Sở Trường Chính Là Phanh Gấp
Chương 43: Điện thoại thổ lộ
“Khốn khiếp, mắc mớ gì anh rên liêu nhân như vậy chứ!!!" Tấn Tiểu Lỗi mắng to trong điện thoại. Hắn vừa vì một tiếng “ư" của Đặng Thiên Vũ mà kích động bắn ra. Âm thanh kia không phải tiếng nói chuyện bình thường mà thanh âm khi động tình mà vô ý thức phát ra, điều này làm cho hắn lập tức nghĩ đến khuôn mặt lúc động tình của Đặng Thiên Vũ, vì vậy nên…
Đặng Thiên Vũ còn nhắm mắt nghe Tấn Tiểu Lỗi nói chuyện, vừa nói vừa cầm âm đạo giả làm việc, nghe Tấn Tiểu Lỗi nói làm anh cảm giác như mình thật sự bị người làm, chỗ xương đuôi hơi ngứa một chút nên vô ý thức chà lưng lên ra giường. Khi anh nghe được Tấn Tiểu Lỗi muốn anh trả lời một tiếng thì liền theo bản năng ừ một tiếng, kết quả anh lại bị Tấn Tiểu Lỗi mắng.
Anh không hiểu được hỏi Tấn Tiểu Lỗi: “Sao vậy?"
“Tôi bắn rồi."
Đặng Thiên Vũ sửng sốt một chút mới phản ứng được Tấn Tiểu Lỗi vừa nói cái gì, anh nhịn không được bật cười: “Không phải chứ? Nhanh như vậy đã bắn?"
“Mẹ, không phải do nghẹn quá lâu sao!" Tấn Tiểu Lỗi vừa mắng vừa tìm khăn giấy. Lúc nãy bắn bất ngờ nên dính toàn bộ vào quần của hắn. Nếu cứ để như vậy thì tối nay hắn không thể ngủ được. Đáng tiếc kiếm khắp giường một hồi mới nhận ra chỗ này hắn không có gì cả, đành phải lấy một cái áo dơ lau tạm.
“Lại đến chứ? Tôi chỉ vừa mới cứng này?" Đặng Thiên Vũ cầm âm đạo giả luật động, mỉm cười nói. Chỉ cần nghĩ đến hình dáng lúc này của Tấn Tiểu Lỗi thì anh lại càng muốn khiêu khích người này một chút.
“Mới bắn ra làm sao có thể cứng lại ngay lập tức được!" Tấn Tiểu Lỗi mắng Đặng Thiên Vũ, người này nhất định là cố ý.
“Dù sao cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, anh không cứng được nhưng vẫn có thể tưởng tượng mà?" Đặng Thiên Vũ lắng nghe âm thanh của Tấn Tiểu Lỗi lại không nhịn được yêu nghiệt một phen, vừa tự thẩm cho mình vừa cúi đầu rên rỉ.
Tấn Tiểu Lỗi tức đến suýt nữa thì cúp điện thoại, nhưng nghĩ lại thì hắn rống vào điện thoại: “Bây giờ tôi không lên nổi, gửi qua đây một tấm hình *** của anh để tôi hứng lên mau!"
Đặng Thiên Vũ cười ha hả, kết quả Tấn Tiểu Lỗi thật sự cúp điện thoại.
Khỏa thân sao? Nghĩ đến Tấn Tiểu Lỗi nhìn hình của mình thủ *** thì Đặng Thiên Vũ thật sự có ý định chụp một tấm gửi qua. Có điều suy nghĩ đến việc chụp thế nào lại là một vấn đề, nằm ở trên giường cũng được nhưng lại quá phiến tình, vạn nhất để người khác nhìn thấy thì xong đời. Phải nằm úp chụp cả mông để cho Tấn Tiểu Lỗi tưởng tượng đang làm anh để bắn thì càng… tởm da gà.
Nghĩ đến những tấm hình tự sướng anh từng thấy thì hình chụp trong phòng tắm có vẻ khả quan nhất. Để ngừa tý nữa gọi điện thoại bị nước vào, Đặng Thiên Vũ tìm tai nghe bluetooth đeo lại lên tai, chạy đến phòng tắm đứng đối diện cái gương chụp ảnh.
Rốt cuộc là dùng điện thoại chắn ngửa khuôn mặt để chụp *** đẹp hay trực tiếp chụp toàn thân từ trên xuống dưới mới đẹp đây? Hay là chụp nghiêng ngực? Hoặc là giả bộ ngồi trên bồn cầu vừa làm vừa chụp?
