Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình
Chương 119: Hình Bóng của Hy Vọng
Trans Eng khuyên chúng ta nên nghe bản nhạc này trong lúc đọc cho “phê":3 https://www.youtube.com/watch?v=qCKEXPXtrEU
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng người quay phim khi anh cố gắng hiểu những gì đang xảy ra trước mắt.
“Cái gì thế này? Chuyện gì đang xảy ra?"
Một luồng không khí lạnh từ hư không luồn lách qua từng kẽ đá, khi một sự im lặng kì lạ giáng xuống cái hang. Rồi đột nhiên, những tiếng la hét chói tai vang vọng khắp nơi, và những bàn tay đen như bóng đêm vươn lên như những xúc tu, túm lấy những cơ thể vương vãi trên mặt đất.
* Hộc … hộc! *
Một tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi đôi môi của người quay phim và đôi mắt anh mở to khi chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra. Anh chớp mắt hết lần này đến lần khác, thậm chí không dám chắc rằng mình có nhìn lầm không.
Trong khoảng thời gian ngắn, anh nhận ra sự vô lí trong tình cảnh hiện tại. Là một tanker hạng A, anh vẫn không thể tin vào mắt mình. Thế thì những khán giả bình thường đang theo dõi sự kiện qua màn ảnh sẽ nghĩ gì?
Anh ta lập tức quên mất suy nghĩ của mình khi những đôi bàn tay trên mặt đất bắt đầu xoay tròn như những đám mây đen. Và, với sự phấn khích xen lẫn kinh hoàng, anh trợn mắt nhìn những đám mây ngưng tụ thành hình dạng người.
‘Đây có phải là một trong những kỹ năng của lũ kiến không?’
Hàng trăm tạo vật nối tiếp nhau trồi lên khỏi sàn, giống như một tấm thảm của màn đêm. Thoạt nhìn, những tạo vật đó giống như kiến, nhưng chúng được bọc trong một màn khói đen. Không rõ chúng được làm từ vật chất thể rắn hay thể khí. Không, chúng giống như những bức tượng được chạm khắc trên băng khô.
Người quay phim có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch bên tai sau mỗi nhịp thở khó nhọc. Anh liếc nhìn Baek Yoon-ho, người cũng đang há hốc mồm nhìn Jinwoo. Mặc dù anh ta không tỏ ra bối rối như người quay phim, nhưng Beak cũng không ngậm được mồm trước cảnh tượng đang diễn ra..
“Chúng là … triệu hồi của anh ấy??"
Không giống như người quay phim và Baek Yoon-Ho, Jinwoo rất vui khi thấy những người lính mới gia nhập đội quân bóng tối của mình.
‘Có vẻ như những chiến binh bóng tối có thể tự xử lý tình huống, vì vậy mình không cần phải đụng tay làm gì nữa’.
Jinwoo nghĩ thầm. Anh vui vẻ gửi Dao găm của Quỷ Vương trở lại kho đồ.
“Xông lên, và đừng để con kiến nào sống sót"
Đối mặt với những con kiến khổng lồ – những kẻ vừa áp đảo các thợ săn cấp S, những chiến binh bóng tối tràn lên như một cơn thủy triều đen.
Cơn thủy triều đổ xuống phần còn lại của lũ kiến, ào ạt cuốn chúng đi như cách chúng kéo đến đây.
——–
“ YEAAA!"
Niềm hân hoan tràn ngập khắp phòng phát sóng, ngay cả Giám đốc cũng đứng dậy vỗ tay.
“ Anh ấy đang giành chiến thắng! Có thế chứ! Haha, tuyệt vời!"
Sự bất an đã được thay thế bằng niềm vui và, hơn hết là, sự nhẹ nhõm trong tâm trí của Giám đốc. Ông hớn hở khi nhìn thấy những con kiến bị gạt đi một cách dễ dàng.
‘Nếu không phải vì mọi người đang xem, mình sẽ bảo đạo diễn quay lại và gửi clip cho mình.’
Chỉ cần nhìn người thợ săn bí ẩn này, ông cảm thấy như chiếc mỏ neo vô hình treo trên cổ đã bị gỡ bỏ, và lần đầu tiên sau nhiều năm, ông cảm thấy thư thái.
Ban đầu khi Giám đốc nhìn thấy Min Byung-gu bị con kiến quái dị tấn công và ăn thịt, ông có cảm giác như bầu trời đã sụp đổ. Nhưng bây giờ, theo dõi người thợ săn mới này, giám đốc cảm thấy tràn trề hy vọng. Với sự giúp đỡ của anh ta, đội Thợ săn Hàn Quốc có thể trốn thoát khỏi đảo Jeju
‘Chỉ mình anh ta cũng có thể mang lại thành công cho nhiệm vụ này!’
Đội Thợ săn Hàn Quốc đã hoàn thành mục tiêu chính là giết kiến chúa. Cỗ máy sinh sản đã bị loại bỏ, nghĩa là việc lũ kiến bị tận diệt chỉ còn là vấn đề thời gian.
‘Và đội Nhật Bản…’
Giám đốc cảm thấy giận dữ khi nghĩ về những tên khốn đuôi vàng đó. Bọn chúng rõ ràng đã từ bỏ đội thợ săn Hàn Quốc, bí mật chạy trốn và bỏ mặc các thợ săn Hàn Quốc đến chết.
‘Chúng ta chắc chắn sẽ không trả cho lũ khốn đó bất cứ thứ gì chúng dự định yêu cầu để đổi lấy sự giúp đỡ chó chết của chúng. Chết tiệt, thậm chí chúng ta nên yêu cầu bọn chúng đền bù cho chuyện này,,,’
Ông buộc mình phải quên điều đó đi và suy nghĩ về những chuyện tích cực. Đội thợ săn Hàn Quốc sẽ ổn thôi. Và như một phần thưởng bổ sung, bản quyền video sẽ đắt hàng như tôm tươi. Nghĩ đến lợi nhuận khổng lồ, mặt giám đốc sáng lên.
