Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược
Chương 6: Ăn bánh trả tiền
Uy Phong đang
đi đến tủ lạnh khui một lon bia cho vào miệng uống, nghe câu nói của cô liền
phun ra ngoài hết. Anh hơi bóp mạnh lon bia khiến nó mốp đi một góc, Uy Phong đặt
lon bia lên bàn, sau đó ngồi xuống như trấn tĩnh những gì mình vừa nghe từ miệng
của một cô gái có lòng tự trọng cao như cô ta.
- Cô cần tiền để làm gì? – Uy Phong hơi diệu giọng nói.
Ngọc Hân không muốn kể ra việc của gia đình mình, càng không muốn lấy lòng thương hại từ anh ta… Bản thân anh ta mà nói đối với cô là con người xấu xa bỉ ổi, nếu biết cô gặp khó khăn sẽ càng châm chọc cô mà thôi.
Thấy cô không trả lời, anh đưa lon bia lên miệng uống cạn một hơi rồi bóp nát lon bia kia mà quăng vào tường nghe tiếng động chói tai. Anh cũng không hiểu vì sao mình lại tức giận, càng nhìn cô gái quỳ gối trước mặt mình lại càng tức giận. Anh đứng lên đi về phía cô, bàn tay hơi nâng gương mặt cô lên… ánh mắt anh nhìn cô một cách khinh bỉ nhất.
- Van xin tôi đi.
Ngọc Hân đưa mắt nhìn Uy Phong, cổ họng cừng đờ… anh ta đang sỉ nhục cô…
- Uy Phong, tôi van xin anh. – Ngọc Hân khẽ nói.
Uy Phong nắm lấy tay cô mà kéo đi, cô tay bé nhỏ của cô bị anh siết chặt đến đỏ ửng lên. Ngọc Hân rất đau nhưng không hề lên tiếng, cô biết cô đang cần anh ta giúp đỡ chịu đựng một chút cũng chẳng sao. Anh đẩy cô vào trong phòng mình, sau đó đóng sập cửa lại… cô nhìn anh có chút hoảng hốt, nhưng rồi cuối đầu chịu đựng không oán than một câu nào.
- Bắt đầu đi. – Uy Phong nói.
- Anh muốn như thế nào?
- Cởi hết trang phục trên người cô ra, trước mặt tôi. – Uy Phong nhếch môi nói, ánh mắt nhìn Ngọc Hân đầy khinh bỉ.
Cô có chút hoảng sợ, cô nhắm đôi mắt mình lại nhớ đến cảnh mẹ cô đau đớn quằn quại trên giường, những cơn ho kéo dài không dứt và máu đỏ cả chiếc khăn… những lời bác sĩ nói về bệnh tình của mẹ, những con số trong giấy nộp tiền… tất cả khiến cô chấp nhận đánh đổi tất cả… cô sẽ đánh đổi tất cả.
- Hối hận rồi ư. – Uy Phong ngồi trên ghế dựa, nhìn Ngọc Hân bất động liền nói.
Cô không đáp, mở mắt ra nhìn ánh đèn sáng trưng liền tỏ ra bối rối:" Có thể tắt đèn hay không, hoặc chỉ để đèn ngủ."
Uy Phong nhìn cái nét lúng túng trên gương mặt cô, anh gật đầu rồi đi đến công tác mà tắt đi ánh đèn chính, toàn căn phòng chỉ còn ánh đèn màu vàng mờ ảo. Trên tay cầm một ly rượu màu đỏ, anh đưa lên môi mình uống từng hớp nhỏ khẽ nói:
- Bắt đầu đi. – Uy Phong ra lệnh.
Chiếc áo đồng phục cửa hàng trên người cô vẫn còn ẩm ướt được trút bỏ ra khỏi người cô… rồi từ từ cô trút bỏ tất cả trước mặt anh. Trong cô hiện tại là sự nhục nhã ê chề, là đau đớn tột cùng. Trên người chỉ còn mỗi một bộ quần áo nội y màu trắng, cô đỏ mặt không dám đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện.
Anh ngồi đó nhìn vào phần cơ thể của cô, trong ánh sáng mờ ảo anh bắt đầu nóng bừng cả người… đôi bàn tay bám chặt vào hai bên thành ghế.
