Sói Vương Bất Bại
Chương 359: Sói Mao chết, Tô Tử Lam khác thường
Hoàng Thành!
Trước cổng Vĩnh Hòa!
Yến Đông Dương dẫn đầu hơn một trăm lính Ngự Lâm Vệ đang canh dữ, đột nhiên một tên lính Ngự Lâm Vệ chạy đến trước mặt Yến Đông Dương, ghé sát bên tai hắn ta nhỏ giọng nói: "Thống lĩnh Yến, ngài Quỷ vương đã đi ra khỏi tế đàn rồi!" “Ông ta tự mình dẫn người canh giữ ở cửa vào tế đàn!"
Người này!
Chính là thân tín của Yến Đông Dương!
Yến Đông Dương làm thống lĩnh Ngự Lâm Vệ lâu như vậy, tự nhiên sẽ âm thầm lung lạc không ít lính Ngự Lâm Vệ, xây dựng một ít thể lực cho mình. Dù sao, mặc dù Ngự Lâm Vệ là người bảo vệ Hoàng Thành nhưng Đế Uyên lại rất tàn nhẫn, có rất nhiều người cũng oán hận ông ta. Chỉ là đối mặt với quyền uy hùng mạnh của ông ta, cho dù giận nhưng cũng không dám nói gì!
Có thống lĩnh là Yến Đông Dương dẫn đầu, tự nhiên sẽ được nhiều người ủng hộ!
Nghe thấy vậy! "À?" “Vậy sao?"
Trong lòng Yến Đông Dương có chút rung động, con ngươi đột nhiên co lại, trầm giọng nói: “Xem ra lão hồ ly Đế Uyên kia cuối cùng cũng không kìm chế được nữa rồi. Đúng là nhân cơ hội Ngao Tuấn Thần lấy Tô Tử Lam, Để Uyên âm thầm luyện hóa huyết mạch cường đại của Tiêu Nhất Thiên, mong muốn hồi phục Đan Điền bị hư hại của ông ta!"
Nhìn khắp Hoàng Thành, người có thể hiểu rõ về Đế Uyên ngoài Ám Dạ Quỷ Vương thần bí ít người biết thì cũng chỉ còn Yến Đông
Dương thôi!
Một điểm này!
Cho dù là những Hoàng tử, Hoàng tôn kia của Đế Uyên cũng không thể sánh được! "Thống lĩnh!"
Người lính Ngự Lâm Vệ kia nhỏ giọng nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" "Khi nào thì ra tay đây?"
Hôm nay!
Hoàng Thành của nước Đại Hạ đã được tiên đoán trước sẽ có sự thay đổi! "Đừng nóng vội!"
Yến Đông Dương suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Theo tôi được biết, cho dù huyết mạch của Sói Vương Tiêu Nhất Thiên rất mạnh mẽ, cho dù có tế đàn Phệ Hồn Trận trợ giúp, nhưng nếu Đế Uyên muốn luyện hóa thành công Tiêu Nhất Thiên, khôi phục lại Đan Điền thì đó tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, cần phải mạo hiểm rất nhiều!" "Cho nên!" "Ông ta đã ra tay rồi thì cơ hội của chúng ta cũng đến rồi!" "Chuyện như thế này!"
Yến Đông Dương quyết định rất nhanh, ra lệnh: “Truyền mệnh lệnh của tôi, bảo các anh em phải thật đề cao cảnh giác, lúc nào cũng phải sẵn sàng chờ mệnh lệnh. Cho Đế Uyên thời gian nửa tiếng đồng hồ, đợi lúc ông ta luyện hóa được một nửa, đó cũng là thời điểm ông ta yếu nhất!" “Đến lúc đó!" "Đám người của tướng quân Ngao cũng đã quay về, chúng ta sẽ kết hợp trong ngoài rồi bắt đầu ra tay, cần phải đánh một đòn chính xác tiêu diệt Đế Uyên, hơn nữa cũng phải nhanh chóng khống chế toàn bộ Hoàng Thành!"
Tục ngữ nói!
Lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo!
Yến Đông Dương biết rõ Để Uyên rất mạnh. Cho nên mặc dù Đan Điền của Đế Uyên đã bị tổn hại nhưng hắn ta cũng không dám manh động, chính là muốn đợi cơ hội tuyệt hảo lúc Để Uyên chữa trị Đan Điền!
Ngự Lâm Vệ trong Hoàng Thành, trong đó có một bộ phận nhỏ đa bị Yến Đông Dương thu phục làm phản quân, mặt khác, một bộ phận lớn vẫn luôn trung thành với Để Uyên. Nhưng bây giờ, Ngao Tuấn Thần dẫn đầu đoàn sứ thần Đại Hoa gồm hơn hai mươi cao thủ ám cảnh viên mãn vào thủ đô, hai bên kết hợp sức lực, Yến Đông Dương có niềm tin mãnh liệt có thể công phá được vòng canh giữ của Ám Dạ
Quỷ Vương và Ngự Lâm Vệ, xông vào trong tế đàn bên dưới tầng ngầm!
Về phần!
Có thể công kích giết chết được Đế Uyên hay không thì không thể nói trước được, đến lúc đó phải xem mới biết Đế Uyên đến tột cùng có thể bộc phát ra được bao nhiêu sức chiến đấu! "Vâng!"
Người Ngự Lâm Vệ kia nhận mệnh lệnh rời đi!
Khoảng chừng!
Đã qua khoảng hai mươi phút, đoàn sứ thần nghênh đón của Ngao Tuấn Thần giống như một cơn bão bao vây chặt chẽ người dân, quay trở lại phủ Sói Vương rồi chậm rãi đi từ công Vĩnh Hòa đi vào trong Hoàng Thành.
Những người dân đều bị chặn hết ở bên ngoài Hoàng Thành!
Đám người Lý Khai Sơn và bốn gia tộc lớn đang trà trộn trong đám người lo lắng chờ đợi, họ hy vọng có chuyện gì đó ngoài ý muốn sẽ xảy ra, hơn nữa họ cũng đã chuẩn bị tinh thần. Lát nữa, nếu thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì lúc cần thiết bọn họ sẽ tùy lúc mà nhảy vào trong Hoàng Thành, nghĩ cách cứu viện cho Tiêu Nhất Thiên!
Bên trong Hoàng Thành! "Chúc mừng tướng quân Ngao!"
Sau khi Ngao Tuấn Thần xuống xe, Yến Đông Dương vội tiến lên tiếp đón, chắp hai tay cười nói: "Tướng quân Ngao mới vào Đại Hạ đã có chuyện mừng rồi, diễm phúc như vậy thật sự là rất đáng để ăn mừng, thật khiến người bên cạnh phải ghen tị mà, ha ha.." “Đã khiến cho thống lĩnh Yến cười chế rồi!"
Ngao Tuấn Thần xoay đầu nhìn thoáng qua ba người Tô Tử Lam, Đế Hinh và Sói Đồng đang bước ra từ trong xe ra, vẻ mặt đắc ý nói: "Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, bản tướng quân còn có việc, không thể cùng nói chuyện với thống lĩnh được rồi!" “Xin tướng quân Ngao cứ tự nhiên!"
Yen Đông Dương cười nói: “Mạt tướng tự minh dân dau Ngự Lam Vệ giúp tướng quân Ngao canh chừng, tướng quân Ngao cứ thoái mái hưởng thụ!" "Vậy thì phải làm phiền Yến thống lĩnh rồi!"
Nói xong!
Ngao Tuấn Thần xoay người roi đi, giơ tay lên nói: "Đi, đưa tất cả bọn họ về phòng cho bản tướng quân!" "Vâng!"
Những thành viên của sứ đoàn Đại Hoa nhận mệnh lệnh, áp giái ba người Tô Tử Lam đi đến phía tòa nhà ở phía đông Hoàng Thành. Mà trong giây phút Ngao Tuấn Thần xoay đầu đi, trong con ngươi của ông ta chợt xuất hiện sự sắc bén!
Trong mười phút!
Thông qua vài câu nói khách sáo vừa rồi, Ngao Tuấn Thần đã lấy được những thông tin mà mình cần từ miệng Yến Đông Dương. Chỗ Đế Uyên đã bắt đầu luyện hóa Tiêu Nhất Thiên, khoảng mười phút sau sẽ là lúc Đế Uyên suy yếu nhất!
Cũng là cơ hội tuyệt vời cho bọn họ trong ngoài kết hợp nhảy vào tế đàn công kích giết Đế Uyên!
Trên đường!
Đám người Sói Ảnh bị trói bằng xiềng xích, bị đoàn xe rước dâu mạnh mẽ kéo từ phủ Sói Vương đến Hoàng Thành, cả quãng đường tầm mười kilomet đã làm cho cơ thể vốn đang bị thương nặng của bọn họ càng trở nên mệt mỏi kiệt sức, ngay cả bước chân cũng có chút lung lay, đứng không vững!
Cảm giác này!
Sự nhục nhã này!
Con mẹ nó còn khó chịu hơn cả cái chết!
Thế nhưng
Xuất phát từ sự tin tưởng đối với Tô Tử Lam nên bọn họ nhịn, cắn răng nghiến lợi nhẫn nhịn, đồng thời họ cũng rất muốn biết rốt cuộc Tô Tử Lam có cách gì mà ở trong tình thế bị bao vây bốn phía như thế này có thể cứu Tiêu Nhất Thiên ra khỏi tay Đế Uyên!
Phịch!
Phịch!
Phịch!
Sau khi bước vào trong tòa nhà, đám người Sói Anh bị những thành viên sứ đoàn Đại Hoa đẩy ngã trên nền đất lạnh như băng. Sau đó rầm một tiếng, đóng cánh cửa lớn của căn phòng lại! "Cô Tô!"
Ngao Tuấn Thần dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn chằm chằm dáng người uyển chuyển của ba người Tô Tử Lam, Sói Đồng và Đế Hinh, cười nói: “Bây giờ, trò chơi bắt đầu!" "Nội dung trò chơi rất đơn giản!" "ở đây!" "Có tổng cộng mười thành viên của huyết lang đoàn. Họ đều từng là lính do chồng cô lãnh đạo. Trên tay của tất cả bọn họ đều dính máu tươi của binh lính Đại Hoa!" "Bây giờ!" "Bản tướng quân muốn bọn họ phải chết!" "Mà cô!" "Ba người các cô!" "Bản tướng quân cho các cô một cơ hội để cứu bọn họ.."
Nói đến đó!
Ngao Tuấn Thần giơ bàn tay phải lên, dựng thẳng ba ngón tay, chỉ về phía Đế Hinh, sau đó nói: “Bắt đầu từ cô, trong vòng mười giây, mỗi người các cô phải cởi ba món quần áo thì bản tướng quân sẽ tha mạng cho một người trong đó!" "Cởi hết mới thôi!"
Một câu nói!
Càng nói Ngao Tuấn Thần lại càng lộ ra bản chất khốn kiếp của mình ra!
Cởi quần áo!
Lúc trước!
Ở trước của phủ Sói Vương, Ngao Tuấn Thần đã nói trước mặt mấy nghìn người dân ở thủ đô rằng muốn chiến đấu ba trăm hiệp trên giường với Tô Tử Lam, hành hạ Tô Tử Lam sung sướng như tiên!
Nhưng mà!
Trận chiến lớn sắp diễn ra, gã ta chắc chắn sẽ không làm vậy!
Nhục nhã!
Có thể khiến cho đám người Tô Tử Lam bị nhục nhã hết mức có thể! Đó mới chính là mục đích thật sự của Ngao Tuần Thần!
Nói những lời kia ở trước phủ Sói Vương!
Là làm nhục!
Kéo đám người Sói Ảnh sau xe vào Hoàng Thành!
Là làm nhục!
Lấy tính mạng của đám người Sói Ảnh ra để uy hiếp, khiến cho ba người Tô Tử Lam cởi hết quần áo trước mặt hai mươi người đàn ông của sứ đoàn Đại Hoa!
Chuyện này!
Cũng giống như cách làm nhục vô nhân tính!
Thời gian!
Chỉ có mười phút ngắn ngủi!
Ngao Tuấn Thần tất nhiên muốn dành thời gian để tận hưởng thú vui trước mắt! "Mày!"
Sắc mặt Đế Hinh biến đổi kịch liệt, trái tim run rẩy kịch liệt. Hiển nhiên cô ta không thể ngờ được răng Ngao Tuấn Thần lại có thể không biết xấu hổ đến mức này, sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy!
Hơn nữa!
Người đầu tiên bị chọn trúng lại là cô! "Mày đừng mơ!"
Đế Hinh gần như thốt ra theo bản năng, không nghĩ ngợi gì đã từ chối ngay! “Thật không?"
Ngao Tuấn Thần nhìn chằm chằm Đế Hinh mấy lần, nói: “Nếu như bản tướng nhớ không lầm, hình như cô gọi là.." “Tên là gì nhỉ?"
Lúc này!
Một thành viên đoàn sứ thần Đại Hoa nói: "Đế Hinh!" “Đúng đúng đúng!" "Đế Hinh!"
Ngao Tuấn Thần cười nói: “Cô là con gái của tứ hoàng tử để tiêu nước Đại Hạ, cháu gái của Đế Uyên, đúng không?" "Quận chúa điện hạ!" "Ha ha!" “Ngại quá, trong mắt bản tướng quân thì chỉ cần là thành viên hoàng tộc thì đều đáng chết!" "Cho nên!" "Nếu như Quận chúa điện hạ không bằng lòng hợp tác với trò chơi của bản tướng quân."
Nói đến đó!
Ngao Tuấn Thần đưa mắt ra hiệu cho một thành viên sứ đoàn Đại Hoa, thành viên sứ đoàn Đại Hoa đó hiểu ý lập tức cúi người đi, duỗi tay bóp cổ Sói Mao đang ở gần gã ta nhất, ném Sói Mao lên không!" "Dừng tay!"
Đế Hinh muốn ngăn cản nhưng đã muộn!
Răng rắc!
Theo một tiếng xương cốt chói tai vang lên, thành viên sứ đoàn Đại Hoa kia không hề do dự, bắn ra ám kình từ trong cơ thể, trong nháy mắt không cho Đế Hinh có cơ hội để hối hận đã bóp gãy cổ Sói Mao!
Sói Mao!
Đã mất mạng tại chỗ!
Phịch!
Thuận tay ném thi thể của Sói Mao xuống dưới sàn nhà, thành viên sứ đoàn Đại Hoa kia ngẩng đầu nhìn về phía Đế Hinh, hừ lạnh nói: "Quận chúa điện hạ có mười giây, cô có thể trả lời lại một lần nữa!"
Thấy vậy!
Gương mặt Đế Hinh tái đi!
Cô tuyệt đối không nghĩ đến, đám người Ngao Tuấn Thần lại độc ác đến vậy, coi mạng người như cỏ rác!
Nói giết!
Là giết ngay!
Cúi đầu nhìn thi thể thê thảm của Sói Mao, trái tim của Đế Hinh giống như đánh trống, đập thình thình liên hồi. Một khắc này, suy nghĩ kiên định của cô có chút dao động!
Một mặt!
Là sự trong sạch của cô!
Mặt khác!
Là tính mạng của một người đang sống!
Chuyện này!
Phải chọn như thế nào đây? "Súc sinh!"
Nhưng không đợi Đế Hinh đưa ra quyết định, Sói Phế đang nằm sấp bên cạnh thi thể của Sói Mao đột nhiên không kìm được mà quát lên một tiếng, cả người nhảy dựng lên, giơ quả đấm lên hung hăng đánh về phía tên thành viên sứ đoàn Đại Hoa kia!
Cùng lúc đó!
Chuẩn bị phát nổ để đồng quy vu tận với đám khốn kiếp này!
Lúc đầu!
Anh ta cũng muốn đợi!
Cũng muốn nghe theo lời khuyên của Tô Tử Lam, nhẫn nại một chút. Nhưng Sói Mao chết khiến anh ta trong nháy mắt mất đi lý trí, hoặc là cảm thấy không đáng giá thay cho Sói Mao!
Nam tử hán!
Đại trượng phu!
Chết thì chết, chỉ là dùng cách thức chết chịu áp bức lăng nhục ở trong tay của kẻ địch của mình, thật sự khiến cho ai cũng không thể chấp nhận được!
Cho nên!
Sói Phế không thể nhịn được nữa, bỏ qua lời khuyên nhủ trước đó của Tô Tử Lam, ngang nhiên ra tay! "Ha!" "Không biết tự lượng sức mình!"
Thành viên sử đoàn Đại Hoa kia là cao thủ ám cảnh viên mãn, gã ta đương nhiên đã chú ý đến hành động khác thường của Sói Phế, gã cũng đoán ra được Sói Phế muốn cũng mình đồng quy vu tận cho nên gã ta hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không thèm chấp nhặt!
Âm!
Một quyền!
Không đợi Sói Phế tự phát nổ thân thể đã xuất ra một quyền trước đánh Sói Phế bay ra ngoài!
Phụt!
Sói Phế cắn răng nghiến lợi, ngũ quan gần như đã trở nên vặn vẹo, cố nén không phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng lại không kim được mở miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Thân thế bay ngược ra xa mấy mét, nặng nề đập vào vách tường đối diện, sau đó rơi mạnh xuống sàn nhà chỗ góc tường!
Than ôi một sinh mệnh!
Thành viên sứ đoàn Đại Hoa kia vốn muốn xông lên giết người lấy mạng, gã ra tay không hề nhân nhượng. Một quyền của gã ta làm sao một Sói Phế đang yếu ớt có thể đủ sức chịu được chứ?
Chết!
Là kết cục không chút nào phải nghi ngờ!
Trong chớp mắt!
Hai người Sói Mao và Sói Phế lần lượt mất đi tính mạng, biến thành hai thi thể bất động. Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người đều tức giận đến cực điểm!
Sói Đồng cũng thế
Đám người Sói Ảnh cũng vậy!
Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt lên, nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay, có loại kích động muốn xông lên. Cho dù chết họ cũng hy vọng có thể chết một cách lẫy lừng!
Ánh mắt mọi người! là
Đều không hẹn mà nhìn về phía Tô Tử Lam!
Là Tô Tử Lam nói cô có cách cho nên bọn họ mới nhẫn nhịn chờ đợi. Mà bây giờ, Sói Mao chết, Sói Phế cũng chết rồi. Bọn họ đợi đến bây giờ vẫn không thấy được cách cái gì gọi là cách của Tô Tử Lam cả!
Một khắc này!
Thậm chí bọn họ còn bắt đầu có chút nghi ngờ Tô Tử Lam có phải đang lừa gạt bọn họ hay không!
Chỉ thấy!
Lúc này, Tô Tử Lam đang cúi thấp đầu đứng ở giữa Sói Đồng và Đế Hinh, không ai nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô. Nhưng tất cả mọi người đều nhận ra thân thể của cô đang run lên một cách mạnh mẽ! Chiếc nhẫn ngọc màu đỏ trên ngón vô danh ở bàn tay phải của cô, giống như đang tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt như màu máu!
Ở cổ của cô có một mảng nhỏ đỏ bừng!
Thậm chí!
Trong cổ mơ hồ có một đường gân đột nhiên hiện lên dưới lớp da, hơn nữa còn không ngừng giật!
Nắm đấm của cô!
Nắm thật chặt giống như đám người Sói Đồng, Sói Ánh!
Giống như
Giờ phút này, Tô Tử Lam đang phải chịu đựng một sự đau đớn rất lớn nào đó. Trạng thái toàn thân đều rất không bình thường! Đừng nói đến bọn họ!
Ngay cả Ngao Tuấn Thần và đám thành viên sứ đoàn Đại Hoa cũng chú ý đến sự khác lạ trên người Tô Tử Lam, đồng tử co rút lại, trong mắt chứa đầy nghi ngờ. Trong nháy mắt tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Tô Tử Lam! “Tử Lam!"
Đế Hinh đứng bên cạnh Tô Tử Lam, khoảng cách gần với Tô Tử
Lam nhất. Cuối cùng cô cũng nhìn rõ, cô bị trạng thái của Tô Tử Lam vào lúc này khiến cho hoảng sợ, theo bản năng đưa tay ra nằm được bàn tay phải của Tô Tử Lam, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng hỏi: “Cô bị sao thế này.." Còn chưa nói hết câu, Đế Hinh đã hét lên một tiếng, giống như bị điện giật, thả bàn tay phải của Tô Tử Lam ra. Hơn nữa còn vô thức lùi lại phía sau mấy bước, kéo dãn khoảng cách với Tô Tử Lam! "A!"
Nóng!
Lúc này, bàn tay phải của Tô Tử Lam rất nóng!
Không có ngôn ngữ nào có thể miêu tả được sức nóng kia! Giống như...
Nói không ngoa thì nó giống như một chiếc bàn là bị nung đỏ, chỉ hơi chạm nhẹ vào cũng có thể khiến cho người khác cảm thấy như bị bỏng! "Xảy ra chuyện gì vậy hả?"
Phản ứng có chút quá khích của Để Hình khiến tâm trạng của mọi người có chút nặng nề. Ý thức được tình huống có chút không ổn, cho nên Ngao Tuấn Thần vốn đang nói năng tùy tiện thì vẻ mặt bỗng chốc trở nên có hơi trầm, quay sang thành viên đoàn sử thần Đại Hoa vừa nãy đã liên tục giết Sói Mao và Sói Phế, nói với gã ta: “Cậu đi qua đó xem cô ta đang làm trò gì!"
Thành viên sứ đoàn Đại Hoa kia gật đầu, sau đó nhấc chân bước đến chỗ Tô Tử Lam...
Trước cổng Vĩnh Hòa!
Yến Đông Dương dẫn đầu hơn một trăm lính Ngự Lâm Vệ đang canh dữ, đột nhiên một tên lính Ngự Lâm Vệ chạy đến trước mặt Yến Đông Dương, ghé sát bên tai hắn ta nhỏ giọng nói: "Thống lĩnh Yến, ngài Quỷ vương đã đi ra khỏi tế đàn rồi!" “Ông ta tự mình dẫn người canh giữ ở cửa vào tế đàn!"
Người này!
Chính là thân tín của Yến Đông Dương!
Yến Đông Dương làm thống lĩnh Ngự Lâm Vệ lâu như vậy, tự nhiên sẽ âm thầm lung lạc không ít lính Ngự Lâm Vệ, xây dựng một ít thể lực cho mình. Dù sao, mặc dù Ngự Lâm Vệ là người bảo vệ Hoàng Thành nhưng Đế Uyên lại rất tàn nhẫn, có rất nhiều người cũng oán hận ông ta. Chỉ là đối mặt với quyền uy hùng mạnh của ông ta, cho dù giận nhưng cũng không dám nói gì!
Có thống lĩnh là Yến Đông Dương dẫn đầu, tự nhiên sẽ được nhiều người ủng hộ!
Nghe thấy vậy! "À?" “Vậy sao?"
Trong lòng Yến Đông Dương có chút rung động, con ngươi đột nhiên co lại, trầm giọng nói: “Xem ra lão hồ ly Đế Uyên kia cuối cùng cũng không kìm chế được nữa rồi. Đúng là nhân cơ hội Ngao Tuấn Thần lấy Tô Tử Lam, Để Uyên âm thầm luyện hóa huyết mạch cường đại của Tiêu Nhất Thiên, mong muốn hồi phục Đan Điền bị hư hại của ông ta!"
Nhìn khắp Hoàng Thành, người có thể hiểu rõ về Đế Uyên ngoài Ám Dạ Quỷ Vương thần bí ít người biết thì cũng chỉ còn Yến Đông
Dương thôi!
Một điểm này!
Cho dù là những Hoàng tử, Hoàng tôn kia của Đế Uyên cũng không thể sánh được! "Thống lĩnh!"
Người lính Ngự Lâm Vệ kia nhỏ giọng nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" "Khi nào thì ra tay đây?"
Hôm nay!
Hoàng Thành của nước Đại Hạ đã được tiên đoán trước sẽ có sự thay đổi! "Đừng nóng vội!"
Yến Đông Dương suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Theo tôi được biết, cho dù huyết mạch của Sói Vương Tiêu Nhất Thiên rất mạnh mẽ, cho dù có tế đàn Phệ Hồn Trận trợ giúp, nhưng nếu Đế Uyên muốn luyện hóa thành công Tiêu Nhất Thiên, khôi phục lại Đan Điền thì đó tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, cần phải mạo hiểm rất nhiều!" "Cho nên!" "Ông ta đã ra tay rồi thì cơ hội của chúng ta cũng đến rồi!" "Chuyện như thế này!"
Yến Đông Dương quyết định rất nhanh, ra lệnh: “Truyền mệnh lệnh của tôi, bảo các anh em phải thật đề cao cảnh giác, lúc nào cũng phải sẵn sàng chờ mệnh lệnh. Cho Đế Uyên thời gian nửa tiếng đồng hồ, đợi lúc ông ta luyện hóa được một nửa, đó cũng là thời điểm ông ta yếu nhất!" “Đến lúc đó!" "Đám người của tướng quân Ngao cũng đã quay về, chúng ta sẽ kết hợp trong ngoài rồi bắt đầu ra tay, cần phải đánh một đòn chính xác tiêu diệt Đế Uyên, hơn nữa cũng phải nhanh chóng khống chế toàn bộ Hoàng Thành!"
Tục ngữ nói!
Lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo!
Yến Đông Dương biết rõ Để Uyên rất mạnh. Cho nên mặc dù Đan Điền của Đế Uyên đã bị tổn hại nhưng hắn ta cũng không dám manh động, chính là muốn đợi cơ hội tuyệt hảo lúc Để Uyên chữa trị Đan Điền!
Ngự Lâm Vệ trong Hoàng Thành, trong đó có một bộ phận nhỏ đa bị Yến Đông Dương thu phục làm phản quân, mặt khác, một bộ phận lớn vẫn luôn trung thành với Để Uyên. Nhưng bây giờ, Ngao Tuấn Thần dẫn đầu đoàn sứ thần Đại Hoa gồm hơn hai mươi cao thủ ám cảnh viên mãn vào thủ đô, hai bên kết hợp sức lực, Yến Đông Dương có niềm tin mãnh liệt có thể công phá được vòng canh giữ của Ám Dạ
Quỷ Vương và Ngự Lâm Vệ, xông vào trong tế đàn bên dưới tầng ngầm!
Về phần!
Có thể công kích giết chết được Đế Uyên hay không thì không thể nói trước được, đến lúc đó phải xem mới biết Đế Uyên đến tột cùng có thể bộc phát ra được bao nhiêu sức chiến đấu! "Vâng!"
Người Ngự Lâm Vệ kia nhận mệnh lệnh rời đi!
Khoảng chừng!
Đã qua khoảng hai mươi phút, đoàn sứ thần nghênh đón của Ngao Tuấn Thần giống như một cơn bão bao vây chặt chẽ người dân, quay trở lại phủ Sói Vương rồi chậm rãi đi từ công Vĩnh Hòa đi vào trong Hoàng Thành.
