Sói Vương Bất Bại
Chương 192: Bố con nhận nhau, con dấu có hiệu lực
Một tiếng “bố" này khiến cho lòng Tiêu Nhất Thiên mềm nhũn!
Xoay người, đưa tay ôm Tô An Nhiên vào trong lòng của mình, ôm cô bé thật chặt, cười hỏi: "An Nhiên nhớ bố không?"
"Nhớ!"
Tô An Nhiên ôm cổ Tiêu Nhất Thiên, hưng phấn nói: "Con và mẹ, bà ngoại, ông ngoại đều rất nhớ bố!"
"Đặc biệt là me!"
"Mẹ nhớ bố đển khóc. Nhưng con không có khóc!"
"Trước đây bố kể chuyện xưa cho con có nói, là người phải học cách kiên cường, con đã không còn là trẻ lên ba, cho nên, con phải kiên cường, phải bảo vệ mẹ!"
"Nếu như con khóc, mẹ sẽ càng đau lòng.
Trong giọng nói hơi non nớt của Tô An Nhiên mang theo một chút kiên cường và
cố chấp, Tiêu Nhất Thiên nhẹ nhàng vuốt sau lưng cô bé, cười nói: "An Nhiên thật ngoan."
Mà Tô Tử Lam cũng theo tới, nghe Tô An Nhiên nói vậy thì không biết nên khóc hay cười.
Trong lòng tự nhủ: Cũng không biết là ai mỗi đêm đi ngủ, khi nằm mơ thì không ngừng gọi bố, lặng lẽ lau nước mắt...
"Đương nhiên!"
Vẻ mặt Tô An Nhiên tràn đầy đắc ý, ghé vào tai Tiêu Nhất Thiên, nhỏ giọng nói: "Con cho bố biết một bí mật, có được hay không?"
Tiêu Nhất Thiên sững sờ, hỏi: "Bí mật gì? Con nói đi"
Tô An Nhiên hạ giọng, rả vẻ nghiêm túc nói: "Khi bố không có ở đây thì con đã
làm một cái quyết định vô cùng quan trọng!"
"Con quyết định!"
"Chờ bố trở về thì sẽ để bố làm bố của con!"
"Được chứ?"
Lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp từ miệng Tô An Nhiên không ngừng phả vào tai Tiêu Nhất Thiên, giọng nói non nớt quanh quẩn bên tai Tiêu Nhất Thiên, lại khiến cảm xúc Tiêu Nhất Thiên hơi không ổn định, hốc mắt cũng hơi hơi ẩm ướt.
Nhất là một câu cuối cùng đó: Được chứ?
Tràn ngập chờ mong
"Được!"
"Tất nhiên là được!"
Tiêu Nhất Thiên hơi đầy Tô An Nhiên ra khỏi ngực mình, nhìn ánh mắt thuần khiết của cô bé, vô cùng trịnh trong gật đầu nói: "Con vốn là con gái của bố, bố vốn là bố của con!
"Con gái ruột! Bố ruột!"
Du sao tuổi của Tô An Nhiên còn quá nhỏ, xem ra, Tô Tử Lam cũng không nói thân phận của Tiêu Nhất Thiên cho cô bé biết.
Tuy nhiên chuyện này không quan trọng!
Quan trọng là, Tô An Nhiên đã chấp nhận người bổ như Tiêu Nhất Thiên! "Con biết mà!"
Nụ cười trên mặt Tô An Nhiên giống như một đóa hoa tươi nở rộ, đắc ý nói: "Trước đó khi bố kể chuyện xưa cho con nghe thì con đã biết, bố muốn làm bố của con."
"Ha ha ha ha ha.."
Kèm theo một tiếng cười êm tai như chuông bạc, Tô An Nhiên bị Tiêu Nhất Thiên dùng một tay ôm lấy, ngồi trên cảnh tay phải của Tiêu Nhất Thiên, đột nhiên duỗi ra tay phải của mình, giơ ngón út ra, nói: "Nói rồi thì không được đổi ý đầu.
"Nào, ngoéo tay."