Không thấy anh nói ra bất cứ câu nào, có lẽ anh ta chưa hài lòng ư… muốn cô trút bỏ luôn những gì còn lại trên cơ thể ư. Ngọc Hân quay lưng lại, bắt đầu cơi bỏ chiếc áo lá bên trên…
- Những thứ còn lại, tôi sẽ giúp cô. – Uy Phong nhếch môi cười nhạt, bàn tay kéo vai cô ngược lại đối diện với anh. Nhận thấy ánh mắt của anh đang nhìn mình, gương mặt cô đỏ bừng lên, cơ thể của cô chưa từng để một người khác giới nào nhìn thấy.
Nâng bờ môi Ngọc Hân lên, Uy Phong từ từ đưa gương mặt mình tiến lại gần cô hơn. Nếu như không phải là cô đang cầu xin anh ta giúp đỡ… cô chỉ muốn đá văng anh ta ra xa. Không muốn nhìn thấy mặt anh ta, cũng không muốn xem anh ta đang làm gì cô nhắm mắt lại mặc kệ tất cả.
Uy Phong thật chất chỉ muốn trêu đùa Ngọc Hân một chút, không ngờ cô ta lại làm thật mà cởi bỏ hết y phục trước mặt anh thật. Cô ta cần tiền đến mức đó ư, hay là bản thân cô ta muốn dùng cách này mà gây sự chú ý từ anh. Nhưng đến thời điểm hiện tại, khi đối diện với cái gương mặt này… đôi mắt nhắm lại giống như đang chờ đợi khiêu khích anh… anh hiện tại thật sự không muốn đùa nữa mà chính là muốn làm thật.
Uy Phong đưa ly rượu lên môi, hớp một hớp đưa tất cả rượu trong ly vào miệng, sau đó đưa môi mình chạm vào môi cô, từ từ luống hết tất cả qua miệng cô… Ngọc Hân không cách nào từ chối được, bàn tay anh ta bám chặt vào eo cô không cho cô buông ra…
- Một chút rượu, cho thêm cuồng nhiệt. – Uy Phong cảm giác như cô đã uống hết tất cả rượu mà anh đẩy vào trong miệng thì buông cô ra mà nói.
- Uy Phong, anh muốn làm gì thì làm đi… tôi không có thời gian. – Cô đang lo lắng vì để một mình Ngọc Diệp ở bệnh viện cùng mẹ, chỉ muốn nhanh chóng mang tiền quay về.
Anh đặt chiếc ly lên bàn, bế thốc cái thân hình bé nhỏ của cô mà đặt lên giường lớn của mình, chiếc giường này không phải cô chừa từng nằm qua, chỉ là vì sao hiện tại cô lại cảm thấy kinh sợ nó như vậy… cô đủ lớn để hiểu những thứ cô sắp mất đi nó kinh khủng đến mức nào, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác.
- Nói đi, cầu xin tôi động vào cô. – Uy Phong đưa bàn tay mình chạm vào gương mặt của cô, dùng những lời thô thiễn để hạ nhục Ngọc Hân.
- Cầu xin anh. – Ngọc Hân nhắm mắt lại, quay đầu tránh ánh mắt của anh.
- Nhìn vào mắt tôi. – Uy Phong dùng tay khống chế chiếc cằm của cô, đẩy gương mặt cô về phía ánh mắt của mình.
Làn da cô không trắng, gương mặt cũng không có điểm nào xinh đẹp… chỉ có ánh mắt của cô, cái nhìn khinh bỉ mà cô dành cho anh khiến anh không thể nào quên đi được.
- Ngọc Hân, nói rằng cô thích tôi. – Uy Phong nói.
- Anh bị điên ư? – Cô giật mình, cái tên biến thái này.
- Nói mau. – Uy Phong gằng giọng.
Ý anh ta hiện tại là ý trời, cô không còn cách nào không làm theo.
- Tôi thích anh. – Ngọc Hân nói.
- Tôi cũng thích cô. – Uy Phong nhếch môi nói. Nhìn thấy ánh mắt trừng lên nhìn anh của cô, anh lại nói tiếp. – À không, chính là tôi thích dùng cô làm trò tiêu khiển.
Men rượu thấm dần trong người, toàn thân cô bắt đầu nóng lên, gương mặt trở nên đỏ ửng… thứ mà anh ta vừa đưa vào người cô khiến cô cảm thấy đầu óc mê man đến chóng mặt. Cô đưa bàn tay lên sờ vào gương mặt Uy Phong để xác định rõ ràng có phải anh ta đang đối diện cô hay không.
