Sói Hoang Và Cừu Nhỏ
Chương 10: Ngọt ngào che chở
Sau khi hết thời gian thực tập quan sát, Tiểu Dương cùng Vệ Vũ thoải mái ngủ trưa trong phòng, sau khi tỉnh lại Vệ Vũ hỏi Tiểu Dương: "Muốn ăn cái gì không? Chúng ta đi bên hóng gió." Mặc dù cách một tầng lầu, cách mấy cánh cửa, vẫn có thể nghe thấy tiếng đôi nam nữ kia rên rỉ rất rõ ràng, hắn tính chút nữa mau chóng gọi điện cho ba mẹ, tùy tiện lấy vài lý do để tối nay họ không về nhà tránh "Bắt gian tại giường" Tốt lắm. Tiểu Dương dĩ nhiên cũng nghe thấy làn sóng rên rỉ kịch liệt ấy, chỉ là cô vờ như không nghe thấy gì hết !"Ừ. . . . . . Thời tiết nóng quá, anh Sói hoang, chúng ta đi ăn kem được không?" Tiểu Dương cố gắng mở mắt thật to, trông thật đáng yêu, giọng nói nhẹ nhàng càng thêm ngọt ngào, làm nũng mong anh Sói hoang sẽ dẫn cô đi ăn kem.
"Ăn kem? Không được, thân thể em không được tốt không được ăn kem." Vệ Vũ nhớ chị Vệ Lan đã từng nói, con gái nếu ăn kem, đến kì sẽ rất đau bụng. Huống chi kem trộn lẫn phẩm màu cùng rất nhiều laoij hóa chất với nhau, không tốt cho sức khỏe rồi. "Anh Sói hoang ~~ làm ơn đi, đây là lần cuối cùng được không, thật!Em bảo đảm chỉ ăn một chén." Tiểu Dương chắp tay trước ngực, cầu xin Vệ Vũ đưa cô đi ăn kem. Cô thật sự rất muốn ăn kem mà, trời nóng như này, hưởng thụ từng miếng kem mát lạnh trôi qua cổ họng, nghĩ đến thôi lập tức thoải mái cả người, ăn kem thực sự rất vui vẻ.
Chịu không nổi Tiểu Dương làm nũng, Vệ Vũ bất đắc dĩ nhéo chop mũi cô. "Chỉ có một lần, lần sau thì không có cửa đâu đấy!" Được rồi, thỉnh thoảng cũng muốn cưng chìu con cừu nhỏ này một chút, tốt với cô một chút.
Tiểu Dương vui vẻ thơm má Vệ Vũ một cái thật kêu. "Cám ơn anh Sói hoang!" la~ la~ la~ đi ăn kem thôi..
6h30 sáng, ba mẹ Tiểu Dương đang ngồi ăn điểm tâm sáng, Dương ba bình thường vừa xem báo vừa ăn cháo, có thói quen mỗi sáng đều có Tiểu Dương bồi ăn sáng liền hỏi Dương mẹ: "Bà xã, Tiểu Dương làm sao còn chưa dậy? Chẳng lẽ ngủ nướng?" Nếu Tiểu Dương ngủ nướng, sẽ ăn sáng rất nhanh, rồi vội vội vàng vàng đạp xe tới trường học, như vậy sẽ làm hỏng dạ dày. "Để tôi đi xem con một chút." Dương mẹ đi lên lầu hai, liền gõ cửa phòng Tiểu Dương rồi kêu lớn: "Rời giường mau! Tiểu Dương! Nếu không sẽ trễ đó!" Kỳ lạ, sao không nghe thấy con bé đáp lại vậy, Dương mẹ trực tiếp mở cửa đi vào.
Chỉ thấy Tiểu Dương co tròn dưới đống chăn y hệt con tôm, ngũ quan xinh xắn nhíu nhíu lại cùng một chỗ, trông dáng vẻ rất khổ sở, rên rỉ vô lực: "Ưmh. . . . . . Ưmh. . . Thật là đau. . . . . . Thật là đau. . . . . ." Cô sắp chết sao? Tại sao đến sức nói chuyện đều không có. . . . . .
Dương mẹ khẩn trương lay lay Tiểu Dương. "Xảy ra chuyện gì? Chỗ nào không thoải mái?" Hôm qua còn khỏe mạnh hôm nay sao lại thành ra thế này chứ?
Sắc mặt Tiểu Dương tái nhợt, lắp bắp trả lời: "Con tới MC Donal, bụng thật là đau. . . . . ." Cái bụng nhỏ của cô, giống như bị người ta dung mấy trăm kí lô gạch chặn vào, nặng trĩu, hơn nữa còn rất lộn xộn, hại cái bụng nhỏ của cô ngày càng đau, không chỉ có như thế, trong bụng giống như có một đống tảng đá lăn qua lăn lại, khiến cô đau không ngừng!