Đặng Thiên Vũ bắt chước những tấm ảnh trên mạng chụp thử, che mặt thì anh cảm thấy quá lãng phí khuông mặt đẹp trai của mình. Chụp hình trong gương thì bị bồn rửa tay che mất ở dưới, chụp từ trên xuống để lấy toàn thân thì phân thân quá nhỏ chân quá ngắn, từ dưới chụp lên thì lại lớn đến muốn chọc thủng trần nhà, anh lại sợ Tấn Tiểu Lỗi cười mình làm màu.
Làm một đống động tác xong anh bắt đầu thấy lạnh, phía dưới cũng muốn mềm dần. Đặng Thiên Vũ rùng mình một cái, xả thêm nước nóng vào phần nước đã lạnh trong bồn tắm. Anh gỡ tai nghe bluetooth và điện thoại đặt trên bồn rửa tay rồi đứng dưới vòi sen tắm rửa.
Đưa tay sờ đến cậu nhỏ hết trồi lên rồi xẹp xuống nguyên buổi tối, cảm thấy quả là hành hạ nhau. Tấn Tiểu Lỗi tên kia còn bắn được một lần, anh thì cả một lần còn không được.
Một bên thẩm du một bên nghĩ đến những lời Tấn Tiểu Lỗi nói với anh ở trên giường… Lúc nãy Tấn Tiểu Lỗi nói cắn xương đuôi của anh xong sẽ xuống phía dưới… Tay còn lại của anh theo bản năng mò ra sau, vuốt vị trí xương cụt của mình, sau đó lần xuống…
Đệt, sao đương không anh lại sờ cửa sau của mình chứ, phải rửa tay ngay. Xung động quả nhiên là ma quỷ.
Tấn Tiểu Lỗi lau sạch thứ dính trong quần của mình rồi đem chiếc áo dơ đó để qua một bên, đợi Đặng Thiên Vũ gửi hình qua rồi sau khi tự xử còn có cái để mà dùng.
Ây, thành phố nhỏ thật là bất lợi, phòng trọ không có WC, trên đường không có khăn giấy miễn phí, tổ dân phố cũng không tặng bao cao su cho.
Không có Đặng Thiên Vũ ở bên, muốn tự xử cũng phiền phức, càng khỏi nói đến khi đằng sau ngứa thì không biết phải làm thế nào đây.
Nơi này dưa leo, cà tím này nọ đúng là có thật nhưng không có bao, dùng xong cũng phiền toái. Ném thì lãng phí mà ăn thì quá ghê.
Hắn đi vào nhà tắm công cộng xem thì toàn là người già và con nít, gần như không tìm được ai trẻ tuổi. Mấy năm nay thanh niên ở thị trấn, thành phố nhỏ đều đi vào những khu thành thị lớn để tìm việc. Nếu không phải chuyện của cha thì bây giờ hắn đang đi giao hàng trong mấy thành phố khu vực Thương Hải rồi.
Đợi chờ mòn mỏi vẫn không thấy Đặng Thiên Vũ gửi hình qua. Tấn Tiểu Lỗi trán hiện gân xanh gửi qua một tin nhắn: “Nếu anh không gửi hình qua đây thì tôi sẽ đi nhà tắm công cộng ngắm trai!"
“Chỗ anh có nhà tắm công cộng?" Đặng Thiên Vũ vừa tắm xong thì thấy tin nhắn này, sợ đến độ vội vàng hồi âm. Theo như anh biết thì có rất nhiều nơi nhà tắm công cộng là chỗ hội tụ của đồng tính, lỡ Tấn Tiểu Lỗi thật sự đi mấy chỗ đó…
“Dĩ nhiên là có! Không những đi nhà tắm công cộng mà tôi còn sẽ vào nhà vệ sinh công cộng!"
Nhìn thấy mấy tin nhắn này thì Đặng Thiên Vũ vội vàng gửi qua tấm hình anh cảm thấy được nhất qua.
“Muốn nhìn thì nhìn tôi này, không được xem người khác!
Khi Tấn Tiểu Lỗi nhìn thấy MMS kia thì hắn hít sâu một hơi rồi ấn mở.
Mặc dù trong đầu hắn đã xuất hiện rất nhiều suy nghĩ nhưng hắn cảm giác hình *** chụp cũng phải đặc biệt lắm, nhiều nhất là chụp gương mặt, hở vai hở lưng này nọ thôi, kết quả nhìn thấy hình của Đặng Thiên Vũ gửi qua thì hắn cảm thấy mình quá ngây thơ rồi.
