Soán Đường
Quyển 5 - Chương 31: Nhận định của Từ Thế Tích
Ngũ Chỉ sơn, nơi này giống như là một thế giới huyền ảo. Hạp cốc sâu trùng điệp, cây cỏ toát ra mùi hương.
Lúc này là mùa thu, lá đỏ rơi khắp núi.
Trịnh Ngôn Khánh và Từ Thế Tích ngồi trên đỉnh núi, nhìn cảnh sắc đẹp tuyệt trần trước mặt.
- Từ đại ca đã hai ngày trôi qua, ta cũng sắp phải xuất chinh rồi.
Từ Thế Tích nói:
- Ta cũng nghe nói, ta cũng vì chuyện này mà đến đây.
- Từ đại ca hẳn là có lời muốn nói:
Từ Thế Tích do dự một thoáng nhìn xung quanh thấy không có người thì mới hạ giọng:
- Ngôn Khánh, lần này bệ hạ dùng binh khắp nước, thanh thế to lớn, nhưng ta cho rằng chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
- Bệ hạ không biết tình huống của Cao Ly mà mạo muội xất binh ta lo rằng sẽ có chuyện bất ngờ.
Đây cũng là điều Trịnh Ngôn Khánh biết, Dương Quảng từ sau khi muốn đông chinh đây là lần đầu tiên hắn nghe có người đưa ra ý kiến rằng chuyện này không tốt.
Tuy nhiên hắn vẫn hỏi thử một câu:
- Nghe nói lần này bệ hạ ngự giá thân chinh, tự mình chỉ huy tác chiến, ta nghĩ không có vấn đề.
- Sợ là sợ ở điểm này.
Từ Thế Tích nói:
- Bệ hạ lúc trước chỉ huy tác chiến nhưng bên trong còn có Dương Tố, ngoài ra còn có đám Hạ Nhược Bật, Hàn Cầm hổ, những danh tướng này đốc chiến, bệ hạ không đích thân chỉ huy, nhưng lần này thì khác.... Nếu đổi lại trong triều có bất kỳ tướng lãnh nào đứng ra thì trận chiến này tất thắng không cần lo lắng, nhưng lần này bệ hạ muốn tổng lãnh binh quyền, ta lo lắng ở trên chiến trường sẽ có chuyện bất ngờ.
- Hơn nữa lần này mục đích của bệ hạ không phải là tiêu diệt Cao Ly.
- Lời thật không dễ nghe, lần này bệ hạ chỉ muốn khoe khoang quốc lực của Đại Tùy mà thôi, nếu mà thất bại, chỉ sợ sẽ có lần thứ hai....
- Đáng sợ nhất chính là, hiện nay Quan Đông cũng đang có loạn, bệ hạ lại không ổn định thế cục trong triều mà lại dùng binh với Liêu Đông, chỉ sợ làm cho thế cục càng thêm thối nát.
Từ Thế Tích nói ra những lời này hiển nhiên đã dùng tất cả dũng khí.
Trịnh Ngôn Khánh trầm mặc.
Bởi vì hắn phát hiện ra những lời của Từ Thế Tích, lịch sử diễn ra đúng là như vậy. Người này chẳng lẽ có bổn sự như vậy thật sao?
- Từ đại ca, những lời này đều là do huynh suy nghĩ sao?
Từ Thế Tích do dự một chút:
- Có một số là do ta nghĩ, có một số không phải...
- Sao?
- Có một số là cách nhìn của Phòng huyện lệnh, Phòng huyện lệnh nhở nhở, chuyển cáo tới ngươi nếu có thể không tham dự thì tốt nhất, hiện tại cả triều đình cao thấp đều không để Cao Ly vào trong mắt, nhưng trên thực tế tiêu diệt tiểu quốc kia tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng, Phòng huyện lệnh đã nghiên cứu một số tình huống của Cao Ly, cho rằng chỗ đó nếu như chiến tranh diễn ra trong vòng một năm thì không có vấn đề gì nhưng nếu như diễn ra lâu dài sẽ mang tới áp lực rất lớn cho triều đình, thậm chí có khả năng tan tác.
Mặc khác, ở Cao Ly thành trấn cũng không có nhiều, dùng lô cốt làm chủ, thành cao vách kiên cố, bên trong nếu tích súc lương thảo, nếu không đánh được thì tai họa sẽ ngập đầu. Tính tình của bệ hạ hôm nay thực đáng lẽ không nên chỉ huy tác chiến, cho nên Phòng huyện lệnh nói ta chuyển cáo ngươi, nếu không cách nào tránh khỏi thì nên chú ý an toàn.
Trịnh Ngôn Khánh không nói một lời, nhặt một cục đá ném vào trong sơn cốc.
- Từ đại ca, nếu như thiên hạ... ta nói là nếu như thật sự xuất hiện tình huống như Phòng huyện lệnh thì huynh lựa chọn thế nào?
