôn đầu trong ngực anh. Oa, lồng ngực thật ấm áp, thật thoải mái…–           Sao cô còn chưa đi? – trong cơn say chuếch choáng anh cảm giác được một mùi hương con gái phả tới, sau đó một thân thể mềm mại đầy nữ tính xuất hiện trong lòng mình.Tí tách… Bên ngoài cửa sổ mưa rơi từng giọt nặng nề, mưa càng lúc càng lớn. Cơn mưa rào cùng gió lớn quất vào tấm cửa kính nghe ầm ầm; bên trong phòng là hai cơ thể nép vào nhau.–           Tôi đi rồi đó chứ! – cô nói bướng, hai tay vụng về sờ loạn trên ngực anh. – Bây giờ anh chỉ đang cảm thấy ảo giác thôi, một ảo giác rất chân thực. Tuy nó giống thật nhưng tất cả đều là giả…–           Cô cho rằng tôi là một đứa trẻ lên ba hả? – anh túm lấy đôi tay nhỏ bé không ngoan ngoãn của cô, mùi hương dìu dịu trong ngực dần dần khơi dậy thú tính của một người đàn ông trong anh.Anh không đuổi cô đi nữa, ngược lại không tự chủ ôm chặt cô. Một cô gái bé nhỏ mềm mại, thật ấm, thật thoải mái.Mỗi lần uống say thường có các cô nàng nữ sinh, thậm chí còn có bạn gái của bạn tình nguyện leo lên giường anh, dựa trên nguyên lý “nhầm lẫn giới tính sau khi rượu vào" thì anh sẽ nửa vời chấp nhận diễm phúc bỗng dưng rơi xuống tay mình nhưng cảm giác thoải mái này đúng là lần đầu tiên.–           Em có kinh nghiệm chưa? – tuy cô nói tất cả chỉ là ảo giác nhưng trên thực tế vẫn có chuyện cần hỏi để tránh làm đau cô.–           Không có! – cô dũng cảm thú nhận.Tuy thời đại này đã thay đổi quá nhiều nhưng trinh nữ vẫn có giá trị, đúng không? Cô cũng không tin đàn ông thích một người con gái từng trải nhiệm nhiều lần.–           Tôi cũng nghĩ thế! – bỗng nhiên anh ôm chặt chiếc eo nhỏ nhắn của cô, giọng nói khàn khàn như ma quỷ len lỏi chui vào tai cô. – Tôi có rất nhiều kinh nghiệm.–           Em cũng… nghĩ như vậy! – Oái, đau quá! Anh ấy có cần ôm chặt thế không nhỉ? Nhưng mà .. cô thích!Bên miệng anh cong cong lên, như đang cười.–           Em thật đáng yêu, mau đi đi, tôi không muốn giết hại một cây non vô tội đâu.–           Em không đi! – cô mạnh mẽ lắc đầu, giong nói kiên quyết. – Đêm nay em nhất định phải tìm một người đàn ông, nếu anh không cần em thì em đi tìm A Phiêu.–           A Phiêu? – anh nhíu mày suy nghĩ. – Cái người nhìn hung hung làm chủ cửa hiệu xe gắn máy dưới SanYang? – trước mắt anh hiện lên hình ảnh một thiếu niên sửa xe có gương mặt góc cạnh, ánh mắt như lang sói. So với một đôi mắt trong sáng như châu ngọc của cô hoàn toàn không xứng.Cô lại nở một nụ cười tươi tắn:–           Anh cũng biết không ít người nhỉ?–           Tôi ở đây đã ba tháng, so với em còn lâu hơn ấy chứ. – anh hé ra một nụ cười nhạt tựa như không khí, nụ cười khiến người cô cứng lại. Hai tay anh lướt qua tấm lưng mềm mại nhưng đánh chết cũng không chịu lùi của cô. – Tiểu Tử Điệp, em đang nổi hết da gà lên này.Cánh tay nhỏ bé của cô vòng lên ôm lấy cổ anh, cười ngọt ngào, cười tới quyến rũ:–           Ngươi ta chưa có kinh nghiệm mà, có thể em sẽ tốt hơn nếu anh hôn em. Có muốn thử không?Làm nũng.. Làm nũng đúng là tài năng thiên phú của người phụ nữ. Mẹ kế nhỏ của cô cả ngày bám lấy ba cô làm nũng nên cô cũng học mót được nửa chiêu thức.–           Em cũng chưa từng hôn sao? Không phải là tôi quá may mắn rồi chứ? – môi anh dán xuống môi cô, cong cong cười. Anh vươn đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng, tìm kiếm chiếc lưỡi ướt mềm, tham lam hút hết hơi thở thơm ngát từ miệng cô.Tim cô đập càng nhanh hơn, tất cả máu trong đầu cứ như bị chảy đi đâu hết sạch.Nụ hôn ướt át của anh vừa dịu dàng vừa tinh tế, còn mang theo vị rượu nồng đậm. Khi tay anh lướt qua thắt lưng cô, khi anh ấn cô nằm dưới cơ thể trần trụi của mình thì cô thoáng nao núng muốn lùi bước.Mọi động tác của anh ngưng lại, hàng lông mi đen dài che phủ ngọn lửa đam mê mãnh liệt trong đôi mắt sâu thẳm.–           Tiểu Tử Điệp, mặc dù em đã thành công khi khơi dậy ngọn lửa trong tôi nhưng em vẫn có thể đi.Cô mở tròn mắt, quay đầu lại nhìn anh:–           Em không đi, trừ khi anh có bạn gái.. Anh có không? – cô tò mò hỏi, đây chính là điều mà cô quan tâm.Anh nở nụ cười, đáp:–           Không có, trước mắt là không có.–           Thật tốt quá! – cô rướn người kéo đầu anh xuống thấp, dùng một nụ hôn hơi vụng về, mạnh mẽ bao lấy đôi môi anh. Miệng cô lẩm nhẩm, mê man. – Tuấn Triển… – Oa, cuối cùng thì em cũng gọi ra miệng được rồi. Em đã sớm muốn gọi anh như vậy! Thế nên anh không cần nói gì nữa, dù anh có đánh, có mắng, có đuổi thì em cũng không đi đâu…
Tác giả : Giản Anh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại