Sói Vương Bất Bại
Chương 85: Vũ khí thần lực, sát thủ khát máu!
Máu tươi! Sinh mạng!
Nghe thấy hai từ đẫm mùi máu tanh này và nhìn bóng lưng vạm vỡ của
Tiêu Nhất Thiên, Trương Phi Long và Lưu Tử Phi nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy nỗi sợ hãi lớn từ khuôn mặt tái mét của đối phương.
Vô cùng sợ hãi!
Trong lòng nghĩ, Tiêu Nhất Thiên thực sự lớn mật, một tay che trời, dám động thủ giết người giữa thanh thiên bạch nhật hay sao?
Họ không tin đâu!
Vì họ không dám!
Cho dù là con trai của ba gia tộc lớn ở Đồ Sơn, bình thường họ độc đoán,
vô lương tâm, thì cũng không dám dễ dàng đoạt đi mạng người, giết người đốt phá.
Lòng dũng cảm của Tiêu Nhất Thiên ở đâu ra vậy?
"Mang hai người họ tới đây."
Tiêu Nhất Thiên vẫn không quay đầu lại, giọng nói trầm lạnh như băng.
Hàn Tam Điều lập tức bước tới, gọi mấy người em của tên đầu vàng áp giải Trương Phi Long và Lưu Tử Phi lên phía Tiêu Nhất Thiên. Tiêu Nhất Thiên ậm ừ: “Quỳ xuống!"
"Tai các người bị điếc sao, anh Tiêu bảo các người quỳ, còn không nghe
thấy à?"
Thấy Trương Phi Long và Lưu Tử Phi còn do dự, Hàn Tam Điều chạy ra phía sau họ, đá liên tục mấy phát vào đầu gối họ, bắt họ quỳ xuống sau lưng
(Sói Vương Bất Bại)
Tiêu Nhất Thiên.
Quỳ trước bia mộ của Đỗ Thanh Trúc.
"Thằng khốn!"
Lưu Tử Phi quay đầu trừng mắt nhìn Hàn Tam Điều, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bố tao đang đưa người tới đây, xem chúng mày có thể kiêu ngạo bao lâu! Đến lúc đó, ông đây nhất định sẽ làm những gì mày vừa làm lên gấp mười lần, trăm lần để trả lại cho chúng mày!"
"Cho mày sống không bằng chết!"
Khóe miệng của Hàn Tam Điều giật giật.
Người của ba gia đình có gia thế lớn đã đến chân núi, đang vội vã đến nghĩa trang Lăng Vĩnh An, trong vòng năm phút nữa sẽ tới, đến lúc đó chắc chắn sẽ không tránh khỏi đánh nhau.
Khả năng của Tiêu Nhất Thiên đình, Hàn Tam Điều đã chứng kiến và trải nghiệm nên không nghi ngờ gì về điều này cả nhưng vấn đề là ở chỗ cả 3 nhà đều không hề tầm thường.
Lấy một địch một trăm, Tiêu Nhất Thiên có làm nổi không?
Nếu Tiêu Nhất Thiên thua thì sao đây?
Nếu nói Hàn Tam Điều không lo lắng, không sợ hãi thì là lừa người, trái tim của hắn hiện tại đã lên tới cổ họng rồi, nhìn đám người đen nghìn nghịt dưới núi, hắn sợ hãi vô cùng!
Nhưng ở trước mặt Tiêu Nhất Thiên, hắn không dám biểu lộ ra ngoài. Đi lên thuyền của Tiêu Nhất Thiên, bây giờ muốn quay đầu cũng không
kịp nữa rồi.
Tay của Trương Phi Long và Lưu Tử Phi là do bọn họ chặt, nên một ngày mà ba gia tộc lớn chưa suy sụp thì thêm một ngày tính mạng của bọn họ gặp
nguy.
Vì vậy, chỉ có con đường duy nhất. Đâm lao thì theo lao thôi.
"Mẹ kiếp!"
Hàn Tam Điều trong lòng nhảy dựng lên, nhấc chân lên, đá thẳng vào mặt Lưu Tử Phi, mắng: "Trước mặt anh Tiêu, ba gia tộc lớn nhà chúng mày có là cái thá gì."
"Anh Tiêu có thể xóa sổ ba gia đình nhãi nhép ấy ra khỏi thành phố Hải
Phòng trong vòng vài phút thôi."
Vì hôm nay có thể gặp khó khăn ở đây nên trước khi gặp nạn đương nhiên phải hành hạ, mắng nhiếc cho đã thì thôi.
Một tràng mắng nhiếc!
Nịnh hót Tiêu Nhất Thiên đồng thời cũng tự tiếp sức cho mình.
Lưu Phi Tử bị Hàn Tam Điều đá đến chảy máu mũi, tuy nhiên, anh ta
không hề tức giận, ngược lại anh ta phát điên lên và cười lớn: "Chờ đi, ngày tận thế của mày sắp đến rồi!"
"Người của ba gia tộc lớn sắp tới rồi!"
"Hahaha hahahaha."
Hàn Tam Điều rất tức giận, vừa nhấc chân lại muốn đá, lúc này Tiêu Nhất Thiên mới chậm rãi xoay người, cúi đầu nhìn Lưu Tử Phi, trầm giọng nói: “Tao muốn mày tận mắt nhìn thấy, ba gia tộc lớn đang bị hủy hoại ở trước mặt mày!"
"Tận mắt thấy bố mày, Lưu Thanh Chánh, xuống cửu tuyền."
"Đây là lý do tại sao bây giờ mày vẫn còn thở"
Tiếng cười bỗng im bặt.
Tiêu Nhất Thiên không còn đếm xỉa tới Lưu Tử Phi, vươn tay ra hiệu: "Mang đao của tao tới đây."
Ngay lập tức, có hai anh em của tên tóc vàng, mang theo một thanh đao thép lạnh ngắt, cúi người, đưa thanh đao thép vào tay Tiêu Nhất Thiên.
Thanh đao này dài 110 centimet, nặng năm mươi lăm cân, làm bằng sắt lạnh như tuyết, mặt sau có hình rồng phượng, tay cầm có khắc hình xăm đầu sói. Đầu nhọn hơi cong, phát sáng lạnh lùng, giống như nanh sói, chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến người ta run sợ.
Trong năm năm đánh nhau, đó là vũ khí sát cánh của Tiêu Nhất Thiên, nó đã giết chết và uống máu xương của vô số kẻ thù!
Tên của nó là Lang Đồ.
Lưỡi đao của vua sói, tàn sát tất cả những kẻ thù mạo phạm đến!
Mặc dù Tiêu Nhất Thiên đã gác kiếm nhưng "Lang Đồ" chưa được phong ấn, ngày hôm qua ra tù, Tiêu Nhất Thiên đã để nó ở nhà tù số 4 ở Hải Phòng, nơi đó có người đặc biệt chăm sóc, hôm nay trên đường đến đây Tiêu Nhất Thiên đã đến đến nhà tù thứ tư ở Hải Phòng một chuyến và lấy lại nó. Tiêu Nhất Thiên cầm thanh đao 55kg trong tay và nhẹ nhàng nhấc nó lên.
Cái này có ánh sáng lạnh lẽo đến kinh người trong mắt người khác còn trong
mắt Tiêu Nhất Thiên, nhưng lại giố như ánh mắt cuc nhiệt của người
thân, dịu dàng như nước.
"Anh Tiêu."
Nhìn bảo đao Lang Đồ trong tay Tiêu Nhất Thiên, rồi lại nhìn về phía ba gia tộc lớn chỉ cách Nghĩa trang Lăng Vĩnh An trăm mét, Hàn Tam Điều chỉ có thể cảm thấy mình hộc máu. Dường như bản tính máu tanh của người đàn ông đột nhiên bị khơi dậy, anh ta tàn nhẫn nói: “Mấy người chúng ta, ngày thường bắt nạt người khác, nhìn thì có mấy người, nhưng người nào người nấy đều sợ hãi, nhát gan. Bắt nạt những kẻ không có tiền và quyền lực thôi.."
"Nhưng ngày hôm nay..."
"Nếu mà đi cùng anh Tiêu thì chúng tôi cũng muốn dũng cảm một phen, cũng muốn đàng hoàng một lần làm đấng nam nhi, vì thế chúng tôi nguyện cùng anh Tiêu vào sinh ra tử, khô máu với ba nhà kia."