Những người dân đều bị chặn hết ở bên ngoài Hoàng Thành!
Đám người Lý Khai Sơn và bốn gia tộc lớn đang trà trộn trong đám người lo lắng chờ đợi, họ hy vọng có chuyện gì đó ngoài ý muốn sẽ xảy ra, hơn nữa họ cũng đã chuẩn bị tinh thần. Lát nữa, nếu thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì lúc cần thiết bọn họ sẽ tùy lúc mà nhảy vào trong Hoàng Thành, nghĩ cách cứu viện cho Tiêu Nhất Thiên!
Bên trong Hoàng Thành! "Chúc mừng tướng quân Ngao!"
Sau khi Ngao Tuấn Thần xuống xe, Yến Đông Dương vội tiến lên tiếp đón, chắp hai tay cười nói: "Tướng quân Ngao mới vào Đại Hạ đã có chuyện mừng rồi, diễm phúc như vậy thật sự là rất đáng để ăn mừng, thật khiến người bên cạnh phải ghen tị mà, ha ha.." “Đã khiến cho thống lĩnh Yến cười chế rồi!"
Ngao Tuấn Thần xoay đầu nhìn thoáng qua ba người Tô Tử Lam, Đế Hinh và Sói Đồng đang bước ra từ trong xe ra, vẻ mặt đắc ý nói: "Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, bản tướng quân còn có việc, không thể cùng nói chuyện với thống lĩnh được rồi!" “Xin tướng quân Ngao cứ tự nhiên!"
Yen Đông Dương cười nói: “Mạt tướng tự minh dân dau Ngự Lam Vệ giúp tướng quân Ngao canh chừng, tướng quân Ngao cứ thoái mái hưởng thụ!" "Vậy thì phải làm phiền Yến thống lĩnh rồi!"
Nói xong!
Ngao Tuấn Thần xoay người roi đi, giơ tay lên nói: "Đi, đưa tất cả bọn họ về phòng cho bản tướng quân!" "Vâng!"
Những thành viên của sứ đoàn Đại Hoa nhận mệnh lệnh, áp giái ba người Tô Tử Lam đi đến phía tòa nhà ở phía đông Hoàng Thành. Mà trong giây phút Ngao Tuấn Thần xoay đầu đi, trong con ngươi của ông ta chợt xuất hiện sự sắc bén!
Trong mười phút!
Thông qua vài câu nói khách sáo vừa rồi, Ngao Tuấn Thần đã lấy được những thông tin mà mình cần từ miệng Yến Đông Dương. Chỗ Đế Uyên đã bắt đầu luyện hóa Tiêu Nhất Thiên, khoảng mười phút sau sẽ là lúc Đế Uyên suy yếu nhất!
Cũng là cơ hội tuyệt vời cho bọn họ trong ngoài kết hợp nhảy vào tế đàn công kích giết Đế Uyên!
Trên đường!
Đám người Sói Ảnh bị trói bằng xiềng xích, bị đoàn xe rước dâu mạnh mẽ kéo từ phủ Sói Vương đến Hoàng Thành, cả quãng đường tầm mười kilomet đã làm cho cơ thể vốn đang bị thương nặng của bọn họ càng trở nên mệt mỏi kiệt sức, ngay cả bước chân cũng có chút lung lay, đứng không vững!
Cảm giác này!
Sự nhục nhã này!
Con mẹ nó còn khó chịu hơn cả cái chết!
Thế nhưng
Xuất phát từ sự tin tưởng đối với Tô Tử Lam nên bọn họ nhịn, cắn răng nghiến lợi nhẫn nhịn, đồng thời họ cũng rất muốn biết rốt cuộc Tô Tử Lam có cách gì mà ở trong tình thế bị bao vây bốn phía như thế này có thể cứu Tiêu Nhất Thiên ra khỏi tay Đế Uyên!
Phịch!
Phịch!
Phịch!
Sau khi bước vào trong tòa nhà, đám người Sói Anh bị những thành viên sứ đoàn Đại Hoa đẩy ngã trên nền đất lạnh như băng. Sau đó rầm một tiếng, đóng cánh cửa lớn của căn phòng lại! "Cô Tô!"
Ngao Tuấn Thần dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn chằm chằm dáng người uyển chuyển của ba người Tô Tử Lam, Sói Đồng và Đế Hinh, cười nói: “Bây giờ, trò chơi bắt đầu!" "Nội dung trò chơi rất đơn giản!" "ở đây!" "Có tổng cộng mười thành viên của huyết lang đoàn. Họ đều từng là lính do chồng cô lãnh đạo. Trên tay của tất cả bọn họ đều dính máu tươi của binh lính Đại Hoa!" "Bây giờ!" "Bản tướng quân muốn bọn họ phải chết!" "Mà cô!" "Ba người các cô!" "Bản tướng quân cho các cô một cơ hội để cứu bọn họ.."
Nói đến đó!
Ngao Tuấn Thần giơ bàn tay phải lên, dựng thẳng ba ngón tay, chỉ về phía Đế Hinh, sau đó nói: “Bắt đầu từ cô, trong vòng mười giây, mỗi người các cô phải cởi ba món quần áo thì bản tướng quân sẽ tha mạng cho một người trong đó!" "Cởi hết mới thôi!"
Một câu nói!
Càng nói Ngao Tuấn Thần lại càng lộ ra bản chất khốn kiếp của mình ra!
Cởi quần áo!