Trong hình Đặng Thiên Vũ nằm trong bồn tắm tự chụp nên có thể nhìn thấy mặt và nửa người trên của anh, mặc dù phía dưới ngực đều ngâm trong nước không nhìn thấy rõ nhưng lại càng tạo cơ hội cho trí tưởng tượng của Tấn Tiểu Lỗi bay cao bay xa. Hơn nữa… còn có thể mơ hồ thấy vật kia ở trong nước… khiến cho hắn cảm thấy nước miếng muốn trào ra khỏi miệng.
Muốn liếm quá, làm sao bây giờ?
“Khốn khiếp tôi cứng rồi"
Nhìn tin nhắn không hề có dấu câu, Đặng Thiên Vũ cười không biết bao nhiêu là vui vẻ. Anh ngâm trong bồn tắm, mang tai nghe bluetooth rồi gọi cho Tấn Tiểu Lỗi, chuông mới vừa vang lên thì hắn đã tiếp ngay.
“Khốn khiếp, hình *** kiểu gì vậy, trọng điểm hoàn toàn không lộ thì khỏa cái gì?"
“Nhưng không phải anh đã cứng rồi đó sao?" Đặng Thiên Vũ nghe thấy Tấn Tiểu Lỗi nói xong thì bật cười, không phải cười to cũng không phải cười trộm, mà là loại trêu chọc đầy ẩn ý.
“Sao anh có thể chụp yêu nghiệt như vậy, báo hại tôi chỉ muốn nhào qua làm anh." Nghe thấy tiếng cười kia của Đặng Thiên Vũ, Tấn Tiểu Lỗi cảm giác trong thân thể có vật gì đó bị câu lên, ngưa ngứa trong lòng.
“Muốn thế nào làm tôi?" Đặng Thiên Vũ nhắm mặt lại, tưởng tượng Tấn Tiểu Lỗi đang đứng ở bên cạnh mình, bước vào bồn tắm lớn.
“Tôi muốn nhảy vào rong bồn tắm, cắn miệng của anh một cái, sau đó cắn xuống ngực, cắn đến khi nào ngực anh sưng lên mới thôi." Tấn Tiểu Lỗi vừa tưởng tượng hình ảnh kia, vừa cầm lấy chính mình bắt đầu tự thẩm.
“Nhanh lên một chút, tôi chờ anh đến cưỡi này." Đặng Thiên Vũ vừa nghĩ đến việc Tấn Tiểu Lỗi bổ nhào lên người anh mà cắn thì lập tức liên tưởng ngay đến chuyện mông của hắn nhất định sẽ ngồi trên hông anh, vật kia của anh sẽ cọ cọ trên cái mông tròn kia…
“Chết tiệt. Sao đồ vật của anh màu sắc lại đẹp như vậy? Không phải đã nói làm nhiều sẽ biến thành đen sao? Tại sao của anh vẫn trắng thế này?" Tấn Tiểu Lỗi vừa nghĩ đến vật như ẩn như hiện dưới nước trong ảnh chụp thì nhịn không được nuốt nước miếng. Vật kia bình thường luôn trắng bóc, lúc sung huyết lên sẽ biến thành màu hồng nhìn rất đẹp mắt.
“Có muốn liếm một chút không? Tôi vẫn thích anh dùng cái miệng ở dưới đến ăn hơn." Đặng Thiên Vũ nhìn vật kia của mình, trước đây anh chỉ cảm thấy màu sắc của nó quá trắng, không được đàn ông lắm nhưng hiện tại xem ra cũng không đến nổi nào. Chỉ cần Tấn Tiểu Lỗi thì trắng một chút cũng có sao?
“Khốn khiếp, đợi tôi trở về nhất định phải đem anh làm không xuống nổi giường." Tiếng thở của Tấn Tiểu Lỗi nặng nhọc hơn, chỉ cần nhìn tấm ảnh của Đặng Thiên Vũ trong điện thoại thì hắn cảm giác được phía dưới bụng căng thẳng, như thể tùy thời đều có thể bộc phát.
“Vậy anh sớm trở về đi, tôi chờ anh trở về cưỡi tôi đây." Đặng Thiên Vũ lắng tai nghe tiếng thở của Tấn Tiểu Lỗi, anh cảm giác tay mình bắt đầu run rẩy vì hưng phấn khi nghĩ đến cặp mông của Tấn Tiểu Lỗi vểnh lên rồi từ từ tiếp nhận vật kia của minh
Hai người bọn họ bây giờ đều quên nói chuyện, chuyên tâm vào hình ảnh tưởng tượng trong đầu mình rồi thủ ***.