‘Sự may mắn này đến từ đâu nhờ ờ ờ …’
Khi giám đốc theo dõi màn hình với vẻ hài lòng, một nhân viên đẩy cửa chạy vào.
“Giám đốc!"
Giám đốc giật mình, và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“ Có chuyện gì?"
Ông cảm thấy mặt mình đỏ bừng và tim ông đập nhanh hơn.
‘Trong một khoảnh khắc, mình cảm thấy như đang mơ. Thật khó tin đây là sự thật. Có lẽ mình nên bảo đám nhân viên im miệng để tiếp tục tận hưởng cảm giác hạnh phúc này. Trời ạ! Mình điên mất rồi …’
Nhận thấy nhân viên đổ mồ hôi và run rẩy, ông sốt ruột vẫy tay.
“ Rồi, tiếp tục đi, chuyện gì?"
“ Chúng tôi biết thợ săn bí ẩn đó là ai rồi!"
Giám đốc mở to mắt ngạc nhiên.
“ Cái gì?"
———-
[Trụ sở Hiệp hội thợ săn]
Chủ tịch Hiệp hội thợ săn Go Gun-hee nắm chặt thành ghế sofa và nghiêng người về phía TV. Vị bác sĩ bên cạnh Go Gun-hee lo lắng nhìn Chủ tịch hiệp hội.
“Ngài chủ tịch“
Crack~!
Go Gun-hee vừa vô tình bóp nát tay vịn ghế. Ông buông tay và nhìn bác sĩ một cách ngượng ngùng.
“Xin lỗi, có vẻ như tôi hơi phấn khích một chút …"
‘Nhưng mà, không thể không hào hứng khi xem cái này…’ – Chủ tịch lẩm bẩm.
Khi nhìn Jinwoo nhẹ nhàng xé xác bọn kiến, ông cảm thấy tim mình đập dữ dội.
“Hmm … Ước gì mình cũng có thể tham gia cuộc đột kích."
“Chủ tịch, xin hãy bình tĩnh. Sự căng thẳng không tốt cho trái tim của ngài“
Go Gun-hee im lặng gật đầu, giống như một đứa trẻ đang bị mắng. Ông bị cấm ở lại Trung tâm chỉ huy chiến dịch, vì trái tim ông có thể phải chịu rất nhiều căng thẳng. Ông thậm chí còn không được phép xem chương trình phát sóng một mình; Hiệp hội đã buộc ông bố trí một bác sĩ ở bên cạnh để đề phòng.
‘Có lẽ chúng ta không nên cho phép ngài ấy xem chương trình này.’
Bác sĩ hối hận về quyết định của mình một lúc, nhưng mỉm cười, và lắc đầu khi nhìn khuôn mặt của chủ tịch. Go Gun-hee đã bồn chồn và vật vã suốt thời gian qua, và khi Jinwoo đến, ông ấy cười như một đứa trẻ được nhận quà vào Giáng sinh.
“Thật không thể tin được."
Go Gun-hee cẩn thận đặt tay lên phần tay vịn của ghế sofa, thận trọng không làm vỡ thứ gì. Tay ông run lên vì phấn khích, và ông cần một thứ gì đó để nắm.
“Làm sao thợ săn Sung Jin-Woo có thể ở đó? “
Ngay từ đầu, ông đã tò mò về cách xuất hiện bí ẩn của Jinwoo; không ai liều tới mức lẻn vào một hòn đảo bị cô lập bởi lũ kiến khổng lồ như vậy.
Tuy nhiên, hiện tại, điều đó hầu như không quan trọng. Chuyện quan trọng nhất là Jinwoo đang ở đó, và cậu đang chiến thắng.
“ Nhờ cậu ấy, chúng ta có thể hy vọng một lần nữa “
Thình lình, đôi mắt Go Gun-hee mở to khi thấy Jinwoo tạo ra những người lính bóng tối từ xác chết của những con kiến.
“ Cậu ấy đã nói dối chúng ta"
Jinwoo đã tuyên bố rằng anh có thể tạo ra 100 triệu hồi, nhưng, chỉ nhìn trên màn hình cũng thấy, số lượng triệu hồi đã vượt quá 300. Tuy nhiên, Go Gun-hee không cảm thấy đặc biệt khó chịu – thật ra, một nụ cười đã nở trên môi ngài chủ tịch khi xem Jinwoo chiến đấu.
‘Jinwoo nói rằng cậu ta sẽ không tham gia Hiệp hội thợ săn vì cậu muốn chiến đấu với các sinh vật ma thuật.’
Tại thời điểm này, Go Gun-hee đã hiểu.
‘Với sức mạnh đó, ai mà chẳng muốn chiến đấu chứ?!"
Thật vậy, Jinwoo không có vẻ gì sợ hãi hay lo lắng. Cảnh tượng này giống như anh ta đang tận hưởng cuộc chiến. Điều đó khiến Go Gun-hee bị kích thích.
‘Nếu muốn chiến đấu với lũ ma thú như thế, tại sao lúc đầu Jinwoo lại từ chối tham gia cuộc đột kích?’
Go Gun-hee nghĩ về nó trong một phút, rồi lắc đầu. Dù là gì đi nữa, chắc chắn Jinwoo có lý do gì đó cực kỳ quan trọng. Một người khát khao chiến đấu với ma thú, chắc chắn sẽ không từ bỏ cuộc đột kích mà không có nguyên do hợp lý.
***
Bang! Bang!
Jin-ah, người đang học trong phòng, ngẩng đầu lên trong bối rối khi nghe những tiếng ồn và bước ra phòng khách.
“ Mẹ?"
“ Ồ xin lỗi con gái yêu! TV ồn quá à?"
Jin-ah lắc đầu. Mặc dù cô thích im lặng để học hơn, nhưng cô ấy không muốn làm phiền mẹ mình. Vốn dĩ TV đang mở ở âm lượng thấp, cô đoán mẹ đã gặp khó khăn khi theo dõi chương trình.
“Không, không, nó ổn mà. Có vấn đề gì vậy ạ? TV hỏng rồi sao?"