Nói xong quay đầu nhìn nhóm đàn ông tóc vàng bên cạnh.
"Tôi bằng lòng."
"Tôi cũng bằng lòng."
Những người anh em tóc vàng kia không ngu ngốc, bị ba gia tộc lớn bao vây trên sườn núi, gần như lâm vào tình thế tuyệt vọng, hoặc là chiến đấu,
hoặc là chờ chết!
«Sói Vương Bất Bại))
Không còn lựa chọn nào khác!
Nhất thời, đám người phẫn nộ, sôi sục lên!
Nhưng mà, ánh mắt của Tiểu Nhất Thiên quét qua bọn họ một cái, sau đó anh lắc đầu nói: "Nhiệm vụ của các anh là ở lại đây trông coi hai người họ."
"Việc giết người cứ để tôi."
"Thù của tôi, tự tôi sẽ báo."
Nói xong, anh ta vác bảo đao Lang Đồ đi, quay người và đi thằng đến lối
vào của Nghĩa trang Lăng Vĩnh An.
Thù thì phải báo!
Nhưng không thể để máu của những kẻ khốn nạn đó làm vấy bẩn ngôi mộ
của mẹ!
"Anh Tiêu..."
"Đây là mệnh lệnh."
Lời của Tiêu Nhất Thiên thì không thể nghi ngờ hay phản bác.
Đám người Hàn Tam Điều nhìn nhau. Nhiệt huyết vừa dâng trào thì bỗng lạnh ngắt hết. Hắn chỉ có thể đứng nhìn từ xa, trong lòng thầm cầu nguyện, hi vọng Tiêu Nhất Thiên thật sự có thể giết chết ba gia tộc lớn, lấy một địch một trăm, không chừa lại một người!
Khi Tiểu Triệt đi đến lối vào của nghĩa trang, thì ba gia tộc lớn cũng đã
đến!
Hơn một trăm vệ sĩ mặc đồ đen ở phía trước, đám người Trương Phong
Lâm ở phía sau.
"Mau, lên cho tôi."
Chạy một đoạn đường núi khoảng năm trăm mét trong một lúc, đám vệ sĩ áo đen thì không sao, nhưng Trương Phong Lâm và những người khác đã kiệt sức thở hổn hển. Tuy nhiên, không thể nghỉ ngơi chút nào, Lưu Thanh Chánh xua tay, tức giận nói: “Bao vây hắn! Hôm nay, tôi muốn mạng của hắn!"
Nhóm vệ sĩ mặc áo đen cũng cầm trên tay trường kiếm gậy gộc, khí thế
oai phong, tạo hình quạt vây quanh Tiêu Nhất Thiên.
Mở to mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy Tiêu Nhất Thiên ở lối vào nghĩa trang, và trong nghĩa trang chỉ có những tên lưu manh địa phương xảo quyệt của Hàn Tam Điều nên đám người Lưu Thanh Chánh đã an tâm ngay lập tức.
Dựa vào mấy người này mà dám đối đầu với ba gia tộc lớn hay sao?
Tự tìm cái chết!
"Bố! Cứu con! Con ở đây! Mau cứu con"
Nghe thấy giọng nói của Lưu Thanh Chánh, Lưu Tử Phi ở trong nghĩa trang lập tức mở miệng hét lên, Trương Phi Long vốn đã im lặng trước đó rốt cuộc không thể nhịn được mà hét lên: “Bố! Giết bọn chúng đi!"
"Mấy người bọn chúng, một người cũng không được giữ."
Bụp! Bụp!
Ngay sau đó là tiếng đấm đá vang lên, Hàn Tam Điều chửi bới: “Cứu mày cái mẹ gì! Ai giết ai còn chưa biết đâu."
"Đánh cho tôi!"
Khí thế của đám tóc vàng còn lại một nửa nhưng bọn họ dùng hết sức bình sinh phát tiết lên người Lưu Tử Phi và Trương Quang Long.
Trong nháy mắt, Lưu Tử Phi và Trương Quang Long đã bị đánh bầm tím mặt mũi, đến nỗi mà hấp hối và không thể hét lên nữa.