Tấn Tiểu Lỗi ban đầu muốn mình chen vào giữa hai chân Đặng Thiên Vũ rồi làm anh, nhưng càng xem tấm hình kia thì hắn lại càng muốn ngậm vào vật kia của Đặng Thiên Vũ, sau đó áp anh xuống dưới rồi ngồi cưỡi lên. Bọn họ lúc trước cũng từng làm trong nhà tắm, lúc ấy hắn cưỡi trên hông của Đặng Thiên Vũ rồi tự mình động, nhìn anh dưới thân bị nước nóng làm đỏ mặt thì hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Thật ra cảm giác bị tiến vào cũng không tệ, huống chi hắn còn cảm thấy rất thoải mái nên có thể nhận được khoái cảm từ trước lẫn sau. Nhất là khi người tiến vào cơ thể hắn là Đặng Thiên Vũ. Kỳ thực hắn thật sự thích loại cảm giác đó, đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là hắn ở trên cầm quyền chủ động.
Không được, cứ xử ở mặt trước không như vậy không giải quyết được vấn đề! Tấn Tiểu Lỗi theo bản năng đưa tay về phía sau bắt đầu nhẹ nhàng xoa ấn.
Đặng Thiên Vũ dựa theo trí nhớ lúc trước mà tưởng tượng Tấn Tiểu Lỗi cưỡi lên người mình lắc mông. Vật kia của anh chôn trong cơ thể của Tấn Tiểu Lỗi không ngừng đâm vào, một tay cầm cậu nhỏ của hắn giúp hắn sục….
“Tiểu Lỗi, giỏi quá… Xoay hông một chút…" Đặng Thiên Vũ vô ý thức thấp giọng ngâm lên, tay nhanh chóng luật động, vòng eo cũng không tự chủ mà đánh lên, làm nước trong bồn tắm tràn ra khắp nơi.
Tấn Tiểu Lỗi một bên phục vụ hạ thân của mình, một bên vô ý thức đưa một ngón tay vào bên trong, tìm vị trí mẫn cảm trong cơ thể của mình. Hắn ở trên giường nhỏ giãy dụa khiến cái giường kèn kẹt kêu.
“A…" Hai người bọn họ cùng lắng nghe tiếng thở của đối phương mà bạo phát ra.
Tấn Tiểu Lỗi vẫn như lúc nãy bắn trong quần còn Đặng Thiên Vũ đến khi phản ứng kịp thì đã thấy trong nước toàn là những vật thể không rõ.
“Tiểu Lỗi, anh có sao không?" Đến khi anh bắt chuyện lại thì Tấn Tiểu Lỗi mới phát giác ra lúc nãy hắn là muốn bị Đặng Thiên Vũ làm chứ không phải làm Đặng Thiên Vũ.
Sao lại thế này? Không phải nói là làm Đặng Thiên Vũ sao? Tại sao lại thành muốn bị làm? Không lẽ bị làm quá lâu nên quên mất cảm giác làm người khác như thế nào? Chờ một chút… Ngón tay của hắn còn đang ở trong, nhét vào từ lúc nào vậy… Tấn Tiểu Lỗi đột nhiên cảm giác sợ hãi trước hành vi của bản thân.
“Làm sao bây giờ… Đặng Thiên Vũ, tôi cảm giác như mình không thể rời xa anh nổi…" Tấn Tiểu Lỗi lấy ngón tay ra thì cảm giác vô cùng trống rỗng, từ khi nào mà hắn trở thành như thế này?
“Thật sao?" Ánh mắt Đặng Thiên Vũ sáng lên. Trước giờ anh đều cảm giác Tấn Tiểu Lỗi không nhiệt tình lắm trong chuyện của hai người. Mặc dù anh đã thổ lộ với Tấn Tiểu Lỗi nhưng Tấn Tiểu Lỗi không có hứa hẹn gì cụ thể với anh cả, khiến anh không khỏi lo được lo mất.
“Ừ, thật hy vọng anh ở bên trong tôi…" Sau khi nói xong Tấn Tiểu Lỗi mới phản ứng được, hắn vừa nói gì vậy? Sao giống như không vừa lòng làm nũng vậy?
“Tiểu Lỗi, quê anh ở chỗ nào? Tôi đến chỗ anh!" Nghe Tấn Tiểu Lỗi nói khiến cho Đặng Thiên Vũ hưng phấn nhảy ra khỏi bồn tắm, nghĩ ngay đến việc đi tìm Tấn Tiểu Lỗi.
“Không được đến!" Tấn Tiểu Lỗi rống lớn một tiếng trong điện thoại.
“Tại sao?"
“Tôi sợ mình sẽ nhịn không được mang anh về nhà." Tấn Tiểu Lỗi nói xong câu này liền cúp điện thoại.