Tiêu Nhất Thiên lập tức đưa tay trái ra giờ ngón út lên ngoéo tay với Tô An Nhiên,
Tô Tiểu Manh vừa nghoéo tay vừa thì thầm: "Nghoéo tay, đóng dấu, một trăm năm, không được thay đổi!"
"A!"
Ngoéo tay xong, Tô An Nhiên tràn đầy kích động năm quả đấm nhỏ của mình vung vẩy mấy lần, sau đó nhếch môi, bẹp một tiếng, hôn lên mặt Tiêu Nhất Thiên.
Cười nói: "Con dấu có hiệu lực!"
"Bęp!"
Tiêu Nhất Thiên sửng sốt một chút, cũng hôn lên trên mặt Tô An Nhiên một cái, gật đầu nói: "Con dấu có hiệu lực, không được phép đổi ý!"
Tô An Nhiên lập tức hô: "Bố!"
Tiêu Nhất Thiên lập tức đáp.
"Bő!"
"Bố!"
"U?
"Bồ! Bố! Bố bố bố bố bố bổ bố bố bố bổ..."
Tô An Nhiên sướng đến phát rồ, cái môi bé xinh tựa như như pháo liên châu, một hơi kêu mười mấy tiếng bố, giống như chỉ hận không thể kêu hết một lần những tiếng bố và những tình thương của bố bị thiếu trước bốn tuổi ra.
Gọi thật thoải mái!
Tiêu Nhất Thiên cũng trong bụng nở hoa, lòng tràn đầy vui vẻ, cảm thấy rất hạnh phúc!
Mà Tô Tử Lam đứng ở một bên, lầng lặng nhìn cảnh tượng rất ấm áp trước mắt, trong lúc bất tri bất giác nước mắt đã tràn ra khỏi hốc mắt, làm ướt hai gò má, trong
lòng ngũ vị tạp trần, khó mà nói nên lời! Lăn lộn trong ngực Tiêu Nhất Thiên hơn nửa ngày, Tô An Nhiên mới bằng lòng xuống dưới, một tay nắm tay Tiêu Nhất Thiên, một tay khác nằm tay Tô Tử Lam. Cười nói: "Mẹ, con có bố rồi!"
"Cảm giác có bố thật tuyệt!"
Tô Tử Lam lặng lẽ duỗi ra một cái tay khác, lau sạch nước mắt trên mặt.
" Bàn. Tớ có bổ!"
"Nhìn đi, người này chính là bố tớ, tớ không có lừa các cậu bổ của to là anh hùng vô địch, rất lợi hại"
"Nhị Nha, tớ có bố!"
"Thầy giáo Lý, con có bố!"
Trên đường rời khỏi nhà trẻ, Tô An Nhiên hân hoan nhảy cẫng. Gặp người nào cũng giới thiệu Tiêu Nhất Thiên với bọn họ, chỉ hận không thể khiến toàn thể giới đều biết từ hôm nay trở đi, Tô An Nhiên cũng không còn là một đứa con hoang không có bổ nữa!
Cô bé có bổ!
Hơn nữa. Bố của cô bé giống như tưởng tượng của cô bé, là một anh hùng vô
dich!
Giống như một thiên thần rất yêu bố mình...
...
Lúc đó!
Trong cư xá Gia Định!
Tô Thanh Cường ngồi ở trên xe lăn, Liễu Như Phương ở phía sau đẩy ông ấy, hai người từ trên lầu đi xuống, vốn là muốn đi nhà trẻ đón Tô An Nhiên tan học thế nhưng là vừa ra tới cầu thang thì lại đụng phải hai mẹ con Vương Tuyết Mai và Tôn Thanh Thảo.
Còn có một người đàn ông trạc tuổi Tôn Thanh Thảo.
Vương Tuyết Mai đi ở phía trước. Tôn Thanh Thảo ôm cánh tay người đàn ông trẻ tuổi đó theo ở phía sau, dáng vẻ hai người vô cùng thân mật, giống như là một đôi tình nhân đang yêu nhau nồng nhiệt.
"Ôi dào. Đây không phải là Như Phương sao!"
Nhìn thấy Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường đang đi tới, hai mắt Vương Tuyết
Mai lập tức sáng lên, cười hỏi: "Hai người định đi đâu?"