- Lựa chọn?
Từ Thế Tích nghĩ nghĩ rồi đột nhiên cười cười:
- Ngươi lựa chọn thế nào thì ta lựa chọn thế đó.
Ngôn Khánh quay đầu nhìn hắn rồi khẽ nói:
- Nói không chừng lựa chọn của ta là sai lầm đó.
- Chúng ta quen biết bảy năm, ngươi hình như chưa lựa chọn sai lầm bao giờ.
Trịnh Ngôn Khánh không kìm được nở ra một nụ cười, Từ Thế Tích cũng cười.
Từ giờ phút này, Trịnh Ngôn Khánh biết rõ, Từ Thế Tích đã bị buộc cùng hắn vào một chỗ.
Ba ngày sau Trịnh Ngôn Khánh dẫn theo Hùng Đại Hải và Thẩm Quang trở về Huỳnh Dương.
Vốn hắn cũng muốn mang theo Đảng gia tam huynh đệ nhưng nghĩ lại thấy Hùng Đại Hải và Thẩm Quang đi rồi, Trịnh Thế An không có người nào tín nhiệm, hơn nữa niên kỷ của ba người Đảng Sĩ Kiệt cũng không còn nhỏ, đối với chuyện này cũng không có hứng thú, cho nên sau khi thương nghị, Ngôn Khánh để cho bọn họ ở lại Củng huyện.
Tiểu Niệm cũng muốn đi nhưng liền bị Trịnh Ngôn Khánh cự tuyệt.
Đây là ra ngoài đánh giặc không phải là du dơn ngoạn thủy cũng không phải là đưa Vô Cấu lên núi Nga Mi.
Mang theo nữ nhân còn ra thể thống gì?
Tiểu Niệm tuy không tình nguyện nhưng cũng biết Ngôn Khánh nói có lý.
Nước mắt lã chã rơi, Tiểu Niệm cùng với Trịnh Thế An tiễn ba người Trịnh Ngôn Khánh đi.
Trịnh Ngôn Khánh ba người dẫn theo sáu con ngựa, ngoại trừ Ngọc Đề Tuấn thì tất cả đều là bảo câu mua được ở Tây Vực.
Hùng Đại Hải thân thể cao lớn, binh khí lại nhiều, một con ngựa khó có thể chịu nổi cho nên mang theo hai con.
Ba người ở trên lưng ngựa không dừng vó, sáng sớm xuất phát giữa trưa đã đến Huỳnh Dương thành.
Ngôn Khánh trước hết tiên vào trong An Viễn đường bái kiến Trịnh Nhân Cơ, sau đó được biết tông đoàn đã tập kết hoàn tất, Trịnh Hoành Nghị đã mang theo gia tướng tiến vào trong quân doanh.
Trịnh Ngôn Khánh thấy vậy liền từ biệt Trịnh Nhân Cơ, mang theo Thẩm Quang Hùng Đại Hải đi ra bên ngoài Huỳnh Dương thành.
Chỉ thấy một quân doanh cỡ nhỏ mọc trên mặt đất.
Ở cửa ra vào có hai binh lính, tay cầm binh khí, nhìn ra vẻ hữu khí vô lực.
Tuy nhiên bọn chúng lại cản đường của Trịnh Ngôn Khánh, lớn tiếng hỏi:
- Người nào?
- Ta chính là Trịnh Ngôn Khánh, xin thông bẩm với Trịnh Tỉnh tới đây báo danh.
- A hóa ra là Trịnh công tử.
Binh lính này nghe được liền hành lễ một người chạy vào doanh báo cho Trịnh Tỉnh, Trịnh Ngôn Khánh đứng ở ngoài cửa, lông mày nhíu chặt lại.
Rõ ràng gọi ta là công tử mà không biết ta là Tư Mã trong quân sao?
Hắn đang nghĩ ngợi bỗng nhiên nghe thấy tiếng nữ nhân vui cười ở trong quân, Ngôn Khánh khẽ giật mình mà thầm nghĩ:
- Trong quân doanh tại sao lại có nữ nhân?
Hắn cất bước vào trong doanh thì bị một binh lính ngăn cản lại.
- Trịnh công tử, Trịnh tướng quân nói không có mệnh lệnh của tướng quân bất kể ai cũng không được tự tiện vào.
- Cút ngay.
Sắc mặt của Trịnh Ngôn Khánh trầm xuống hắn nghiêm nghị quát:
- Trong doanh tại sao lại có thanh âm nữ tử cười đùa? Các ngươi đem quân doanh này trở thành chỗ vui đùa sao?
- Nhưng mà...
Tên binh sĩ kia còn định mở miệng thì đã bị Hùng Đại Hải tiến lene, thò tay nắm chặt cổ áo của hắn.