“Có vẻ không có gì bất thường cả"
“Thế còn anh Jinwoo đâu ạ?"
“Ồ, anh con ở ngay đây này."
Mẹ cô quay lại, rồi sững sờ khi nhận ra bà đang chỉ vào khoảng không.
“ Anh con đi đâu rồi? Thằng bé vừa mới ở đây một phút trước."
Jin-ah nghiêng đầu.
“ Oppa! Anh đang ở đâu?"
Cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm, vô ích. Jin-ah cẩn thận tìm kiếm trong nhà, nhưng, bằng cách nào đó, không thể tìm thấy dấu vết của Jinwoo. Bối rối, cô quay lại với mẹ.
“Lúc nãy hai người đã xem gì vậy?"
“À… Cuộc đột kích gì đó trên đảo Jeju"
Một cảm giác khó chịu bất chợt quét qua cơ thể Jin-ah khi cô nghe lời mẹ nói. Cô nhận thức sâu sắc về việc khu chung cư trở nên ồn ào, như thể tất cả mọi người gần đó đều trở nên kích động.
‘Không thể nào…’
Cô lao vào phòng, mở luồng trực tiếp trên chiếc điện thoại của mình.
YEAAAAA~!
Một tiếng reo vui từ những căn hộ xung quanh cô. Đồng thời, video trên điện thoại cô đã tả xong. Jin-ah tròn mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, bị đóng băng vì sốc.
“ Oppa?"
————
Jinwoo, sau khi giết tất cả những con kiến trong phòng của nữ hoàng, đã đưa đội quân bóng tối trở về bóng của mình. Hiện tại, phòng kiến chúa vẫn an toàn, nhưng một số lượng lớn kiến từ khắp đảo đang đổ về, và có khả năng căn phòng sẽ sớm chìm vào những cuộc giao tranh dữ dội.
‘Trong trường hợp đó, mình cần đưa những thợ săn này đến nơi nào đó an toàn hơn. Hmm … nhưng trước tiên, mình cần phải xử lý vết thương của họ đã.’
Jinwoo tiếp cận các thợ săn đang túm tụm trong một góc hang. Khác với người quay phim và Baek Yoon-ho, dường như tình trạng những người khác khá tệ. Cha Hae-in vẫn bất tỉnh, và ba người còn lại bị thương khá nghiêm trọng.
Jinwoo tiếp cận Baek Yoon-ho.
“Min Byung-gu ở đâu?"
Baek Yoon-ho nhăn mặt vì câu hỏi. Anh chỉ khẽ lắc đầu.
“ … tôi hiểu rồi" – Jinwoo đáp.
Từng người một, Jinwoo đi đến từng thợ săn bị thương và lấy ra một lọ thuốc, cẩn thận đổ nó xuống cổ họng của họ. Anh phải chữa lành từng người một vì thuốc sẽ mất hiệu lực ngay khi nó rời khỏi tay anh.
“Urgh.."
“ Cái gì???"
“ Ồ, wow"
Từng thợ săn được Jinwoo chữa lành bắt đầu lấy lại ý thức.
Lim Tae-gyu cựa mình vươn vai, ngạc nhiên trước trạng thái hoàn hảo của mình. Tương tự như vậy, Choi Jong-in và Ma Dong-wook cảm thấy tình trạng của họ nhanh chóng được cải thiện, thậm chí tốt như trước khi trận chiến bắt đầu. Choi Jong-in quay sang Jinwoo với sự bối rối và tò mò hiện rõ trên khuôn mặt.
“Thợ săn Sung Jinwoo? Làm thế nào cậu đến được đây?"
“Tôi nghĩ chúng ta nên ra khỏi đây trước khi nói về điều này."
“Ah"
Ngượng ngùng, Choi Jong-in gật đầu và nhìn quanh hang động. Họ vẫn còn trong buồng ngủ của nữ hoàng – phần sâu nhất của ngục tối. Jinwoo đã đúng. Đây không phải là nơi để trò chuyện.
“Sư phụ"
Ma Dong-wook, người đã lấy lại được thị lực, ôm chầm lấy tay Jinwoo.
“Cậu đã chiến đấu với những con kiến đó, phải không? Cảm ơn cậu! Cám ơn cậu rất nhiều!"
Jinwoo cảm thấy bối rối không hề nhẹ trước những lời ca ngợi
“Trước tiên, chúng ta nên ra khỏi đây."
“ Tôi hiểu"
‘Được rồi, giờ thì, người cuối cùng..’
Anh dừng lại khi đến gần Cha Hae-in. Lông mày anh nhíu lại, và anh cảm thấy một cảm giác kì lạ chìm trong ngực.
‘Khốn kiếp! Sao mình không nhận ra chứ! Tình trạng cô ấy tệ hơn mình tưởng…’
Khi Jinwoo lấy ra một lọ thuốc và đổ nó xuống cổ cô, anh cảm thấy một điềm báo đáng ngại. Nỗi sợ hãi tồi tệ đó nhanh chóng được xác nhận khi một thông báo hệ thống xuất hiện.
Vì sinh lực còn lại thấp hơn 10%. Thuốc sẽ không có tác dụng
Jinwoo thầm nguyền rủa khi anh cố nhấc thân hình khập khiễng của cô. Khi anh kéo cô lên khỏi mặt đất, anh nhận thấy máu đang chảy ra từ phía sau gáy Cha Hae-in, nơi cô vừa đặt tay. Jinwoo vội đưa tay bịt vết thương.
‘Là do nó ư? Con kiến đó…’
Trong các Thợ săn Hàn Quốc, chỉ có Cha Hae-in bị thương nặng nhất. Điều đó cho thấy cô ấy mạnh đến mức nào, so với các thành viên còn lại trong đội.
Vua kiến đã quyết định loại bỏ Cha Hae-in ngay lập tức, vì nó đã nhận ra rằng cô là mối đe dọa duy nhất trong số họ. Những thợ săn khác sống sót, đơn giản vì nó muốn đùa giỡn với họ.
Khuôn mặt Jinwoo cứng lại khi anh cảm thấy một cơn giận dữ trào dâng.