- Làm ơn đi, tôi thật sự rất cần số tiền đó… làm ơn… Uy Phong. – Ngọc Hân nói xong, bàn tay rơi xuống mà chìm vào trạng thái mê man.
- Này, này… vẫn chưa chơi đùa xong mà. – Uy Phong lay người cô, cảm nhận thấy hơi nóng từ trong người Ngọc Hân bốc ra.
Anh vội đi đến mở đèn sáng lên, nhìn toàn thân cô có rất nhiều vết đỏ và vết bầm tím… tự nghĩ khi nãy có làm gì quá tay với cô ta ư. Lại nhớ anh chưa hề đánh con gái, những vết thương trên người này cũng khá cũ rồi… cô ta vì sao lại bị hành hạ đến mức này chứ.
Từ bé sinh trong từ trong hũ vàng, chưa bao giờ phải chăm sóc cho bất kì ai… thế mà anh lần thứ hai phải chăm sóc cho cô gái say xĩn này… nhưng người gì mà chỉ uống một hợp rượu đã mê man không biết gì nữa rồi.
Mặc cho cô chiếc áo sơ mi của mình, xem ra thân hình học sinh tiểu học của cô ta chả có gì hấp dẫn… bỏ tiền ra để xem cô ta cởi đúng là lỗ nặng rồi. Uy Phong lau đi giọt mồ hôi đỏ ra trên trán cô… đúng là trừ cái ánh mắt đáng ghét kia ra thì khi cô ta ngủ cũng ngoan ngoãn như một chú cún con.
Anh không làm chủ được cảm xúc, khẽ đặt một nụ hôn lên bờ môi cô… khẽ nói nhỏ:" Ngoan một chút, bổn thiếu gia sẽ cưng… hiểu không?"
Khi Ngọc Hân tỉnh lại thì nhìn thấy bàn tay của ai đó đang đặt ngang bụng mình, cô quay người sang nhìn anh đang ngủ say bên cạnh mình… đây là lần thứ hai khi cô tỉnh lại nhìn thấy gương mặt đáng ghét kia. Cô không nhớ đêm qua có xảy ra việc gì hay không, chỉ nhớ anh ta bế cô lên giường và mắt cô nhìn vào ánh mắt của anh.
Trên người cô đang mặc chiếc áo sơ mi của anh, nội y vẫn còn trên người… anh ta nằm ngủ say sưa một bên như là kẻ vô tội, cô nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy ánh nắng đang chen nhau chiếu qua khe cửa… trời đã sáng rồi ư… chết tiệt.
- Này, mau dậy cho tôi. – Ngọc Hân lay mạnh anh.
- Dì à, để con ngủ thêm một chút… hôm nay chủ nhật mà. – Uy Phong lấy chăn
đắp hết cả người.
- Uy Phong, anh mau tỉnh lại. – Ngọc Hân đưa miệng vào tai anh mà hét lớn.
Uy Phong giật mình tỉnh lại, cả đêm cô ta sốt anh phải vật vả dùng nước ấm mà lau, lại canh chừng nhiệt độ cho cô ta đến gần sáng… vừa chợp mắt một chút cô ta liền tiếp tục hành hạ.
- Có việc gì. – Uy Phong mở mắt ra nói.
- Tôi muốn thứ anh đã hứa. – NGọc Hân hơi cuối mặt nói.
Cuộc đời kinh doanh của anh chưa bao giờ thua lỗ như hôm nay, cô ta chạy đến đây rồi ngã bệnh bắt anh phải cả đêm chăm sóc. Đến bây giờ lại đòi anh cho cô ta mượn tiền, cô ta có biết suy nghĩ không chứ.
Nói thì nói vậy nhưng đã hứa thì phải giữ lời, dù sao mắt cũng đã lỡ nhìn cái thân hình học sinh tiểu học của cô ta… ai da ơi đi đến hộp đêm nhìn các em chân dài ba vòng nóng bỏng cũng không tốn kém đến mức nhìn cô gái này.
- Của cô đây. – Uy Phong rút ra một xấp tiền đưa về phía Ngọc Hân. – Của cô đây.
Ngọc Hân cầm xấp tờ giấy 100 đô, 50 tờ… đúng như số tiền để chữa trị cho mẹ cô.
- Tôi sẽ cố gắng trả cho anh. – Ngọc Hân nói.
