Số Trời Cay Nghiệt
Quyển 1 - Chương 5: Điềm Báo Oan Nghiệt (P2)
Sau cái điềm báo đó! Tôi như được bừng tỉnh hẳn ra và không còn thấy mẹ nữa, mặc dù có cố gắng nghĩ thế nào đi nữa thì tôi vẫn thấy lo.
Rồi Ngày thứ 49 cũng đến, tôi vẫn còn nhớ rõ một ngày âm u… kì lạ là cả ngày hôm đó tôi không thể thấy được ánh nắng nào cả, mây cứ u u vây kín cả bầu trời nên nó lại càng khiến cái khung cảnh của hôm đó thêm ảm đạm. Bân khuân vừa cúng kiếng cho xong vừa nhớ lại điềm báo của lần trước, nó lại làm tôi thấy bất an vô cùng, mặc dù mọi thứ như đang dần lắng xuống sau mười mấy ngày từ khi gặp điềm báo của mẹ… nhưng không!
Đêm hôm đó tôi lại một lần nữa lạc vào cơn mơ, lần này không như những lần trước. Nơi mà tôi đứng nói đúng hơn đó chính là con đường chỗ xảy ra vụ tai nạn của mẹ.
Lấy lại thăng bằng được một lúc trong cái khung cảnh đó thì bất ngờ từ phía sau tôi có tiếng xe bóp kèn in ỏi.
“Ting ting… ting ting…"
Đó là tiếng xe của mẹ tôi, bà ấy vừa chạy vừa kêu gào chiếc xe đang chạy đối diện ở phía trước, nhưng có vẻ chiếc xe ấy không nghe gì cả và rồi trong bất giác tôi nghe rõ âm thanh va chạm vào nhau rất lớn…
“Rầm…"
Chỉ phát ra một tiếng rầm duy nhất thôi và sau giây phút đó mọi thứ lại trở nên im lặng đến đáng sợ, tim tôi bắt đầu se thắt lại vì quá bất ngờ. Xác mẹ tôi nằm bẹp dí cùng với một vũng máu to đùng dưới nền đường nhựa.
Tôi không kềm được nước mắt khi phải thấy lại cảnh tượng khủng khiếp đó, tôi cố nắm lấy bàn tay đang thôi thóp ngoi lên mong chờ chiếc xe kia dừng lại của mẹ nhưng cơ thể tôi cứ như một linh hồn vậy, chẳng thể nào cầm hay nắm lấy được.
Trong khoảnh khắc đó ánh đèn pha từ chiếc xe lúc nãy lại một lần nữa chiếu trở lại xác mẹ tôi và tiếp lao về phía mẹ một lần nữa, tôi đứng trân người ra nhìn chiếc xe ấy cán qua người mẹ tôi.
Tiếng thét in ỉ cùng tiếng động cơ của chiếc xe khi nãy cùng vang lên tạo ra một thứ hỗn hợp âm thanh nghe đến nhức tai.
“Á..aaaaa…"
Cái cảm giác lúc đó thực sự nó quá khủng khiếp, nó khiến tôi đến tận bây giờ vẫn còn ám ảnh. Sau giấc mơ đó tôi mới giật mình tỉnh giấc, nhìn lại đồng hồ thì cũng đã hơn 3 giờ sáng rồi, vậy là đã qua 49 ngày kể từ khi mẹ mất.
Nằm vật vờ trên giường, mồ hồi chảy ướt đẫm cả mặt tôi vì giấc mơ lúc nãy. Trong bất giác tôi nghe ở phòng bên cạnh tức chính là phòng Nội tôi đang ngủ có tiếng động lạ, cho nên tôi đã vội chạy qua mở cửa phòng Nội ngay tức khắc và kiểm tra, lúc đấy tôi mới hoảng hốt khi thấy Nội đang nằm co ro trên giường. Sợ Nội lại tái phát chứng mộng du nên cả đêm đó tại chỉ còn cách ngồi canh cho Nội ngủ.
Đêm đó tuy là vẫn nằm ngủ nhưng cứ cách nữa tiếng Nội tôi lại thét lên trong đêm vắng, làm tôi ngồi ngay bên cạnh cũng phải giật mình khi nghe thấy.
“Buông tao ra… tao không đi đâu…"
Rồi khi thì Nội lại bắt đầu nói mớ mấy câu rất là kì lạ nhưng đối với tôi thì nó lại là những kí ức khủng khiếp nhất đời mình.