‘Nhưng trước đó …’
Cha Hae-in vẫn còn sống, nhưng cô đang hấp hối. Họ phải gấp rút ra khỏi đảo và đưa cô ấy đến chỗ một Trị liệu sư càng sớm càng tốt.
“ Chúng ta cần phải nhanh lên"
Jinwoo đứng dậy với Cha Hae-in trong vòng tay của mình, và bắt đầu tìm đường ra khỏi hang. Các thợ săn khác cũng làm theo.
Đột nhiên, Jinwoo dừng lại, và thở dài. Baek Yoon-ho đoán được tình hình khi Jinwoo quay sang và trao Cha Hae-in cho anh ta. Xấu hổ, anh bế cô lên tay.
“Hãy để tôi giúp"
Jinwoo nhìn những người thợ săn, khẽ lắc đầu nhìn Baek Yoon-ho và nói
“Đừng, dù chuyện gì xảy ra, cứ đi theo tôi. Cách đó sẽ nhanh hơn"
“Jinwoo, ý anh là …"
Choi Jong-in bắt đầu lên tiếng, nhưng ngay lập tức bị Ma Dong-wook can ngăn.
“Choi Jong-in, hãy để cậu ấy giải thích tình hình trước."
Mặc dù lúc đó Ma Dong-wook không thể nhìn thấy, nhưng bằng cách nào đó, ngay từ đầu anh đã cảm thấy, bằng trực giác rằng Jinwoo đã tạo ra những người lính kiến.
Baek Yoon-ho cắt ngang
“Thợ săn Sung Jinwoo"
Jinwoo quay lại nhìn Baek Yoon-ho với vẻ khó hiểu trên khuôn mặt.
“Tôi biết anh mạnh đến mức nào – chết tiệt, có lẽ tôi biết điều đó rõ hơn bất kỳ ai khác ở đây. Nhưng vẫn…"
Khuôn mặt anh ta biểu lộ sự nghiêm túc.
“Chẳng phải anh đã triệu hồi quá nhiều binh lunhs rồi sao?"
Jinwoo chớp mắt bối rối.
‘Hả? Chuyện đó thì có vấn đề gì?’
Như thể Baek Yoon-ho có thể đọc được suy nghĩ của Jinwoo, anh bắt đầu giải thích, bối rối.
“Nếu anh gọi ra quá nhiều triệu hồi, anh sẽ sớm hết mana, phải không? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh hết mana?"
‘À. Ý anh ta là vậy’
Jinwoo gật đầu hiểu ý, trước khi mỉm cười tinh nghịch với Yoon-ho. Rõ ràng, những triệu hồi sư khác đã phải tiêu tốn rất nhiều mana để triệu hồi. Nhưng, đây không phải là vấn đề với Jinwoo.
‘Ahhh … Chậc, có lẽ mình không nên nói rằng bản thân việc triệu hồi không tốn sử dụng mana. Điều đó sẽ bất thường đến mức nào?’
“Thật ra, phép triệu hồi của tôi chỉ sử dụng một lượng mana rất nhỏ. Vì vậy, không có gì phải lo lắng."
“Hả?"
Cả Baek Yoon-ho và người quay phim đều thốt lên ngạc nhiên. Không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình, Baek Yoon-ho nhìn chằm chằm vào Jinwoo.
‘Đây là loại sức mạnh gì? Anh ta có thể triệu tập tất cả những sinh vật này mà không cần sử dụng nhiều mana? Sức mạnh của anh ta có bất kỳ nhược điểm nào không?’
Jinwoo quay lưng về phía lối ra.
‘Hừm, việc giải thích sẽ mất nhiều thời gian hơn’
Bởi vì hiện tại thời gian khá quý giá với Jinwoo. Những con kiến đang tràn vào và sẽ sớm đến được vị trí của họ trong hang. Với những thợ săn bị thương theo sau, anh không có thời gian để thư giãn.
Để đạt hiệu quả hiệu quả tối đa, Jinwoo đã kích hoạt kỹ năng của mình, [Lãnh thổ của Hoàng đế]. Dưới chân anh, mặt đất đen kịt và bóng tối bắt đầu tỏa ra.
‘Chúng rất đông’
Ngay khi Jinwoo chuẩn bị xong, anh cảm thấy một cơn gió dữ dội thổi vào. Jinwoo quay mặt về phía nơi đó với nét mặt tò mò.
‘…Oh?’
Đó không phải là một con kiến bình thường. Luồng mana của nó lẫn vào giữa luồng mana của những con kiến khác, nhưng vô cùng dồi dào và mạnh mẽ.
‘Chính là hắn’
Vua kiến đáng sợ bước tới, thừa nhận sự hiện diện của Jinwoo. Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây là sinh vật đã tiêu diệt đội Thợ săn Hàn Quốc.
Từ từ, không vội vàng cũng không thận trọng, vua kiến đã tiếp cận Jinwoo.
“Con người này … mạnh"
(Ảnh minh họa:P)
Jinwoo ngạc nhiên khi nghe giọng nói của Goto từ sinh vật này. Anh không thể hiện điều đó, thay vào đó anh ta chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào vua kiến trong im lặng.
“ Ngươi có phải là … vua của loài người không?"
“Ồ? Một con sâu biết nói."
Jinwoo nói khẽ, với một chút dịu dàng, và Vua kiến nhăn mặt giận dữ.
Hắn nhớ tới kỹ năng đặc biệt mà nữ hoàng kiến đã ban cho. ‘Kẻ Ăn Thịt’. Nguồn lực để trở nên mạnh mẽ hơn bằng cách ăn kẻ khác.
KIAAAKK!
Hắn gầm lên khi giải phóng mana, tỏa khí lực tràn ngập căn phòng. Hắn đứng thẳng dậy, giờ cao gấp đôi so với Jinwoo và nhìn xuống đối thủ của mình.
Jinwoo không tỏ ra ngạc nhiên hay sợ hãi, mà chỉ khẽ cười.