Dương mẹ rất rõ ràng tình trạng hiện giờ của con gái, từ nhỏ Tiểu Dương đã rất sợ đau, mỗi lần trải qua kì sinh lí là lại đau. Trước khi đến kì hai ngày cô đều khó chịu, mặc dù Dương mẹ đã rất nỗ lực bồi bổ cho Tiểu Dương, nhưng con cừu nhỏ này mỗi lần tới vẫn rất đau đớn. "Gần đây có phải con lén đi ăn kem phải không? Sao lần này lại đau như vậy chứ?"
Ô ô ô, lần này thực sự phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà, khổ mà không nói được. Cũng không thể nói với mẹ là cô cầu xin anh Sói hoang đưa đi ăn kem được. Không trả lời vấn đề của mẹ, Tiểu Dương dung giọng yếu đuối nói nhỏ: "Hôm nay con có thể xin nghỉ học không, ở nhà nghỉ ngơi?" Cô đến một chút hơi sức xuống giường cũng không có nói chi đến đi học.
Dương mẹ đau lòng vuốt ve gò má không chút huyết sắc nào của con gái. "Được, mẹ giúp con xin nghỉ. Nhưng mẹ buổi sáng nay mẹ phải dẫn thầy thuốc về quê xem bệnh cho bà nội, không có cách nào ở nhà chăm sóc ngưthể chăm sóc cho con,con cứ nằm trên giường nghỉ ngơi, mẹ sẽ nhanh chóng trở lại." Nếu không phải muốn dẫn thầy thuốc đi xem bệnh cho bà nội, Dương mẹ thực rất muốn ở nhà chăm sóc tiểu bảo bối của mình, nhưng đây là lẽ thường tình phải tận hiếu với cha mẹ.
"Vâng, mẹ nhanh chóng trở lại đó." Tiểu Dương biết mẹ rất vất vả, không chỉ phải bận rộn chuyện nhà, còn phải thường về quê chăm sóc ông bà nội lớn tuổi nữa.
"Mẹ đi lấy bình nước ấm, con nên uống nhiều nước ấm một chút rồi nghỉ ngơi."
Vệ Vũ ngồi trên bàn ăn nhàn nhã thưởng thức cốc Capuchino thơm lừng, mắt thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài cửa.
Kỳ lạ thật, sao vẫn chưa thấy Tiểu Dương cưỡi xe đạp qua nhà hắn vậy? Vì để ý tới người xung quanh nhưng do hai người cùng ở trương học, nên mới để Tiểu Dương đi xe đạp đến trường, Vệ Vũ tự lái xe đi dạy học. Nhưng ngày nào hắn cũng đợi cô chạy qua cửa nhà mình, Tiểu Dương sẽ nở nụ cười như ánh ban mai vẫy vẫy tay chào hắn một cái, chúc nhau buổi sáng tốt lành, rồi mỗi người một hướng đi đến trường.
Không phải là ngủ quên chứ? Vệ Vũ cầm điện thoại gọi đến số của Dương gia, Dương ba thấy Tiểu Dương còn quá nhỏ nên không cần dùng điện thoại di động sớm làm gì, vì vậy Tiểu Dương hiện tại cũng không có dùng di động.
"A lô, bác Dương chào buổi sáng, cháu là vệ Vũ, hôm nay Tiểu Dương. . . . . . . . ."
"Ăn kem? Không được, thân thể em không được tốt không được ăn kem." Vệ Vũ nhớ chị Vệ Lan đã từng nói, con gái nếu ăn kem, đến kì sẽ rất đau bụng. Huống chi kem trộn lẫn phẩm màu cùng rất nhiều laoij hóa chất với nhau, không tốt cho sức khỏe rồi. "Anh Sói hoang ~~ làm ơn đi, đây là lần cuối cùng được không, thật!Em bảo đảm chỉ ăn một chén." Tiểu Dương chắp tay trước ngực, cầu xin Vệ Vũ đưa cô đi ăn kem. Cô thật sự rất muốn ăn kem mà, trời nóng như này, hưởng thụ từng miếng kem mát lạnh trôi qua cổ họng, nghĩ đến thôi lập tức thoải mái cả người, ăn kem thực sự rất vui vẻ.
Chịu không nổi Tiểu Dương làm nũng, Vệ Vũ bất đắc dĩ nhéo chop mũi cô. "Chỉ có một lần, lần sau thì không có cửa đâu đấy!" Được rồi, thỉnh thoảng cũng muốn cưng chìu con cừu nhỏ này một chút, tốt với cô một chút.
Tiểu Dương vui vẻ thơm má Vệ Vũ một cái thật kêu. "Cám ơn anh Sói hoang!" la~ la~ la~ đi ăn kem thôi..
6h30 sáng, ba mẹ Tiểu Dương đang ngồi ăn điểm tâm sáng, Dương ba bình thường vừa xem báo vừa ăn cháo, có thói quen mỗi sáng đều có Tiểu Dương bồi ăn sáng liền hỏi Dương mẹ: "Bà xã, Tiểu Dương làm sao còn chưa dậy? Chẳng lẽ ngủ nướng?" Nếu Tiểu Dương ngủ nướng, sẽ ăn sáng rất nhanh, rồi vội vội vàng vàng đạp xe tới trường học, như vậy sẽ làm hỏng dạ dày. "Để tôi đi xem con một chút." Dương mẹ đi lên lầu hai, liền gõ cửa phòng Tiểu Dương rồi kêu lớn: "Rời giường mau! Tiểu Dương! Nếu không sẽ trễ đó!" Kỳ lạ, sao không nghe thấy con bé đáp lại vậy, Dương mẹ trực tiếp mở cửa đi vào.