Đặng Thiên Vũ mất cả nửa ngày mới phản ứng được, không nhịn được đứng trong nhà tắm mỉm cười ngu ngốc. Tấn Tiểu Lỗi là ám chỉ nếu anh đến chỗ hắn thì sẽ có khả năng đi diện kiến gia đình phải không? Quả thật là rất rất rất đáng yêu!!
Đặng Thiên Vũ còn nhắm mắt nghe Tấn Tiểu Lỗi nói chuyện, vừa nói vừa cầm âm đạo giả làm việc, nghe Tấn Tiểu Lỗi nói làm anh cảm giác như mình thật sự bị người làm, chỗ xương đuôi hơi ngứa một chút nên vô ý thức chà lưng lên ra giường. Khi anh nghe được Tấn Tiểu Lỗi muốn anh trả lời một tiếng thì liền theo bản năng ừ một tiếng, kết quả anh lại bị Tấn Tiểu Lỗi mắng.
Anh không hiểu được hỏi Tấn Tiểu Lỗi: “Sao vậy?"
“Tôi bắn rồi."
Đặng Thiên Vũ sửng sốt một chút mới phản ứng được Tấn Tiểu Lỗi vừa nói cái gì, anh nhịn không được bật cười: “Không phải chứ? Nhanh như vậy đã bắn?"
“Mẹ, không phải do nghẹn quá lâu sao!" Tấn Tiểu Lỗi vừa mắng vừa tìm khăn giấy. Lúc nãy bắn bất ngờ nên dính toàn bộ vào quần của hắn. Nếu cứ để như vậy thì tối nay hắn không thể ngủ được. Đáng tiếc kiếm khắp giường một hồi mới nhận ra chỗ này hắn không có gì cả, đành phải lấy một cái áo dơ lau tạm.
“Lại đến chứ? Tôi chỉ vừa mới cứng này?" Đặng Thiên Vũ cầm âm đạo giả luật động, mỉm cười nói. Chỉ cần nghĩ đến hình dáng lúc này của Tấn Tiểu Lỗi thì anh lại càng muốn khiêu khích người này một chút.
“Mới bắn ra làm sao có thể cứng lại ngay lập tức được!" Tấn Tiểu Lỗi mắng Đặng Thiên Vũ, người này nhất định là cố ý.
“Dù sao cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, anh không cứng được nhưng vẫn có thể tưởng tượng mà?" Đặng Thiên Vũ lắng nghe âm thanh của Tấn Tiểu Lỗi lại không nhịn được yêu nghiệt một phen, vừa tự thẩm cho mình vừa cúi đầu rên rỉ.
Tấn Tiểu Lỗi tức đến suýt nữa thì cúp điện thoại, nhưng nghĩ lại thì hắn rống vào điện thoại: “Bây giờ tôi không lên nổi, gửi qua đây một tấm hình *** của anh để tôi hứng lên mau!"
Đặng Thiên Vũ cười ha hả, kết quả Tấn Tiểu Lỗi thật sự cúp điện thoại.
Khỏa thân sao? Nghĩ đến Tấn Tiểu Lỗi nhìn hình của mình thủ *** thì Đặng Thiên Vũ thật sự có ý định chụp một tấm gửi qua. Có điều suy nghĩ đến việc chụp thế nào lại là một vấn đề, nằm ở trên giường cũng được nhưng lại quá phiến tình, vạn nhất để người khác nhìn thấy thì xong đời. Phải nằm úp chụp cả mông để cho Tấn Tiểu Lỗi tưởng tượng đang làm anh để bắn thì càng… tởm da gà.
Nghĩ đến những tấm hình tự sướng anh từng thấy thì hình chụp trong phòng tắm có vẻ khả quan nhất. Để ngừa tý nữa gọi điện thoại bị nước vào, Đặng Thiên Vũ tìm tai nghe bluetooth đeo lại lên tai, chạy đến phòng tắm đứng đối diện cái gương chụp ảnh.
Rốt cuộc là dùng điện thoại chắn ngửa khuôn mặt để chụp *** đẹp hay trực tiếp chụp toàn thân từ trên xuống dưới mới đẹp đây? Hay là chụp nghiêng ngực? Hoặc là giả bộ ngồi trên bồn cầu vừa làm vừa chụp?
Đặng Thiên Vũ bắt chước những tấm ảnh trên mạng chụp thử, che mặt thì anh cảm thấy quá lãng phí khuông mặt đẹp trai của mình. Chụp hình trong gương thì bị bồn rửa tay che mất ở dưới, chụp từ trên xuống để lấy toàn thân thì phân thân quá nhỏ chân quá ngắn, từ dưới chụp lên thì lại lớn đến muốn chọc thủng trần nhà, anh lại sợ Tấn Tiểu Lỗi cười mình làm màu.