"Dừng tay!"
Lưu Thanh Chánh ra hiệu dừng lại nhưng vô ích.
Trương Phong Lâm cau mày hỏi Tiêu Nhất Thiên: “Tại sao chỉ có hai người Phi Long và Từ Phi? Trần Thiếu Huy đâu rồi?"
Đúng thế, Trần Thiếu Huy đâu?
Lúc đầu Trần Nhân Trung đã cảm thấy có gì đó không ổn, hắn rất ngạc nhiên và nghi ngờ khi không thấy bóng dáng của Trần Thiếu Huy. Nhưng bọn họ cũng không dám tùy ý hỏi, dù sao Trương Phong Lâm và Lưu Thanh Chánh lúc đầu cũng nghi ngờ hắn, nhưng bây giờ Trần Thiếu Huy không có ở đó, e
Sói Vương Bất Bại)
rằng càng thêm hiểu lầm.
Quả nhiên là như vậy.
Ngay khi giọng nói của Trương Phong Lâm rơi xuống, hắn ta quay lại nhìn
Trần Nhân Trung.
Lưu Thanh Chánh hỏi thẳng: "Tên họ Trần kia! Mày còn có gì để nói không? Không phải tối hôm qua vợ con của mày bị hắn bắt cóc sao?"
"Người đâu?"
Khuôn mặt của Trần Nhân Trung tối sầm lại ngay lập tức.
Người đâu?
Trời làm chứng, anh cũng muốn biết tung tích của Trần Thiếu Huy! Muốn
biết hơn bất kỳ ai!
Thế là Trần Nhân Trung bỏ qua sự tra hỏi của Lưu Thanh Chánh mà nhìn Tiêu Nhất Thiên hỏi: "Tối hôm qua, anh bắt cóc mẹ con Thiếu Huy trên đường đến sân bay sao?"
Tiêu Nhất Thiên không hề hay biết về sự biến mất của mẹ con Trần Thiếu
Huy.
Hơn nữa, chính vì sự biến mất kỳ lạ của mẹ con Trần Thiếu Huy dường như đã tạo ra rạn nứt giữa ba gia tộc lớn, đây thực sự là một cơ hội rất tốt cho Tiêu Nhất Thiên.
Cơ hội gieo rắc bất hòa!
Chừng nào Tiêu Nhất Thiên còn tỏ ra ưu ái với Trần Nhân Trung và tỏ ra khó xử với hắn, thì điều đó chắc chắn sẽ làm gia tăng sự nghi ngờ của Trương Phong Lâm và Lưu Thanh Chánh đối với Trần Nhân Trung.
Thậm chí, nó có thể khiến họ đấu đá lẫn nhau trong nội bộ.
Tuy nhiên, Tiêu Nhất Thiên tỏ ra khinh thường.
"Con gái tôi đâu?
Tiêu Nhất Thiên không trả lời câu hỏi của Trương Phong Lâm và Trần Nhân Trung, mà phản vấn, nhìn đám người xung quanh với ánh mắt lạnh lùng
và cũng không tìm thấy bóng dáng Tô An Nhiên"
"Tôi nói rồi, con gái anh không phải chúng tôi bắt."
Trương Phong Lâm ậm ừ: “Còn mày, không phân trắng đen, chặt đứt tay con trai ta! Hiện tại mày để bọn họ thả con trai tao đi. Tao có thể cho mày một cái chết toàn thây!"
"Không có sao?"
Tim Tiêu Nhất Thiên khẽ trùng xuống, cả người sát khí đằng đằng: "Tôi cũng đã nói rồi dù con gái tôi có bị anh bắt cóc hay không, anh cũng phải đưa con bé đến gặp tôi. Chỉ có như vậy con trai anh mới sống được."
"Bây giờ các người đã từ bỏ cơ hội sống sót này, sẵn sàng trả giá cho sự việc năm năm trước và xuống gặp Diêm Vương rồi phải không?"
Nói xong, Tiêu Nhất Thiên nâng thanh bảo đao Lang Đồ, bước lên phía trước, và đi thẳng đến phía đám người Trương Phong Lâm.
Nhiều lời vô ích!