Chỉ thấy Tiểu Dương co tròn dưới đống chăn y hệt con tôm, ngũ quan xinh xắn nhíu nhíu lại cùng một chỗ, trông dáng vẻ rất khổ sở, rên rỉ vô lực: "Ưmh. . . . . . Ưmh. . . Thật là đau. . . . . . Thật là đau. . . . . ." Cô sắp chết sao? Tại sao đến sức nói chuyện đều không có. . . . . .
Dương mẹ khẩn trương lay lay Tiểu Dương. "Xảy ra chuyện gì? Chỗ nào không thoải mái?" Hôm qua còn khỏe mạnh hôm nay sao lại thành ra thế này chứ?
Sắc mặt Tiểu Dương tái nhợt, lắp bắp trả lời: "Con tới MC Donal, bụng thật là đau. . . . . ." Cái bụng nhỏ của cô, giống như bị người ta dung mấy trăm kí lô gạch chặn vào, nặng trĩu, hơn nữa còn rất lộn xộn, hại cái bụng nhỏ của cô ngày càng đau, không chỉ có như thế, trong bụng giống như có một đống tảng đá lăn qua lăn lại, khiến cô đau không ngừng!
Dương mẹ rất rõ ràng tình trạng hiện giờ của con gái, từ nhỏ Tiểu Dương đã rất sợ đau, mỗi lần trải qua kì sinh lí là lại đau. Trước khi đến kì hai ngày cô đều khó chịu, mặc dù Dương mẹ đã rất nỗ lực bồi bổ cho Tiểu Dương, nhưng con cừu nhỏ này mỗi lần tới vẫn rất đau đớn. "Gần đây có phải con lén đi ăn kem phải không? Sao lần này lại đau như vậy chứ?"
Ô ô ô, lần này thực sự phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà, khổ mà không nói được. Cũng không thể nói với mẹ là cô cầu xin anh Sói hoang đưa đi ăn kem được. Không trả lời vấn đề của mẹ, Tiểu Dương dung giọng yếu đuối nói nhỏ: "Hôm nay con có thể xin nghỉ học không, ở nhà nghỉ ngơi?" Cô đến một chút hơi sức xuống giường cũng không có nói chi đến đi học.
Dương mẹ đau lòng vuốt ve gò má không chút huyết sắc nào của con gái. "Được, mẹ giúp con xin nghỉ. Nhưng mẹ buổi sáng nay mẹ phải dẫn thầy thuốc về quê xem bệnh cho bà nội, không có cách nào ở nhà chăm sóc ngưthể chăm sóc cho con,con cứ nằm trên giường nghỉ ngơi, mẹ sẽ nhanh chóng trở lại." Nếu không phải muốn dẫn thầy thuốc đi xem bệnh cho bà nội, Dương mẹ thực rất muốn ở nhà chăm sóc tiểu bảo bối của mình, nhưng đây là lẽ thường tình phải tận hiếu với cha mẹ.
"Vâng, mẹ nhanh chóng trở lại đó." Tiểu Dương biết mẹ rất vất vả, không chỉ phải bận rộn chuyện nhà, còn phải thường về quê chăm sóc ông bà nội lớn tuổi nữa.
"Mẹ đi lấy bình nước ấm, con nên uống nhiều nước ấm một chút rồi nghỉ ngơi."
Vệ Vũ ngồi trên bàn ăn nhàn nhã thưởng thức cốc Capuchino thơm lừng, mắt thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài cửa.
Kỳ lạ thật, sao vẫn chưa thấy Tiểu Dương cưỡi xe đạp qua nhà hắn vậy? Vì để ý tới người xung quanh nhưng do hai người cùng ở trương học, nên mới để Tiểu Dương đi xe đạp đến trường, Vệ Vũ tự lái xe đi dạy học. Nhưng ngày nào hắn cũng đợi cô chạy qua cửa nhà mình, Tiểu Dương sẽ nở nụ cười như ánh ban mai vẫy vẫy tay chào hắn một cái, chúc nhau buổi sáng tốt lành, rồi mỗi người một hướng đi đến trường.
Không phải là ngủ quên chứ? Vệ Vũ cầm điện thoại gọi đến số của Dương gia, Dương ba thấy Tiểu Dương còn quá nhỏ nên không cần dùng điện thoại di động sớm làm gì, vì vậy Tiểu Dương hiện tại cũng không có dùng di động.
"A lô, bác Dương chào buổi sáng, cháu là vệ Vũ, hôm nay Tiểu Dương. . . . . . . . ."
Tác giả :
Mê Đồ Vong Giả