Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược
Chương 11: Lễ hội (1)
Cô trừng mắt về phía Uy Vũ, hắn ta là cố tình ném về phía cô thì đúng hơn. Hắn ta hôm nay trông có chút kì lạ, cái đầu màu vàng của hắn được vuốt keo dựng lên rất quái dị, không phồng phồng như ổ chim nữa… hắn ta hình như còn son môi nhỉ, nhìn cái đôi môi bóng loàng kia khiến cô lại vô cùng dị ứng… đúng là một tên lập dị.
Ngọc Hân nhìn thấy Uy Vũ bước đến gần thì phì cười, cái đầu hắn dựng đứng lên giống nhưng những ngọn kim tự tháp ở đất nước Ai Cập cổ đại. Làn da hôm nay của hắn lại không còn tái nhợt như mọi ngày nữa, trên người lại tỏa ra một mùi hương nước hoa.
- Xem ra ngủ một đêm ở Uy gia, cô đã tươi tỉnh hơn hẳn nhỉ. - Uy vụ ngồi vào bàn, đưa hai chân gác lên bàn lưng tựa vào ghế.
- Hôm qua dù sao cũng cảm ơn cậu. - Ngọc Hân đáp, vẫn không nhịn được cười khi nhìn thấy Uy Vũ.
- Có gì vui sao? - Uy Vũ hỏi.
- Không… không có gì… - Cô bịt miệng quay mặt đi… nếu hắn ta biết cô đang cười hắn, có lẽ sẽ lại bày trò.
Suốt buổi học Uy Vũ lại tiếp tục xin lên phòng y tế, vào giờ ra chơi khi cô đứng lên cảm thấy vẫn còn choáng váng… có lẽ do hôm qua cô vẫn chưa hết sốt hẳn… một mình cô đi lên phòng y tế trường mà xin thuốc.
Đi vào bên trong phòng y tế, có lẽ giờ ra chơi nên cô giáo đã ra ngoài. Cô đi vào bên trong thì nhìn thấy Uy Vũ đang nằm trên giường, đôi mắt nhắm lại hai tai đang đeo phone. Hắn ta trốn học lên phòng y tế để nghe nhạc sao… đúng là tên lười biếng mà. Đi về chiếc giường gần đó mà ngồi xuống đợi cô giáo, cô ngồi đó không biết làm gì mà nghiêng mặt về phía Uy Vũ mà ngắm nhìn dung nhan của nhị thiếu gia nhà họ Uy… Hắn ta cũng không thua kém gì Uy Phong, chỉ là cái phong cách của hắn hơi dị… còn Uy Phong thì quá ra vẻ người lớn.
Bỗng dưng Uy Vũ mở mắt ra phát hiện Ngọc Hân đang nhìn về phía anh… anh nhếch môi cười nháy mắt với cô khẽ nói:" Cô thích tôi sao?"
- Hoang tưởng. - Ngọc Hân ngại ngùng quay đầu đi… giống như bị phát hiện làm chuyện gì đó xấu xa.
- Vậy là thích Uy Phong?
- Vì sao tôi phải trả lời câu hỏi của anh. - Ngọc Hân tựa lưng vào tường, nhìn về phía cửa ra vào thay vì nhìn anh.
Uy Vũ ngồi bật dậy, tiến về phía giường của cô… anh đưa gương mặt mình sát về phía cô mà nói nhỏ:" Tôi đã biết vì sao anh ta lại để mắt đến cô rồi."
- Ý của cậu là gì?
- Tôi sẽ nói cho cô biết, nhưng không phải là bây giờ vì chuyện vui còn ở phía sau mà.
Nói xong, Uy Vũ đưa hai tay vào túi quần mà bước ra khỏi phòng y tế. Anh là không muốn ở gần Ngọc Hân, vì ngay cả bản thân anh cũng cảm giác cô ấy thật giống Minh Minh… cảm giác đó chính là chỉ muốn ôm cô vào lòng.
Từ khi bọn người của Lan Anh bị đuổi khỏi trường trung học Đại Uy, Ngọc Hân trở về một cuộc sống bình an như trước kia. Uy Vũ vẫn hằng ngày lên phòng ý tế, Uy Phong vẫn không hề đến trường. Cô cảm thấy khá thoải mái, nhưng không hiểu từ khi nào khi đi qua lớp 12A lại nhìn vào bên trong tìm kiếm Uy Phong mặc dù biết rằng anh không có bên trong.