“Hahaha. Bây giờ, là một con bọ lớn"
Anh cũng giải phóng mana.
Trans: Trần Lâm
Edit: Linye
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng người quay phim khi anh cố gắng hiểu những gì đang xảy ra trước mắt.
“Cái gì thế này? Chuyện gì đang xảy ra?"
Một luồng không khí lạnh từ hư không luồn lách qua từng kẽ đá, khi một sự im lặng kì lạ giáng xuống cái hang. Rồi đột nhiên, những tiếng la hét chói tai vang vọng khắp nơi, và những bàn tay đen như bóng đêm vươn lên như những xúc tu, túm lấy những cơ thể vương vãi trên mặt đất.
* Hộc … hộc! *
Một tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi đôi môi của người quay phim và đôi mắt anh mở to khi chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra. Anh chớp mắt hết lần này đến lần khác, thậm chí không dám chắc rằng mình có nhìn lầm không.
Trong khoảng thời gian ngắn, anh nhận ra sự vô lí trong tình cảnh hiện tại. Là một tanker hạng A, anh vẫn không thể tin vào mắt mình. Thế thì những khán giả bình thường đang theo dõi sự kiện qua màn ảnh sẽ nghĩ gì?
Anh ta lập tức quên mất suy nghĩ của mình khi những đôi bàn tay trên mặt đất bắt đầu xoay tròn như những đám mây đen. Và, với sự phấn khích xen lẫn kinh hoàng, anh trợn mắt nhìn những đám mây ngưng tụ thành hình dạng người.
‘Đây có phải là một trong những kỹ năng của lũ kiến không?’
Hàng trăm tạo vật nối tiếp nhau trồi lên khỏi sàn, giống như một tấm thảm của màn đêm. Thoạt nhìn, những tạo vật đó giống như kiến, nhưng chúng được bọc trong một màn khói đen. Không rõ chúng được làm từ vật chất thể rắn hay thể khí. Không, chúng giống như những bức tượng được chạm khắc trên băng khô.
Người quay phim có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch bên tai sau mỗi nhịp thở khó nhọc. Anh liếc nhìn Baek Yoon-ho, người cũng đang há hốc mồm nhìn Jinwoo. Mặc dù anh ta không tỏ ra bối rối như người quay phim, nhưng Beak cũng không ngậm được mồm trước cảnh tượng đang diễn ra..
“Chúng là … triệu hồi của anh ấy??"
Không giống như người quay phim và Baek Yoon-Ho, Jinwoo rất vui khi thấy những người lính mới gia nhập đội quân bóng tối của mình.
‘Có vẻ như những chiến binh bóng tối có thể tự xử lý tình huống, vì vậy mình không cần phải đụng tay làm gì nữa’.
Jinwoo nghĩ thầm. Anh vui vẻ gửi Dao găm của Quỷ Vương trở lại kho đồ.
“Xông lên, và đừng để con kiến nào sống sót"
Đối mặt với những con kiến khổng lồ – những kẻ vừa áp đảo các thợ săn cấp S, những chiến binh bóng tối tràn lên như một cơn thủy triều đen.
Cơn thủy triều đổ xuống phần còn lại của lũ kiến, ào ạt cuốn chúng đi như cách chúng kéo đến đây.
——–
“ YEAAA!"
Niềm hân hoan tràn ngập khắp phòng phát sóng, ngay cả Giám đốc cũng đứng dậy vỗ tay.
“ Anh ấy đang giành chiến thắng! Có thế chứ! Haha, tuyệt vời!"
Sự bất an đã được thay thế bằng niềm vui và, hơn hết là, sự nhẹ nhõm trong tâm trí của Giám đốc. Ông hớn hở khi nhìn thấy những con kiến bị gạt đi một cách dễ dàng.
‘Nếu không phải vì mọi người đang xem, mình sẽ bảo đạo diễn quay lại và gửi clip cho mình.’
Chỉ cần nhìn người thợ săn bí ẩn này, ông cảm thấy như chiếc mỏ neo vô hình treo trên cổ đã bị gỡ bỏ, và lần đầu tiên sau nhiều năm, ông cảm thấy thư thái.
Ban đầu khi Giám đốc nhìn thấy Min Byung-gu bị con kiến quái dị tấn công và ăn thịt, ông có cảm giác như bầu trời đã sụp đổ. Nhưng bây giờ, theo dõi người thợ săn mới này, giám đốc cảm thấy tràn trề hy vọng. Với sự giúp đỡ của anh ta, đội Thợ săn Hàn Quốc có thể trốn thoát khỏi đảo Jeju
‘Chỉ mình anh ta cũng có thể mang lại thành công cho nhiệm vụ này!’
Đội Thợ săn Hàn Quốc đã hoàn thành mục tiêu chính là giết kiến chúa. Cỗ máy sinh sản đã bị loại bỏ, nghĩa là việc lũ kiến bị tận diệt chỉ còn là vấn đề thời gian.
‘Và đội Nhật Bản…’
Giám đốc cảm thấy giận dữ khi nghĩ về những tên khốn đuôi vàng đó. Bọn chúng rõ ràng đã từ bỏ đội thợ săn Hàn Quốc, bí mật chạy trốn và bỏ mặc các thợ săn Hàn Quốc đến chết.
‘Chúng ta chắc chắn sẽ không trả cho lũ khốn đó bất cứ thứ gì chúng dự định yêu cầu để đổi lấy sự giúp đỡ chó chết của chúng. Chết tiệt, thậm chí chúng ta nên yêu cầu bọn chúng đền bù cho chuyện này,,,’
Ông buộc mình phải quên điều đó đi và suy nghĩ về những chuyện tích cực. Đội thợ săn Hàn Quốc sẽ ổn thôi. Và như một phần thưởng bổ sung, bản quyền video sẽ đắt hàng như tôm tươi. Nghĩ đến lợi nhuận khổng lồ, mặt giám đốc sáng lên.
‘Sự may mắn này đến từ đâu nhờ ờ ờ …’
Khi giám đốc theo dõi màn hình với vẻ hài lòng, một nhân viên đẩy cửa chạy vào.