- Không cần trả, xem như ăn bánh trả tiền… - Uy Phong đưa bàn tay sờ vào mông cô mà nói. – Rất là thú vị.
Nói xong anh cười lớn mà bỏ vào bên trong nhà tắm… Ngọc Hân cũng hơi nhếch môi cười, cái giá của đêm đầu tiên là đây sao… đêm đầu tiên của cô cùng với một tên sở khanh kiêu ngạo chẳng để lại một chút cảm giác nào.
Nhìn lại trên người vẫn mặc chiếc áo của anh, quần áo đêm qua đã bốc mùi ẩm không thể mặc lại… cô lại rất muốn chạy đến bệnh viện để xem tình hình của mẹ…
- Uy Phong, anh có thể giúp tôi. – Ngọc Hân định gõ cửa nhà vệ sinh, không ngờ anh ta tắm mà không khóa chốt… vừa gõ cánh cửa đã mở bật ra.
Á….á….á…á…
Ngọc Hân nhìn thấy Uy Phong trần như nhộng thì hét lên, cô vội che mắt lại chạy nhanh đến giường.
Uy Phong lấy chiếc khăn tắm quấn người lại mà bước ra ngoài… anh bật cười với trường hợp vừa rồi… đúng là thú vị.
- Anh vì sao tắm mà không đóng cửa hả.
- Đây là phòng tôi. – Uy Phong vuốt mái tóc mà nói, trên cô thể da thịt gắn chắc trắng mịn… không thể phủ nhận anh ta quá đẹp trai. – Có việc gì sao, vẫn chưa muốn về hay muốn chúng ta tiếp tục.
- Tôi… muốn hỏi mưỡn một bộ trang phục… quần áo tôi đều không thể mặc lại. – Ngọc Hân nói.
Uy Phong nhìn thấy trang phục dưới đất của cô, anh đi ra khỏi phòng không lâu thì mang về một chiếc váy màu xanh đen. Tuy hơi cũ nhưng vẫn còn lành lặn, trông lại khá vừa với cô.
- Của em gái anh sao? – Ngọc Hân hỏi.
- Tôi là con một. – Uy Phong đáp.
- Chắc là bạn gái anh quên mang về rồi. – Ngọc Hân đi vào trong nhà vệ sinh thay ra. – Tôi sẽ giặt sạch và trả lại.
Cô bước chân ra đến cửa thì Uy Phong cất tiếng:" Cô cần tiền để làm gì vậy?"
Ngọc Hân hơi trùng bước, cô không còn muốn liên quan đến người đàn ông này nữa… cô không muốn nhìn thấy anh ta nữa. Anh ta giống như một khoảng đen xuất hiện cho cuộc đời cô thêm cay đắng hơn, Ngọc Hân không đáp mà bỏ đi ra khỏi cửa.
Khi cô rời khỏi biệt thự Uy gia, Uy lão gia cũng bước vào phòng Uy Phong… nhìn anh từ trên cửa số đang nhìn theo bước chân của Ngọc Hân, Uy lão đứng từ phía sau mà nói.
- Còn dám nói không thích cô bé.
- Vì sao ông nghĩ con thích cô ta. – Uy Phong nói.
- Những thứ mẹ con để lại đều không cho ai động vào, lại mang cho con bé mặc… tất nhiên con bé cũng chiếm vai trò không nhỏ trong con.
- Chỉ là trường hợp bắt đắc dĩ mà thôi, chẵng lẽ để cô ta không mặc gì ra đường. – Uy Phong đáp.
- Đó là việc của cô ta. – Uy lão gia cười lớn. – Nếu là con của trước khi gặp Ngọc Hân, con đã nói như vậy.
Uy lão gia cười lớn bước ra khỏi phòng… Uy Phong không đáp một lời, thích cô ta ư… có thể sao?
- Anh Phong? – Vân Du nghe điện thoại liền reo lên.
- Cô bạn Ngọc Hân của em ở trường có hay bị ức hiếp không? – Uy Phong hỏi.
- Ngọc Hân ạ, cậu ấy không chơi với bất ai cả… là một người không có bạn bè
nhưng em nghe nói cậu ấy vừa bị đám cá biệt đánh một trận vì không chỉ bài chúng lúc thi. – Vân Du run run nói.
- Thì ra là vậy?
- Sao ạ. – Vân Du hỏi lại.