Gần đây Thanh Duy cũng không đến làm phiền cô nữa, có lẽ cậu ấy đã nhận ra Vân Du chính là người tốt nhất và hợp với cậu ấy nhất. Cô tuy không chơi với Vân Du nhưng cũng cảm nhận được cô gái này không hề xấu… chỉ là quá đơn giản và si tình.
Gần đến ngày lễ hội của trường như lần trước Vân Du có nhắc đến… là một lễ hội chia tay sớm những học viên lớp 12 để những tháng cuối năm học chỉ tập trung cho việc thi cử. Cô thì không hào hứng cho lắm, bạn bè trong lớp ai nấy đều rất hào hứng và hẹn nhau đi mua những bộ váy đẹp nhất để mặc vào lễ hội.
Ngày hôm đó, Ngọc Hân đang làm trong tiệm thức ăn nhanh… một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa tiệm… Một người đàn ông bước vào quán nói gì đó với quản lý, chỉ thấy người quản lý vui vẻ gật gật đầu… rồi người đàn ông kia đi về phía cô mà nói.
- Tiểu thư, xin mời.
- Ông là ai? Vì sao tôi phải đi với ông.
- Là Uy Phong thiếu gia đang đợi cô trên xe. - Ông ta lịch sự nói.
- Nói với anh ta, tôi đang làm việc.
- Tôi đã xin quản lý cho tiểu thư nghĩ một buổi, mời cô.
Cô dự định từ chối nhưng nhìn vị quản lý đang nhìn về phía cô, đưa tay hất hất ý như bảo cô có thể đi đi lại còn ra vẻ rất vui vẻ. Dù sao nếu ở lại cũng sẽ bị chị ta dò hỏi rất nhức đầu, thôi thì nghĩ một buổi vậy, nhưng tên Uy Phong kia tìm cô có chuyện gì chứ.
Cô tháo chiếc tạp dề trên người đặt vào vị trí cũ, sau đó đeo chiếc cặp sách phía sau… nhìn chiếc xe đạp còn dựng bên ngoài liền nói:" Tôi có đi xe."
- Tiểu thư an tâm, tôi sẽ cho người mang nó về nhà cô.
- Đừng gọi tôi là tiểu thư. - Ngọc Hân không vui nói.
- Vâng, thưa tiểu thư.
Cô đành bó tay với những người làm cho những kẻ giàu có này. Một câu cũng tiểu thư, hai câu cũng thiếu gia… đúng là thật nhàm chán.
Bước lên chiếc xe hơi sang trọng, Ngọc Hân nhìn thấy Uy Phong đã đợi sẵn trên xe chỉ đợi cô bước vào liền vụt xe chạy đi… chưa kịp để cô hỏi anh ta sẽ đưa cô đi đâu. Chiếc xe vụt đi trong ánh đèn đường soi sáng, bên ngoài xe chạy qua lại tấp nập… Ngọc Hân nhìn sang phía Uy Phong liền hỏi:" Anh tìm tôi có việc gì sao?"
- Đi rồi sẽ biết thôi. - Uy Phong mỉm cười nói.
- Dạo này không thấy anh ở trường nhỉ. - Ngọc Hân bâng quơ nói.
- Cô quan tâm đến tôi sao… dạo này tôi có chuyến công tác vừa về chiều nay. - Uy Phong đáp.
- Cũng khá bận rộn. - Ngọc Hân quay mặt ra ngoài cửa sổ mà nói.
- Còn cô, dạo này mọi việc ổn chứ. - Uy Phong vừa lái xe vừa hỏi.
- Nhờ không gặp phải anh, nên tôi vẫn toàn mạng cho đến hôm nay. - Ngọc Hân hơi cười nói.
Uy Phong khẽ mỉm cười, cho xe vào một trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố…Nơi này chuyên bán những mặc hàng có thương hiệu nổi tiếng, và cả việc đặt chân vào đây cũng chỉ toàn doanh nhân và người có tiền của… anh ta không phải bắt cô đến đây để giúp anh ta xách đồ chứ…
- Anh đưa tôi đến đây làm gì, tôi không phải người làm nhà anh đâu. - Ngọc Hân nghĩ gì nói đó.