Lúc trước!
Ở trước của phủ Sói Vương, Ngao Tuấn Thần đã nói trước mặt mấy nghìn người dân ở thủ đô rằng muốn chiến đấu ba trăm hiệp trên giường với Tô Tử Lam, hành hạ Tô Tử Lam sung sướng như tiên!
Nhưng mà!
Trận chiến lớn sắp diễn ra, gã ta chắc chắn sẽ không làm vậy!
Nhục nhã!
Có thể khiến cho đám người Tô Tử Lam bị nhục nhã hết mức có thể! Đó mới chính là mục đích thật sự của Ngao Tuần Thần!
Nói những lời kia ở trước phủ Sói Vương!
Là làm nhục!
Kéo đám người Sói Ảnh sau xe vào Hoàng Thành!
Là làm nhục!
Lấy tính mạng của đám người Sói Ảnh ra để uy hiếp, khiến cho ba người Tô Tử Lam cởi hết quần áo trước mặt hai mươi người đàn ông của sứ đoàn Đại Hoa!
Chuyện này!
Cũng giống như cách làm nhục vô nhân tính!
Thời gian!
Chỉ có mười phút ngắn ngủi!
Ngao Tuấn Thần tất nhiên muốn dành thời gian để tận hưởng thú vui trước mắt! "Mày!"
Sắc mặt Đế Hinh biến đổi kịch liệt, trái tim run rẩy kịch liệt. Hiển nhiên cô ta không thể ngờ được răng Ngao Tuấn Thần lại có thể không biết xấu hổ đến mức này, sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy!
Hơn nữa!
Người đầu tiên bị chọn trúng lại là cô! "Mày đừng mơ!"
Đế Hinh gần như thốt ra theo bản năng, không nghĩ ngợi gì đã từ chối ngay! “Thật không?"
Ngao Tuấn Thần nhìn chằm chằm Đế Hinh mấy lần, nói: “Nếu như bản tướng nhớ không lầm, hình như cô gọi là.." “Tên là gì nhỉ?"
Lúc này!
Một thành viên đoàn sứ thần Đại Hoa nói: "Đế Hinh!" “Đúng đúng đúng!" "Đế Hinh!"
Ngao Tuấn Thần cười nói: “Cô là con gái của tứ hoàng tử để tiêu nước Đại Hạ, cháu gái của Đế Uyên, đúng không?" "Quận chúa điện hạ!" "Ha ha!" “Ngại quá, trong mắt bản tướng quân thì chỉ cần là thành viên hoàng tộc thì đều đáng chết!" "Cho nên!" "Nếu như Quận chúa điện hạ không bằng lòng hợp tác với trò chơi của bản tướng quân."
Nói đến đó!
Ngao Tuấn Thần đưa mắt ra hiệu cho một thành viên sứ đoàn Đại Hoa, thành viên sứ đoàn Đại Hoa đó hiểu ý lập tức cúi người đi, duỗi tay bóp cổ Sói Mao đang ở gần gã ta nhất, ném Sói Mao lên không!" "Dừng tay!"
Đế Hinh muốn ngăn cản nhưng đã muộn!
Răng rắc!
Theo một tiếng xương cốt chói tai vang lên, thành viên sứ đoàn Đại Hoa kia không hề do dự, bắn ra ám kình từ trong cơ thể, trong nháy mắt không cho Đế Hinh có cơ hội để hối hận đã bóp gãy cổ Sói Mao!
Sói Mao!
Đã mất mạng tại chỗ!
Phịch!
Thuận tay ném thi thể của Sói Mao xuống dưới sàn nhà, thành viên sứ đoàn Đại Hoa kia ngẩng đầu nhìn về phía Đế Hinh, hừ lạnh nói: "Quận chúa điện hạ có mười giây, cô có thể trả lời lại một lần nữa!"
Thấy vậy!
Gương mặt Đế Hinh tái đi!
Cô tuyệt đối không nghĩ đến, đám người Ngao Tuấn Thần lại độc ác đến vậy, coi mạng người như cỏ rác!
Nói giết!
Là giết ngay!
Cúi đầu nhìn thi thể thê thảm của Sói Mao, trái tim của Đế Hinh giống như đánh trống, đập thình thình liên hồi. Một khắc này, suy nghĩ kiên định của cô có chút dao động!
Một mặt!
Là sự trong sạch của cô!
Mặt khác!
Là tính mạng của một người đang sống!
Chuyện này!
Phải chọn như thế nào đây? "Súc sinh!"
Nhưng không đợi Đế Hinh đưa ra quyết định, Sói Phế đang nằm sấp bên cạnh thi thể của Sói Mao đột nhiên không kìm được mà quát lên một tiếng, cả người nhảy dựng lên, giơ quả đấm lên hung hăng đánh về phía tên thành viên sứ đoàn Đại Hoa kia!
Cùng lúc đó!
Chuẩn bị phát nổ để đồng quy vu tận với đám khốn kiếp này!
Lúc đầu!
Anh ta cũng muốn đợi!
Cũng muốn nghe theo lời khuyên của Tô Tử Lam, nhẫn nại một chút. Nhưng Sói Mao chết khiến anh ta trong nháy mắt mất đi lý trí, hoặc là cảm thấy không đáng giá thay cho Sói Mao!
Nam tử hán!
Đại trượng phu!
Chết thì chết, chỉ là dùng cách thức chết chịu áp bức lăng nhục ở trong tay của kẻ địch của mình, thật sự khiến cho ai cũng không thể chấp nhận được!
Cho nên!