Làm một đống động tác xong anh bắt đầu thấy lạnh, phía dưới cũng muốn mềm dần. Đặng Thiên Vũ rùng mình một cái, xả thêm nước nóng vào phần nước đã lạnh trong bồn tắm. Anh gỡ tai nghe bluetooth và điện thoại đặt trên bồn rửa tay rồi đứng dưới vòi sen tắm rửa.
Đưa tay sờ đến cậu nhỏ hết trồi lên rồi xẹp xuống nguyên buổi tối, cảm thấy quả là hành hạ nhau. Tấn Tiểu Lỗi tên kia còn bắn được một lần, anh thì cả một lần còn không được.
Một bên thẩm du một bên nghĩ đến những lời Tấn Tiểu Lỗi nói với anh ở trên giường… Lúc nãy Tấn Tiểu Lỗi nói cắn xương đuôi của anh xong sẽ xuống phía dưới… Tay còn lại của anh theo bản năng mò ra sau, vuốt vị trí xương cụt của mình, sau đó lần xuống…
Đệt, sao đương không anh lại sờ cửa sau của mình chứ, phải rửa tay ngay. Xung động quả nhiên là ma quỷ.
Tấn Tiểu Lỗi lau sạch thứ dính trong quần của mình rồi đem chiếc áo dơ đó để qua một bên, đợi Đặng Thiên Vũ gửi hình qua rồi sau khi tự xử còn có cái để mà dùng.
Ây, thành phố nhỏ thật là bất lợi, phòng trọ không có WC, trên đường không có khăn giấy miễn phí, tổ dân phố cũng không tặng bao cao su cho.
Không có Đặng Thiên Vũ ở bên, muốn tự xử cũng phiền phức, càng khỏi nói đến khi đằng sau ngứa thì không biết phải làm thế nào đây.
Nơi này dưa leo, cà tím này nọ đúng là có thật nhưng không có bao, dùng xong cũng phiền toái. Ném thì lãng phí mà ăn thì quá ghê.
Hắn đi vào nhà tắm công cộng xem thì toàn là người già và con nít, gần như không tìm được ai trẻ tuổi. Mấy năm nay thanh niên ở thị trấn, thành phố nhỏ đều đi vào những khu thành thị lớn để tìm việc. Nếu không phải chuyện của cha thì bây giờ hắn đang đi giao hàng trong mấy thành phố khu vực Thương Hải rồi.
Đợi chờ mòn mỏi vẫn không thấy Đặng Thiên Vũ gửi hình qua. Tấn Tiểu Lỗi trán hiện gân xanh gửi qua một tin nhắn: “Nếu anh không gửi hình qua đây thì tôi sẽ đi nhà tắm công cộng ngắm trai!"
“Chỗ anh có nhà tắm công cộng?" Đặng Thiên Vũ vừa tắm xong thì thấy tin nhắn này, sợ đến độ vội vàng hồi âm. Theo như anh biết thì có rất nhiều nơi nhà tắm công cộng là chỗ hội tụ của đồng tính, lỡ Tấn Tiểu Lỗi thật sự đi mấy chỗ đó…
“Dĩ nhiên là có! Không những đi nhà tắm công cộng mà tôi còn sẽ vào nhà vệ sinh công cộng!"
Nhìn thấy mấy tin nhắn này thì Đặng Thiên Vũ vội vàng gửi qua tấm hình anh cảm thấy được nhất qua.
“Muốn nhìn thì nhìn tôi này, không được xem người khác!
Khi Tấn Tiểu Lỗi nhìn thấy MMS kia thì hắn hít sâu một hơi rồi ấn mở.
Mặc dù trong đầu hắn đã xuất hiện rất nhiều suy nghĩ nhưng hắn cảm giác hình *** chụp cũng phải đặc biệt lắm, nhiều nhất là chụp gương mặt, hở vai hở lưng này nọ thôi, kết quả nhìn thấy hình của Đặng Thiên Vũ gửi qua thì hắn cảm thấy mình quá ngây thơ rồi.
Trong hình Đặng Thiên Vũ nằm trong bồn tắm tự chụp nên có thể nhìn thấy mặt và nửa người trên của anh, mặc dù phía dưới ngực đều ngâm trong nước không nhìn thấy rõ nhưng lại càng tạo cơ hội cho trí tưởng tượng của Tấn Tiểu Lỗi bay cao bay xa. Hơn nữa… còn có thể mơ hồ thấy vật kia ở trong nước… khiến cho hắn cảm thấy nước miếng muốn trào ra khỏi miệng.