- Nhà tôi không tuyển những người chưa đủ tuổi lao động. - Uy Phong nghiêm nghị nói. - Theo tôi. - Sau đó nhanh chóng kéo tay cô đi.
- Tôi có thể tự đi, anh buông tay ra trước đi. - Ngọc Hân rút tay mình ra khỏi tay anh.
Anh đưa cô đến một thương hiệu nổi tiếng, tự tay mình lựa cho cô những bộ đầm xinh đẹp đắt tiền và bắt cô thử hết cái này đến cái khác. Cho đến cái đầm thứ n anh mới cảm thấy hài lòng và quyết định… sau đó lại tự tay chọn cho cô một đôi giày cao màu bạc sang trọng, tự tay anh quỳ xuống mà thử vào chân cô cho đến lựa chọn được đôi vừa ý nhất. Uy Phong lại tiếp tục đưa cô đến một nơi làm tóc nổi tiếng để thay đổi kiểu tóc đơn giản của cô.
- Cậu Phong, cắt thế nào đây.
- Cậu thấy làm thế nào cho cô ấy có thể nổi bật một chút.
- Uốn đi.
Ngọc Hân hơi nhíu mày… uốn có nghĩa là làm tóc cô xù lên giống mấy cô bán cá ngoài chợ đó hả… cô nhất quyết nhìn anh lắc đầu.
- Cô yên tâm đi, Devil là chuyên viên nổi tiếng sẽ không làm cô thất vọng đâu.
Ngọc Hân hơi nhíu mày lại… hắn ta là đang tân trang cô ư… mục địch là gì chứ.
Khi bọn họ mang gương lại, cô nhìn thấy mái tóc khác lạ của mình thì khá ngạc nhiên… cũng là uốn nhưng trông nó rất đẹp không kì lạ như mấy cô bán cá mà cô từng thấy.
Làm tóc xong thì trời cũng đã tối, bụng cô lại khá là đói…
- Cô đói rồi ư, chúng ta đi ăn. - Uy Phong nói.
- Lần này tôi sẽ bao anh nhé. - Ngọc Hân nói. - Xem như trả lại anh tiền làm tóc.
- Cô thật rộng rãi. - Uy Phong bật cười.
- Tôi biết một quán ăn rất ngon, là đặc sản của thành phố chúng ta. - Ngọc Hân vừa đi bộ trên đường vừa nói. - Lại rất dễ ăn, không cầu kì như những nơi lần trước anh đưa tôi đến.
- Có vẻ thú vị. - Uy Phong nhúng vai đi theo cô.
Đi một đoạn đường khá xa vì con đường khá nhỏ không thể cho xe hơi vào được… anh đổ cả mồ hôi nhưng vẫn chưa thấy bất cứ quán ăn nào trước mắt.
- Này, đã đến chưa hả. - Uy Phong hỏi.
- Đến ngay thôi. - Ngọc Hân hớn hỏ chạy đến một quán hũ tĩu gỏ ven đường, sau đó quay người gọi Uy Phong đến. - Vào đây, ăn tối thôi.
Uy Phong giật mình trước cái quán ăn mà cô ta nhắc tới, là đặc sản của thành phố đây sao… đúng là khi cô ta nói cô ta sẽ trả tiền đáng ra anh phải nghi ngờ từ đầu.
- Cho con hai tô đặc biệt nhé cô. - Ngọc Hân mỉm cười gọi to.
Nhìn tô hũ tíu đặt trước mặt mình, phải nói là đây là lần đầu tiên anh vào một quán ăn như thế này… cũng là lần đầu tiên ngồi ăn cùng một cô gái kì lạ như cô.
- Dì ấy bán rất ngon, anh ăn đi. - Ngọc Hân bụng đói rã rời, thấy thức ăn đến liền ăn không dừng lại… vừa ăn lại vừa nói.
Uy Phong cũng cầm đũa lên đưa cộng hũ tíu màu trắng đục vào miệng, mùi vị cũng không đến nỗi nào… phải nói là càng ăn càng cảm thấy ngon miệng. Ngọc Hân nhìn Uy Phong ăn hết một tô lớn, cô cảm thấy có chút vui vui… cứ nghĩ con người anh ta sẽ không chịu động đũa.
- Cô ăn chậm quá, để tôi ăn giúp nhé. - Uy Phong ăn hết phần trong tô mình, liền đưa đũa gắp trong tô của Ngọc Hân.