- Ca ca ta muốn đi vào, các ngươi còn dám ngăn trở thì ta sẽ xé thành hai nửa.
Lúc này là mùa thu, lá đỏ rơi khắp núi.
Trịnh Ngôn Khánh và Từ Thế Tích ngồi trên đỉnh núi, nhìn cảnh sắc đẹp tuyệt trần trước mặt.
- Từ đại ca đã hai ngày trôi qua, ta cũng sắp phải xuất chinh rồi.
Từ Thế Tích nói:
- Ta cũng nghe nói, ta cũng vì chuyện này mà đến đây.
- Từ đại ca hẳn là có lời muốn nói:
Từ Thế Tích do dự một thoáng nhìn xung quanh thấy không có người thì mới hạ giọng:
- Ngôn Khánh, lần này bệ hạ dùng binh khắp nước, thanh thế to lớn, nhưng ta cho rằng chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
- Bệ hạ không biết tình huống của Cao Ly mà mạo muội xất binh ta lo rằng sẽ có chuyện bất ngờ.
Đây cũng là điều Trịnh Ngôn Khánh biết, Dương Quảng từ sau khi muốn đông chinh đây là lần đầu tiên hắn nghe có người đưa ra ý kiến rằng chuyện này không tốt.
Tuy nhiên hắn vẫn hỏi thử một câu:
- Nghe nói lần này bệ hạ ngự giá thân chinh, tự mình chỉ huy tác chiến, ta nghĩ không có vấn đề.
- Sợ là sợ ở điểm này.
Từ Thế Tích nói:
- Bệ hạ lúc trước chỉ huy tác chiến nhưng bên trong còn có Dương Tố, ngoài ra còn có đám Hạ Nhược Bật, Hàn Cầm hổ, những danh tướng này đốc chiến, bệ hạ không đích thân chỉ huy, nhưng lần này thì khác.... Nếu đổi lại trong triều có bất kỳ tướng lãnh nào đứng ra thì trận chiến này tất thắng không cần lo lắng, nhưng lần này bệ hạ muốn tổng lãnh binh quyền, ta lo lắng ở trên chiến trường sẽ có chuyện bất ngờ.
- Hơn nữa lần này mục đích của bệ hạ không phải là tiêu diệt Cao Ly.
- Lời thật không dễ nghe, lần này bệ hạ chỉ muốn khoe khoang quốc lực của Đại Tùy mà thôi, nếu mà thất bại, chỉ sợ sẽ có lần thứ hai....
- Đáng sợ nhất chính là, hiện nay Quan Đông cũng đang có loạn, bệ hạ lại không ổn định thế cục trong triều mà lại dùng binh với Liêu Đông, chỉ sợ làm cho thế cục càng thêm thối nát.
Từ Thế Tích nói ra những lời này hiển nhiên đã dùng tất cả dũng khí.
Trịnh Ngôn Khánh trầm mặc.
Bởi vì hắn phát hiện ra những lời của Từ Thế Tích, lịch sử diễn ra đúng là như vậy. Người này chẳng lẽ có bổn sự như vậy thật sao?
- Từ đại ca, những lời này đều là do huynh suy nghĩ sao?
Từ Thế Tích do dự một chút:
- Có một số là do ta nghĩ, có một số không phải...
- Sao?
- Có một số là cách nhìn của Phòng huyện lệnh, Phòng huyện lệnh nhở nhở, chuyển cáo tới ngươi nếu có thể không tham dự thì tốt nhất, hiện tại cả triều đình cao thấp đều không để Cao Ly vào trong mắt, nhưng trên thực tế tiêu diệt tiểu quốc kia tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng, Phòng huyện lệnh đã nghiên cứu một số tình huống của Cao Ly, cho rằng chỗ đó nếu như chiến tranh diễn ra trong vòng một năm thì không có vấn đề gì nhưng nếu như diễn ra lâu dài sẽ mang tới áp lực rất lớn cho triều đình, thậm chí có khả năng tan tác.
Mặc khác, ở Cao Ly thành trấn cũng không có nhiều, dùng lô cốt làm chủ, thành cao vách kiên cố, bên trong nếu tích súc lương thảo, nếu không đánh được thì tai họa sẽ ngập đầu. Tính tình của bệ hạ hôm nay thực đáng lẽ không nên chỉ huy tác chiến, cho nên Phòng huyện lệnh nói ta chuyển cáo ngươi, nếu không cách nào tránh khỏi thì nên chú ý an toàn.
Trịnh Ngôn Khánh không nói một lời, nhặt một cục đá ném vào trong sơn cốc.
- Từ đại ca, nếu như thiên hạ... ta nói là nếu như thật sự xuất hiện tình huống như Phòng huyện lệnh thì huynh lựa chọn thế nào?
- Lựa chọn?