-Thôi cho má ở lại được không Tư, má có thằng Trung lo rồi…
(Tư ở đây chính là cô Tư của tôi, cũng là con ruột của Nội và là anh chị em ruột với ba tôi nhưng cô Tư đã chết lâu rồi)
Sau đêm đó! Nội tôi bỗng hóa điên dại luôn, khoảng thời gian đó tôi đã khóc rất nhiều bởi áp lực cuộc sống của lúc bấy giờ đều đổ dồn về tôi, tôi đã phải nghỉ học kể từ đó để đi phụ bán quán cà phê và làm chở đô thuê để kiếm thêm tiền sinh hoạt cho hai bà cháu. Cứ mỗi khi đi làm là tôi lại nhờ bà chị hàng xóm kế bên nhà qua trông chừng Nội giúp tôi.
Mọi chuyện bắt đầu đi xa hơn khi tôi quyết định lén Nội đi tìm mấy ông thầy pháp có tiếng để hỏi cho rõ những chuyện kì lạ mà bản thân tôi cũng như cả ngôi nhà gặp phải từ sau khi mẹ mất.
Sau khi hỏi thăm thì thầy bảo rằng nhà tôi đang bị người ta ếm bùa nên Nội mới trở nên điên dại cho dính phải lời nguyền từ người đã ếm, thầy còn bảo rằng người bị ếm chính là mẹ tôi, cho nên đó cũng chính là lí do vì sao khoảng thời gian gần đây tôi đã không còn mơ thấy mẹ nữa.
Nói đoạn ông thầy pháp còn nói rõ là nên mau chóng tìm cách giải bùa nếu không chính nó sẽ ảnh hưởng đến cả nhà tôi. Riêng hồn cô Liễu tức là mẹ tôi cũng sẽ không thể nào siêu thoát được bởi những linh hồn khi trên người vẫn còn bị thư, ếm hay lời nguyền nào đó thì những linh hồn ấy cũng sẽ không thể đi đầu thai được mà phải chờ người giải cho thì mới có thể chuyển kiếp.
Trước khi rời khỏi nhà thầy, thầy còn nhắc với tôi là nên đi ra đến mộ phần của mẹ tôi để kiểm tra.
Rồi Ngày thứ 49 cũng đến, tôi vẫn còn nhớ rõ một ngày âm u… kì lạ là cả ngày hôm đó tôi không thể thấy được ánh nắng nào cả, mây cứ u u vây kín cả bầu trời nên nó lại càng khiến cái khung cảnh của hôm đó thêm ảm đạm. Bân khuân vừa cúng kiếng cho xong vừa nhớ lại điềm báo của lần trước, nó lại làm tôi thấy bất an vô cùng, mặc dù mọi thứ như đang dần lắng xuống sau mười mấy ngày từ khi gặp điềm báo của mẹ… nhưng không!
Đêm hôm đó tôi lại một lần nữa lạc vào cơn mơ, lần này không như những lần trước. Nơi mà tôi đứng nói đúng hơn đó chính là con đường chỗ xảy ra vụ tai nạn của mẹ.
Lấy lại thăng bằng được một lúc trong cái khung cảnh đó thì bất ngờ từ phía sau tôi có tiếng xe bóp kèn in ỏi.
“Ting ting… ting ting…"
Đó là tiếng xe của mẹ tôi, bà ấy vừa chạy vừa kêu gào chiếc xe đang chạy đối diện ở phía trước, nhưng có vẻ chiếc xe ấy không nghe gì cả và rồi trong bất giác tôi nghe rõ âm thanh va chạm vào nhau rất lớn…
“Rầm…"
Chỉ phát ra một tiếng rầm duy nhất thôi và sau giây phút đó mọi thứ lại trở nên im lặng đến đáng sợ, tim tôi bắt đầu se thắt lại vì quá bất ngờ. Xác mẹ tôi nằm bẹp dí cùng với một vũng máu to đùng dưới nền đường nhựa.
Tôi không kềm được nước mắt khi phải thấy lại cảnh tượng khủng khiếp đó, tôi cố nắm lấy bàn tay đang thôi thóp ngoi lên mong chờ chiếc xe kia dừng lại của mẹ nhưng cơ thể tôi cứ như một linh hồn vậy, chẳng thể nào cầm hay nắm lấy được.