- Này, cái này là của tôi. - NGọc Hân không cho.
- Cô là con gái thì ăn ít thôi… để tôi giúp cô giảm béo. - Uy Phong giằng lại.
- Nhìn tôi anh nghĩ còn dư mỡ để giám béo sao… - Cô cương quyết.
Giằng qua giằng lại… cuối cùng tô hũ tíu đổ xuống đất.. cả hai nhìn xuống mà tiếc nuối…
- Hai đứa trẻ này, nếu còn đói có thể gọi thêm tô nữa mà. - Chủ quán mỉm cười nói.
- Ừ nhỉ. - Cả cô và anh cùng thốt lên.
Cả hai nhìn nhau bật cười… giống hệt như trước kia bọn họ chưa từng có chút khuất mắc nào.
Anh lái xe đưa cô về nhà, cô bước xuống xe thì anh cũng bước xuống theo… mở cửa sau của chiếc xe hơi màu đen. Uy Phong đưa những túi xách bằng giấy màu nâu về phía cô, Ngọc Hân có chút ngạc nhiên… lúc đầu nghĩ rằng anh ta nhờ cô thử quần áo để tặng bạn gái, vì sao lại đưa cho cô.
- Đây là gì? - Cô ngạc nhiên đưa mắt hỏi.
- Là của cô. - Uy Phong đáp.
- Vì sao lại là của tôi?
- Hãy mặc nó vào lễ hội của trường, đi bên cạnh Uy Phong… cô phải thật xinh đẹp và lộng lẫy. - Uy Phong nói.
Ngọc Hân cầm những túi xách kia trên tay… nhìn Uy Phong không nói gì…
Đến khi chiếc xe hơi kia lăn bánh đi… cô nhếch môi cười quay đầu vào bên trong con hẻm… nhìn thấy chiếc xe rác đậu phía trước tiện tay quăng thẳng vào trong.
Cô dự định sẽ không đến buỗi lễ hội của trường nhưng nhà trường lại thông báo ai không tham dự sẽ bị hạ hạnh kiểm và kĩ luật… vậy là đành phải đến thôi.
- Cô ơi, con muốn cắt ngắn ạ. - Ngọc Hân nói với cô trong tiệm cắt tóc gần nhà.
- Ôi, tóc con quá đẹp… cắt đi thật là tiếc. - Cô cắt tóc thốt lên, cô là người cắt tóc cho Ngọc Hân từ khi cô còn bé xíu.
- Không… con muốn cắt ngắn đi ạ. - Ngọc Hân quả quyết… - Cô cắt nhanh một chút, con phải đến lễ hội của trường.
Tuy khá là tiếc nuối nhưng do khách hàng yêu cầu nên cô thợ cắt tóc đành cắt bỏ đi mái tóc uốn khá công phu và đẹp rạng ngời như vậy. Mái tóc dài uốn đã bị cắt gọn đi, chỉ còn một mái tóc ngắn cũng cỡn không chút duyên dáng.
- Đẹp lắm, rất hợp ý con. - Ngọc Hân mỉm cười nói.
- Con định mặc thế này đi lễ hội ư. - Cô thợ cắt tóc nói. - Phải trang điểm một chút, mặc đẹp một chút.
- Cũng không quan trọng lắm ạ, con chỉ đến cho có mặt thôi.
- Không được, cháu gái của cô phải xinh đẹp nhất buổi tiệc… hãy tin tưởng cô. - Cô thợ kia kéo Ngọc Hân lại… bắt đầu trang điểm cho cô. - Đây là trang phục của con gái cô, nó đã đi chơi rồi… cô mang cho con mượn tạm.
Ngọc Hân méo miệng nhìn một chiếc áo cut out màu đen… chiếc quần da bó sát màu đen… Cô thay ra theo yêu cầu của cô hàng xóm đáng yêu… nhìn cô trong gương quả thật không khác gì rocker chính hiệu. Cô ấy trang điểm quá là đậm, công với mái tóc ngắn ngũn kia… ôi Ngọc Hân không còn nhận ra mình.
- Good. - Cô hàng xóm kia giơ ngón cái về phía cô. - Con sẽ là người nổi bật nhất đêm nay.