- Không có gì, em chuẩn bị đến Đại Uy đi… môi trường ở đó không thích hợp với em đâu.
- Nhưng Thanh Duy… cậu ấy…
- Anh sẽ có cách để Thanh Duy cũng chuyển với em. – Uy Phong nói.
- Cô cần tiền để làm gì? – Uy Phong hơi diệu giọng nói.
Ngọc Hân không muốn kể ra việc của gia đình mình, càng không muốn lấy lòng thương hại từ anh ta… Bản thân anh ta mà nói đối với cô là con người xấu xa bỉ ổi, nếu biết cô gặp khó khăn sẽ càng châm chọc cô mà thôi.
Thấy cô không trả lời, anh đưa lon bia lên miệng uống cạn một hơi rồi bóp nát lon bia kia mà quăng vào tường nghe tiếng động chói tai. Anh cũng không hiểu vì sao mình lại tức giận, càng nhìn cô gái quỳ gối trước mặt mình lại càng tức giận. Anh đứng lên đi về phía cô, bàn tay hơi nâng gương mặt cô lên… ánh mắt anh nhìn cô một cách khinh bỉ nhất.
- Van xin tôi đi.
Ngọc Hân đưa mắt nhìn Uy Phong, cổ họng cừng đờ… anh ta đang sỉ nhục cô…
- Uy Phong, tôi van xin anh. – Ngọc Hân khẽ nói.
Uy Phong nắm lấy tay cô mà kéo đi, cô tay bé nhỏ của cô bị anh siết chặt đến đỏ ửng lên. Ngọc Hân rất đau nhưng không hề lên tiếng, cô biết cô đang cần anh ta giúp đỡ chịu đựng một chút cũng chẳng sao. Anh đẩy cô vào trong phòng mình, sau đó đóng sập cửa lại… cô nhìn anh có chút hoảng hốt, nhưng rồi cuối đầu chịu đựng không oán than một câu nào.
- Bắt đầu đi. – Uy Phong nói.
- Anh muốn như thế nào?
- Cởi hết trang phục trên người cô ra, trước mặt tôi. – Uy Phong nhếch môi nói, ánh mắt nhìn Ngọc Hân đầy khinh bỉ.
Cô có chút hoảng sợ, cô nhắm đôi mắt mình lại nhớ đến cảnh mẹ cô đau đớn quằn quại trên giường, những cơn ho kéo dài không dứt và máu đỏ cả chiếc khăn… những lời bác sĩ nói về bệnh tình của mẹ, những con số trong giấy nộp tiền… tất cả khiến cô chấp nhận đánh đổi tất cả… cô sẽ đánh đổi tất cả.
- Hối hận rồi ư. – Uy Phong ngồi trên ghế dựa, nhìn Ngọc Hân bất động liền nói.
Cô không đáp, mở mắt ra nhìn ánh đèn sáng trưng liền tỏ ra bối rối:" Có thể tắt đèn hay không, hoặc chỉ để đèn ngủ."
Uy Phong nhìn cái nét lúng túng trên gương mặt cô, anh gật đầu rồi đi đến công tác mà tắt đi ánh đèn chính, toàn căn phòng chỉ còn ánh đèn màu vàng mờ ảo. Trên tay cầm một ly rượu màu đỏ, anh đưa lên môi mình uống từng hớp nhỏ khẽ nói:
- Bắt đầu đi. – Uy Phong ra lệnh.
Chiếc áo đồng phục cửa hàng trên người cô vẫn còn ẩm ướt được trút bỏ ra khỏi người cô… rồi từ từ cô trút bỏ tất cả trước mặt anh. Trong cô hiện tại là sự nhục nhã ê chề, là đau đớn tột cùng. Trên người chỉ còn mỗi một bộ quần áo nội y màu trắng, cô đỏ mặt không dám đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện.
Anh ngồi đó nhìn vào phần cơ thể của cô, trong ánh sáng mờ ảo anh bắt đầu nóng bừng cả người… đôi bàn tay bám chặt vào hai bên thành ghế.
Không thấy anh nói ra bất cứ câu nào, có lẽ anh ta chưa hài lòng ư… muốn cô trút bỏ luôn những gì còn lại trên cơ thể ư. Ngọc Hân quay lưng lại, bắt đầu cơi bỏ chiếc áo lá bên trên…
- Những thứ còn lại, tôi sẽ giúp cô. – Uy Phong nhếch môi cười nhạt, bàn tay kéo vai cô ngược lại đối diện với anh. Nhận thấy ánh mắt của anh đang nhìn mình, gương mặt cô đỏ bừng lên, cơ thể của cô chưa từng để một người khác giới nào nhìn thấy.