"Đón Nhiên tan học
Liễu Như Phương không ngừng bước, thuận miệng đáp. "Đúng rồi, sắp đến thời gian tan học.
Vương Tuyết Mai cười nói: "Nói mới nhớ, Nhiên Nhiên, đứa bé này cũng thật đáng thương, khó khăn lắm mới có bố, mà còn là người có tiền có thể, kết quả, còn chưa được mấy ngày thì cậu Tiêu vô duyên vô cớ chết mất rồi."
"Haizzz.."
Làm bộ lắc đầu thở dài, tỏ vẻ trách trời thương dân, sau đó nói tiếp: "Theo tôi thấy, Nhiên Nhiên và Tử Lam nhà hai người, mẹ con bọn họ số mệnh không tốt, quả cứng. Khắc chồng, khắc bố!"
"Về sau lại muốn tìm được con rễ tốt như cậu Tiêu, chỉ sợ không dễ dàng đầu"
Vương Tuyết Mai là điển hình của người phụ nữ lấn yểu sợ mạnh, chê nghèo yêu giàu, nâng cao giẫm thấp. Trước đó Tiêu Nhất Thiên dùng danh nghĩa khác đính hôn với Tô Tử Lam thì bà ta châm chọc khiêu khích, về sau Tiêu Nhất Thiên tiêu tiền như nước, thân phận câu út của nhà họ Tiêu ở thủ đô bại lộ thì bà ta a dua nịnh hót!
Mà bây giờ!
Tiêu Nhất Thiên "chết" ở thành phố Hồ Chí Minh, hiển nhiên bà ta không cần phải tiếp tục nịnh bợ Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường nữa, trời trong mưa tạnh, bà t, lại cảm thấy bà ta đã ngon rồi, cho nên bây giờ, khi đối mặt với Liễu Như Phương thì cảm giác ưu việt đã bị diệt trước đó lại bùng phát trở lại!
Chỉ là bà ta không biết, mấy chục chiếc xe sang trọng đỉnh cấp đang trên đường tới đón Tô Thanh Cường và Liễu Như Phương...
Xoay người, đưa tay ôm Tô An Nhiên vào trong lòng của mình, ôm cô bé thật chặt, cười hỏi: "An Nhiên nhớ bố không?"
"Nhớ!"
Tô An Nhiên ôm cổ Tiêu Nhất Thiên, hưng phấn nói: "Con và mẹ, bà ngoại, ông ngoại đều rất nhớ bố!"
"Đặc biệt là me!"
"Mẹ nhớ bố đển khóc. Nhưng con không có khóc!"
"Trước đây bố kể chuyện xưa cho con có nói, là người phải học cách kiên cường, con đã không còn là trẻ lên ba, cho nên, con phải kiên cường, phải bảo vệ mẹ!"
"Nếu như con khóc, mẹ sẽ càng đau lòng.
Trong giọng nói hơi non nớt của Tô An Nhiên mang theo một chút kiên cường và
cố chấp, Tiêu Nhất Thiên nhẹ nhàng vuốt sau lưng cô bé, cười nói: "An Nhiên thật ngoan."
Mà Tô Tử Lam cũng theo tới, nghe Tô An Nhiên nói vậy thì không biết nên khóc hay cười.
Trong lòng tự nhủ: Cũng không biết là ai mỗi đêm đi ngủ, khi nằm mơ thì không ngừng gọi bố, lặng lẽ lau nước mắt...
"Đương nhiên!"
Vẻ mặt Tô An Nhiên tràn đầy đắc ý, ghé vào tai Tiêu Nhất Thiên, nhỏ giọng nói: "Con cho bố biết một bí mật, có được hay không?"
Tiêu Nhất Thiên sững sờ, hỏi: "Bí mật gì? Con nói đi"
Tô An Nhiên hạ giọng, rả vẻ nghiêm túc nói: "Khi bố không có ở đây thì con đã
làm một cái quyết định vô cùng quan trọng!"
"Con quyết định!"
"Chờ bố trở về thì sẽ để bố làm bố của con!"