Ngọc Hân nhìn vào đồng hồ… chỉ còn vài phút nữa thì nhà trường sẽ đóng cửa lại và bắt đầu buổi lễ hội rồi… không còn thời gian thay ra nữa, mặc kệ ra thế nào thì ra… cô nhanh chóng chạy đến trường trung học Đại Uy.
Ngọc Hân nhìn thấy Uy Vũ bước đến gần thì phì cười, cái đầu hắn dựng đứng lên giống nhưng những ngọn kim tự tháp ở đất nước Ai Cập cổ đại. Làn da hôm nay của hắn lại không còn tái nhợt như mọi ngày nữa, trên người lại tỏa ra một mùi hương nước hoa.
- Xem ra ngủ một đêm ở Uy gia, cô đã tươi tỉnh hơn hẳn nhỉ. - Uy vụ ngồi vào bàn, đưa hai chân gác lên bàn lưng tựa vào ghế.
- Hôm qua dù sao cũng cảm ơn cậu. - Ngọc Hân đáp, vẫn không nhịn được cười khi nhìn thấy Uy Vũ.
- Có gì vui sao? - Uy Vũ hỏi.
- Không… không có gì… - Cô bịt miệng quay mặt đi… nếu hắn ta biết cô đang cười hắn, có lẽ sẽ lại bày trò.
Suốt buổi học Uy Vũ lại tiếp tục xin lên phòng y tế, vào giờ ra chơi khi cô đứng lên cảm thấy vẫn còn choáng váng… có lẽ do hôm qua cô vẫn chưa hết sốt hẳn… một mình cô đi lên phòng y tế trường mà xin thuốc.
Đi vào bên trong phòng y tế, có lẽ giờ ra chơi nên cô giáo đã ra ngoài. Cô đi vào bên trong thì nhìn thấy Uy Vũ đang nằm trên giường, đôi mắt nhắm lại hai tai đang đeo phone. Hắn ta trốn học lên phòng y tế để nghe nhạc sao… đúng là tên lười biếng mà. Đi về chiếc giường gần đó mà ngồi xuống đợi cô giáo, cô ngồi đó không biết làm gì mà nghiêng mặt về phía Uy Vũ mà ngắm nhìn dung nhan của nhị thiếu gia nhà họ Uy… Hắn ta cũng không thua kém gì Uy Phong, chỉ là cái phong cách của hắn hơi dị… còn Uy Phong thì quá ra vẻ người lớn.
Bỗng dưng Uy Vũ mở mắt ra phát hiện Ngọc Hân đang nhìn về phía anh… anh nhếch môi cười nháy mắt với cô khẽ nói:" Cô thích tôi sao?"
- Hoang tưởng. - Ngọc Hân ngại ngùng quay đầu đi… giống như bị phát hiện làm chuyện gì đó xấu xa.
- Vậy là thích Uy Phong?
- Vì sao tôi phải trả lời câu hỏi của anh. - Ngọc Hân tựa lưng vào tường, nhìn về phía cửa ra vào thay vì nhìn anh.
Uy Vũ ngồi bật dậy, tiến về phía giường của cô… anh đưa gương mặt mình sát về phía cô mà nói nhỏ:" Tôi đã biết vì sao anh ta lại để mắt đến cô rồi."
- Ý của cậu là gì?
- Tôi sẽ nói cho cô biết, nhưng không phải là bây giờ vì chuyện vui còn ở phía sau mà.
Nói xong, Uy Vũ đưa hai tay vào túi quần mà bước ra khỏi phòng y tế. Anh là không muốn ở gần Ngọc Hân, vì ngay cả bản thân anh cũng cảm giác cô ấy thật giống Minh Minh… cảm giác đó chính là chỉ muốn ôm cô vào lòng.
Từ khi bọn người của Lan Anh bị đuổi khỏi trường trung học Đại Uy, Ngọc Hân trở về một cuộc sống bình an như trước kia. Uy Vũ vẫn hằng ngày lên phòng ý tế, Uy Phong vẫn không hề đến trường. Cô cảm thấy khá thoải mái, nhưng không hiểu từ khi nào khi đi qua lớp 12A lại nhìn vào bên trong tìm kiếm Uy Phong mặc dù biết rằng anh không có bên trong.