Nâng bờ môi Ngọc Hân lên, Uy Phong từ từ đưa gương mặt mình tiến lại gần cô hơn. Nếu như không phải là cô đang cầu xin anh ta giúp đỡ… cô chỉ muốn đá văng anh ta ra xa. Không muốn nhìn thấy mặt anh ta, cũng không muốn xem anh ta đang làm gì cô nhắm mắt lại mặc kệ tất cả.
Uy Phong thật chất chỉ muốn trêu đùa Ngọc Hân một chút, không ngờ cô ta lại làm thật mà cởi bỏ hết y phục trước mặt anh thật. Cô ta cần tiền đến mức đó ư, hay là bản thân cô ta muốn dùng cách này mà gây sự chú ý từ anh. Nhưng đến thời điểm hiện tại, khi đối diện với cái gương mặt này… đôi mắt nhắm lại giống như đang chờ đợi khiêu khích anh… anh hiện tại thật sự không muốn đùa nữa mà chính là muốn làm thật.
Uy Phong đưa ly rượu lên môi, hớp một hớp đưa tất cả rượu trong ly vào miệng, sau đó đưa môi mình chạm vào môi cô, từ từ luống hết tất cả qua miệng cô… Ngọc Hân không cách nào từ chối được, bàn tay anh ta bám chặt vào eo cô không cho cô buông ra…
- Một chút rượu, cho thêm cuồng nhiệt. – Uy Phong cảm giác như cô đã uống hết tất cả rượu mà anh đẩy vào trong miệng thì buông cô ra mà nói.
- Uy Phong, anh muốn làm gì thì làm đi… tôi không có thời gian. – Cô đang lo lắng vì để một mình Ngọc Diệp ở bệnh viện cùng mẹ, chỉ muốn nhanh chóng mang tiền quay về.
Anh đặt chiếc ly lên bàn, bế thốc cái thân hình bé nhỏ của cô mà đặt lên giường lớn của mình, chiếc giường này không phải cô chừa từng nằm qua, chỉ là vì sao hiện tại cô lại cảm thấy kinh sợ nó như vậy… cô đủ lớn để hiểu những thứ cô sắp mất đi nó kinh khủng đến mức nào, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác.
- Nói đi, cầu xin tôi động vào cô. – Uy Phong đưa bàn tay mình chạm vào gương mặt của cô, dùng những lời thô thiễn để hạ nhục Ngọc Hân.
- Cầu xin anh. – Ngọc Hân nhắm mắt lại, quay đầu tránh ánh mắt của anh.
- Nhìn vào mắt tôi. – Uy Phong dùng tay khống chế chiếc cằm của cô, đẩy gương mặt cô về phía ánh mắt của mình.
Làn da cô không trắng, gương mặt cũng không có điểm nào xinh đẹp… chỉ có ánh mắt của cô, cái nhìn khinh bỉ mà cô dành cho anh khiến anh không thể nào quên đi được.
- Ngọc Hân, nói rằng cô thích tôi. – Uy Phong nói.
- Anh bị điên ư? – Cô giật mình, cái tên biến thái này.
- Nói mau. – Uy Phong gằng giọng.
Ý anh ta hiện tại là ý trời, cô không còn cách nào không làm theo.
- Tôi thích anh. – Ngọc Hân nói.
- Tôi cũng thích cô. – Uy Phong nhếch môi nói. Nhìn thấy ánh mắt trừng lên nhìn anh của cô, anh lại nói tiếp. – À không, chính là tôi thích dùng cô làm trò tiêu khiển.
Men rượu thấm dần trong người, toàn thân cô bắt đầu nóng lên, gương mặt trở nên đỏ ửng… thứ mà anh ta vừa đưa vào người cô khiến cô cảm thấy đầu óc mê man đến chóng mặt. Cô đưa bàn tay lên sờ vào gương mặt Uy Phong để xác định rõ ràng có phải anh ta đang đối diện cô hay không.
- Làm ơn đi, tôi thật sự rất cần số tiền đó… làm ơn… Uy Phong. – Ngọc Hân nói xong, bàn tay rơi xuống mà chìm vào trạng thái mê man.