“Giám đốc!"
Giám đốc giật mình, và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“ Có chuyện gì?"
Ông cảm thấy mặt mình đỏ bừng và tim ông đập nhanh hơn.
‘Trong một khoảnh khắc, mình cảm thấy như đang mơ. Thật khó tin đây là sự thật. Có lẽ mình nên bảo đám nhân viên im miệng để tiếp tục tận hưởng cảm giác hạnh phúc này. Trời ạ! Mình điên mất rồi …’
Nhận thấy nhân viên đổ mồ hôi và run rẩy, ông sốt ruột vẫy tay.
“ Rồi, tiếp tục đi, chuyện gì?"
“ Chúng tôi biết thợ săn bí ẩn đó là ai rồi!"
Giám đốc mở to mắt ngạc nhiên.
“ Cái gì?"
———-
[Trụ sở Hiệp hội thợ săn]
Chủ tịch Hiệp hội thợ săn Go Gun-hee nắm chặt thành ghế sofa và nghiêng người về phía TV. Vị bác sĩ bên cạnh Go Gun-hee lo lắng nhìn Chủ tịch hiệp hội.
“Ngài chủ tịch“
Crack~!
Go Gun-hee vừa vô tình bóp nát tay vịn ghế. Ông buông tay và nhìn bác sĩ một cách ngượng ngùng.
“Xin lỗi, có vẻ như tôi hơi phấn khích một chút …"
‘Nhưng mà, không thể không hào hứng khi xem cái này…’ – Chủ tịch lẩm bẩm.
Khi nhìn Jinwoo nhẹ nhàng xé xác bọn kiến, ông cảm thấy tim mình đập dữ dội.
“Hmm … Ước gì mình cũng có thể tham gia cuộc đột kích."
“Chủ tịch, xin hãy bình tĩnh. Sự căng thẳng không tốt cho trái tim của ngài“
Go Gun-hee im lặng gật đầu, giống như một đứa trẻ đang bị mắng. Ông bị cấm ở lại Trung tâm chỉ huy chiến dịch, vì trái tim ông có thể phải chịu rất nhiều căng thẳng. Ông thậm chí còn không được phép xem chương trình phát sóng một mình; Hiệp hội đã buộc ông bố trí một bác sĩ ở bên cạnh để đề phòng.
‘Có lẽ chúng ta không nên cho phép ngài ấy xem chương trình này.’
Bác sĩ hối hận về quyết định của mình một lúc, nhưng mỉm cười, và lắc đầu khi nhìn khuôn mặt của chủ tịch. Go Gun-hee đã bồn chồn và vật vã suốt thời gian qua, và khi Jinwoo đến, ông ấy cười như một đứa trẻ được nhận quà vào Giáng sinh.
“Thật không thể tin được."
Go Gun-hee cẩn thận đặt tay lên phần tay vịn của ghế sofa, thận trọng không làm vỡ thứ gì. Tay ông run lên vì phấn khích, và ông cần một thứ gì đó để nắm.
“Làm sao thợ săn Sung Jin-Woo có thể ở đó? “
Ngay từ đầu, ông đã tò mò về cách xuất hiện bí ẩn của Jinwoo; không ai liều tới mức lẻn vào một hòn đảo bị cô lập bởi lũ kiến khổng lồ như vậy.
Tuy nhiên, hiện tại, điều đó hầu như không quan trọng. Chuyện quan trọng nhất là Jinwoo đang ở đó, và cậu đang chiến thắng.
“ Nhờ cậu ấy, chúng ta có thể hy vọng một lần nữa “
Thình lình, đôi mắt Go Gun-hee mở to khi thấy Jinwoo tạo ra những người lính bóng tối từ xác chết của những con kiến.
“ Cậu ấy đã nói dối chúng ta"
Jinwoo đã tuyên bố rằng anh có thể tạo ra 100 triệu hồi, nhưng, chỉ nhìn trên màn hình cũng thấy, số lượng triệu hồi đã vượt quá 300. Tuy nhiên, Go Gun-hee không cảm thấy đặc biệt khó chịu – thật ra, một nụ cười đã nở trên môi ngài chủ tịch khi xem Jinwoo chiến đấu.
‘Jinwoo nói rằng cậu ta sẽ không tham gia Hiệp hội thợ săn vì cậu muốn chiến đấu với các sinh vật ma thuật.’
Tại thời điểm này, Go Gun-hee đã hiểu.
‘Với sức mạnh đó, ai mà chẳng muốn chiến đấu chứ?!"
Thật vậy, Jinwoo không có vẻ gì sợ hãi hay lo lắng. Cảnh tượng này giống như anh ta đang tận hưởng cuộc chiến. Điều đó khiến Go Gun-hee bị kích thích.
‘Nếu muốn chiến đấu với lũ ma thú như thế, tại sao lúc đầu Jinwoo lại từ chối tham gia cuộc đột kích?’
Go Gun-hee nghĩ về nó trong một phút, rồi lắc đầu. Dù là gì đi nữa, chắc chắn Jinwoo có lý do gì đó cực kỳ quan trọng. Một người khát khao chiến đấu với ma thú, chắc chắn sẽ không từ bỏ cuộc đột kích mà không có nguyên do hợp lý.
***
Bang! Bang!
Jin-ah, người đang học trong phòng, ngẩng đầu lên trong bối rối khi nghe những tiếng ồn và bước ra phòng khách.
“ Mẹ?"
“ Ồ xin lỗi con gái yêu! TV ồn quá à?"
Jin-ah lắc đầu. Mặc dù cô thích im lặng để học hơn, nhưng cô ấy không muốn làm phiền mẹ mình. Vốn dĩ TV đang mở ở âm lượng thấp, cô đoán mẹ đã gặp khó khăn khi theo dõi chương trình.
“Không, không, nó ổn mà. Có vấn đề gì vậy ạ? TV hỏng rồi sao?"
“Có vẻ không có gì bất thường cả"
“Thế còn anh Jinwoo đâu ạ?"
“Ồ, anh con ở ngay đây này."