Gần đây Thanh Duy cũng không đến làm phiền cô nữa, có lẽ cậu ấy đã nhận ra Vân Du chính là người tốt nhất và hợp với cậu ấy nhất. Cô tuy không chơi với Vân Du nhưng cũng cảm nhận được cô gái này không hề xấu… chỉ là quá đơn giản và si tình.
Gần đến ngày lễ hội của trường như lần trước Vân Du có nhắc đến… là một lễ hội chia tay sớm những học viên lớp 12 để những tháng cuối năm học chỉ tập trung cho việc thi cử. Cô thì không hào hứng cho lắm, bạn bè trong lớp ai nấy đều rất hào hứng và hẹn nhau đi mua những bộ váy đẹp nhất để mặc vào lễ hội.
Ngày hôm đó, Ngọc Hân đang làm trong tiệm thức ăn nhanh… một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa tiệm… Một người đàn ông bước vào quán nói gì đó với quản lý, chỉ thấy người quản lý vui vẻ gật gật đầu… rồi người đàn ông kia đi về phía cô mà nói.
- Tiểu thư, xin mời.
- Ông là ai? Vì sao tôi phải đi với ông.
- Là Uy Phong thiếu gia đang đợi cô trên xe. - Ông ta lịch sự nói.
- Nói với anh ta, tôi đang làm việc.
- Tôi đã xin quản lý cho tiểu thư nghĩ một buổi, mời cô.
Cô dự định từ chối nhưng nhìn vị quản lý đang nhìn về phía cô, đưa tay hất hất ý như bảo cô có thể đi đi lại còn ra vẻ rất vui vẻ. Dù sao nếu ở lại cũng sẽ bị chị ta dò hỏi rất nhức đầu, thôi thì nghĩ một buổi vậy, nhưng tên Uy Phong kia tìm cô có chuyện gì chứ.
Cô tháo chiếc tạp dề trên người đặt vào vị trí cũ, sau đó đeo chiếc cặp sách phía sau… nhìn chiếc xe đạp còn dựng bên ngoài liền nói:" Tôi có đi xe."
- Tiểu thư an tâm, tôi sẽ cho người mang nó về nhà cô.
- Đừng gọi tôi là tiểu thư. - Ngọc Hân không vui nói.
- Vâng, thưa tiểu thư.
Cô đành bó tay với những người làm cho những kẻ giàu có này. Một câu cũng tiểu thư, hai câu cũng thiếu gia… đúng là thật nhàm chán.
Bước lên chiếc xe hơi sang trọng, Ngọc Hân nhìn thấy Uy Phong đã đợi sẵn trên xe chỉ đợi cô bước vào liền vụt xe chạy đi… chưa kịp để cô hỏi anh ta sẽ đưa cô đi đâu. Chiếc xe vụt đi trong ánh đèn đường soi sáng, bên ngoài xe chạy qua lại tấp nập… Ngọc Hân nhìn sang phía Uy Phong liền hỏi:" Anh tìm tôi có việc gì sao?"
- Đi rồi sẽ biết thôi. - Uy Phong mỉm cười nói.
- Dạo này không thấy anh ở trường nhỉ. - Ngọc Hân bâng quơ nói.
- Cô quan tâm đến tôi sao… dạo này tôi có chuyến công tác vừa về chiều nay. - Uy Phong đáp.
- Cũng khá bận rộn. - Ngọc Hân quay mặt ra ngoài cửa sổ mà nói.
- Còn cô, dạo này mọi việc ổn chứ. - Uy Phong vừa lái xe vừa hỏi.
- Nhờ không gặp phải anh, nên tôi vẫn toàn mạng cho đến hôm nay. - Ngọc Hân hơi cười nói.
Uy Phong khẽ mỉm cười, cho xe vào một trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố…Nơi này chuyên bán những mặc hàng có thương hiệu nổi tiếng, và cả việc đặt chân vào đây cũng chỉ toàn doanh nhân và người có tiền của… anh ta không phải bắt cô đến đây để giúp anh ta xách đồ chứ…
- Anh đưa tôi đến đây làm gì, tôi không phải người làm nhà anh đâu. - Ngọc Hân nghĩ gì nói đó.
- Nhà tôi không tuyển những người chưa đủ tuổi lao động. - Uy Phong nghiêm nghị nói. - Theo tôi. - Sau đó nhanh chóng kéo tay cô đi.
- Tôi có thể tự đi, anh buông tay ra trước đi. - Ngọc Hân rút tay mình ra khỏi tay anh.