Không giao ra Tô An Nhiên thì nhận lấy cái chết đi!
Nghe thấy hai từ đẫm mùi máu tanh này và nhìn bóng lưng vạm vỡ của
Tiêu Nhất Thiên, Trương Phi Long và Lưu Tử Phi nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy nỗi sợ hãi lớn từ khuôn mặt tái mét của đối phương.
Vô cùng sợ hãi!
Trong lòng nghĩ, Tiêu Nhất Thiên thực sự lớn mật, một tay che trời, dám động thủ giết người giữa thanh thiên bạch nhật hay sao?
Họ không tin đâu!
Vì họ không dám!
Cho dù là con trai của ba gia tộc lớn ở Đồ Sơn, bình thường họ độc đoán,
vô lương tâm, thì cũng không dám dễ dàng đoạt đi mạng người, giết người đốt phá.
Lòng dũng cảm của Tiêu Nhất Thiên ở đâu ra vậy?
"Mang hai người họ tới đây."
Tiêu Nhất Thiên vẫn không quay đầu lại, giọng nói trầm lạnh như băng.
Hàn Tam Điều lập tức bước tới, gọi mấy người em của tên đầu vàng áp giải Trương Phi Long và Lưu Tử Phi lên phía Tiêu Nhất Thiên. Tiêu Nhất Thiên ậm ừ: “Quỳ xuống!"
"Tai các người bị điếc sao, anh Tiêu bảo các người quỳ, còn không nghe
thấy à?"
Thấy Trương Phi Long và Lưu Tử Phi còn do dự, Hàn Tam Điều chạy ra phía sau họ, đá liên tục mấy phát vào đầu gối họ, bắt họ quỳ xuống sau lưng
(Sói Vương Bất Bại)
Tiêu Nhất Thiên.
Quỳ trước bia mộ của Đỗ Thanh Trúc.
"Thằng khốn!"
Lưu Tử Phi quay đầu trừng mắt nhìn Hàn Tam Điều, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bố tao đang đưa người tới đây, xem chúng mày có thể kiêu ngạo bao lâu! Đến lúc đó, ông đây nhất định sẽ làm những gì mày vừa làm lên gấp mười lần, trăm lần để trả lại cho chúng mày!"
"Cho mày sống không bằng chết!"
Khóe miệng của Hàn Tam Điều giật giật.
Người của ba gia đình có gia thế lớn đã đến chân núi, đang vội vã đến nghĩa trang Lăng Vĩnh An, trong vòng năm phút nữa sẽ tới, đến lúc đó chắc chắn sẽ không tránh khỏi đánh nhau.
Khả năng của Tiêu Nhất Thiên đình, Hàn Tam Điều đã chứng kiến và trải nghiệm nên không nghi ngờ gì về điều này cả nhưng vấn đề là ở chỗ cả 3 nhà đều không hề tầm thường.
Lấy một địch một trăm, Tiêu Nhất Thiên có làm nổi không?
Nếu Tiêu Nhất Thiên thua thì sao đây?
Nếu nói Hàn Tam Điều không lo lắng, không sợ hãi thì là lừa người, trái tim của hắn hiện tại đã lên tới cổ họng rồi, nhìn đám người đen nghìn nghịt dưới núi, hắn sợ hãi vô cùng!
Nhưng ở trước mặt Tiêu Nhất Thiên, hắn không dám biểu lộ ra ngoài. Đi lên thuyền của Tiêu Nhất Thiên, bây giờ muốn quay đầu cũng không
kịp nữa rồi.
Tay của Trương Phi Long và Lưu Tử Phi là do bọn họ chặt, nên một ngày mà ba gia tộc lớn chưa suy sụp thì thêm một ngày tính mạng của bọn họ gặp
nguy.
Vì vậy, chỉ có con đường duy nhất. Đâm lao thì theo lao thôi.
"Mẹ kiếp!"
Hàn Tam Điều trong lòng nhảy dựng lên, nhấc chân lên, đá thẳng vào mặt Lưu Tử Phi, mắng: "Trước mặt anh Tiêu, ba gia tộc lớn nhà chúng mày có là cái thá gì."
"Anh Tiêu có thể xóa sổ ba gia đình nhãi nhép ấy ra khỏi thành phố Hải
Phòng trong vòng vài phút thôi."