Muốn liếm quá, làm sao bây giờ?
“Khốn khiếp tôi cứng rồi"
Nhìn tin nhắn không hề có dấu câu, Đặng Thiên Vũ cười không biết bao nhiêu là vui vẻ. Anh ngâm trong bồn tắm, mang tai nghe bluetooth rồi gọi cho Tấn Tiểu Lỗi, chuông mới vừa vang lên thì hắn đã tiếp ngay.
“Khốn khiếp, hình *** kiểu gì vậy, trọng điểm hoàn toàn không lộ thì khỏa cái gì?"
“Nhưng không phải anh đã cứng rồi đó sao?" Đặng Thiên Vũ nghe thấy Tấn Tiểu Lỗi nói xong thì bật cười, không phải cười to cũng không phải cười trộm, mà là loại trêu chọc đầy ẩn ý.
“Sao anh có thể chụp yêu nghiệt như vậy, báo hại tôi chỉ muốn nhào qua làm anh." Nghe thấy tiếng cười kia của Đặng Thiên Vũ, Tấn Tiểu Lỗi cảm giác trong thân thể có vật gì đó bị câu lên, ngưa ngứa trong lòng.
“Muốn thế nào làm tôi?" Đặng Thiên Vũ nhắm mặt lại, tưởng tượng Tấn Tiểu Lỗi đang đứng ở bên cạnh mình, bước vào bồn tắm lớn.
“Tôi muốn nhảy vào rong bồn tắm, cắn miệng của anh một cái, sau đó cắn xuống ngực, cắn đến khi nào ngực anh sưng lên mới thôi." Tấn Tiểu Lỗi vừa tưởng tượng hình ảnh kia, vừa cầm lấy chính mình bắt đầu tự thẩm.
“Nhanh lên một chút, tôi chờ anh đến cưỡi này." Đặng Thiên Vũ vừa nghĩ đến việc Tấn Tiểu Lỗi bổ nhào lên người anh mà cắn thì lập tức liên tưởng ngay đến chuyện mông của hắn nhất định sẽ ngồi trên hông anh, vật kia của anh sẽ cọ cọ trên cái mông tròn kia…
“Chết tiệt. Sao đồ vật của anh màu sắc lại đẹp như vậy? Không phải đã nói làm nhiều sẽ biến thành đen sao? Tại sao của anh vẫn trắng thế này?" Tấn Tiểu Lỗi vừa nghĩ đến vật như ẩn như hiện dưới nước trong ảnh chụp thì nhịn không được nuốt nước miếng. Vật kia bình thường luôn trắng bóc, lúc sung huyết lên sẽ biến thành màu hồng nhìn rất đẹp mắt.
“Có muốn liếm một chút không? Tôi vẫn thích anh dùng cái miệng ở dưới đến ăn hơn." Đặng Thiên Vũ nhìn vật kia của mình, trước đây anh chỉ cảm thấy màu sắc của nó quá trắng, không được đàn ông lắm nhưng hiện tại xem ra cũng không đến nổi nào. Chỉ cần Tấn Tiểu Lỗi thì trắng một chút cũng có sao?
“Khốn khiếp, đợi tôi trở về nhất định phải đem anh làm không xuống nổi giường." Tiếng thở của Tấn Tiểu Lỗi nặng nhọc hơn, chỉ cần nhìn tấm ảnh của Đặng Thiên Vũ trong điện thoại thì hắn cảm giác được phía dưới bụng căng thẳng, như thể tùy thời đều có thể bộc phát.
“Vậy anh sớm trở về đi, tôi chờ anh trở về cưỡi tôi đây." Đặng Thiên Vũ lắng tai nghe tiếng thở của Tấn Tiểu Lỗi, anh cảm giác tay mình bắt đầu run rẩy vì hưng phấn khi nghĩ đến cặp mông của Tấn Tiểu Lỗi vểnh lên rồi từ từ tiếp nhận vật kia của minh
Hai người bọn họ bây giờ đều quên nói chuyện, chuyên tâm vào hình ảnh tưởng tượng trong đầu mình rồi thủ ***.
Tấn Tiểu Lỗi ban đầu muốn mình chen vào giữa hai chân Đặng Thiên Vũ rồi làm anh, nhưng càng xem tấm hình kia thì hắn lại càng muốn ngậm vào vật kia của Đặng Thiên Vũ, sau đó áp anh xuống dưới rồi ngồi cưỡi lên. Bọn họ lúc trước cũng từng làm trong nhà tắm, lúc ấy hắn cưỡi trên hông của Đặng Thiên Vũ rồi tự mình động, nhìn anh dưới thân bị nước nóng làm đỏ mặt thì hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Thật ra cảm giác bị tiến vào cũng không tệ, huống chi hắn còn cảm thấy rất thoải mái nên có thể nhận được khoái cảm từ trước lẫn sau. Nhất là khi người tiến vào cơ thể hắn là Đặng Thiên Vũ. Kỳ thực hắn thật sự thích loại cảm giác đó, đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là hắn ở trên cầm quyền chủ động.