Anh đưa cô đến một thương hiệu nổi tiếng, tự tay mình lựa cho cô những bộ đầm xinh đẹp đắt tiền và bắt cô thử hết cái này đến cái khác. Cho đến cái đầm thứ n anh mới cảm thấy hài lòng và quyết định… sau đó lại tự tay chọn cho cô một đôi giày cao màu bạc sang trọng, tự tay anh quỳ xuống mà thử vào chân cô cho đến lựa chọn được đôi vừa ý nhất. Uy Phong lại tiếp tục đưa cô đến một nơi làm tóc nổi tiếng để thay đổi kiểu tóc đơn giản của cô.
- Cậu Phong, cắt thế nào đây.
- Cậu thấy làm thế nào cho cô ấy có thể nổi bật một chút.
- Uốn đi.
Ngọc Hân hơi nhíu mày… uốn có nghĩa là làm tóc cô xù lên giống mấy cô bán cá ngoài chợ đó hả… cô nhất quyết nhìn anh lắc đầu.
- Cô yên tâm đi, Devil là chuyên viên nổi tiếng sẽ không làm cô thất vọng đâu.
Ngọc Hân hơi nhíu mày lại… hắn ta là đang tân trang cô ư… mục địch là gì chứ.
Khi bọn họ mang gương lại, cô nhìn thấy mái tóc khác lạ của mình thì khá ngạc nhiên… cũng là uốn nhưng trông nó rất đẹp không kì lạ như mấy cô bán cá mà cô từng thấy.
Làm tóc xong thì trời cũng đã tối, bụng cô lại khá là đói…
- Cô đói rồi ư, chúng ta đi ăn. - Uy Phong nói.
- Lần này tôi sẽ bao anh nhé. - Ngọc Hân nói. - Xem như trả lại anh tiền làm tóc.
- Cô thật rộng rãi. - Uy Phong bật cười.
- Tôi biết một quán ăn rất ngon, là đặc sản của thành phố chúng ta. - Ngọc Hân vừa đi bộ trên đường vừa nói. - Lại rất dễ ăn, không cầu kì như những nơi lần trước anh đưa tôi đến.
- Có vẻ thú vị. - Uy Phong nhúng vai đi theo cô.
Đi một đoạn đường khá xa vì con đường khá nhỏ không thể cho xe hơi vào được… anh đổ cả mồ hôi nhưng vẫn chưa thấy bất cứ quán ăn nào trước mắt.
- Này, đã đến chưa hả. - Uy Phong hỏi.
- Đến ngay thôi. - Ngọc Hân hớn hỏ chạy đến một quán hũ tĩu gỏ ven đường, sau đó quay người gọi Uy Phong đến. - Vào đây, ăn tối thôi.
Uy Phong giật mình trước cái quán ăn mà cô ta nhắc tới, là đặc sản của thành phố đây sao… đúng là khi cô ta nói cô ta sẽ trả tiền đáng ra anh phải nghi ngờ từ đầu.
- Cho con hai tô đặc biệt nhé cô. - Ngọc Hân mỉm cười gọi to.
Nhìn tô hũ tíu đặt trước mặt mình, phải nói là đây là lần đầu tiên anh vào một quán ăn như thế này… cũng là lần đầu tiên ngồi ăn cùng một cô gái kì lạ như cô.
- Dì ấy bán rất ngon, anh ăn đi. - Ngọc Hân bụng đói rã rời, thấy thức ăn đến liền ăn không dừng lại… vừa ăn lại vừa nói.
Uy Phong cũng cầm đũa lên đưa cộng hũ tíu màu trắng đục vào miệng, mùi vị cũng không đến nỗi nào… phải nói là càng ăn càng cảm thấy ngon miệng. Ngọc Hân nhìn Uy Phong ăn hết một tô lớn, cô cảm thấy có chút vui vui… cứ nghĩ con người anh ta sẽ không chịu động đũa.
- Cô ăn chậm quá, để tôi ăn giúp nhé. - Uy Phong ăn hết phần trong tô mình, liền đưa đũa gắp trong tô của Ngọc Hân.
- Này, cái này là của tôi. - NGọc Hân không cho.
- Cô là con gái thì ăn ít thôi… để tôi giúp cô giảm béo. - Uy Phong giằng lại.