- Này, này… vẫn chưa chơi đùa xong mà. – Uy Phong lay người cô, cảm nhận thấy hơi nóng từ trong người Ngọc Hân bốc ra.
Anh vội đi đến mở đèn sáng lên, nhìn toàn thân cô có rất nhiều vết đỏ và vết bầm tím… tự nghĩ khi nãy có làm gì quá tay với cô ta ư. Lại nhớ anh chưa hề đánh con gái, những vết thương trên người này cũng khá cũ rồi… cô ta vì sao lại bị hành hạ đến mức này chứ.
Từ bé sinh trong từ trong hũ vàng, chưa bao giờ phải chăm sóc cho bất kì ai… thế mà anh lần thứ hai phải chăm sóc cho cô gái say xĩn này… nhưng người gì mà chỉ uống một hợp rượu đã mê man không biết gì nữa rồi.
Mặc cho cô chiếc áo sơ mi của mình, xem ra thân hình học sinh tiểu học của cô ta chả có gì hấp dẫn… bỏ tiền ra để xem cô ta cởi đúng là lỗ nặng rồi. Uy Phong lau đi giọt mồ hôi đỏ ra trên trán cô… đúng là trừ cái ánh mắt đáng ghét kia ra thì khi cô ta ngủ cũng ngoan ngoãn như một chú cún con.
Anh không làm chủ được cảm xúc, khẽ đặt một nụ hôn lên bờ môi cô… khẽ nói nhỏ:" Ngoan một chút, bổn thiếu gia sẽ cưng… hiểu không?"
Khi Ngọc Hân tỉnh lại thì nhìn thấy bàn tay của ai đó đang đặt ngang bụng mình, cô quay người sang nhìn anh đang ngủ say bên cạnh mình… đây là lần thứ hai khi cô tỉnh lại nhìn thấy gương mặt đáng ghét kia. Cô không nhớ đêm qua có xảy ra việc gì hay không, chỉ nhớ anh ta bế cô lên giường và mắt cô nhìn vào ánh mắt của anh.
Trên người cô đang mặc chiếc áo sơ mi của anh, nội y vẫn còn trên người… anh ta nằm ngủ say sưa một bên như là kẻ vô tội, cô nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy ánh nắng đang chen nhau chiếu qua khe cửa… trời đã sáng rồi ư… chết tiệt.
- Này, mau dậy cho tôi. – Ngọc Hân lay mạnh anh.
- Dì à, để con ngủ thêm một chút… hôm nay chủ nhật mà. – Uy Phong lấy chăn
đắp hết cả người.
- Uy Phong, anh mau tỉnh lại. – Ngọc Hân đưa miệng vào tai anh mà hét lớn.
Uy Phong giật mình tỉnh lại, cả đêm cô ta sốt anh phải vật vả dùng nước ấm mà lau, lại canh chừng nhiệt độ cho cô ta đến gần sáng… vừa chợp mắt một chút cô ta liền tiếp tục hành hạ.
- Có việc gì. – Uy Phong mở mắt ra nói.
- Tôi muốn thứ anh đã hứa. – NGọc Hân hơi cuối mặt nói.
Cuộc đời kinh doanh của anh chưa bao giờ thua lỗ như hôm nay, cô ta chạy đến đây rồi ngã bệnh bắt anh phải cả đêm chăm sóc. Đến bây giờ lại đòi anh cho cô ta mượn tiền, cô ta có biết suy nghĩ không chứ.
Nói thì nói vậy nhưng đã hứa thì phải giữ lời, dù sao mắt cũng đã lỡ nhìn cái thân hình học sinh tiểu học của cô ta… ai da ơi đi đến hộp đêm nhìn các em chân dài ba vòng nóng bỏng cũng không tốn kém đến mức nhìn cô gái này.
- Của cô đây. – Uy Phong rút ra một xấp tiền đưa về phía Ngọc Hân. – Của cô đây.
Ngọc Hân cầm xấp tờ giấy 100 đô, 50 tờ… đúng như số tiền để chữa trị cho mẹ cô.
- Tôi sẽ cố gắng trả cho anh. – Ngọc Hân nói.
- Không cần trả, xem như ăn bánh trả tiền… - Uy Phong đưa bàn tay sờ vào mông cô mà nói. – Rất là thú vị.