Vì hôm nay có thể gặp khó khăn ở đây nên trước khi gặp nạn đương nhiên phải hành hạ, mắng nhiếc cho đã thì thôi.
Một tràng mắng nhiếc!
Nịnh hót Tiêu Nhất Thiên đồng thời cũng tự tiếp sức cho mình.
Lưu Phi Tử bị Hàn Tam Điều đá đến chảy máu mũi, tuy nhiên, anh ta
không hề tức giận, ngược lại anh ta phát điên lên và cười lớn: "Chờ đi, ngày tận thế của mày sắp đến rồi!"
"Người của ba gia tộc lớn sắp tới rồi!"
"Hahaha hahahaha."
Hàn Tam Điều rất tức giận, vừa nhấc chân lại muốn đá, lúc này Tiêu Nhất Thiên mới chậm rãi xoay người, cúi đầu nhìn Lưu Tử Phi, trầm giọng nói: “Tao muốn mày tận mắt nhìn thấy, ba gia tộc lớn đang bị hủy hoại ở trước mặt mày!"
"Tận mắt thấy bố mày, Lưu Thanh Chánh, xuống cửu tuyền."
"Đây là lý do tại sao bây giờ mày vẫn còn thở"
Tiếng cười bỗng im bặt.
Tiêu Nhất Thiên không còn đếm xỉa tới Lưu Tử Phi, vươn tay ra hiệu: "Mang đao của tao tới đây."
Ngay lập tức, có hai anh em của tên tóc vàng, mang theo một thanh đao thép lạnh ngắt, cúi người, đưa thanh đao thép vào tay Tiêu Nhất Thiên.
Thanh đao này dài 110 centimet, nặng năm mươi lăm cân, làm bằng sắt lạnh như tuyết, mặt sau có hình rồng phượng, tay cầm có khắc hình xăm đầu sói. Đầu nhọn hơi cong, phát sáng lạnh lùng, giống như nanh sói, chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến người ta run sợ.
Trong năm năm đánh nhau, đó là vũ khí sát cánh của Tiêu Nhất Thiên, nó đã giết chết và uống máu xương của vô số kẻ thù!
Tên của nó là Lang Đồ.
Lưỡi đao của vua sói, tàn sát tất cả những kẻ thù mạo phạm đến!
Mặc dù Tiêu Nhất Thiên đã gác kiếm nhưng "Lang Đồ" chưa được phong ấn, ngày hôm qua ra tù, Tiêu Nhất Thiên đã để nó ở nhà tù số 4 ở Hải Phòng, nơi đó có người đặc biệt chăm sóc, hôm nay trên đường đến đây Tiêu Nhất Thiên đã đến đến nhà tù thứ tư ở Hải Phòng một chuyến và lấy lại nó. Tiêu Nhất Thiên cầm thanh đao 55kg trong tay và nhẹ nhàng nhấc nó lên.
Cái này có ánh sáng lạnh lẽo đến kinh người trong mắt người khác còn trong
mắt Tiêu Nhất Thiên, nhưng lại giố như ánh mắt cuc nhiệt của người
thân, dịu dàng như nước.
"Anh Tiêu."
Nhìn bảo đao Lang Đồ trong tay Tiêu Nhất Thiên, rồi lại nhìn về phía ba gia tộc lớn chỉ cách Nghĩa trang Lăng Vĩnh An trăm mét, Hàn Tam Điều chỉ có thể cảm thấy mình hộc máu. Dường như bản tính máu tanh của người đàn ông đột nhiên bị khơi dậy, anh ta tàn nhẫn nói: “Mấy người chúng ta, ngày thường bắt nạt người khác, nhìn thì có mấy người, nhưng người nào người nấy đều sợ hãi, nhát gan. Bắt nạt những kẻ không có tiền và quyền lực thôi.."
"Nhưng ngày hôm nay..."
"Nếu mà đi cùng anh Tiêu thì chúng tôi cũng muốn dũng cảm một phen, cũng muốn đàng hoàng một lần làm đấng nam nhi, vì thế chúng tôi nguyện cùng anh Tiêu vào sinh ra tử, khô máu với ba nhà kia."