- Nhìn tôi anh nghĩ còn dư mỡ để giám béo sao… - Cô cương quyết.
Giằng qua giằng lại… cuối cùng tô hũ tíu đổ xuống đất.. cả hai nhìn xuống mà tiếc nuối…
- Hai đứa trẻ này, nếu còn đói có thể gọi thêm tô nữa mà. - Chủ quán mỉm cười nói.
- Ừ nhỉ. - Cả cô và anh cùng thốt lên.
Cả hai nhìn nhau bật cười… giống hệt như trước kia bọn họ chưa từng có chút khuất mắc nào.
Anh lái xe đưa cô về nhà, cô bước xuống xe thì anh cũng bước xuống theo… mở cửa sau của chiếc xe hơi màu đen. Uy Phong đưa những túi xách bằng giấy màu nâu về phía cô, Ngọc Hân có chút ngạc nhiên… lúc đầu nghĩ rằng anh ta nhờ cô thử quần áo để tặng bạn gái, vì sao lại đưa cho cô.
- Đây là gì? - Cô ngạc nhiên đưa mắt hỏi.
- Là của cô. - Uy Phong đáp.
- Vì sao lại là của tôi?
- Hãy mặc nó vào lễ hội của trường, đi bên cạnh Uy Phong… cô phải thật xinh đẹp và lộng lẫy. - Uy Phong nói.
Ngọc Hân cầm những túi xách kia trên tay… nhìn Uy Phong không nói gì…
Đến khi chiếc xe hơi kia lăn bánh đi… cô nhếch môi cười quay đầu vào bên trong con hẻm… nhìn thấy chiếc xe rác đậu phía trước tiện tay quăng thẳng vào trong.
Cô dự định sẽ không đến buỗi lễ hội của trường nhưng nhà trường lại thông báo ai không tham dự sẽ bị hạ hạnh kiểm và kĩ luật… vậy là đành phải đến thôi.
- Cô ơi, con muốn cắt ngắn ạ. - Ngọc Hân nói với cô trong tiệm cắt tóc gần nhà.
- Ôi, tóc con quá đẹp… cắt đi thật là tiếc. - Cô cắt tóc thốt lên, cô là người cắt tóc cho Ngọc Hân từ khi cô còn bé xíu.
- Không… con muốn cắt ngắn đi ạ. - Ngọc Hân quả quyết… - Cô cắt nhanh một chút, con phải đến lễ hội của trường.
Tuy khá là tiếc nuối nhưng do khách hàng yêu cầu nên cô thợ cắt tóc đành cắt bỏ đi mái tóc uốn khá công phu và đẹp rạng ngời như vậy. Mái tóc dài uốn đã bị cắt gọn đi, chỉ còn một mái tóc ngắn cũng cỡn không chút duyên dáng.
- Đẹp lắm, rất hợp ý con. - Ngọc Hân mỉm cười nói.
- Con định mặc thế này đi lễ hội ư. - Cô thợ cắt tóc nói. - Phải trang điểm một chút, mặc đẹp một chút.
- Cũng không quan trọng lắm ạ, con chỉ đến cho có mặt thôi.
- Không được, cháu gái của cô phải xinh đẹp nhất buổi tiệc… hãy tin tưởng cô. - Cô thợ kia kéo Ngọc Hân lại… bắt đầu trang điểm cho cô. - Đây là trang phục của con gái cô, nó đã đi chơi rồi… cô mang cho con mượn tạm.
Ngọc Hân méo miệng nhìn một chiếc áo cut out màu đen… chiếc quần da bó sát màu đen… Cô thay ra theo yêu cầu của cô hàng xóm đáng yêu… nhìn cô trong gương quả thật không khác gì rocker chính hiệu. Cô ấy trang điểm quá là đậm, công với mái tóc ngắn ngũn kia… ôi Ngọc Hân không còn nhận ra mình.
- Good. - Cô hàng xóm kia giơ ngón cái về phía cô. - Con sẽ là người nổi bật nhất đêm nay.
Ngọc Hân nhìn vào đồng hồ… chỉ còn vài phút nữa thì nhà trường sẽ đóng cửa lại và bắt đầu buổi lễ hội rồi… không còn thời gian thay ra nữa, mặc kệ ra thế nào thì ra… cô nhanh chóng chạy đến trường trung học Đại Uy.
Tác giả :
Song Tử