Không được, cứ xử ở mặt trước không như vậy không giải quyết được vấn đề! Tấn Tiểu Lỗi theo bản năng đưa tay về phía sau bắt đầu nhẹ nhàng xoa ấn.
Đặng Thiên Vũ dựa theo trí nhớ lúc trước mà tưởng tượng Tấn Tiểu Lỗi cưỡi lên người mình lắc mông. Vật kia của anh chôn trong cơ thể của Tấn Tiểu Lỗi không ngừng đâm vào, một tay cầm cậu nhỏ của hắn giúp hắn sục….
“Tiểu Lỗi, giỏi quá… Xoay hông một chút…" Đặng Thiên Vũ vô ý thức thấp giọng ngâm lên, tay nhanh chóng luật động, vòng eo cũng không tự chủ mà đánh lên, làm nước trong bồn tắm tràn ra khắp nơi.
Tấn Tiểu Lỗi một bên phục vụ hạ thân của mình, một bên vô ý thức đưa một ngón tay vào bên trong, tìm vị trí mẫn cảm trong cơ thể của mình. Hắn ở trên giường nhỏ giãy dụa khiến cái giường kèn kẹt kêu.
“A…" Hai người bọn họ cùng lắng nghe tiếng thở của đối phương mà bạo phát ra.
Tấn Tiểu Lỗi vẫn như lúc nãy bắn trong quần còn Đặng Thiên Vũ đến khi phản ứng kịp thì đã thấy trong nước toàn là những vật thể không rõ.
“Tiểu Lỗi, anh có sao không?" Đến khi anh bắt chuyện lại thì Tấn Tiểu Lỗi mới phát giác ra lúc nãy hắn là muốn bị Đặng Thiên Vũ làm chứ không phải làm Đặng Thiên Vũ.
Sao lại thế này? Không phải nói là làm Đặng Thiên Vũ sao? Tại sao lại thành muốn bị làm? Không lẽ bị làm quá lâu nên quên mất cảm giác làm người khác như thế nào? Chờ một chút… Ngón tay của hắn còn đang ở trong, nhét vào từ lúc nào vậy… Tấn Tiểu Lỗi đột nhiên cảm giác sợ hãi trước hành vi của bản thân.
“Làm sao bây giờ… Đặng Thiên Vũ, tôi cảm giác như mình không thể rời xa anh nổi…" Tấn Tiểu Lỗi lấy ngón tay ra thì cảm giác vô cùng trống rỗng, từ khi nào mà hắn trở thành như thế này?
“Thật sao?" Ánh mắt Đặng Thiên Vũ sáng lên. Trước giờ anh đều cảm giác Tấn Tiểu Lỗi không nhiệt tình lắm trong chuyện của hai người. Mặc dù anh đã thổ lộ với Tấn Tiểu Lỗi nhưng Tấn Tiểu Lỗi không có hứa hẹn gì cụ thể với anh cả, khiến anh không khỏi lo được lo mất.
“Ừ, thật hy vọng anh ở bên trong tôi…" Sau khi nói xong Tấn Tiểu Lỗi mới phản ứng được, hắn vừa nói gì vậy? Sao giống như không vừa lòng làm nũng vậy?
“Tiểu Lỗi, quê anh ở chỗ nào? Tôi đến chỗ anh!" Nghe Tấn Tiểu Lỗi nói khiến cho Đặng Thiên Vũ hưng phấn nhảy ra khỏi bồn tắm, nghĩ ngay đến việc đi tìm Tấn Tiểu Lỗi.
“Không được đến!" Tấn Tiểu Lỗi rống lớn một tiếng trong điện thoại.
“Tại sao?"
“Tôi sợ mình sẽ nhịn không được mang anh về nhà." Tấn Tiểu Lỗi nói xong câu này liền cúp điện thoại.
Đặng Thiên Vũ mất cả nửa ngày mới phản ứng được, không nhịn được đứng trong nhà tắm mỉm cười ngu ngốc. Tấn Tiểu Lỗi là ám chỉ nếu anh đến chỗ hắn thì sẽ có khả năng đi diện kiến gia đình phải không? Quả thật là rất rất rất đáng yêu!!
Tác giả :
Hắc Ám Chi Quang