Trong khoảnh khắc đó ánh đèn pha từ chiếc xe lúc nãy lại một lần nữa chiếu trở lại xác mẹ tôi và tiếp lao về phía mẹ một lần nữa, tôi đứng trân người ra nhìn chiếc xe ấy cán qua người mẹ tôi.
Tiếng thét in ỉ cùng tiếng động cơ của chiếc xe khi nãy cùng vang lên tạo ra một thứ hỗn hợp âm thanh nghe đến nhức tai.
“Á..aaaaa…"
Cái cảm giác lúc đó thực sự nó quá khủng khiếp, nó khiến tôi đến tận bây giờ vẫn còn ám ảnh. Sau giấc mơ đó tôi mới giật mình tỉnh giấc, nhìn lại đồng hồ thì cũng đã hơn 3 giờ sáng rồi, vậy là đã qua 49 ngày kể từ khi mẹ mất.
Nằm vật vờ trên giường, mồ hồi chảy ướt đẫm cả mặt tôi vì giấc mơ lúc nãy. Trong bất giác tôi nghe ở phòng bên cạnh tức chính là phòng Nội tôi đang ngủ có tiếng động lạ, cho nên tôi đã vội chạy qua mở cửa phòng Nội ngay tức khắc và kiểm tra, lúc đấy tôi mới hoảng hốt khi thấy Nội đang nằm co ro trên giường. Sợ Nội lại tái phát chứng mộng du nên cả đêm đó tại chỉ còn cách ngồi canh cho Nội ngủ.
Đêm đó tuy là vẫn nằm ngủ nhưng cứ cách nữa tiếng Nội tôi lại thét lên trong đêm vắng, làm tôi ngồi ngay bên cạnh cũng phải giật mình khi nghe thấy.
“Buông tao ra… tao không đi đâu…"
Rồi khi thì Nội lại bắt đầu nói mớ mấy câu rất là kì lạ nhưng đối với tôi thì nó lại là những kí ức khủng khiếp nhất đời mình.
-Thôi cho má ở lại được không Tư, má có thằng Trung lo rồi…
(Tư ở đây chính là cô Tư của tôi, cũng là con ruột của Nội và là anh chị em ruột với ba tôi nhưng cô Tư đã chết lâu rồi)
Sau đêm đó! Nội tôi bỗng hóa điên dại luôn, khoảng thời gian đó tôi đã khóc rất nhiều bởi áp lực cuộc sống của lúc bấy giờ đều đổ dồn về tôi, tôi đã phải nghỉ học kể từ đó để đi phụ bán quán cà phê và làm chở đô thuê để kiếm thêm tiền sinh hoạt cho hai bà cháu. Cứ mỗi khi đi làm là tôi lại nhờ bà chị hàng xóm kế bên nhà qua trông chừng Nội giúp tôi.
Mọi chuyện bắt đầu đi xa hơn khi tôi quyết định lén Nội đi tìm mấy ông thầy pháp có tiếng để hỏi cho rõ những chuyện kì lạ mà bản thân tôi cũng như cả ngôi nhà gặp phải từ sau khi mẹ mất.
Sau khi hỏi thăm thì thầy bảo rằng nhà tôi đang bị người ta ếm bùa nên Nội mới trở nên điên dại cho dính phải lời nguyền từ người đã ếm, thầy còn bảo rằng người bị ếm chính là mẹ tôi, cho nên đó cũng chính là lí do vì sao khoảng thời gian gần đây tôi đã không còn mơ thấy mẹ nữa.
Nói đoạn ông thầy pháp còn nói rõ là nên mau chóng tìm cách giải bùa nếu không chính nó sẽ ảnh hưởng đến cả nhà tôi. Riêng hồn cô Liễu tức là mẹ tôi cũng sẽ không thể nào siêu thoát được bởi những linh hồn khi trên người vẫn còn bị thư, ếm hay lời nguyền nào đó thì những linh hồn ấy cũng sẽ không thể đi đầu thai được mà phải chờ người giải cho thì mới có thể chuyển kiếp.
Trước khi rời khỏi nhà thầy, thầy còn nhắc với tôi là nên đi ra đến mộ phần của mẹ tôi để kiểm tra.
Tác giả :
Tiểu Hỏa Long