"Được chứ?"
Lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp từ miệng Tô An Nhiên không ngừng phả vào tai Tiêu Nhất Thiên, giọng nói non nớt quanh quẩn bên tai Tiêu Nhất Thiên, lại khiến cảm xúc Tiêu Nhất Thiên hơi không ổn định, hốc mắt cũng hơi hơi ẩm ướt.
Nhất là một câu cuối cùng đó: Được chứ?
Tràn ngập chờ mong
"Được!"
"Tất nhiên là được!"
Tiêu Nhất Thiên hơi đầy Tô An Nhiên ra khỏi ngực mình, nhìn ánh mắt thuần khiết của cô bé, vô cùng trịnh trong gật đầu nói: "Con vốn là con gái của bố, bố vốn là bố của con!
"Con gái ruột! Bố ruột!"
Du sao tuổi của Tô An Nhiên còn quá nhỏ, xem ra, Tô Tử Lam cũng không nói thân phận của Tiêu Nhất Thiên cho cô bé biết.
Tuy nhiên chuyện này không quan trọng!
Quan trọng là, Tô An Nhiên đã chấp nhận người bổ như Tiêu Nhất Thiên! "Con biết mà!"
Nụ cười trên mặt Tô An Nhiên giống như một đóa hoa tươi nở rộ, đắc ý nói: "Trước đó khi bố kể chuyện xưa cho con nghe thì con đã biết, bố muốn làm bố của con."
"Ha ha ha ha ha.."
Kèm theo một tiếng cười êm tai như chuông bạc, Tô An Nhiên bị Tiêu Nhất Thiên dùng một tay ôm lấy, ngồi trên cảnh tay phải của Tiêu Nhất Thiên, đột nhiên duỗi ra tay phải của mình, giơ ngón út ra, nói: "Nói rồi thì không được đổi ý đầu.
"Nào, ngoéo tay."
Tiêu Nhất Thiên lập tức đưa tay trái ra giờ ngón út lên ngoéo tay với Tô An Nhiên,
Tô Tiểu Manh vừa nghoéo tay vừa thì thầm: "Nghoéo tay, đóng dấu, một trăm năm, không được thay đổi!"
"A!"
Ngoéo tay xong, Tô An Nhiên tràn đầy kích động năm quả đấm nhỏ của mình vung vẩy mấy lần, sau đó nhếch môi, bẹp một tiếng, hôn lên mặt Tiêu Nhất Thiên.
Cười nói: "Con dấu có hiệu lực!"
"Bęp!"
Tiêu Nhất Thiên sửng sốt một chút, cũng hôn lên trên mặt Tô An Nhiên một cái, gật đầu nói: "Con dấu có hiệu lực, không được phép đổi ý!"
Tô An Nhiên lập tức hô: "Bố!"
Tiêu Nhất Thiên lập tức đáp.
"Bő!"
"Bố!"
"U?
"Bồ! Bố! Bố bố bố bố bố bổ bố bố bố bổ..."
Tô An Nhiên sướng đến phát rồ, cái môi bé xinh tựa như như pháo liên châu, một hơi kêu mười mấy tiếng bố, giống như chỉ hận không thể kêu hết một lần những tiếng bố và những tình thương của bố bị thiếu trước bốn tuổi ra.
Gọi thật thoải mái!
Tiêu Nhất Thiên cũng trong bụng nở hoa, lòng tràn đầy vui vẻ, cảm thấy rất hạnh phúc!
Mà Tô Tử Lam đứng ở một bên, lầng lặng nhìn cảnh tượng rất ấm áp trước mắt, trong lúc bất tri bất giác nước mắt đã tràn ra khỏi hốc mắt, làm ướt hai gò má, trong
lòng ngũ vị tạp trần, khó mà nói nên lời! Lăn lộn trong ngực Tiêu Nhất Thiên hơn nửa ngày, Tô An Nhiên mới bằng lòng xuống dưới, một tay nắm tay Tiêu Nhất Thiên, một tay khác nằm tay Tô Tử Lam. Cười nói: "Mẹ, con có bố rồi!"
"Cảm giác có bố thật tuyệt!"