Mẹ cô quay lại, rồi sững sờ khi nhận ra bà đang chỉ vào khoảng không.
“ Anh con đi đâu rồi? Thằng bé vừa mới ở đây một phút trước."
Jin-ah nghiêng đầu.
“ Oppa! Anh đang ở đâu?"
Cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm, vô ích. Jin-ah cẩn thận tìm kiếm trong nhà, nhưng, bằng cách nào đó, không thể tìm thấy dấu vết của Jinwoo. Bối rối, cô quay lại với mẹ.
“Lúc nãy hai người đã xem gì vậy?"
“À… Cuộc đột kích gì đó trên đảo Jeju"
Một cảm giác khó chịu bất chợt quét qua cơ thể Jin-ah khi cô nghe lời mẹ nói. Cô nhận thức sâu sắc về việc khu chung cư trở nên ồn ào, như thể tất cả mọi người gần đó đều trở nên kích động.
‘Không thể nào…’
Cô lao vào phòng, mở luồng trực tiếp trên chiếc điện thoại của mình.
YEAAAAA~!
Một tiếng reo vui từ những căn hộ xung quanh cô. Đồng thời, video trên điện thoại cô đã tả xong. Jin-ah tròn mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, bị đóng băng vì sốc.
“ Oppa?"
————
Jinwoo, sau khi giết tất cả những con kiến trong phòng của nữ hoàng, đã đưa đội quân bóng tối trở về bóng của mình. Hiện tại, phòng kiến chúa vẫn an toàn, nhưng một số lượng lớn kiến từ khắp đảo đang đổ về, và có khả năng căn phòng sẽ sớm chìm vào những cuộc giao tranh dữ dội.
‘Trong trường hợp đó, mình cần đưa những thợ săn này đến nơi nào đó an toàn hơn. Hmm … nhưng trước tiên, mình cần phải xử lý vết thương của họ đã.’
Jinwoo tiếp cận các thợ săn đang túm tụm trong một góc hang. Khác với người quay phim và Baek Yoon-ho, dường như tình trạng những người khác khá tệ. Cha Hae-in vẫn bất tỉnh, và ba người còn lại bị thương khá nghiêm trọng.
Jinwoo tiếp cận Baek Yoon-ho.
“Min Byung-gu ở đâu?"
Baek Yoon-ho nhăn mặt vì câu hỏi. Anh chỉ khẽ lắc đầu.
“ … tôi hiểu rồi" – Jinwoo đáp.
Từng người một, Jinwoo đi đến từng thợ săn bị thương và lấy ra một lọ thuốc, cẩn thận đổ nó xuống cổ họng của họ. Anh phải chữa lành từng người một vì thuốc sẽ mất hiệu lực ngay khi nó rời khỏi tay anh.
“Urgh.."
“ Cái gì???"
“ Ồ, wow"
Từng thợ săn được Jinwoo chữa lành bắt đầu lấy lại ý thức.
Lim Tae-gyu cựa mình vươn vai, ngạc nhiên trước trạng thái hoàn hảo của mình. Tương tự như vậy, Choi Jong-in và Ma Dong-wook cảm thấy tình trạng của họ nhanh chóng được cải thiện, thậm chí tốt như trước khi trận chiến bắt đầu. Choi Jong-in quay sang Jinwoo với sự bối rối và tò mò hiện rõ trên khuôn mặt.
“Thợ săn Sung Jinwoo? Làm thế nào cậu đến được đây?"
“Tôi nghĩ chúng ta nên ra khỏi đây trước khi nói về điều này."
“Ah"
Ngượng ngùng, Choi Jong-in gật đầu và nhìn quanh hang động. Họ vẫn còn trong buồng ngủ của nữ hoàng – phần sâu nhất của ngục tối. Jinwoo đã đúng. Đây không phải là nơi để trò chuyện.
“Sư phụ"
Ma Dong-wook, người đã lấy lại được thị lực, ôm chầm lấy tay Jinwoo.
“Cậu đã chiến đấu với những con kiến đó, phải không? Cảm ơn cậu! Cám ơn cậu rất nhiều!"
Jinwoo cảm thấy bối rối không hề nhẹ trước những lời ca ngợi
“Trước tiên, chúng ta nên ra khỏi đây."
“ Tôi hiểu"
‘Được rồi, giờ thì, người cuối cùng..’
Anh dừng lại khi đến gần Cha Hae-in. Lông mày anh nhíu lại, và anh cảm thấy một cảm giác kì lạ chìm trong ngực.
‘Khốn kiếp! Sao mình không nhận ra chứ! Tình trạng cô ấy tệ hơn mình tưởng…’
Khi Jinwoo lấy ra một lọ thuốc và đổ nó xuống cổ cô, anh cảm thấy một điềm báo đáng ngại. Nỗi sợ hãi tồi tệ đó nhanh chóng được xác nhận khi một thông báo hệ thống xuất hiện.
Vì sinh lực còn lại thấp hơn 10%. Thuốc sẽ không có tác dụng
Jinwoo thầm nguyền rủa khi anh cố nhấc thân hình khập khiễng của cô. Khi anh kéo cô lên khỏi mặt đất, anh nhận thấy máu đang chảy ra từ phía sau gáy Cha Hae-in, nơi cô vừa đặt tay. Jinwoo vội đưa tay bịt vết thương.
‘Là do nó ư? Con kiến đó…’
Trong các Thợ săn Hàn Quốc, chỉ có Cha Hae-in bị thương nặng nhất. Điều đó cho thấy cô ấy mạnh đến mức nào, so với các thành viên còn lại trong đội.
Vua kiến đã quyết định loại bỏ Cha Hae-in ngay lập tức, vì nó đã nhận ra rằng cô là mối đe dọa duy nhất trong số họ. Những thợ săn khác sống sót, đơn giản vì nó muốn đùa giỡn với họ.
Khuôn mặt Jinwoo cứng lại khi anh cảm thấy một cơn giận dữ trào dâng.