Sói Phế không thể nhịn được nữa, bỏ qua lời khuyên nhủ trước đó của Tô Tử Lam, ngang nhiên ra tay! "Ha!" "Không biết tự lượng sức mình!"
Thành viên sử đoàn Đại Hoa kia là cao thủ ám cảnh viên mãn, gã ta đương nhiên đã chú ý đến hành động khác thường của Sói Phế, gã cũng đoán ra được Sói Phế muốn cũng mình đồng quy vu tận cho nên gã ta hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không thèm chấp nhặt!
Âm!
Một quyền!
Không đợi Sói Phế tự phát nổ thân thể đã xuất ra một quyền trước đánh Sói Phế bay ra ngoài!
Phụt!
Sói Phế cắn răng nghiến lợi, ngũ quan gần như đã trở nên vặn vẹo, cố nén không phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng lại không kim được mở miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Thân thế bay ngược ra xa mấy mét, nặng nề đập vào vách tường đối diện, sau đó rơi mạnh xuống sàn nhà chỗ góc tường!
Than ôi một sinh mệnh!
Thành viên sứ đoàn Đại Hoa kia vốn muốn xông lên giết người lấy mạng, gã ra tay không hề nhân nhượng. Một quyền của gã ta làm sao một Sói Phế đang yếu ớt có thể đủ sức chịu được chứ?
Chết!
Là kết cục không chút nào phải nghi ngờ!
Trong chớp mắt!
Hai người Sói Mao và Sói Phế lần lượt mất đi tính mạng, biến thành hai thi thể bất động. Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người đều tức giận đến cực điểm!
Sói Đồng cũng thế
Đám người Sói Ảnh cũng vậy!
Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt lên, nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay, có loại kích động muốn xông lên. Cho dù chết họ cũng hy vọng có thể chết một cách lẫy lừng!
Ánh mắt mọi người! là
Đều không hẹn mà nhìn về phía Tô Tử Lam!
Là Tô Tử Lam nói cô có cách cho nên bọn họ mới nhẫn nhịn chờ đợi. Mà bây giờ, Sói Mao chết, Sói Phế cũng chết rồi. Bọn họ đợi đến bây giờ vẫn không thấy được cách cái gì gọi là cách của Tô Tử Lam cả!
Một khắc này!
Thậm chí bọn họ còn bắt đầu có chút nghi ngờ Tô Tử Lam có phải đang lừa gạt bọn họ hay không!
Chỉ thấy!
Lúc này, Tô Tử Lam đang cúi thấp đầu đứng ở giữa Sói Đồng và Đế Hinh, không ai nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô. Nhưng tất cả mọi người đều nhận ra thân thể của cô đang run lên một cách mạnh mẽ! Chiếc nhẫn ngọc màu đỏ trên ngón vô danh ở bàn tay phải của cô, giống như đang tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt như màu máu!
Ở cổ của cô có một mảng nhỏ đỏ bừng!
Thậm chí!
Trong cổ mơ hồ có một đường gân đột nhiên hiện lên dưới lớp da, hơn nữa còn không ngừng giật!
Nắm đấm của cô!
Nắm thật chặt giống như đám người Sói Đồng, Sói Ánh!
Giống như
Giờ phút này, Tô Tử Lam đang phải chịu đựng một sự đau đớn rất lớn nào đó. Trạng thái toàn thân đều rất không bình thường! Đừng nói đến bọn họ!
Ngay cả Ngao Tuấn Thần và đám thành viên sứ đoàn Đại Hoa cũng chú ý đến sự khác lạ trên người Tô Tử Lam, đồng tử co rút lại, trong mắt chứa đầy nghi ngờ. Trong nháy mắt tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Tô Tử Lam! “Tử Lam!"
Đế Hinh đứng bên cạnh Tô Tử Lam, khoảng cách gần với Tô Tử
Lam nhất. Cuối cùng cô cũng nhìn rõ, cô bị trạng thái của Tô Tử Lam vào lúc này khiến cho hoảng sợ, theo bản năng đưa tay ra nằm được bàn tay phải của Tô Tử Lam, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng hỏi: “Cô bị sao thế này.." Còn chưa nói hết câu, Đế Hinh đã hét lên một tiếng, giống như bị điện giật, thả bàn tay phải của Tô Tử Lam ra. Hơn nữa còn vô thức lùi lại phía sau mấy bước, kéo dãn khoảng cách với Tô Tử Lam! "A!"
Nóng!
Lúc này, bàn tay phải của Tô Tử Lam rất nóng!
Không có ngôn ngữ nào có thể miêu tả được sức nóng kia! Giống như...
Nói không ngoa thì nó giống như một chiếc bàn là bị nung đỏ, chỉ hơi chạm nhẹ vào cũng có thể khiến cho người khác cảm thấy như bị bỏng! "Xảy ra chuyện gì vậy hả?"
Phản ứng có chút quá khích của Để Hình khiến tâm trạng của mọi người có chút nặng nề. Ý thức được tình huống có chút không ổn, cho nên Ngao Tuấn Thần vốn đang nói năng tùy tiện thì vẻ mặt bỗng chốc trở nên có hơi trầm, quay sang thành viên đoàn sử thần Đại Hoa vừa nãy đã liên tục giết Sói Mao và Sói Phế, nói với gã ta: “Cậu đi qua đó xem cô ta đang làm trò gì!"
Thành viên sứ đoàn Đại Hoa kia gật đầu, sau đó nhấc chân bước đến chỗ Tô Tử Lam...
Tác giả :
Văn Huy