Nói xong anh cười lớn mà bỏ vào bên trong nhà tắm… Ngọc Hân cũng hơi nhếch môi cười, cái giá của đêm đầu tiên là đây sao… đêm đầu tiên của cô cùng với một tên sở khanh kiêu ngạo chẳng để lại một chút cảm giác nào.
Nhìn lại trên người vẫn mặc chiếc áo của anh, quần áo đêm qua đã bốc mùi ẩm không thể mặc lại… cô lại rất muốn chạy đến bệnh viện để xem tình hình của mẹ…
- Uy Phong, anh có thể giúp tôi. – Ngọc Hân định gõ cửa nhà vệ sinh, không ngờ anh ta tắm mà không khóa chốt… vừa gõ cánh cửa đã mở bật ra.
Á….á….á…á…
Ngọc Hân nhìn thấy Uy Phong trần như nhộng thì hét lên, cô vội che mắt lại chạy nhanh đến giường.
Uy Phong lấy chiếc khăn tắm quấn người lại mà bước ra ngoài… anh bật cười với trường hợp vừa rồi… đúng là thú vị.
- Anh vì sao tắm mà không đóng cửa hả.
- Đây là phòng tôi. – Uy Phong vuốt mái tóc mà nói, trên cô thể da thịt gắn chắc trắng mịn… không thể phủ nhận anh ta quá đẹp trai. – Có việc gì sao, vẫn chưa muốn về hay muốn chúng ta tiếp tục.
- Tôi… muốn hỏi mưỡn một bộ trang phục… quần áo tôi đều không thể mặc lại. – Ngọc Hân nói.
Uy Phong nhìn thấy trang phục dưới đất của cô, anh đi ra khỏi phòng không lâu thì mang về một chiếc váy màu xanh đen. Tuy hơi cũ nhưng vẫn còn lành lặn, trông lại khá vừa với cô.
- Của em gái anh sao? – Ngọc Hân hỏi.
- Tôi là con một. – Uy Phong đáp.
- Chắc là bạn gái anh quên mang về rồi. – Ngọc Hân đi vào trong nhà vệ sinh thay ra. – Tôi sẽ giặt sạch và trả lại.
Cô bước chân ra đến cửa thì Uy Phong cất tiếng:" Cô cần tiền để làm gì vậy?"
Ngọc Hân hơi trùng bước, cô không còn muốn liên quan đến người đàn ông này nữa… cô không muốn nhìn thấy anh ta nữa. Anh ta giống như một khoảng đen xuất hiện cho cuộc đời cô thêm cay đắng hơn, Ngọc Hân không đáp mà bỏ đi ra khỏi cửa.
Khi cô rời khỏi biệt thự Uy gia, Uy lão gia cũng bước vào phòng Uy Phong… nhìn anh từ trên cửa số đang nhìn theo bước chân của Ngọc Hân, Uy lão đứng từ phía sau mà nói.
- Còn dám nói không thích cô bé.
- Vì sao ông nghĩ con thích cô ta. – Uy Phong nói.
- Những thứ mẹ con để lại đều không cho ai động vào, lại mang cho con bé mặc… tất nhiên con bé cũng chiếm vai trò không nhỏ trong con.
- Chỉ là trường hợp bắt đắc dĩ mà thôi, chẵng lẽ để cô ta không mặc gì ra đường. – Uy Phong đáp.
- Đó là việc của cô ta. – Uy lão gia cười lớn. – Nếu là con của trước khi gặp Ngọc Hân, con đã nói như vậy.
Uy lão gia cười lớn bước ra khỏi phòng… Uy Phong không đáp một lời, thích cô ta ư… có thể sao?
- Anh Phong? – Vân Du nghe điện thoại liền reo lên.
- Cô bạn Ngọc Hân của em ở trường có hay bị ức hiếp không? – Uy Phong hỏi.
- Ngọc Hân ạ, cậu ấy không chơi với bất ai cả… là một người không có bạn bè
nhưng em nghe nói cậu ấy vừa bị đám cá biệt đánh một trận vì không chỉ bài chúng lúc thi. – Vân Du run run nói.
- Thì ra là vậy?
- Sao ạ. – Vân Du hỏi lại.
- Không có gì, em chuẩn bị đến Đại Uy đi… môi trường ở đó không thích hợp với em đâu.
- Nhưng Thanh Duy… cậu ấy…
- Anh sẽ có cách để Thanh Duy cũng chuyển với em. – Uy Phong nói.
Tác giả :
Song Tử