‘Nhưng trước đó …’
Cha Hae-in vẫn còn sống, nhưng cô đang hấp hối. Họ phải gấp rút ra khỏi đảo và đưa cô ấy đến chỗ một Trị liệu sư càng sớm càng tốt.
“ Chúng ta cần phải nhanh lên"
Jinwoo đứng dậy với Cha Hae-in trong vòng tay của mình, và bắt đầu tìm đường ra khỏi hang. Các thợ săn khác cũng làm theo.
Đột nhiên, Jinwoo dừng lại, và thở dài. Baek Yoon-ho đoán được tình hình khi Jinwoo quay sang và trao Cha Hae-in cho anh ta. Xấu hổ, anh bế cô lên tay.
“Hãy để tôi giúp"
Jinwoo nhìn những người thợ săn, khẽ lắc đầu nhìn Baek Yoon-ho và nói
“Đừng, dù chuyện gì xảy ra, cứ đi theo tôi. Cách đó sẽ nhanh hơn"
“Jinwoo, ý anh là …"
Choi Jong-in bắt đầu lên tiếng, nhưng ngay lập tức bị Ma Dong-wook can ngăn.
“Choi Jong-in, hãy để cậu ấy giải thích tình hình trước."
Mặc dù lúc đó Ma Dong-wook không thể nhìn thấy, nhưng bằng cách nào đó, ngay từ đầu anh đã cảm thấy, bằng trực giác rằng Jinwoo đã tạo ra những người lính kiến.
Baek Yoon-ho cắt ngang
“Thợ săn Sung Jinwoo"
Jinwoo quay lại nhìn Baek Yoon-ho với vẻ khó hiểu trên khuôn mặt.
“Tôi biết anh mạnh đến mức nào – chết tiệt, có lẽ tôi biết điều đó rõ hơn bất kỳ ai khác ở đây. Nhưng vẫn…"
Khuôn mặt anh ta biểu lộ sự nghiêm túc.
“Chẳng phải anh đã triệu hồi quá nhiều binh lunhs rồi sao?"
Jinwoo chớp mắt bối rối.
‘Hả? Chuyện đó thì có vấn đề gì?’
Như thể Baek Yoon-ho có thể đọc được suy nghĩ của Jinwoo, anh bắt đầu giải thích, bối rối.
“Nếu anh gọi ra quá nhiều triệu hồi, anh sẽ sớm hết mana, phải không? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh hết mana?"
‘À. Ý anh ta là vậy’
Jinwoo gật đầu hiểu ý, trước khi mỉm cười tinh nghịch với Yoon-ho. Rõ ràng, những triệu hồi sư khác đã phải tiêu tốn rất nhiều mana để triệu hồi. Nhưng, đây không phải là vấn đề với Jinwoo.
‘Ahhh … Chậc, có lẽ mình không nên nói rằng bản thân việc triệu hồi không tốn sử dụng mana. Điều đó sẽ bất thường đến mức nào?’
“Thật ra, phép triệu hồi của tôi chỉ sử dụng một lượng mana rất nhỏ. Vì vậy, không có gì phải lo lắng."
“Hả?"
Cả Baek Yoon-ho và người quay phim đều thốt lên ngạc nhiên. Không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình, Baek Yoon-ho nhìn chằm chằm vào Jinwoo.
‘Đây là loại sức mạnh gì? Anh ta có thể triệu tập tất cả những sinh vật này mà không cần sử dụng nhiều mana? Sức mạnh của anh ta có bất kỳ nhược điểm nào không?’
Jinwoo quay lưng về phía lối ra.
‘Hừm, việc giải thích sẽ mất nhiều thời gian hơn’
Bởi vì hiện tại thời gian khá quý giá với Jinwoo. Những con kiến đang tràn vào và sẽ sớm đến được vị trí của họ trong hang. Với những thợ săn bị thương theo sau, anh không có thời gian để thư giãn.
Để đạt hiệu quả hiệu quả tối đa, Jinwoo đã kích hoạt kỹ năng của mình, [Lãnh thổ của Hoàng đế]. Dưới chân anh, mặt đất đen kịt và bóng tối bắt đầu tỏa ra.
‘Chúng rất đông’
Ngay khi Jinwoo chuẩn bị xong, anh cảm thấy một cơn gió dữ dội thổi vào. Jinwoo quay mặt về phía nơi đó với nét mặt tò mò.
‘…Oh?’
Đó không phải là một con kiến bình thường. Luồng mana của nó lẫn vào giữa luồng mana của những con kiến khác, nhưng vô cùng dồi dào và mạnh mẽ.
‘Chính là hắn’
Vua kiến đáng sợ bước tới, thừa nhận sự hiện diện của Jinwoo. Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây là sinh vật đã tiêu diệt đội Thợ săn Hàn Quốc.
Từ từ, không vội vàng cũng không thận trọng, vua kiến đã tiếp cận Jinwoo.
“Con người này … mạnh"
(Ảnh minh họa:P)
Jinwoo ngạc nhiên khi nghe giọng nói của Goto từ sinh vật này. Anh không thể hiện điều đó, thay vào đó anh ta chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào vua kiến trong im lặng.
“ Ngươi có phải là … vua của loài người không?"
“Ồ? Một con sâu biết nói."
Jinwoo nói khẽ, với một chút dịu dàng, và Vua kiến nhăn mặt giận dữ.
Hắn nhớ tới kỹ năng đặc biệt mà nữ hoàng kiến đã ban cho. ‘Kẻ Ăn Thịt’. Nguồn lực để trở nên mạnh mẽ hơn bằng cách ăn kẻ khác.
KIAAAKK!
Hắn gầm lên khi giải phóng mana, tỏa khí lực tràn ngập căn phòng. Hắn đứng thẳng dậy, giờ cao gấp đôi so với Jinwoo và nhìn xuống đối thủ của mình.
Jinwoo không tỏ ra ngạc nhiên hay sợ hãi, mà chỉ khẽ cười.
“Hahaha. Bây giờ, là một con bọ lớn"
Anh cũng giải phóng mana.
Trans: Trần Lâm
Edit: Linye
Tác giả :
Jang Sung Lak