Tô Tử Lam lặng lẽ duỗi ra một cái tay khác, lau sạch nước mắt trên mặt.
" Bàn. Tớ có bổ!"
"Nhìn đi, người này chính là bố tớ, tớ không có lừa các cậu bổ của to là anh hùng vô địch, rất lợi hại"
"Nhị Nha, tớ có bố!"
"Thầy giáo Lý, con có bố!"
Trên đường rời khỏi nhà trẻ, Tô An Nhiên hân hoan nhảy cẫng. Gặp người nào cũng giới thiệu Tiêu Nhất Thiên với bọn họ, chỉ hận không thể khiến toàn thể giới đều biết từ hôm nay trở đi, Tô An Nhiên cũng không còn là một đứa con hoang không có bổ nữa!
Cô bé có bổ!
Hơn nữa. Bố của cô bé giống như tưởng tượng của cô bé, là một anh hùng vô
dich!
Giống như một thiên thần rất yêu bố mình...
...
Lúc đó!
Trong cư xá Gia Định!
Tô Thanh Cường ngồi ở trên xe lăn, Liễu Như Phương ở phía sau đẩy ông ấy, hai người từ trên lầu đi xuống, vốn là muốn đi nhà trẻ đón Tô An Nhiên tan học thế nhưng là vừa ra tới cầu thang thì lại đụng phải hai mẹ con Vương Tuyết Mai và Tôn Thanh Thảo.
Còn có một người đàn ông trạc tuổi Tôn Thanh Thảo.
Vương Tuyết Mai đi ở phía trước. Tôn Thanh Thảo ôm cánh tay người đàn ông trẻ tuổi đó theo ở phía sau, dáng vẻ hai người vô cùng thân mật, giống như là một đôi tình nhân đang yêu nhau nồng nhiệt.
"Ôi dào. Đây không phải là Như Phương sao!"
Nhìn thấy Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường đang đi tới, hai mắt Vương Tuyết
Mai lập tức sáng lên, cười hỏi: "Hai người định đi đâu?"
"Đón Nhiên tan học
Liễu Như Phương không ngừng bước, thuận miệng đáp. "Đúng rồi, sắp đến thời gian tan học.
Vương Tuyết Mai cười nói: "Nói mới nhớ, Nhiên Nhiên, đứa bé này cũng thật đáng thương, khó khăn lắm mới có bố, mà còn là người có tiền có thể, kết quả, còn chưa được mấy ngày thì cậu Tiêu vô duyên vô cớ chết mất rồi."
"Haizzz.."
Làm bộ lắc đầu thở dài, tỏ vẻ trách trời thương dân, sau đó nói tiếp: "Theo tôi thấy, Nhiên Nhiên và Tử Lam nhà hai người, mẹ con bọn họ số mệnh không tốt, quả cứng. Khắc chồng, khắc bố!"
"Về sau lại muốn tìm được con rễ tốt như cậu Tiêu, chỉ sợ không dễ dàng đầu"
Vương Tuyết Mai là điển hình của người phụ nữ lấn yểu sợ mạnh, chê nghèo yêu giàu, nâng cao giẫm thấp. Trước đó Tiêu Nhất Thiên dùng danh nghĩa khác đính hôn với Tô Tử Lam thì bà ta châm chọc khiêu khích, về sau Tiêu Nhất Thiên tiêu tiền như nước, thân phận câu út của nhà họ Tiêu ở thủ đô bại lộ thì bà ta a dua nịnh hót!
Mà bây giờ!
Tiêu Nhất Thiên "chết" ở thành phố Hồ Chí Minh, hiển nhiên bà ta không cần phải tiếp tục nịnh bợ Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường nữa, trời trong mưa tạnh, bà t, lại cảm thấy bà ta đã ngon rồi, cho nên bây giờ, khi đối mặt với Liễu Như Phương thì cảm giác ưu việt đã bị diệt trước đó lại bùng phát trở lại!
Chỉ là bà ta không biết, mấy chục chiếc xe sang trọng đỉnh cấp đang trên đường tới đón Tô Thanh Cường và Liễu Như Phương...
Tác giả :
Văn Huy