Nói xong quay đầu nhìn nhóm đàn ông tóc vàng bên cạnh.
"Tôi bằng lòng."
"Tôi cũng bằng lòng."
Những người anh em tóc vàng kia không ngu ngốc, bị ba gia tộc lớn bao vây trên sườn núi, gần như lâm vào tình thế tuyệt vọng, hoặc là chiến đấu,
hoặc là chờ chết!
«Sói Vương Bất Bại))
Không còn lựa chọn nào khác!
Nhất thời, đám người phẫn nộ, sôi sục lên!
Nhưng mà, ánh mắt của Tiểu Nhất Thiên quét qua bọn họ một cái, sau đó anh lắc đầu nói: "Nhiệm vụ của các anh là ở lại đây trông coi hai người họ."
"Việc giết người cứ để tôi."
"Thù của tôi, tự tôi sẽ báo."
Nói xong, anh ta vác bảo đao Lang Đồ đi, quay người và đi thằng đến lối
vào của Nghĩa trang Lăng Vĩnh An.
Thù thì phải báo!
Nhưng không thể để máu của những kẻ khốn nạn đó làm vấy bẩn ngôi mộ
của mẹ!
"Anh Tiêu..."
"Đây là mệnh lệnh."
Lời của Tiêu Nhất Thiên thì không thể nghi ngờ hay phản bác.
Đám người Hàn Tam Điều nhìn nhau. Nhiệt huyết vừa dâng trào thì bỗng lạnh ngắt hết. Hắn chỉ có thể đứng nhìn từ xa, trong lòng thầm cầu nguyện, hi vọng Tiêu Nhất Thiên thật sự có thể giết chết ba gia tộc lớn, lấy một địch một trăm, không chừa lại một người!
Khi Tiểu Triệt đi đến lối vào của nghĩa trang, thì ba gia tộc lớn cũng đã
đến!
Hơn một trăm vệ sĩ mặc đồ đen ở phía trước, đám người Trương Phong
Lâm ở phía sau.
"Mau, lên cho tôi."
Chạy một đoạn đường núi khoảng năm trăm mét trong một lúc, đám vệ sĩ áo đen thì không sao, nhưng Trương Phong Lâm và những người khác đã kiệt sức thở hổn hển. Tuy nhiên, không thể nghỉ ngơi chút nào, Lưu Thanh Chánh xua tay, tức giận nói: “Bao vây hắn! Hôm nay, tôi muốn mạng của hắn!"
Nhóm vệ sĩ mặc áo đen cũng cầm trên tay trường kiếm gậy gộc, khí thế
oai phong, tạo hình quạt vây quanh Tiêu Nhất Thiên.
Mở to mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy Tiêu Nhất Thiên ở lối vào nghĩa trang, và trong nghĩa trang chỉ có những tên lưu manh địa phương xảo quyệt của Hàn Tam Điều nên đám người Lưu Thanh Chánh đã an tâm ngay lập tức.
Dựa vào mấy người này mà dám đối đầu với ba gia tộc lớn hay sao?
Tự tìm cái chết!
"Bố! Cứu con! Con ở đây! Mau cứu con"
Nghe thấy giọng nói của Lưu Thanh Chánh, Lưu Tử Phi ở trong nghĩa trang lập tức mở miệng hét lên, Trương Phi Long vốn đã im lặng trước đó rốt cuộc không thể nhịn được mà hét lên: “Bố! Giết bọn chúng đi!"
"Mấy người bọn chúng, một người cũng không được giữ."
Bụp! Bụp!
Ngay sau đó là tiếng đấm đá vang lên, Hàn Tam Điều chửi bới: “Cứu mày cái mẹ gì! Ai giết ai còn chưa biết đâu."
"Đánh cho tôi!"
Khí thế của đám tóc vàng còn lại một nửa nhưng bọn họ dùng hết sức bình sinh phát tiết lên người Lưu Tử Phi và Trương Quang Long.
Trong nháy mắt, Lưu Tử Phi và Trương Quang Long đã bị đánh bầm tím mặt mũi, đến nỗi mà hấp hối và không thể hét lên nữa.
"Dừng tay!"