Từ Thế Tích nghĩ nghĩ rồi đột nhiên cười cười:
- Ngươi lựa chọn thế nào thì ta lựa chọn thế đó.
Ngôn Khánh quay đầu nhìn hắn rồi khẽ nói:
- Nói không chừng lựa chọn của ta là sai lầm đó.
- Chúng ta quen biết bảy năm, ngươi hình như chưa lựa chọn sai lầm bao giờ.
Trịnh Ngôn Khánh không kìm được nở ra một nụ cười, Từ Thế Tích cũng cười.
Từ giờ phút này, Trịnh Ngôn Khánh biết rõ, Từ Thế Tích đã bị buộc cùng hắn vào một chỗ.
Ba ngày sau Trịnh Ngôn Khánh dẫn theo Hùng Đại Hải và Thẩm Quang trở về Huỳnh Dương.
Vốn hắn cũng muốn mang theo Đảng gia tam huynh đệ nhưng nghĩ lại thấy Hùng Đại Hải và Thẩm Quang đi rồi, Trịnh Thế An không có người nào tín nhiệm, hơn nữa niên kỷ của ba người Đảng Sĩ Kiệt cũng không còn nhỏ, đối với chuyện này cũng không có hứng thú, cho nên sau khi thương nghị, Ngôn Khánh để cho bọn họ ở lại Củng huyện.
Tiểu Niệm cũng muốn đi nhưng liền bị Trịnh Ngôn Khánh cự tuyệt.
Đây là ra ngoài đánh giặc không phải là du dơn ngoạn thủy cũng không phải là đưa Vô Cấu lên núi Nga Mi.
Mang theo nữ nhân còn ra thể thống gì?
Tiểu Niệm tuy không tình nguyện nhưng cũng biết Ngôn Khánh nói có lý.
Nước mắt lã chã rơi, Tiểu Niệm cùng với Trịnh Thế An tiễn ba người Trịnh Ngôn Khánh đi.
Trịnh Ngôn Khánh ba người dẫn theo sáu con ngựa, ngoại trừ Ngọc Đề Tuấn thì tất cả đều là bảo câu mua được ở Tây Vực.
Hùng Đại Hải thân thể cao lớn, binh khí lại nhiều, một con ngựa khó có thể chịu nổi cho nên mang theo hai con.
Ba người ở trên lưng ngựa không dừng vó, sáng sớm xuất phát giữa trưa đã đến Huỳnh Dương thành.
Ngôn Khánh trước hết tiên vào trong An Viễn đường bái kiến Trịnh Nhân Cơ, sau đó được biết tông đoàn đã tập kết hoàn tất, Trịnh Hoành Nghị đã mang theo gia tướng tiến vào trong quân doanh.
Trịnh Ngôn Khánh thấy vậy liền từ biệt Trịnh Nhân Cơ, mang theo Thẩm Quang Hùng Đại Hải đi ra bên ngoài Huỳnh Dương thành.
Chỉ thấy một quân doanh cỡ nhỏ mọc trên mặt đất.
Ở cửa ra vào có hai binh lính, tay cầm binh khí, nhìn ra vẻ hữu khí vô lực.
Tuy nhiên bọn chúng lại cản đường của Trịnh Ngôn Khánh, lớn tiếng hỏi:
- Người nào?
- Ta chính là Trịnh Ngôn Khánh, xin thông bẩm với Trịnh Tỉnh tới đây báo danh.
- A hóa ra là Trịnh công tử.
Binh lính này nghe được liền hành lễ một người chạy vào doanh báo cho Trịnh Tỉnh, Trịnh Ngôn Khánh đứng ở ngoài cửa, lông mày nhíu chặt lại.
Rõ ràng gọi ta là công tử mà không biết ta là Tư Mã trong quân sao?
Hắn đang nghĩ ngợi bỗng nhiên nghe thấy tiếng nữ nhân vui cười ở trong quân, Ngôn Khánh khẽ giật mình mà thầm nghĩ:
- Trong quân doanh tại sao lại có nữ nhân?
Hắn cất bước vào trong doanh thì bị một binh lính ngăn cản lại.
- Trịnh công tử, Trịnh tướng quân nói không có mệnh lệnh của tướng quân bất kể ai cũng không được tự tiện vào.
- Cút ngay.
Sắc mặt của Trịnh Ngôn Khánh trầm xuống hắn nghiêm nghị quát:
- Trong doanh tại sao lại có thanh âm nữ tử cười đùa? Các ngươi đem quân doanh này trở thành chỗ vui đùa sao?
- Nhưng mà...
Tên binh sĩ kia còn định mở miệng thì đã bị Hùng Đại Hải tiến lene, thò tay nắm chặt cổ áo của hắn.
- Ca ca ta muốn đi vào, các ngươi còn dám ngăn trở thì ta sẽ xé thành hai nửa.
Tác giả :
Canh Tân