Lưu Thanh Chánh ra hiệu dừng lại nhưng vô ích.
Trương Phong Lâm cau mày hỏi Tiêu Nhất Thiên: “Tại sao chỉ có hai người Phi Long và Từ Phi? Trần Thiếu Huy đâu rồi?"
Đúng thế, Trần Thiếu Huy đâu?
Lúc đầu Trần Nhân Trung đã cảm thấy có gì đó không ổn, hắn rất ngạc nhiên và nghi ngờ khi không thấy bóng dáng của Trần Thiếu Huy. Nhưng bọn họ cũng không dám tùy ý hỏi, dù sao Trương Phong Lâm và Lưu Thanh Chánh lúc đầu cũng nghi ngờ hắn, nhưng bây giờ Trần Thiếu Huy không có ở đó, e
Sói Vương Bất Bại)
rằng càng thêm hiểu lầm.
Quả nhiên là như vậy.
Ngay khi giọng nói của Trương Phong Lâm rơi xuống, hắn ta quay lại nhìn
Trần Nhân Trung.
Lưu Thanh Chánh hỏi thẳng: "Tên họ Trần kia! Mày còn có gì để nói không? Không phải tối hôm qua vợ con của mày bị hắn bắt cóc sao?"
"Người đâu?"
Khuôn mặt của Trần Nhân Trung tối sầm lại ngay lập tức.
Người đâu?
Trời làm chứng, anh cũng muốn biết tung tích của Trần Thiếu Huy! Muốn
biết hơn bất kỳ ai!
Thế là Trần Nhân Trung bỏ qua sự tra hỏi của Lưu Thanh Chánh mà nhìn Tiêu Nhất Thiên hỏi: "Tối hôm qua, anh bắt cóc mẹ con Thiếu Huy trên đường đến sân bay sao?"
Tiêu Nhất Thiên không hề hay biết về sự biến mất của mẹ con Trần Thiếu
Huy.
Hơn nữa, chính vì sự biến mất kỳ lạ của mẹ con Trần Thiếu Huy dường như đã tạo ra rạn nứt giữa ba gia tộc lớn, đây thực sự là một cơ hội rất tốt cho Tiêu Nhất Thiên.
Cơ hội gieo rắc bất hòa!
Chừng nào Tiêu Nhất Thiên còn tỏ ra ưu ái với Trần Nhân Trung và tỏ ra khó xử với hắn, thì điều đó chắc chắn sẽ làm gia tăng sự nghi ngờ của Trương Phong Lâm và Lưu Thanh Chánh đối với Trần Nhân Trung.
Thậm chí, nó có thể khiến họ đấu đá lẫn nhau trong nội bộ.
Tuy nhiên, Tiêu Nhất Thiên tỏ ra khinh thường.
"Con gái tôi đâu?
Tiêu Nhất Thiên không trả lời câu hỏi của Trương Phong Lâm và Trần Nhân Trung, mà phản vấn, nhìn đám người xung quanh với ánh mắt lạnh lùng
và cũng không tìm thấy bóng dáng Tô An Nhiên"
"Tôi nói rồi, con gái anh không phải chúng tôi bắt."
Trương Phong Lâm ậm ừ: “Còn mày, không phân trắng đen, chặt đứt tay con trai ta! Hiện tại mày để bọn họ thả con trai tao đi. Tao có thể cho mày một cái chết toàn thây!"
"Không có sao?"
Tim Tiêu Nhất Thiên khẽ trùng xuống, cả người sát khí đằng đằng: "Tôi cũng đã nói rồi dù con gái tôi có bị anh bắt cóc hay không, anh cũng phải đưa con bé đến gặp tôi. Chỉ có như vậy con trai anh mới sống được."
"Bây giờ các người đã từ bỏ cơ hội sống sót này, sẵn sàng trả giá cho sự việc năm năm trước và xuống gặp Diêm Vương rồi phải không?"
Nói xong, Tiêu Nhất Thiên nâng thanh bảo đao Lang Đồ, bước lên phía trước, và đi thẳng đến phía đám người Trương Phong Lâm.
Nhiều lời vô ích!
Không giao ra Tô An Nhiên thì nhận lấy cái chết đi!
Tác giả :
Văn Huy